Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6.
Có người một đêm mộng đẹp, có người tĩnh tọa suốt nửa đêm.
Tạ Lan Tinh đi rồi, Văn Tự bắt đầu ngồi xuống tĩnh khí dưỡng thần.
Từ sau khi tỉnh lại thì miệng vết thương của hắn khép lại rất nhanh, nhưng đây cũng là điều làm hắn khó hiểu, thảo dược trên trần gian không có tác dụng với hắn, vết thương do kiếm khi của thập phương chiến thần gây ra cũng không thể tự lành.
Hắn không hiểu, cũng không biết tìm lời giải ở đâu, nên chỉ có thể bình tĩnh mà xem.
Nguyên khí của hắn đã phục hồi hơn phân nửa, ban đêm cũng thích hợp để linh lực lưu chuyển hơn ban ngày.
Bốn phía của đình viện cỏ cây yên ắng, nam nhân một thân đồ đen nhắm mắt ngồi ở giữa, thần thú lông trắng vằn đen trông coi ở bên cạnh. Một lúc sau, góc áo đen như mực dù không có gió cũng bay lên, thảo dược trong cái hàng rào nhỏ ngoài sân cũng bắt đầu sinh trưởng, hạt giống chôn sâu dưới lòng đất cũng mọc rễ nảy mầm, vạn vật có linh, trong đêm đó, ở một mảnh sân nhỏ, vạn vật đã hoàn thành được cả một chu kỳ sinh mệnh.
“Văn Tự ――” Tạ Lan Tinh kinh ngạc thốt lên, rồi lập tức che miệng, sợ mình làm phiền hắn.
Văn Tự mở cửa ra thì thấy Tạ Lan Tinh đang ngồi xổm trước một chậu hoa, nghe tiếng mở cửa, y quay đầu, mắt ngập nước, hai cánh tay nghiêm túc đặt lên đầu gối.
“…”
Cái cảnh này không giống với dự đoán cho lắm.
“Làm sao thế?”
“Chậu, chậu hoa thược dược này, nở, nở rồi…” Tạ Lan Tinh kích động đến nỗi cà lăm: “Nàng, nàng đẹp quá!”
“Thích đến thế sao?”
Tạ Lan Tinh gật gật đầu: “Đây là thược dược đó! Nó có thể làm thành thuốc, ta trồng nàng lâu rồi nhưng trước giờ không thấy nàng ra hoa, hôm nay quả thật là kỳ tích!”
“Ừm.”
Tạ Lan Tinh lại ngồi nhìn một chút rồi chuyển chậu thược dược sang chỗ khác để nó có thể hấp thu được nhiều ánh sáng hơn.
Y cảm giác được chân mình đã tê rần, không thể lập tức đứng lên, chỉ đanh quat đầu nhìn Văn Tự.
“Lát nữa sau khi dọn dẹp xong vườn thuốc thì ta phải lên núi để hái thuốc mới, huynh coi chừng nàng giúp ta nha.”
Y ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai tay thì vẫn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.
Văn Tự vẫn đang suy nghĩ, không biết y đã dùng ánh mắt nhìn thế này nhìn ai rồi.
Hắn không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại: “Sao lại muốn đi?”
Tạ Lan Tinh đứng lên, bởi vì chân còn tê nên đứng có chút không vững, sau đó được Văn Tự đỡ lấy, nhìn rất giống như bị hắn ôm vào ngực.
“Không… không phải. Ngày đó lúc ta lên núi thì nhặt được huynh nên phải về ngay, sau này cũng không lên đó nữa. Nhưng còn có rất nhiều loại thảo dược ở trong sách ta vẫn chưa tìm được, nên lần này muốn lên đó để tìm xem.”
“Ta đi với ngươi.”
Vì thế hai kẻ còn không có chuẩn bị kỹ đã ra ngoài, kết quả là gặp được một trận mưa to nên không thể đi tiếp được nữa.
Trên núi Vị Thần có rất nhiều sơn động, Văn Tự chọn đại một cái gần nhất rồi dẫn Tạ Lan Tinh vào tránh mưa.
Tạ Lan Tinh vội vàng đặt cái gùi hái thuốc sang một bên rồi lấy từ ngực ra một chiếc khăn lụa lau mặt cho Văn Tự, hai người đều gặp mưa nhưng y một lại không dính một giọt nước nào, nhưng Văn Tự thì ngược lại, mặt mày cũng ướt hết.
“Xin lỗi, đều là do ta không chuẩn bị cẩn thận, huynh mới khỏi bệnh, ta không nên đưa huynh lên núi.”
“Không phải lỗi của ngươi, trên đời nào có mấy người có thể dự đoán được thời tiết.”
Văn Tự dùng mấy cành khô ở xung quanh để nhóm lửa, sau đó hai người cùng ngồi bên đống lửa hơ người.
Tạ Lan Tinh nhích vào hắn một chút, mở gùi ra cho hắn xem: “Đây là Thảo Ô, có thể xua hàn, sau khi về ta sẽ sắc cho huynh uống.”
Văn Tự “Ừ” một tiếng, tiếp tục nghe y nói.
“Đây là Lộc Hàm Thảo, trị ho cầm máu, lúc trước huynh cũng từng dùng nó rồi đấy.”
“Cái này là gì?”
“Đây là Khoản Đông Hoa, dùng để trị các bệnh về phổi.”
“Còn đây là Đối Nguyệt Thảo, có thể giải độc và thông gân.”
Y cứ giới thiệu cho hắn cái này tới cái khác, không hề hay người nào đó cứ đang nhìn chằm chằm vào cái tai trắng mịn của mình.
Mưa trên núi tới nhanh đi cũng nhanh, Tạ Lan Tinh vừa dạy Văn Tự nhận biết đống thảo dược vừa hái xong thì mưa cũng tạnh.
Văn Tự giúp y cầm gùi hái thuốc, hai người cùng nhau rời khỏi sơn động.
Sau khi đến một khe nước thì Tạ Lan Tinh đem cành hoa nhỏ vừa mới hái thả vào trong nước.
“Đây là nơi ta và Liên Kiều nhìn thấy huynh.”
“Lúc đó ta như thế nào?”
“Lúc đó huynh bị thương rất nặng.” Tạ Lan Tinh nhỏ giọng nói.
Văn Tự cười cười: “Còn gì nữa không.”
“Huynh còn bắt lấy cổ tay của ta, đề phòng nhìn —– A!”
Y không nghĩ tới Văn Tự lại cách mình gần như thế, khi y vừa nghiêng mặt thì hai người suýt nữa đụng vào nhau.
Văn Tự nhẹ nhàng cầm lấy hai cổ tay của y: “Có phải bị ta nắm đau không, để ta xoa xoa cho Lan Tinh.”
“Đã, đã hết đau lâu rồi.”
“Lan Tinh.”
“Hả?”
“Cám ơn ngươi đã cứu ta.”
“Sao tự nhiên lại nói cảm ơn…”
Tạ Lan Tinh có chút buồn bã, bởi vì câu nói của Văn Tự khiến cho y cảm thấy hai người rất xa lạ, dường như hắn đang muốn làm gì đó, nghe giống như đang tạm biệt y vậy.
Nghĩ tới đây lòng y càng khổ sở hơn.
Vì thế y rút tay ra, dọc theo dòng suối đi một đoạn ngắn rồi cúi người nhìn đám tôm tép nhỏ ở trong.
Văn Tự không biết y bị làm sao, tự nhiên lại không vui, chỉ có thể cảm thán một câu trái tim của thiếu niên thật khó đoán.
Ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, mấy con cá có cái đuôi sặc sỡ từ trong nước nhảy ra.
“Lan Tinh.”
Chúng nó đang nhảy múa vì ngươi.
Tạ Lan Tinh ngẩng đầu, dù kinh ngạc cũng không dám mở miệng, chỉ sợ dọa cá chạy mắt.
Chờ Văn Tự đi tới bên cạnh, Tạ Lan Tinh mới cầm tay hắn, kích động ghé sát vào tay hắn nói nhỏ: “Thần tiên cá kìa!”
“Lan Tinh sao biết là thần tiên, lỡ đâu là yêu hay mà thì sao?” Văn Tự nắm chặt tay y, đi cũng y dọc theo dòng nước, bầy cá cũng một đường đi theo.
“Là thần là tiên, là yêu hay là ma thì có khác gì nhau đâu, đối với người phàm mà nói thì cũng chỉ là phù vân thoáng qua.” Tạ Lan Tinh lắc lắc cái tay bị hắn cầm, hỏi ngược lại: “Huynh nói có đúng không?”
Văn Tự có chút nghĩ suy, cười nhìn y: “Đúng, Lan Tinh nói đúng.”
Lúc đến ngã rẽ dưới chân núi thì đường họ đi khác với đường suối chảy, cá nhỏ rời đi, nhưng Văn Tự lại không buông tay y ra.
Tạ Lan Tinh đi rất chậm, y không muốn về nhà, y muốn được nắm tay Văn Tự mãi mãi.
Văn Tự cũng đi chậm lại, lúc ánh trăng vừa rơi xuống thì bọn họ cũng chỉ mới đi vào vùng gần cổng thành.
Xe ngựa của Lạc vương phủ đã chờ ở đó từ lâu, Tạ Lan Tinh đi mệt, lúc lên xe suýt chút nữa đã bị cái ghế nhỏ ngáng chân, Văn Tự đỡ y lên, sau khi đi vào thì để y dựa vào vai mình nghỉ ngơi.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường, Tạ Lan Tinh rất nhanh dựa vào vai hắn ngủ, Văn Tự sợ y không thoải mái nên đổi thành ôm y vào lòng.
“Văn Tự…”
Trong lúc Tạ Lan Tinh ngủ mơ màng vẫn cảm giác được có người đang ôm mình, y bĩu môi thầm thì, Văn Tự chỉ nghe rõ một câu.
“Huynh thật tốt.”
Văn Tự không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của người trong lòng.
Ta muốn cởi bỏ y phục của ngươi, muốn tiến vào trong ngươi, muốn ở đường lớn phồn hoa làm ngươi khóc.
Như thế cũng tốt sao?
Chương 7.
Lúc Tạ Lan Tinh tỉnh lại thì Văn Tự còn chưa rời khỏi phòng của y.
Y cảm thấy trên người rất nhẹ nhàng sạch sẽ, quần áo mặc lúc ban ngày chắc đã được thay.
Văn Tự nghe tiếng động thì thu đồ vật vào tay áo rồi đi tới xem y.
“Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”
Tạ Lan Tinh lắc đầu một cái, rồi lại sờ sờ bụng nhỏ, nói với hắn “Có một chút.”
Lúc y vừa mở mắt thì thấy Văn Tự còn ở đây nên cảm thấy vui vẻ, ăn uống gì đó đương nhiên cũng bị vứt ra sau gáy.
Văn Tự khoác một kiện áo ngoài lên cho y: “Cơm vừa mới hâm nóng lại xong, ăn nó hay muốn ăn cái khác?”
“Ăn nó đi.”
Tạ Lan Tinh dụi dụi mắt, xác nhận đây không phải là mơ, lỗ tai lập tức đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Huynh vẫn luôn ở đây sao?”
“Ừm.”
Bé Tạ Lan Tinh trong lòng vui tới nở hoa.
“Vậy nếu, nếu huynh mệt, thì huynh có thể, có thể nằm ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Lan Tinh lúc trước có thể mấy ngày mấy đêm không chợp mắt chăm sóc ta cũng không mệt, ta chỉ chờ ngươi có mấy canh giờ thì sao lại mệt được.”
“Huynh, huynh biết rồi sao… Nhất định là Liên Kiều nhiều chuyện .” Tiểu công tử buồn bực nhíu mày.
Văn Tự nở nụ cười: “Nếu có lần sau thì ta sẽ nằm cùng Lan Tinh.”
Tạ Lan Tinh nhìn nụ cười của hắn mà mặt đỏ tim đập.
“Buổi tối ngày mai có ngày hội hoa, huynh, huynh có muốn cùng ta đi xem không?”
Y khẩn trương đến mức cơ thể căng cứng, sợ hắn không đồng ý, bèn tiếp tục giải thích: “Hội hoa rất náo nhiệt, ta dẫn huynh đi ăn bánh trôi, kịch đèn chiếu ở đó cũng rất dễ nhìn.”
Văn Tự xoa xoa đầu y: “Ta chưa từng đi hội hoa, nếu Lan Tinh đi cùng ta thì có lẽ sẽ cảm thấy rất chán.”
Tạ Lan Tinh mở to hai mắt, nhớ đến hắn từng nói mình không có người nhà, có lẽ cũng từng tham gia mấy ngày hội thế này, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy đau xót.
Y vén chăn lên đi tới trước mặt Văn Tự, muốn ôm hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể nghiêm túc nói với hắn rằng: “Không đâu, ta thích nhất đi cùng huynh.”
Thích huynh đến mức trong mộng đều là huynh.
Buổi sáng của ngày hội hoa là thời gian thuộc về các cô nương.
Chợ hoa từ lúc sáng sớm đã bắt đầu rộn ràng náo nhiệt, có rất nhiều loài hoa quý ngày thường không tìm thấy lại xuất hiện trong ngày này, kinh thành như một nơi hội tụ của những loài hoa, đủ các chủng loại quý hiếm tới từ đại giang nam bắc đều tụ lại đây để giao dịch, kẻ thương buôn cũng không quản liệu rằng những nhành hoa mảnh mai có hợp với khí hậu địa phương hay không.
Tạ Lan Tinh tặng Văn Tự một chậu hoa lan, y giấu hắn, không nói với hắn hoa trong ngày hội chỉ có thể tặng cho người trong lòng.
Văn Tự đặt chậu hoa lan đặt cạnh chậu thược dược mà Tạ Lan Tinh thích nhất.
“Huynh thích nó không?” Tạ Lan Tinh chống khuỷu tay lên lan càn rồi nâng cằm nhìn hắn.
Văn Tự gật đầu, hỏi y: “Sao lại tặng hoa lan.”
“Vì ta cảm thấy hợp với huynh.” Tạ Lan Tinh hồi hộp hỏi: “Huynh không thích sao? Vậy huynh thích gì, huynh nói cho ta biết đi.”
Giữa hai người chỉ cách có một cái lan can, nhìn gương mặt không hề phòng bị đang ngước lên nhìn hắn của Tạ Lan Tinh, đôi mắt của Văn Tự có chút tối lại, đưa tay lên chạm nhẹ vào chóp mũi y: “Thứ ta thích, là hoa phú quý ở trần gian.”
Bóng trăng đã lên tới đầu cành liễu, bên ngoài không giống như lúc sáng chiêng trống vang trời, khung cảnh trở nên yên lặng hơn, hòa cùng những tiếng thì thầm to nhỏ của những cặp tình nhân.
Văn Tự không phải không biết những ngày lễ của trần gian, phụ thân và mẫu thân của hắn gặp được nhau cũng vào dịp lễ hội như thế này, cũng là lúc bọn họ gieo xuống một quả đắng cho tương lai.
Nên đối với mấy dịp lễ hội này từ trước tới giờ Văn Tự không hề có hứng thú với nó, thậm chí sâu trong lòng còn có chút chán ghét.
Nhưng khi Tạ Lan Tinh dẫn hắn hòa vào dòng người, mua cho hắn bánh bò nóng hổi và món đồ chơi chẳng biết làm gì, sau đó chớp đôi mắt hạnh to tròn năn nỉ hắn nếm thử một miếng bánh trôi nấu rượu vừa mới mua, sau đó dùng cái mặt nạ nhìn rất trẻ con thắng được khi chơi đoán chữ chọc hắn cười thì hắn bỗng nhiên bắt đầu ước ao nhân gian phồn hoa.
Du khách nhiều như dệt cửi, tiểu thương tấp nập rao hàng, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ tóc còn để chỏm cầm theo lồng đèn nhỏ rượt đuổi nhau chạy vòng vòng, có bé gái dù xúng xính áo đầm cũng không có chút điềm đạm nào, lúc chạy ngang thì đụng vào Tạ Lan Tinh.
Tạ Lan Tinh tránh không kịp, ngã thẳng vào lồng ngực của Văn Tự.
Người sau không có việc gì, nhưng y lại rên lên một tiếng.
Văn Tự vỗ nhẹ lưng y, che chở y đi về phía bờ sông.
“Đau sao?”
Tiểu công tử rất sĩ diện mà lắc đầu.
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ đều nhăn lên của người nào đó, Văn Tự cũng không chọc thủng lời nói dối của y mà là đi mua cho y một cây kẹo đường hình người đi dời đi lực chú ý.
Đóa hoa phú quý nhân gian mảnh mai như thế, nên được nâng niu cần thận trong lòng bàn tay.
Ở bờ sông cũng có rất nhiều người, có người bán đèn hoa, có người thả hoa đăng, một mảnh hồ đen được ngọn nến trong đèn chiếu tỏa sáng linh lung, trên trời cũng thả không ít đèn Khổng Minh, tuy ánh sáng rất yếu, rất dễ bị nhân tố bên ngoài làm tắt nhưng dưới đáy lòng của mọi người, ánh lửa đó là bất diệt.
Tạ Lan Tinh ăn kẹo đường hình người mà Văn Tự mua cho y, lòng ngọt ngào đến mức chẳng quan tâm đèn nào sáng đèn nào tắt.
Văn Tự bị dáng vẻ đáng yêu của y làm cho mất hết nguyên tắc, đưa tay ra sau bấm quyết rồi biến ra cho y hai ngọn đèn hoa.
Mắt Tạ Lan Tinh sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn trong tay hắn nhưng lại không dám nhận lấy, sợ mình không cẩn thận làm hư.
“Đây là đèn hoa đẹp nhất mà ta từng thấy đó!”
Hai ngọn đèn có hình hoa thược dược, cánh hoa tầng tầng lớp lớp bao lấy nhụy hoa, cả ngọn đèn đều có lưu quang nhỏ vụn như ẩn như hiện, đẹp đến mức không giống vật phàm.
Văn Tự đặt cả hai ngọn đèn vào tay y, nói: “Lan Tinh, thử thả xuống sông xem.”
Tạ Lan Tinh nghe theo, cẩn thận thả hai ngọn đèn xuống sống, hai đóa thược dược vừa chạm nước liền tỏa ra ánh sáng trắng lóa, sau đó chậm rãi được làn nước đẩy đi xa.
Y cùng Văn Tự sóng vai đứng cùng nhau, khi nhận thức được niềm vui hôm nay phải chấm dứt ở đây, lòng y có chút không nỡ.
“Chúng nó sẽ bị những ngọn đèn khác làm tách ra sao?”
Hắn cùng Văn Tự sóng vai đứng, tự giác hôm nay sung sướng muốn chấm dứt ở đây , trong lòng có chút không nỡ.
“Sẽ không, ” Văn Tự nắm tay y tiếp tục đi: “Chúng nó sẽ không tách ra.”
Chương 8.
Tạ Lan Tinh nằm ỳ trên giường mò con thỏ bông mà Văn làm cho y ra rồi đặt nó cùng một chỗ với kẹo đường hình người mua ở hội hoa.
Y nhắm mắt lại nhớ lại nụ cười nhàn nhạt trên mặt của Văn Tự, nhớ lúc bọn họ nắm tay nhau đi trên đường, y suy nghĩ không biết Văn Tự sẽ thích người như thế nào, không biết hắn có phải thích y hay không.
“Thích.”
Có một giọng nói dịu dàng thì thầm vào tay y.
Tạ Lan Tinh giật mình, thân thể mạnh mẽ cao lớn của nam nhân đè lên người y, y cảm giác được trên lưng có một vật gì đó thô cứng, y vừa nhúc nhích một cái là cảm giác tê dại lập tức lan khắp toàn thân.
Y muốn quay đầu nhìn xem nhưng đôi môi lại bị nam nhân hung hăng chiếm lấy.
“A…”
Hai tay y bị người nắm chặt, người kia một bên hôn y một bên cọ xát hạ thân lên người y, cái thứ vừa cứng vừa nóng kia ma sát phần da thịt bên eo y, làm y nhịn không được hé miệng rên rỉ.
Đợi một hồi thì cũng đợi được động tác của người phía sau chậm lại, người kia trìu mến hôn lên má y một cái, nói: “Ngoan.”
Tạ Lan Tinh xoay người, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì mới yên lòng, vì thế khẳng khái lên án hắn: “Huynh ác quá đó!”
Văn Tự hôn mắt y, rồi đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của người nọ: “Vậy ngươi trả thù lại đi.”
“Không muốn, ” Tạ Lan Tinh ôm cổ của hắn, dính sát vào hắn cọ cọ: “Ta sẽ không hung dữ với huynh, ta tốt với huynh nhất.”
Văn Tự cắn lỗ tai y, khàn giọng hỏi: “Tốt như thế nào?”
Tạ Lan Tinh không trả lời, hơi dùng sức để thay đổi vị trí của cả hai, y nằm nhoài lên người của Văn Tự, từ lồng ngực hôn đến bụng dưới, duỗi tay nắm chặt tên đầu sỏ vừa mới tác quái bên eo của y, cúi đầu liếm ra chất lỏng vừa tràn ra trên đỉnh.
Văn Tự thất thần khẽ kêu lên một tiếng, Tạ Lan Tinh ngóc dậy bò lên trước, luồn đầu lưỡi vào miệng hắn để hắn cũng nếm thử thứ y vừa mới ăn: “Sao lại có vị kẹo đường.”
Văn Tự cười nhéo mặt y, hắn ngồi xuống mở ra hai chân để Tạ Lan Tinh quỳ ở giữa, người sau nghe lời cúi đầu xuống ngậm lấy dương vật của hắn lần thứ hai.
Tạ Lan Tinh nắm phần dưới rồi phun ra nuốt vào, đến khi nào cuống họng bị chống đến chịu không nổi mới chịu phun ra, sau đó lại đi hôn hai cục tròn tròn nặng trịch ở hai bên.
“Hình như nó càng lúc càng lớn…” Giọng nói cũng mềm mềm nũng nịu.
Văn Tự trìu mến sờ sờ bả vai của y sau đó kéo y ôm vào ngực: “Đây cũng không phải là kẹo đường hình người.”
………………
Tạ Lan Tinh cởi áo lót rồi dùng nó để lau cái dịch trắng ở hai chân, sau đó tiếp tục ngã xuống giường vùi đầu vào chăn.
Chỉ là một giấc mơ…
Nhưng y rõ ràng nghe được Văn Tự nói thích, cũng rõ ràng cảm nhận được cái ôm vững vàng của hắn, đôi mắt và bờ môi cũng còn dư vị lại nụ hôn bá đạo.
Nhưng vì sao nó chỉ là một giấc mơ.
Vì sao những thứ trong giấc mơ ấy lại không thể biến thành sự thật?
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện dọa Tạ Lan Tinh sợ hết hồn.
Nhưng suy nghĩ này phảng phất như đã ngủ đông nhiều năm dưới đáy lòng của y, chỉ cần y to gan một chút thôi thì suy nghĩ này lập tức trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, chiếm cứ toàn bộ đầu óc của y.
Sau đó y lại nhìn con thỏ nhỏ ở đầu giường mà xoắn xuýt cả một đêm, nhưng khi tỉnh dậy y thì vẫn là Tạ Lan Tinh cẩn thận nghiêm túc như ngày thường.
Thời gian lướt qua đóa thược dược trong vườn thuốc, cũng bay qua chóp đuôi trắng tinh của bé báo tuyết.
Có lẽ là bị thân hình trước sau như một của Kinh Trập đánh lừa, Tạ Lan Tinh hoàn toàn không có ý thức được từ khi y nhặt được Văn Tự về thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Mãi đến khi y cảm nhận được Văn Tự có tâm sự.
Bộ dáng dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào của hắn làm Tạ Lan Tinh sợ hãi.
Hắn phải đi rồi.
Hắn sẽ đi đâu?
Có phải hắn sẽ rất nhanh quên mất cái tên Tạ Lan Tinh?
Tạ Lan Tinh xuyên qua hành lang uốn khúc đi tới vườn thuốc tìm Văn Tự.
Người sau hiển nhiên không ngờ tới y lại về lúc này, ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: “Sao hôm nay Trần thái y thả người sớm thế?”
Tạ Lan Tinh ngây ngốc gật đầu, máy móc đi về phí hắn sau đó đưa túi giấy dầu trong tay cho hắn.
“Hoàng hậu cho ta điểm tâm, huynh nếm thử đi.”
Y nhìn thấy động tác thu đồ vật vào tay áo của Văn Tự khi mình vừa bước vào, y thấy rất nhiều lần rồi, chỉ là trước đây y không thèm để ý, nhưng giờ nghĩ lại hình như thứ kia là trâm cài tóc của nữ nhân, là ai?
Kinh Trập nhảy từ xà nhà xuống, nhìn túi điểm tâm mà rục rà rục rịch, Văn Tự cố ý không để ý tới nó, lấy ra một miếng đút cho Tạ Lan Tinh ăn trước.
Người khi nãy không có chút hứng thú nào với đầy bàn sơn trân hải vị, bây giờ lại rất muốn ăn một miếng điểm tâm.
Tạ Lan Tinh chống đầu dựa vào lan can giống như ngày y đưa cho hắn chậu lan ấy, dường như lơ đãng hỏi hắn rằng: “Văn Tự, huynh có người trong lòng không?”
Văn Tự trả lời thế nào? Hắn nói có.
Chương 9.
Tạ Lan Tinh cũng không biết sao mình lại có thể bảo trì cái dáng vẻ không buồn không lo kia rời đi nơi đó.
Y chỉ muốn chạy thật nhanh trốn khỏi nơi làm y hít thở không thông.
Trái tim đau quá.
Giống như một đứa trẻ chạy đi tìm người mình thích vòi đường ăn nhưng lại bị người đó đánh cho một trận đau điếng.
Y sao lại không nghĩ tới sớm một chút chứ, Văn Tự thành thục lại thận trọng, còn không nhỏ như y, có lẽ hắn đã sớm thích cô nương nào đó, còn nàng kia thì đang đau khổ ở quê hương đợi hăn sveef.
Còn y thì sao, sao y lại có thể mơ một giấc mộng hoang đường đến như thế, sao y lại có thể làm bẩn cuộc đời mà y vừa cứu lại.
Nhắc đến mới nói, đến tận bây giờ y vẫn không biết Văn Tự quê ở nơi nào, trong nhà buôn bán hay làm quan, y không hỏi, Văn Tự cũng không nói.
Hắn vẫn luôn bảo trì mối quan hệ xa cách giữa hắn và y.
Chẳng lẽ sự thân thiết mà y dành cho hắn chỉ là lòng báo ân không pha chút cảm tình gì?
Cảm giác tự ti tự trách bức Tạ Lan Tinh đến rơi nước mắt.
Y rời khỏi Lạc vương phủ, mở mịt vừa đi dọc theo tường đỏ vừa khóc.
“Lan Tinh?”
Tạ Lan Tinh sửng sốt, vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt.
“Nhị ca… Lương đại ca…”
“Đệ đang muốn đi đâu, sao Phục Linh, Liên Kiều lại không đi cùng đệ?”
Tạ Vi Vũ có hơi lo lắng, hỏi.
“Đệ…” Đệ cũng không biết mình muốn đi đâu.
Trong lúc hai huynh đệ đang khó xử thì vẫn là Lương Trăn thấy rõ đôi mắt hồng hồng của y, đúng lúc nói: “Có phải ở trong phủ chán quá nên đệ mới đi ra ngoài chơi đúng không? Không bằng hôm nay Lan Tinh cùng ta về phủ, ngày mai chúng ta cùng đi săn mùa xuân, đệ thấy có được không?”
Tạ Lan Tinh tâm loạn như ma, đang lúc do dự thì lại nghe hắn nói: “Ta mời Lan Tinh nhiều lần như thế nhưng đệ vẫn không đồng ý, chẳng lẽ đệ không thích ta?”
Tạ Lan Tinh theo bản năng lắc đầu một cái, nhưng nghĩ tới bản thân ngoại trừ Lạc vương phủ thì không còn chỗ nào để đi, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Lúc này trong Lạc vương phủ, cái nơi mà tiểu công tử mắt ngọc mày ngài kia mỗi khi hồi phủ đều cười tủm tỉm chạy tới hôm nay lại có chút không bình thường.
Bé báo tuyết ngày thường thích chạy nhảy trong đống thảo dược không thấy tăm hơi, ở trong vườn chỉ có một con thần thú thượng cổ chưởng quản xuân lôi chỉ xuất hiện trong sách cổ yên lặng hóa hình.
Giờ phút này con quái vật khổng lồ kia đang bó tay bó chân mà ngồi xổm bên lan can đợi mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, cái đuôi vẫy tới vẫy lui, mắt thấy sắp vẫy tới mức đánh nát cái chậu hoa thược dược mà Tạ Lan Tinh yêu nhất.
Văn Tự đứng ở cửa một lúc lâu, lâu đến mức Kinh Trập miễn cưỡng ngáp một cái rồi gối đầu lên hai chân trước.
Hắn mặc dù không biết trong vương phủ này có bí mật gì mà có thể khiến vết thương của hắn lành lại rất nhanh, tốc độ khôi phục linh lực cũng đã được tám chín phần, ngay lúc này hắn và Kinh Trập thừa sức đánh thêm một trận nữa với thần giới.
Nhưng Tạ Lan Tinh đã ba ngày rồi không về, bảo hắn làm sao có thể chuyên tâm mà đi đánh trận đây.
Liên Kiều nói y đã đi săn cùng bạn cũ, là bạn cũ nào? Đi săn thì khi nào về?
Có phải y cũng sẽ nâng gương mặt nhỏ ngây thơ của mình nhìn bạn cũ cũng như ngày thường y nhìn hắn?
Nghĩ đến đây, một cảm xúc xa lạ bỗng nhiên xuất hiện làm Văn Tự hơi run lên.
Ngày ấy y vội vàng rời đi rồi mấy ngày không tới gặp, chẳng lẽ y đang sợ sao?
Hắn làm y sợ rồi ư?
Chương 10.
Tạ Lan Tinh đang trốn hắn.
Nghĩ đến điều này, Văn Tự giận đến mức không thể kiểm soát.
Trong giây phút nào đó, hắn thậm chí có suy nghĩ muốn vọt tới ngay trước mặt của Tạ Lan Tinh rồi trói y mang về Mặc Sơn nhốt lại.
Nhưng Văn Tự sao có thể làm như thế? Y không thể, cũng không nỡ.
Tạ Lan Tinh chỉ cần chau mày một cái thôi thì Văn Tự cũng đã đau lòng.
Cho dù là dáng vẻ khụt khịt giả vờ khóc, hay là bộ dáng thẹn thùng lỗ tai đỏ bừng đem mu bàn tay giấu ra sau lưng thì Tạ Lan Tinh đều là một bảo bối mềm mại yêu kiều, là đóa hoa phú quý chỉ cần liếc ngươi một cái thôi là đã làm ngươi cảm thấy y đang làm nũng ở nhân gian.
Rõ ràng là một tiểu công tử đơn thuần như giấy trắng, nhưng trong lúc lơ đãng từ trên xương quai xanh xuống dưới mắt cá chân của người nọ đều toát ra một dục vọng câu người.
Có lẽ có những thứ ngay cả Tạ Lan Tinh cũng không biết.
Mỗi lần y gọi tên của Văn Tự đều tràn đầy sự tin tưởng và vui mừng, dáng vẻ đó khiến cho Văn Tự muốn đem tất cả những báu vật trên thế gian đều dâng lên trước mắt y, muốn đem tất cả những thứ xấu xí trên thế gian này giấu mất, muốn giao phó tất cả bí mật của hắn cho y.
Nhưng khi hắn bắt đầu nói một câu thật lòng, thì Tạ Lan Tinh lại bắt đầu trốn hắn.
Kinh Trập nhìn vẻ mặt của Văn Tự một chút, nó biết hôm nay bọn họ cũng không đi được, thế là dứt khoát biến trở về hình dạng con non tiếp tục lăn với đống thảo dược chơi đùa.
Đêm của ngày thứ năm, Tạ Lan Tinh rốt cuộc trở về phù.
Cùng Lương Trăn và các vị hoàng tử tràn trề sảng khoái mà chạy trên bãi săn mấy ngày, còn bắt được một ít cáo thỏ gấu rắn linh tinh trở về, sau đó lại ở trong phủ của tam hoàng tử vừa nướng thịt vừa uống rượu, cuộc sống phải nói là vô cùng thoải mái.
Sự mất tự nhiên của Tạ Lan Tinh cũng bị rượu chè ca hát che giấu đi.
Cho nên lúc y được Liên Kiều đỡ trở về Lạc vương phủ thì bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ mấy ngày hôm trước chỉ là một giấc mơ.
Năm ngày này Tạ Lan Tinh ở bãi săn đã làm gì chính y cũng không biết, Lương Trăn nói ăn cơm thì y ngồi vào bàn, Lương Trăn bảo đi săn thì y cũng dứt khoát đeo cung tên, nhưng năm ngày này mặt của y vẫn luôn không có chút cảm xúc nào.
Cho dù là đối mặt với con thò rừng bị y làm bị thương hay là tình cảm gay go sắp đôi mặt ở phía trước đều làm Tạ Lan Tinh cảm thấy cực kỳ vô lực.
Cùng mấy người Lương Trăn chơi mấy ngày, hiếm khi có được một khoảng thời gian tự mình vui vẻ, nhưng không hiểu sao… y lại càng nhớ người kia hơn.
Nhưng y biết điều này là không đúng.
Sau này y biết làm sao để đối mặt với hắn đây?
Tiểu công tử đang ngồi xổm ở bên giường để suy nghĩ đối sách đồng thời giải rượu chưa kịp nghĩ xong thì đã có người tới gõ cửa.
“Lan Tinh, ta có thể vào không?”
Tạ Lan Tinh giật mình một cái, cảm thấy mũi có hơi chua.
“Ta muốn ngủ…”
Tạ Lan Tinh không muốn cho người kia thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của mình nên chỉ đành uyển chuyển từ chối.
Quả nhiên, y thật sự đang trốn hắn.
Hắn thật sự đã làm y sợ rồi…
Cái giọng điệu đáng thương tới đòi mạng của người trong phòng làm Văn Tự dừng lại trong phút chốc, nhưng vẫn gõ cửa một lần nữa.
“Lan Tinh…”
Hắn chỉ vừa mới gọi tên thì Tạ Lan Tinh đã mở cửa ra.
Văn Tự đang đứng ở trước cửa, sống lưng thẳng tắp, trong mắt mang theo rất nhiều thứ mà Tạ Lan Tinh nhìn không hiểu, hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói.
Tạ Lan Tinh rũ mắt nhìn xuống mũi giày của mình: “Có chuyện gì sao…”
Cả hai giữ nguyên tư thế đó đứng cách nhau một ngưỡng cửa, đến cuối cùng vẫn là Văn Tự nhịn không được nở một nụ cười bất đắc dĩ, không biết là vì mùi rượu hay vì cảnh khốn đốn trước mặt mà Tạ Lan Tinh cảm thấy vành mắt có hơi nóng, Văn Tự nhìn y, mắt y đỏ au, cộng thêm cái dáng vẻ chạy vào nhà như chạy trốn khi nãy của y thì hắn bỗng nhiên cảm thấy nếu y có thể biến hình thì chắc chắn nguyên hình của y còn đáng yêu hơn cả thỏ ngọc của cung trăng.
“Lan Tinh, quãng thời gian này cảm ơn sự chăm sóc của ngươi, nay vết thương của ta cũng đỡ hơn nhiều rồi, sẽ không ở lại nơi này làm phiền nữa.” Ta sẽ đi, cho nên ngươi đừng sợ nữa.
Tạ Lan Tinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Lời khi ấy ta nói với ngươi…” Ngươi đừng để trong lòng làm gánh nặng.
Văn Tự còn không có nói xong thì đã bị hạt đậu vàng rơi xuống từ đôi mắt của Tạ Lan Tinh cắt đứt.
Đôi mắt xinh đẹp kia giờ đây đẫm lệ mang theo sự mờ mịt vô thố và kinh ngạc, dường như có một cảm xúc bi thương đang che trời lấp đất mà kéo đến.
Người của Văn Tự cứng đờ, hắn không thể khống chế được bản thân, hắn dùng tay xoa gương mặt nhỏ nhắn, dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt của người nọ.
“Lan Tinh, đừng khóc.”
Tạ Lan Tinh muốn nói y không phiền, y muốn nói hắn đừng đi, nhưng một câu y cũng không nói nên lời.
Cho dù biết sớm hay muộn hắn cũng phải rời khỏi nơi này, nhưng Tạ Lan Tinh không ngờ ngày này lại đến nhanh đến thế, đột nhiên đến mức khiến y cảm thấy trong lòng như bị đào mất một khối.
Dòng nước ấm không ngừng trào ra từ hốc mắt làm Tạ Lan Tinh không nhìn rõ vẻ mặt của Văn Tự, gương mặt mơ hồ của hắn khiến Tạ Lan Tinh sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay của Văn Tự như một kẻ sắp chết nắm lấy hy vọng cuối cùng.
“Chúng ta sau này… Có phải sẽ không bao giờ liên lạc với nhau…”
Cảm giác oan ức và khổ sở bỗng xuất hiện làm cho bờ vai của y phát run, Văn Tự đau lòng muốn chết, trong đầu tựa hồ xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Vì sao y lại khóc?
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thì Tạ Lan Tinh đã ngẩng một gương mặt đầy nước mắt lên năn nỉ hắn: “Xin lỗi, xin lỗi, huynh có thể đừng đi không…”
Sao y lại xin lỗi hắn, sao lại nhìn hắn bằng gương mặt như thế này.
Chẳng lẽ y xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của hắn sao?
Nhưng nhìn gương mặt khổ sở của y, Văn Tự bỗng cảm thấy mình nhẹ dạ đến mức chẳng biết trời trăng gì.
“Không cần xin lỗi, Lan Tinh không có làm sai gì hết.” Văn Tự đưa tay lên chầm chậm vỗ về sợi tóc của y,
“Là ta không tốt, là ta không tốt…” Tạ Lan Tinh khóc nức nở: “Là ta có suy nghĩ xấu xa với huynh, xin lỗi…”
Tay của Văn Tự cứng lại.
“Ta sai rồi, nhưng mà, nhưng mà huynh khoan hãy đi có được không…” Tạ Lan Tinh không nghĩ được lý do nào để giữ hắn lại, chỉ biết lặp đi lặp lại những lời này cầu xin hắn đừng rời đi, lòng y đắng chát giống như vừa ăn một tá hoàng liên.
Trái tim của Văn Tự cũng bị tiếng khóc của y treo lên.
Trong đầu cũng bắt đầu liên kết lại tất cả những hành động lời nói của Tạ Lan Tinh mấy ngày nay.
Hắn dường như đã hiểu ra gì đó, khóe miệng lập tức nhoẻn lên một độ cung nhẹ nhàng.
“Lan Tinh…”
Văn Tự tiến lên một bước, chỉ cần vượt qua một ngưỡng cửa nhỏ bé là hắn có thể ôm lấy tâm can của mình vào ngực, hai cánh cửa chạm trổ hoa văn cũng đóng lại sau lưng hắn.
“Lập lại lần nữa.”
Đột nhiên bị ôm vào lòng, Tạ Lan Tinh phản xạ có điều kiện mà đưa tay ra phía trước nắm lấy quần áo của người kia, sự thân mật mà y khát vọng đã lâu giờ lại xuất hiện làm y càng khóc càng to.
Tạ Lan Tinh không thể nói chuyện, chỉ biết thút thít gọi tên hắn.
Văn Tự kề lòng bàn tay của mình vào lưng y, cúi đầu, môi mỏng ghé vào tai y thì thầm một câu.
“Ta cũng có ý nghĩ xấu xa với ngươi thì nên làm gì bây giờ?”
Có người một đêm mộng đẹp, có người tĩnh tọa suốt nửa đêm.
Tạ Lan Tinh đi rồi, Văn Tự bắt đầu ngồi xuống tĩnh khí dưỡng thần.
Từ sau khi tỉnh lại thì miệng vết thương của hắn khép lại rất nhanh, nhưng đây cũng là điều làm hắn khó hiểu, thảo dược trên trần gian không có tác dụng với hắn, vết thương do kiếm khi của thập phương chiến thần gây ra cũng không thể tự lành.
Hắn không hiểu, cũng không biết tìm lời giải ở đâu, nên chỉ có thể bình tĩnh mà xem.
Nguyên khí của hắn đã phục hồi hơn phân nửa, ban đêm cũng thích hợp để linh lực lưu chuyển hơn ban ngày.
Bốn phía của đình viện cỏ cây yên ắng, nam nhân một thân đồ đen nhắm mắt ngồi ở giữa, thần thú lông trắng vằn đen trông coi ở bên cạnh. Một lúc sau, góc áo đen như mực dù không có gió cũng bay lên, thảo dược trong cái hàng rào nhỏ ngoài sân cũng bắt đầu sinh trưởng, hạt giống chôn sâu dưới lòng đất cũng mọc rễ nảy mầm, vạn vật có linh, trong đêm đó, ở một mảnh sân nhỏ, vạn vật đã hoàn thành được cả một chu kỳ sinh mệnh.
“Văn Tự ――” Tạ Lan Tinh kinh ngạc thốt lên, rồi lập tức che miệng, sợ mình làm phiền hắn.
Văn Tự mở cửa ra thì thấy Tạ Lan Tinh đang ngồi xổm trước một chậu hoa, nghe tiếng mở cửa, y quay đầu, mắt ngập nước, hai cánh tay nghiêm túc đặt lên đầu gối.
“…”
Cái cảnh này không giống với dự đoán cho lắm.
“Làm sao thế?”
“Chậu, chậu hoa thược dược này, nở, nở rồi…” Tạ Lan Tinh kích động đến nỗi cà lăm: “Nàng, nàng đẹp quá!”
“Thích đến thế sao?”
Tạ Lan Tinh gật gật đầu: “Đây là thược dược đó! Nó có thể làm thành thuốc, ta trồng nàng lâu rồi nhưng trước giờ không thấy nàng ra hoa, hôm nay quả thật là kỳ tích!”
“Ừm.”
Tạ Lan Tinh lại ngồi nhìn một chút rồi chuyển chậu thược dược sang chỗ khác để nó có thể hấp thu được nhiều ánh sáng hơn.
Y cảm giác được chân mình đã tê rần, không thể lập tức đứng lên, chỉ đanh quat đầu nhìn Văn Tự.
“Lát nữa sau khi dọn dẹp xong vườn thuốc thì ta phải lên núi để hái thuốc mới, huynh coi chừng nàng giúp ta nha.”
Y ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai tay thì vẫn ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.
Văn Tự vẫn đang suy nghĩ, không biết y đã dùng ánh mắt nhìn thế này nhìn ai rồi.
Hắn không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại: “Sao lại muốn đi?”
Tạ Lan Tinh đứng lên, bởi vì chân còn tê nên đứng có chút không vững, sau đó được Văn Tự đỡ lấy, nhìn rất giống như bị hắn ôm vào ngực.
“Không… không phải. Ngày đó lúc ta lên núi thì nhặt được huynh nên phải về ngay, sau này cũng không lên đó nữa. Nhưng còn có rất nhiều loại thảo dược ở trong sách ta vẫn chưa tìm được, nên lần này muốn lên đó để tìm xem.”
“Ta đi với ngươi.”
Vì thế hai kẻ còn không có chuẩn bị kỹ đã ra ngoài, kết quả là gặp được một trận mưa to nên không thể đi tiếp được nữa.
Trên núi Vị Thần có rất nhiều sơn động, Văn Tự chọn đại một cái gần nhất rồi dẫn Tạ Lan Tinh vào tránh mưa.
Tạ Lan Tinh vội vàng đặt cái gùi hái thuốc sang một bên rồi lấy từ ngực ra một chiếc khăn lụa lau mặt cho Văn Tự, hai người đều gặp mưa nhưng y một lại không dính một giọt nước nào, nhưng Văn Tự thì ngược lại, mặt mày cũng ướt hết.
“Xin lỗi, đều là do ta không chuẩn bị cẩn thận, huynh mới khỏi bệnh, ta không nên đưa huynh lên núi.”
“Không phải lỗi của ngươi, trên đời nào có mấy người có thể dự đoán được thời tiết.”
Văn Tự dùng mấy cành khô ở xung quanh để nhóm lửa, sau đó hai người cùng ngồi bên đống lửa hơ người.
Tạ Lan Tinh nhích vào hắn một chút, mở gùi ra cho hắn xem: “Đây là Thảo Ô, có thể xua hàn, sau khi về ta sẽ sắc cho huynh uống.”
Văn Tự “Ừ” một tiếng, tiếp tục nghe y nói.
“Đây là Lộc Hàm Thảo, trị ho cầm máu, lúc trước huynh cũng từng dùng nó rồi đấy.”
“Cái này là gì?”
“Đây là Khoản Đông Hoa, dùng để trị các bệnh về phổi.”
“Còn đây là Đối Nguyệt Thảo, có thể giải độc và thông gân.”
Y cứ giới thiệu cho hắn cái này tới cái khác, không hề hay người nào đó cứ đang nhìn chằm chằm vào cái tai trắng mịn của mình.
Mưa trên núi tới nhanh đi cũng nhanh, Tạ Lan Tinh vừa dạy Văn Tự nhận biết đống thảo dược vừa hái xong thì mưa cũng tạnh.
Văn Tự giúp y cầm gùi hái thuốc, hai người cùng nhau rời khỏi sơn động.
Sau khi đến một khe nước thì Tạ Lan Tinh đem cành hoa nhỏ vừa mới hái thả vào trong nước.
“Đây là nơi ta và Liên Kiều nhìn thấy huynh.”
“Lúc đó ta như thế nào?”
“Lúc đó huynh bị thương rất nặng.” Tạ Lan Tinh nhỏ giọng nói.
Văn Tự cười cười: “Còn gì nữa không.”
“Huynh còn bắt lấy cổ tay của ta, đề phòng nhìn —– A!”
Y không nghĩ tới Văn Tự lại cách mình gần như thế, khi y vừa nghiêng mặt thì hai người suýt nữa đụng vào nhau.
Văn Tự nhẹ nhàng cầm lấy hai cổ tay của y: “Có phải bị ta nắm đau không, để ta xoa xoa cho Lan Tinh.”
“Đã, đã hết đau lâu rồi.”
“Lan Tinh.”
“Hả?”
“Cám ơn ngươi đã cứu ta.”
“Sao tự nhiên lại nói cảm ơn…”
Tạ Lan Tinh có chút buồn bã, bởi vì câu nói của Văn Tự khiến cho y cảm thấy hai người rất xa lạ, dường như hắn đang muốn làm gì đó, nghe giống như đang tạm biệt y vậy.
Nghĩ tới đây lòng y càng khổ sở hơn.
Vì thế y rút tay ra, dọc theo dòng suối đi một đoạn ngắn rồi cúi người nhìn đám tôm tép nhỏ ở trong.
Văn Tự không biết y bị làm sao, tự nhiên lại không vui, chỉ có thể cảm thán một câu trái tim của thiếu niên thật khó đoán.
Ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, mấy con cá có cái đuôi sặc sỡ từ trong nước nhảy ra.
“Lan Tinh.”
Chúng nó đang nhảy múa vì ngươi.
Tạ Lan Tinh ngẩng đầu, dù kinh ngạc cũng không dám mở miệng, chỉ sợ dọa cá chạy mắt.
Chờ Văn Tự đi tới bên cạnh, Tạ Lan Tinh mới cầm tay hắn, kích động ghé sát vào tay hắn nói nhỏ: “Thần tiên cá kìa!”
“Lan Tinh sao biết là thần tiên, lỡ đâu là yêu hay mà thì sao?” Văn Tự nắm chặt tay y, đi cũng y dọc theo dòng nước, bầy cá cũng một đường đi theo.
“Là thần là tiên, là yêu hay là ma thì có khác gì nhau đâu, đối với người phàm mà nói thì cũng chỉ là phù vân thoáng qua.” Tạ Lan Tinh lắc lắc cái tay bị hắn cầm, hỏi ngược lại: “Huynh nói có đúng không?”
Văn Tự có chút nghĩ suy, cười nhìn y: “Đúng, Lan Tinh nói đúng.”
Lúc đến ngã rẽ dưới chân núi thì đường họ đi khác với đường suối chảy, cá nhỏ rời đi, nhưng Văn Tự lại không buông tay y ra.
Tạ Lan Tinh đi rất chậm, y không muốn về nhà, y muốn được nắm tay Văn Tự mãi mãi.
Văn Tự cũng đi chậm lại, lúc ánh trăng vừa rơi xuống thì bọn họ cũng chỉ mới đi vào vùng gần cổng thành.
Xe ngựa của Lạc vương phủ đã chờ ở đó từ lâu, Tạ Lan Tinh đi mệt, lúc lên xe suýt chút nữa đã bị cái ghế nhỏ ngáng chân, Văn Tự đỡ y lên, sau khi đi vào thì để y dựa vào vai mình nghỉ ngơi.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường, Tạ Lan Tinh rất nhanh dựa vào vai hắn ngủ, Văn Tự sợ y không thoải mái nên đổi thành ôm y vào lòng.
“Văn Tự…”
Trong lúc Tạ Lan Tinh ngủ mơ màng vẫn cảm giác được có người đang ôm mình, y bĩu môi thầm thì, Văn Tự chỉ nghe rõ một câu.
“Huynh thật tốt.”
Văn Tự không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của người trong lòng.
Ta muốn cởi bỏ y phục của ngươi, muốn tiến vào trong ngươi, muốn ở đường lớn phồn hoa làm ngươi khóc.
Như thế cũng tốt sao?
Chương 7.
Lúc Tạ Lan Tinh tỉnh lại thì Văn Tự còn chưa rời khỏi phòng của y.
Y cảm thấy trên người rất nhẹ nhàng sạch sẽ, quần áo mặc lúc ban ngày chắc đã được thay.
Văn Tự nghe tiếng động thì thu đồ vật vào tay áo rồi đi tới xem y.
“Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”
Tạ Lan Tinh lắc đầu một cái, rồi lại sờ sờ bụng nhỏ, nói với hắn “Có một chút.”
Lúc y vừa mở mắt thì thấy Văn Tự còn ở đây nên cảm thấy vui vẻ, ăn uống gì đó đương nhiên cũng bị vứt ra sau gáy.
Văn Tự khoác một kiện áo ngoài lên cho y: “Cơm vừa mới hâm nóng lại xong, ăn nó hay muốn ăn cái khác?”
“Ăn nó đi.”
Tạ Lan Tinh dụi dụi mắt, xác nhận đây không phải là mơ, lỗ tai lập tức đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Huynh vẫn luôn ở đây sao?”
“Ừm.”
Bé Tạ Lan Tinh trong lòng vui tới nở hoa.
“Vậy nếu, nếu huynh mệt, thì huynh có thể, có thể nằm ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Lan Tinh lúc trước có thể mấy ngày mấy đêm không chợp mắt chăm sóc ta cũng không mệt, ta chỉ chờ ngươi có mấy canh giờ thì sao lại mệt được.”
“Huynh, huynh biết rồi sao… Nhất định là Liên Kiều nhiều chuyện .” Tiểu công tử buồn bực nhíu mày.
Văn Tự nở nụ cười: “Nếu có lần sau thì ta sẽ nằm cùng Lan Tinh.”
Tạ Lan Tinh nhìn nụ cười của hắn mà mặt đỏ tim đập.
“Buổi tối ngày mai có ngày hội hoa, huynh, huynh có muốn cùng ta đi xem không?”
Y khẩn trương đến mức cơ thể căng cứng, sợ hắn không đồng ý, bèn tiếp tục giải thích: “Hội hoa rất náo nhiệt, ta dẫn huynh đi ăn bánh trôi, kịch đèn chiếu ở đó cũng rất dễ nhìn.”
Văn Tự xoa xoa đầu y: “Ta chưa từng đi hội hoa, nếu Lan Tinh đi cùng ta thì có lẽ sẽ cảm thấy rất chán.”
Tạ Lan Tinh mở to hai mắt, nhớ đến hắn từng nói mình không có người nhà, có lẽ cũng từng tham gia mấy ngày hội thế này, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy đau xót.
Y vén chăn lên đi tới trước mặt Văn Tự, muốn ôm hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể nghiêm túc nói với hắn rằng: “Không đâu, ta thích nhất đi cùng huynh.”
Thích huynh đến mức trong mộng đều là huynh.
Buổi sáng của ngày hội hoa là thời gian thuộc về các cô nương.
Chợ hoa từ lúc sáng sớm đã bắt đầu rộn ràng náo nhiệt, có rất nhiều loài hoa quý ngày thường không tìm thấy lại xuất hiện trong ngày này, kinh thành như một nơi hội tụ của những loài hoa, đủ các chủng loại quý hiếm tới từ đại giang nam bắc đều tụ lại đây để giao dịch, kẻ thương buôn cũng không quản liệu rằng những nhành hoa mảnh mai có hợp với khí hậu địa phương hay không.
Tạ Lan Tinh tặng Văn Tự một chậu hoa lan, y giấu hắn, không nói với hắn hoa trong ngày hội chỉ có thể tặng cho người trong lòng.
Văn Tự đặt chậu hoa lan đặt cạnh chậu thược dược mà Tạ Lan Tinh thích nhất.
“Huynh thích nó không?” Tạ Lan Tinh chống khuỷu tay lên lan càn rồi nâng cằm nhìn hắn.
Văn Tự gật đầu, hỏi y: “Sao lại tặng hoa lan.”
“Vì ta cảm thấy hợp với huynh.” Tạ Lan Tinh hồi hộp hỏi: “Huynh không thích sao? Vậy huynh thích gì, huynh nói cho ta biết đi.”
Giữa hai người chỉ cách có một cái lan can, nhìn gương mặt không hề phòng bị đang ngước lên nhìn hắn của Tạ Lan Tinh, đôi mắt của Văn Tự có chút tối lại, đưa tay lên chạm nhẹ vào chóp mũi y: “Thứ ta thích, là hoa phú quý ở trần gian.”
Bóng trăng đã lên tới đầu cành liễu, bên ngoài không giống như lúc sáng chiêng trống vang trời, khung cảnh trở nên yên lặng hơn, hòa cùng những tiếng thì thầm to nhỏ của những cặp tình nhân.
Văn Tự không phải không biết những ngày lễ của trần gian, phụ thân và mẫu thân của hắn gặp được nhau cũng vào dịp lễ hội như thế này, cũng là lúc bọn họ gieo xuống một quả đắng cho tương lai.
Nên đối với mấy dịp lễ hội này từ trước tới giờ Văn Tự không hề có hứng thú với nó, thậm chí sâu trong lòng còn có chút chán ghét.
Nhưng khi Tạ Lan Tinh dẫn hắn hòa vào dòng người, mua cho hắn bánh bò nóng hổi và món đồ chơi chẳng biết làm gì, sau đó chớp đôi mắt hạnh to tròn năn nỉ hắn nếm thử một miếng bánh trôi nấu rượu vừa mới mua, sau đó dùng cái mặt nạ nhìn rất trẻ con thắng được khi chơi đoán chữ chọc hắn cười thì hắn bỗng nhiên bắt đầu ước ao nhân gian phồn hoa.
Du khách nhiều như dệt cửi, tiểu thương tấp nập rao hàng, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ tóc còn để chỏm cầm theo lồng đèn nhỏ rượt đuổi nhau chạy vòng vòng, có bé gái dù xúng xính áo đầm cũng không có chút điềm đạm nào, lúc chạy ngang thì đụng vào Tạ Lan Tinh.
Tạ Lan Tinh tránh không kịp, ngã thẳng vào lồng ngực của Văn Tự.
Người sau không có việc gì, nhưng y lại rên lên một tiếng.
Văn Tự vỗ nhẹ lưng y, che chở y đi về phía bờ sông.
“Đau sao?”
Tiểu công tử rất sĩ diện mà lắc đầu.
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ đều nhăn lên của người nào đó, Văn Tự cũng không chọc thủng lời nói dối của y mà là đi mua cho y một cây kẹo đường hình người đi dời đi lực chú ý.
Đóa hoa phú quý nhân gian mảnh mai như thế, nên được nâng niu cần thận trong lòng bàn tay.
Ở bờ sông cũng có rất nhiều người, có người bán đèn hoa, có người thả hoa đăng, một mảnh hồ đen được ngọn nến trong đèn chiếu tỏa sáng linh lung, trên trời cũng thả không ít đèn Khổng Minh, tuy ánh sáng rất yếu, rất dễ bị nhân tố bên ngoài làm tắt nhưng dưới đáy lòng của mọi người, ánh lửa đó là bất diệt.
Tạ Lan Tinh ăn kẹo đường hình người mà Văn Tự mua cho y, lòng ngọt ngào đến mức chẳng quan tâm đèn nào sáng đèn nào tắt.
Văn Tự bị dáng vẻ đáng yêu của y làm cho mất hết nguyên tắc, đưa tay ra sau bấm quyết rồi biến ra cho y hai ngọn đèn hoa.
Mắt Tạ Lan Tinh sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn trong tay hắn nhưng lại không dám nhận lấy, sợ mình không cẩn thận làm hư.
“Đây là đèn hoa đẹp nhất mà ta từng thấy đó!”
Hai ngọn đèn có hình hoa thược dược, cánh hoa tầng tầng lớp lớp bao lấy nhụy hoa, cả ngọn đèn đều có lưu quang nhỏ vụn như ẩn như hiện, đẹp đến mức không giống vật phàm.
Văn Tự đặt cả hai ngọn đèn vào tay y, nói: “Lan Tinh, thử thả xuống sông xem.”
Tạ Lan Tinh nghe theo, cẩn thận thả hai ngọn đèn xuống sống, hai đóa thược dược vừa chạm nước liền tỏa ra ánh sáng trắng lóa, sau đó chậm rãi được làn nước đẩy đi xa.
Y cùng Văn Tự sóng vai đứng cùng nhau, khi nhận thức được niềm vui hôm nay phải chấm dứt ở đây, lòng y có chút không nỡ.
“Chúng nó sẽ bị những ngọn đèn khác làm tách ra sao?”
Hắn cùng Văn Tự sóng vai đứng, tự giác hôm nay sung sướng muốn chấm dứt ở đây , trong lòng có chút không nỡ.
“Sẽ không, ” Văn Tự nắm tay y tiếp tục đi: “Chúng nó sẽ không tách ra.”
Chương 8.
Tạ Lan Tinh nằm ỳ trên giường mò con thỏ bông mà Văn làm cho y ra rồi đặt nó cùng một chỗ với kẹo đường hình người mua ở hội hoa.
Y nhắm mắt lại nhớ lại nụ cười nhàn nhạt trên mặt của Văn Tự, nhớ lúc bọn họ nắm tay nhau đi trên đường, y suy nghĩ không biết Văn Tự sẽ thích người như thế nào, không biết hắn có phải thích y hay không.
“Thích.”
Có một giọng nói dịu dàng thì thầm vào tay y.
Tạ Lan Tinh giật mình, thân thể mạnh mẽ cao lớn của nam nhân đè lên người y, y cảm giác được trên lưng có một vật gì đó thô cứng, y vừa nhúc nhích một cái là cảm giác tê dại lập tức lan khắp toàn thân.
Y muốn quay đầu nhìn xem nhưng đôi môi lại bị nam nhân hung hăng chiếm lấy.
“A…”
Hai tay y bị người nắm chặt, người kia một bên hôn y một bên cọ xát hạ thân lên người y, cái thứ vừa cứng vừa nóng kia ma sát phần da thịt bên eo y, làm y nhịn không được hé miệng rên rỉ.
Đợi một hồi thì cũng đợi được động tác của người phía sau chậm lại, người kia trìu mến hôn lên má y một cái, nói: “Ngoan.”
Tạ Lan Tinh xoay người, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì mới yên lòng, vì thế khẳng khái lên án hắn: “Huynh ác quá đó!”
Văn Tự hôn mắt y, rồi đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của người nọ: “Vậy ngươi trả thù lại đi.”
“Không muốn, ” Tạ Lan Tinh ôm cổ của hắn, dính sát vào hắn cọ cọ: “Ta sẽ không hung dữ với huynh, ta tốt với huynh nhất.”
Văn Tự cắn lỗ tai y, khàn giọng hỏi: “Tốt như thế nào?”
Tạ Lan Tinh không trả lời, hơi dùng sức để thay đổi vị trí của cả hai, y nằm nhoài lên người của Văn Tự, từ lồng ngực hôn đến bụng dưới, duỗi tay nắm chặt tên đầu sỏ vừa mới tác quái bên eo của y, cúi đầu liếm ra chất lỏng vừa tràn ra trên đỉnh.
Văn Tự thất thần khẽ kêu lên một tiếng, Tạ Lan Tinh ngóc dậy bò lên trước, luồn đầu lưỡi vào miệng hắn để hắn cũng nếm thử thứ y vừa mới ăn: “Sao lại có vị kẹo đường.”
Văn Tự cười nhéo mặt y, hắn ngồi xuống mở ra hai chân để Tạ Lan Tinh quỳ ở giữa, người sau nghe lời cúi đầu xuống ngậm lấy dương vật của hắn lần thứ hai.
Tạ Lan Tinh nắm phần dưới rồi phun ra nuốt vào, đến khi nào cuống họng bị chống đến chịu không nổi mới chịu phun ra, sau đó lại đi hôn hai cục tròn tròn nặng trịch ở hai bên.
“Hình như nó càng lúc càng lớn…” Giọng nói cũng mềm mềm nũng nịu.
Văn Tự trìu mến sờ sờ bả vai của y sau đó kéo y ôm vào ngực: “Đây cũng không phải là kẹo đường hình người.”
………………
Tạ Lan Tinh cởi áo lót rồi dùng nó để lau cái dịch trắng ở hai chân, sau đó tiếp tục ngã xuống giường vùi đầu vào chăn.
Chỉ là một giấc mơ…
Nhưng y rõ ràng nghe được Văn Tự nói thích, cũng rõ ràng cảm nhận được cái ôm vững vàng của hắn, đôi mắt và bờ môi cũng còn dư vị lại nụ hôn bá đạo.
Nhưng vì sao nó chỉ là một giấc mơ.
Vì sao những thứ trong giấc mơ ấy lại không thể biến thành sự thật?
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện dọa Tạ Lan Tinh sợ hết hồn.
Nhưng suy nghĩ này phảng phất như đã ngủ đông nhiều năm dưới đáy lòng của y, chỉ cần y to gan một chút thôi thì suy nghĩ này lập tức trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, chiếm cứ toàn bộ đầu óc của y.
Sau đó y lại nhìn con thỏ nhỏ ở đầu giường mà xoắn xuýt cả một đêm, nhưng khi tỉnh dậy y thì vẫn là Tạ Lan Tinh cẩn thận nghiêm túc như ngày thường.
Thời gian lướt qua đóa thược dược trong vườn thuốc, cũng bay qua chóp đuôi trắng tinh của bé báo tuyết.
Có lẽ là bị thân hình trước sau như một của Kinh Trập đánh lừa, Tạ Lan Tinh hoàn toàn không có ý thức được từ khi y nhặt được Văn Tự về thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Mãi đến khi y cảm nhận được Văn Tự có tâm sự.
Bộ dáng dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào của hắn làm Tạ Lan Tinh sợ hãi.
Hắn phải đi rồi.
Hắn sẽ đi đâu?
Có phải hắn sẽ rất nhanh quên mất cái tên Tạ Lan Tinh?
Tạ Lan Tinh xuyên qua hành lang uốn khúc đi tới vườn thuốc tìm Văn Tự.
Người sau hiển nhiên không ngờ tới y lại về lúc này, ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: “Sao hôm nay Trần thái y thả người sớm thế?”
Tạ Lan Tinh ngây ngốc gật đầu, máy móc đi về phí hắn sau đó đưa túi giấy dầu trong tay cho hắn.
“Hoàng hậu cho ta điểm tâm, huynh nếm thử đi.”
Y nhìn thấy động tác thu đồ vật vào tay áo của Văn Tự khi mình vừa bước vào, y thấy rất nhiều lần rồi, chỉ là trước đây y không thèm để ý, nhưng giờ nghĩ lại hình như thứ kia là trâm cài tóc của nữ nhân, là ai?
Kinh Trập nhảy từ xà nhà xuống, nhìn túi điểm tâm mà rục rà rục rịch, Văn Tự cố ý không để ý tới nó, lấy ra một miếng đút cho Tạ Lan Tinh ăn trước.
Người khi nãy không có chút hứng thú nào với đầy bàn sơn trân hải vị, bây giờ lại rất muốn ăn một miếng điểm tâm.
Tạ Lan Tinh chống đầu dựa vào lan can giống như ngày y đưa cho hắn chậu lan ấy, dường như lơ đãng hỏi hắn rằng: “Văn Tự, huynh có người trong lòng không?”
Văn Tự trả lời thế nào? Hắn nói có.
Chương 9.
Tạ Lan Tinh cũng không biết sao mình lại có thể bảo trì cái dáng vẻ không buồn không lo kia rời đi nơi đó.
Y chỉ muốn chạy thật nhanh trốn khỏi nơi làm y hít thở không thông.
Trái tim đau quá.
Giống như một đứa trẻ chạy đi tìm người mình thích vòi đường ăn nhưng lại bị người đó đánh cho một trận đau điếng.
Y sao lại không nghĩ tới sớm một chút chứ, Văn Tự thành thục lại thận trọng, còn không nhỏ như y, có lẽ hắn đã sớm thích cô nương nào đó, còn nàng kia thì đang đau khổ ở quê hương đợi hăn sveef.
Còn y thì sao, sao y lại có thể mơ một giấc mộng hoang đường đến như thế, sao y lại có thể làm bẩn cuộc đời mà y vừa cứu lại.
Nhắc đến mới nói, đến tận bây giờ y vẫn không biết Văn Tự quê ở nơi nào, trong nhà buôn bán hay làm quan, y không hỏi, Văn Tự cũng không nói.
Hắn vẫn luôn bảo trì mối quan hệ xa cách giữa hắn và y.
Chẳng lẽ sự thân thiết mà y dành cho hắn chỉ là lòng báo ân không pha chút cảm tình gì?
Cảm giác tự ti tự trách bức Tạ Lan Tinh đến rơi nước mắt.
Y rời khỏi Lạc vương phủ, mở mịt vừa đi dọc theo tường đỏ vừa khóc.
“Lan Tinh?”
Tạ Lan Tinh sửng sốt, vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt.
“Nhị ca… Lương đại ca…”
“Đệ đang muốn đi đâu, sao Phục Linh, Liên Kiều lại không đi cùng đệ?”
Tạ Vi Vũ có hơi lo lắng, hỏi.
“Đệ…” Đệ cũng không biết mình muốn đi đâu.
Trong lúc hai huynh đệ đang khó xử thì vẫn là Lương Trăn thấy rõ đôi mắt hồng hồng của y, đúng lúc nói: “Có phải ở trong phủ chán quá nên đệ mới đi ra ngoài chơi đúng không? Không bằng hôm nay Lan Tinh cùng ta về phủ, ngày mai chúng ta cùng đi săn mùa xuân, đệ thấy có được không?”
Tạ Lan Tinh tâm loạn như ma, đang lúc do dự thì lại nghe hắn nói: “Ta mời Lan Tinh nhiều lần như thế nhưng đệ vẫn không đồng ý, chẳng lẽ đệ không thích ta?”
Tạ Lan Tinh theo bản năng lắc đầu một cái, nhưng nghĩ tới bản thân ngoại trừ Lạc vương phủ thì không còn chỗ nào để đi, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Lúc này trong Lạc vương phủ, cái nơi mà tiểu công tử mắt ngọc mày ngài kia mỗi khi hồi phủ đều cười tủm tỉm chạy tới hôm nay lại có chút không bình thường.
Bé báo tuyết ngày thường thích chạy nhảy trong đống thảo dược không thấy tăm hơi, ở trong vườn chỉ có một con thần thú thượng cổ chưởng quản xuân lôi chỉ xuất hiện trong sách cổ yên lặng hóa hình.
Giờ phút này con quái vật khổng lồ kia đang bó tay bó chân mà ngồi xổm bên lan can đợi mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, cái đuôi vẫy tới vẫy lui, mắt thấy sắp vẫy tới mức đánh nát cái chậu hoa thược dược mà Tạ Lan Tinh yêu nhất.
Văn Tự đứng ở cửa một lúc lâu, lâu đến mức Kinh Trập miễn cưỡng ngáp một cái rồi gối đầu lên hai chân trước.
Hắn mặc dù không biết trong vương phủ này có bí mật gì mà có thể khiến vết thương của hắn lành lại rất nhanh, tốc độ khôi phục linh lực cũng đã được tám chín phần, ngay lúc này hắn và Kinh Trập thừa sức đánh thêm một trận nữa với thần giới.
Nhưng Tạ Lan Tinh đã ba ngày rồi không về, bảo hắn làm sao có thể chuyên tâm mà đi đánh trận đây.
Liên Kiều nói y đã đi săn cùng bạn cũ, là bạn cũ nào? Đi săn thì khi nào về?
Có phải y cũng sẽ nâng gương mặt nhỏ ngây thơ của mình nhìn bạn cũ cũng như ngày thường y nhìn hắn?
Nghĩ đến đây, một cảm xúc xa lạ bỗng nhiên xuất hiện làm Văn Tự hơi run lên.
Ngày ấy y vội vàng rời đi rồi mấy ngày không tới gặp, chẳng lẽ y đang sợ sao?
Hắn làm y sợ rồi ư?
Chương 10.
Tạ Lan Tinh đang trốn hắn.
Nghĩ đến điều này, Văn Tự giận đến mức không thể kiểm soát.
Trong giây phút nào đó, hắn thậm chí có suy nghĩ muốn vọt tới ngay trước mặt của Tạ Lan Tinh rồi trói y mang về Mặc Sơn nhốt lại.
Nhưng Văn Tự sao có thể làm như thế? Y không thể, cũng không nỡ.
Tạ Lan Tinh chỉ cần chau mày một cái thôi thì Văn Tự cũng đã đau lòng.
Cho dù là dáng vẻ khụt khịt giả vờ khóc, hay là bộ dáng thẹn thùng lỗ tai đỏ bừng đem mu bàn tay giấu ra sau lưng thì Tạ Lan Tinh đều là một bảo bối mềm mại yêu kiều, là đóa hoa phú quý chỉ cần liếc ngươi một cái thôi là đã làm ngươi cảm thấy y đang làm nũng ở nhân gian.
Rõ ràng là một tiểu công tử đơn thuần như giấy trắng, nhưng trong lúc lơ đãng từ trên xương quai xanh xuống dưới mắt cá chân của người nọ đều toát ra một dục vọng câu người.
Có lẽ có những thứ ngay cả Tạ Lan Tinh cũng không biết.
Mỗi lần y gọi tên của Văn Tự đều tràn đầy sự tin tưởng và vui mừng, dáng vẻ đó khiến cho Văn Tự muốn đem tất cả những báu vật trên thế gian đều dâng lên trước mắt y, muốn đem tất cả những thứ xấu xí trên thế gian này giấu mất, muốn giao phó tất cả bí mật của hắn cho y.
Nhưng khi hắn bắt đầu nói một câu thật lòng, thì Tạ Lan Tinh lại bắt đầu trốn hắn.
Kinh Trập nhìn vẻ mặt của Văn Tự một chút, nó biết hôm nay bọn họ cũng không đi được, thế là dứt khoát biến trở về hình dạng con non tiếp tục lăn với đống thảo dược chơi đùa.
Đêm của ngày thứ năm, Tạ Lan Tinh rốt cuộc trở về phù.
Cùng Lương Trăn và các vị hoàng tử tràn trề sảng khoái mà chạy trên bãi săn mấy ngày, còn bắt được một ít cáo thỏ gấu rắn linh tinh trở về, sau đó lại ở trong phủ của tam hoàng tử vừa nướng thịt vừa uống rượu, cuộc sống phải nói là vô cùng thoải mái.
Sự mất tự nhiên của Tạ Lan Tinh cũng bị rượu chè ca hát che giấu đi.
Cho nên lúc y được Liên Kiều đỡ trở về Lạc vương phủ thì bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ mấy ngày hôm trước chỉ là một giấc mơ.
Năm ngày này Tạ Lan Tinh ở bãi săn đã làm gì chính y cũng không biết, Lương Trăn nói ăn cơm thì y ngồi vào bàn, Lương Trăn bảo đi săn thì y cũng dứt khoát đeo cung tên, nhưng năm ngày này mặt của y vẫn luôn không có chút cảm xúc nào.
Cho dù là đối mặt với con thò rừng bị y làm bị thương hay là tình cảm gay go sắp đôi mặt ở phía trước đều làm Tạ Lan Tinh cảm thấy cực kỳ vô lực.
Cùng mấy người Lương Trăn chơi mấy ngày, hiếm khi có được một khoảng thời gian tự mình vui vẻ, nhưng không hiểu sao… y lại càng nhớ người kia hơn.
Nhưng y biết điều này là không đúng.
Sau này y biết làm sao để đối mặt với hắn đây?
Tiểu công tử đang ngồi xổm ở bên giường để suy nghĩ đối sách đồng thời giải rượu chưa kịp nghĩ xong thì đã có người tới gõ cửa.
“Lan Tinh, ta có thể vào không?”
Tạ Lan Tinh giật mình một cái, cảm thấy mũi có hơi chua.
“Ta muốn ngủ…”
Tạ Lan Tinh không muốn cho người kia thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của mình nên chỉ đành uyển chuyển từ chối.
Quả nhiên, y thật sự đang trốn hắn.
Hắn thật sự đã làm y sợ rồi…
Cái giọng điệu đáng thương tới đòi mạng của người trong phòng làm Văn Tự dừng lại trong phút chốc, nhưng vẫn gõ cửa một lần nữa.
“Lan Tinh…”
Hắn chỉ vừa mới gọi tên thì Tạ Lan Tinh đã mở cửa ra.
Văn Tự đang đứng ở trước cửa, sống lưng thẳng tắp, trong mắt mang theo rất nhiều thứ mà Tạ Lan Tinh nhìn không hiểu, hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói.
Tạ Lan Tinh rũ mắt nhìn xuống mũi giày của mình: “Có chuyện gì sao…”
Cả hai giữ nguyên tư thế đó đứng cách nhau một ngưỡng cửa, đến cuối cùng vẫn là Văn Tự nhịn không được nở một nụ cười bất đắc dĩ, không biết là vì mùi rượu hay vì cảnh khốn đốn trước mặt mà Tạ Lan Tinh cảm thấy vành mắt có hơi nóng, Văn Tự nhìn y, mắt y đỏ au, cộng thêm cái dáng vẻ chạy vào nhà như chạy trốn khi nãy của y thì hắn bỗng nhiên cảm thấy nếu y có thể biến hình thì chắc chắn nguyên hình của y còn đáng yêu hơn cả thỏ ngọc của cung trăng.
“Lan Tinh, quãng thời gian này cảm ơn sự chăm sóc của ngươi, nay vết thương của ta cũng đỡ hơn nhiều rồi, sẽ không ở lại nơi này làm phiền nữa.” Ta sẽ đi, cho nên ngươi đừng sợ nữa.
Tạ Lan Tinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Lời khi ấy ta nói với ngươi…” Ngươi đừng để trong lòng làm gánh nặng.
Văn Tự còn không có nói xong thì đã bị hạt đậu vàng rơi xuống từ đôi mắt của Tạ Lan Tinh cắt đứt.
Đôi mắt xinh đẹp kia giờ đây đẫm lệ mang theo sự mờ mịt vô thố và kinh ngạc, dường như có một cảm xúc bi thương đang che trời lấp đất mà kéo đến.
Người của Văn Tự cứng đờ, hắn không thể khống chế được bản thân, hắn dùng tay xoa gương mặt nhỏ nhắn, dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt của người nọ.
“Lan Tinh, đừng khóc.”
Tạ Lan Tinh muốn nói y không phiền, y muốn nói hắn đừng đi, nhưng một câu y cũng không nói nên lời.
Cho dù biết sớm hay muộn hắn cũng phải rời khỏi nơi này, nhưng Tạ Lan Tinh không ngờ ngày này lại đến nhanh đến thế, đột nhiên đến mức khiến y cảm thấy trong lòng như bị đào mất một khối.
Dòng nước ấm không ngừng trào ra từ hốc mắt làm Tạ Lan Tinh không nhìn rõ vẻ mặt của Văn Tự, gương mặt mơ hồ của hắn khiến Tạ Lan Tinh sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay của Văn Tự như một kẻ sắp chết nắm lấy hy vọng cuối cùng.
“Chúng ta sau này… Có phải sẽ không bao giờ liên lạc với nhau…”
Cảm giác oan ức và khổ sở bỗng xuất hiện làm cho bờ vai của y phát run, Văn Tự đau lòng muốn chết, trong đầu tựa hồ xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Vì sao y lại khóc?
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thì Tạ Lan Tinh đã ngẩng một gương mặt đầy nước mắt lên năn nỉ hắn: “Xin lỗi, xin lỗi, huynh có thể đừng đi không…”
Sao y lại xin lỗi hắn, sao lại nhìn hắn bằng gương mặt như thế này.
Chẳng lẽ y xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của hắn sao?
Nhưng nhìn gương mặt khổ sở của y, Văn Tự bỗng cảm thấy mình nhẹ dạ đến mức chẳng biết trời trăng gì.
“Không cần xin lỗi, Lan Tinh không có làm sai gì hết.” Văn Tự đưa tay lên chầm chậm vỗ về sợi tóc của y,
“Là ta không tốt, là ta không tốt…” Tạ Lan Tinh khóc nức nở: “Là ta có suy nghĩ xấu xa với huynh, xin lỗi…”
Tay của Văn Tự cứng lại.
“Ta sai rồi, nhưng mà, nhưng mà huynh khoan hãy đi có được không…” Tạ Lan Tinh không nghĩ được lý do nào để giữ hắn lại, chỉ biết lặp đi lặp lại những lời này cầu xin hắn đừng rời đi, lòng y đắng chát giống như vừa ăn một tá hoàng liên.
Trái tim của Văn Tự cũng bị tiếng khóc của y treo lên.
Trong đầu cũng bắt đầu liên kết lại tất cả những hành động lời nói của Tạ Lan Tinh mấy ngày nay.
Hắn dường như đã hiểu ra gì đó, khóe miệng lập tức nhoẻn lên một độ cung nhẹ nhàng.
“Lan Tinh…”
Văn Tự tiến lên một bước, chỉ cần vượt qua một ngưỡng cửa nhỏ bé là hắn có thể ôm lấy tâm can của mình vào ngực, hai cánh cửa chạm trổ hoa văn cũng đóng lại sau lưng hắn.
“Lập lại lần nữa.”
Đột nhiên bị ôm vào lòng, Tạ Lan Tinh phản xạ có điều kiện mà đưa tay ra phía trước nắm lấy quần áo của người kia, sự thân mật mà y khát vọng đã lâu giờ lại xuất hiện làm y càng khóc càng to.
Tạ Lan Tinh không thể nói chuyện, chỉ biết thút thít gọi tên hắn.
Văn Tự kề lòng bàn tay của mình vào lưng y, cúi đầu, môi mỏng ghé vào tai y thì thầm một câu.
“Ta cũng có ý nghĩ xấu xa với ngươi thì nên làm gì bây giờ?”