Tác giả: Mie
Thể loại: biểu cảm
Độ tuổi: 10+
Tôi đến với Harry Potter qua một cuốn sách mượn của bạn hồi mùa hè năm lớp 4 - Harry Potter and the Chamber of Secret. Tôi bị cuốn hút vào từng trang sách, ngòi bút tài hoa của Rowling đã tạo nên từng nhân vật sống động. Tôi say mê chúng đến quên ăn quên ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình đã tìm được một quyển sách gối đầu giường mà cho đến mãi sau này cũng không ngừng yêu quý.
Câu truyện được xây dựng dưới cái nhìn của Harry James Potter. Vậy nên mọi người thường chỉ nhận xét hoặc tỏ ra thương cảm cho các nhân vật khác, mà quên mất rằng cậu ấy cũng thật đáng thương. Đúng vậy, rất đáng thương! Dường như số phận cậu sinh ra để thành vật hy sinh, để người ta ngước nhìn. Không được hưởng hạnh phúc bao lâu, cậu đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Những kẻ ngoài cuộc chỉ nhìn thấy cậu trong vầng hào quang rạng ngời của "Cậu bé sống sót", mà quên mất rằng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ đang lớn, sao có thể chịu nổi đả kích về mặt tinh thần trầm trọng rằng cậu chưa bao giờ biết cha mẹ mình như thế nào. Tính cách, giọng nói, ngoại hình,...tất cả đều chỉ là con số 0. Những kẻ tầm thường kia, những kẻ từ khi sinh ra đã được hưởng hạnh phúc, sao có thể hiểu nỗi đau đó nghiệt ngã đến mức nào. " Tôi nổi tiếng vì Voldemort đã thảm sát gia đình tôi mà không giết được tôi. Ai muốn nổi tiếng như vậy chứ!!" - Giọng hét của Harry cho đến giờ vẫn vang vọng mãi trong tiềm thức tôi, để lại một vết hằn trong tâm trí. Đúng thế, ai muốn như vậy, thà rằng làm một đứa trẻ bình thường mà có gia đình êm ấm còn hơn nổi tiếng cả thế giới phù thủy mà cô độc một mình trên con đường dài........
Harry là một Gryffindor, một con sư tử chính nghĩa." Chỉ một Gryffindor chân chính mới có thể rút được thanh kiếm Godric ra khỏi chiếc nón Phân Loại" - Lời thầy Albus Dumbledore quả thật rất đúng. Cái nón đã đúng khi cho cậu vào Gryffindor. Harry có vẻ hơi bốc đồng một chút, hơi ngốc trong môn "Phụ nữ học" nhưng cậu suy nghĩ rất chín chắn, là người trọng nghĩa khí và hoàn toàn không có cái kiểu "anh hùng rơm". Có lẽ tôi phải dành cả một đoạn để nói về tính cách của Harry thôi. Cậu là kết tinh tình yêu của James và Lily. Mọi người có biết vì sao Rowling cho cậu thừa hưởng đôi mắt xanh biếc của mẹ không? Đôi mắt là cánh cửa sổ tâm hồn, là nơi thể hiện mọi cảm xúc, tâm tư, suy nghĩ. Dù cho bề ngoài của cậu có giống cha đến đâu, thì, trái tim cậu, tâm hồn cậu vẫn VĨNH VIỄN thuộc về Lily Potter, thuộc về người mẹ dũng cảm ấy. Không thể phủ nhận đôi lúc Harry cũng có chút sự kiêu ngạo giống như cha James nhưng tính nết của cậu vẫn giống mẹ nhiều hơn, chăm chỉ, khiêm tốn và dễ mến. Thật là một sự kết hợp quá hoàn hảo mà, phải không? Trước lúc chết, thầy Snape đã nhìn vào đôi mắt xuyên suốt cuộc đời mình, và thầy nhận ra, lần đầu tiên trong đời, Harry giống mẹ nhiều đến mức nào. Ánh mắt cậu nhìn ông hoàn toàn không có sự oán thù hay giận dữ, nó chỉ mang nét bối rối và khó hiểu, hệt như ánh mắt của Lily ngày xưa, khi cô gặp ông ở sân chơi ngày hôm ấy. " You had your mother 's eyes.". Thật đáng buồn khi đến lúc sắp từ giã cõi đời, Severus Snape mới nhận thấy mọi thù hằn ông trút lên Harry từ xưa đến nay đều vô nghĩa....
Tôi yêu mến Harry Potter vì mọi thứ cậu thể hiện. Tôi kính phục cậu ấy, coi cậu ấy như một người bạn tâm giao mà mình không thể thiếu trong cuộc đời. Tôi thích tất cả mọi thứ liên quan đến Harry. Từ cây đũa phép đến mái tóc rối bù đó, và thậm chí, yêu luôn cả màu xanh chỉ vì ánh xanh trong đôi mắt kì diệu của cậu. Không có ngôn từ nào có thẻ diễn tả hết vẻ đẹp trong cặp mắt ấy. Tôi yêu mến Harry không phải vì danh tiếng mà vì chính đôi mắt rung động lòng người đó. Một đôi mắt có hồn. Tôi thích Harry, rất thích, thích đến mức ngộ nhận đó là tình yêu. May mắn làm sao, nó chỉ dừng lại ở lòng mến mộ, bởi nếu biết mình yêu cậu ấy, tôi sẽ đau lòng lắm. Yêu người ảo, chỉ khổ cả một đời mà thôi.......
Harry............... giá như cậu có thật chứ không chỉ tồn tại trên trang giấy. Từ cậu, tôi đã học tập được nhiều lắm, cậu giống như một người bạn, một người anh em của tôi vậy. Thế giới của cậu thật kì diệu, yêu cậu thật nhiều, Harry!!!
*Bài này viết hồi lớp 7.
Thể loại: biểu cảm
Độ tuổi: 10+
Tôi đến với Harry Potter qua một cuốn sách mượn của bạn hồi mùa hè năm lớp 4 - Harry Potter and the Chamber of Secret. Tôi bị cuốn hút vào từng trang sách, ngòi bút tài hoa của Rowling đã tạo nên từng nhân vật sống động. Tôi say mê chúng đến quên ăn quên ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình đã tìm được một quyển sách gối đầu giường mà cho đến mãi sau này cũng không ngừng yêu quý.
Câu truyện được xây dựng dưới cái nhìn của Harry James Potter. Vậy nên mọi người thường chỉ nhận xét hoặc tỏ ra thương cảm cho các nhân vật khác, mà quên mất rằng cậu ấy cũng thật đáng thương. Đúng vậy, rất đáng thương! Dường như số phận cậu sinh ra để thành vật hy sinh, để người ta ngước nhìn. Không được hưởng hạnh phúc bao lâu, cậu đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Những kẻ ngoài cuộc chỉ nhìn thấy cậu trong vầng hào quang rạng ngời của "Cậu bé sống sót", mà quên mất rằng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ đang lớn, sao có thể chịu nổi đả kích về mặt tinh thần trầm trọng rằng cậu chưa bao giờ biết cha mẹ mình như thế nào. Tính cách, giọng nói, ngoại hình,...tất cả đều chỉ là con số 0. Những kẻ tầm thường kia, những kẻ từ khi sinh ra đã được hưởng hạnh phúc, sao có thể hiểu nỗi đau đó nghiệt ngã đến mức nào. " Tôi nổi tiếng vì Voldemort đã thảm sát gia đình tôi mà không giết được tôi. Ai muốn nổi tiếng như vậy chứ!!" - Giọng hét của Harry cho đến giờ vẫn vang vọng mãi trong tiềm thức tôi, để lại một vết hằn trong tâm trí. Đúng thế, ai muốn như vậy, thà rằng làm một đứa trẻ bình thường mà có gia đình êm ấm còn hơn nổi tiếng cả thế giới phù thủy mà cô độc một mình trên con đường dài........
Harry là một Gryffindor, một con sư tử chính nghĩa." Chỉ một Gryffindor chân chính mới có thể rút được thanh kiếm Godric ra khỏi chiếc nón Phân Loại" - Lời thầy Albus Dumbledore quả thật rất đúng. Cái nón đã đúng khi cho cậu vào Gryffindor. Harry có vẻ hơi bốc đồng một chút, hơi ngốc trong môn "Phụ nữ học" nhưng cậu suy nghĩ rất chín chắn, là người trọng nghĩa khí và hoàn toàn không có cái kiểu "anh hùng rơm". Có lẽ tôi phải dành cả một đoạn để nói về tính cách của Harry thôi. Cậu là kết tinh tình yêu của James và Lily. Mọi người có biết vì sao Rowling cho cậu thừa hưởng đôi mắt xanh biếc của mẹ không? Đôi mắt là cánh cửa sổ tâm hồn, là nơi thể hiện mọi cảm xúc, tâm tư, suy nghĩ. Dù cho bề ngoài của cậu có giống cha đến đâu, thì, trái tim cậu, tâm hồn cậu vẫn VĨNH VIỄN thuộc về Lily Potter, thuộc về người mẹ dũng cảm ấy. Không thể phủ nhận đôi lúc Harry cũng có chút sự kiêu ngạo giống như cha James nhưng tính nết của cậu vẫn giống mẹ nhiều hơn, chăm chỉ, khiêm tốn và dễ mến. Thật là một sự kết hợp quá hoàn hảo mà, phải không? Trước lúc chết, thầy Snape đã nhìn vào đôi mắt xuyên suốt cuộc đời mình, và thầy nhận ra, lần đầu tiên trong đời, Harry giống mẹ nhiều đến mức nào. Ánh mắt cậu nhìn ông hoàn toàn không có sự oán thù hay giận dữ, nó chỉ mang nét bối rối và khó hiểu, hệt như ánh mắt của Lily ngày xưa, khi cô gặp ông ở sân chơi ngày hôm ấy. " You had your mother 's eyes.". Thật đáng buồn khi đến lúc sắp từ giã cõi đời, Severus Snape mới nhận thấy mọi thù hằn ông trút lên Harry từ xưa đến nay đều vô nghĩa....
Tôi yêu mến Harry Potter vì mọi thứ cậu thể hiện. Tôi kính phục cậu ấy, coi cậu ấy như một người bạn tâm giao mà mình không thể thiếu trong cuộc đời. Tôi thích tất cả mọi thứ liên quan đến Harry. Từ cây đũa phép đến mái tóc rối bù đó, và thậm chí, yêu luôn cả màu xanh chỉ vì ánh xanh trong đôi mắt kì diệu của cậu. Không có ngôn từ nào có thẻ diễn tả hết vẻ đẹp trong cặp mắt ấy. Tôi yêu mến Harry không phải vì danh tiếng mà vì chính đôi mắt rung động lòng người đó. Một đôi mắt có hồn. Tôi thích Harry, rất thích, thích đến mức ngộ nhận đó là tình yêu. May mắn làm sao, nó chỉ dừng lại ở lòng mến mộ, bởi nếu biết mình yêu cậu ấy, tôi sẽ đau lòng lắm. Yêu người ảo, chỉ khổ cả một đời mà thôi.......
Harry............... giá như cậu có thật chứ không chỉ tồn tại trên trang giấy. Từ cậu, tôi đã học tập được nhiều lắm, cậu giống như một người bạn, một người anh em của tôi vậy. Thế giới của cậu thật kì diệu, yêu cậu thật nhiều, Harry!!!
*Bài này viết hồi lớp 7.