Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Phiên ngoại: Ký sự Vương quốc Anh
Ngày 9 tháng 9 năm Dân Quốc thứ 34, hoặc nói là năm 1945, đây chính là ngày quân Nhật đầu hàng, kháng chiến thắng lợi.
Cuối tháng mười, Lý Tự Như dẫn diễn viên tuồng nổi tiếng trong thủ đô là Ôn Tố Y đến Luân Đôn.
Lúc đó thời tiết đã dần lạnh, tài xế đặt vali xách tay ngoài cửa biệt thự xong là đi ngay. Trong lòng Lý Tự Như có trăm cảm xúc ngổn ngang, anh ta khẽ đẩy cửa ra.
Chu Chi Nam mặc áo lông màu trắng, lại đeo mắt kính gọng vàng, trông cả người càng thêm điềm đạm dịu dàng. Anh vừa cắt tỉa cây xanh vừa tưới nước, bên cạnh có hai bé trai đang chạy nhảy, đang cùng đuổi theo một quả bóng cao su. Anh thấy vậy thì lạnh mặt quở mắng: “Va phải vườn hoa sẽ phạt hai đứa không được ăn cơm.”
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, anh nhìn sang, thấy là Lý Tự Như thì cười. Quay đầu về sau kêu to: “Tự Như đã về.”
Cùng lúc đó, trong lòng Lục Hán Thanh đang ôm một bé gái bằng tuổi với hai bé nam kia, anh ta khẽ đong đưa cơ thể, dỗ bé ngủ trưa. Đây là em gái trong cặp sinh đôi một trai một gái mà Lý Thanh Như sinh ba năm trước, đương nhiên trong sân chính là đứa anh và con trai nhà Chu Chi Nam.
Thấy Lý Tự Như đứng ở trong sân, Lục Hán Thanh có hơi ngượng, cười cười gọi một tiếng: “Anh.”
Đằng sau có một người phụ nữ nhanh chóng chạy đến, là Lý Thanh Như mặc sườn sám màu xanh kẻ caro, cô ấy nhào đến ôm lấy Lý Tự Như, rơm rớm nước mắt: “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lý Tự Như ôm đáp trả cô ấy, Ôn Tố Y lại lặng lẽ xách chiếc vali xách đứng ở cửa, che bụng, cô ấy có chút cố sức khom lưng. Chu Chi Nam nhìn thấy thì buông đồ trong tay ra, lặng lẽ đi lên giúp cô ấy cầm lấy. Lúc này Nguyễn La cũng đi ra, Lý Thanh Như còn đang khóc lóc, cô nhận lấy vali từ tay Chu Chi Nam rồi đặt vào trong phòng.
Anh ta còn hỏi Lý Thanh Như: “Hán Thanh có bắt nạt em không?”
Lý Thanh Như không nhịn được, vừa khóc vừa cười nói: “Không, anh ấy không dám.”
“Vậy là tốt rồi.”
Chu Chi Nam mở miệng: “Đi vào ngồi xuống rồi hẵng nói.”
Nghe nói Lý Tự Như đến, nghĩ rằng anh ta nhất định phải đến nhà họ Chu thăm hỏi ông Chu bà Chu trước, Lục Hán Thanh lập tức dẫn Thanh Nhi đến biệt thự nhà Chu Chi Nam từ sớm. Mà ba cụ già lại đi Liverpool tìm bạn ăn mừng, mấy ngày nữa mới về.
Lý Tự Như xoay người, ôm Ôn Tố Y: “Đây là Tố Y.”
Rồi lại giới thiệu từng người một lượt.
Mọi người đi vào ngồi đầy sô pha, không khí hoà thuận vui vẻ.
Là năm 1945 ở Luân Đôn nước Anh, ánh nắng buổi trưa tươi sáng, từng trận gió lạnh thổi qua, cuối thu mát mẻ.
Bạn bè thân thiết tụ hội.
Cùng năm đó ở nước Anh, truyền nhân của Trình Phái Thanh Y Ôn Tố Y kết hôn với Lý Tự Như ở Anh quốc, cũng sinh ra một bé gái.
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (1)
Ban đêm, thằng nhóc con ngủ say, hai vợ chồng quay về phòng.
Nguyễn La cúi đầu ngồi xuống, vẻ mặt nặng nề.
Chu Chi Nam vén chăn lên giường, sau đó thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chu Chi Nam, em già rồi.”
?????
Anh nhíu mày, có hơi quái gở nói: “Em bớt nói mấy chuyện này với anh đi, mới 25 tuổi đã nói bản thân già, vậy chẳng phải anh đây là lão già ốm yếu gần chết rồi sao.”
Nguyễn La xoay người đè lên người anh rồi cười nói: “Honey già, đừng bụng dạ hẹp hòi như vậy. Em nói em chứ có nói anh đâu.”
Bây giờ thỉnh thoảng cô sẽ bắn tiếng Anh với anh, honey thì honey thôi, cứ phải thêm chữ già. Tay Chu Chi Nam từ từ chui vào vạt áo cô, vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên hông cô ra ám hiệu.
“Em già chỗ nào rồi? Nói anh nghe xem, hử?”
Nguyễn La nhíu mày, nghiêm túc nói: “Đã sinh Tiểu Chi Nam ba năm, sao bụng em vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Tay ở bên hông dừng lại, Chu Chi Nam thở dài: “Em đừng gọi nó là Tiểu Chi Nam.”
Nhưng cô vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, sau đó lại chợt đề cao âm lượng, tay bóp chặt cổ Chu Chi Nam: “Có phải anh lại đang uống thuốc không? Chu Chi Nam, anh không có tim, anh mưu sát con của em.”
“Nhỏ giọng chút.” Anh cố gắng vuốt xuôi sự tức giận của cô, tay lại bắt đầu sờ da thịt bóng loáng ấy, “Anh không uống, thật sự không uống. Kiều Kiều, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, em gấp cũng không gấp được.”
Nguyễn La chu môi, vùi vào ngực anh: “Em muốn sinh thêm một đứa con gái nữa.”
Mỗi lần Chu Chi Nam nhìn thấy con gái trong ngực Lục Hán Thanh tìm mọi cách dính lấy cha, thì Nguyễn La ở thật xa cũng ngửi được vị ghen tuông kia.
Chỉ cảm thấy con trai trong ngực mình không được hoan nghênh.
Chu Chi Nam sờ thái dương, giọng điệu chắc chắn: “Anh không muốn.”
“Anh nói dối.”
Anh xoay người đè cô dưới thân, tay đưa lên trước nắm lấy bầu vú mềm mại, môi lưỡi bắt đầu vùi vào cổ cô liếm láp.
Tiếng hít thở nặng nề, người đàn ông thấp giọng nói: “Bỏ đi, anh đây sẽ cố gắng.”
Trong phòng bỗng trở nên ướt át, hơi thở tình dục nhen nhóm nổi lên……
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (2)
Nguyễn La và Lý Thanh Như gần như là chân trước chân sau cùng mang thai.
Cô sớm hơn nửa tháng, đương nhiên đứa trong bụng là anh hoặc chị. Nhưng rõ ràng tháng của Lý Thanh Như nhỏ hơn cô mà bụng lại lớn hơn cô, trong lòng Nguyễn La nén sự thắc mắc lại, cũng không nói không hỏi.
Chu Chi Nam thấy sức ăn của cô tăng gấp đôi, còn càng ăn càng nhiều nên có chút lo lắng.
“La Nhi, ăn không nổi thì đừng ăn nữa, lãng phí một chút cũng không sao.”
Cô đã béo lên mấy cân, khuôn mặt có chút đầy đặn, hiện tại đang tức giận nói: “Con mắt nào của anh thấy em không ăn nổi, em ăn được hết.”
Người đàn ông đầu hàng, tuyệt đối không tranh luận lý lẽ với phụ nữ đang mang thai, cũng không được phát cáu về bất cứ thứ gì. Trong quá khứ, cô ở Bến Thượng Hải là bá vương của nhà họ Chu, bây giờ cũng vậy, địa vị cũng không giảm so với năm đó.
Chưa được mấy ngày, Lý Thanh Như xác định trong bụng mang thai đôi, không biết giới tính. Biệt thự của Lục Hán Thanh ở cách vách bùng lên tiếng đánh nhau, là phụ nữ có thai đơn phương đánh người đàn ông.
Còn ở nhà họ Chu, Nguyễn La làm ổ một góc trên sô pha mà khóc.
Chu Chi Nam buồn cười: “Ngày nào em cũng ăn nhiều là vì muốn tranh cao thấp với Thanh Như? Nhưng số lượng trong bụng đâu có giống nhau, em so sánh gì chứ?”
Anh bị ảnh hưởng bởi tiếng nói chuyện của cô nên giờ cũng mang theo chút khẩu âm Bắc Bình.
Nguyễn La ôm bụng, khóc đến mức đáng thương: “Em nào biết cô ấy mang thai hai đứa? Em chỉ nghĩ là con của em không thể kém cô ấy thôi, bằng không chẳng phải người mẹ như em đang ngược đãi con sao……”
Chu Chi Nam xoa mày: “Mỗi ngày em đều ăn đến mức no căng mới thật sự là ngược đãi nó.”
Cuối cùng anh ôm lấy cô, nỉ non: “Kiều Kiều ngốc, dại dột làm anh đau lòng.”
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (3)
Năm đó, trên đường xuống thuyền ngồi xe đến biệt thự ông Chu đã đặt mua, trong xe ngoài tài xế thì không còn người khác.
Trong lòng Nguyễn La bồn chồn, cực kỳ căng thẳng.
“Chu Chi Nam, có khi nào cha mẹ anh không thích em không?”
Anh cau mày: “Vì sao không thích?”
“Từ xưa đến nay đều chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, chắc chắn họ cảm thấy em không xứng với anh, bảo em rời khỏi anh.”
Chu Chi Nam chọc chọc cái trán của cô: “Em đọc ít thoại bản cũ rích thôi, đầu óc toàn là những ý kiến kỳ dị.”
Vào cửa, lão gia ngồi ở phòng khách, Chu Chi Nam khom lưng hành lễ: “Cha, mẹ, đây là vợ của con, La Nhi.”
Nguyễn La ngoan ngoãn đi lên, Chu Chi Nam nhắc nhở: “Mau gọi cha mẹ.”
Cô nghe lời, dứt khoát gọi một tiếng “Cha mẹ” đầy chân thành. Nghe vậy trong lòng lão gia đầy ấm áp, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ.
Bà Chu nắm tay cô rồi nhíu mày nói: “Thế này cũng gầy quá rồi, Chi Nam không đau lòng cho con sao?”
Nguyễn La được cưng chiều mà lo sợ, dựa theo tình tiết trong chuyện xưa, không phải là nên hỏi xuất thân của cô, rồi sau đó cầm gậy đánh uyên ương ư?
Ông Chu chủ động gọi cô: “Con và Chi Nam quen biết thế nào?”
Bây giờ đang lưu hành tự do yêu đương, thế hệ trước cũng không nhịn được mà tò mò.
Nhưng cô cũng không thể nói bản thân bị cha ruột gán nợ đưa vào tay Chu Chi Nam được.
Cô theo đó cười nói: “Anh ấy đã cứu con, con vô cùng cảm kích. Chi Nam luôn ấm áp như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện do cha mẹ dạy dỗ tốt.”
Mang mình thoát khỏi bể khổ, đây còn không phải là cứu ư.
Ý cười của lão gia càng sâu hơn, ông còn muốn hỏi: “Bụng có động tĩnh gì chưa? Cũng nên sinh một đứa rồi.”
Nguyễn La gật đầu tán thành: “Con cũng muốn có một đứa bé, mà Chi Nam thương con còn nhỏ tuổi, nhưng con nói tuổi tác của cha mẹ cứ tăng dần, nhất định muốn biết niềm vui con cháu lượn quanh đầu gối là thế nào, anh ấy cũng tán thành.”
Ý cười của ông Chu hiện lên không ngừng, vui tươi hớn hở uống ngụm trà. Bà Chu càng nắm chặt đôi tay của cô rồi dịu dàng mở miệng: “Phụ nữ mang thai chắc chắn không dễ dàng gì, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, con chỉ cần chăm sóc thân thể cho tốt, em bé tự nhiên sẽ đến.”
Trong tình cảnh dịu dàng như vậy, trong lòng Chu Chi Nam lại hừ lạnh, suýt thì tin cô mới là con gái nhà họ Chu.
Màn đêm buông xuống, Nguyễn La bị anh đè lên tường, vểnh mông lên thừa nhận.
Vì ở trên thuyền một tháng nên hai người chưa được làm vui sướng, chỉ có thể khơi thông khoái cảm một cách qua loa nên bây giờ anh có chút hung ác.
Liếm vành tai non mềm của cô, kề gần bên tai mà nói: “Thật ra lá gan của em cũng lớn đấy, còn dám gạt cả cha mẹ anh. Kiều Kiều của anh càng ngày càng tiến bộ, hửm?”
Cũng không hẳn như vậy, ở trên giường cô không có chút tiến bộ nào, bị anh làm mấy chục cái đã tiết hết, vách tường vừa không đỡ được, lại bị anh nâng lên khống chế, để anh tùy ý thọc vào rút ra.
Cuộc sống mới, đến đây là khúc dạo đầu.
—— Hàng ngày ở nhà mới Chu gia (4)
Niếp Niếp nhà Lý Tự Như ra đời, Tiểu Chi Nam và anh em nhà Lục Hán Thanh có bạn mới chơi cùng.
Bốn bạn nhỏ đang ở cùng một chỗ, chơi đùa trên thảm cỏ Chu Chi Nam đã xử lý tỉ mỉ.
Vừa nắm vừa túm khiến cho Chu Chi Nam nhìn mà hãi, chỉ xin bọn chúng đừng đến phá hỏng vườn hoa.
Nhưng từ nhỏ con gái đã yêu cái đẹp, yêu hoa. Niếp Niếp chậm rãi đi đến vườn hoa bên cạnh, chỉ vào đóa tú cầu màu xanh tím cực lớn, trong miệng vừa ê ê a a lại còn phun nước miếng. Anh trai đã hiểu được chuyện tạo niềm vui cho con gái, nên nhân lúc người lớn không ở ngoài sân nhanh chóng hái một cành cho cô bé, cầm trong bàn tay nhỏ.
Em gái nhìn thế thì cũng muốn: “Anh, của em đâu?”
“Không có của em.”
“Niếp Niếp là em gái, em cũng là em gái mà, sao em không có?”
Cô bé chợt duỗi tay ra đánh, anh trai cũng không cho em gái, thằng nhóc lật tay đánh trả, hai người ngã vào vườn hoa, bắt đầu vòng đánh nhau đầu tiên trong hôm nay.
Niếp Niếp òa khóc, ngồi dưới đất gào thét, Tiểu Chi Nam buông tập tranh trong tay ra, nhân lúc loạn lạc nhặt tú cầu còn nguyên vẹn mà cô bé làm rơi dưới đất, cẩn thận đặt sang một bên.
Sau đó quay về phía trong hô to một câu: “Lại đánh nhau, mọi người mau đến đây.”
Người lớn nhanh chóng chạy ra, Chu Chi Nam và Nguyễn La thấy con trai nhà mình không tham gia vào cuộc chiến thì trong lòng có chút vui mừng, Nguyễn La còn trộm giơ ngón tay cái với cậu nhóc.
Còn Lý Thanh Như thì đau hết cả đầu, ôm lấy cậu con trai, Lục Hán Thanh ôm lấy con gái, hai đứa bé bay lên không trung còn muốn đá cho nhau mấy cái.
Lý Tự Như cũng bế con gái mình lên, hiện trường quá mức hỗn loạn, chỉ biết đầu sỏ gây tội là hai đứa nhóc nhà Lục Hán Thanh.
Một vườn hoa nhỏ như vậy, năm nào cũng phải bị mấy đứa trẻ phá hỏng.
Mùa hoa năm trước, Tiểu Chi Nam hái được một nửa thì dẫm hỏng một nửa, cầm lên chọn tỉ mỉ đưa đến đặt ở đầu giường của Nguyễn La, khiến cho cô kinh hỉ. Lúc đó cô thật sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, Chu Chi Nam lại cực kỳ tức giận, thằng nhóc này chưa lớn mà đã biết mượn hoa cúng Phật, bị anh thẳng tay đánh mông răn dạy.
Bây giờ, hai anh em đang cùng bị phạt đứng, Lục Hán Thanh chột dạ, trốn tránh chịu trách nhiệm với vườn hoa của Chu Chi Nam.
Sắc mặt của Chu Chi Nam xanh mét, tối sầm xuống.
Đằng kia, Tiểu Chi Nam kéo Nguyễn La đến góc sân, lấy đóa tú cầu to mọng giơ lên trước mặt Nguyễn La.
Nói với giọng ngọt ngào ngây thơ: “Mommy, love you forever.”
Hôm nay, sự tức giận của Chu Chi Nam khó giảm, mà Nguyễn La lại rực rỡ ngâm nga, cô còn muốn chọn bình hoa xinh đẹp nhất để trang trí.
Trong sân, cô ngồi trên ghế dài dưới ô che nắng, không tập trung lật một quyển tiểu thuyết; anh với ý đồ cứu lại vườn hoa, sắc mặt nghiêm túc. Vì giờ phút này thằng con anh đang nằm trên người vợ ngủ trưa say sưa, thấy thế nào cũng phải tức giận.
Đây là một mùa hè bình thường của nước Anh, sông Thames yên tĩnh an bình, tháp Kiều đứng vững một cách trầm ổn. Giống như có một số tình cảm mãi mãi không thay đổi.
———— TOÀN VĂN HOÀN。
——————
Cuối tháng mười, Lý Tự Như dẫn diễn viên tuồng nổi tiếng trong thủ đô là Ôn Tố Y đến Luân Đôn.
Lúc đó thời tiết đã dần lạnh, tài xế đặt vali xách tay ngoài cửa biệt thự xong là đi ngay. Trong lòng Lý Tự Như có trăm cảm xúc ngổn ngang, anh ta khẽ đẩy cửa ra.
Chu Chi Nam mặc áo lông màu trắng, lại đeo mắt kính gọng vàng, trông cả người càng thêm điềm đạm dịu dàng. Anh vừa cắt tỉa cây xanh vừa tưới nước, bên cạnh có hai bé trai đang chạy nhảy, đang cùng đuổi theo một quả bóng cao su. Anh thấy vậy thì lạnh mặt quở mắng: “Va phải vườn hoa sẽ phạt hai đứa không được ăn cơm.”
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, anh nhìn sang, thấy là Lý Tự Như thì cười. Quay đầu về sau kêu to: “Tự Như đã về.”
Cùng lúc đó, trong lòng Lục Hán Thanh đang ôm một bé gái bằng tuổi với hai bé nam kia, anh ta khẽ đong đưa cơ thể, dỗ bé ngủ trưa. Đây là em gái trong cặp sinh đôi một trai một gái mà Lý Thanh Như sinh ba năm trước, đương nhiên trong sân chính là đứa anh và con trai nhà Chu Chi Nam.
Thấy Lý Tự Như đứng ở trong sân, Lục Hán Thanh có hơi ngượng, cười cười gọi một tiếng: “Anh.”
Đằng sau có một người phụ nữ nhanh chóng chạy đến, là Lý Thanh Như mặc sườn sám màu xanh kẻ caro, cô ấy nhào đến ôm lấy Lý Tự Như, rơm rớm nước mắt: “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lý Tự Như ôm đáp trả cô ấy, Ôn Tố Y lại lặng lẽ xách chiếc vali xách đứng ở cửa, che bụng, cô ấy có chút cố sức khom lưng. Chu Chi Nam nhìn thấy thì buông đồ trong tay ra, lặng lẽ đi lên giúp cô ấy cầm lấy. Lúc này Nguyễn La cũng đi ra, Lý Thanh Như còn đang khóc lóc, cô nhận lấy vali từ tay Chu Chi Nam rồi đặt vào trong phòng.
Anh ta còn hỏi Lý Thanh Như: “Hán Thanh có bắt nạt em không?”
Lý Thanh Như không nhịn được, vừa khóc vừa cười nói: “Không, anh ấy không dám.”
“Vậy là tốt rồi.”
Chu Chi Nam mở miệng: “Đi vào ngồi xuống rồi hẵng nói.”
Nghe nói Lý Tự Như đến, nghĩ rằng anh ta nhất định phải đến nhà họ Chu thăm hỏi ông Chu bà Chu trước, Lục Hán Thanh lập tức dẫn Thanh Nhi đến biệt thự nhà Chu Chi Nam từ sớm. Mà ba cụ già lại đi Liverpool tìm bạn ăn mừng, mấy ngày nữa mới về.
Lý Tự Như xoay người, ôm Ôn Tố Y: “Đây là Tố Y.”
Rồi lại giới thiệu từng người một lượt.
Mọi người đi vào ngồi đầy sô pha, không khí hoà thuận vui vẻ.
Là năm 1945 ở Luân Đôn nước Anh, ánh nắng buổi trưa tươi sáng, từng trận gió lạnh thổi qua, cuối thu mát mẻ.
Bạn bè thân thiết tụ hội.
Cùng năm đó ở nước Anh, truyền nhân của Trình Phái Thanh Y Ôn Tố Y kết hôn với Lý Tự Như ở Anh quốc, cũng sinh ra một bé gái.
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (1)
Ban đêm, thằng nhóc con ngủ say, hai vợ chồng quay về phòng.
Nguyễn La cúi đầu ngồi xuống, vẻ mặt nặng nề.
Chu Chi Nam vén chăn lên giường, sau đó thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chu Chi Nam, em già rồi.”
?????
Anh nhíu mày, có hơi quái gở nói: “Em bớt nói mấy chuyện này với anh đi, mới 25 tuổi đã nói bản thân già, vậy chẳng phải anh đây là lão già ốm yếu gần chết rồi sao.”
Nguyễn La xoay người đè lên người anh rồi cười nói: “Honey già, đừng bụng dạ hẹp hòi như vậy. Em nói em chứ có nói anh đâu.”
Bây giờ thỉnh thoảng cô sẽ bắn tiếng Anh với anh, honey thì honey thôi, cứ phải thêm chữ già. Tay Chu Chi Nam từ từ chui vào vạt áo cô, vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên hông cô ra ám hiệu.
“Em già chỗ nào rồi? Nói anh nghe xem, hử?”
Nguyễn La nhíu mày, nghiêm túc nói: “Đã sinh Tiểu Chi Nam ba năm, sao bụng em vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Tay ở bên hông dừng lại, Chu Chi Nam thở dài: “Em đừng gọi nó là Tiểu Chi Nam.”
Nhưng cô vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, sau đó lại chợt đề cao âm lượng, tay bóp chặt cổ Chu Chi Nam: “Có phải anh lại đang uống thuốc không? Chu Chi Nam, anh không có tim, anh mưu sát con của em.”
“Nhỏ giọng chút.” Anh cố gắng vuốt xuôi sự tức giận của cô, tay lại bắt đầu sờ da thịt bóng loáng ấy, “Anh không uống, thật sự không uống. Kiều Kiều, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, em gấp cũng không gấp được.”
Nguyễn La chu môi, vùi vào ngực anh: “Em muốn sinh thêm một đứa con gái nữa.”
Mỗi lần Chu Chi Nam nhìn thấy con gái trong ngực Lục Hán Thanh tìm mọi cách dính lấy cha, thì Nguyễn La ở thật xa cũng ngửi được vị ghen tuông kia.
Chỉ cảm thấy con trai trong ngực mình không được hoan nghênh.
Chu Chi Nam sờ thái dương, giọng điệu chắc chắn: “Anh không muốn.”
“Anh nói dối.”
Anh xoay người đè cô dưới thân, tay đưa lên trước nắm lấy bầu vú mềm mại, môi lưỡi bắt đầu vùi vào cổ cô liếm láp.
Tiếng hít thở nặng nề, người đàn ông thấp giọng nói: “Bỏ đi, anh đây sẽ cố gắng.”
Trong phòng bỗng trở nên ướt át, hơi thở tình dục nhen nhóm nổi lên……
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (2)
Nguyễn La và Lý Thanh Như gần như là chân trước chân sau cùng mang thai.
Cô sớm hơn nửa tháng, đương nhiên đứa trong bụng là anh hoặc chị. Nhưng rõ ràng tháng của Lý Thanh Như nhỏ hơn cô mà bụng lại lớn hơn cô, trong lòng Nguyễn La nén sự thắc mắc lại, cũng không nói không hỏi.
Chu Chi Nam thấy sức ăn của cô tăng gấp đôi, còn càng ăn càng nhiều nên có chút lo lắng.
“La Nhi, ăn không nổi thì đừng ăn nữa, lãng phí một chút cũng không sao.”
Cô đã béo lên mấy cân, khuôn mặt có chút đầy đặn, hiện tại đang tức giận nói: “Con mắt nào của anh thấy em không ăn nổi, em ăn được hết.”
Người đàn ông đầu hàng, tuyệt đối không tranh luận lý lẽ với phụ nữ đang mang thai, cũng không được phát cáu về bất cứ thứ gì. Trong quá khứ, cô ở Bến Thượng Hải là bá vương của nhà họ Chu, bây giờ cũng vậy, địa vị cũng không giảm so với năm đó.
Chưa được mấy ngày, Lý Thanh Như xác định trong bụng mang thai đôi, không biết giới tính. Biệt thự của Lục Hán Thanh ở cách vách bùng lên tiếng đánh nhau, là phụ nữ có thai đơn phương đánh người đàn ông.
Còn ở nhà họ Chu, Nguyễn La làm ổ một góc trên sô pha mà khóc.
Chu Chi Nam buồn cười: “Ngày nào em cũng ăn nhiều là vì muốn tranh cao thấp với Thanh Như? Nhưng số lượng trong bụng đâu có giống nhau, em so sánh gì chứ?”
Anh bị ảnh hưởng bởi tiếng nói chuyện của cô nên giờ cũng mang theo chút khẩu âm Bắc Bình.
Nguyễn La ôm bụng, khóc đến mức đáng thương: “Em nào biết cô ấy mang thai hai đứa? Em chỉ nghĩ là con của em không thể kém cô ấy thôi, bằng không chẳng phải người mẹ như em đang ngược đãi con sao……”
Chu Chi Nam xoa mày: “Mỗi ngày em đều ăn đến mức no căng mới thật sự là ngược đãi nó.”
Cuối cùng anh ôm lấy cô, nỉ non: “Kiều Kiều ngốc, dại dột làm anh đau lòng.”
—— Hằng ngày ở nhà mới Chu gia (3)
Năm đó, trên đường xuống thuyền ngồi xe đến biệt thự ông Chu đã đặt mua, trong xe ngoài tài xế thì không còn người khác.
Trong lòng Nguyễn La bồn chồn, cực kỳ căng thẳng.
“Chu Chi Nam, có khi nào cha mẹ anh không thích em không?”
Anh cau mày: “Vì sao không thích?”
“Từ xưa đến nay đều chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, chắc chắn họ cảm thấy em không xứng với anh, bảo em rời khỏi anh.”
Chu Chi Nam chọc chọc cái trán của cô: “Em đọc ít thoại bản cũ rích thôi, đầu óc toàn là những ý kiến kỳ dị.”
Vào cửa, lão gia ngồi ở phòng khách, Chu Chi Nam khom lưng hành lễ: “Cha, mẹ, đây là vợ của con, La Nhi.”
Nguyễn La ngoan ngoãn đi lên, Chu Chi Nam nhắc nhở: “Mau gọi cha mẹ.”
Cô nghe lời, dứt khoát gọi một tiếng “Cha mẹ” đầy chân thành. Nghe vậy trong lòng lão gia đầy ấm áp, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ.
Bà Chu nắm tay cô rồi nhíu mày nói: “Thế này cũng gầy quá rồi, Chi Nam không đau lòng cho con sao?”
Nguyễn La được cưng chiều mà lo sợ, dựa theo tình tiết trong chuyện xưa, không phải là nên hỏi xuất thân của cô, rồi sau đó cầm gậy đánh uyên ương ư?
Ông Chu chủ động gọi cô: “Con và Chi Nam quen biết thế nào?”
Bây giờ đang lưu hành tự do yêu đương, thế hệ trước cũng không nhịn được mà tò mò.
Nhưng cô cũng không thể nói bản thân bị cha ruột gán nợ đưa vào tay Chu Chi Nam được.
Cô theo đó cười nói: “Anh ấy đã cứu con, con vô cùng cảm kích. Chi Nam luôn ấm áp như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện do cha mẹ dạy dỗ tốt.”
Mang mình thoát khỏi bể khổ, đây còn không phải là cứu ư.
Ý cười của lão gia càng sâu hơn, ông còn muốn hỏi: “Bụng có động tĩnh gì chưa? Cũng nên sinh một đứa rồi.”
Nguyễn La gật đầu tán thành: “Con cũng muốn có một đứa bé, mà Chi Nam thương con còn nhỏ tuổi, nhưng con nói tuổi tác của cha mẹ cứ tăng dần, nhất định muốn biết niềm vui con cháu lượn quanh đầu gối là thế nào, anh ấy cũng tán thành.”
Ý cười của ông Chu hiện lên không ngừng, vui tươi hớn hở uống ngụm trà. Bà Chu càng nắm chặt đôi tay của cô rồi dịu dàng mở miệng: “Phụ nữ mang thai chắc chắn không dễ dàng gì, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, con chỉ cần chăm sóc thân thể cho tốt, em bé tự nhiên sẽ đến.”
Trong tình cảnh dịu dàng như vậy, trong lòng Chu Chi Nam lại hừ lạnh, suýt thì tin cô mới là con gái nhà họ Chu.
Màn đêm buông xuống, Nguyễn La bị anh đè lên tường, vểnh mông lên thừa nhận.
Vì ở trên thuyền một tháng nên hai người chưa được làm vui sướng, chỉ có thể khơi thông khoái cảm một cách qua loa nên bây giờ anh có chút hung ác.
Liếm vành tai non mềm của cô, kề gần bên tai mà nói: “Thật ra lá gan của em cũng lớn đấy, còn dám gạt cả cha mẹ anh. Kiều Kiều của anh càng ngày càng tiến bộ, hửm?”
Cũng không hẳn như vậy, ở trên giường cô không có chút tiến bộ nào, bị anh làm mấy chục cái đã tiết hết, vách tường vừa không đỡ được, lại bị anh nâng lên khống chế, để anh tùy ý thọc vào rút ra.
Cuộc sống mới, đến đây là khúc dạo đầu.
—— Hàng ngày ở nhà mới Chu gia (4)
Niếp Niếp nhà Lý Tự Như ra đời, Tiểu Chi Nam và anh em nhà Lục Hán Thanh có bạn mới chơi cùng.
Bốn bạn nhỏ đang ở cùng một chỗ, chơi đùa trên thảm cỏ Chu Chi Nam đã xử lý tỉ mỉ.
Vừa nắm vừa túm khiến cho Chu Chi Nam nhìn mà hãi, chỉ xin bọn chúng đừng đến phá hỏng vườn hoa.
Nhưng từ nhỏ con gái đã yêu cái đẹp, yêu hoa. Niếp Niếp chậm rãi đi đến vườn hoa bên cạnh, chỉ vào đóa tú cầu màu xanh tím cực lớn, trong miệng vừa ê ê a a lại còn phun nước miếng. Anh trai đã hiểu được chuyện tạo niềm vui cho con gái, nên nhân lúc người lớn không ở ngoài sân nhanh chóng hái một cành cho cô bé, cầm trong bàn tay nhỏ.
Em gái nhìn thế thì cũng muốn: “Anh, của em đâu?”
“Không có của em.”
“Niếp Niếp là em gái, em cũng là em gái mà, sao em không có?”
Cô bé chợt duỗi tay ra đánh, anh trai cũng không cho em gái, thằng nhóc lật tay đánh trả, hai người ngã vào vườn hoa, bắt đầu vòng đánh nhau đầu tiên trong hôm nay.
Niếp Niếp òa khóc, ngồi dưới đất gào thét, Tiểu Chi Nam buông tập tranh trong tay ra, nhân lúc loạn lạc nhặt tú cầu còn nguyên vẹn mà cô bé làm rơi dưới đất, cẩn thận đặt sang một bên.
Sau đó quay về phía trong hô to một câu: “Lại đánh nhau, mọi người mau đến đây.”
Người lớn nhanh chóng chạy ra, Chu Chi Nam và Nguyễn La thấy con trai nhà mình không tham gia vào cuộc chiến thì trong lòng có chút vui mừng, Nguyễn La còn trộm giơ ngón tay cái với cậu nhóc.
Còn Lý Thanh Như thì đau hết cả đầu, ôm lấy cậu con trai, Lục Hán Thanh ôm lấy con gái, hai đứa bé bay lên không trung còn muốn đá cho nhau mấy cái.
Lý Tự Như cũng bế con gái mình lên, hiện trường quá mức hỗn loạn, chỉ biết đầu sỏ gây tội là hai đứa nhóc nhà Lục Hán Thanh.
Một vườn hoa nhỏ như vậy, năm nào cũng phải bị mấy đứa trẻ phá hỏng.
Mùa hoa năm trước, Tiểu Chi Nam hái được một nửa thì dẫm hỏng một nửa, cầm lên chọn tỉ mỉ đưa đến đặt ở đầu giường của Nguyễn La, khiến cho cô kinh hỉ. Lúc đó cô thật sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, Chu Chi Nam lại cực kỳ tức giận, thằng nhóc này chưa lớn mà đã biết mượn hoa cúng Phật, bị anh thẳng tay đánh mông răn dạy.
Bây giờ, hai anh em đang cùng bị phạt đứng, Lục Hán Thanh chột dạ, trốn tránh chịu trách nhiệm với vườn hoa của Chu Chi Nam.
Sắc mặt của Chu Chi Nam xanh mét, tối sầm xuống.
Đằng kia, Tiểu Chi Nam kéo Nguyễn La đến góc sân, lấy đóa tú cầu to mọng giơ lên trước mặt Nguyễn La.
Nói với giọng ngọt ngào ngây thơ: “Mommy, love you forever.”
Hôm nay, sự tức giận của Chu Chi Nam khó giảm, mà Nguyễn La lại rực rỡ ngâm nga, cô còn muốn chọn bình hoa xinh đẹp nhất để trang trí.
Trong sân, cô ngồi trên ghế dài dưới ô che nắng, không tập trung lật một quyển tiểu thuyết; anh với ý đồ cứu lại vườn hoa, sắc mặt nghiêm túc. Vì giờ phút này thằng con anh đang nằm trên người vợ ngủ trưa say sưa, thấy thế nào cũng phải tức giận.
Đây là một mùa hè bình thường của nước Anh, sông Thames yên tĩnh an bình, tháp Kiều đứng vững một cách trầm ổn. Giống như có một số tình cảm mãi mãi không thay đổi.
———— TOÀN VĂN HOÀN。
——————