Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Sáng sớm ngày 3 tháng 4 khi trời chưa hửng nắng, thấy đại sự không ổn, cả hội đồng khu và đội bổ binh* Nhật đã cho chiếc thuyền được chuẩn bị nhân lúc nửa đêm lặng lẽ rời khỏi cảng từ chỗ giao giữa tô giới công cộng và sông Hoàng Phổ, nhưng các nhà khoa học Nhật Bản đã lên thuyền lại bất ngờ bị hơn hai mươi sinh viên từ đại học Chấn Đán và Chính Đại ẩn nấp ở trên bến chặn lại. Chỉ huy đội bổ binh Nhật Bản thấy tình hình không ổn, vì muốn con thuyền thuận lợi rời cảng nên đã yêu cầu lãnh đạo tô giới điều động bắt bớ hơn mười sinh viên trong đó.
(*Đội tuần tra bắt giam Nhật.)
Hai ngày sau, hơn trăm ngàn sinh viên đã đổ xô đến tòa án hội thẩm ở hội đồng khu yêu cầu thả người. Nhiều nhà báo Thượng Hải đã liên hiệp với Bắc Bình Thiên Tân tuyên truyền bọn thực dân bạo hành ra sao, kích động sự căm phẫn của người dân Bắc Bình Thượng Hải. Lâm Tử Đồng là một trong các sĩ quan của sư đoàn 25 được phái tới Thượng Hải, trong sáng sớm ngày mồng 3 cũng đã đến nơi.
Mấy ngày nay Sở Vọng thường ăn cơm uống thuốc đúng giờ, cũng hay nghe Tạ Trạch Ích kể về vài tin đồn ở bên ngoài. Những chuyện anh kể vẫn luôn hời hợt, thế nhưng cô vẫn bình tĩnh lắng nghe. Có lẽ do nôn nóng muốn khỏi bệnh nên dạo này cô đi ngủ cũng nhiều hơn, ngoài ăn cơm uống thuốc và nói chuyện với Tạ Trạch Ích ra thì gần như không thấy người nào khác đến thăm bệnh.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy Tạ Trạch Ích nói chuyện với một người ở ngoài cửa – giọng nam trung rất quen, nhưng chẳng mấy chốc đã rời đi. Lúc Tạ Trạch Ích đi vào, cô hỏi nhỏ: “Lâm Tử Đồng tới rồi hả?”
“Không biết em đã tỉnh nên cậu ta đi thăm bạn rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Cô nghe thế thì nghĩ ngợi, “Cô Hứa cũng ở đây à?”
“Ừ.”
“Em cũng muốn đi thăm cô ấy.”
“Em cũng là bệnh nhân đấy.”
Tạ Trạch Ích từ chối rất dứt khoát, nhưng khi thấy ánh mắt nhìn mình đầy mong chờ, sau ba giây đối mặt, anh quay sang hỏi Lily: “Có thể đưa cô ấy đi lại trong bệnh viện một lúc được không?”
“Hai ngày nay cô ấy cũng khỏe hơn nhiều rồi.” Lily nhìn cô, nghĩ rồi nói, “Đừng rời bệnh viện là được.”
Vừa nghe thấy không thể rời bệnh viện, cô tiếc nuối “à…” một tiếng.
Tạ Trạch Ích và Lily cùng quay sang nhìn cô, đồng thanh hỏi bằng tiếng Anh và tiếng Trung, “Em/cô còn muốn đi đâu?”
“Muốn… về nhà một chuyến, lấy ít đồ.” Cô đáp bằng tiếng Anh.
“Anh ấy không thể lấy cho cô được à?” Lily hỏi.
Cô nhìn Tạ Trạch Ích, khó mở miệng nổi. Lúc này đồ lót vẫn chưa thịnh hành ở đại lục Viễn Đông, các cô gái đều dùng “khăn quấn ngực” hoặc vẫn tiếp tục mặc yếm, cũng vì vậy mà ngực toàn xệ xuống hoặc là bị phẳng. Trước năm 1927 khi cô vẫn đang ở đầu thời kỳ trưởng thành, đột nhiên lúc đó nổi lên đề xướng không nịt ngực, cô cảm thấy là lạ, lén nhờ ngài Saumur làm nhiều áo ngực cho mình. Sau này dù đã về Pháp, thỉnh thoảng ông cũng gửi một ít cho cô, nhờ vậy mà khiến cô không bị ngực phẳng hay xệ lúc lớn lên. Hôm đó sau khi tới bệnh viện, tuy Mary và Lily đã thay đồ sạch cho cô, rồi cứ mỗi hai ngày lại lau chùi cơ thể hoặc thay đồ một lần, nhưng riêng áo lót và quần lót là không động đến. Cũng vì vậy nên hôm nay khi đã khỏi bệnh, cô cũng cảm nhận được từ trong ra ngoài mình bốc một mùi hôi như đậu hủ thối.
Tạ Trạch Ích dịu dàng nhìn cô, hỏi bằng tiếng Trung, “Đồ để ở đâu?”
Cô nghĩ đến hình dáng và kích thước áo ngực, cuối cùng nhìn trời than, “Được rồi, cũng không phải cấp bách quá…”
Lily cười nói, “Từ sau khi bà Hog nhập viện, ngài Hogg vẫn luôn sửa sang lại khu vườn cho bà ấy, bây giờ chỗ đó đẹp lắm. Cô vẫn chưa có dịp đến đó đúng không? Nếu có thời gian rảnh thì đến thăm thú thử, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”
Sở Vọng hỏi: “Có phải là ngài Hogg đã đưa vợ từ Quảng Châu đến sau khi Thượng Hải mở cảng, mua 80 mẫu đất làm vườn ở bến cho bà nhà không?”
Lily cười đáp: “Đúng rồi, đúng là hâm mộ bà Hogg chết đi được.”
Thấy vẻ mặt si mê của Lily, Sở Vọng thở dài nghĩ bụng: Toàn là tiền cả, sự lãng mạn có thể đi vào lịch sử thì đều được tạo dựng bằng tiền.
Cô nằm trên giường suốt một tuần không nhúc nhích, vừa nhổm dậy định xuống giường thì hai chân nhũn ra, suýt nữa đã ngã khuỵu xuống. Tạ Trạch Ích bước nhanh tới đỡ, không để cô ngã sõng soài.
Lily cười khẽ, nhanh chóng ghi chép vào bệnh án rồi xoay người đi ra ngoài.
“Rõ là bị thương ở đầu, nhưng sao đến đi đứng cũng không nổi thế này?” Cô ngơ ngác, đẩy Tạ Trạch Ích ra, “Để em đi hai bước.”
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Tạ Trạch Ích buông cô ra, nhưng vẫn nhìn cô không rời.
Cô đi hai bước, vẫn có cảm giác chân mềm oặt, đành nắm chặt tay Tạ Trạch Ích để anh dắt đi. Anh đi hai bước, cô cũng đi hai bước.
Tạ Trạch Ích không kìm được cười nói, “Muốn đi đâu nào?”
“Đến chỗ cô Hứa.”
Nắm tay áo anh bước chậm một đoạn đường, lúc này chân đã dần lấy lại cảm giác. Tuy không đi quá nhanh, nhưng cũng không đến nỗi mới một bước đã té ngã. Có điều đã làm khó người thân cao như Tạ Trạch Ích rồi, phải đi chậm theo đứa chân ngắn lại nửa tàn phế là cô.
Phòng bệnh của cô ở tầng ba, còn cô Hứa ở tầng hai. Lúc đến cửa phòng bệnh, cô được một y tá già nhìn rất dữ tới báo: “Có người đang vào thăm cô ấy. Cô ấy cần nghỉ ngơi, ngày mai hẵng quay lại.”
Sở Vọng đang định hỏi “cô ấy có bị thương nặng không?”, thì bà ta đã không khách khí quay đầu bỏ đi, để lại hai người đứng đực trước cánh cửa khép chặt.
Cô ảo não, Tạ Trạch Ích lại cười nói, “Để tôi ra ngoài xem sao.”
Nói rồi, anh lập tức sải bước đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh, để lại cô ngơ ngác đỡ tường nhìn theo bóng lưng anh dần rời xa.
Mấy phút sau, anh mỉm cười vòng về. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Tạ Trách Ích ôm ngang cô đi ra khỏi phòng bệnh, băng qua hành lang xanh trắng yên tĩnh ở bệnh viện cùng hành lang dài mà y bác sĩ thường lui tới, cuối cùng đặt cô xuống bên ngoài vườn hoa tầng một.
Tòa nhà bệnh viện được hội cứu trợ quyên góp xây dựng, được hoàn thành vào 60 70 năm trước. Khu vườn được Jardine Matheson và Alcock quyên tặng, vì lấp đất trồng hoa nên nền móng lại cao thêm một feet. Từ sau khi bà Hogg nhập viện, ngài Hogg đã trùng tu lại một lần, khiến nền của khu vườn lại cao hơn thêm hai feet so với nền của tầng một bệnh viện. Do tầng một bị che khuất nên ánh sáng không còn tốt, vì vậy cũng không được làm phòng bệnh nữa mà trưng dụng làm phòng lưu trữ.
Tạ Trạch Ích đứng phía sau vườn hoa, nhìn lên phòng bệnh ở trên lầu. Với chiều cao của anh cộng thêm nền móng và lan can thì cũng gần hai mét tám, đủ để thấy rõ tình hình trong phòng bệnh qua cửa sổ.
Sở Vọng cũng leo lên lan can vườn hoa đứng bên cạnh anh, nhưng phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy được bức tường giữa tầng một và tầng hai. Cô kéo tay Tạ Trạch Ích, cuối cùng cũng ý thức được, với chiều cao của mình thì có nhảy tới mấy cũng vô ích.
Tạ Trạch Ích im lặng nhìn vào trong, còn đứng bên cạnh cô xuýt xoa thêu dệt, “Úi chà.”
Lòng hiếu kỳ của Sở Vọng đã bị kích thích: “…”
Tạ Trạch Ích quay qua nhìn cô, “Có muốn nhìn không?”
Cô kéo tay áo anh.
“Nên gọi gì nhỉ?”
“Anh Trạch Ích…”
Thế là Tạ Trạch Ích cười cười ngồi xổm xuống, vỗ vào khuỷu chân cô.
Tình cảnh trước mặt dần trùng khớp với hình ảnh nào đó trong ký ức, lập tức khiến cô sửng sốt.
“Lên nào.” Tạ Trạch Ích nói.
Cô gật đầu, vịn vai anh ngồi lên.
“Đỡ chắc chưa?”
“Rồi.”
Tạ Trạch Ích chậm rãi đứng lên, tầm mắt cô cũng dần rõ ràng.
“Đã thấy rõ chưa?”
“Thấp xuống chút… Chói mắt quá!”
Tạ Trạch Ích khuỵu chân xuống, “Thế này?”
“Ừ.” Hai tay cô vịn vào mép tường, chỉ để lộ đôi mắt cùng nửa cái đầu trắng phau. Giường của cô Hứa nằm sát cửa sổ, vì cô ấy đang nằm nên Sở Vọng không nhìn rõ cô ấy thế nào, chỉ thấy được bóng lưng Lâm Tử Đồng mặc quân trang ngồi bên mép giường.
Vừa tìm được tư thế thoải mái, cô nghe thấy cô Hứa ồm ồm lên tiếng: “Đừng nghĩ nữa. Ngày trước đã không gả cho anh, bây giờ lại càng không.”
Lâm Tử Đồng nói: “Hắn ta sắp đặt kế hoạch cho hành động của em với tổng công đoàn đúng không. Kích động sinh viên và công nhân xuống đường, hay là trực tiếp điều động vũ trang?”
“Liên quan gì đến anh.”
“Hai trung đoàn của bọn anh đã đến Thượng Hải. Bọn em không đủ người đâu. Nếu xúi giục dân Thượng Hải gia nhập vào đội ngũ kháng chiến, lãnh đạo tô giới sẽ không trơ mắt nhìn.”
Cô Hứa cười lạnh, “Vậy anh đến làm gì. Đợi bọn họ có hành động thì anh ra lệnh một tiếng, kêu gọi binh lính nổ súng vào công nhân, học sinh và người dân tay không tấc sắt sao, hả người chiến sĩ Trung Quốc của chúng ta?”
Lâm Tử Đồng nói, “Nếu bọn họ thất bại, thân phận của em cũng rất nguy hiểm. Huống hồ hy vọng chiến thắng của họ quá mong manh. Đừng làm liên lụy đến hai bác Hứa, cả anh và chị dâu cùng các cháu của em nữa, hôn nhân của anh và em sẽ là chỗ che chở tốt nhất trong thời gian ngắn. Em quyết định đi, anh không ép em.”
Cô Hứa im lặng một lúc, rồi giọng nói cũng trở nên nhẹ tênh, “Anh thích cô gái kia đúng không?”
Lâm Tử Đồng không đáp.
“Từ nhỏ anh đã thích kiểu con gái thông minh, hồn nhiên kiên cường lại không có tâm cơ như thế, anh không lừa được tôi đâu.”
“Không phải em cũng vậy sao? Nếu em muốn nghe văn học Hy Lạp, La Mã hay văn hóa phục hưng, cả Đường Tống Nguyên Minh nữa, anh đều có thể đọc cho em nghe, chắc chắn sẽ không thua kém anh ta. Từ cổ chí kim, từ nam ra bắc, từ chủ nghĩa lãng mạn cho đến chủ nghĩa hiện thực hay chủ nghĩa tự nhiên, anh đều hiểu sơ sơ. Ngoài ra tiếng Nhật cũng không quá tệ. Anh ta đã đính hôn rồi, còn anh thì vẫn độc thân. Em nên cân nhắc kỹ càng.”
“…”
“Huống hồ nếu nói về hồn nhiên kiên cường, từ nhỏ đến lớn, có ai hơn được em?”
Nghe xong câu này, ngay cả Sở Vọng cũng không nhịn được xuýt xoa. Nghe thấy cô “ôi chao”, Tạ Trạch Ích lập tức phát giác đại sự không ổn, không đợi Lâm Tử Đồng quay đầu nhìn ra, anh đã vội kéo lấy tay cô nhét vào trong áo khoác dài, ôm cô chạy trốn ra sau bụi tường vi như một làn khói.
Lâm Tử Đồng đẩy cửa sổ nhìn xuống, nhưng chỉ thấy được hoa tường vi đang rơi.
Sở Vọng bị ép trốn vào dưới áo khoác nép vào trước ngực Tạ Trạch Ích, lúc sắp ngộp thở thì đột nhiên một bà lão hoa râm khỏe mạnh đi tới từ đối diện. Sở Vọng rúc mình trong áo anh, nghe bà dùng tiếng Anh gọi lớn tên của Tạ Trạch Ích: “Zoe Tse! Là cháu đấy hả Zoe! Zoe, bà là bà Hogg của cháu đây. Ngày trước khi cha cháu dẫn hai mẹ con đến Quảng Châu, buổi tối hay tới nhà bà chơi mã điếu đây. Mấy bé gái hồi đó thích đuổi theo cháu thật. Bà Hogg vẫn nhớ đôi mắt với dáng dấp dễ thương của Zoe nhỏ, thế mà cháu đã quên bà Hogg rồi sao hả Zoe?”
Sắc mặt Tạ Trạch Ích ngày một đen đi, Sở Vọng dứt khoát không nín thở nữa, run run chui ra khỏi áo gió màu đen của anh, ngẩng đầu lên trời há miệng thở dốc.
Lâm Tử Đồng cười lắc đầu, kéo cửa sổ lại rồi xoay người đi xuống.
Bà Hogg thấy một cô gái đột nhiên chui ra khỏi áo khoác anh, con ngươi xanh biếc đột nhiên phóng lớn rồi cười phì thành tiếng, sau đó đổi sang tiếng Trung giọng Quảng: “Cô gái đẹp thế này, bị ai gây thương tích ra nông nỗi này vậy? A Chính, cháu không biết chăm sóc cô bé gì cả.”
Sở Vọng sờ đầu, “A Chính là ai?”
Tạ Trạch Ích nói, “Bà Hogg, cháu vẫn nhớ bà. Không chăm sóc cô ấy chu đáo là lỗi của cháu.”
Bà Hogg kéo Sở Vọng nhìn một lượt, chậc lưỡi thở dài, “A Chính chính là anh Zoe của cháu đấy. Hồi nhỏ thằng bé bô trai lắm, cha mẹ nó đều gọi nó là A Chính, bây giờ càng lớn càng đoan chính…”
(*Đội tuần tra bắt giam Nhật.)
Hai ngày sau, hơn trăm ngàn sinh viên đã đổ xô đến tòa án hội thẩm ở hội đồng khu yêu cầu thả người. Nhiều nhà báo Thượng Hải đã liên hiệp với Bắc Bình Thiên Tân tuyên truyền bọn thực dân bạo hành ra sao, kích động sự căm phẫn của người dân Bắc Bình Thượng Hải. Lâm Tử Đồng là một trong các sĩ quan của sư đoàn 25 được phái tới Thượng Hải, trong sáng sớm ngày mồng 3 cũng đã đến nơi.
Mấy ngày nay Sở Vọng thường ăn cơm uống thuốc đúng giờ, cũng hay nghe Tạ Trạch Ích kể về vài tin đồn ở bên ngoài. Những chuyện anh kể vẫn luôn hời hợt, thế nhưng cô vẫn bình tĩnh lắng nghe. Có lẽ do nôn nóng muốn khỏi bệnh nên dạo này cô đi ngủ cũng nhiều hơn, ngoài ăn cơm uống thuốc và nói chuyện với Tạ Trạch Ích ra thì gần như không thấy người nào khác đến thăm bệnh.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy Tạ Trạch Ích nói chuyện với một người ở ngoài cửa – giọng nam trung rất quen, nhưng chẳng mấy chốc đã rời đi. Lúc Tạ Trạch Ích đi vào, cô hỏi nhỏ: “Lâm Tử Đồng tới rồi hả?”
“Không biết em đã tỉnh nên cậu ta đi thăm bạn rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Cô nghe thế thì nghĩ ngợi, “Cô Hứa cũng ở đây à?”
“Ừ.”
“Em cũng muốn đi thăm cô ấy.”
“Em cũng là bệnh nhân đấy.”
Tạ Trạch Ích từ chối rất dứt khoát, nhưng khi thấy ánh mắt nhìn mình đầy mong chờ, sau ba giây đối mặt, anh quay sang hỏi Lily: “Có thể đưa cô ấy đi lại trong bệnh viện một lúc được không?”
“Hai ngày nay cô ấy cũng khỏe hơn nhiều rồi.” Lily nhìn cô, nghĩ rồi nói, “Đừng rời bệnh viện là được.”
Vừa nghe thấy không thể rời bệnh viện, cô tiếc nuối “à…” một tiếng.
Tạ Trạch Ích và Lily cùng quay sang nhìn cô, đồng thanh hỏi bằng tiếng Anh và tiếng Trung, “Em/cô còn muốn đi đâu?”
“Muốn… về nhà một chuyến, lấy ít đồ.” Cô đáp bằng tiếng Anh.
“Anh ấy không thể lấy cho cô được à?” Lily hỏi.
Cô nhìn Tạ Trạch Ích, khó mở miệng nổi. Lúc này đồ lót vẫn chưa thịnh hành ở đại lục Viễn Đông, các cô gái đều dùng “khăn quấn ngực” hoặc vẫn tiếp tục mặc yếm, cũng vì vậy mà ngực toàn xệ xuống hoặc là bị phẳng. Trước năm 1927 khi cô vẫn đang ở đầu thời kỳ trưởng thành, đột nhiên lúc đó nổi lên đề xướng không nịt ngực, cô cảm thấy là lạ, lén nhờ ngài Saumur làm nhiều áo ngực cho mình. Sau này dù đã về Pháp, thỉnh thoảng ông cũng gửi một ít cho cô, nhờ vậy mà khiến cô không bị ngực phẳng hay xệ lúc lớn lên. Hôm đó sau khi tới bệnh viện, tuy Mary và Lily đã thay đồ sạch cho cô, rồi cứ mỗi hai ngày lại lau chùi cơ thể hoặc thay đồ một lần, nhưng riêng áo lót và quần lót là không động đến. Cũng vì vậy nên hôm nay khi đã khỏi bệnh, cô cũng cảm nhận được từ trong ra ngoài mình bốc một mùi hôi như đậu hủ thối.
Tạ Trạch Ích dịu dàng nhìn cô, hỏi bằng tiếng Trung, “Đồ để ở đâu?”
Cô nghĩ đến hình dáng và kích thước áo ngực, cuối cùng nhìn trời than, “Được rồi, cũng không phải cấp bách quá…”
Lily cười nói, “Từ sau khi bà Hog nhập viện, ngài Hogg vẫn luôn sửa sang lại khu vườn cho bà ấy, bây giờ chỗ đó đẹp lắm. Cô vẫn chưa có dịp đến đó đúng không? Nếu có thời gian rảnh thì đến thăm thú thử, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”
Sở Vọng hỏi: “Có phải là ngài Hogg đã đưa vợ từ Quảng Châu đến sau khi Thượng Hải mở cảng, mua 80 mẫu đất làm vườn ở bến cho bà nhà không?”
Lily cười đáp: “Đúng rồi, đúng là hâm mộ bà Hogg chết đi được.”
Thấy vẻ mặt si mê của Lily, Sở Vọng thở dài nghĩ bụng: Toàn là tiền cả, sự lãng mạn có thể đi vào lịch sử thì đều được tạo dựng bằng tiền.
Cô nằm trên giường suốt một tuần không nhúc nhích, vừa nhổm dậy định xuống giường thì hai chân nhũn ra, suýt nữa đã ngã khuỵu xuống. Tạ Trạch Ích bước nhanh tới đỡ, không để cô ngã sõng soài.
Lily cười khẽ, nhanh chóng ghi chép vào bệnh án rồi xoay người đi ra ngoài.
“Rõ là bị thương ở đầu, nhưng sao đến đi đứng cũng không nổi thế này?” Cô ngơ ngác, đẩy Tạ Trạch Ích ra, “Để em đi hai bước.”
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Tạ Trạch Ích buông cô ra, nhưng vẫn nhìn cô không rời.
Cô đi hai bước, vẫn có cảm giác chân mềm oặt, đành nắm chặt tay Tạ Trạch Ích để anh dắt đi. Anh đi hai bước, cô cũng đi hai bước.
Tạ Trạch Ích không kìm được cười nói, “Muốn đi đâu nào?”
“Đến chỗ cô Hứa.”
Nắm tay áo anh bước chậm một đoạn đường, lúc này chân đã dần lấy lại cảm giác. Tuy không đi quá nhanh, nhưng cũng không đến nỗi mới một bước đã té ngã. Có điều đã làm khó người thân cao như Tạ Trạch Ích rồi, phải đi chậm theo đứa chân ngắn lại nửa tàn phế là cô.
Phòng bệnh của cô ở tầng ba, còn cô Hứa ở tầng hai. Lúc đến cửa phòng bệnh, cô được một y tá già nhìn rất dữ tới báo: “Có người đang vào thăm cô ấy. Cô ấy cần nghỉ ngơi, ngày mai hẵng quay lại.”
Sở Vọng đang định hỏi “cô ấy có bị thương nặng không?”, thì bà ta đã không khách khí quay đầu bỏ đi, để lại hai người đứng đực trước cánh cửa khép chặt.
Cô ảo não, Tạ Trạch Ích lại cười nói, “Để tôi ra ngoài xem sao.”
Nói rồi, anh lập tức sải bước đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh, để lại cô ngơ ngác đỡ tường nhìn theo bóng lưng anh dần rời xa.
Mấy phút sau, anh mỉm cười vòng về. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Tạ Trách Ích ôm ngang cô đi ra khỏi phòng bệnh, băng qua hành lang xanh trắng yên tĩnh ở bệnh viện cùng hành lang dài mà y bác sĩ thường lui tới, cuối cùng đặt cô xuống bên ngoài vườn hoa tầng một.
Tòa nhà bệnh viện được hội cứu trợ quyên góp xây dựng, được hoàn thành vào 60 70 năm trước. Khu vườn được Jardine Matheson và Alcock quyên tặng, vì lấp đất trồng hoa nên nền móng lại cao thêm một feet. Từ sau khi bà Hogg nhập viện, ngài Hogg đã trùng tu lại một lần, khiến nền của khu vườn lại cao hơn thêm hai feet so với nền của tầng một bệnh viện. Do tầng một bị che khuất nên ánh sáng không còn tốt, vì vậy cũng không được làm phòng bệnh nữa mà trưng dụng làm phòng lưu trữ.
Tạ Trạch Ích đứng phía sau vườn hoa, nhìn lên phòng bệnh ở trên lầu. Với chiều cao của anh cộng thêm nền móng và lan can thì cũng gần hai mét tám, đủ để thấy rõ tình hình trong phòng bệnh qua cửa sổ.
Sở Vọng cũng leo lên lan can vườn hoa đứng bên cạnh anh, nhưng phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy được bức tường giữa tầng một và tầng hai. Cô kéo tay Tạ Trạch Ích, cuối cùng cũng ý thức được, với chiều cao của mình thì có nhảy tới mấy cũng vô ích.
Tạ Trạch Ích im lặng nhìn vào trong, còn đứng bên cạnh cô xuýt xoa thêu dệt, “Úi chà.”
Lòng hiếu kỳ của Sở Vọng đã bị kích thích: “…”
Tạ Trạch Ích quay qua nhìn cô, “Có muốn nhìn không?”
Cô kéo tay áo anh.
“Nên gọi gì nhỉ?”
“Anh Trạch Ích…”
Thế là Tạ Trạch Ích cười cười ngồi xổm xuống, vỗ vào khuỷu chân cô.
Tình cảnh trước mặt dần trùng khớp với hình ảnh nào đó trong ký ức, lập tức khiến cô sửng sốt.
“Lên nào.” Tạ Trạch Ích nói.
Cô gật đầu, vịn vai anh ngồi lên.
“Đỡ chắc chưa?”
“Rồi.”
Tạ Trạch Ích chậm rãi đứng lên, tầm mắt cô cũng dần rõ ràng.
“Đã thấy rõ chưa?”
“Thấp xuống chút… Chói mắt quá!”
Tạ Trạch Ích khuỵu chân xuống, “Thế này?”
“Ừ.” Hai tay cô vịn vào mép tường, chỉ để lộ đôi mắt cùng nửa cái đầu trắng phau. Giường của cô Hứa nằm sát cửa sổ, vì cô ấy đang nằm nên Sở Vọng không nhìn rõ cô ấy thế nào, chỉ thấy được bóng lưng Lâm Tử Đồng mặc quân trang ngồi bên mép giường.
Vừa tìm được tư thế thoải mái, cô nghe thấy cô Hứa ồm ồm lên tiếng: “Đừng nghĩ nữa. Ngày trước đã không gả cho anh, bây giờ lại càng không.”
Lâm Tử Đồng nói: “Hắn ta sắp đặt kế hoạch cho hành động của em với tổng công đoàn đúng không. Kích động sinh viên và công nhân xuống đường, hay là trực tiếp điều động vũ trang?”
“Liên quan gì đến anh.”
“Hai trung đoàn của bọn anh đã đến Thượng Hải. Bọn em không đủ người đâu. Nếu xúi giục dân Thượng Hải gia nhập vào đội ngũ kháng chiến, lãnh đạo tô giới sẽ không trơ mắt nhìn.”
Cô Hứa cười lạnh, “Vậy anh đến làm gì. Đợi bọn họ có hành động thì anh ra lệnh một tiếng, kêu gọi binh lính nổ súng vào công nhân, học sinh và người dân tay không tấc sắt sao, hả người chiến sĩ Trung Quốc của chúng ta?”
Lâm Tử Đồng nói, “Nếu bọn họ thất bại, thân phận của em cũng rất nguy hiểm. Huống hồ hy vọng chiến thắng của họ quá mong manh. Đừng làm liên lụy đến hai bác Hứa, cả anh và chị dâu cùng các cháu của em nữa, hôn nhân của anh và em sẽ là chỗ che chở tốt nhất trong thời gian ngắn. Em quyết định đi, anh không ép em.”
Cô Hứa im lặng một lúc, rồi giọng nói cũng trở nên nhẹ tênh, “Anh thích cô gái kia đúng không?”
Lâm Tử Đồng không đáp.
“Từ nhỏ anh đã thích kiểu con gái thông minh, hồn nhiên kiên cường lại không có tâm cơ như thế, anh không lừa được tôi đâu.”
“Không phải em cũng vậy sao? Nếu em muốn nghe văn học Hy Lạp, La Mã hay văn hóa phục hưng, cả Đường Tống Nguyên Minh nữa, anh đều có thể đọc cho em nghe, chắc chắn sẽ không thua kém anh ta. Từ cổ chí kim, từ nam ra bắc, từ chủ nghĩa lãng mạn cho đến chủ nghĩa hiện thực hay chủ nghĩa tự nhiên, anh đều hiểu sơ sơ. Ngoài ra tiếng Nhật cũng không quá tệ. Anh ta đã đính hôn rồi, còn anh thì vẫn độc thân. Em nên cân nhắc kỹ càng.”
“…”
“Huống hồ nếu nói về hồn nhiên kiên cường, từ nhỏ đến lớn, có ai hơn được em?”
Nghe xong câu này, ngay cả Sở Vọng cũng không nhịn được xuýt xoa. Nghe thấy cô “ôi chao”, Tạ Trạch Ích lập tức phát giác đại sự không ổn, không đợi Lâm Tử Đồng quay đầu nhìn ra, anh đã vội kéo lấy tay cô nhét vào trong áo khoác dài, ôm cô chạy trốn ra sau bụi tường vi như một làn khói.
Lâm Tử Đồng đẩy cửa sổ nhìn xuống, nhưng chỉ thấy được hoa tường vi đang rơi.
Sở Vọng bị ép trốn vào dưới áo khoác nép vào trước ngực Tạ Trạch Ích, lúc sắp ngộp thở thì đột nhiên một bà lão hoa râm khỏe mạnh đi tới từ đối diện. Sở Vọng rúc mình trong áo anh, nghe bà dùng tiếng Anh gọi lớn tên của Tạ Trạch Ích: “Zoe Tse! Là cháu đấy hả Zoe! Zoe, bà là bà Hogg của cháu đây. Ngày trước khi cha cháu dẫn hai mẹ con đến Quảng Châu, buổi tối hay tới nhà bà chơi mã điếu đây. Mấy bé gái hồi đó thích đuổi theo cháu thật. Bà Hogg vẫn nhớ đôi mắt với dáng dấp dễ thương của Zoe nhỏ, thế mà cháu đã quên bà Hogg rồi sao hả Zoe?”
Sắc mặt Tạ Trạch Ích ngày một đen đi, Sở Vọng dứt khoát không nín thở nữa, run run chui ra khỏi áo gió màu đen của anh, ngẩng đầu lên trời há miệng thở dốc.
Lâm Tử Đồng cười lắc đầu, kéo cửa sổ lại rồi xoay người đi xuống.
Bà Hogg thấy một cô gái đột nhiên chui ra khỏi áo khoác anh, con ngươi xanh biếc đột nhiên phóng lớn rồi cười phì thành tiếng, sau đó đổi sang tiếng Trung giọng Quảng: “Cô gái đẹp thế này, bị ai gây thương tích ra nông nỗi này vậy? A Chính, cháu không biết chăm sóc cô bé gì cả.”
Sở Vọng sờ đầu, “A Chính là ai?”
Tạ Trạch Ích nói, “Bà Hogg, cháu vẫn nhớ bà. Không chăm sóc cô ấy chu đáo là lỗi của cháu.”
Bà Hogg kéo Sở Vọng nhìn một lượt, chậc lưỡi thở dài, “A Chính chính là anh Zoe của cháu đấy. Hồi nhỏ thằng bé bô trai lắm, cha mẹ nó đều gọi nó là A Chính, bây giờ càng lớn càng đoan chính…”