Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Trong lòng Chu Chi Nam hiểu rõ, mặc dù bên ngoài cô có vẻ như ung dung không quan tâm gì cả, thực ra tròng lòng cực kỳ khó chịu. Kể từ khi nhận được tin dữ từ Tiết Thanh Minh, đã gần một tháng Nguyễn La không ra ngoài. Ngay cả cây đàn piano mà bình thường cô không muốn đụng tới cũng lấy ra luyện tập, còn học thêm vài bản nhạc mới từ Lý Thanh Như.
Ban đầu anh để cô học đàn là muốn cô bồi dưỡng tính cách của mình, vốn nghĩ chỉ học mấy bài nhạc phổ biến để lúc bình thường lấy ra biễu diễn một chút. Nhưng Lý Thanh Như lại có suy nghĩ khác, cô đối xử với Lý Thanh Như như chị gái ruột, luôn cảm thấy lời cô ấy nói là đúng.
Chu Chi Nam cũng vui khi thấy cô càng ngày càng điêu luyện hơn.
Ở một nơi khác, Trình Sơn mất tích, bà Trình vì sợ hãi mà thường xuyên sinh bệnh, bắt đầu nằm liệt trên giường. Nhà thuốc Trình Ký trở nên hỗn loạn, Trình Mỹ Trân đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đau khổ chống đỡ. Tóm lại, cuối cùng nó vẫn phải rơi vào tay nhà họ Thẩm, ai bảo cô ấy đã lập gia đình, hơn nữa Trình Sơn còn không đào tạo một người kế nghiệp thân thích.
Nhưng hiện giờ ở Thượng Hải không có ai quan tâm đến ông chủ Trình Sơn nữa.
Người được chú ý nhiều nhất hẳn là ông Trình, Trình Nghiễn Thu.
Trước khi tuyên truyền và công bố thông tin công khai rằng ông chủ Trình sẽ biểu diễn trong vở kịch mới “Toả Lân Nang”, Chu Chi Nam đã đặt sẵn hàng ghế đặc biệt ở buổi biểu diễn ra mắt của Nhà hát Hoàng Kim. Anh và Hàn Thích Trúc vẫn luôn thích làn điệu Trình Phái, suy cho cùng diễn viên ưu tú luôn có lý do để trở thành diễn viên ưu tú, không có lửa làm sao có khói. Lục Hán Thanh và Lý Tự Như không quan tâm đến hí kịch lắm, chỉ thỉnh thoảng đi nghe để giải tỏa tâm trạng.
Anh nói trước với Nguyễn La một tuần rằng sẽ đi xem một vở kịch vào cuối tháng, ông Trình từ câu lạc bộ Thu Thanh của Bắc Bình đã đến Thượng Hải. Chu Chi Nam thừa nhận anh có ý đồ muốn đưa Nguyễn La ra ngoài đi dạo, cô suốt ngày chỉ ở nhà sẽ không tốt. Nguyễn La nhìn Chu Chi Nam tràn ngập mong đợi, cô cười một tiếng rồi đáp lại: “Được.”
Người đàn ông thấy cô đồng ý ra ngoài, lập tức vui vẻ, ngày hôm sau liền mời thợ may của Tần Ký đến đo quần áo cho cô, còn vội vàng hơn cả khi đi làm, nhưng cô lại không hào hứng lắm. Chu Chi Nam nghe thợ may báo cáo rằng vòng eo của Nguyễn La đã giảm mất hai tấc so với lúc trước, lòng anh nghẹn lại đến mức khó chịu.
Về đến nhà anh còn cố tình ra vẻ thoải mái mà hỏi Nguyễn La: “Hôm nay em chọn chất liệu trang phục thế nào rồi?”
Cô nghiêng đầu, cầm một cuốn sách trên tay. Lâm Vãn Thu gửi thư cho cô, nói cô nên đọc nhiều sách hơn, cô coi đó là lời nói hết sức quan trọng.
“Thợ may một hai nói có một số loại vải màu vàng trông rất đẹp, nhưng em không thích chúng. Em thấy chúng quá chói mắt, chị Thanh Như thay em quyết định rồi. Anh nói xem bình thường chị ấy hay mặc những loại vải trơn và trang nhã, nhưng chị ấy lại chọn những cái sáng sủa và thanh lịch cho em, lý do là gì thế nhỉ.”
Chu Chi Nam vừa thay quần áo vừa nghe cô lẩm bẩm đủ thứ chuyện, chỉ cảm thấy nếu bây giờ cô thực sự vui vẻ thì những năm tháng của cuộc đời này cũng trôi qua thật êm đềm.
Ngày 30 tháng 4 Dân Quốc năm thứ 29, “Toả Lân Nang” của Trình Nghiễn Thu được công chiếu tại Nhà hát Hoàng Kim Thượng Hải. Ở sảnh đặt các lẵng hoa từ nhiều chủ doanh nghiệp hay chính trị gia khác nhau gửi đến, áp lực đối với phòng vé là không thể chịu nổi.
Chu Chi Nam lặng lẽ đưa Nguyễn La lên lầu, vẫn là ghế ở hàng chính giữa lần trước, vẫn là mấy người như cũ, cộng thêm Lý Thanh Như đã về nước.
Sau khi ngồi vào chỗ, người phục vụ mang đến một tấm chăn, Chu Chi Nam lấy chăn đắp cho Nguyễn La, sợ cô ngồi lâu sẽ bị cảm lạnh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, nói anh phải giữ thái độ khiêm tốn một chút. Cô đang bị Chu Chi Nam nắm lấy cả hai tay, anh chỉ cười không để ý.
Kể từ lần trước nghe “Tô Tam áp giải tội phạm”, hôm nay Nguyễn La cũng đã nghiêm túc xem kịch, mặc dù cô không hiểu thanh y(*) Trình Phái là gì, chỉ nghe cho vui mà thôi.
(*)Thanh y: vai đào trong hí khúc
Bốn bức tường xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh, bức màn được kéo ra, vở kịch bắt đầu.
Bởi vì nó là một kịch bản mới nên ai nấy đều xem rất nghiêm túc. Có đôi chỗ Nguyễn La không hiểu được, bèn nhỏ giọng hỏi Chu Chi Nam, để anh giải thích cho những nghi vấn của mình.
Làn điệu Trình phái dịu dàng và da diết, khi tới khúc hát về hoàn cảnh của Tiết Tương Linh sau thảm họa, Nguyễn La xúc động, hơi rơm rớm nước mắt. Kể từ sau sự việc đó, tính tình của cô ngày càng trở nên quái đản, không lý do gì cũng sẽ cảm thấy đa sầu đa cảm, cứ liên tục như thế.
Chu Chi Nam đau lòng đưa khăn tay cho cô, thầm nghĩ không dám nói nhiều nữa. Bởi vì đa số các vở kịch của ông Trình đều có kết cục bi thảm, anh cũng không an ủi cô, vì sợ rằng Nguyễn La sẽ càng khóc nhiều hơn. Chỉ thầm hối hận vì quyết định đưa cô đến đây.
Lời bài hát được viết quá huyền diệu, từng câu từng chữ đều đánh trúng trái tim của Nguyễn La.
Tất nhiên cũng thấy may mắn rằng nó là một câu chuyện Lan Nhân Nhứ Quả* hay.
*Lan nhân nhứ quả: Khi mới bắt đầu thì đẹp đẽ như hoa lan, đến cuối cùng lại tan vỡ mỗi nơi mỗi mảnh.
Sau khi vở kịch kết thúc, Trình Nghiễn Thu dẫn người lên sân khấu chào cảm ơn, những tay áo được vẫy ra rất đẹp mắt, khán giả vỗ tay không ngớt, tuyên bố buổi biểu diễn đầu tiên của “Toả Lân Nang” thành công tốt đẹp.
Chu Chi Nam không có thời gian ở lại. Vừa rồi có người hầu báo với anh là học giả Đoàn Lão thuộc thế hệ lớn tuổi ở Thượng Hải cũng đến xem kịch. Ông đã từng dạy bậc cha chú của ba người, đi thăm hỏi là lẽ đương nhiên. Hàn Thính Trúc đưa A Âm rời đi trước, Chu Chi Nam nói Nguyễn La với Lý Thanh Như ở lại ghế ngồi, bọn họ sẽ nhanh chóng quay về.
Nhưng ngay sau khi Chu Chi Nam, Lý Tự Như và Lục Hán Thanh rời đi, lại xuất hiện vị khách không mời mà đến, bị bảo vệ chặn ở cửa không cho vào. Nguyễn La từ từ đứng lên, vén rèm lên nhìn, là Trình Mỹ Trân.
Hôm nay, cô mặc bộ sườn xám làm bằng sa tanh thêu hoa màu vàng nhạt mà Lý Thanh Như chọn, bên ngoài khoác một chiếc áo nịt dệt kim hở cổ màu trắng, trâm cài kim cương trên ngực có chút chói mắt.
“Cậu tới đây làm gì?”
Thái độ Trình Mỹ Trân khiêm tốn hơn, nhẹ giọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, không mất nhiều thời gian đâu.”
Nguyễn La không muốn cô ta tiếp tục giằng co với người khác ở cửa, gật đầu cho cô ta vào. Lý Thanh Như không quá để ý, cho rằng đó là bạn của Nguyễn La, ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích, nhìn cảnh tàn cuộc phía dưới nhà hát.
Cô và Trình Mỹ Trân ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa, có một cậu bé tiến lên châm trà, “Có gì thì nói đi.”
Trình Mỹ Trân nói, “Bố tớ đã chết, mẹ cũng đang ốm trên giường.”
“Ừm.”
Có liên quan gì đến Nguyễn La đây?
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của cô, trong lòng cô ta càng căm hận, “Là ông chủ Chu làm như vậy. Bố tớ đã phát hiện ra bí mật của anh ta.”
Ồ? Cô không biết Chu Chi Nam có bí mật kinh thiên động địa.
Nguyễn La phớt lờ cô ta, nhưng Trình Mỹ Trân tiếp tục nói: “Anh ta luôn uống thuốc do bác sĩ Lý kê đơn. Đó là một loại thuốc điều dưỡng của Đông y, có thể kìm hãm đàn ông … xuất tinh … để ngăn phụ nữ mang thai. Nhưng rất ít người biết vì hiệu quả của thuốc không được đảm bảo, cho nên có thể xảy ra việc ngoài ý muốn…”
Cô ta đọc sách y khoa nhiều không kém Trình Sơn. Sau khi Trình Sơn mất tích, cô ta tìm thấy tờ đơn trong phòng làm việc ở nhà, trên đó chỉ có chữ “Chu” và liệt kê một số loại dược liệu kỳ lạ. Phải mất một thời gian nghiên cứu, cuối cùng cô ta cũng tìm ra tác dụng của thuốc. Phải nói rằng Lý Tự Nhu có thiên phú về y học, anh ta rất am hiểu về các loại thuốc Đông y. Hôm nay, cô ta cùng cha mẹ chồng đến xem kịch, ngồi ở hàng ghế xéo tầng trên. Chu Chi Nam và những người khác không nhìn thấy cô ta, nhưng cô ta nhìn thấy họ, vì vậy vừa thấy mấy người đàn ông ra ngoài là cô ta đi tới đây ngay.
Bây giờ Trình Ký đã suy sụp, cô ta cũng sẽ không để cho Nguyễn La sống yên ổn. Nhìn khí sắc hiện giờ của cô mà xem, thực sự là sống quá tốt.
Lúc này, Nguyễn La nhìn miệng cô ta cứ mở ra đóng vào thì chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lời nói của Trình Mỹ Trân cô không thể tin được.
Tốt hơn là cô không nên tin một chữ nào.
Trình Mỹ Trân chỉ muốn làm cho cô cảm thấy rằng Chu Chi Nam không yêu cô và không muốn cô sinh cháu đích tôn cho nhà họ Chu.
Cô càng không tin vào điều đó.
“Mỹ Trân, cậu có thai à?” Nguyễn La nhìn cái bụng hơi lồi của cô ấy.
Khi nói đến con cái, những người sắp làm mẹ thường dịu dàng hơn. Cô ta nhướng mày, cười nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đứa con này làm tớ thai nghén rất nghiêm trọng. Gần đây thật sự rất vất vả.”
Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Nguyễn La cực kỳ hâm mộ, nhìn cô ta cười, nhưng lời nói lại khiến Trình Mỹ Trân tức đến hộc máu.
“Không biết là của Thẩm Trọng Dân hay Trần Mặc Lương nhỉ?”
Nguyễn La đâm người là phải đâm vào vết sẹo chưa lành để máu chảy đầm đìa. Sau khi kết hôn, Trình Sơn vẫn thỉnh thoảng yêu cầu cô ta ra ngoài hầu hạ Trần Vạn Lương để lôi kéo mối quan hệ.
Nụ cười trên khuôn mặt Trình Mỹ Trân đông cứng lại, cả người run lên vì tức giận.
Cùng lúc đó, ba người Chu Chi Nam quay lại, anh mở rèm ra, thấy Trình Mỹ Trân đang ngồi đó liền nhíu mày.
“Cút ra ngoài.”
…
Trên đường về, trên xe chỉ có tài xế và hai người bọn họ. Lục Hán Thanh lái một chiếc xe khác, định đến Chu gia để uống một tách trà với hai anh em Lý Tự Như.
Nguyễn La không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Chi Nam nghĩ cô hơi mệt nên không nói nhiều, chỉ hỏi: “Trình Mỹ Trân tìm em làm gì thế?”
Cô vô tình đáp lại: “Thấy em nên nhất quyết muốn tới chào hỏi, em cũng không quan tâm lắm.”
Chu Chi Nam gật đầu, vỗ vỗ vào tay cô.
Trái tim Nguyễn La đang trôi dạt về nơi xa.
Sau khi mang thai cô ăn uống nhiều hơn, nhưng cô nghĩ mình vẫn còn trẻ nên không mảy may nghi ngờ. Sau đó, những ngày trước khi sẩy thai cô cảm thấy bụng đau quặn từng cơn, nhưng cơn đau âm ỉ không rõ nguyên nhân. Từ hồi nhỏ đã thường như vậy, cơ thể cũng không được khoẻ, thường xuyên đói bụng. Chỉ nghĩ rằng bụng đau thì nên ăn cái gì đó, vì vậy cô càng ăn nhiều hơn.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã làm mẹ trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nên nói, đáng lẽ cô phải cảm nhận được tín hiệu về sự ra đi của thai nhi trong bụng, nhưng cô lại không coi trọng điều đó.
Quả thật, cô khao khát có được đứa con của riêng mình. Bởi vì cô cho rằng, bản thân khi làm mẹ nhất định sẽ không giống như Nguyễn Phương Hữu và Triệu Phương, cô sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này. Và Chu Chi Nam chắc chắn sẽ là người cha hiền từ nhất. Khi đó, cô sẽ có trách nhiệm đưa con đi chơi, còn Chu Chi Nam sẽ dạy con viết chữ, đọc sách. Lại nghĩ tiếp, khi đứa trẻ lớn hơn, cô cũng có thể dạy cho nó chơi đàn. Nếu chiến tranh có thể kết thúc, vậy thì càng mỹ mãn hơn rồi đúng không?
Chỉ là trong hàng ngàn ý niệm của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Chi Nam sẽ không muốn có một đứa con với cô.
Nguyễn La cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Cô đã từng nghĩ sẽ thuận theo tự nhiên, cũng có lúc cho rằng mình không thể mang thai, thậm chí cô còn nghĩ do tuổi của Chu Chi Nam lớn… nhưng đều không phải.
Ngày thường những suy nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt, không chờ đến lúc suy nghĩ cẩn thận đã mở miệng nói ra, tức giận chính là tức giận, thẳng thắn dạy dỗ Chu Chi Nam. Tuy nhiên lần này thì khác, cô muốn giữ trong lòng, không thể nói ra.
Đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách đợi dì Mai pha trà. Chu Chi Nam và Lý Thanh Như uống trà Bát Bảo, Lục Hán Thanh và Lý Tự Như muốn uống Thái Bình Hầu Khôi, hỏi đến Nguyễn La, Nguyễn La lắc đầu, một mình đi lên lầu.
Chu Chi Nam quan tâm nói một câu “Cô ấy mệt rồi”, anh cũng không nghĩ nhiều.
Nguyễn La đứng trước cửa sổ nhìn những bông hoa cẩm tú cầu mới trồng ở sân sau đang đâm chồi nảy lộc, cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới đi ra ngoài.
Lời bài hát “Toả Lân Nang” mà cô nghe hôm nay vẫn còn văng vẳng trong đầu: Tôi chỉ biết vinh hoa phú quý là số mệnh của cuộc đời, mấy ai biết số kiếp lại phút chốc rõ ràng.
Trước kia tôi cũng từng nũng nịu thất thường, cho đến hiện tại ngay cả tôi cũng không nhớ nổi những gì đã trải qua…
Đây cũng là một bài học từ ông trời, ngài dạy tôi bỏ đi những hận thù còn sót lại, tránh nóng giận, ăn năn hối lỗi, sửa đổi tính tình, không quyến luyến những tình cảm đã chết, ở trong biển khổ hồi tâm chuyển ý, sớm ngày thức tỉnh, tìm được hạnh phúc đích thực.
–
Ban đầu anh để cô học đàn là muốn cô bồi dưỡng tính cách của mình, vốn nghĩ chỉ học mấy bài nhạc phổ biến để lúc bình thường lấy ra biễu diễn một chút. Nhưng Lý Thanh Như lại có suy nghĩ khác, cô đối xử với Lý Thanh Như như chị gái ruột, luôn cảm thấy lời cô ấy nói là đúng.
Chu Chi Nam cũng vui khi thấy cô càng ngày càng điêu luyện hơn.
Ở một nơi khác, Trình Sơn mất tích, bà Trình vì sợ hãi mà thường xuyên sinh bệnh, bắt đầu nằm liệt trên giường. Nhà thuốc Trình Ký trở nên hỗn loạn, Trình Mỹ Trân đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đau khổ chống đỡ. Tóm lại, cuối cùng nó vẫn phải rơi vào tay nhà họ Thẩm, ai bảo cô ấy đã lập gia đình, hơn nữa Trình Sơn còn không đào tạo một người kế nghiệp thân thích.
Nhưng hiện giờ ở Thượng Hải không có ai quan tâm đến ông chủ Trình Sơn nữa.
Người được chú ý nhiều nhất hẳn là ông Trình, Trình Nghiễn Thu.
Trước khi tuyên truyền và công bố thông tin công khai rằng ông chủ Trình sẽ biểu diễn trong vở kịch mới “Toả Lân Nang”, Chu Chi Nam đã đặt sẵn hàng ghế đặc biệt ở buổi biểu diễn ra mắt của Nhà hát Hoàng Kim. Anh và Hàn Thích Trúc vẫn luôn thích làn điệu Trình Phái, suy cho cùng diễn viên ưu tú luôn có lý do để trở thành diễn viên ưu tú, không có lửa làm sao có khói. Lục Hán Thanh và Lý Tự Như không quan tâm đến hí kịch lắm, chỉ thỉnh thoảng đi nghe để giải tỏa tâm trạng.
Anh nói trước với Nguyễn La một tuần rằng sẽ đi xem một vở kịch vào cuối tháng, ông Trình từ câu lạc bộ Thu Thanh của Bắc Bình đã đến Thượng Hải. Chu Chi Nam thừa nhận anh có ý đồ muốn đưa Nguyễn La ra ngoài đi dạo, cô suốt ngày chỉ ở nhà sẽ không tốt. Nguyễn La nhìn Chu Chi Nam tràn ngập mong đợi, cô cười một tiếng rồi đáp lại: “Được.”
Người đàn ông thấy cô đồng ý ra ngoài, lập tức vui vẻ, ngày hôm sau liền mời thợ may của Tần Ký đến đo quần áo cho cô, còn vội vàng hơn cả khi đi làm, nhưng cô lại không hào hứng lắm. Chu Chi Nam nghe thợ may báo cáo rằng vòng eo của Nguyễn La đã giảm mất hai tấc so với lúc trước, lòng anh nghẹn lại đến mức khó chịu.
Về đến nhà anh còn cố tình ra vẻ thoải mái mà hỏi Nguyễn La: “Hôm nay em chọn chất liệu trang phục thế nào rồi?”
Cô nghiêng đầu, cầm một cuốn sách trên tay. Lâm Vãn Thu gửi thư cho cô, nói cô nên đọc nhiều sách hơn, cô coi đó là lời nói hết sức quan trọng.
“Thợ may một hai nói có một số loại vải màu vàng trông rất đẹp, nhưng em không thích chúng. Em thấy chúng quá chói mắt, chị Thanh Như thay em quyết định rồi. Anh nói xem bình thường chị ấy hay mặc những loại vải trơn và trang nhã, nhưng chị ấy lại chọn những cái sáng sủa và thanh lịch cho em, lý do là gì thế nhỉ.”
Chu Chi Nam vừa thay quần áo vừa nghe cô lẩm bẩm đủ thứ chuyện, chỉ cảm thấy nếu bây giờ cô thực sự vui vẻ thì những năm tháng của cuộc đời này cũng trôi qua thật êm đềm.
Ngày 30 tháng 4 Dân Quốc năm thứ 29, “Toả Lân Nang” của Trình Nghiễn Thu được công chiếu tại Nhà hát Hoàng Kim Thượng Hải. Ở sảnh đặt các lẵng hoa từ nhiều chủ doanh nghiệp hay chính trị gia khác nhau gửi đến, áp lực đối với phòng vé là không thể chịu nổi.
Chu Chi Nam lặng lẽ đưa Nguyễn La lên lầu, vẫn là ghế ở hàng chính giữa lần trước, vẫn là mấy người như cũ, cộng thêm Lý Thanh Như đã về nước.
Sau khi ngồi vào chỗ, người phục vụ mang đến một tấm chăn, Chu Chi Nam lấy chăn đắp cho Nguyễn La, sợ cô ngồi lâu sẽ bị cảm lạnh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, nói anh phải giữ thái độ khiêm tốn một chút. Cô đang bị Chu Chi Nam nắm lấy cả hai tay, anh chỉ cười không để ý.
Kể từ lần trước nghe “Tô Tam áp giải tội phạm”, hôm nay Nguyễn La cũng đã nghiêm túc xem kịch, mặc dù cô không hiểu thanh y(*) Trình Phái là gì, chỉ nghe cho vui mà thôi.
(*)Thanh y: vai đào trong hí khúc
Bốn bức tường xung quanh bắt đầu phát ra âm thanh, bức màn được kéo ra, vở kịch bắt đầu.
Bởi vì nó là một kịch bản mới nên ai nấy đều xem rất nghiêm túc. Có đôi chỗ Nguyễn La không hiểu được, bèn nhỏ giọng hỏi Chu Chi Nam, để anh giải thích cho những nghi vấn của mình.
Làn điệu Trình phái dịu dàng và da diết, khi tới khúc hát về hoàn cảnh của Tiết Tương Linh sau thảm họa, Nguyễn La xúc động, hơi rơm rớm nước mắt. Kể từ sau sự việc đó, tính tình của cô ngày càng trở nên quái đản, không lý do gì cũng sẽ cảm thấy đa sầu đa cảm, cứ liên tục như thế.
Chu Chi Nam đau lòng đưa khăn tay cho cô, thầm nghĩ không dám nói nhiều nữa. Bởi vì đa số các vở kịch của ông Trình đều có kết cục bi thảm, anh cũng không an ủi cô, vì sợ rằng Nguyễn La sẽ càng khóc nhiều hơn. Chỉ thầm hối hận vì quyết định đưa cô đến đây.
Lời bài hát được viết quá huyền diệu, từng câu từng chữ đều đánh trúng trái tim của Nguyễn La.
Tất nhiên cũng thấy may mắn rằng nó là một câu chuyện Lan Nhân Nhứ Quả* hay.
*Lan nhân nhứ quả: Khi mới bắt đầu thì đẹp đẽ như hoa lan, đến cuối cùng lại tan vỡ mỗi nơi mỗi mảnh.
Sau khi vở kịch kết thúc, Trình Nghiễn Thu dẫn người lên sân khấu chào cảm ơn, những tay áo được vẫy ra rất đẹp mắt, khán giả vỗ tay không ngớt, tuyên bố buổi biểu diễn đầu tiên của “Toả Lân Nang” thành công tốt đẹp.
Chu Chi Nam không có thời gian ở lại. Vừa rồi có người hầu báo với anh là học giả Đoàn Lão thuộc thế hệ lớn tuổi ở Thượng Hải cũng đến xem kịch. Ông đã từng dạy bậc cha chú của ba người, đi thăm hỏi là lẽ đương nhiên. Hàn Thính Trúc đưa A Âm rời đi trước, Chu Chi Nam nói Nguyễn La với Lý Thanh Như ở lại ghế ngồi, bọn họ sẽ nhanh chóng quay về.
Nhưng ngay sau khi Chu Chi Nam, Lý Tự Như và Lục Hán Thanh rời đi, lại xuất hiện vị khách không mời mà đến, bị bảo vệ chặn ở cửa không cho vào. Nguyễn La từ từ đứng lên, vén rèm lên nhìn, là Trình Mỹ Trân.
Hôm nay, cô mặc bộ sườn xám làm bằng sa tanh thêu hoa màu vàng nhạt mà Lý Thanh Như chọn, bên ngoài khoác một chiếc áo nịt dệt kim hở cổ màu trắng, trâm cài kim cương trên ngực có chút chói mắt.
“Cậu tới đây làm gì?”
Thái độ Trình Mỹ Trân khiêm tốn hơn, nhẹ giọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, không mất nhiều thời gian đâu.”
Nguyễn La không muốn cô ta tiếp tục giằng co với người khác ở cửa, gật đầu cho cô ta vào. Lý Thanh Như không quá để ý, cho rằng đó là bạn của Nguyễn La, ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích, nhìn cảnh tàn cuộc phía dưới nhà hát.
Cô và Trình Mỹ Trân ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa, có một cậu bé tiến lên châm trà, “Có gì thì nói đi.”
Trình Mỹ Trân nói, “Bố tớ đã chết, mẹ cũng đang ốm trên giường.”
“Ừm.”
Có liên quan gì đến Nguyễn La đây?
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của cô, trong lòng cô ta càng căm hận, “Là ông chủ Chu làm như vậy. Bố tớ đã phát hiện ra bí mật của anh ta.”
Ồ? Cô không biết Chu Chi Nam có bí mật kinh thiên động địa.
Nguyễn La phớt lờ cô ta, nhưng Trình Mỹ Trân tiếp tục nói: “Anh ta luôn uống thuốc do bác sĩ Lý kê đơn. Đó là một loại thuốc điều dưỡng của Đông y, có thể kìm hãm đàn ông … xuất tinh … để ngăn phụ nữ mang thai. Nhưng rất ít người biết vì hiệu quả của thuốc không được đảm bảo, cho nên có thể xảy ra việc ngoài ý muốn…”
Cô ta đọc sách y khoa nhiều không kém Trình Sơn. Sau khi Trình Sơn mất tích, cô ta tìm thấy tờ đơn trong phòng làm việc ở nhà, trên đó chỉ có chữ “Chu” và liệt kê một số loại dược liệu kỳ lạ. Phải mất một thời gian nghiên cứu, cuối cùng cô ta cũng tìm ra tác dụng của thuốc. Phải nói rằng Lý Tự Nhu có thiên phú về y học, anh ta rất am hiểu về các loại thuốc Đông y. Hôm nay, cô ta cùng cha mẹ chồng đến xem kịch, ngồi ở hàng ghế xéo tầng trên. Chu Chi Nam và những người khác không nhìn thấy cô ta, nhưng cô ta nhìn thấy họ, vì vậy vừa thấy mấy người đàn ông ra ngoài là cô ta đi tới đây ngay.
Bây giờ Trình Ký đã suy sụp, cô ta cũng sẽ không để cho Nguyễn La sống yên ổn. Nhìn khí sắc hiện giờ của cô mà xem, thực sự là sống quá tốt.
Lúc này, Nguyễn La nhìn miệng cô ta cứ mở ra đóng vào thì chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lời nói của Trình Mỹ Trân cô không thể tin được.
Tốt hơn là cô không nên tin một chữ nào.
Trình Mỹ Trân chỉ muốn làm cho cô cảm thấy rằng Chu Chi Nam không yêu cô và không muốn cô sinh cháu đích tôn cho nhà họ Chu.
Cô càng không tin vào điều đó.
“Mỹ Trân, cậu có thai à?” Nguyễn La nhìn cái bụng hơi lồi của cô ấy.
Khi nói đến con cái, những người sắp làm mẹ thường dịu dàng hơn. Cô ta nhướng mày, cười nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đứa con này làm tớ thai nghén rất nghiêm trọng. Gần đây thật sự rất vất vả.”
Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Nguyễn La cực kỳ hâm mộ, nhìn cô ta cười, nhưng lời nói lại khiến Trình Mỹ Trân tức đến hộc máu.
“Không biết là của Thẩm Trọng Dân hay Trần Mặc Lương nhỉ?”
Nguyễn La đâm người là phải đâm vào vết sẹo chưa lành để máu chảy đầm đìa. Sau khi kết hôn, Trình Sơn vẫn thỉnh thoảng yêu cầu cô ta ra ngoài hầu hạ Trần Vạn Lương để lôi kéo mối quan hệ.
Nụ cười trên khuôn mặt Trình Mỹ Trân đông cứng lại, cả người run lên vì tức giận.
Cùng lúc đó, ba người Chu Chi Nam quay lại, anh mở rèm ra, thấy Trình Mỹ Trân đang ngồi đó liền nhíu mày.
“Cút ra ngoài.”
…
Trên đường về, trên xe chỉ có tài xế và hai người bọn họ. Lục Hán Thanh lái một chiếc xe khác, định đến Chu gia để uống một tách trà với hai anh em Lý Tự Như.
Nguyễn La không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Chi Nam nghĩ cô hơi mệt nên không nói nhiều, chỉ hỏi: “Trình Mỹ Trân tìm em làm gì thế?”
Cô vô tình đáp lại: “Thấy em nên nhất quyết muốn tới chào hỏi, em cũng không quan tâm lắm.”
Chu Chi Nam gật đầu, vỗ vỗ vào tay cô.
Trái tim Nguyễn La đang trôi dạt về nơi xa.
Sau khi mang thai cô ăn uống nhiều hơn, nhưng cô nghĩ mình vẫn còn trẻ nên không mảy may nghi ngờ. Sau đó, những ngày trước khi sẩy thai cô cảm thấy bụng đau quặn từng cơn, nhưng cơn đau âm ỉ không rõ nguyên nhân. Từ hồi nhỏ đã thường như vậy, cơ thể cũng không được khoẻ, thường xuyên đói bụng. Chỉ nghĩ rằng bụng đau thì nên ăn cái gì đó, vì vậy cô càng ăn nhiều hơn.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã làm mẹ trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nên nói, đáng lẽ cô phải cảm nhận được tín hiệu về sự ra đi của thai nhi trong bụng, nhưng cô lại không coi trọng điều đó.
Quả thật, cô khao khát có được đứa con của riêng mình. Bởi vì cô cho rằng, bản thân khi làm mẹ nhất định sẽ không giống như Nguyễn Phương Hữu và Triệu Phương, cô sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này. Và Chu Chi Nam chắc chắn sẽ là người cha hiền từ nhất. Khi đó, cô sẽ có trách nhiệm đưa con đi chơi, còn Chu Chi Nam sẽ dạy con viết chữ, đọc sách. Lại nghĩ tiếp, khi đứa trẻ lớn hơn, cô cũng có thể dạy cho nó chơi đàn. Nếu chiến tranh có thể kết thúc, vậy thì càng mỹ mãn hơn rồi đúng không?
Chỉ là trong hàng ngàn ý niệm của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Chi Nam sẽ không muốn có một đứa con với cô.
Nguyễn La cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Cô đã từng nghĩ sẽ thuận theo tự nhiên, cũng có lúc cho rằng mình không thể mang thai, thậm chí cô còn nghĩ do tuổi của Chu Chi Nam lớn… nhưng đều không phải.
Ngày thường những suy nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt, không chờ đến lúc suy nghĩ cẩn thận đã mở miệng nói ra, tức giận chính là tức giận, thẳng thắn dạy dỗ Chu Chi Nam. Tuy nhiên lần này thì khác, cô muốn giữ trong lòng, không thể nói ra.
Đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách đợi dì Mai pha trà. Chu Chi Nam và Lý Thanh Như uống trà Bát Bảo, Lục Hán Thanh và Lý Tự Như muốn uống Thái Bình Hầu Khôi, hỏi đến Nguyễn La, Nguyễn La lắc đầu, một mình đi lên lầu.
Chu Chi Nam quan tâm nói một câu “Cô ấy mệt rồi”, anh cũng không nghĩ nhiều.
Nguyễn La đứng trước cửa sổ nhìn những bông hoa cẩm tú cầu mới trồng ở sân sau đang đâm chồi nảy lộc, cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới đi ra ngoài.
Lời bài hát “Toả Lân Nang” mà cô nghe hôm nay vẫn còn văng vẳng trong đầu: Tôi chỉ biết vinh hoa phú quý là số mệnh của cuộc đời, mấy ai biết số kiếp lại phút chốc rõ ràng.
Trước kia tôi cũng từng nũng nịu thất thường, cho đến hiện tại ngay cả tôi cũng không nhớ nổi những gì đã trải qua…
Đây cũng là một bài học từ ông trời, ngài dạy tôi bỏ đi những hận thù còn sót lại, tránh nóng giận, ăn năn hối lỗi, sửa đổi tính tình, không quyến luyến những tình cảm đã chết, ở trong biển khổ hồi tâm chuyển ý, sớm ngày thức tỉnh, tìm được hạnh phúc đích thực.
–