Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Nụ cười của anh quá đỗi bình tĩnh, khiến cô có cảm giác không biết có phải anh đang giở trò không.
Sở Vọng muốn tìm thử manh mối trong đó nhưng đáng tiếc, mỗi lần anh cười là lại khiến người ta đứng hình.
Cô nghĩ rồi nói, “Ai hỏi trước đây?”
“Ưu tiên phái nữ?”
“Được.”
Sở Vọng ngoẹo đầu nghĩ, lại cảm thấy người hỏi đầu tiên thì có phần thiệt, vậy là lập tức đổi ý: “… Đợi đã, phái nữ xin ưu tiên phái nam.”
“Được.” Tạ Trạch Ích cười, nhìn cô không chớp mắt, “Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”
“Em ăn bánh rồi, không đói.” Cô đáp quả quyết.
“Ừ.”
“Ừ?”
“Hỏi xong rồi.”
“…” Cô tức giận, “Trò này đâu phải chơi như vậy, anh phải hỏi điều anh thật sự muốn hỏi, không thể nhường em được.”
“Đó là điều anh muốn hỏi.”
“Phải cố gắng tìm câu hỏi làm khó người trả lời, làm người ta do dự.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ…” Cô nghiêng đầu trầm ngâm, ví dụ như gì nhỉ?
“Em tên gì?”
“Hả?”
“Cho anh biết tên của em.”
Cô hoàn hồn, trả lời, “Lâm trí.” Cô muốn nói với anh là chữ Trí trong“Trí dĩ kỳ ung phòng tây khương”, cũng là Trí trong“Hà dĩ trí khấu khấu”, nhưng lời đến bên môi lại thành, “Trí, chính là ‘to’ trong ‘to someone’.”*
“Lâm Trí.”
“Ừm.”
“Lâm Trí…”
Anh nghiêm túc gọi tên cô hai lần bằng chất giọng trầm ổn, khiến lòng cô râm ran.
Cảm giác này tựa như vị lữ khách cô đơn đang phiêu bạt nơi xứ lạ, chợt có người thân thiết gọi tên tục. Điểm khác với Từ Thiếu Khiêm chính là, cô chỉ là kẻ tạm trú, từ trong ra ngoài đều được tư tưởng của anh mài giũa, tình cờ có thể nếm được bát thức ăn quê nhà ấm áp, thế nhưng lại không thể dừng chân. Tới khi ăn xong vẫn phải vác bọc đồ lên đường, bước vào màn đêm mịt mù sương tuyết.
Song lần này, người trước mặt lại đỡ lấy bọc đồ của cô vác lên lưng mình, trên mặt mỉm cười, dịu dàng nói: “Có mệt không? Hoan nghênh em về nhà.”
Nước mắt cô chực trào.
Miệng mở to, nhưng âm thanh lại như biến mất, “Đến lượt em.”
“Ừ.”
“Những lời em nói ở trường đua ngựa anh đều nghe hiểu, nhưng vì sao lại giả vờ không hiểu?”
“Sợ dọa em.”
“Sao anh biết sẽ dọa được em?” Không phải người nên bị dọa là anh sao?
Tạ Trạch Ích nghĩ ngợi, làn mi cụp xuống, sau đó cười nói, “Trước khi đẩy cửa ra anh có định hỏi thật, nhưng tới khi đi vào phòng bệnh, thấy em nhìn anh như thế, cứ như đã làm sai chuyện… Em biết ánh mắt mình lúc đó trông như thế nào không? Anh chỉ sợ nếu mở miệng sẽ làm em bỏ trốn mất.”
Cửa sổ để mở, gió biển lùa vào, cô lập tức đổi tư thế thoải mái, đứng dậy ngồi trên bệ cửa trò chuyện với anh.
Trong khoảnh khắc Tạ Trạch Ích nhìn cô, anh thoáng thất thần.
Cô nhắc nhở, “Đến lượt anh rồi.”
Anh hoàn hồn, nghĩ rồi hỏi, “Có sợ không?”
“Sợ gì?” Cô cười, hỏi ngược lại.
Cô biết anh đang hỏi chuyện gì. Sợ gì? Sợ quê hương bị tàn sát, sợ không còn đồng loại; sợ cô đơn, sợ lủi thủi một mình ở nơi loạn thế này, sợ bị coi là dị loại, sợ bị xuyên tạc, sợ bị hiểu lầm. Nhưng không phải anh cũng như vậy sao, cô đã biết điều ấy từ khoảnh khắc anh đứng trước cổng hội đồng khu bộc bạch. Nơi trái tim hướng đến chính là nhà, là mảnh đất dưới chân cô, là người đàn ông trước mặt, từ nay về sau chẳng sợ cô đơn.
“Đây là câu hỏi của em?”
“Không phải! Em vẫn chưa hỏi mà!”
Tạ Trạch Ích không nhanh không chậm nói, “Được, hỏi lại đi.”
Cô ngoẹo đầu nghĩ rồi giảo hoạt cười, “Đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
Tạ Trạch Ích cười với vẻ bất đắc dĩ.
“Anh có thể không trả lời,” Cô đắc ý, đưa ly hổ phách to bằng nắm đấm đến cạnh anh, “Uống đi.”
Anh nhận lấy nhưng đặt sang một bên, chậm rãi trả lời, “Bốn người.”
Cô không nén nổi tò mò, vươn người tới trước truy hỏi: “Ngoài Mã Linh và cô gái ở bờ Đông ra thì ai nữa?”
Tạ Trạch Ích cười nói, “Hai người.”
Cô tự biết mình lỡ lời, mất mát lùi về sau ngoan ngoãn ngồi yên, “Được được. Anh hỏi đi.”
Chỉ vừa ngồi xuống bệ cửa thì đã nghe thấy anh hỏi tiếp, “Một cô gái ở trường nữ St Martha’s cùng một cô gái ở trường Hiệp hội Cứu trợ New York. Là khách qua đường cả, chuyện cũng không có gì. Còn không ấn tượng bằng món hoành thánh tôm tươi ăn ở tiệm ăn do cha mẹ cô ấy mở trên phố người Hoa tại New York.”
Thật ra cô không quá hứng thú về chuyện này lắm, chỉ có chút xíu đó thôi, cũng chỉ tò mò về phản ứng của anh sau khi nghe thấy câu hỏi. Có lẽ sẽ khó trả lời đây, cô nghĩ, nhưng không ngờ chưa tới mười giây mà đã đưa ra câu trả lời rất thẳng thắn như vậy, thế là gật đầu khoát tay, coi như bỏ qua cho anh, “Đến lượt anh.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu lên, bình thản hỏi, “Còn em?”
Cô không ngờ anh lại dùng câu hỏi của cô hỏi ngược lại, trong lòng khiếp sợ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời, “Không có ai cả, chỉ có anh. Hai đời cộng lại cũng chỉ có một mình anh.”
“Ừ.”
Cô suy nghĩ rồi cảm thấy không đúng, “Anh Ngôn Tang là vị hôn phu trời ban cho em, em rất tôn trọng anh ấy, nhưng còn chưa có suy nghĩ quá giới hạn thì hôn sự đã chấm hết. Nếu tính ra thì, chắc là hai người… Mà cũng không đúng, nói như vậy thì chỉ một thôi. Em và anh còn chưa kịp yêu đương thì đã bỏ qua giai đoạn bạn trai, thành, thành…”
“Ông xã.”
Cô thở dài, đúng là thua thiệt mà.
“Không sao, sau này sẽ đền bù.”
Cô ngẩng đầu nhủ: bỏ qua giai đoan bạn trai bạn gái thì đền kiểu gì đây?
Có điều so với hỏi câu này, cô càng muốn nắm chắc cơ hội hỏi điều khác hơn.
“Anh Tạ?”
“Có mặt.”
“Nụ hôn đầu là lúc nào?”
Tạ Trạch Ích bật cười, nói, “Bốn tuổi.”
Cô kinh hãi, “Sớm thế hả!”
“Nghe nói hồi nhỏ anh rất xinh xắn, hồi ở Quảng Đang thường bị con gái hôn trộm.”
“A…” Cô lại nhớ đến cái tên “A Chính” đầy nhã trí của anh, không khỏi tự tưởng tượng ra một Tạ Trạch Ích môi đỏ da trắng mi dài.
Tạ Trạch Ích như biết cô đang nghĩ gì, nhân lúc cô vẫn cười thì đột ngột hỏi, “Còn em? Nụ hôn đầu là vào lúc nào?”
“Năm ngoái, ngày 1 tháng 4.”
Anh cúi đầu trầm tư, “Ngày 1 tháng 4…”
Như thể sợ anh truy hỏi đối tượng là ai, cô lập tức ngắt lời anh: “Đến lượt em.”
“Được.”
Cô cẩn thận nghĩ kỹ, quyết tâm chơi lớn một phen, đưa ra câu hỏi mà anh không trả lời được.
Thế là hỏi nhanh một câu như đùa dai, “Lần đầu tiên là bao giờ?”
“Lần đầu tiên gì?” Anh chớp mắt.
“Anh biết mà.”
“Lần đầu tiên? Đi lặn? Lướt sóng? Lái máy bay? Bắn súng? Nhai cau, hút thuốc, hay là…”
“Chơi xấu phạt ba ly.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Tạ Trạch Ích lắc đầu cười, sau đó mở nút bình Whisky, đổ đầy một ly. Lúc ngẩng đầu uống rượu, chất lỏng trào ra chảy xuống cổ anh, trượt qua hầu kết di động lên xuống.
Ly hổ phách lóe sáng.
Anh đặt ly rượu xuống, cô hỏi: “Một ly? Không phải ba ly?”
Anh thẳng thắn, “Ừ. Anh không trả lời được.”
Cô hụt hẫng, “Ờ. Đến lượt anh.”
“Em ——”
Cô lập tức ngắt lời, “Không được hỏi trùng câu hỏi của em!”
Anh dừng lại, đoạn đáp: “Được.”
Không biết vì sao cô lại thấy giận: “Anh không có điều gì rất muốn biết về em sao? Không tò mò chút nào ư?”
“Ngày trước thì có.”
“Còn bây giờ?”
“Cũng có. Muốn vận mệnh nói cho anh biết liệu mình có thể bình an bầu bạn với em cho đến già, đến lúc chết, đến hết đời không… Anh cho rằng việc em đến cạnh bên anh đã là may mắn trong đời, nên không dám hy vọng nhiều hơn.”
Cô ngẩng đầu, “Nhưng anh không hề biết em trông thế nào, có cao đủ 1m6 không, trình độ học vấn có cao không, tính khí thế nào, thế mà đã muốn sống hết đời với em…”
“Tính khí? Tính khí thì xấu thật, nói dễ hiểu thì là cô nàng khùng nhất anh từng gặp. Có điều thế thì đã sao?”
“Thậm chí anh còn không biết em mấy tuổi, có lẽ linh hồn này là một bà cụ tóc bạc da nhăn nheo thì sao?”
“Lớn tuổi hơn anh không?”
“Lớn hơn.”
“Bao nhiêu? Năm nay đã tám mươi tuổi chẵn chưa?”
“… Không tới mức ấy.”
“Thế thì tốt rồi, đã tám mươi mà còn ngây thơ như vậy thì đúng là hiếm.”
Cô dở khóc dở cười.
“Nói vài chuyện về em mà anh không biết đi. Nói một chuyện uống một ly. Nếu anh biết thì phạt em một ly, xem ai gục trước.”
Cô gật đầu, “Vậy chắc chắn anh thua rồi.”
Anh nói: “Thử đi đã.”
Cô lập tức bảo: “Em chỉ thấp thua anh 18 cm.”
Anh uống hết một ly, một tay cầm ly một tay cầm bình rượu, đột nhiên nhìn cô.
Rồi anh đứng dậy đi tới, ôm lấy cô dựa lưng vào khung cửa, để cô tựa vào lòng mình.
“Ừ, vị trí ngang môi.”
Nói xong thì hôn lên trán, lên tóc cô, gác nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô.
Cô ngửi thấy mùi lá bưởi trên người anh – cũng giống như cô vậy, hòa lẫn giữa hơi thở của anh là mùi lưu huỳnh nhẹ của rượu Whisky mạch nha, là mùi hương tươi mát đặc trưng của mùa xuân, khiến cô không dằn nổi lòng vạch cổ áo anh ra, vùi mặt vào để ngửi thật thỏa mãn.
“Tiếp tục đi.” Anh nói.
“Hai kiếp cộng lại, có lẽ em hơn anh bảy tuổi.”
“Ừ, thế thì sao?”
“Nghĩa là anh…”
Quay lưng về phía ánh trăng, cả người cô lọt vào phạm vi bóng tối của anh. Cây nến cháy sắp hết, ngọn lửa bập bùng lay lắt trong phòng. Anh từ từ cúi đầu xuống dựa vào trán cô, mí mắt cũng cụp xuống, cánh môi hé mở toan hôn cô.
Nhận ra được ý đồ của anh, cô giơ tay che miệng anh, nói, “Sợ là anh phải gọi em một tiếng chị.”
Tạ Trạch Ích bị bịt miệng, nhưng lập tức tương kế tựu kế hôn lên lòng bàn tay cô.
Cô rụt tay về như giật điện.
Anh vòng tay ôm chặt cô hơn, hai tay ở sau lưng cô rót rượu, uống xong thì cười nói, “Bảy tuổi? Dù có bảy mươi tuổi cũng vẫn là đồ khùng của anh Zoe.”
Nói đoạn, tay phải đặt bình rượu sang một bên, anh trở tay chụp lấy cổ tay cô kéo lại gần, chậm rãi hôn lên. Mỗi một cái chạm nhẹ là lại đi đôi với xúc giác ướt át, cảm giác nhồn nhột ở lòng bàn tay cũng được khuếch đại vô hạn.
“Còn gì nữa không?” Anh ngẩng đầu lên.
Cô bị động tác của anh làm cho phân tâm, trong đầu rối bời, nghĩ một lúc lâu mới đáp, “Em… Em còn biết hút thuốc.”
Anh bật cười, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay cô ngưa ngứa.
Cô vội nhân đó rụt tay về, đưa ra sau lưng, “Cười cái gì?”
“Chuyện này thì anh biết.”
“Sao anh biết được?”
“Lúc em cầm bút.” Anh mò lấy tay cô, kẹp ngón trỏ của cô bằng đốt ngón tay thứ hai và ngón giữa, “Bao giờ cũng là tư thế này.”
Tay bên kia của cô đang cầm rượu, vì hành động của anh mà giật mình, suýt nữa làm vỡ bình.
Anh nhanh mắt duỗi tay chụp lấy.
“Nguy hiểm thật.” Cô thở phào, chui ra khỏi ngực anh né tránh cảm giác bức bách, tìm một tư thế thoải mái ngồi xếp bằng trên bàn, mở nắp rượu ra rót đầy ly cho mình.
Uống xong, cô quay đầu lại, thấy tầm mắt Tạ Trạch Ích rơi lên cuốn sách trong hộp gỗ bên cạnh cô.
Ngụm rượu trong miệng suýt nữa phun cả ra ngoài, cô ho khan liên hồi, nhanh tay nhặt cuốn sách lên giấu ra sau lưng.
Tạ Trạch Ích hỏi, “Là gì thế?”
“Không, không có gì.”
“Ồ?”
“Còn chơi nữa không?” Cô đổi chủ đề.
Anh suy nghĩ, một tay chống bên cạnh đầu gối cô, tay lùa vào mái tóc rối của cô, cười khẽ, “Ừm, chơi.”
Tầm mắt cô khẽ động theo động tác của anh, nói, “Nồi cá hồi anh nấu là món ngon nhất em từng ăn.”
Anh cười, “Đến dì giúp việc cũng biết.”
Cô không ngờ mình lại là đứa trẻ nghĩ gì trong đầu cũng viết cả ra mặt, nhất thời ủ rũ. Nghĩ ra được câu khác, cô nói, “Em sinh thiếu tháng.”
Động tác của anh khựng lại trong giây lát, sau đó nghiêng người đến gần, chóp mũi chạm vào mũi cô.
Cô thấy anh không lấy ly uống rượu, hai tay chống lên mặt bàn né lui sau, thấp giọng phàn nàn, “Không được chơi xấu.”
Anh gần như dán lên môi cô, dùng giọng mũi nói, “Anh không có.”
Cô lại bảo: “Y tá nói là có ai đó đang đợi em. Nhưng thời gian của người đó không nhiều, không đợi được nên em mới chào đời sớm hai tháng… Mới nghe lần đầu đúng là buồn cười, nhưng sau đó nghĩ, có lẽ vì an ủi đứa trẻ chào đời sớm hơn người khác hai tháng nên mới bịa ra chuyện đó.”
Cô dứt lời, vừa ngẩng đầu lên thì giật mình.
Không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không. Trong khoảng cách gang tấc, hai mắt anh sáng đến kinh ngạc, làn mi đen nhánh rũ xuống khi anh cụp mắt nhìn cô, lúc nhắm lại tựa như mây đen che lấp vầng trăng sáng.
Rồi anh nghiêng người, dịu dàng hôn lên môi cô. Hai người ngã xuống bàn, bàn tay to đang đỡ cơ thể cô chợt run lên nhè nhẹ.
Đến khi hai người tách ra, con tim cô vẫn đập thình thịch.
Anh hỏi, “Còn gì nữa không?”
Cô nói, “Có chuyện gì anh muốn biết nhất vào lúc này không?”
“Có.”
“Cái gì?”
Anh tựa trán xuống, ghé sát cô nói nhỏ, “Thích anh hôn em không?”
Hai mặt cô đỏ bừng, khẽ khàng gật đầu, đáp, “Ừm, thích.”
Anh mắt mắt, lại dịch đến gần.
Không chỉ mỗi thế. Thậm chí là nếp nhăn trên trán của anh, đôi mắt đen trắng long lanh của anh, cả ánh mắt dịu dàng khi tập trung nhìn cô và nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt anh…
Ma xui quỷ khiến thế nào mà trước khi anh hôn mình, cô lại thốt lên lời cuối cùng, “Thích ôm anh, hôn anh, thích da thịt gần gũi với anh, rồi nằm trên giường trò chuyện đến tận sáng…”
Hô hấp anh tắc nghẽn, động tác dừng lại.
Cô xoay đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh. Cô không uống nhiều rượu nhưng không hiểu sao lại chẳng khác gì kẻ say, cả gan trêu đùa anh chỉ vì để anh ngạc nhiên, để chính anh thừa nhận: thì ra em là như vậy, thế mà anh không biết.
Sau đó từ từ chuốc say anh.
Mấy chục giây trôi lại như một trăm năm qua đi.
Cuối cùng anh lên tiếng, quả nhiên giọng rất bất ngờ, “Thì ra em sẽ nói như vậy.”
Nhớ lại những lời bậy bạ mình từng nói ở kiếp trước, tuy vẫn đỏ mặt nhưng vẫn đắc chí khoe khoang, “Em còn biết nói nhiều hơn nữa cơ, anh muốn nghe không?”
Có điều lần này, cô không đắc chí nổi quá hai giây.
Gần như trong tích tắc, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nâng đầu cô lên hôn thật sâu. Cơ thể cô mất thăng bằng, lại sợ ngã xuống bàn sách nên đành giơ tay vịn lấy cổ anh.
Một giây sau, bàn tay anh dời xuống ôm eo, vòng qua khoeo chân nhấc bổng cô lên, sải bước đi vào trong góc phòng, ngồi xuống ghế gỗ hồ đào to lớn.
Sức anh lớn một cách lạ thường, bắt lấy hai chân giữ cô ngồi trên đầu gối mình, thấp giọng hỏi, “Đừng chỉ nói là cho anh nghe, làm trực tiếp cho anh nhìn, có được không?”
Đồ hai người mặc một đen một trắng, quần áo mỏng đến mức gần như trong suốt. Trong lúc được anh nhấc bổng lên, vớ trên một chân cô tuột xuống, bắp chân trần đung đưa.
Cô vùi đầu vào ngực anh, xấu hổ đến mức phát điên. Cách lớp áo da kề da, mùi cơ thể sạch sẽ quanh quẩn làm cô như đắm chìm.
Anh nhẹ nhàng nắn bóp hõm vai cô, tựa vào bên tai cô, không nhanh không chậm nói: “Nếu thấy đau thì anh sẽ dừng lại.”
Giọng thấp và khẽ đến mức có thể chết người, là tia dưỡng khí cuối cùng trước khi cô nghẹt thở.
Cô nghe thấy mình đáp: “Vâng.”
Sở Vọng muốn tìm thử manh mối trong đó nhưng đáng tiếc, mỗi lần anh cười là lại khiến người ta đứng hình.
Cô nghĩ rồi nói, “Ai hỏi trước đây?”
“Ưu tiên phái nữ?”
“Được.”
Sở Vọng ngoẹo đầu nghĩ, lại cảm thấy người hỏi đầu tiên thì có phần thiệt, vậy là lập tức đổi ý: “… Đợi đã, phái nữ xin ưu tiên phái nam.”
“Được.” Tạ Trạch Ích cười, nhìn cô không chớp mắt, “Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”
“Em ăn bánh rồi, không đói.” Cô đáp quả quyết.
“Ừ.”
“Ừ?”
“Hỏi xong rồi.”
“…” Cô tức giận, “Trò này đâu phải chơi như vậy, anh phải hỏi điều anh thật sự muốn hỏi, không thể nhường em được.”
“Đó là điều anh muốn hỏi.”
“Phải cố gắng tìm câu hỏi làm khó người trả lời, làm người ta do dự.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ…” Cô nghiêng đầu trầm ngâm, ví dụ như gì nhỉ?
“Em tên gì?”
“Hả?”
“Cho anh biết tên của em.”
Cô hoàn hồn, trả lời, “Lâm trí.” Cô muốn nói với anh là chữ Trí trong“Trí dĩ kỳ ung phòng tây khương”, cũng là Trí trong“Hà dĩ trí khấu khấu”, nhưng lời đến bên môi lại thành, “Trí, chính là ‘to’ trong ‘to someone’.”*
“Lâm Trí.”
“Ừm.”
“Lâm Trí…”
Anh nghiêm túc gọi tên cô hai lần bằng chất giọng trầm ổn, khiến lòng cô râm ran.
Cảm giác này tựa như vị lữ khách cô đơn đang phiêu bạt nơi xứ lạ, chợt có người thân thiết gọi tên tục. Điểm khác với Từ Thiếu Khiêm chính là, cô chỉ là kẻ tạm trú, từ trong ra ngoài đều được tư tưởng của anh mài giũa, tình cờ có thể nếm được bát thức ăn quê nhà ấm áp, thế nhưng lại không thể dừng chân. Tới khi ăn xong vẫn phải vác bọc đồ lên đường, bước vào màn đêm mịt mù sương tuyết.
Song lần này, người trước mặt lại đỡ lấy bọc đồ của cô vác lên lưng mình, trên mặt mỉm cười, dịu dàng nói: “Có mệt không? Hoan nghênh em về nhà.”
Nước mắt cô chực trào.
Miệng mở to, nhưng âm thanh lại như biến mất, “Đến lượt em.”
“Ừ.”
“Những lời em nói ở trường đua ngựa anh đều nghe hiểu, nhưng vì sao lại giả vờ không hiểu?”
“Sợ dọa em.”
“Sao anh biết sẽ dọa được em?” Không phải người nên bị dọa là anh sao?
Tạ Trạch Ích nghĩ ngợi, làn mi cụp xuống, sau đó cười nói, “Trước khi đẩy cửa ra anh có định hỏi thật, nhưng tới khi đi vào phòng bệnh, thấy em nhìn anh như thế, cứ như đã làm sai chuyện… Em biết ánh mắt mình lúc đó trông như thế nào không? Anh chỉ sợ nếu mở miệng sẽ làm em bỏ trốn mất.”
Cửa sổ để mở, gió biển lùa vào, cô lập tức đổi tư thế thoải mái, đứng dậy ngồi trên bệ cửa trò chuyện với anh.
Trong khoảnh khắc Tạ Trạch Ích nhìn cô, anh thoáng thất thần.
Cô nhắc nhở, “Đến lượt anh rồi.”
Anh hoàn hồn, nghĩ rồi hỏi, “Có sợ không?”
“Sợ gì?” Cô cười, hỏi ngược lại.
Cô biết anh đang hỏi chuyện gì. Sợ gì? Sợ quê hương bị tàn sát, sợ không còn đồng loại; sợ cô đơn, sợ lủi thủi một mình ở nơi loạn thế này, sợ bị coi là dị loại, sợ bị xuyên tạc, sợ bị hiểu lầm. Nhưng không phải anh cũng như vậy sao, cô đã biết điều ấy từ khoảnh khắc anh đứng trước cổng hội đồng khu bộc bạch. Nơi trái tim hướng đến chính là nhà, là mảnh đất dưới chân cô, là người đàn ông trước mặt, từ nay về sau chẳng sợ cô đơn.
“Đây là câu hỏi của em?”
“Không phải! Em vẫn chưa hỏi mà!”
Tạ Trạch Ích không nhanh không chậm nói, “Được, hỏi lại đi.”
Cô ngoẹo đầu nghĩ rồi giảo hoạt cười, “Đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
Tạ Trạch Ích cười với vẻ bất đắc dĩ.
“Anh có thể không trả lời,” Cô đắc ý, đưa ly hổ phách to bằng nắm đấm đến cạnh anh, “Uống đi.”
Anh nhận lấy nhưng đặt sang một bên, chậm rãi trả lời, “Bốn người.”
Cô không nén nổi tò mò, vươn người tới trước truy hỏi: “Ngoài Mã Linh và cô gái ở bờ Đông ra thì ai nữa?”
Tạ Trạch Ích cười nói, “Hai người.”
Cô tự biết mình lỡ lời, mất mát lùi về sau ngoan ngoãn ngồi yên, “Được được. Anh hỏi đi.”
Chỉ vừa ngồi xuống bệ cửa thì đã nghe thấy anh hỏi tiếp, “Một cô gái ở trường nữ St Martha’s cùng một cô gái ở trường Hiệp hội Cứu trợ New York. Là khách qua đường cả, chuyện cũng không có gì. Còn không ấn tượng bằng món hoành thánh tôm tươi ăn ở tiệm ăn do cha mẹ cô ấy mở trên phố người Hoa tại New York.”
Thật ra cô không quá hứng thú về chuyện này lắm, chỉ có chút xíu đó thôi, cũng chỉ tò mò về phản ứng của anh sau khi nghe thấy câu hỏi. Có lẽ sẽ khó trả lời đây, cô nghĩ, nhưng không ngờ chưa tới mười giây mà đã đưa ra câu trả lời rất thẳng thắn như vậy, thế là gật đầu khoát tay, coi như bỏ qua cho anh, “Đến lượt anh.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu lên, bình thản hỏi, “Còn em?”
Cô không ngờ anh lại dùng câu hỏi của cô hỏi ngược lại, trong lòng khiếp sợ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời, “Không có ai cả, chỉ có anh. Hai đời cộng lại cũng chỉ có một mình anh.”
“Ừ.”
Cô suy nghĩ rồi cảm thấy không đúng, “Anh Ngôn Tang là vị hôn phu trời ban cho em, em rất tôn trọng anh ấy, nhưng còn chưa có suy nghĩ quá giới hạn thì hôn sự đã chấm hết. Nếu tính ra thì, chắc là hai người… Mà cũng không đúng, nói như vậy thì chỉ một thôi. Em và anh còn chưa kịp yêu đương thì đã bỏ qua giai đoạn bạn trai, thành, thành…”
“Ông xã.”
Cô thở dài, đúng là thua thiệt mà.
“Không sao, sau này sẽ đền bù.”
Cô ngẩng đầu nhủ: bỏ qua giai đoan bạn trai bạn gái thì đền kiểu gì đây?
Có điều so với hỏi câu này, cô càng muốn nắm chắc cơ hội hỏi điều khác hơn.
“Anh Tạ?”
“Có mặt.”
“Nụ hôn đầu là lúc nào?”
Tạ Trạch Ích bật cười, nói, “Bốn tuổi.”
Cô kinh hãi, “Sớm thế hả!”
“Nghe nói hồi nhỏ anh rất xinh xắn, hồi ở Quảng Đang thường bị con gái hôn trộm.”
“A…” Cô lại nhớ đến cái tên “A Chính” đầy nhã trí của anh, không khỏi tự tưởng tượng ra một Tạ Trạch Ích môi đỏ da trắng mi dài.
Tạ Trạch Ích như biết cô đang nghĩ gì, nhân lúc cô vẫn cười thì đột ngột hỏi, “Còn em? Nụ hôn đầu là vào lúc nào?”
“Năm ngoái, ngày 1 tháng 4.”
Anh cúi đầu trầm tư, “Ngày 1 tháng 4…”
Như thể sợ anh truy hỏi đối tượng là ai, cô lập tức ngắt lời anh: “Đến lượt em.”
“Được.”
Cô cẩn thận nghĩ kỹ, quyết tâm chơi lớn một phen, đưa ra câu hỏi mà anh không trả lời được.
Thế là hỏi nhanh một câu như đùa dai, “Lần đầu tiên là bao giờ?”
“Lần đầu tiên gì?” Anh chớp mắt.
“Anh biết mà.”
“Lần đầu tiên? Đi lặn? Lướt sóng? Lái máy bay? Bắn súng? Nhai cau, hút thuốc, hay là…”
“Chơi xấu phạt ba ly.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Tạ Trạch Ích lắc đầu cười, sau đó mở nút bình Whisky, đổ đầy một ly. Lúc ngẩng đầu uống rượu, chất lỏng trào ra chảy xuống cổ anh, trượt qua hầu kết di động lên xuống.
Ly hổ phách lóe sáng.
Anh đặt ly rượu xuống, cô hỏi: “Một ly? Không phải ba ly?”
Anh thẳng thắn, “Ừ. Anh không trả lời được.”
Cô hụt hẫng, “Ờ. Đến lượt anh.”
“Em ——”
Cô lập tức ngắt lời, “Không được hỏi trùng câu hỏi của em!”
Anh dừng lại, đoạn đáp: “Được.”
Không biết vì sao cô lại thấy giận: “Anh không có điều gì rất muốn biết về em sao? Không tò mò chút nào ư?”
“Ngày trước thì có.”
“Còn bây giờ?”
“Cũng có. Muốn vận mệnh nói cho anh biết liệu mình có thể bình an bầu bạn với em cho đến già, đến lúc chết, đến hết đời không… Anh cho rằng việc em đến cạnh bên anh đã là may mắn trong đời, nên không dám hy vọng nhiều hơn.”
Cô ngẩng đầu, “Nhưng anh không hề biết em trông thế nào, có cao đủ 1m6 không, trình độ học vấn có cao không, tính khí thế nào, thế mà đã muốn sống hết đời với em…”
“Tính khí? Tính khí thì xấu thật, nói dễ hiểu thì là cô nàng khùng nhất anh từng gặp. Có điều thế thì đã sao?”
“Thậm chí anh còn không biết em mấy tuổi, có lẽ linh hồn này là một bà cụ tóc bạc da nhăn nheo thì sao?”
“Lớn tuổi hơn anh không?”
“Lớn hơn.”
“Bao nhiêu? Năm nay đã tám mươi tuổi chẵn chưa?”
“… Không tới mức ấy.”
“Thế thì tốt rồi, đã tám mươi mà còn ngây thơ như vậy thì đúng là hiếm.”
Cô dở khóc dở cười.
“Nói vài chuyện về em mà anh không biết đi. Nói một chuyện uống một ly. Nếu anh biết thì phạt em một ly, xem ai gục trước.”
Cô gật đầu, “Vậy chắc chắn anh thua rồi.”
Anh nói: “Thử đi đã.”
Cô lập tức bảo: “Em chỉ thấp thua anh 18 cm.”
Anh uống hết một ly, một tay cầm ly một tay cầm bình rượu, đột nhiên nhìn cô.
Rồi anh đứng dậy đi tới, ôm lấy cô dựa lưng vào khung cửa, để cô tựa vào lòng mình.
“Ừ, vị trí ngang môi.”
Nói xong thì hôn lên trán, lên tóc cô, gác nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô.
Cô ngửi thấy mùi lá bưởi trên người anh – cũng giống như cô vậy, hòa lẫn giữa hơi thở của anh là mùi lưu huỳnh nhẹ của rượu Whisky mạch nha, là mùi hương tươi mát đặc trưng của mùa xuân, khiến cô không dằn nổi lòng vạch cổ áo anh ra, vùi mặt vào để ngửi thật thỏa mãn.
“Tiếp tục đi.” Anh nói.
“Hai kiếp cộng lại, có lẽ em hơn anh bảy tuổi.”
“Ừ, thế thì sao?”
“Nghĩa là anh…”
Quay lưng về phía ánh trăng, cả người cô lọt vào phạm vi bóng tối của anh. Cây nến cháy sắp hết, ngọn lửa bập bùng lay lắt trong phòng. Anh từ từ cúi đầu xuống dựa vào trán cô, mí mắt cũng cụp xuống, cánh môi hé mở toan hôn cô.
Nhận ra được ý đồ của anh, cô giơ tay che miệng anh, nói, “Sợ là anh phải gọi em một tiếng chị.”
Tạ Trạch Ích bị bịt miệng, nhưng lập tức tương kế tựu kế hôn lên lòng bàn tay cô.
Cô rụt tay về như giật điện.
Anh vòng tay ôm chặt cô hơn, hai tay ở sau lưng cô rót rượu, uống xong thì cười nói, “Bảy tuổi? Dù có bảy mươi tuổi cũng vẫn là đồ khùng của anh Zoe.”
Nói đoạn, tay phải đặt bình rượu sang một bên, anh trở tay chụp lấy cổ tay cô kéo lại gần, chậm rãi hôn lên. Mỗi một cái chạm nhẹ là lại đi đôi với xúc giác ướt át, cảm giác nhồn nhột ở lòng bàn tay cũng được khuếch đại vô hạn.
“Còn gì nữa không?” Anh ngẩng đầu lên.
Cô bị động tác của anh làm cho phân tâm, trong đầu rối bời, nghĩ một lúc lâu mới đáp, “Em… Em còn biết hút thuốc.”
Anh bật cười, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay cô ngưa ngứa.
Cô vội nhân đó rụt tay về, đưa ra sau lưng, “Cười cái gì?”
“Chuyện này thì anh biết.”
“Sao anh biết được?”
“Lúc em cầm bút.” Anh mò lấy tay cô, kẹp ngón trỏ của cô bằng đốt ngón tay thứ hai và ngón giữa, “Bao giờ cũng là tư thế này.”
Tay bên kia của cô đang cầm rượu, vì hành động của anh mà giật mình, suýt nữa làm vỡ bình.
Anh nhanh mắt duỗi tay chụp lấy.
“Nguy hiểm thật.” Cô thở phào, chui ra khỏi ngực anh né tránh cảm giác bức bách, tìm một tư thế thoải mái ngồi xếp bằng trên bàn, mở nắp rượu ra rót đầy ly cho mình.
Uống xong, cô quay đầu lại, thấy tầm mắt Tạ Trạch Ích rơi lên cuốn sách trong hộp gỗ bên cạnh cô.
Ngụm rượu trong miệng suýt nữa phun cả ra ngoài, cô ho khan liên hồi, nhanh tay nhặt cuốn sách lên giấu ra sau lưng.
Tạ Trạch Ích hỏi, “Là gì thế?”
“Không, không có gì.”
“Ồ?”
“Còn chơi nữa không?” Cô đổi chủ đề.
Anh suy nghĩ, một tay chống bên cạnh đầu gối cô, tay lùa vào mái tóc rối của cô, cười khẽ, “Ừm, chơi.”
Tầm mắt cô khẽ động theo động tác của anh, nói, “Nồi cá hồi anh nấu là món ngon nhất em từng ăn.”
Anh cười, “Đến dì giúp việc cũng biết.”
Cô không ngờ mình lại là đứa trẻ nghĩ gì trong đầu cũng viết cả ra mặt, nhất thời ủ rũ. Nghĩ ra được câu khác, cô nói, “Em sinh thiếu tháng.”
Động tác của anh khựng lại trong giây lát, sau đó nghiêng người đến gần, chóp mũi chạm vào mũi cô.
Cô thấy anh không lấy ly uống rượu, hai tay chống lên mặt bàn né lui sau, thấp giọng phàn nàn, “Không được chơi xấu.”
Anh gần như dán lên môi cô, dùng giọng mũi nói, “Anh không có.”
Cô lại bảo: “Y tá nói là có ai đó đang đợi em. Nhưng thời gian của người đó không nhiều, không đợi được nên em mới chào đời sớm hai tháng… Mới nghe lần đầu đúng là buồn cười, nhưng sau đó nghĩ, có lẽ vì an ủi đứa trẻ chào đời sớm hơn người khác hai tháng nên mới bịa ra chuyện đó.”
Cô dứt lời, vừa ngẩng đầu lên thì giật mình.
Không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không. Trong khoảng cách gang tấc, hai mắt anh sáng đến kinh ngạc, làn mi đen nhánh rũ xuống khi anh cụp mắt nhìn cô, lúc nhắm lại tựa như mây đen che lấp vầng trăng sáng.
Rồi anh nghiêng người, dịu dàng hôn lên môi cô. Hai người ngã xuống bàn, bàn tay to đang đỡ cơ thể cô chợt run lên nhè nhẹ.
Đến khi hai người tách ra, con tim cô vẫn đập thình thịch.
Anh hỏi, “Còn gì nữa không?”
Cô nói, “Có chuyện gì anh muốn biết nhất vào lúc này không?”
“Có.”
“Cái gì?”
Anh tựa trán xuống, ghé sát cô nói nhỏ, “Thích anh hôn em không?”
Hai mặt cô đỏ bừng, khẽ khàng gật đầu, đáp, “Ừm, thích.”
Anh mắt mắt, lại dịch đến gần.
Không chỉ mỗi thế. Thậm chí là nếp nhăn trên trán của anh, đôi mắt đen trắng long lanh của anh, cả ánh mắt dịu dàng khi tập trung nhìn cô và nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt anh…
Ma xui quỷ khiến thế nào mà trước khi anh hôn mình, cô lại thốt lên lời cuối cùng, “Thích ôm anh, hôn anh, thích da thịt gần gũi với anh, rồi nằm trên giường trò chuyện đến tận sáng…”
Hô hấp anh tắc nghẽn, động tác dừng lại.
Cô xoay đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh. Cô không uống nhiều rượu nhưng không hiểu sao lại chẳng khác gì kẻ say, cả gan trêu đùa anh chỉ vì để anh ngạc nhiên, để chính anh thừa nhận: thì ra em là như vậy, thế mà anh không biết.
Sau đó từ từ chuốc say anh.
Mấy chục giây trôi lại như một trăm năm qua đi.
Cuối cùng anh lên tiếng, quả nhiên giọng rất bất ngờ, “Thì ra em sẽ nói như vậy.”
Nhớ lại những lời bậy bạ mình từng nói ở kiếp trước, tuy vẫn đỏ mặt nhưng vẫn đắc chí khoe khoang, “Em còn biết nói nhiều hơn nữa cơ, anh muốn nghe không?”
Có điều lần này, cô không đắc chí nổi quá hai giây.
Gần như trong tích tắc, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nâng đầu cô lên hôn thật sâu. Cơ thể cô mất thăng bằng, lại sợ ngã xuống bàn sách nên đành giơ tay vịn lấy cổ anh.
Một giây sau, bàn tay anh dời xuống ôm eo, vòng qua khoeo chân nhấc bổng cô lên, sải bước đi vào trong góc phòng, ngồi xuống ghế gỗ hồ đào to lớn.
Sức anh lớn một cách lạ thường, bắt lấy hai chân giữ cô ngồi trên đầu gối mình, thấp giọng hỏi, “Đừng chỉ nói là cho anh nghe, làm trực tiếp cho anh nhìn, có được không?”
Đồ hai người mặc một đen một trắng, quần áo mỏng đến mức gần như trong suốt. Trong lúc được anh nhấc bổng lên, vớ trên một chân cô tuột xuống, bắp chân trần đung đưa.
Cô vùi đầu vào ngực anh, xấu hổ đến mức phát điên. Cách lớp áo da kề da, mùi cơ thể sạch sẽ quanh quẩn làm cô như đắm chìm.
Anh nhẹ nhàng nắn bóp hõm vai cô, tựa vào bên tai cô, không nhanh không chậm nói: “Nếu thấy đau thì anh sẽ dừng lại.”
Giọng thấp và khẽ đến mức có thể chết người, là tia dưỡng khí cuối cùng trước khi cô nghẹt thở.
Cô nghe thấy mình đáp: “Vâng.”