Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 692 - Chương 692
Chương 692 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (692)
Trong gian phòng VIP của một quán bar nào đó, thấy Lệ Nam Hành ngẩn ra, Tần Tư Đình búng tàn thuốc, liếc anh hỏi: “Sao thế?”
Bên kia nói xong không hề do dự mà dập điện thoại, tự dưng quăng ra một quả bom khói cực bự như vậy, Lệ Nam Hành bị quả bom này làm cho đần ra mất mấy phút đồng hồ.
“Vừa rồi, quỷ mít ướt nhà Mặc Cảnh Thâm nói…”
“Nói chuyện đàng hoàng.” Mặc Cảnh Thâm đặt chiếc ly trong suốt xuống, lườm anh một cái.
“Quý Noãn nói gì nào?” Tần Tư Đình cười hỏi.
“Quý Noãn nói vợ con tôi đang trong tay cô ấy, nếu không nhanh chóng trả lại Mặc Cảnh Thâm thì sẽ đưa vợ con tôi tới Syria.” Lệ Nam Hành mờ mịt, hiếm lắm mới thấy anh chịu lặp lại lời của người khác. Anh lại nhìn hai người kia: “Quý Noãn mang thai xong giờ còn mắc cả bệnh hoang tưởng luôn à?”
Mặc Cảnh Thâm cũng từ chối cho ý kiến: “So với những tên lái xe tải thích nói linh tinh thì những gì Quý Noãn nói đáng tin tới 100%.”
Lệ Nam Hành nghẹt thở.
Thế là?
Tần Tư Đình nâng ly thủy tinh trên bàn lên, ngón tay thon dài ma sát lên miệng ly, nói bằng vẻ sâu xa: “Cô ấy đang nhắc nhở cậu, vợ cậu có thai rồi.”
Lệ Nam Hành: “…”
Lệ Nam Hành: “…?”
Lệ Nam Hành: “…!!!”
Trầm tư ba giây, biểu cảm trên mặt Lệ Nam Hành thay đổi cực nhanh, anh lập tức lấy đá trong âu ném vào ly rượu đã gần cạn, không uống nữa, đi thẳng.
Kết quả vừa ra tới cửa, nhớ lại những gì mà cô nàng mít ướt kia nói lúc nãy, anh nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn đang nhàn nhã ngồi trên sofa: “Lão Mặc, đi với tôi một chuyến.”
Mặc Cảnh Thâm hơi cau mày: “Tôi?”
Lệ Nam Hành không nói nhiều, tóm lấy Mặc Cảnh Thâm như muốn trói anh ta lại bắt cóc, Mặc Cảnh Thâm cũng không gằng co, chỉ nhìn Lệ Nam Hành như nhìn một tên dở hơi. Lệ Nam Hành muốn kéo anh ta đi, nhưng nghĩ gì lại ngoảnh lại nhìn Tần Tư Đình đang trưng ra vẻ “các người mau đi đi, ông đây ở đây yên tĩnh vui hơn” rồi nói: “Cậu đi cùng.”
Tần Tư Đình: “… ? Tôi đi làm gì?”
“Thì để khám cho Phong Lăng nhà tôi, có bác sĩ ở sẵn đây mà không dùng thì phí ra à.” Nói rồi, Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho Tần Tư Đình, bảo anh ta mau cái chân lên.
Tần Tư Đình: “…”
…
Quý Noãn không thể ngờ được là ông xã mình lại bị Lệ Nam Hành “trói” về thật. Sau khi về đến căn biệt thự ở Hải Thành, Phong Lăng mới nãy còn luôn miệng nói “chỉ chậm có mấy ngày thôi chắc không thể có thai nhanh vậy đâu nhỉ” đã bị Lệ Nam Hành nâng từ ban công vào phòng khách.
Không sai, chính là nâng đó.
Cùng lúc đó, Lệ Nam Hành còn đẩy chồng cô ấy ra ban công, coi như đã thực hiện yêu cầu của cô ấy, đưa Mặc Cảnh Thâm về để trao đổi.
Bấy giờ, Quý Noãn vẫn còn đang đung đưa trên xích đu, thấy ông xã nhà mình còn không kịp mặc áo khoác, mặc mỗi một chiếc sơ mi bị Lệ Nam Hành tóm về đây, lại nhìn người đàn ông đang nhìn mình từ trên cao xuống, cô nhớ đến việc con mèo bị đưa đến nhà họ Mặc, rồi cả An An, Ninh Ninh mà mấy ngày rồi không ôm cô ngủ.
Quý Noãn rất ương ngạnh quay phắt đầu đi.
Mặc Cảnh Thâm đi tới: “Dỗi anh mấy ngày rồi vẫn chưa hết à?”
Quý Noãn vẫn dùng chiến tranh lạnh, không nói không rằng để thể hiện thái độ quả thật mình vẫn chưa hết giận.
Mặc Cảnh Thâm bật cười, phủ người xuống đè Quý Noãn lên xích đu. Cô không kịp phản ứng đã bị anh nhào tới, dù cho người đàn ông này đã rất chú ý để không đè vào chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, nhưng tư thế này vẫn khiến cả người cô phải nằm ra xích đu, đặc biệt loại xích đu này còn cứ đung đưa mãi không dừng lại. Người đàn ông cứ ở trên người cô như thế, một tay vịn vào thành ghế xích đu, tay còn lại miết cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Vừa chạm mắt nhau, tim Quý Noãn run lên, muốn tránh nhưng không tránh được. Đến lúc bị anh khóa chặt phía dưới, cô ấy lại quay mặt nhìn vào trong: “Anh đứng dậy đi! Có bao nhiêu người ở đây, lỡ bị nhìn thấy…”
“Vợ chồng hợp pháp, thấy thì sao?”
“Anh dậy đi đã!”
“Là ai trong điện thoại luôn miệng nói phải trả lại ông xã? Khó khăn lắm mới trói anh về đây được, giờ lại lùng lùng không để ý đến anh à?” Mặc Cảnh Thâm không giữ chặt cằm cô, thậm chí còn vân vê nhẹ nhàng, thấy giờ cô đang nằm bất động trên xích đu, lại cứ khăng khăng không chịu nhìn anh, anh cười hôn một cái lên môi cô: “Được rồi, chờ qua ba tháng đầu, anh sẽ bảo người đưa mèo về cho em. Nhưng phải chú ý không được ôm ấp nó nhiều, tuy nó sạch nhưng vẫn phải chú ý.”
Thấy anh đồng ý cho đón mèo về, bấy giờ Quý Noãn mới dịu xuống: “Thật ra cũng có gì đâu, tại cả ngày chị Trần cứ nói mãi vụ mang thai thì nên tránh chó mèo nên anh mới thế, vốn dĩ em cũng rất chú ý mà, em sẽ không lôi sức khỏe của mình và con ra đùa đâu. Anh cũng cho nó ăn bao lâu nay, anh không sợ sau khi về nhà ba, mỗi sáng nó không được ăn cá khô do anh đút cho thì không quen à? Lỡ nó nóng, không chịu ăn, đói rồi bệnh thì sao? Mèo mà ốm là dễ…”
“Theo như anh được biết, ở nhà họ Mặc nó không chỉ có cá khô ăn hằng sáng mà thậm chí ngày ba bữa đều đủ cả. Giờ đón nó về, có khi nó còn không vui ấy.”
“… Em mặc kệ, đó là mèo của em.”
“Không có sự đồng ý của anh, em có thể nuôi nó trong nhà à? Còn đặt cái tên ngu ngốc như thế nữa?”
“Có ngu mấy cũng chỉ khác anh có một chữ thôi, mà nói chứ chẳng phải anh cũng đã quen… rõ ràng anh cũng rất thích nó cơ mà, mấy lần em thấy sáng ra anh lén cho nó ăn cá khô rồi nhé!”
Ngoài ban công, cặp vợ chồng nhà họ Mặc cãi nhau chí chóe, từ chuyện tên của Mặc Tiểu Thâm cho đến việc bao giờ An An với Ninh Ninh có thể ngủ cùng giường với Quý Noãn, rồi đến cả chuyện lúc ở sân bay không cho cô uống trà sữa nữa. Cãi mãi không ngừng.
Trong phòng, Phong Lăng bị người đàn ông từ lúc về đến giờ không nói tiếng nào, bế thốc vào sofa, không thể động đậy được. Có phải cô không có chân tay đâu mà vừa về đã bế cô đi như thế, chuyện gì vậy?
Cuối cùng, Tần Tư Đình vẫn bị Lệ Nam Hành lôi về, thấy Phong Lăng còn nghệt ra chưa hiểu chuyện gì, anh cười bất đắc dĩ, thôi, kết bạn với người xấu thì đành phải chấp nhận vậy.
Cũng may Tần Tư Đình là một bác sĩ chuyên nghiệp, tuy không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng đông tây y đều tinh thông. Anh ta bảo Lệ Nam Hành ra hiệu thuốc mua một cái ống nghe, thỉnh thoảng nghe thử nhịp tim của cô, cuối cùng nghe xong anh ta kết luận: “Gọi điện cho bốn ông cụ nhà họ Lệ đi.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong gian phòng VIP của một quán bar nào đó, thấy Lệ Nam Hành ngẩn ra, Tần Tư Đình búng tàn thuốc, liếc anh hỏi: “Sao thế?”
Bên kia nói xong không hề do dự mà dập điện thoại, tự dưng quăng ra một quả bom khói cực bự như vậy, Lệ Nam Hành bị quả bom này làm cho đần ra mất mấy phút đồng hồ.
“Vừa rồi, quỷ mít ướt nhà Mặc Cảnh Thâm nói…”
“Nói chuyện đàng hoàng.” Mặc Cảnh Thâm đặt chiếc ly trong suốt xuống, lườm anh một cái.
“Quý Noãn nói gì nào?” Tần Tư Đình cười hỏi.
“Quý Noãn nói vợ con tôi đang trong tay cô ấy, nếu không nhanh chóng trả lại Mặc Cảnh Thâm thì sẽ đưa vợ con tôi tới Syria.” Lệ Nam Hành mờ mịt, hiếm lắm mới thấy anh chịu lặp lại lời của người khác. Anh lại nhìn hai người kia: “Quý Noãn mang thai xong giờ còn mắc cả bệnh hoang tưởng luôn à?”
Mặc Cảnh Thâm cũng từ chối cho ý kiến: “So với những tên lái xe tải thích nói linh tinh thì những gì Quý Noãn nói đáng tin tới 100%.”
Lệ Nam Hành nghẹt thở.
Thế là?
Tần Tư Đình nâng ly thủy tinh trên bàn lên, ngón tay thon dài ma sát lên miệng ly, nói bằng vẻ sâu xa: “Cô ấy đang nhắc nhở cậu, vợ cậu có thai rồi.”
Lệ Nam Hành: “…”
Lệ Nam Hành: “…?”
Lệ Nam Hành: “…!!!”
Trầm tư ba giây, biểu cảm trên mặt Lệ Nam Hành thay đổi cực nhanh, anh lập tức lấy đá trong âu ném vào ly rượu đã gần cạn, không uống nữa, đi thẳng.
Kết quả vừa ra tới cửa, nhớ lại những gì mà cô nàng mít ướt kia nói lúc nãy, anh nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn đang nhàn nhã ngồi trên sofa: “Lão Mặc, đi với tôi một chuyến.”
Mặc Cảnh Thâm hơi cau mày: “Tôi?”
Lệ Nam Hành không nói nhiều, tóm lấy Mặc Cảnh Thâm như muốn trói anh ta lại bắt cóc, Mặc Cảnh Thâm cũng không gằng co, chỉ nhìn Lệ Nam Hành như nhìn một tên dở hơi. Lệ Nam Hành muốn kéo anh ta đi, nhưng nghĩ gì lại ngoảnh lại nhìn Tần Tư Đình đang trưng ra vẻ “các người mau đi đi, ông đây ở đây yên tĩnh vui hơn” rồi nói: “Cậu đi cùng.”
Tần Tư Đình: “… ? Tôi đi làm gì?”
“Thì để khám cho Phong Lăng nhà tôi, có bác sĩ ở sẵn đây mà không dùng thì phí ra à.” Nói rồi, Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho Tần Tư Đình, bảo anh ta mau cái chân lên.
Tần Tư Đình: “…”
…
Quý Noãn không thể ngờ được là ông xã mình lại bị Lệ Nam Hành “trói” về thật. Sau khi về đến căn biệt thự ở Hải Thành, Phong Lăng mới nãy còn luôn miệng nói “chỉ chậm có mấy ngày thôi chắc không thể có thai nhanh vậy đâu nhỉ” đã bị Lệ Nam Hành nâng từ ban công vào phòng khách.
Không sai, chính là nâng đó.
Cùng lúc đó, Lệ Nam Hành còn đẩy chồng cô ấy ra ban công, coi như đã thực hiện yêu cầu của cô ấy, đưa Mặc Cảnh Thâm về để trao đổi.
Bấy giờ, Quý Noãn vẫn còn đang đung đưa trên xích đu, thấy ông xã nhà mình còn không kịp mặc áo khoác, mặc mỗi một chiếc sơ mi bị Lệ Nam Hành tóm về đây, lại nhìn người đàn ông đang nhìn mình từ trên cao xuống, cô nhớ đến việc con mèo bị đưa đến nhà họ Mặc, rồi cả An An, Ninh Ninh mà mấy ngày rồi không ôm cô ngủ.
Quý Noãn rất ương ngạnh quay phắt đầu đi.
Mặc Cảnh Thâm đi tới: “Dỗi anh mấy ngày rồi vẫn chưa hết à?”
Quý Noãn vẫn dùng chiến tranh lạnh, không nói không rằng để thể hiện thái độ quả thật mình vẫn chưa hết giận.
Mặc Cảnh Thâm bật cười, phủ người xuống đè Quý Noãn lên xích đu. Cô không kịp phản ứng đã bị anh nhào tới, dù cho người đàn ông này đã rất chú ý để không đè vào chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, nhưng tư thế này vẫn khiến cả người cô phải nằm ra xích đu, đặc biệt loại xích đu này còn cứ đung đưa mãi không dừng lại. Người đàn ông cứ ở trên người cô như thế, một tay vịn vào thành ghế xích đu, tay còn lại miết cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Vừa chạm mắt nhau, tim Quý Noãn run lên, muốn tránh nhưng không tránh được. Đến lúc bị anh khóa chặt phía dưới, cô ấy lại quay mặt nhìn vào trong: “Anh đứng dậy đi! Có bao nhiêu người ở đây, lỡ bị nhìn thấy…”
“Vợ chồng hợp pháp, thấy thì sao?”
“Anh dậy đi đã!”
“Là ai trong điện thoại luôn miệng nói phải trả lại ông xã? Khó khăn lắm mới trói anh về đây được, giờ lại lùng lùng không để ý đến anh à?” Mặc Cảnh Thâm không giữ chặt cằm cô, thậm chí còn vân vê nhẹ nhàng, thấy giờ cô đang nằm bất động trên xích đu, lại cứ khăng khăng không chịu nhìn anh, anh cười hôn một cái lên môi cô: “Được rồi, chờ qua ba tháng đầu, anh sẽ bảo người đưa mèo về cho em. Nhưng phải chú ý không được ôm ấp nó nhiều, tuy nó sạch nhưng vẫn phải chú ý.”
Thấy anh đồng ý cho đón mèo về, bấy giờ Quý Noãn mới dịu xuống: “Thật ra cũng có gì đâu, tại cả ngày chị Trần cứ nói mãi vụ mang thai thì nên tránh chó mèo nên anh mới thế, vốn dĩ em cũng rất chú ý mà, em sẽ không lôi sức khỏe của mình và con ra đùa đâu. Anh cũng cho nó ăn bao lâu nay, anh không sợ sau khi về nhà ba, mỗi sáng nó không được ăn cá khô do anh đút cho thì không quen à? Lỡ nó nóng, không chịu ăn, đói rồi bệnh thì sao? Mèo mà ốm là dễ…”
“Theo như anh được biết, ở nhà họ Mặc nó không chỉ có cá khô ăn hằng sáng mà thậm chí ngày ba bữa đều đủ cả. Giờ đón nó về, có khi nó còn không vui ấy.”
“… Em mặc kệ, đó là mèo của em.”
“Không có sự đồng ý của anh, em có thể nuôi nó trong nhà à? Còn đặt cái tên ngu ngốc như thế nữa?”
“Có ngu mấy cũng chỉ khác anh có một chữ thôi, mà nói chứ chẳng phải anh cũng đã quen… rõ ràng anh cũng rất thích nó cơ mà, mấy lần em thấy sáng ra anh lén cho nó ăn cá khô rồi nhé!”
Ngoài ban công, cặp vợ chồng nhà họ Mặc cãi nhau chí chóe, từ chuyện tên của Mặc Tiểu Thâm cho đến việc bao giờ An An với Ninh Ninh có thể ngủ cùng giường với Quý Noãn, rồi đến cả chuyện lúc ở sân bay không cho cô uống trà sữa nữa. Cãi mãi không ngừng.
Trong phòng, Phong Lăng bị người đàn ông từ lúc về đến giờ không nói tiếng nào, bế thốc vào sofa, không thể động đậy được. Có phải cô không có chân tay đâu mà vừa về đã bế cô đi như thế, chuyện gì vậy?
Cuối cùng, Tần Tư Đình vẫn bị Lệ Nam Hành lôi về, thấy Phong Lăng còn nghệt ra chưa hiểu chuyện gì, anh cười bất đắc dĩ, thôi, kết bạn với người xấu thì đành phải chấp nhận vậy.
Cũng may Tần Tư Đình là một bác sĩ chuyên nghiệp, tuy không phải là bác sĩ khoa sản, nhưng đông tây y đều tinh thông. Anh ta bảo Lệ Nam Hành ra hiệu thuốc mua một cái ống nghe, thỉnh thoảng nghe thử nhịp tim của cô, cuối cùng nghe xong anh ta kết luận: “Gọi điện cho bốn ông cụ nhà họ Lệ đi.” w●ebtruy●enonlin●e●com