Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Phiên ngoại
Ôm cô về đến nhà, chuyện đầu tiên Lý Tự Như làm là gọi điện thoại cho Hàn Thính Trúc, nhờ anh ấy phái thuộc hạ xuống bắt người, thẩm tra xem có ai sai người không rồi đưa ra quyết định.
Nhựa đào còn chưa nguội, đúng lúc còn ấm ấm, anh ta bèn đút cho cô uống.
Lý Thanh Như hoàn hồn: “Em đi tắm rửa.”
Cô vẫn cao quý và lạnh lùng như trước, sắc mặt không gợn sóng. Lý Tự Như thở dài, để cho cô tự mình giải quyết.
Ở phòng khách nghe thấy người con gái gào thét trong phòng tắm, là tiếng thét từ sự tức giận.
Thầm nghĩ một câu không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, anh ta đã cứu lấy kịp thời.
Ngày hôm sau, Lục Hán Thanh đang ở trong căn hộ ở đường Bối Đương thì nhận được một thi thể đàn ông. Là Hàn Thính Trúc đưa tới, người này lấy thỏi vàng của bà Lục, cưỡng hiếp Lý Thanh Như nhưng không thành.
Còn phải cảm thấy may mắn ngày đó Chu Chi Nam có việc đi tìm Hàn Thính Trúc, bằng không tin tức này mà báo cho Lý Tự Như, nhất định là một cơn bão táp đẫm máu.
Lý Thanh Như bảo Lý Tự Như không cần truy cứu nữa, Lý Tự Như không biết sự tình, trong lòng đoán rằng chỉ là một vụ hành hung vào lúc nửa đêm. Hơn nữa, Lý Thanh Như đưa ra ý kiến muốn ra nước ngoài học vẽ khiến anh ta vô cùng vui vẻ.
Một tuần sau, Lý Thanh Như rời Thượng Huyền bằng thuyền.
Trước khi đi, ngoại trừ Lý Tự Như và Chu Chi Nam đã sớm biết thì cô đến nhà họ Chu nói lời tạm biệt với Nguyễn La, bởi vì không thể dạy cô đàn dương cầm nữa. Lại thừa dịp Lục Hán Thanh không có ở nhà mà nói lời tạm biệt với Lục lão gia, đồng ý lúc trở về sẽ mang hồng trà Anh Quốc cho ông.
Duy chỉ Lục Hán Thanh là không nói cho anh biết.
Lần này cô sang Anh giống như hành động xả giận cho việc không gọi được Lục Hán Thanh vào đêm đó.
Nhưng Lý Thanh Như vốn luôn lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Coi như là giận dỗi, cũng phải làm cho đến cùng.
Cả tháng lênh đênh trên biển, cô ngược lại cảm thấy mấy năm nay ở với Lục Hán Thanh, phải chăng ngày nào trái tim cô cũng phiêu bạc như vậy? Cô khát vọng sự bình yên, nhưng Lục Hán Thanh không thể cho cô được, cô chỉ có thể hy vọng xa vời.
Cho dù chuyến đi này cô có hối hận, cô cũng phải cắn răng đi tiếp, thử một lần không có anh ở bên cạnh sẽ như thế nào. Chỉ xin người đàn ông cô yêu từng tổn thương cô đừng đến gõ cửa trái tim đã khép kín của cô nữa, từ nay về sau cô sẽ mai danh ẩn tích, nhớ nhung cả đời.
Ở Thượng Hải, Lục thiếu gia cầm đao giết người, hết đâm người này lại đâm người khác. Cuối cùng bị Chu Chi Nam kéo đi, người đầy máu me, chân mày nhíu chặt.
“Trịnh Dĩ Sắt.”
Chu Chi Nam bề ngoài dịu dàng, nhưng trong lúc anh tức giận lại cố ý nhấn mạnh tên thủ phạm thực sự.
Lục Hán Thanh cầm khăn tay trong túi âu phục lau vết máu, nhưng càng lau lại càng không sạch, anh giống như đang làm việc vô ích vậy.
“Trịnh Dĩ Sắt cũng phải chết cho em.”
Chu Chi Nam cười cười, yên lặng đi tới tủ quần áo Lục Hán Thanh lấy một bộ âu phục mới thay.
Nửa tháng sau, Lục gia mở tiệc, Lục phu nhân tuyên bố mang thai.
Dưới lầu náo nhiệt, Trịnh Dĩ Sắt trộm văn kiện trong thư phòng Lục Hán Thanh, bị anh lên lầu tìm người nhìn thấy.
Con dao đã được nâng lên rồi đặt xuống. Anh ngược lại muốn xem cô ta định làm cái gì.
Năm nay, khi Thượng hải bắt đầu bước vào mùa đông, nửa cuối tháng thì trời mưa tầm tã. Ở khắp mọi nơi là bầu không khí ẩm ướt, khiến người ta ngột ngạt khó chịu.
Lão tam của nhà họ Trịnh – Trịnh Dĩ Hòa âm thầm hoạt động, cố gắng phá rối việc kinh doanh của hai nhà Chu Lục, bên ngoài tất cả đều bất động.
Lý Thanh Như đã rời Thượng Hải được một mùa.
Bụng Trịnh Dĩ Sắt càng lúc càng lớn, trong lòng cô ta thầm mừng vì giữ được cái thai.
Lục Hán Thanh mới mở một nhà hàng, có một nửa ban công ngoài trời, dẫn vợ đi kiểm tra. Anh ta hiếm khi dẫn Trịnh Dĩ Sắt ra ngoài, làm ăn làm đến mức này, mang hay không mang theo vợ đến chỗ làm cũng không có gì khác biệt.
Cho nên người phụ nữ mang bụng bầu dù lo lắng vì thời tiết mưa vẫn vui vẻ đi tới, ý cười không ngừng.
Những viên gạch cẩm thạch trên ban công nhỏ giống như được dát vàng dát ngọc, lau đến sáng bóng, cho dù có vài giọt mưa rơi xuống, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra. Bà Lục phải đi đôi giày cao gót thời thượng nhất ở Thượng Hải, ngay cả khi đang mang thai cũng không sao.
Bàn tay vốn đỡ cánh tay cô ta lặng lẽ buông ra, Trịnh Dĩ Sắt trượt chân, là một sinh mệnh đang biến mất. Trong nháy mắt giống như trăm ngàn loại báu vật cẩn thận từng li từng tí nâng trong lòng bàn tay rơi xuống, không thể vãn hồi. Thậm chí cô ta còn từng có ảo giác bắt được, đó mới là điều trớ trêu và mất mát nhất.
Máu trên mặt đất trộn lẫn với nước mưa, người phụ nữ than khóc để được giúp đỡ: “Hán Thanh … Đỡ em đứng lên…”
Lục Hán Thanh thương hại ngồi xổm xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô ta, giọng nói còn lạnh hơn cả nước mưa.
“Trịnh Dĩ Sắt, Thượng Hải lớn như vậy có thể làm Lục phu nhân không chỉ có một mình cô. Tôi vốn tưởng cô chỉ là động đến người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi sẽ dùng gậy ông đập lưng ông. Không nghĩ tới, cô lại ăn cây táo rào cây sung với tôi. Là cô cảm thấy mình có thể giữ được đứa cháu đích tôn của nhà họ Lục, có sức mạnh đó hả?”
Trịnh Dĩ Sắt đau đến nhíu mày, máu chảy càng ngày càng nhiều, vẻ mặt rưng rưng chật vật bò vào trong phòng. Sao lại gọi là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ người phụ nữ của anh không phải là Trịnh Dĩ Sắt lúc này đang ngã xuống trong nước mưa máu tươi chảy ròng ròng sao?
“Cô không động đến Thanh Như thì mọi chuyện của chúng ta đều dễ nói, đúng không. Hiện tại cô lại bức cô ấy ra đi khiến tôi không vui vẻ, vợ chồng chúng ta sao có thể sống hoà thuận được?”
Thấy máu chảy quá nhiều, anh đứng dậy vẫy tay, gọi người đưa cô ta đến bệnh viện.
Đêm đó ở nhà họ Lục, lão gia Lục trách cứ anh không bảo vệ vợ con mình, tức giận ném chén đập đồ. Phòng khách rối tung cả lên, tiếp tục như vậy đến thư phòng, đợi cho đến khi Lục Hán Thanh nói: “Người là do con đẩy.”
Lục lão gia hét lên “Súc sinh”, cái tát đập vào gương mặt tuấn tú kia.
May mắn có Chu Chi Nam tới cứu.
Hai người vốn định là xử lí xong Trịnh Dĩ Hòa sẽ ra tay với Trịnh Dĩ Sắt, nhưng anh lại ra tay trước.
Còn nói: “Con thấy bụng cô ta to như vậy, trong lòng hơi choáng váng.”
Đêm đó, trong phòng ngủ, sau khi Chu Chi Nam dẫn Nguyễn La đi, Lục Hán Thanh hoàn toàn không để ý đến việc Trịnh Dĩ Sắt sảy thai, không ngừng hút thuốc, ho sặc sụa.
Trịnh Dĩ Sắt: “Lục Hán Thanh, anh muốn tôi chết.”
Lục Hán Thanh: “Ừm.”
Anh lấy ly hôn ép cô ta, tiểu thư nhà họ Trịnh chịu không nổi sự tức giận này nhưng cô ta không thể làm gì khác.
Cô ta dùng toàn bộ sức lực chống người lên, tức giận nhìn chằm chằm anh: “Cho tới bây giờ tôi đều mặc kệ anh ở bên ngoài lừa gạt tôi thế nào, người phụ nữ nào ở Thượng Hải trèo lên giường anh tôi đều biết, nhưng tôi chưa từng nói qua với anh.”
Ngón trỏ xinh đẹp của Lục Hán Thanh dựng bên môi: “Suỵt, im đi, cô không có tư cách nói những lời này. Thanh Như vô tội.”
“Chỉ có cô ta là không thể!” Cô ta gần như hét lên, “Lục Hán Thanh, anh không được yêu cô ta.”
Anh nhíu mày, sắc mặt u buồn, giọng điệu thê lương: “Tôi cũng không biết tôi yêu cô ấy, Lục phu nhân thật biết suy nghĩ.”
Trịnh Dĩ Sắt nói: “Lý Thanh Như đi ba tháng, anh đổi bao nhiêu phụ nữ tôi đều thấy qua. Người này miệng giống cô ta, người kia thân hình giống cô ta, hoặc là khí chất của người nào đó giống cô ta. Anh đã tìm kiếm ở Đường Mạn nhiều lần, đáng ghét nhất là mặt mày giống cô ta. Lục Hán Thanh, anh từng yêu thích vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp đó, bây giờ sao lại thay đổi?”
Ngay cả khi những người phụ nữ đó mặc sườn xám màu sắc lòe loẹt, trang điểm lộng lẫy, cô ta cũng nhìn ra được tướng mạo đầy nét lạnh lùng, chứ đừng nói là sau khi tẩy trang.
Lục Hán Thanh tự hỏi: Anh có thay đổi không? Anh không có. Nhất định là Trịnh Dĩ Sắt phát điên, ăn nói lung tung, một chữ cũng không thể tin.
“Đồ điên.” Người đàn ông đóng cửa và đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, lục phu nhân Trịnh Dĩ Sắt tự sát, truyền ra bên ngoài là bị bệnh mà chết.
Sau đó, Lục Hán Thanh lại nuôi dưỡng một người phụ nữ, là một vũ nữ. Bộ dạng giống chị em thất lạc nhiều năm của Lý Thanh Như, vả lại trong tên cũng có một chữ Như, anh gọi là Tiểu Như.
Tiểu Như thích nhất là dính người, tràn đầy tình cảm. Nhưng lúc trên giường vào ban đêm, anh luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Cô ta quá biết nghênh đón, buông thả không kiềm chế, Lý Thanh Như không như vậy. Cho dù cô chủ động nằm giữa giường thì cũng là dáng vẻ lạnh lùng, giống như ban thưởng cho anh vậy.
Hơn nữa, mỗi lần anh đê mê, trong đầu lại vang vọng tiếng Trịnh Dĩ Sắt gào thét “Anh yêu cô ta”, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ dưới thân, anh càng nhíu mày trở nên phiền não…
Chu Chi Nam chạm mặt cô vũ nữ đó hai lần, kêu anh cắt đứt anh ấy liền cắt đứt.
Và sau đó thì sao? Sau đó chính là tiểu bá vương nhà họ Chu kia không biết tại sao lại biết được chuyện của anh và Lý Thanh Như, còn muốn nói rõ ràng cho Lục Hán Thanh biết: Tôi nhất định sẽ cắt mấy tin tức phong lưu trác táng của anh, bỏ vào phong thư rồi gửi qua bên đó.
Anh bỗng nhiên thấy có chút giống như mấy cặp vợ chồng bình thường, người đàn ông bị bắt gian tại trận. Người phụ nữ mới đổi trên giường vẫn vô cùng gợi cảm, nhưng anh cảm thấy mình không còn hứng thú với chuyện đó như trước nữa.
Hành động như thể bản thân đã chìm đắm trong sắc dục hơn mười năm qua đã mệt mỏi rồi nên muốn dừng lại.
Hoàn toàn không có nguyên nhân nào khác, càng không liên quan đến Lý Thanh Như.
Mà Lý Tự Như liên lạc với Lý Thanh Như, dặn dò cô đừng ăn quá nhiều đồ chua mặn. Cuối cùng vội vàng nói thêm một câu “Vợ của Hán Thanh đã qua đời”. Lý Thanh Như ở nước Anh xa xôi, trái tim vốn đã tĩnh lặng bấy lâu nay lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô suy nghĩ một chút, viết một phong thư khác cho Lục Hán Thanh, chỉ có vài câu.
“Anh có yêu em không? Nếu yêu, em sẽ quay về.”
Khoảnh khắc bức thư được gửi đi, trời dày đặc sương mù, dường như Lý Thanh Như bị ép đến nghẹt thở. Trong lòng thầm mắng mình một câu:”Thật sự đê tiện.”
Biệt tăm biệt tích ở biển lớn.
Lục Hán không trả lời khiến cô càng thêm khó chịu, cho dù anh có trả lời “Không yêu” cũng khiến cô yên tâm hơn.
Cho đến tháng Giêng, lừa gạt Lý Tự Như, cô đứng trên boong tàu khổng lồ trở về Thượng Hải, gió biển thổi vào mặt, cô vô cùng nóng lòng muốn trở về nhà.
Nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng cô có một giọng nói vang lên: Lý Thanh Như, cô lại thất bại.
Trong đoạn tình cảm không bình đẳng này, cô thất bại thảm hại, nhưng cũng thua đến cam tâm tình nguyện.
Tình yêu thật sự nghiệt ngã, làm cho nữ thần lạnh lùng cấm dục phải rơi vào cõi phàm trần.
Đâu chỉ nơi phàm trần, là vũng bùn.
Ngày 30 tết tập trung tại biệt thự nhà họ Lục. Lý Tự Như vẫn còn tức giận vì cô đã vội vàng trở về Thượng Hải, cô chỉ nói là nhớ nhà, nhớ anh hai, khiến Lý Tự Như mềm lòng, không trách cứ nữa.
Sau khi pháo hoa tan hết, Lý Thanh Như trở về phòng, bàn tay chuẩn bị khoá cửa lại nhưng cô vẫn không khóa.
Cô mặc váy ngủ tơ tằm, khoác một chiếc áo choàng, trên bàn tay đeo nhẫn có cầm điếu thuốc, đứng trước cửa sổ nhả khói.
Lục Hán Thanh bước vào phòng thì nhìn thấy cảnh tượng này: Ánh trăng cũng quyến luyến như mỹ nhân, quấn quanh đầu ngón tay khẽ cong lên của cô, còn phủ lên thân thể cô một tầng ánh sáng.
Người đàn ông nhìn làn váy đưng đưa phía dưới, đôi chân ngọc ngà trắng nõn khép lại, giọng nói của anh cũng khàn khàn: “Học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Anh bước tới, rút điếu thuốc trên tay cô rồi đặt bên cửa sổ, không gặng hỏi thêm chỉ giúp cô hút hết, một hơi cuối cùng còn thổi vào mặt cô, khiến khuôn mặt lạnh lùng nhíu mày, đó là lúc cảm xúc vỡ vụn.
Anh ôm người vào lòng, cắn răng nói: “Nhớ anh à?”
Cô hỏi ngược lại: “Anh say rồi à? Là em nhớ anh trai em, nhớ chốn Thượng Hải phồn hoa này.”
Lục Hán Thanh mới không tin: “Thanh Như, em đừng cứng miệng, chắc chắn sẽ không cứng bằng phía dưới anh đâu.”
Lời hạ lưu này lọt vào tai, cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn giãy dụa: “Em không cho anh vào phòng, mời anh đi ra ngoài.”
“Em không khóa cửa, không phải là chờ anh sao? Em chủ động trở về, anh chủ động tìm em, chúng ta công bằng. Yên tâm đi, cánh cửa này anh đã khoá rồi.”
Anh vậy mà dám nói công bằng với cô, thật đáng mừng.
Thấy cô không nói gì, Lục Hán Thanh cọ nhẹ vào cổ cô: “Tiểu Bá Vương nhà họ Chu nói em có bạn trai mới ở Anh, là thật sao?”
Cô lạnh lùng mở miệng: “Thật. Anh ấy tốt hơn anh, lần nào cũng khiến em thoải mái rồi mới lo cho chính mình, một người yêu hoàn hảo. Em…”
Hai người cùng bị Lục Hán Thanh kéo ngã xuống giường, anh chặn môi cô lại, thỏa mãn liếm mút, di chuyển từng tấc từng tấc da thịt.
Anh không phải sống không tốt, chỉ là lười đối phó với phụ nữ.
Có chút đáng thương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao, không sao, em chỉ cần lưu lại hơi thở của anh.”
Lần đầu tiên trong đời Lục Hán Thanh lấy lòng phụ nữ ở trên giường, là toàn tâm toàn ý lấy lòng, làm một màn dạo đầu nhẹ nhàng. Đầu tiên là liếm cái cổ mảnh mai của cô, ở giữa hai chân Lý Thanh Như cũng bắt đầu ướt át, chảy ra chất lỏng. Sau đó chuyển sang liếm mút trước ngực cô, như thể đang lau sạch vết tích của người khác, một tấc cũng không buông tha, chậm rãi liếm xuống phía dưới.
Sau đó đến xương sườn, bụng, thắt lưng của cô, vừa liếm mút vừa lột váy ngủ, cuối cùng là dáng vẻ trần trụi nằm trên chiếc giường màu xám đậm. Vừa nhìn đã biết là Lục Hán Thanh chọn ga giường, màu xám nhạt là màu Lý Thanh Như yêu thích.
Anh theo xương hông của cô đi xuống phía dưới, cuối cùng cũng liếm tới nơi bí mật giữa hai chân người phụ nữ, mang theo sự ngoan đạo tới gần cửa huyệt quen thuộc mà xa lạ. Dùng đầu lưỡi ấm áp phủ lên trên, Lý Thanh Như ‘ưm a’ một tiếng, hơi thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên anh dùng miệng hầu hạ một người phụ nữ, ngược lại cảm thấy không hề bài xích.
Hương vị của cô rất tuyệt, cũng ngọt ngào như những đêm bị anh đè dưới thân bắt nạt.
Đây là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô hai nhà họ Lý.
Mặc dù chưa từng làm qua, nhưng chuyện nam nữ không có gì ngoài sờ soạng và liếm mút, anh rất có thái độ phục vụ, liếm từng li từng tí, từ cửa huyệt đến hạt thịt, lại từ hạt thịt về cửa huyệt, vòng ra phía sau hậu môn, hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Nghĩ kĩ xem, phải chăng trong đó cũng có một tia tình cảm?
Lý Thanh Như đã bao giờ được người khác liếm qua nơi đó chưa? Anh nhất thời cảm thấy khó chịu, không kiềm chế được mà hô hấp dồn dập, có chút muốn cảm nhận.
“Lục Hán Thanh…ưm…dừng lại…”
Lục Hán Thanh tách hai chân cô ra rồi giữ chúng lại. Đầu lưỡi tăng tốc liếm láp, thăm dò hoa huy*t cô đơn đã lâu của cô, khiêu khích hạt thịt tội nghiệp kia. Lý Thanh Như chợt thở dài, ngón chân co rút lại, trải qua một khoảng lặng ngắn ngủi, chất lỏng bắt đầu chảy ra, bị anh ăn sạch sẽ.
“Thoải mái?”
Cô từ từ leo ra khỏi vòng xoáy cao trào, hừ lạnh rồi dùng đôi chân trắng thon dài đạp vào vai anh, không cảm thấy xấu hổ chút nào. Lục Hán Thanh quỳ gối trên tấm thảm dưới giường, khiêm tốn tới mức muốn lấy lòng nữ thần trong lòng.
“Tàm tạm.”
Môi và lưỡi của người đàn ông lần nữa phủ lên, liếm chân cô đến mềm nhũn, Lý Thanh Như nhắm mắt thở dốc, hưởng thụ. Dọc theo má trong đùi từng tấc từng tấc đi xuống, nước bọt bám vào, phục vụ vô cùng chuyên nghiệp. Đến đầu gối, đến bắp chân, đến mắt cá chân mảnh khảnh, mu bàn chân mềm mại. Từng tiếng thở dốc trong không khí vang lên khiến thể xác và tinh thần cô thỏa mãn.
Nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn chân cô, một giây sau, thân thể mềm mại của cô lật lại, cặp mông tròn trịa vểnh lên. Môi lưỡi hôn từ eo đến bắp chân, từng tấc da thịt đều lưu lại nước bọt trong suốt, đến khớp gối, rồi đến đùi, rồi đến mông. Cuối cùng anh cắn vào hông cô khiêu khích, chỉ là cắn nhẹ nhưng cũng khiến cô kêu lên, ướt càng thêm ướt.
“Ừm… Đừng hôn nữa…”
Anh phớt lờ không nghe, lại hướng lên trên liếm hai hốc lưng, khiến người phụ nữ dưới thân giật mình vẫy người như cá chép xanh bay ra khỏi mặt nước, thân thể không ngừng lay động.
“Thoải mái?” Anh một mực hỏi câu này.
Lý Thanh Như không để ý tới anh.
Anh nguyện ý hôn, nếu không ngại miệng khô lưỡi khốc thì cứ để anh hôn, dù sao cô cũng rất sảng khoái.
Lần thứ hai đến cổ, anh còn muốn lưu lại dấu vết, chính xác hơn là anh cố ý làm vậy. Anh học kinh tế, không bỏ qua bất kỳ nơi nào, nâng hai cánh tay cô lên thay phiên nhau hôn. Đến lúc này có thể thông báo rằng anh đã hôn hết người cô, trong lòng tự nhủ, không còn mùi vị của người đàn ông khác.
Mà Lý Thanh Như sớm đã xụi lơ, là bị anh hôn đến mềm nhũn.
Người đàn ông cởi quần áo rườm rà trên người ra, phía dưới cứng rắn dán lên hông cô, khiến cô cả kinh. Cả người bám vào người cô, cắn lỗ tai hỏi: “Thoải mái chưa? Có thể cho phép anh vào được không?”
Tay nhấc chỗ kia vỗ nhẹ vào hoa huy*t của cô một cách cầu khẩn, Lý Thanh Như cắn môi dưới kìm nén rên rỉ, miễn cưỡng nói: “Ừm.”
Đó là sự bố thí đắt nhất trong năm ở Thượng Hải, thiếu gia Lục cảm động đến rơi lệ.
Huyệt nhỏ vốn đã ướt nhẹp nhầy nhụa, chất lỏng không ngừng chảy ra, bọn họ đủ quen thuộc lẫn nhau, nhắm chuẩn, cắm vào, bao bọc, anh cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cánh mông mềm mại của Lý Thanh Như hơi cong lên, nghênh đón sự ra vào xen kẽ của anh. Từ lần đầu tiên đến bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy hai người thuộc về nhau đến như vậy.
Lục Hán Thanh đâm vào chưa tới mấy chục cái đã có chút mất khống chế. Anh đã trải qua tình trường dài đằng đẳng, chỉ có tiến vào trong thì mới có thể cảm nhận được, mới không tin cô có bạn trai ở Anh. Nhưng lại nghĩ đến chuyện cô trời sinh là vũ khí mê người, dù có làm thế nào cũng chặt chẽ ngây ngất. Trong lúc nhất thời không dám hỏi rốt cuộc là thật hay giả, chỉ hận đâm vào càng ác liệt.
“Lục Hán Thanh… Nhẹ một chút… A… Chậm một chút…”
Anh xách cái eo nhỏ nhắn của cô lên để nghênh đón mình, Lý Thanh Như nắm chặt chăn giường, tạo ra những nếp gấp lớn. Thấy dáng vẻ mất khống chế của cô, Lục Hán cười có chút đắc ý, thấp giọng nói: “Anh vẫn thích tư thế này nhất.”
“Lục Hán Thanh….Câm miệng lại… A…”
Anh đánh vào mông cô: “Như vậy thoải mái không? Thanh Như, gọi anh là anh Hán Thanh càng dễ nghe hơn.”
Từ năm cô hai mươi tuổi đã không còn gọi anh là anh Hán Thanh. Anh cũng không biết vì sao mình nhớ rõ như vậy.
“Cút.”
Lục Hán Thanh không thỏa mãn, cảm thấy cô có chút trở mặt không nhận người, bắt hai tay cô đặt ra phía sau, phía dưới đâm vào, còn muốn đánh vào mông cô:
“Em không phải thích như vậy sao?”
“Chỉ thích anh đối với em như vậy thôi phải không, hửm?”
Anh tấn công mãnh liệt, cô lại quá ướt át, nở rộ dưới thân anh…
Không biết đâm vào bao lâu, Lý Thanh Như chỉ cảm thấy máu trên mặt càng ngày càng nóng, nhưng anh lại không bắn.
Trong lồng ngực có con thú nhỏ đang gào thét, sắp phá lồng vượt ra, Lý Thanh Như lạnh lùng kêu lên: “Anh Hán Thanh…Ưm… Anh Hán Thanh… Làm ơn… Cầu xin anh bắn vào bên trong…”
Lục Hán bị giọng nói của cô làm giật mình, trong miệng còn phá lệ nói những lời xấu hổ, cậu nhóc ở phía dưới khó giữ, thoải mái bắn ra ngoài.
“Lý Thanh Như, em khá lắm, khiến anh không thể nhịn được.”
Xoay người nằm xuống bên cạnh cô, dịch thể của hai người không ngừng chảy ra từ hoa huy*t chưa khép lại của cô, Lục Hán Thanh một tay nắm hai ngực cô, cảm nhận được nhịp tim Lý Thanh Như đập kịch liệt một hồi lâu.
Anh chống người lên, hôn cô say đắm, vui vẻ nói: “Thoải mái…”
Cô rất mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Nhựa đào còn chưa nguội, đúng lúc còn ấm ấm, anh ta bèn đút cho cô uống.
Lý Thanh Như hoàn hồn: “Em đi tắm rửa.”
Cô vẫn cao quý và lạnh lùng như trước, sắc mặt không gợn sóng. Lý Tự Như thở dài, để cho cô tự mình giải quyết.
Ở phòng khách nghe thấy người con gái gào thét trong phòng tắm, là tiếng thét từ sự tức giận.
Thầm nghĩ một câu không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, anh ta đã cứu lấy kịp thời.
Ngày hôm sau, Lục Hán Thanh đang ở trong căn hộ ở đường Bối Đương thì nhận được một thi thể đàn ông. Là Hàn Thính Trúc đưa tới, người này lấy thỏi vàng của bà Lục, cưỡng hiếp Lý Thanh Như nhưng không thành.
Còn phải cảm thấy may mắn ngày đó Chu Chi Nam có việc đi tìm Hàn Thính Trúc, bằng không tin tức này mà báo cho Lý Tự Như, nhất định là một cơn bão táp đẫm máu.
Lý Thanh Như bảo Lý Tự Như không cần truy cứu nữa, Lý Tự Như không biết sự tình, trong lòng đoán rằng chỉ là một vụ hành hung vào lúc nửa đêm. Hơn nữa, Lý Thanh Như đưa ra ý kiến muốn ra nước ngoài học vẽ khiến anh ta vô cùng vui vẻ.
Một tuần sau, Lý Thanh Như rời Thượng Huyền bằng thuyền.
Trước khi đi, ngoại trừ Lý Tự Như và Chu Chi Nam đã sớm biết thì cô đến nhà họ Chu nói lời tạm biệt với Nguyễn La, bởi vì không thể dạy cô đàn dương cầm nữa. Lại thừa dịp Lục Hán Thanh không có ở nhà mà nói lời tạm biệt với Lục lão gia, đồng ý lúc trở về sẽ mang hồng trà Anh Quốc cho ông.
Duy chỉ Lục Hán Thanh là không nói cho anh biết.
Lần này cô sang Anh giống như hành động xả giận cho việc không gọi được Lục Hán Thanh vào đêm đó.
Nhưng Lý Thanh Như vốn luôn lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Coi như là giận dỗi, cũng phải làm cho đến cùng.
Cả tháng lênh đênh trên biển, cô ngược lại cảm thấy mấy năm nay ở với Lục Hán Thanh, phải chăng ngày nào trái tim cô cũng phiêu bạc như vậy? Cô khát vọng sự bình yên, nhưng Lục Hán Thanh không thể cho cô được, cô chỉ có thể hy vọng xa vời.
Cho dù chuyến đi này cô có hối hận, cô cũng phải cắn răng đi tiếp, thử một lần không có anh ở bên cạnh sẽ như thế nào. Chỉ xin người đàn ông cô yêu từng tổn thương cô đừng đến gõ cửa trái tim đã khép kín của cô nữa, từ nay về sau cô sẽ mai danh ẩn tích, nhớ nhung cả đời.
Ở Thượng Hải, Lục thiếu gia cầm đao giết người, hết đâm người này lại đâm người khác. Cuối cùng bị Chu Chi Nam kéo đi, người đầy máu me, chân mày nhíu chặt.
“Trịnh Dĩ Sắt.”
Chu Chi Nam bề ngoài dịu dàng, nhưng trong lúc anh tức giận lại cố ý nhấn mạnh tên thủ phạm thực sự.
Lục Hán Thanh cầm khăn tay trong túi âu phục lau vết máu, nhưng càng lau lại càng không sạch, anh giống như đang làm việc vô ích vậy.
“Trịnh Dĩ Sắt cũng phải chết cho em.”
Chu Chi Nam cười cười, yên lặng đi tới tủ quần áo Lục Hán Thanh lấy một bộ âu phục mới thay.
Nửa tháng sau, Lục gia mở tiệc, Lục phu nhân tuyên bố mang thai.
Dưới lầu náo nhiệt, Trịnh Dĩ Sắt trộm văn kiện trong thư phòng Lục Hán Thanh, bị anh lên lầu tìm người nhìn thấy.
Con dao đã được nâng lên rồi đặt xuống. Anh ngược lại muốn xem cô ta định làm cái gì.
Năm nay, khi Thượng hải bắt đầu bước vào mùa đông, nửa cuối tháng thì trời mưa tầm tã. Ở khắp mọi nơi là bầu không khí ẩm ướt, khiến người ta ngột ngạt khó chịu.
Lão tam của nhà họ Trịnh – Trịnh Dĩ Hòa âm thầm hoạt động, cố gắng phá rối việc kinh doanh của hai nhà Chu Lục, bên ngoài tất cả đều bất động.
Lý Thanh Như đã rời Thượng Hải được một mùa.
Bụng Trịnh Dĩ Sắt càng lúc càng lớn, trong lòng cô ta thầm mừng vì giữ được cái thai.
Lục Hán Thanh mới mở một nhà hàng, có một nửa ban công ngoài trời, dẫn vợ đi kiểm tra. Anh ta hiếm khi dẫn Trịnh Dĩ Sắt ra ngoài, làm ăn làm đến mức này, mang hay không mang theo vợ đến chỗ làm cũng không có gì khác biệt.
Cho nên người phụ nữ mang bụng bầu dù lo lắng vì thời tiết mưa vẫn vui vẻ đi tới, ý cười không ngừng.
Những viên gạch cẩm thạch trên ban công nhỏ giống như được dát vàng dát ngọc, lau đến sáng bóng, cho dù có vài giọt mưa rơi xuống, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra. Bà Lục phải đi đôi giày cao gót thời thượng nhất ở Thượng Hải, ngay cả khi đang mang thai cũng không sao.
Bàn tay vốn đỡ cánh tay cô ta lặng lẽ buông ra, Trịnh Dĩ Sắt trượt chân, là một sinh mệnh đang biến mất. Trong nháy mắt giống như trăm ngàn loại báu vật cẩn thận từng li từng tí nâng trong lòng bàn tay rơi xuống, không thể vãn hồi. Thậm chí cô ta còn từng có ảo giác bắt được, đó mới là điều trớ trêu và mất mát nhất.
Máu trên mặt đất trộn lẫn với nước mưa, người phụ nữ than khóc để được giúp đỡ: “Hán Thanh … Đỡ em đứng lên…”
Lục Hán Thanh thương hại ngồi xổm xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô ta, giọng nói còn lạnh hơn cả nước mưa.
“Trịnh Dĩ Sắt, Thượng Hải lớn như vậy có thể làm Lục phu nhân không chỉ có một mình cô. Tôi vốn tưởng cô chỉ là động đến người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi sẽ dùng gậy ông đập lưng ông. Không nghĩ tới, cô lại ăn cây táo rào cây sung với tôi. Là cô cảm thấy mình có thể giữ được đứa cháu đích tôn của nhà họ Lục, có sức mạnh đó hả?”
Trịnh Dĩ Sắt đau đến nhíu mày, máu chảy càng ngày càng nhiều, vẻ mặt rưng rưng chật vật bò vào trong phòng. Sao lại gọi là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ người phụ nữ của anh không phải là Trịnh Dĩ Sắt lúc này đang ngã xuống trong nước mưa máu tươi chảy ròng ròng sao?
“Cô không động đến Thanh Như thì mọi chuyện của chúng ta đều dễ nói, đúng không. Hiện tại cô lại bức cô ấy ra đi khiến tôi không vui vẻ, vợ chồng chúng ta sao có thể sống hoà thuận được?”
Thấy máu chảy quá nhiều, anh đứng dậy vẫy tay, gọi người đưa cô ta đến bệnh viện.
Đêm đó ở nhà họ Lục, lão gia Lục trách cứ anh không bảo vệ vợ con mình, tức giận ném chén đập đồ. Phòng khách rối tung cả lên, tiếp tục như vậy đến thư phòng, đợi cho đến khi Lục Hán Thanh nói: “Người là do con đẩy.”
Lục lão gia hét lên “Súc sinh”, cái tát đập vào gương mặt tuấn tú kia.
May mắn có Chu Chi Nam tới cứu.
Hai người vốn định là xử lí xong Trịnh Dĩ Hòa sẽ ra tay với Trịnh Dĩ Sắt, nhưng anh lại ra tay trước.
Còn nói: “Con thấy bụng cô ta to như vậy, trong lòng hơi choáng váng.”
Đêm đó, trong phòng ngủ, sau khi Chu Chi Nam dẫn Nguyễn La đi, Lục Hán Thanh hoàn toàn không để ý đến việc Trịnh Dĩ Sắt sảy thai, không ngừng hút thuốc, ho sặc sụa.
Trịnh Dĩ Sắt: “Lục Hán Thanh, anh muốn tôi chết.”
Lục Hán Thanh: “Ừm.”
Anh lấy ly hôn ép cô ta, tiểu thư nhà họ Trịnh chịu không nổi sự tức giận này nhưng cô ta không thể làm gì khác.
Cô ta dùng toàn bộ sức lực chống người lên, tức giận nhìn chằm chằm anh: “Cho tới bây giờ tôi đều mặc kệ anh ở bên ngoài lừa gạt tôi thế nào, người phụ nữ nào ở Thượng Hải trèo lên giường anh tôi đều biết, nhưng tôi chưa từng nói qua với anh.”
Ngón trỏ xinh đẹp của Lục Hán Thanh dựng bên môi: “Suỵt, im đi, cô không có tư cách nói những lời này. Thanh Như vô tội.”
“Chỉ có cô ta là không thể!” Cô ta gần như hét lên, “Lục Hán Thanh, anh không được yêu cô ta.”
Anh nhíu mày, sắc mặt u buồn, giọng điệu thê lương: “Tôi cũng không biết tôi yêu cô ấy, Lục phu nhân thật biết suy nghĩ.”
Trịnh Dĩ Sắt nói: “Lý Thanh Như đi ba tháng, anh đổi bao nhiêu phụ nữ tôi đều thấy qua. Người này miệng giống cô ta, người kia thân hình giống cô ta, hoặc là khí chất của người nào đó giống cô ta. Anh đã tìm kiếm ở Đường Mạn nhiều lần, đáng ghét nhất là mặt mày giống cô ta. Lục Hán Thanh, anh từng yêu thích vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp đó, bây giờ sao lại thay đổi?”
Ngay cả khi những người phụ nữ đó mặc sườn xám màu sắc lòe loẹt, trang điểm lộng lẫy, cô ta cũng nhìn ra được tướng mạo đầy nét lạnh lùng, chứ đừng nói là sau khi tẩy trang.
Lục Hán Thanh tự hỏi: Anh có thay đổi không? Anh không có. Nhất định là Trịnh Dĩ Sắt phát điên, ăn nói lung tung, một chữ cũng không thể tin.
“Đồ điên.” Người đàn ông đóng cửa và đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, lục phu nhân Trịnh Dĩ Sắt tự sát, truyền ra bên ngoài là bị bệnh mà chết.
Sau đó, Lục Hán Thanh lại nuôi dưỡng một người phụ nữ, là một vũ nữ. Bộ dạng giống chị em thất lạc nhiều năm của Lý Thanh Như, vả lại trong tên cũng có một chữ Như, anh gọi là Tiểu Như.
Tiểu Như thích nhất là dính người, tràn đầy tình cảm. Nhưng lúc trên giường vào ban đêm, anh luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Cô ta quá biết nghênh đón, buông thả không kiềm chế, Lý Thanh Như không như vậy. Cho dù cô chủ động nằm giữa giường thì cũng là dáng vẻ lạnh lùng, giống như ban thưởng cho anh vậy.
Hơn nữa, mỗi lần anh đê mê, trong đầu lại vang vọng tiếng Trịnh Dĩ Sắt gào thét “Anh yêu cô ta”, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ dưới thân, anh càng nhíu mày trở nên phiền não…
Chu Chi Nam chạm mặt cô vũ nữ đó hai lần, kêu anh cắt đứt anh ấy liền cắt đứt.
Và sau đó thì sao? Sau đó chính là tiểu bá vương nhà họ Chu kia không biết tại sao lại biết được chuyện của anh và Lý Thanh Như, còn muốn nói rõ ràng cho Lục Hán Thanh biết: Tôi nhất định sẽ cắt mấy tin tức phong lưu trác táng của anh, bỏ vào phong thư rồi gửi qua bên đó.
Anh bỗng nhiên thấy có chút giống như mấy cặp vợ chồng bình thường, người đàn ông bị bắt gian tại trận. Người phụ nữ mới đổi trên giường vẫn vô cùng gợi cảm, nhưng anh cảm thấy mình không còn hứng thú với chuyện đó như trước nữa.
Hành động như thể bản thân đã chìm đắm trong sắc dục hơn mười năm qua đã mệt mỏi rồi nên muốn dừng lại.
Hoàn toàn không có nguyên nhân nào khác, càng không liên quan đến Lý Thanh Như.
Mà Lý Tự Như liên lạc với Lý Thanh Như, dặn dò cô đừng ăn quá nhiều đồ chua mặn. Cuối cùng vội vàng nói thêm một câu “Vợ của Hán Thanh đã qua đời”. Lý Thanh Như ở nước Anh xa xôi, trái tim vốn đã tĩnh lặng bấy lâu nay lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô suy nghĩ một chút, viết một phong thư khác cho Lục Hán Thanh, chỉ có vài câu.
“Anh có yêu em không? Nếu yêu, em sẽ quay về.”
Khoảnh khắc bức thư được gửi đi, trời dày đặc sương mù, dường như Lý Thanh Như bị ép đến nghẹt thở. Trong lòng thầm mắng mình một câu:”Thật sự đê tiện.”
Biệt tăm biệt tích ở biển lớn.
Lục Hán không trả lời khiến cô càng thêm khó chịu, cho dù anh có trả lời “Không yêu” cũng khiến cô yên tâm hơn.
Cho đến tháng Giêng, lừa gạt Lý Tự Như, cô đứng trên boong tàu khổng lồ trở về Thượng Hải, gió biển thổi vào mặt, cô vô cùng nóng lòng muốn trở về nhà.
Nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng cô có một giọng nói vang lên: Lý Thanh Như, cô lại thất bại.
Trong đoạn tình cảm không bình đẳng này, cô thất bại thảm hại, nhưng cũng thua đến cam tâm tình nguyện.
Tình yêu thật sự nghiệt ngã, làm cho nữ thần lạnh lùng cấm dục phải rơi vào cõi phàm trần.
Đâu chỉ nơi phàm trần, là vũng bùn.
Ngày 30 tết tập trung tại biệt thự nhà họ Lục. Lý Tự Như vẫn còn tức giận vì cô đã vội vàng trở về Thượng Hải, cô chỉ nói là nhớ nhà, nhớ anh hai, khiến Lý Tự Như mềm lòng, không trách cứ nữa.
Sau khi pháo hoa tan hết, Lý Thanh Như trở về phòng, bàn tay chuẩn bị khoá cửa lại nhưng cô vẫn không khóa.
Cô mặc váy ngủ tơ tằm, khoác một chiếc áo choàng, trên bàn tay đeo nhẫn có cầm điếu thuốc, đứng trước cửa sổ nhả khói.
Lục Hán Thanh bước vào phòng thì nhìn thấy cảnh tượng này: Ánh trăng cũng quyến luyến như mỹ nhân, quấn quanh đầu ngón tay khẽ cong lên của cô, còn phủ lên thân thể cô một tầng ánh sáng.
Người đàn ông nhìn làn váy đưng đưa phía dưới, đôi chân ngọc ngà trắng nõn khép lại, giọng nói của anh cũng khàn khàn: “Học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Anh bước tới, rút điếu thuốc trên tay cô rồi đặt bên cửa sổ, không gặng hỏi thêm chỉ giúp cô hút hết, một hơi cuối cùng còn thổi vào mặt cô, khiến khuôn mặt lạnh lùng nhíu mày, đó là lúc cảm xúc vỡ vụn.
Anh ôm người vào lòng, cắn răng nói: “Nhớ anh à?”
Cô hỏi ngược lại: “Anh say rồi à? Là em nhớ anh trai em, nhớ chốn Thượng Hải phồn hoa này.”
Lục Hán Thanh mới không tin: “Thanh Như, em đừng cứng miệng, chắc chắn sẽ không cứng bằng phía dưới anh đâu.”
Lời hạ lưu này lọt vào tai, cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn giãy dụa: “Em không cho anh vào phòng, mời anh đi ra ngoài.”
“Em không khóa cửa, không phải là chờ anh sao? Em chủ động trở về, anh chủ động tìm em, chúng ta công bằng. Yên tâm đi, cánh cửa này anh đã khoá rồi.”
Anh vậy mà dám nói công bằng với cô, thật đáng mừng.
Thấy cô không nói gì, Lục Hán Thanh cọ nhẹ vào cổ cô: “Tiểu Bá Vương nhà họ Chu nói em có bạn trai mới ở Anh, là thật sao?”
Cô lạnh lùng mở miệng: “Thật. Anh ấy tốt hơn anh, lần nào cũng khiến em thoải mái rồi mới lo cho chính mình, một người yêu hoàn hảo. Em…”
Hai người cùng bị Lục Hán Thanh kéo ngã xuống giường, anh chặn môi cô lại, thỏa mãn liếm mút, di chuyển từng tấc từng tấc da thịt.
Anh không phải sống không tốt, chỉ là lười đối phó với phụ nữ.
Có chút đáng thương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao, không sao, em chỉ cần lưu lại hơi thở của anh.”
Lần đầu tiên trong đời Lục Hán Thanh lấy lòng phụ nữ ở trên giường, là toàn tâm toàn ý lấy lòng, làm một màn dạo đầu nhẹ nhàng. Đầu tiên là liếm cái cổ mảnh mai của cô, ở giữa hai chân Lý Thanh Như cũng bắt đầu ướt át, chảy ra chất lỏng. Sau đó chuyển sang liếm mút trước ngực cô, như thể đang lau sạch vết tích của người khác, một tấc cũng không buông tha, chậm rãi liếm xuống phía dưới.
Sau đó đến xương sườn, bụng, thắt lưng của cô, vừa liếm mút vừa lột váy ngủ, cuối cùng là dáng vẻ trần trụi nằm trên chiếc giường màu xám đậm. Vừa nhìn đã biết là Lục Hán Thanh chọn ga giường, màu xám nhạt là màu Lý Thanh Như yêu thích.
Anh theo xương hông của cô đi xuống phía dưới, cuối cùng cũng liếm tới nơi bí mật giữa hai chân người phụ nữ, mang theo sự ngoan đạo tới gần cửa huyệt quen thuộc mà xa lạ. Dùng đầu lưỡi ấm áp phủ lên trên, Lý Thanh Như ‘ưm a’ một tiếng, hơi thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên anh dùng miệng hầu hạ một người phụ nữ, ngược lại cảm thấy không hề bài xích.
Hương vị của cô rất tuyệt, cũng ngọt ngào như những đêm bị anh đè dưới thân bắt nạt.
Đây là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô hai nhà họ Lý.
Mặc dù chưa từng làm qua, nhưng chuyện nam nữ không có gì ngoài sờ soạng và liếm mút, anh rất có thái độ phục vụ, liếm từng li từng tí, từ cửa huyệt đến hạt thịt, lại từ hạt thịt về cửa huyệt, vòng ra phía sau hậu môn, hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Nghĩ kĩ xem, phải chăng trong đó cũng có một tia tình cảm?
Lý Thanh Như đã bao giờ được người khác liếm qua nơi đó chưa? Anh nhất thời cảm thấy khó chịu, không kiềm chế được mà hô hấp dồn dập, có chút muốn cảm nhận.
“Lục Hán Thanh…ưm…dừng lại…”
Lục Hán Thanh tách hai chân cô ra rồi giữ chúng lại. Đầu lưỡi tăng tốc liếm láp, thăm dò hoa huy*t cô đơn đã lâu của cô, khiêu khích hạt thịt tội nghiệp kia. Lý Thanh Như chợt thở dài, ngón chân co rút lại, trải qua một khoảng lặng ngắn ngủi, chất lỏng bắt đầu chảy ra, bị anh ăn sạch sẽ.
“Thoải mái?”
Cô từ từ leo ra khỏi vòng xoáy cao trào, hừ lạnh rồi dùng đôi chân trắng thon dài đạp vào vai anh, không cảm thấy xấu hổ chút nào. Lục Hán Thanh quỳ gối trên tấm thảm dưới giường, khiêm tốn tới mức muốn lấy lòng nữ thần trong lòng.
“Tàm tạm.”
Môi và lưỡi của người đàn ông lần nữa phủ lên, liếm chân cô đến mềm nhũn, Lý Thanh Như nhắm mắt thở dốc, hưởng thụ. Dọc theo má trong đùi từng tấc từng tấc đi xuống, nước bọt bám vào, phục vụ vô cùng chuyên nghiệp. Đến đầu gối, đến bắp chân, đến mắt cá chân mảnh khảnh, mu bàn chân mềm mại. Từng tiếng thở dốc trong không khí vang lên khiến thể xác và tinh thần cô thỏa mãn.
Nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn chân cô, một giây sau, thân thể mềm mại của cô lật lại, cặp mông tròn trịa vểnh lên. Môi lưỡi hôn từ eo đến bắp chân, từng tấc da thịt đều lưu lại nước bọt trong suốt, đến khớp gối, rồi đến đùi, rồi đến mông. Cuối cùng anh cắn vào hông cô khiêu khích, chỉ là cắn nhẹ nhưng cũng khiến cô kêu lên, ướt càng thêm ướt.
“Ừm… Đừng hôn nữa…”
Anh phớt lờ không nghe, lại hướng lên trên liếm hai hốc lưng, khiến người phụ nữ dưới thân giật mình vẫy người như cá chép xanh bay ra khỏi mặt nước, thân thể không ngừng lay động.
“Thoải mái?” Anh một mực hỏi câu này.
Lý Thanh Như không để ý tới anh.
Anh nguyện ý hôn, nếu không ngại miệng khô lưỡi khốc thì cứ để anh hôn, dù sao cô cũng rất sảng khoái.
Lần thứ hai đến cổ, anh còn muốn lưu lại dấu vết, chính xác hơn là anh cố ý làm vậy. Anh học kinh tế, không bỏ qua bất kỳ nơi nào, nâng hai cánh tay cô lên thay phiên nhau hôn. Đến lúc này có thể thông báo rằng anh đã hôn hết người cô, trong lòng tự nhủ, không còn mùi vị của người đàn ông khác.
Mà Lý Thanh Như sớm đã xụi lơ, là bị anh hôn đến mềm nhũn.
Người đàn ông cởi quần áo rườm rà trên người ra, phía dưới cứng rắn dán lên hông cô, khiến cô cả kinh. Cả người bám vào người cô, cắn lỗ tai hỏi: “Thoải mái chưa? Có thể cho phép anh vào được không?”
Tay nhấc chỗ kia vỗ nhẹ vào hoa huy*t của cô một cách cầu khẩn, Lý Thanh Như cắn môi dưới kìm nén rên rỉ, miễn cưỡng nói: “Ừm.”
Đó là sự bố thí đắt nhất trong năm ở Thượng Hải, thiếu gia Lục cảm động đến rơi lệ.
Huyệt nhỏ vốn đã ướt nhẹp nhầy nhụa, chất lỏng không ngừng chảy ra, bọn họ đủ quen thuộc lẫn nhau, nhắm chuẩn, cắm vào, bao bọc, anh cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cánh mông mềm mại của Lý Thanh Như hơi cong lên, nghênh đón sự ra vào xen kẽ của anh. Từ lần đầu tiên đến bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy hai người thuộc về nhau đến như vậy.
Lục Hán Thanh đâm vào chưa tới mấy chục cái đã có chút mất khống chế. Anh đã trải qua tình trường dài đằng đẳng, chỉ có tiến vào trong thì mới có thể cảm nhận được, mới không tin cô có bạn trai ở Anh. Nhưng lại nghĩ đến chuyện cô trời sinh là vũ khí mê người, dù có làm thế nào cũng chặt chẽ ngây ngất. Trong lúc nhất thời không dám hỏi rốt cuộc là thật hay giả, chỉ hận đâm vào càng ác liệt.
“Lục Hán Thanh… Nhẹ một chút… A… Chậm một chút…”
Anh xách cái eo nhỏ nhắn của cô lên để nghênh đón mình, Lý Thanh Như nắm chặt chăn giường, tạo ra những nếp gấp lớn. Thấy dáng vẻ mất khống chế của cô, Lục Hán cười có chút đắc ý, thấp giọng nói: “Anh vẫn thích tư thế này nhất.”
“Lục Hán Thanh….Câm miệng lại… A…”
Anh đánh vào mông cô: “Như vậy thoải mái không? Thanh Như, gọi anh là anh Hán Thanh càng dễ nghe hơn.”
Từ năm cô hai mươi tuổi đã không còn gọi anh là anh Hán Thanh. Anh cũng không biết vì sao mình nhớ rõ như vậy.
“Cút.”
Lục Hán Thanh không thỏa mãn, cảm thấy cô có chút trở mặt không nhận người, bắt hai tay cô đặt ra phía sau, phía dưới đâm vào, còn muốn đánh vào mông cô:
“Em không phải thích như vậy sao?”
“Chỉ thích anh đối với em như vậy thôi phải không, hửm?”
Anh tấn công mãnh liệt, cô lại quá ướt át, nở rộ dưới thân anh…
Không biết đâm vào bao lâu, Lý Thanh Như chỉ cảm thấy máu trên mặt càng ngày càng nóng, nhưng anh lại không bắn.
Trong lồng ngực có con thú nhỏ đang gào thét, sắp phá lồng vượt ra, Lý Thanh Như lạnh lùng kêu lên: “Anh Hán Thanh…Ưm… Anh Hán Thanh… Làm ơn… Cầu xin anh bắn vào bên trong…”
Lục Hán bị giọng nói của cô làm giật mình, trong miệng còn phá lệ nói những lời xấu hổ, cậu nhóc ở phía dưới khó giữ, thoải mái bắn ra ngoài.
“Lý Thanh Như, em khá lắm, khiến anh không thể nhịn được.”
Xoay người nằm xuống bên cạnh cô, dịch thể của hai người không ngừng chảy ra từ hoa huy*t chưa khép lại của cô, Lục Hán Thanh một tay nắm hai ngực cô, cảm nhận được nhịp tim Lý Thanh Như đập kịch liệt một hồi lâu.
Anh chống người lên, hôn cô say đắm, vui vẻ nói: “Thoải mái…”
Cô rất mệt mỏi, nhắm mắt lại.