-
Phần VI
Pt.6
Tôi gần như mở to mắt hết cỡ nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, ở trong đó như có ly rượu vải tôi chưa uống hết, khiến tôi thoáng chốc say mê.
Khoảng cách quá sức gần gũi khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Hạ Tự hạ giọng hỏi, “Có thể không?”
“Cái… cái gì có thể ạ?”
“Úc Nguyên Nguyên, tôi có thể hôn em không?”
Tôi tự véo lòng bàn tay để xác nhận mọi thứ không phải là một giấc mơ, đang bâng khuâng trong những dòng suy nghĩ của riêng mình thì đột nhiên có một bờ môi ấm nóng đặt lên môi.
Tim tôi đập mãnh liệt, càng lúc càng mãnh liệt, ngập ngừng nói, “Trước kia anh nói, phòng thí nghiệm của chúng ta không cho phép yêu đương hay sao?”
“Vậy à?”, Hạ Tự tỏ vẻ bất ngờ sau đó lại dùng lực mà hôn thêm một lần nữa, “Quy tắc là do tôi đặt ra, đương nhiên tôi cũng là người có thể thay đổi nó.”
“Nguyên Nguyên, mong em làm việc gì cũng nên chuyên tâm một chút.”
Trong lúc đầu óc rối bời, tôi chợt nhớ ra, “Nguyên Nguyên, mong em làm việc gì cũng nên chuyên tâm một chút” chính là lời thoại của nhân vật tôi trong kiệt tác kia của Trần Dã.
Hạ Tự đã đọc nó rồi sao???
9
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi vẫn nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện tối qua, sau đó chợt vỡ òa…
Tôi và Hạ Tự đã hôn nhau rồi.
Anh ấy muốn tôi làm bạn gái của mình.
Đây đều là sự thật ư?
Tôi với tay liếc chiến điện thoại dưới gối, 2 tiếng trước Hạ Tự gửi tin nhắn đến, “Nguyên Nguyên, tỉnh rồi thì ra ngoài nhé, tôi đợi em ở dưới ký túc.”
Tôi ngồi bật dậy, lao như bay ra khỏi giường rồi rối rít chạy đến bên cửa sổ.
Hạ Tự mặc một chiếc áo khoác lớn màu xám, đang đứng ở bên dưới thật, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào đây, trời ơi…
Vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo, quên mất cả việc chải đầu, tôi đã phi xuống dưới lầu, đến khi xuất hiện trước mặt anh thì không nhịn được mà thở gấp.
Anh hơi cau mày, “Gấp như vậy sao?”
“Em sợ anh đợi lâu…”
Anh đưa tay ra vén gọn làn tóc mai ở hai bên má cho tôi, “Tôi đã đợi em nửa năm, một chút này có là gì.”
“Nửa năm?”
Anh gật đầu sau đó kéo tôi vào trong lòng, tựa cằm lên đầu tôi anh khẽ nói, “Tôi thực sự thích em nửa năm rồi.”
Tôi lại tưởng rằng mình đang nằm mơ, chàng trai mà tôi thầm mến lại cũng có cảm tình với tôi, ôm tôi, còn hôn tôi???
Không đúng, cho dù có nằm mơ tôi cũng không dám mơ như vậy.
“Em… anh… tối qua…”
“Tối hôm qua tôi đã hôn em rồi, còn tỏ bày với em nữa. Khi đó em còn chưa tỉnh táo hẳn, tôi sợ em sẽ nuốt lời nên hôm nay đến xác nhận một lần nữa.”
Anh vẫn ôm chặt lấy tôi, không nhanh không chậm nói, “Úc Nguyên Nguyên, tôi thích em không phải là chuyện 1, 2 ngày. Nếu như em đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu mối quan hệ yêu đương bất cứ lúc nào.”
“Anh thích em vì sao trước kia không nói?”
Tôi gỡ vòng tay của anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh đợi chờ đáp án.
Hạ Tự đột nhiên thở dài, anh mất tự nhiên sờ lên gáy mình, biểu tình trở nên có vài phần bất lực, “Lúc mới đầu… tôi tưởng người bạn trai cũ kia và em vẫn chưa chia tay. Trước kia anh ta thường hay đến trường tìm em, tôi cũng tận mắt chứng kiến mấy lần. Có một lần tôi xuống lầu lấy tài liệu, nghe thấy anh ta đang đứng nói chuyện điện thoại.”
“Anh ta nói đi làm rồi mới biết những cô gái ngốc nghếch vì tình yêu mà hi sinh quả thực rất khó tìm. Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu.”
Tôi bất chợt nhớ về cái ngày mà mình và Tống Khiết gặp nhau, ngay buổi chiều hôm đó anh liền tuyên bố rằng chúng tôi không được phép yêu đương gì hết.
“Vì thế nên anh mới đặt ra quy tắc đó?”
“Ừm”, Hạ Tự lúng túng gật đầu, mặt đỏ hồng.
“Thế còn chuyện trong quán đồ Tứ Xuyên ạ?”
“... Tôi thừa nhận, là tôi đứa Hứa Thanh tới đó, sợ em bị l.ừa thêm lần nữa.”
Tôi bị chìm đắm trong sự đáng yêu này, nhón chân anh hôn anh một cái, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Đang ngọt ngào là thế, vậy mà không bao lâu sau, bông hoa hết mình vì sự nghiệp học thuật lại nhắc nhở tôi về hạng mục nghiên cứu kia.
“Em thật sự không có thời gian mà, thời gian đi làm thêm rồi còn thời gian trên phòng thí nghiệm đều đã kín cả rồi, nếu như em tham gia cũng chẳng thể làm được trò trống gì, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ tiến độ của anh mất.”
“Việc làm thêm không thể hoãn lại sao? Nguyên Nguyên, em rất có thiên phú, nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Trước kia tôi đã từng nghe Hứa Thanh nói qua, điều kiện gia đình của Hạ Tự rất tốt, từ người nhỏ đến người lớn trong nhà đều là những công dân ưu tú…
Cho nên có lẽ những nỗi khó khăn tầm thường của quần chúng nhân dân đối với anh là một cái gì đó hơi xa lạ.
Tôi chỉ đành giải thích cặn kẽ hơn, “Anh à, em chỉ là con gái của một gia đình phổ thông. Bố mẹ em đã không còn đủ sức để gánh vác học phí của em nữa, nếu chỉ dựa vào chút trợ cấp ít ỏi của nhà trường thì không ổn.”
Đứng trước mặt người mình thích nói ra những lời này tôi cảm thấy có chút khó khăn, nhưng thật may là anh không tỏ ra bất kỳ biểu cảm khác lạ nào, chỉ xoa đầu tôi, nói, “Tôi biết rồi.”