Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1010
Chương 1010: Khuyên cô
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân bóp chặt đơn thuốc thành một nhúm: “Không có vấn đề gì”
Nghiêm Linh Trang như trút được gánh nặng: “Vậy là tốt rồi”
Chiến Hàn Quan kéo Linh Trang đến trước mặt Mặc Nghiêm Mặc Hàn, khuyên nhủ: “Nếu cô ấy không thích uống những viên thuốc đó, vậy thì cứ làm theo cô ấy. Đối với cô ấy, chẳng lẽ không phải vui vẻ quan trọng hơn sao?”
Nghiêm Mặc Hàn gục đầu xuống, thở ngắn than dài nói: “Đôi mắt của em gái vốn dĩ chính là do cảm xúc gây ra, nếu có thể ngừng lo âu hậm hực, có lẽ rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là mấy năm nay, cô ấy vì người em rể đoản mệnh kia của tôi mà chảy quá nhiều nước mắt, cho nên…”
Anh ta còn chưa nói xong, Nghiêm Linh Trang đã dùng sức véo anh ta. Vô cùng bất mãn vì anh ta gọi Chiến Hàn Quân là “Người em rể đoản mệnh”.
Nghiêm Mặc Hàn thay đổi câu chuyện “Cảm ơn cậu đã giúp tôi khai sáng cho c‹ Chúng tôi đi trước.”
*Ừm” Chiến Hàn Quân gật đầu.
Nghiêm Linh Trang chau mày: “Hèn mọn? Rõ ràng là nuông chiều mà?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Có khác nhau sao? Dù sao ánh mắt buồn nôn kia, khiến cả người anh nổi đầy da gà”
Nghiêm Linh Trang lập tức vui vẻ cười rộ lên.
Chiến Hàn Quân nhìn theo Linh Trang đi vào thang máy, cúi đầu nhìn đơn thuốc của mình.
Bác sĩ nói, muốn thuyên giảm chứng sạch sẽ của anh, cũng cần uống một chút thuốc ức chế thần kinh.
Vốn dĩ anh muốn vì Thu Liên mà mình thiệt thòi một chút.
Nhưng không biết sao, khi biết Nghiêm Linh Trang không muốn uống những loại thuốc đó, anh lại cũng có suy nghĩ từ bỏ.
Nếu cuộc đời này không thể được như ước nguyện, sống cùng người phụ nữ mình yêu trong quãng đời còn lại, vậy thì chờ mong kiếp sau, giữ lại chiếc túi da này để gặp lại cô ấy.
Chiến Hàn Quân thất hồn lạc phách đi về nhà.
Về đến nhà, Thu Liên nhìn thấy hai tay anh trống trơn, gương mặt vốn vui vẻ bỗng chốc trở nên ảm đạm.
“Ông xã, không phải anh đi khám bệnh sao?” Trong lòng Thu Liên có chút bất an.
Cô ta ngây thơ cho rằng, Chiến Hàn Quân đi bệnh viện, kỹ thuật của bác sĩ trong thành phố tài giỏi, tất nhiên có thể chữa khỏi căn bệnh cổ quái của anh.
Đến lúc đó, cô ta có thể làm một đôi vợ chồng thật sự với anh rồi Nhưng không ngờ, anh lại trở về với hai tay trống trơn.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên sô pha, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống gương mặt thất vọng của Thu Liên “Những loại thuốc đó, sẽ mang đến rất nhiều tác dụng phụ. Ức chế thần kinh, còn làm cơ thể biến dạng!”
Anh còn chưa nói xong, nước mắt Thu Liên đã rơi xuống như mưa, lắp bắp oán trách nói: “Anh sợ dáng người biến dạng nên từ bỏ điều trị, anh như vậy không phải muốn cho em sống cảnh goá bụa sao?”
“Anh cũng đã là chồng là bố rồi, anh còn cần dáng người đẹp như vậy để làm gì chứ?
Hay là, anh có hai lòng với em, anh còn muốn ra bên ngoài người phụ nữ đẹp khác?”
Chiến Hàn Quân im lặng chống đỡ.
Thu Liên chỉ trích, cũng không phải là gây rối vô cớ.
Anh thật sự, giống như đang ngoại tình †ư tưởng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân bóp chặt đơn thuốc thành một nhúm: “Không có vấn đề gì”
Nghiêm Linh Trang như trút được gánh nặng: “Vậy là tốt rồi”
Chiến Hàn Quan kéo Linh Trang đến trước mặt Mặc Nghiêm Mặc Hàn, khuyên nhủ: “Nếu cô ấy không thích uống những viên thuốc đó, vậy thì cứ làm theo cô ấy. Đối với cô ấy, chẳng lẽ không phải vui vẻ quan trọng hơn sao?”
Nghiêm Mặc Hàn gục đầu xuống, thở ngắn than dài nói: “Đôi mắt của em gái vốn dĩ chính là do cảm xúc gây ra, nếu có thể ngừng lo âu hậm hực, có lẽ rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là mấy năm nay, cô ấy vì người em rể đoản mệnh kia của tôi mà chảy quá nhiều nước mắt, cho nên…”
Anh ta còn chưa nói xong, Nghiêm Linh Trang đã dùng sức véo anh ta. Vô cùng bất mãn vì anh ta gọi Chiến Hàn Quân là “Người em rể đoản mệnh”.
Nghiêm Mặc Hàn thay đổi câu chuyện “Cảm ơn cậu đã giúp tôi khai sáng cho c‹ Chúng tôi đi trước.”
*Ừm” Chiến Hàn Quân gật đầu.
Nghiêm Linh Trang chau mày: “Hèn mọn? Rõ ràng là nuông chiều mà?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Có khác nhau sao? Dù sao ánh mắt buồn nôn kia, khiến cả người anh nổi đầy da gà”
Nghiêm Linh Trang lập tức vui vẻ cười rộ lên.
Chiến Hàn Quân nhìn theo Linh Trang đi vào thang máy, cúi đầu nhìn đơn thuốc của mình.
Bác sĩ nói, muốn thuyên giảm chứng sạch sẽ của anh, cũng cần uống một chút thuốc ức chế thần kinh.
Vốn dĩ anh muốn vì Thu Liên mà mình thiệt thòi một chút.
Nhưng không biết sao, khi biết Nghiêm Linh Trang không muốn uống những loại thuốc đó, anh lại cũng có suy nghĩ từ bỏ.
Nếu cuộc đời này không thể được như ước nguyện, sống cùng người phụ nữ mình yêu trong quãng đời còn lại, vậy thì chờ mong kiếp sau, giữ lại chiếc túi da này để gặp lại cô ấy.
Chiến Hàn Quân thất hồn lạc phách đi về nhà.
Về đến nhà, Thu Liên nhìn thấy hai tay anh trống trơn, gương mặt vốn vui vẻ bỗng chốc trở nên ảm đạm.
“Ông xã, không phải anh đi khám bệnh sao?” Trong lòng Thu Liên có chút bất an.
Cô ta ngây thơ cho rằng, Chiến Hàn Quân đi bệnh viện, kỹ thuật của bác sĩ trong thành phố tài giỏi, tất nhiên có thể chữa khỏi căn bệnh cổ quái của anh.
Đến lúc đó, cô ta có thể làm một đôi vợ chồng thật sự với anh rồi Nhưng không ngờ, anh lại trở về với hai tay trống trơn.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên sô pha, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống gương mặt thất vọng của Thu Liên “Những loại thuốc đó, sẽ mang đến rất nhiều tác dụng phụ. Ức chế thần kinh, còn làm cơ thể biến dạng!”
Anh còn chưa nói xong, nước mắt Thu Liên đã rơi xuống như mưa, lắp bắp oán trách nói: “Anh sợ dáng người biến dạng nên từ bỏ điều trị, anh như vậy không phải muốn cho em sống cảnh goá bụa sao?”
“Anh cũng đã là chồng là bố rồi, anh còn cần dáng người đẹp như vậy để làm gì chứ?
Hay là, anh có hai lòng với em, anh còn muốn ra bên ngoài người phụ nữ đẹp khác?”
Chiến Hàn Quân im lặng chống đỡ.
Thu Liên chỉ trích, cũng không phải là gây rối vô cớ.
Anh thật sự, giống như đang ngoại tình †ư tưởng
Bình luận facebook