Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 26 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 26 ĐÃ TỪNG CÓ ĐƯỢC (2)
Lâm Tĩnh Xu vô thức vươn tay ra.
Một giây trước khi cô ta định cướp điện thoại, Trần Ân Tứ đã nhanh tay cầm điện thoại về, “Cô Lâm Tĩnh Xu, tôi khuyên cô đừng lấy cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta để biên sớ khóc lóc trên Weibo, nếu không tôi sẽ đăng đoạn ghi âm này lên, để mọi người thưởng thức thế nào là ‘cô gái thảo mai(*)’ đang nổi tiếng bây giờ.”
(*) Từ gốc là “tiểu bạch hoa”, chỉ người bề ngoài tỏ ra ngây thơ lương thiện, nhưng bản chất bên trong xấu xa.
Ngắm nhìn gương mặt Lâm Tĩnh Xu thoáng chốc biến sắc, Trần Ân Tứ thong thả đứng dậy. Cô đi về phía cửa sảnh cà phê ngoài trời, đi được nửa bước thì dừng lại: “À, đúng rồi, cảm ơn cô Lâm Tĩnh Xu đã mời tôi trà chiều.”
Nói đoạn, Trần Ân Tứ tặng Lâm Tĩnh Xu một nụ hôn gió, rồi sải bước trên đôi giày cao gót đi thẳng ra ngoài, không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Lâm Tĩnh Xu nhìn bóng lưng Trần Ân Tứ, tức đến nỗi mắt trợn trừng trừng, suýt nữa đột quỵ tại chỗ. Cô ta ôm ngực xoa một lúc lâu, sắc mặt mới dịu xuống.
Cảm ơn? Ai thèm lời cảm ơn của cô!
***
Khi Trần Ân Tứ trở về phòng, đúng lúc Lục Tinh đã làm xong liệu trình, đang nghe đoạn ghi âm cô gửi.
“Tôi cảm thấy mình không thê thảm lắm, dù gì… tôi cũng đã từng có anh ta, còn cô… dâng đến tận miệng còn bị phũ…”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tinh tắt luôn đoạn ghi âm, hỏi Trần Ân Tứ: “Chuyện gì thế?”
Trần Ân Tứ soi gương, tô lại son: “Không có gì to tát cả, tình cờ gặp Lâm Tĩnh Xu, ăn chùa của cô ta bữa trà chiều…”
“Nghe đoạn ghi âm em gửi, lại gây sự với cô ta à? Hai người đúng là oan gia, đều ngứa mắt nhau, lại còn không chịu tha cho nhau, lần nào gặp nhau không móc mỉa cho chết thì không chịu thôi…” Lục Tinh trở người, nằm ngửa trên giường: “Nhưng cái cô Lâm Tĩnh Xu này cũng thú vị đấy, rõ ràng không đấu lại được em mà hết lần này đến lần khác vẫn cứng đầu cứng cổ lao vào tường đồng vách sắt…”
Bị Lục Tinh ví von thế, Trần Ân Tứ bật cười: “Nói thật ra em cũng không ghét Lâm Tĩnh Xu lắm, cô ta cứ xây dựng hình tượng trong sáng, nhưng trong cái giới này, ai mà không xây dựng hình tượng, so với người khác, cô ta cũng không mưu trí mấy, ít nhất cô ta còn thể hiện ra mặt là không thích em, còn người khác…”
Trần Ân Tứ lắc đầu: “Là người hay ma, không biết được.”
Lục Tinh: “Cũng đúng.”
Hai người nói chuyện câu được câu chăng một lúc, rồi Lục Tinh đi tắm rửa. Trần Ân Tứ ngồi trên sô pha nghịch điện thoại chờ Lục Tinh, trong lúc ấy có người trong nhóm chat tag cô.
Cũng do nhàm chán vì chờ Lục Tinh, cô bèn ấn vào xem.
Nhóm chat này được lập lúc nào cô còn chẳng biết, chứ đừng hỏi cô vào nhóm chat này từ hồi nào. Nguồn : ngontinh hay.com
Trong nhóm chat đều là người ngoài giới, cũng là những người bạn cô quen từ trước, hoặc kết bạn hồi cô ở Thượng Hải.
Có Dung Dự, Lâm Nhiễm… và mấy người cô không biết tên… Cô lướt lên trên, từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, trong nhóm chat cũng chẳng có ai gợi chuyện tám nhảm, thảo nào cô không để ý đến nhóm này.
Lâm Nhiễm tag tất cả mọi người: “Tôi về nước rồi, sáng mai bay đến Thượng Hải, tối nay mọi người có thời gian không, muốn tụ tập một bữa không?”
Trong nhóm có năm, sáu người cũng ở Bắc Kinh, mọi người đều nhắn lại đồng ý. Có lẽ do Trần Ân Tứ mãi không xuất hiện, Lâm Nhiễm lại tag cô thêm lần nữa: “Trần Hề?”
Một tiếng gọi “Trần Hề” suýt nữa đã kéo Trần Ân Tứ về khoảng thời gian năm năm trước. Mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhiễm hồi ấy thật sự rất thân thiết. Trần Ân Tứ nghĩ tối nay mình cũng không bận gì, bèn trả lời: “Đã đặt chỗ chưa?”
***
Cao ốc Ngân Hà.
Chưa đến bảy giờ, Dung Dự đã tắt máy tính. Tần Kiết ngồi kế bên bèn quay đầu nhìn anh ta.
Dung Dự: “Tối nay tôi không tăng ca, Nhiễm Nhiễm về nước rồi.”
Tần Kiết không nói gì, ánh mắt chậm rãi quay trở về màn hình máy tính.
Dung Dự vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tần Cẩu, cậu có muốn đi không?”
Ngừng một lát, anh ta bổ sung: “Trần Ân Tứ cũng ở đấy.”
Tần Kiết: “Không đi.”
Mười phút sau, Dung Dự ngồi trên xe Tần Kiết, đến nơi Lâm Nhiễm đã đặt trước.