Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Bến Thượng Hải đầy biến động, ngôi sao đang lên hôm qua thì hôm nay cũng có thể rớt xuống tận đáy.
Không chỉ Nguyễn La sai người xé tờ báo ảnh kia, mà trong vòng một đêm cả thành phố đều không thấy bóng dáng Đường Mạn đâu nữa, trong Đại Thế Giới lại có một giọng hát mới nổi. Tính tới bây giờ tên tuổi của cô ta cũng chỉ mới nổi lên được nửa tháng. Không ai dám nói chuyện này trên bàn tiệc, nhưng trong lòng đều biết đây là bút tích của Chu Chi Nam.
Không biết Trình Mỹ Trân nghe được tin đồn này ở chỗ kẻ thấp hèn nào, kể lại cho Nguyễn La nghe.
“Tớ nghe nói Đường Mạn mang thai, không biết là của ai mà tìm đến ông chủ Chu. Thực ra tớ cảm thấy là của ông chủ Chu, không phải nói anh ta đã vào phòng của Đường Mạn sao.”
“Ca sĩ của Đại Thế Giới và ông chủ thương hội, ghép với nhau cũng xứng đôi đấy chứ…”
Cô ấy nhìn gương mặt Nguyễn La, nét mặt lanh lợi đó đã mất đi vẻ quyến rũ, giây tiếp theo bỗng cười khẩy một tiếng, khiến cho Trình Mỹ Trân lập tức ngậm miệng, không dám nói chuyện này nữa.
Tối đó Nguyễn La vẫn khoá trái cửa phòng, Chu Chi Nam không xứng bước vào phòng ngủ của cô.
Ban đêm, chìa khóa chọt vào ổ khoá, Chu Chi Nam không chỉ bước chân vào phòng Nguyễn La mà còn phát ra âm thanh.
Cô ngủ rất say, hơi hấp nhè nhẹ. Chu Chi Nam cởi quần áo nằm xuống, nhìn thấy gáy và bả vai cô lộ ra bên ngoài, còn có cánh tay trắng ngần mịn màng, trong lòng có hơi ngứa ngáy.
Anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng thăm dò cái miệng nhỏ nhắn kia, lướt qua đôi môi rồi cạy mở hàm răng ra. Đầu lưỡi của Nguyễn La vô thức thè ra, ngón tay Chu Chi Nam chọc nhẹ lên cái lưỡi non mềm của cô, chạm vào thịt mềm hai bên má, nước miếng dính lên đầu ngón tay, ẩm ướt ấm nóng. Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng co rút hai cái, phần thân dưới lại bắt đầu cứng lên.
Anh rút ngón tay ra, gạt một bên dây áo mỏng manh của cô xuống, để lộ ra bầu vú trắng nõn mềm mại, đầu v* tiếp xúc không khí nên có hơi cứng. Chu Chi Nam ác ý bôi nước miếng dính trên ngón tay lên phần thịt mềm mại này, giờ phút này anh như đứa trẻ ngây thơ chơi đùa, chỉ dùng một ngón tay trêu chọc bộ ngực cô. Nguyễn La ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng rên một tiếng.
Bàn tay di chuyển xuống phần thân dưới của cô, mò mẫm đến vùng đất bí ẩn của cô gái, cửa huyệt đã có chút ẩm ướt. Anh vẫn dùng ngón tay kia, mượn sự trơn trượt mà đi vào. Lúc này Nguyễn La mới có chút ý thức, nhưng cảm thấy bản thân đang ở trong mơ, còn oán trách bản thân mơ thấy mình làm việc này với Chu Chi Nam, rõ ràng là ác mộng.
Cô vốn nằm nghiêng, lại hơi trở mình úp mặt ngủ sấp, vậy là cánh tay Chu Chi Nam bị cô đè dưới chân. Anh muốn mau chóng vào chuyện chính, muốn đánh thức cô bé con đang say ngủ, không biết cô có tức giận hay không.
Rút cánh tay ra, anh nhấc mông cô lên, váy ngủ tơ tằm bị đẩy lên đến eo, ngón tay lại len vào mở rộng. Nguyễn La chợt mở mắt, phát hiện Chu Chi Nam chân thật đang ở trên giường cô, duỗi tay muốn túm lấy anh thì lại bị vài động tác của Chu Chi Nam khống chế, ngay cả cánh tay còn lại cũng bị kẹp ở sau lưng, trở thành tư thế không thể thoát ra được.
Đồ vật to lớn của người đàn ông không chút trở ngại dán lên giữa mông cô, không biết một giây nào đó sẽ đi vào, khiến lòng cô rất căng thẳng.
“Chu Chi Nam… anh, cái tư thế này…”
“Tôi không muốn…”
Anh ở sau lưng cô thấp giọng cất tiếng, “Đây là tự em chọn.”
Vừa nói vừa hết sức dùng chỗ kia của anh vuốt ve khe hở mềm mại của cô, trái tim Nguyễn La như muốn nhảy ra ngoài.
“A…”
Anh đột nhiên len vào lấp đầy Nguyễn La, bốn phương tám hướng của vách thịt kia kẹp lấy anh, giống như im lặng mời chào, lại sâu hơn, sâu hơn nữa.
“Kẹp chặt vậy sao?”
Chu Chi Nam bắt đầu đâm rút, Nguyễn La mẫn cảm, khẽ ê a mấy tiếng dưới thân anh, vừa mở miệng lại nói ra lời khó nghe.
“Anh… anh như vậy… tôi… ưm…giống như con chó…”
Anh nghe xong thì bật cười, giống như bị sự đáng yêu của cô chạm vào, “Sao La Nhi lại là chó, tôi không thích.”
“Nâng mông lên chút.”
Nguyễn La không có quyền nói, anh bắt lấy tay cô, chỉ cần ấn xuống là eo cô lại thấp xuống mấy phần, làm cánh mông vểnh lên cao hơn, trở thành độ cao thích hợp nhất để anh tiến vào.
Vì lần này anh đẩy vào sâu hơn nên tha hồ tận hưởng khoái cảm được cô bao bọc.
Trong lòng Nguyễn La cảm thấy nhục nhã, kẹp càng chặt hơn, hai má ửng đỏ, dường như trái tim cũng đang nóng lên. Chẳng mấy chốc cô đã tới cao trào, phun ra làm Chu Chi Nam cảm thấy phía dưới càng thêm ấm áp.
Cánh mông mềm mại đang từ từ tuột xuống, Chu Chi Nam thấy cô lười biếng thì tét mạnh một cái, có lẽ đi vào quá sâu nên cô không nhịn được mà thét chói tai, lại thẳng mông lên.
“Anh… tôi hết sức rồi…huhu.”
“Chu Chi Nam… đừng ức hiếp tôi…”
Dáng vẻ mềm mại và giọng điệu làm nũng của cô khiến trái tim Chu Chi Nam nhất thời mềm nhũn, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng mà dỗ dành. Nhưng người đàn ông vẫn bị dục vọng chi phối, không thể thuận theo trái tim đã bị lạnh nhạt nửa tháng, càng không thể ‘bỏ cuộc’ giữa chừng.
Cô vùi đầu vào gối la hét, giống như đang nức nở. Sau khi im lặng thở dài, Chu Chi Nam vẫn đặt cô xuống, lật người cô lại.
“Chính diện được không? Bắn ra rồi tôi bỏ qua cho em.”
“Tôi… tôi ổn rồi, tôi không muốn nữa.” Ý cô là bản thân mình dễ chịu rồi không muốn nữa, Chu Chi Nam sao có thể thành toàn chuyện tốt này cho cô, lại lập tức nhét vào, đâm đến khi cô không thể nói một câu hoàn chỉnh mới kết thúc.
Hai đùi của Nguyễn La bị anh kéo đến bên eo, cô lập tức kẹp lấy, cái này nào phải ý không muốn nữa, cô là yêu tinh nói dối biết quyến rũ người nhất. Chu Chi Nam nguyện làm bề tôi dưới váy cô, anh mới là con chó của cô.
Bị anh làm cho cao trào tiết ra lần nữa, Nguyễn La cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Chu Chi Nam vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Cô tùy tiện ôm lấy cổ anh rồi kéo đến trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đòi hôn.
Tiếng cười hư hỏng của Chu Chi Nam không tương xứng với biểu cảm lúc bình thường của anh. Anh sát lại gần trao đổi nước bọt với cô, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh muốn nuốt chửng cô.
Cơ thể mềm mại của cô sát lại bên tai anh, mang theo sự gấp gáp, vừa mở miệng đã khiến anh tê rần nửa người.
“Chu Chi Nam, anh nhanh lên một chút.”
Chu Chi Nam chỉ cảm thấy nơi nào đó trong đầu đột nhiên vang lên tiếng dây cung đứt phựt.
…………….
Lau khô sạch sẽ rồi thay bộ đồ ngủ cho cô, Chu Chi Nam muốn nói vài câu với cô, gần đây anh hơi thiếu quan tâm đến cô, không biết tại sao cô lại khó chịu. Nhưng Nguyễn La không phối hợp, đưa lưng về phía anh tỏ thái độ từ chối nói chuyện.
“Em không muốn nói cho tôi biết ai chọc giận em sao? Tôi cũng có thể khiến em thoải mái một chút.”
Có ai chọc tôi tức giận bằng anh hả Chu Chi Nam, cô nghĩ thầm nhưng không nói ra.
“Tôi rất mệt, anh đừng làm phiền tôi.”
Chu Chi Nam âm thầm thở dài, cảm thấy hình như lúc nãy cô làm nũng với anh chỉ để mau chóng kết thúc cuộc ân ái càng sớm. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh yên lặng đến gần một chút, ôm lấy cô từ phía sau.
Hôm sau, vừa sáng ra Trình Mỹ Trân đã đến nhà họ Chu, hôm qua cô ấy chọc giận khiến Nguyễn La không vui, hôm nay muốn tới để khai thông tình cảm. Cô ấy đến khá sớm, chào dì Mai một tiếng rồi chạy lên lầu. Dì Mai nhớ tới tối qua Chu Chi Nam quay về muốn chìa khoá phòng Nguyễn La, nhanh chóng đi theo sau. Chu Chi Nam và Lâm Vãn Thu vẫn chưa dậy, dì Mai không thể cao giọng ngăn cản cô ấy.
Đến cửa phòng Nguyễn La thì đúng lúc đụng Chu Chi Nam đi ra, dì Mai đứng ở phía sau cúi đầu, Chu Chi Nam khoát tay bảo bà xuống lầu.
“Chu… ông chủ Chu.”
Đôi mắt Chu Chi Nam thâm trầm liếc nhìn Trình Mỹ Trân một cái, xoay người đẩy cửa ra.
“Mỹ Trân đến tìm em chơi này.”
Nguyễn La nghe vậy thì xốc chăn lên, may là tối qua đã mặc đồ ngủ kín đáo. Chu Chi Nam cài xong chiếc khuy áo tây trang cuối cùng ở cổ tay, để lại một câu rồi rời đi.
Anh nói: “Đừng hút thuốc bạc hà nữa, buổi tối tôi đến lấy đi.”
Nguyễn La sửng sốt, không biết tại sao anh biết được. Tầm mắt anh lại nhìn về phía Trình Mỹ Trân, cô ấy không dám đối diện với anh, vội vàng cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên lần nữa thì Chu Chi Nam đã đi xuống lầu.
Cô ấy lấy lại vẻ mặt tươi cười bước vào phòng Nguyễn La, “Chu La…”
Không chỉ Nguyễn La sai người xé tờ báo ảnh kia, mà trong vòng một đêm cả thành phố đều không thấy bóng dáng Đường Mạn đâu nữa, trong Đại Thế Giới lại có một giọng hát mới nổi. Tính tới bây giờ tên tuổi của cô ta cũng chỉ mới nổi lên được nửa tháng. Không ai dám nói chuyện này trên bàn tiệc, nhưng trong lòng đều biết đây là bút tích của Chu Chi Nam.
Không biết Trình Mỹ Trân nghe được tin đồn này ở chỗ kẻ thấp hèn nào, kể lại cho Nguyễn La nghe.
“Tớ nghe nói Đường Mạn mang thai, không biết là của ai mà tìm đến ông chủ Chu. Thực ra tớ cảm thấy là của ông chủ Chu, không phải nói anh ta đã vào phòng của Đường Mạn sao.”
“Ca sĩ của Đại Thế Giới và ông chủ thương hội, ghép với nhau cũng xứng đôi đấy chứ…”
Cô ấy nhìn gương mặt Nguyễn La, nét mặt lanh lợi đó đã mất đi vẻ quyến rũ, giây tiếp theo bỗng cười khẩy một tiếng, khiến cho Trình Mỹ Trân lập tức ngậm miệng, không dám nói chuyện này nữa.
Tối đó Nguyễn La vẫn khoá trái cửa phòng, Chu Chi Nam không xứng bước vào phòng ngủ của cô.
Ban đêm, chìa khóa chọt vào ổ khoá, Chu Chi Nam không chỉ bước chân vào phòng Nguyễn La mà còn phát ra âm thanh.
Cô ngủ rất say, hơi hấp nhè nhẹ. Chu Chi Nam cởi quần áo nằm xuống, nhìn thấy gáy và bả vai cô lộ ra bên ngoài, còn có cánh tay trắng ngần mịn màng, trong lòng có hơi ngứa ngáy.
Anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng thăm dò cái miệng nhỏ nhắn kia, lướt qua đôi môi rồi cạy mở hàm răng ra. Đầu lưỡi của Nguyễn La vô thức thè ra, ngón tay Chu Chi Nam chọc nhẹ lên cái lưỡi non mềm của cô, chạm vào thịt mềm hai bên má, nước miếng dính lên đầu ngón tay, ẩm ướt ấm nóng. Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng co rút hai cái, phần thân dưới lại bắt đầu cứng lên.
Anh rút ngón tay ra, gạt một bên dây áo mỏng manh của cô xuống, để lộ ra bầu vú trắng nõn mềm mại, đầu v* tiếp xúc không khí nên có hơi cứng. Chu Chi Nam ác ý bôi nước miếng dính trên ngón tay lên phần thịt mềm mại này, giờ phút này anh như đứa trẻ ngây thơ chơi đùa, chỉ dùng một ngón tay trêu chọc bộ ngực cô. Nguyễn La ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng rên một tiếng.
Bàn tay di chuyển xuống phần thân dưới của cô, mò mẫm đến vùng đất bí ẩn của cô gái, cửa huyệt đã có chút ẩm ướt. Anh vẫn dùng ngón tay kia, mượn sự trơn trượt mà đi vào. Lúc này Nguyễn La mới có chút ý thức, nhưng cảm thấy bản thân đang ở trong mơ, còn oán trách bản thân mơ thấy mình làm việc này với Chu Chi Nam, rõ ràng là ác mộng.
Cô vốn nằm nghiêng, lại hơi trở mình úp mặt ngủ sấp, vậy là cánh tay Chu Chi Nam bị cô đè dưới chân. Anh muốn mau chóng vào chuyện chính, muốn đánh thức cô bé con đang say ngủ, không biết cô có tức giận hay không.
Rút cánh tay ra, anh nhấc mông cô lên, váy ngủ tơ tằm bị đẩy lên đến eo, ngón tay lại len vào mở rộng. Nguyễn La chợt mở mắt, phát hiện Chu Chi Nam chân thật đang ở trên giường cô, duỗi tay muốn túm lấy anh thì lại bị vài động tác của Chu Chi Nam khống chế, ngay cả cánh tay còn lại cũng bị kẹp ở sau lưng, trở thành tư thế không thể thoát ra được.
Đồ vật to lớn của người đàn ông không chút trở ngại dán lên giữa mông cô, không biết một giây nào đó sẽ đi vào, khiến lòng cô rất căng thẳng.
“Chu Chi Nam… anh, cái tư thế này…”
“Tôi không muốn…”
Anh ở sau lưng cô thấp giọng cất tiếng, “Đây là tự em chọn.”
Vừa nói vừa hết sức dùng chỗ kia của anh vuốt ve khe hở mềm mại của cô, trái tim Nguyễn La như muốn nhảy ra ngoài.
“A…”
Anh đột nhiên len vào lấp đầy Nguyễn La, bốn phương tám hướng của vách thịt kia kẹp lấy anh, giống như im lặng mời chào, lại sâu hơn, sâu hơn nữa.
“Kẹp chặt vậy sao?”
Chu Chi Nam bắt đầu đâm rút, Nguyễn La mẫn cảm, khẽ ê a mấy tiếng dưới thân anh, vừa mở miệng lại nói ra lời khó nghe.
“Anh… anh như vậy… tôi… ưm…giống như con chó…”
Anh nghe xong thì bật cười, giống như bị sự đáng yêu của cô chạm vào, “Sao La Nhi lại là chó, tôi không thích.”
“Nâng mông lên chút.”
Nguyễn La không có quyền nói, anh bắt lấy tay cô, chỉ cần ấn xuống là eo cô lại thấp xuống mấy phần, làm cánh mông vểnh lên cao hơn, trở thành độ cao thích hợp nhất để anh tiến vào.
Vì lần này anh đẩy vào sâu hơn nên tha hồ tận hưởng khoái cảm được cô bao bọc.
Trong lòng Nguyễn La cảm thấy nhục nhã, kẹp càng chặt hơn, hai má ửng đỏ, dường như trái tim cũng đang nóng lên. Chẳng mấy chốc cô đã tới cao trào, phun ra làm Chu Chi Nam cảm thấy phía dưới càng thêm ấm áp.
Cánh mông mềm mại đang từ từ tuột xuống, Chu Chi Nam thấy cô lười biếng thì tét mạnh một cái, có lẽ đi vào quá sâu nên cô không nhịn được mà thét chói tai, lại thẳng mông lên.
“Anh… tôi hết sức rồi…huhu.”
“Chu Chi Nam… đừng ức hiếp tôi…”
Dáng vẻ mềm mại và giọng điệu làm nũng của cô khiến trái tim Chu Chi Nam nhất thời mềm nhũn, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng mà dỗ dành. Nhưng người đàn ông vẫn bị dục vọng chi phối, không thể thuận theo trái tim đã bị lạnh nhạt nửa tháng, càng không thể ‘bỏ cuộc’ giữa chừng.
Cô vùi đầu vào gối la hét, giống như đang nức nở. Sau khi im lặng thở dài, Chu Chi Nam vẫn đặt cô xuống, lật người cô lại.
“Chính diện được không? Bắn ra rồi tôi bỏ qua cho em.”
“Tôi… tôi ổn rồi, tôi không muốn nữa.” Ý cô là bản thân mình dễ chịu rồi không muốn nữa, Chu Chi Nam sao có thể thành toàn chuyện tốt này cho cô, lại lập tức nhét vào, đâm đến khi cô không thể nói một câu hoàn chỉnh mới kết thúc.
Hai đùi của Nguyễn La bị anh kéo đến bên eo, cô lập tức kẹp lấy, cái này nào phải ý không muốn nữa, cô là yêu tinh nói dối biết quyến rũ người nhất. Chu Chi Nam nguyện làm bề tôi dưới váy cô, anh mới là con chó của cô.
Bị anh làm cho cao trào tiết ra lần nữa, Nguyễn La cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Chu Chi Nam vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Cô tùy tiện ôm lấy cổ anh rồi kéo đến trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đòi hôn.
Tiếng cười hư hỏng của Chu Chi Nam không tương xứng với biểu cảm lúc bình thường của anh. Anh sát lại gần trao đổi nước bọt với cô, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh muốn nuốt chửng cô.
Cơ thể mềm mại của cô sát lại bên tai anh, mang theo sự gấp gáp, vừa mở miệng đã khiến anh tê rần nửa người.
“Chu Chi Nam, anh nhanh lên một chút.”
Chu Chi Nam chỉ cảm thấy nơi nào đó trong đầu đột nhiên vang lên tiếng dây cung đứt phựt.
…………….
Lau khô sạch sẽ rồi thay bộ đồ ngủ cho cô, Chu Chi Nam muốn nói vài câu với cô, gần đây anh hơi thiếu quan tâm đến cô, không biết tại sao cô lại khó chịu. Nhưng Nguyễn La không phối hợp, đưa lưng về phía anh tỏ thái độ từ chối nói chuyện.
“Em không muốn nói cho tôi biết ai chọc giận em sao? Tôi cũng có thể khiến em thoải mái một chút.”
Có ai chọc tôi tức giận bằng anh hả Chu Chi Nam, cô nghĩ thầm nhưng không nói ra.
“Tôi rất mệt, anh đừng làm phiền tôi.”
Chu Chi Nam âm thầm thở dài, cảm thấy hình như lúc nãy cô làm nũng với anh chỉ để mau chóng kết thúc cuộc ân ái càng sớm. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh yên lặng đến gần một chút, ôm lấy cô từ phía sau.
Hôm sau, vừa sáng ra Trình Mỹ Trân đã đến nhà họ Chu, hôm qua cô ấy chọc giận khiến Nguyễn La không vui, hôm nay muốn tới để khai thông tình cảm. Cô ấy đến khá sớm, chào dì Mai một tiếng rồi chạy lên lầu. Dì Mai nhớ tới tối qua Chu Chi Nam quay về muốn chìa khoá phòng Nguyễn La, nhanh chóng đi theo sau. Chu Chi Nam và Lâm Vãn Thu vẫn chưa dậy, dì Mai không thể cao giọng ngăn cản cô ấy.
Đến cửa phòng Nguyễn La thì đúng lúc đụng Chu Chi Nam đi ra, dì Mai đứng ở phía sau cúi đầu, Chu Chi Nam khoát tay bảo bà xuống lầu.
“Chu… ông chủ Chu.”
Đôi mắt Chu Chi Nam thâm trầm liếc nhìn Trình Mỹ Trân một cái, xoay người đẩy cửa ra.
“Mỹ Trân đến tìm em chơi này.”
Nguyễn La nghe vậy thì xốc chăn lên, may là tối qua đã mặc đồ ngủ kín đáo. Chu Chi Nam cài xong chiếc khuy áo tây trang cuối cùng ở cổ tay, để lại một câu rồi rời đi.
Anh nói: “Đừng hút thuốc bạc hà nữa, buổi tối tôi đến lấy đi.”
Nguyễn La sửng sốt, không biết tại sao anh biết được. Tầm mắt anh lại nhìn về phía Trình Mỹ Trân, cô ấy không dám đối diện với anh, vội vàng cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên lần nữa thì Chu Chi Nam đã đi xuống lầu.
Cô ấy lấy lại vẻ mặt tươi cười bước vào phòng Nguyễn La, “Chu La…”