-
Chap 5: Tôi "bất hạnh"!
- Oa! - Tôi vươn vai ngáp dài.
Kéo lần lượt hai tấm rèm cửa cho căn phòng tối đen lại, bật bóng ngủ, xong ngã lăn xuống giường mà chẳng quan tâm tới quần áo, tôi chắc mẩm mình ngủ được một giấc từ giờ tới lúc gia sư đến.
Ngáy khò khò rồi mà ngờ đâu ông trời chẳng thương mình, tự nhiên cái điện thoại nó cứ reo lên.
- Chết tiệt! - thốt ra, khó chịu mà rủa.
Quờ quạng lần mò nhưng tôi chắc rằng cái tiếng này có “ý” gì!
-Diễn đàn trường, chúng mày rảnh quá nhỉ?
Là cái thể loại trang web do mấy đứa “vô công rồi nghề” lập ra với ý định gì mà kết nối các học sinh. Nhưng cái đau khổ nhất là mấy ông thầy bà cô đồng ý mới ghê chứ, đã vậy còn:
- Ừ! Mọi người phải tham gia 100% đấy nhé! Đều là vì lợi ích của các em thôi!
Tôi lên giọng, nhái lại lời thầy chủ nhiệm.
Lợi ích con khỉ, như cái chợ thì có. Mà ngẫm lại thì đôi lúc cũng có vài tin hay hay, nhưng thi thoảng thì không được vậy.
Cơ mà hay thế nào không biết vì hôm nay tôi đang mệt. Chỉ chực chờ trượt xong cái màn hình là tắt nguồn để an giấc!
Xong, mắt tôi lại không nhắm lại được mà bắt đầu có biểu hiện mở to hơn.
- Đứa nào? – Tôi bật dậy.
Cái quái tin tức gì đang hiện diện trước mặt khiến tôi nổi khùng lên đây? Điên tiết sau khi đọc thêm vài comment phía dưới, tôi đành từ bỏ giấc mộng mà lục tủ kiếm quần áo, loạn xị.
- Định mệnh! Trời ơi! - hét lên, nhưng chỉ mình tôi nghe thôi.
Đóng sầm cánh cửa phòng lại, tôi phi thẳng xuống nhà. Đang nóng máu mà mấy con người này còn nhiều chuyện:
- Cậu! Cậu muốn ăn gì không? - lễ phép.
- Cậu đi đâu thế ạ? - giọng ngọt ngào, nịnh nọt.
- À cậu ơi để tôi chuẩn bị xe. - một người nó với theo.
- Tránh ra!!! – tôi ức chế gào lên.
Bọn họ thấy thế thì mặt mày tái mét, im phăng phắc mà lặng lẽ tránh đường. Tôi phải dùng cách này thì mới mong có hiệu quả.
Lao ra sân, giờ này mà bác tài lại đi đâu thế không biết?
- Cô kia, ra đây coi! - giọng gằn lại.
Tôi chỉ thẳng mặt một con nhỏ người làm đang đứng nép trong nhà, nó run bần bật lên nhưng cũng không để tôi đợi lâu, rụt rè bước ra.
- Cậu... cậu cần gì ạ? - ấp a ấp úng.
- Bác Minh đâu? - tôi khoanh tay.
- Dạ em... em không biết!
- Cái gì? – tôi rít lên nhưng lại cố kìm chế xuống.
- Cô!!! - không thể chịu nổi.
Tôi chỉ vào mặt nó lần nữa, con nhỏ giật mình mà trực trào sắp khóc, hai má đỏ ửng lên, nấc từng tiếng khẽ khàng không ra lời. Tôi không quan tâm.
- Đi vào nhà lấy chìa khóa xe điện ra đây! Mau lên! - tôi gào lên, ra lệnh.
Nó cúi thấp đầu, sợ hãi chạy biến vô nhà.
Tôi vừa điên vừa sốt ruột, lúc mang ra thì là người khác, mặc kệ, tôi giật lấy, phóng đi. Phía sau, tôi còn nghe thấp thoáng mấy tiếng nhốn nháo lo lắng.
Cứ chạy hết ga, đường nhà tôi khá rộng và vắng, nó chỉ đông đúc vào buổi tối thôi! Một bên là dãy khách sạn hay nhà hàng đủ loại, bên còn lại là bãi biển chạy dài tít tắp. Cũng vì lẽ đó, gió cứ nhắm người tôi mà quật vù vù, đau điếng. Mặc dù bình thường tôi rất thích đi dạo ở nơi này nhưng hay thì... chấm dứt rồi!
Sở dĩ nhà tôi có chiếc xe này vì khoảng hồi đầu cấp hai, ba mẹ có mua để tôi đi học. Mà chẳng biết sao cái thời gian đó tai nạn giao thông cứ xảy ra liên miên, mẹ tôi cũng không biết nghe từ ai, mà tôi cũng muốn biết ai xui “bậy”. Vậy là tối đó về nhà, bà cứ bù lu bù loa hết cả lên. Tôi cương quyết tự đi học thì bà càng làm ầm ĩ hơn, xong sau một tuần đằng đẵng không ngủ nổi, ba tôi cũng đem “đôi mắt gấu trúc” để ra cái quyết định kéo dài tới bây giờ: "Có xe đưa đón". Tôi đã sốc mà "bị" chán đời mất một thời gian.
Một hồi thì tới đoạn đường vào thành phố, tôi chúa ghét cái chỗ này! Nắng nôi vô tổ chức, khói bụi mù mịt, xe cộ thì cứ nườm nượp cộng thêm tiếng máy, tiếng động cơ và còi xe vang lên inh ỏi. Máu đang nóng mà cứ phải chịu đựng cái hoàn cảnh này thì tôi đến thần kinh mất thôi!
Ở ngã tư, đèn đỏ bật sáng, tôi cũng dừng lại nhất quán như bao người khác, xui xẻo đời tôi là đỗ ngay chỗ nắng. Thực sự là cái khoảng thời gian chờ đợi với tôi dài như ngàn năm vậy. “May sao”, tôi còn chưa chết trước khi ngàn năm ấy “trôi qua”.
Nhưng giờ thì tôi chết đây, run rủi là đỗ ngay sau xe buýt, lúc động cơ nổ máy và chuyển bánh, toàn thể cái lượng khí cacbonic trong xe đen kịt, tôi đã hít trọn!
Hứng rồi họ lấy họ để trước sự thương cảm của mọi người xung quanh, hối hận vì không mang theo khẩu trang hay mũ nón thì đã muộn, vì thế tôi "đầu trần" phơi nắng loanh quanh mất cả tiếng đồng hồ.
Chật vật cũng đến được đích, tôi dựng xe, lảo đảo:
- Trường, Trường ơi! Mở cửa cho tao!!!!
Kéo lần lượt hai tấm rèm cửa cho căn phòng tối đen lại, bật bóng ngủ, xong ngã lăn xuống giường mà chẳng quan tâm tới quần áo, tôi chắc mẩm mình ngủ được một giấc từ giờ tới lúc gia sư đến.
Ngáy khò khò rồi mà ngờ đâu ông trời chẳng thương mình, tự nhiên cái điện thoại nó cứ reo lên.
- Chết tiệt! - thốt ra, khó chịu mà rủa.
Quờ quạng lần mò nhưng tôi chắc rằng cái tiếng này có “ý” gì!
-Diễn đàn trường, chúng mày rảnh quá nhỉ?
Là cái thể loại trang web do mấy đứa “vô công rồi nghề” lập ra với ý định gì mà kết nối các học sinh. Nhưng cái đau khổ nhất là mấy ông thầy bà cô đồng ý mới ghê chứ, đã vậy còn:
- Ừ! Mọi người phải tham gia 100% đấy nhé! Đều là vì lợi ích của các em thôi!
Tôi lên giọng, nhái lại lời thầy chủ nhiệm.
Lợi ích con khỉ, như cái chợ thì có. Mà ngẫm lại thì đôi lúc cũng có vài tin hay hay, nhưng thi thoảng thì không được vậy.
Cơ mà hay thế nào không biết vì hôm nay tôi đang mệt. Chỉ chực chờ trượt xong cái màn hình là tắt nguồn để an giấc!
Xong, mắt tôi lại không nhắm lại được mà bắt đầu có biểu hiện mở to hơn.
- Đứa nào? – Tôi bật dậy.
Cái quái tin tức gì đang hiện diện trước mặt khiến tôi nổi khùng lên đây? Điên tiết sau khi đọc thêm vài comment phía dưới, tôi đành từ bỏ giấc mộng mà lục tủ kiếm quần áo, loạn xị.
- Định mệnh! Trời ơi! - hét lên, nhưng chỉ mình tôi nghe thôi.
Đóng sầm cánh cửa phòng lại, tôi phi thẳng xuống nhà. Đang nóng máu mà mấy con người này còn nhiều chuyện:
- Cậu! Cậu muốn ăn gì không? - lễ phép.
- Cậu đi đâu thế ạ? - giọng ngọt ngào, nịnh nọt.
- À cậu ơi để tôi chuẩn bị xe. - một người nó với theo.
- Tránh ra!!! – tôi ức chế gào lên.
Bọn họ thấy thế thì mặt mày tái mét, im phăng phắc mà lặng lẽ tránh đường. Tôi phải dùng cách này thì mới mong có hiệu quả.
Lao ra sân, giờ này mà bác tài lại đi đâu thế không biết?
- Cô kia, ra đây coi! - giọng gằn lại.
Tôi chỉ thẳng mặt một con nhỏ người làm đang đứng nép trong nhà, nó run bần bật lên nhưng cũng không để tôi đợi lâu, rụt rè bước ra.
- Cậu... cậu cần gì ạ? - ấp a ấp úng.
- Bác Minh đâu? - tôi khoanh tay.
- Dạ em... em không biết!
- Cái gì? – tôi rít lên nhưng lại cố kìm chế xuống.
- Cô!!! - không thể chịu nổi.
Tôi chỉ vào mặt nó lần nữa, con nhỏ giật mình mà trực trào sắp khóc, hai má đỏ ửng lên, nấc từng tiếng khẽ khàng không ra lời. Tôi không quan tâm.
- Đi vào nhà lấy chìa khóa xe điện ra đây! Mau lên! - tôi gào lên, ra lệnh.
Nó cúi thấp đầu, sợ hãi chạy biến vô nhà.
Tôi vừa điên vừa sốt ruột, lúc mang ra thì là người khác, mặc kệ, tôi giật lấy, phóng đi. Phía sau, tôi còn nghe thấp thoáng mấy tiếng nhốn nháo lo lắng.
Cứ chạy hết ga, đường nhà tôi khá rộng và vắng, nó chỉ đông đúc vào buổi tối thôi! Một bên là dãy khách sạn hay nhà hàng đủ loại, bên còn lại là bãi biển chạy dài tít tắp. Cũng vì lẽ đó, gió cứ nhắm người tôi mà quật vù vù, đau điếng. Mặc dù bình thường tôi rất thích đi dạo ở nơi này nhưng hay thì... chấm dứt rồi!
Sở dĩ nhà tôi có chiếc xe này vì khoảng hồi đầu cấp hai, ba mẹ có mua để tôi đi học. Mà chẳng biết sao cái thời gian đó tai nạn giao thông cứ xảy ra liên miên, mẹ tôi cũng không biết nghe từ ai, mà tôi cũng muốn biết ai xui “bậy”. Vậy là tối đó về nhà, bà cứ bù lu bù loa hết cả lên. Tôi cương quyết tự đi học thì bà càng làm ầm ĩ hơn, xong sau một tuần đằng đẵng không ngủ nổi, ba tôi cũng đem “đôi mắt gấu trúc” để ra cái quyết định kéo dài tới bây giờ: "Có xe đưa đón". Tôi đã sốc mà "bị" chán đời mất một thời gian.
Một hồi thì tới đoạn đường vào thành phố, tôi chúa ghét cái chỗ này! Nắng nôi vô tổ chức, khói bụi mù mịt, xe cộ thì cứ nườm nượp cộng thêm tiếng máy, tiếng động cơ và còi xe vang lên inh ỏi. Máu đang nóng mà cứ phải chịu đựng cái hoàn cảnh này thì tôi đến thần kinh mất thôi!
Ở ngã tư, đèn đỏ bật sáng, tôi cũng dừng lại nhất quán như bao người khác, xui xẻo đời tôi là đỗ ngay chỗ nắng. Thực sự là cái khoảng thời gian chờ đợi với tôi dài như ngàn năm vậy. “May sao”, tôi còn chưa chết trước khi ngàn năm ấy “trôi qua”.
Nhưng giờ thì tôi chết đây, run rủi là đỗ ngay sau xe buýt, lúc động cơ nổ máy và chuyển bánh, toàn thể cái lượng khí cacbonic trong xe đen kịt, tôi đã hít trọn!
Hứng rồi họ lấy họ để trước sự thương cảm của mọi người xung quanh, hối hận vì không mang theo khẩu trang hay mũ nón thì đã muộn, vì thế tôi "đầu trần" phơi nắng loanh quanh mất cả tiếng đồng hồ.
Chật vật cũng đến được đích, tôi dựng xe, lảo đảo:
- Trường, Trường ơi! Mở cửa cho tao!!!!
Last edited by a moderator: