-
Chap 1: Nhà tôi!
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Kỳ Dương (Thiên Sứ)
- Thể loại
- Truyện teen - Học đường
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- Chưa xác định
- Nguồn
- Sáng tác
- Lượt đọc
- 6,307
- Cập nhật
- Cậu chủ! Mời cậu dậy ạ!
Lại là mấy cái từ gây khó chịu cho tôi vào mỗi buổi sáng. Lăn lộn một hồi, uể oải mở mắt, tôi lồm cồm bò dậy.
- Sao còn đứng đó?
Tôi nhăn mặt.
- Xin lỗi cậu! - Người đó cúi thấp mặt sau lời nói của tôi.
Chẳng hiểu thế nào mà cô ta cứ nhìn vào tôi nãy giờ, nhìn chằm chằm mới ghê chứ. Phải đợi đến lúc tôi điên tiết phản kháng thì mới vâng vâng dạ dạ rồi đi ra ngoài.
- Phiền phức! - Tôi đứng dậy.
Vò đầu bứt tai, tại sao ông trời không cho tôi ân huệ được ngủ thêm chút nữa. Các người có biết tôi thức học bài tới mười hai giờ không?
Tôi, khẳng định một câu là con trai đấy nhé! Dương Thiên Kỳ, tên tôi nghe cứ như nhân vật ngôn tình vậy. Sinh ra trong một gia đình cứ tạm gọi là giàu đi. Ba mẹ thì không đến nỗi nào, doanh nhân cả, dòng họ xếp “đại” vào hàng danh giá. Bao nhiêu đây thôi cũng đủ biết, tôi sống chẳng “sung sướng” gì rồi. Được đưa vô mấy cái “gia phong lễ giáo” từ nhỏ, sống không ra sống khi mà mục tiêu ba mẹ đặt cho tôi chỉ là học và học, là vươn tới đỉnh cao của cái xã hội phải nói một câu là “chết giẫm” này. Tôi không có ý gì đâu nhé! Chẳng qua là: cái xã hội giẫm đạp lên nhau mà sống thì kẻ ở dưới sẽ phải chết thôi!
Tôi mò mò đánh răng rửa mặt, chẳng hiểu sao thức dậy được mười lăm phút rồi mà hai con mắt cứ díu lại. Ngày nào cũng thế, tôi luôn tự động viên mình bằng cách:
- Một, hai, cười!!! - Tôi cố gắng "phô" hết cỡ hàm răng đầy "tự hào".
Vậy là tôi cười thật tươi, mở mắt ra, nhưng sao nó cứ nhắm lại làm tôi chẳng thấy nụ cười đẹp đẽ của mình trong gương gì cả. Lại như mọi ngày thôi, cách của tôi chưa bao giờ... có tác dụng, tôi biết cái vụ này mà! Biết là thế rồi, chẳng hiểu sao sáng nào tôi cũng hành động “kì dị” y chang hôm nay. À! Mà đứa bận học hành như tôi thì còn thời gian đâu mà nghĩ ra phương án khác cơ chứ?
Tình hình là cứ thế, tôi đứng cười mất ba mươi phút. Thay đồng phục, không buồn chải đầu, tôi ngáp một cái rõ dài xong đứng vuốt tóc ngờ nghệch mặc dù lược ở trước mặt.
Lững thững khoác ba lô đi xuống nhà, ba mẹ đang đợi tôi cùng ăn sáng. Ngồi vào bàn, tôi không cần phải động tay vào việc gì vì người làm đều chuẩn bị cả, chỉ cần ngồi “chực” rồi “ăn sẵn”. Nói là như thế nhưng tôi cũng chẳng thích ăn sáng ở nhà tí nào, chỉ thích đi ăn “bờ bụi” ngoài đường với thằng Trường- bạn thân mà thôi. Tự nhiên và tôi cũng thấy tự do hẳn. Nhưng mẹ đã bảo:” Ăn vậy không tốt con à, ăn ở nhà vừa đầy đủ dưỡng chất vừa tốt cho sức khỏe”. Biết sao được, ở cái nhà họ Dương - vỏn vẹn ba người chúng tôi và cả tá người làm này, mẹ tôi có quyền nhất, mẹ tôi là King!
Xong, là bác giúp việc đã chuẩn bị xong, ba mẹ lại bắt đầu gắp đủ thứ vào bát của tôi khi mà tôi còn chưa kịp cầm đũa.
Nhiều lúc tôi lại ngồi hoang tưởng ra khung cảnh như vầy:
Trong một gia đình nọ, có một cha, một mẹ và một đứa con- là tôi đó. Người cha khắt khe, lúc nào cũng muốn con hơn người ta, không được là sẵn sàng đánh. Người mẹ vô cảm, lạnh lùng trong mọi hoàn cảnh. Còn tôi, nhân vật nam chính lâm li, bi đát, bất hạnh. Một nhân vật sống cam chịu và khép kín( à mà thực ra tôi nói nhiều lắm). Anh ta luôn khao khát một tình cảm yêu thương, là tình yêu gia đình. Nhân vật có quá khứ không mấy vui vẻ, cha mẹ đam mê công việc, bỏ bê con cái. Chuyện này thì với tôi không phải vậy, cha mẹ tôi đam mê công việc, ừ đúng. Nhưng họ chẳng bỏ bê tôi, hơn nữa còn rất quan tâm và thương yêu tôi. Mặc dù từ bé tới giờ tôi chưa bao giờ được đi chơi cùng họ!
Chuyện cũng lâu lắm rồi, nhắc lại thì chỉ là quá khứ không vui, có lẽ là mười năm về trước. Nói có lẽ nhiều người sẽ không tin.
Khi ấy tôi mới chỉ bốn tuổi, là một đứa bé siêu dễ thương luôn. Sau hai tuần dài đằng đẵng thấy mẹ hay thủ thỉ gì đó với ba, tôi sinh nghi mà “lén lút” theo dõi, người ta ai cũng bảo tôi khôn trước tuổi mà tôi có thấy thế đâu. Mất công hao sức thêm tuần nữa, tôi... chẳng biết được cái gì hết. Nhưng không sao, một buổi tối đẹp giời nọ, mẹ gọi tôi đến và bảo:
- Mai ba mẹ dẫn con đi chơi nhé? - Giọng mẹ vang dìu dịu.
Khỏi nói cũng biết tôi mừng thế nào. Thao thức suốt cả đêm, tôi thấp thỏm canh trời sáng. Run rủi sao mà năm giờ đã dậy, hôm nay tự nhiên cậu chủ thức sớm, hại mọi người cứ phải thay phiên nhau chơi với cậu chủ, mà cậu chủ vui thì ông bà chủ vui, ông bà chủ vui thì họ làm sao?
Trời tờ mờ sáng, nắng chưa lên mà tôi đã vực mẹ dậy đi chơi, liên tục mè nheo inh ỏi. Đến lúc trời sáng hẳn, gió thổi từng cơn nhẹ lùa vào nhà mát rượi.
Ừ số phận thế nào mà lúc sắp ra khỏi nhà ba lại “cáo” với hai mẹ con phải đến công ty, à không, lúc đó ba dỗ tôi là “đi bắt ông kẹ”. Nghĩ sao, tôi tin lắm chứ! Chỉ nhớ lúc ấy mẹ cứ cằn nhằn mãi. Còn tôi chẳng phản ứng gì, chỉ dặn ông ấy về sớm. Rồi cứ đợi, sau một cuộc gọi rất lâu giữa mẹ và ai đó, mẹ cũng đi luôn.
Mãi sau này tôi mới biết, hôm ấy, nguyên liệu nhập từ nước ngoài về cho công ty của gia đình tôi bị cục hải quan giữ lại, hơn nữa phía bên đối tác lại có đơn hàng gấp. Thế là họ cứ bỏ tôi mà đi thôi!
Và tôi cũng chẳng bao giờ nhắc tới chuyện đi đâu với họ nữa, tôi khôn trước tuổi và cũng hiểu cả rồi. Không ngờ là tôi nhớ dai vậy!!!
(Đề nghị mấy chế không spam vào topic của em nhé, góp ý trong tường nhà em để mình dễ bề "tâm sự")
Lại là mấy cái từ gây khó chịu cho tôi vào mỗi buổi sáng. Lăn lộn một hồi, uể oải mở mắt, tôi lồm cồm bò dậy.
- Sao còn đứng đó?
Tôi nhăn mặt.
- Xin lỗi cậu! - Người đó cúi thấp mặt sau lời nói của tôi.
Chẳng hiểu thế nào mà cô ta cứ nhìn vào tôi nãy giờ, nhìn chằm chằm mới ghê chứ. Phải đợi đến lúc tôi điên tiết phản kháng thì mới vâng vâng dạ dạ rồi đi ra ngoài.
- Phiền phức! - Tôi đứng dậy.
Vò đầu bứt tai, tại sao ông trời không cho tôi ân huệ được ngủ thêm chút nữa. Các người có biết tôi thức học bài tới mười hai giờ không?
Tôi, khẳng định một câu là con trai đấy nhé! Dương Thiên Kỳ, tên tôi nghe cứ như nhân vật ngôn tình vậy. Sinh ra trong một gia đình cứ tạm gọi là giàu đi. Ba mẹ thì không đến nỗi nào, doanh nhân cả, dòng họ xếp “đại” vào hàng danh giá. Bao nhiêu đây thôi cũng đủ biết, tôi sống chẳng “sung sướng” gì rồi. Được đưa vô mấy cái “gia phong lễ giáo” từ nhỏ, sống không ra sống khi mà mục tiêu ba mẹ đặt cho tôi chỉ là học và học, là vươn tới đỉnh cao của cái xã hội phải nói một câu là “chết giẫm” này. Tôi không có ý gì đâu nhé! Chẳng qua là: cái xã hội giẫm đạp lên nhau mà sống thì kẻ ở dưới sẽ phải chết thôi!
Tôi mò mò đánh răng rửa mặt, chẳng hiểu sao thức dậy được mười lăm phút rồi mà hai con mắt cứ díu lại. Ngày nào cũng thế, tôi luôn tự động viên mình bằng cách:
- Một, hai, cười!!! - Tôi cố gắng "phô" hết cỡ hàm răng đầy "tự hào".
Vậy là tôi cười thật tươi, mở mắt ra, nhưng sao nó cứ nhắm lại làm tôi chẳng thấy nụ cười đẹp đẽ của mình trong gương gì cả. Lại như mọi ngày thôi, cách của tôi chưa bao giờ... có tác dụng, tôi biết cái vụ này mà! Biết là thế rồi, chẳng hiểu sao sáng nào tôi cũng hành động “kì dị” y chang hôm nay. À! Mà đứa bận học hành như tôi thì còn thời gian đâu mà nghĩ ra phương án khác cơ chứ?
Tình hình là cứ thế, tôi đứng cười mất ba mươi phút. Thay đồng phục, không buồn chải đầu, tôi ngáp một cái rõ dài xong đứng vuốt tóc ngờ nghệch mặc dù lược ở trước mặt.
Lững thững khoác ba lô đi xuống nhà, ba mẹ đang đợi tôi cùng ăn sáng. Ngồi vào bàn, tôi không cần phải động tay vào việc gì vì người làm đều chuẩn bị cả, chỉ cần ngồi “chực” rồi “ăn sẵn”. Nói là như thế nhưng tôi cũng chẳng thích ăn sáng ở nhà tí nào, chỉ thích đi ăn “bờ bụi” ngoài đường với thằng Trường- bạn thân mà thôi. Tự nhiên và tôi cũng thấy tự do hẳn. Nhưng mẹ đã bảo:” Ăn vậy không tốt con à, ăn ở nhà vừa đầy đủ dưỡng chất vừa tốt cho sức khỏe”. Biết sao được, ở cái nhà họ Dương - vỏn vẹn ba người chúng tôi và cả tá người làm này, mẹ tôi có quyền nhất, mẹ tôi là King!
Xong, là bác giúp việc đã chuẩn bị xong, ba mẹ lại bắt đầu gắp đủ thứ vào bát của tôi khi mà tôi còn chưa kịp cầm đũa.
Nhiều lúc tôi lại ngồi hoang tưởng ra khung cảnh như vầy:
Trong một gia đình nọ, có một cha, một mẹ và một đứa con- là tôi đó. Người cha khắt khe, lúc nào cũng muốn con hơn người ta, không được là sẵn sàng đánh. Người mẹ vô cảm, lạnh lùng trong mọi hoàn cảnh. Còn tôi, nhân vật nam chính lâm li, bi đát, bất hạnh. Một nhân vật sống cam chịu và khép kín( à mà thực ra tôi nói nhiều lắm). Anh ta luôn khao khát một tình cảm yêu thương, là tình yêu gia đình. Nhân vật có quá khứ không mấy vui vẻ, cha mẹ đam mê công việc, bỏ bê con cái. Chuyện này thì với tôi không phải vậy, cha mẹ tôi đam mê công việc, ừ đúng. Nhưng họ chẳng bỏ bê tôi, hơn nữa còn rất quan tâm và thương yêu tôi. Mặc dù từ bé tới giờ tôi chưa bao giờ được đi chơi cùng họ!
Chuyện cũng lâu lắm rồi, nhắc lại thì chỉ là quá khứ không vui, có lẽ là mười năm về trước. Nói có lẽ nhiều người sẽ không tin.
Khi ấy tôi mới chỉ bốn tuổi, là một đứa bé siêu dễ thương luôn. Sau hai tuần dài đằng đẵng thấy mẹ hay thủ thỉ gì đó với ba, tôi sinh nghi mà “lén lút” theo dõi, người ta ai cũng bảo tôi khôn trước tuổi mà tôi có thấy thế đâu. Mất công hao sức thêm tuần nữa, tôi... chẳng biết được cái gì hết. Nhưng không sao, một buổi tối đẹp giời nọ, mẹ gọi tôi đến và bảo:
- Mai ba mẹ dẫn con đi chơi nhé? - Giọng mẹ vang dìu dịu.
Khỏi nói cũng biết tôi mừng thế nào. Thao thức suốt cả đêm, tôi thấp thỏm canh trời sáng. Run rủi sao mà năm giờ đã dậy, hôm nay tự nhiên cậu chủ thức sớm, hại mọi người cứ phải thay phiên nhau chơi với cậu chủ, mà cậu chủ vui thì ông bà chủ vui, ông bà chủ vui thì họ làm sao?
Trời tờ mờ sáng, nắng chưa lên mà tôi đã vực mẹ dậy đi chơi, liên tục mè nheo inh ỏi. Đến lúc trời sáng hẳn, gió thổi từng cơn nhẹ lùa vào nhà mát rượi.
Ừ số phận thế nào mà lúc sắp ra khỏi nhà ba lại “cáo” với hai mẹ con phải đến công ty, à không, lúc đó ba dỗ tôi là “đi bắt ông kẹ”. Nghĩ sao, tôi tin lắm chứ! Chỉ nhớ lúc ấy mẹ cứ cằn nhằn mãi. Còn tôi chẳng phản ứng gì, chỉ dặn ông ấy về sớm. Rồi cứ đợi, sau một cuộc gọi rất lâu giữa mẹ và ai đó, mẹ cũng đi luôn.
Mãi sau này tôi mới biết, hôm ấy, nguyên liệu nhập từ nước ngoài về cho công ty của gia đình tôi bị cục hải quan giữ lại, hơn nữa phía bên đối tác lại có đơn hàng gấp. Thế là họ cứ bỏ tôi mà đi thôi!
Và tôi cũng chẳng bao giờ nhắc tới chuyện đi đâu với họ nữa, tôi khôn trước tuổi và cũng hiểu cả rồi. Không ngờ là tôi nhớ dai vậy!!!
(Đề nghị mấy chế không spam vào topic của em nhé, góp ý trong tường nhà em để mình dễ bề "tâm sự")
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook