Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 302 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 302 MONG TRẦN GIA HÃY CHE CHỞ ANH
Trần Ân Tứ sững sờ, mặt tức khắc nóng bừng.
Cô vẫn không yên tâm, lo Tần Kiết vì sợ liên lụy đến cô mà một mình gắng gượng.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó đỏ mặt tía tai nhanh chóng dời mắt đi: “Chỉ như vậy thôi thật à?”
“Thật.” Tần Kiết nhìn vành tai đỏ bừng của cô, không cầm lòng được véo một cái: “Không lừa em đâu, chuyện cỏn con này, anh đây giải quyết được.”
Một dòng điện chảy qua tai Trần Ân Tứ, cô rụt cổ, “Ờ” một tiếng.
Lát sau, Trần Ân Tứ lại nói: “Vậy nếu anh không giải quyết được, nhớ phải nói cho em biết nhé.”
Không biết do lời cô nói, hay do âm cuối quá đáng yêu của cô, Tần Kiết mỉm cười: “Ừm, giải quyết không xong chắc chắn sẽ nói cho em biết, đến lúc đó mong Trần gia hãy che chở cho anh.”
Trần gia đã yên tâm, chốc lát sau, cô nhận ra mình đang tựa vào vai anh, bèn dùng cằm cọ nhẹ lên vai anh: “Xin hỏi, bây giờ anh có thể buông Trần gia ra hay chưa?”
Tần Kiết lại cười, mặc cho cô đứng dậy.
Trần Ân Tứ chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của mình, nhìn những dòng chữ tiếng Anh chi chít sau lưng Tần Kiết, bất giác muốn hỏi, khuya thế này rồi anh còn chưa về nhà sao?
Vừa định hỏi, cô chợt nhớ đang có nhiều người thế kia đợi trước cửa nhà anh, anh cũng không về được, nên cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh có muốn đến nhà em không?”
Tần Kiết nhìn cô, chậm rãi nói: “Muốn, nhưng hôm nay không đi được.”
“Hả?”
“Sáng mai anh phải đến bệnh viện.” Nói đoạn, Tần Kiết gõ lên màn hình máy tính: “Vì mấy thứ này, anh đã thức hai đêm rồi.”
Thảo nào quần áo trên người anh nhăn nhúm…
Cảm giác thương xót khó khăn lắm Trần Ân Tứ mới nén xuống được lại trỗi dậy.
Dương Linh bắt tay với truyền thông tác oai tác quái trên mạng, cư dân mạng không biết sự thật mắng chửi xối xả, còn anh… lại ở đây tăng ca bất kể ngày đêm.
Tần Kiết xoa chiếc cổ hơi cứng đờ vì ngồi trước máy tính suốt hai ngày nay của mình: “Đưa em về trước nhé?”
Trần Ân Tứ lắc đầu: “Không cần, có phóng viên ở dưới lầu.”
Tần Kiết ngẫm nghĩ, cũng phải, xe của anh chỉ cần chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ có phóng viên bám theo, “Vậy anh gọi xe giúp em.”
Trần Ân Tứ lại lắc đầu: “Cũng không cần.”
“Vậy anh đặt phòng khách sạn ở gần đây cho em, ngồi máy bay suốt hai ngày, qua đó tắm nước nóng rồi ngủ một giấc cho khỏe.”
Trần Ân Tứ giữ tay đang mở trang web trên máy tính của anh lại.
Tần Kiết quay sang, “Hửm” một tiếng như đang hỏi.
Trần Ân Tứ cắn môi: “Em muốn ở lại đây.”
Ánh mắt Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ hơi tối lại.
Cô hốt hoảng dời mắt đi, viện bừa một lí do: “Em về nước vội quá, không mang theo thẻ căn cước.”
Thoáng ngừng lại, cô lại tiếp: “Anh cứ làm việc của mình, yên tâm, em không quấy rầy anh đâu.”
Tần Kiết cười khẽ, giọng điệu đầy nuông chiều: “Được, nghe theo em.”
Trần Ân Tứ kéo bừa một chiếc ghế ở bên cạnh ra ngồi xuống.
Có cô ở đây, Tần Kiết không đeo tai nghe vào.
Đúng như cô nói, cô im lặng nhoài người lên bàn nghịch di động.
Tiếng gõ bàn phím giòn giã nhịp nhàng lấp đầy phòng thí nghiệm yên ắng.
Chắc do đã gặp được Tần Kiết, thấy anh vẫn ổn nên cô đã yên tâm, cũng có thể do bôn ba suốt một ngày một đêm quá mệt mỏi, Trần Ân Tứ nằm xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi cô mở mắt ra, đã là sáu giờ sáng hôm sau.
Cô ngơ ngác nhìn không gian xa lạ một lúc mới phát hiện mình đang ngủ trên sofa, một chiếc áo khoác màu đen được đắp trên người.
Không thấy Tần Kiết đâu, cô đứng bật dậy, sau đó cô nhìn thấy Tần Kiết đang gác hai chân lên bàn, che một quyển sách trên mặt, ngả lưng trên ghế ngủ.
Cô không quấy rầy anh, lấy vật dụng vệ sinh cá nhân từ trong túi xách ra, vào phòng vệ sinh sửa soạn. Khi quay trở ra, Tần Kiết đã thức dậy, đang gãi đầu đi về phía nhà vệ sinh bên này.
Anh nhìn thấy cô, “ồ” lên một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Khoảng nửa phút sau, anh lại ngậm bàn chải quay trở ra: “Cho anh mượn di động một chút.”
Miệng anh đầy kem đánh răng, nói chuyện làm bọt bắn ra khắp nơi.
Tuy không bắn trúng mặt Trần Ân Tứ, nhưng cô vẫn xua tay đầy vẻ ghét bỏ rồi mới đưa di động cho anh.
Tần Kiết cầm di động của cô bằng một tay, bấm bấm một lúc rồi ném xuống cạnh cô, sau đó quay vào phòng vệ sinh.
Trần Ân Tứ cầm di động lên xem, thấy anh vừa nhắn tin cho Dung Dự, bảo anh ta đến dưới công ty đón anh.
Hai mươi phút sau, Trần Ân Tứ và Tần Kiết xuống lầu.
Đến bệnh viện, Tần Kiết xuống xe trước, để Dung Dự đưa Trần Ân Tứ về nhà.
Trần Ân Tứ lắc đầu, “Em không về đâu, chiều em còn phải bay sang Milan.”
Tần Kiết thoáng ngẩn ra, rồi nói: “Anh không có thời gian ở cùng em.”
“Không sao, các anh cứ làm việc của mình.” Trần Ân Tứ dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Em về nhà cũng chỉ có một mình, giờ này lại đang tắc đường, ở nhà không được bao lâu lại phải đi rồi.”
Tần Kiết không nói gì, mặc cho cô đi cùng.
Trên đường đi, qua những gì Dung Dự và Tần Kiết nói với nhau, Trần Ân Tứ nắm được sơ bộ, robot phẫu thuật y tế đang trong giai đoạn thử nghiệm gặp chút vấn đề. Mấy ngày nay họ phải tăng ca để giải quyết vấn đề này. Sáng nay vừa khéo có một bệnh nhân cần phẫu thuật bằng robot, họ phải qua trông chừng. Nguồn : ngontinh hay.com
Vào bệnh viện, Tần Kiết và Dung Dự phải đi họp với các bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân ngay.
Lúc đầu một mình Trần Ân Tứ còn thi thoảng nghịch di động để giết thời gian, về sau cô bắt đầu nhìn Tần Kiết phía sau tấm kính đến ngây người.
Cô không nghe được bên trong đang nói những gì, chỉ thấy Tần Kiết không ngừng nói chuyện.
Tối qua chắc anh chẳng nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt trông khá mệt mỏi, cô nhớ tối qua không chống cự được cơn buồn ngủ, trước khi nằm xuống bàn thiếp đi cô mơ màng nhìn thoáng qua anh, thấy anh vẫn đang tập trung làm việc.
Tâm trạng của anh chưa chắc tốt như cô thấy, chắc anh rất buồn, chẳng qua không có thời gian để ý đến tâm trạng của mình mà thôi… Vì với người luôn mơ ước đến sức khỏe Trung Quốc như anh mà nói, ca phẫu thuật hơn nay, bệnh nhân được chữa trị này, quan trọng hơn việc giải quyết những rắc rối trên mạng nhiều.
Trần Ân Tứ chợt có một xung động rất mãnh liệt, cô rất muốn ôm Tần Kiết.
Rất muốn, rất muốn.
Trong lúc Trần Ân Tứ thất thần, Tần Kiết mở cửa từ bên trong đi ra.
“Có chán không, hay là gọi Giang Noãn qua đây?”
Trần Ân Tứ lắc đầu: “Không cần đâu, em có thể nghịch di động.”
Tần Kiết vừa định nói gì đó, chợt bị một bác sĩ cắt ngang: “Tần Kiết, đây là bệnh nhân hôm nay.”
Tần Kiết thu lại lời định nói, nhìn sang.
Trần Ân Tứ chỉ đơn thuần là tò mò, cũng nhìn sang, sau đó cô sững sờ…
Cô không sao ngờ được, thế giới lại nhỏ bé đến vậy.
Bệnh nhân này, là người cô quen biết.