- Tác giả
- Thị Từ
- Thể loại
- Ngôn tình
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 6,772
- Cập nhật
Thượng Hải dường như luôn ngập tràn sức sống, phồn vinh náo nhiệt.
Thời kì dân quốc loạn lạc, chiến tranh liên miên, nhưng lại dường như cố tình vòng qua nơi này.
Năm ấy là 29 thời dân quốc, tại Bến Thượng Hải danh tiếng, nơi có một câu chuyện tình yêu khiến người rung động
Hai bên chiến tranh khói lửa thuốc súng, trước tiên để tôi hát khúc tình ca cho em.
CP: Chu Chi Nam & Nguyễn La.
Tâm ý đã định, muôn đời không thay đổi.
✓ Trích đoạn:
Dáng vẻ bướng bỉnh của cô gái đứng ở chính giữa phòng sách, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đối diện.
“Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, tôi còn muốn ngủ nướng.”
Anh như cười như không nhìn dáng vẻ giả vờ trấn tĩnh và lạnh nhạt của cô.
“Lần sau mặc quần áo cho cẩn thận, biết không?”
“Chính anh làm chuyện súc sinh, còn sợ người khác nhìn thấy sao?”
Anh nhếch mày, dáng vẻ hứng thú đáp lại: “Nếu phải nói một trong hai chúng ta ai là súc sinh, vậy thì cũng chỉ có là em.”
“Sao lại là tôi?” Nguyễn La khó hiểu hỏi.
“Nguyễn Phương Hữu tặng em cho tôi để gán nợ. Ông ta mới là súc sinh, còn em là tiểu súc sinh.”
Nguyễn La chính là một con hổ giấy, ngày thường được Chu Chi Nam dung túng nên chuyện gì cũng muốn gây sự. Nhưng vừa bị anh nói thì cô lại không thể đáp trả mà chỉ biết khóc. Lúc này đôi mắt cô ửng đỏ, dáng vẻ đáng thương đang cố gắng lườm anh.
Chu Chi Nam kéo cô đến trước ghế rồi ôm cô vào trong ngực, để Nguyễn La ngồi trên đùi anh.
“Ngoại trừ việc khóc ra thì em còn làm được gì nữa. Trên đời này cũng chỉ có tôi là đau lòng cho em thôi.”
Những giọt nước mắt của Nguyễn La rơi xuống, thấm ướt trên bộ quần áo thẳng thớm của anh. Vậy mà một người nghiện sạch sẽ như Chu Chi Nam lại không để ý, tùy tiện lau vài cái.
“Em ngoan ngoãn một chút đi. Cơ thể không được tùy tiện để người khác nhìn thấy.”
“Hửm?”
Nguyễn La từ chối trả lời, chỉ nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Làm Nguyễn La có gì tốt chứ. Nguyễn Phương Hữu cũng chỉ coi em như đồ vật để trao đổi. Bây giờ em tên là Chu La.”
Không biết cô đã khóc thút thít bao lâu, cuối cùng dựa vào lồng ngực của anh ngủ mất. Cô gái 18 tuổi với đôi chân thon dài thẳng tắp nhưng đôi khi vẫn giống như một đứa trẻ.
Chu Chi Nam ôm cô quay về phòng ngủ, cởi bỏ áo ngoài đặt ở trên giường để Nguyễn La ngủ thêm an ổn.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, trong lòng tràn đầy sự cùng chiều.
Thời kì dân quốc loạn lạc, chiến tranh liên miên, nhưng lại dường như cố tình vòng qua nơi này.
Năm ấy là 29 thời dân quốc, tại Bến Thượng Hải danh tiếng, nơi có một câu chuyện tình yêu khiến người rung động
Hai bên chiến tranh khói lửa thuốc súng, trước tiên để tôi hát khúc tình ca cho em.
CP: Chu Chi Nam & Nguyễn La.
Tâm ý đã định, muôn đời không thay đổi.
✓ Trích đoạn:
Dáng vẻ bướng bỉnh của cô gái đứng ở chính giữa phòng sách, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đối diện.
“Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, tôi còn muốn ngủ nướng.”
Anh như cười như không nhìn dáng vẻ giả vờ trấn tĩnh và lạnh nhạt của cô.
“Lần sau mặc quần áo cho cẩn thận, biết không?”
“Chính anh làm chuyện súc sinh, còn sợ người khác nhìn thấy sao?”
Anh nhếch mày, dáng vẻ hứng thú đáp lại: “Nếu phải nói một trong hai chúng ta ai là súc sinh, vậy thì cũng chỉ có là em.”
“Sao lại là tôi?” Nguyễn La khó hiểu hỏi.
“Nguyễn Phương Hữu tặng em cho tôi để gán nợ. Ông ta mới là súc sinh, còn em là tiểu súc sinh.”
Nguyễn La chính là một con hổ giấy, ngày thường được Chu Chi Nam dung túng nên chuyện gì cũng muốn gây sự. Nhưng vừa bị anh nói thì cô lại không thể đáp trả mà chỉ biết khóc. Lúc này đôi mắt cô ửng đỏ, dáng vẻ đáng thương đang cố gắng lườm anh.
Chu Chi Nam kéo cô đến trước ghế rồi ôm cô vào trong ngực, để Nguyễn La ngồi trên đùi anh.
“Ngoại trừ việc khóc ra thì em còn làm được gì nữa. Trên đời này cũng chỉ có tôi là đau lòng cho em thôi.”
Những giọt nước mắt của Nguyễn La rơi xuống, thấm ướt trên bộ quần áo thẳng thớm của anh. Vậy mà một người nghiện sạch sẽ như Chu Chi Nam lại không để ý, tùy tiện lau vài cái.
“Em ngoan ngoãn một chút đi. Cơ thể không được tùy tiện để người khác nhìn thấy.”
“Hửm?”
Nguyễn La từ chối trả lời, chỉ nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Làm Nguyễn La có gì tốt chứ. Nguyễn Phương Hữu cũng chỉ coi em như đồ vật để trao đổi. Bây giờ em tên là Chu La.”
Không biết cô đã khóc thút thít bao lâu, cuối cùng dựa vào lồng ngực của anh ngủ mất. Cô gái 18 tuổi với đôi chân thon dài thẳng tắp nhưng đôi khi vẫn giống như một đứa trẻ.
Chu Chi Nam ôm cô quay về phòng ngủ, cởi bỏ áo ngoài đặt ở trên giường để Nguyễn La ngủ thêm an ổn.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, trong lòng tràn đầy sự cùng chiều.