Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1937
Chương 1937: Không bao giờ hiểu nỗi lòng của người tương tư
Thanh Tùng đến trước cửa phòng ngủ của Thanh An, gõ cửa.
Thanh An vội lau nước mắt, nằm trên giường, kéo chăn bông lên che đầu. Sau đó giả bộ tự nhiên nói: “Em đã ngủ rồi?”
Thanh Tùng nói: “Anh vào được không?”
Thanh An không muốn các anh phát hiện ra cảm xúc tồi tệ của mình, cô bé cũng không muốn các cậu lo lắng cho mình.
Vì vậy cố tình nũng nịu nói: “Anh, em là con gái đó”
Thanh Tùng đẩy mở cửa vào, bật đèn tường lên.
Sau đó cậu bước đến bên giường, nhìn Thanh An đang vùi đầu ngủ, nói: “Bé An, em đang khóc đấy à?”
Thanh An chậm rãi ló chiếc đầu nhỏ ra. Đôi đồng tử đen láy ầng ận nước mắt: “Anh Tùng, em nhớ anh Diệp Phong quá”
Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Đứng dậy, anh hai đưa em đi gặp anh ấy”
Thanh An liền trở mình ngồi dậy: “Có thể sao?”
Thanh Tùng không biết đang suy nghĩ việc gì, khuôn mặt anh tuấn kinh người hiện lên một tia ửng hồng.
Thanh An trố mắt nhìn cậu.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thanh Tùng nói: “Lén đến gặp anh Phong, nhất định không thành vấn đế. Chỉ là thời điểm này có chút không thích hợp”
“Có gì không thích hợp?”
Thanh Tùng chọc chọc hai ngón tay mảnh khảnh như ngọc, nói: “Anh sợ anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm đang làm những chuyện không thể diễn tả được. Nếu em nhìn thấy, trong lòng sẽ rất khó chịu!”
Sắc mặt Thanh An lập tức trở nên tái nhợt.
Cô bé vốn không thể chấp nhận được việc anh Diệp Phong của mình lại làm những chuyện thân mật như vậy với một người phụ nữ khác.
Nhưng không chấp nhận được thì sao chứ?
Cô bé đã quyết định không làm phiền đến hạnh phúc của anh Diệp Phong, cô nên thật lòng chúc phúc cho anh mới phải.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng đó của Thanh An, Thanh Tùng ngồi ở trên giường, cảm thấy vô cùng có lỗi, nói: “Ôi chao, anh hai chỉ đoán thôi, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Đi thôi, đi thôi”
Thanh An vén chăn bông lên, mặc đồng phục học sinh cỡ lớn của trường trung học Đế Hoàn, sau đó đi theo Thanh An ra ngoài.
Trong phòng khách, Chiến Quốc Việt đang ngồi trên ghế sô pha. Vóc người cao lớn hiên ngang, bộc lộ bản tính quyết đoán của bậc cao nhân.
“Không được đi” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.
Thanh Tùng van nài nói: “Ôi trời, anh Việt, em gái chúng ta chỉ muốn gặp anh Diệp Phong một chút, để an ủi nỗi buồn tương tư thôi mà”
Thanh Tùng là một người lạc quan, chỉ quan tâm đến chuyện hôm nay, nào có quan tâm đến ngày mai sẽ xảy ra lở đất sóng thần.
Nhưng Chiến Quốc Việt đã đề phòng trước, có tầm nhìn xa, có thể sẵn sàng đối phó với nguy hiểm trong lúc bình yên.
Chiến Quốc Việt liền nhắc nhở hai đứa trẻ: “Gặp rồi thì sao nữa?”
Thanh Tùng nói: “Gặp rồi hãng tính”
Chiến Quốc Việt phân tích: “Nếu bé An nhìn thấy cảnh Diệp Phong và Tô Cẩm tình tứ, bé An sẽ chỉ thêm phiền não mà thôi”
Thanh Tùng nói: “Em không quan tâm anh Diệp Phong yêu ai, nhưng em phải cho anh Diệp Phong biết bé An nhà ta cũng yêu anh ấy. Tình yêu của bé An không thua gì Tô Cẩm. Ít nhất cũng nên cho bé An một cơ hội để cạnh tranh công bằng chứ?”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Bé An chưa bao giờ che ău tình yêu của mình đối với Diệp Phong. Diệp Phong cũng biết bé An yêu anh ta, nhưng Diệp Phong vẫn từ chối bé An hết lần này đến lần khác. Nếu tụi em lại đến quấy rầy Diệp Phong, không gì ngoài việc gây thêm phiền phức không đáng có cho anh ta mà thôi: Thanh An hạ mình cầu xin Quốc Việt, nói: “Anh cả, em chỉ lén nhìn anh ấy một cái thôi. Anh đừng lo lắng, em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ấy đâu”
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh An trân trối, nói: “Em đừng từ xa nhìn trộm anh ta như vậy, có ý nghĩa gì không?”
Thanh An lấy tay che mặt, bắt đầu bật khóc nức nở.
“Anh chưa từng yêu một ai, đương nhiên sẽ không biết nỗi đau khổ của việc tương tư khó chịu như thế nào”
Thanh Tùng mạnh mẽ gật đầu, dáng vẻ như cảm động lây.
Chiến Hàn Quân hơi sững người, liếc mắt nhìn Thanh An…
Vẻ mặt âm trâm cũng trở nên u ám tối tăm.
“Hình như em rất hiểu nỗi khổ của việc tương tư ha?”
Chiến Quốc Việt trêu chọc Thanh Tùng.
Thanh Tùng gật đầu nói: “Em hiểu chứ. Năm đó lúc em ở Điện Quân Tình, em vô cùng nhớ mọi người, mỗi ngày em đều vẽ chân dung mọi người, ngày nào cũng phải nhìn chân dung mọi người mới có thể ngủ được…”
Thanh Tùng đến trước cửa phòng ngủ của Thanh An, gõ cửa.
Thanh An vội lau nước mắt, nằm trên giường, kéo chăn bông lên che đầu. Sau đó giả bộ tự nhiên nói: “Em đã ngủ rồi?”
Thanh Tùng nói: “Anh vào được không?”
Thanh An không muốn các anh phát hiện ra cảm xúc tồi tệ của mình, cô bé cũng không muốn các cậu lo lắng cho mình.
Vì vậy cố tình nũng nịu nói: “Anh, em là con gái đó”
Thanh Tùng đẩy mở cửa vào, bật đèn tường lên.
Sau đó cậu bước đến bên giường, nhìn Thanh An đang vùi đầu ngủ, nói: “Bé An, em đang khóc đấy à?”
Thanh An chậm rãi ló chiếc đầu nhỏ ra. Đôi đồng tử đen láy ầng ận nước mắt: “Anh Tùng, em nhớ anh Diệp Phong quá”
Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Đứng dậy, anh hai đưa em đi gặp anh ấy”
Thanh An liền trở mình ngồi dậy: “Có thể sao?”
Thanh Tùng không biết đang suy nghĩ việc gì, khuôn mặt anh tuấn kinh người hiện lên một tia ửng hồng.
Thanh An trố mắt nhìn cậu.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thanh Tùng nói: “Lén đến gặp anh Phong, nhất định không thành vấn đế. Chỉ là thời điểm này có chút không thích hợp”
“Có gì không thích hợp?”
Thanh Tùng chọc chọc hai ngón tay mảnh khảnh như ngọc, nói: “Anh sợ anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm đang làm những chuyện không thể diễn tả được. Nếu em nhìn thấy, trong lòng sẽ rất khó chịu!”
Sắc mặt Thanh An lập tức trở nên tái nhợt.
Cô bé vốn không thể chấp nhận được việc anh Diệp Phong của mình lại làm những chuyện thân mật như vậy với một người phụ nữ khác.
Nhưng không chấp nhận được thì sao chứ?
Cô bé đã quyết định không làm phiền đến hạnh phúc của anh Diệp Phong, cô nên thật lòng chúc phúc cho anh mới phải.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng đó của Thanh An, Thanh Tùng ngồi ở trên giường, cảm thấy vô cùng có lỗi, nói: “Ôi chao, anh hai chỉ đoán thôi, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Đi thôi, đi thôi”
Thanh An vén chăn bông lên, mặc đồng phục học sinh cỡ lớn của trường trung học Đế Hoàn, sau đó đi theo Thanh An ra ngoài.
Trong phòng khách, Chiến Quốc Việt đang ngồi trên ghế sô pha. Vóc người cao lớn hiên ngang, bộc lộ bản tính quyết đoán của bậc cao nhân.
“Không được đi” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.
Thanh Tùng van nài nói: “Ôi trời, anh Việt, em gái chúng ta chỉ muốn gặp anh Diệp Phong một chút, để an ủi nỗi buồn tương tư thôi mà”
Thanh Tùng là một người lạc quan, chỉ quan tâm đến chuyện hôm nay, nào có quan tâm đến ngày mai sẽ xảy ra lở đất sóng thần.
Nhưng Chiến Quốc Việt đã đề phòng trước, có tầm nhìn xa, có thể sẵn sàng đối phó với nguy hiểm trong lúc bình yên.
Chiến Quốc Việt liền nhắc nhở hai đứa trẻ: “Gặp rồi thì sao nữa?”
Thanh Tùng nói: “Gặp rồi hãng tính”
Chiến Quốc Việt phân tích: “Nếu bé An nhìn thấy cảnh Diệp Phong và Tô Cẩm tình tứ, bé An sẽ chỉ thêm phiền não mà thôi”
Thanh Tùng nói: “Em không quan tâm anh Diệp Phong yêu ai, nhưng em phải cho anh Diệp Phong biết bé An nhà ta cũng yêu anh ấy. Tình yêu của bé An không thua gì Tô Cẩm. Ít nhất cũng nên cho bé An một cơ hội để cạnh tranh công bằng chứ?”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Bé An chưa bao giờ che ău tình yêu của mình đối với Diệp Phong. Diệp Phong cũng biết bé An yêu anh ta, nhưng Diệp Phong vẫn từ chối bé An hết lần này đến lần khác. Nếu tụi em lại đến quấy rầy Diệp Phong, không gì ngoài việc gây thêm phiền phức không đáng có cho anh ta mà thôi: Thanh An hạ mình cầu xin Quốc Việt, nói: “Anh cả, em chỉ lén nhìn anh ấy một cái thôi. Anh đừng lo lắng, em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ấy đâu”
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh An trân trối, nói: “Em đừng từ xa nhìn trộm anh ta như vậy, có ý nghĩa gì không?”
Thanh An lấy tay che mặt, bắt đầu bật khóc nức nở.
“Anh chưa từng yêu một ai, đương nhiên sẽ không biết nỗi đau khổ của việc tương tư khó chịu như thế nào”
Thanh Tùng mạnh mẽ gật đầu, dáng vẻ như cảm động lây.
Chiến Hàn Quân hơi sững người, liếc mắt nhìn Thanh An…
Vẻ mặt âm trâm cũng trở nên u ám tối tăm.
“Hình như em rất hiểu nỗi khổ của việc tương tư ha?”
Chiến Quốc Việt trêu chọc Thanh Tùng.
Thanh Tùng gật đầu nói: “Em hiểu chứ. Năm đó lúc em ở Điện Quân Tình, em vô cùng nhớ mọi người, mỗi ngày em đều vẽ chân dung mọi người, ngày nào cũng phải nhìn chân dung mọi người mới có thể ngủ được…”
Bình luận facebook