-
PHẦN VII END
Pt.7
Vốn tưởng chuyện này đã qua rồi, không ngờ một tuần sau, lúc mọi người ra về hết, Hạ Tự bảo tôi ở lại nói chuyện, anh đã giúp tôi xin thêm kinh phí hỗ trợ cho hạng mục nghiên cứu mới, viện nghiên cứu cũng phê chuẩn rồi.
“Nếu như không ngoài dự liệu thì số tiền trợ cấp của viện sẽ lớn hơn số tiền mà em có thể kiếm được ở quán cafe một chút”, anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói tiếp, “Cho nên em có thể suy nghĩ đến việc nghỉ làm thêm được chưa?”
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn như thế, vẫn luôn xuất hiện vào những thời khắc mà tôi cần nhất.
Kể cả lúc đầu anh vẫn còn chưa nắm bắt được sự tình.
Tôi nhìn tờ giấy phê chuẩn của viện một lúc rồi rút điện thoại ra, dứt khoát tuyên bố, “Không cần phải suy nghĩ nữa, bây giờ em sẽ gọi điện xin nghỉ luôn.”
10
Khi hạng mục bắt đầu đến tháng thứ 2, Hạ Tự nói với tôi, viện nghiên cứu đã liên hệ được với một công ty, đối phương đề nghị sẽ cung cấp thiết bị và sẵn sàng hỗ trợ trong bất kì tình huống nào.
Đổi lại, sau khi đơn xin cấp bằng sáng chế dự án được phê duyệt, bọn họ sẽ có quyền sử dụng đầu tiên.
Hôm đoàn kiểm tra của công ty tới, tôi và Hạ Tự phải dậy từ tinh mơ để đến phòng thí nghiệm.
Lúc đang điều chỉnh thiết bị thì một nhóm người đã đến trước cửa rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ.
Một trong số những nhân viên trong đoàn kiểm tra chính là Tống Khiết!
Anh ta đứng ở vị trí cuối cùng, rõ ràng là một vị trí không được trọng dụng cho lắm.
Nhìn thấy tôi, Tống Khiết cũng có đôi chút ngỡ ngàng.
Rất nhanh, người đại diện bắt đầu giới thiệu các nhân viên trong đoàn, đến lượt Tống Khiết, cô ấy tươi cười nói, “Đây là trợ lý của hạng mục lần này, mọi người có thể gọi cậu ấy là Tiểu Tống là được rồi.”
Nhìn thấy Tống Khiết, tâm trạng của Hạ Tự trở nên trùng xuống.
Anh trước nay đều là một người sống hướng nội, điều này tôi cũng không còn xa lạ gì nữa, vậy mà hôm nay, lúc ăn trưa lại chủ động nắm tay tôi, còn gắp vào bát của tôi không ít đồ ăn.
Chị gái phụ trách màn giới thiệu sớm ngày lại cười, nói, “Tiến sĩ Hạ và bạn học Úc tình cảm thật tốt.”
Hạ Tự cũng cười, “Cô ấy đúng là món quà mà ông trời ban tặng cho em.”
Tống Khiết ngồi ở bên cạnh, mặt đen như đít xoong.
Ăn cơm xong cả đoàn lại trở về phòng thí nghiệm, nhân lúc Hạ Tự đang bận bịu giới thiệu về hạng mục, Tống Khiết khẽ huých cánh tay tôi, chất vấn, “Em và anh ta ở bên nhau từ khi nào?”
Tôi cạn lời đẩy tay anh ra, “Không liên quan đến anh. Chúng ta đã chia tay nhau từ kiếp nào rồi.”
“Nguyên Nguyên, em không thể như thế được…”
Lúc Tống Khiết chuẩn bị dở chứng, Hạ Tự đã kịp thời trở lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khiến đối phương chỉ đành ngoan ngoãn thu tay về.
Sau đó, không biết Hạ Tự đã nói với bên kia những gì nhưng bọn họ đã đồng ý đổi trợ lý hạng mục thành một người khác.
Là một cô bé tóc ngắn ngang vai, giọng nói rất ngọt ngào mỗi ngày đều chạy theo tôi gọi “chị ơi, chị ơi”, thi thoảng còn giúp tôi dọn dẹp phòng thí nghiệm.
Đến lúc cả hai đã thân thiết hơn, tôi mời cô bé đi uống trà sữa, tiện thể hỏi về tình hình của Tống Khiết.
Tiểu cô nương vừa uống trà sữa vừa chậm chậm nói, “Thời hạn thử việc vẫn chưa hết nhưng mà biểu hiện của anh ấy không được tốt cho lắm, sau khi công ty xem xét đã cho anh ấy nghỉ việc rồi ạ. Em thấy anh ấy viết ở trên vòng bạn bè là chuẩn bị về quê, thành phố lớn quá, bon chen không nổi.”
Một đáp án cũng tương đối hoàn hảo đấy chứ.
Đến tháng thứ 3, hạng mục đã kết thúc đầy viên mãn
Để chúc mừng, bên công ty tổ chức một buổi tiệc.
Tôi và Hạ Tự đều uống không ít, đến lúc về phải ngồi taxi.
Mặc dù tầm nhìn lúc này đã bị men say hạn chế rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tấm biển xanh đỏ nhấp nháy ở bên ngoài của cửa xe, tôi liền bảo anh lái xe, “Dừng ở đây cho em ạ.”
Hạ Tự bị tôi kéo xuống xe, hai chúng tôi đứng im trước một khách sạn, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, cụp mắt hỏi, “Sao thế Nguyên Nguyên?”
Tôi nắm lấy cánh tay anh, “Anh có đem chứng minh thứ không ạ?”
“...”
“Có.”
“Tốt lắm”, tôi vỗ tay một cách khoái trí, sau đó hùng hổ bước về phía trước, “Đi thôi.”
Quả nhiên, r.ượu chính là thứ c.hất k.ích th.ích khiến con người ta làm ra những chuyện không thể nào tin được, tôi khóa trái cửa, sau đó nắm lấy cổ áo anh, khóa chặt anh với một bức tường, nhón chân lên hỏi, “Thành thật khai báo, anh đã đọc câu chuyện kia rồi đúng không?”
“Câu chuyện nào?”
“Em lỡ tay gửi nhầm vào nhóm đó.”
“Đọc rồi.”
Hạ Tự vậy mà lại trả lời không chút do dự, anh còn cúi người ghé sát vào tai tôi thì thầm, “Không chỉ có vậy, tôi đã đọc mấy lần rồi, văn phong mượt mà, hình tượng sống động, nên tôi đã trót thuộc nó rồi.”
Một luồng khí ấm nóng chuyển đi từ bàn tay đến lưng tôi.
Hô hấp càng lúc càng trở nên nóng bỏng, anh cúi đầu hôn tới, cục diện hoàn toàn thay đổi.
Anh ngang nhiên cắn vào môi tôi một cái, “Khoai môn nguyên đường này, ngọt quá.”
Sống lưng tôi cứng đờ, nhìn ánh mắt càng lúc càng trở nên nguy hiểm của anh, đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã đánh giá thấp đối thủ quá rồi.
Sau đó tôi và Hạ Tự, phỏng theo những tình tiết của câu chuyện tình yêu kia, làm lại một lần.
Nói như thế nào nhỉ?
Rất … chứ còn thế nào được nữa ~