-
Chương 34
Cuộc hôn nhân định mệnh
Sau nhiều lần chần chừ, cũng thêm việc của Hạ Chi nên cuối cùng đến tận bây giờ Thiên Anh mới có dũng cảm để gọi cho Phượng và hẹn gặp cô nói chuyện. Từ sau chuyện đó, hình như Phượng cũng ngại chạm mặt anh nên cô không tới phòng khám nữa. Đến tận hôm nay, khi anh gọi cô tới quán café, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cứ cúi gằm xuống, vân vê vạt áo cũ của mình.
-Anh xin lỗi vì hôm nay mới gọi em ra đây nói chuyện. Thực sự không phải vì anh muốn trốn tránh trách nhiệm với em, mà là anh không biết phải đối mặt với em như thế nào. Anh luôn cảm thấy áy náy và tự trách mình vì chuyện xảy ra hôm ấy. Tối hôm ấy anh đã uống hơi quá chén.
-Bác sĩ, anh đừng trách mình nữa. Em biết vì tự trách mình mà anh đã bỏ đi sáng hôm đó, sau đó còn ngã xuống biển nữa. Nếu vì em mà bác sĩ trở thành như thế thì em không dám nhận cái trách nhiệm mà bác sĩ dành cho em.- Phượng lắc đầu quả quyết nói.
-Không, có thể vì chuyện đó mà sau này sẽ phải đối mặt với nhiều thứ trong cuộc sống gia đình, nếu như… ừ, nếu như em gặp phải một người chồng không hiểu em.- Thiên Anh ngập ngừng rồi nói- Anh không phải người không có trách nhiệm với những gì mình làm, dù cho khi đó là anh say, nhưng anh không muốn vịn vào lý do đó để trốn tránh.
-Em… Em thực sự không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả. Hôm đó là do em tự nguyện.- Phượng lắc đầu.
-Sao hôm ấy em lại không tát anh vài cái cho anh tỉnh lại nhỉ, biết đâu sự việc đã không tệ như thế.- Thiên Anh cười cay đắng.
-Em không thể làm thế được.
-Anh hiểu. Em là người hiền lành và cũng dễ bị thỏa hiệp. Nếu sau này em không thể có hạnh phúc với người đàn ông nào, thì tới tìm anh, anh không hứa có thể yêu em bằng cả trái tim mình, nhưng anh vẫn có thể ở bên và che chở cho em được. Em hiểu ý anh chứ?
Phượng khẽ gật đầu, len lén nhìn đôi mắt đượm buồn của anh một chút rồi lại cúi gằm xuống.
-Anh sẽ rời khỏi đây một thời gian. Hy vọng khi anh trở lại, anh sẽ xóa hết được hình bóng cô ấy… Nhưng đừng có chờ đợi anh, nếu hạnh phúc đến thì cứ nắm giữ lấy, đừng để vụt mất nó, hiểu không?
Phượng lại gật đầu. Trước người đàn ông này, cô luôn cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé và kém cỏi, một lời cũng không tự tin để nói với anh.
Sau khi nói chuyện với Phượng xong, Thiên Anh cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Anh theo tin nhắn của Nguyên, ra bãi đá dưới vách núi, nơi lần đầu tiên anh cứu và gặp Phượng cũng như Hạ Chi, Nguyên đang đợi anh ở đó.
Cũng lâu lắm rồi, vì quá nhiều công việc bận rộn nên Thiên Anh cũng không ra đây. Anh không nghĩ Nguyên lại nhớ tới nơi này. Khi anh chèo xuồng tới, Nguyên đang ngồi uống rượu một mình trên một hòn đá lớn, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra biển ở phía đằng xa.
Thiên Anh không phải là không biết chuyện Hạ Chi đã nhớ lại mọi chuyện và lúc này cô chỉ quấn quít bên người chồng chưa cưới của mình. Anh cũng không trách Hạ Chi có trước quên sau hay bạc tình bạc nghĩa, anh hiểu là bản thân cô cũng không muốn như thế. Hơn nữa đã tự nhủ là sẽ không xen vào chuyện ba người này nên anh chỉ đành nhắm mắt bỏ qua mà thôi.
Thấy Thiên Anh tới, Nguyên rót thêm một chén rượu rồi nói:
-Chỗ này thật thích hợp để uống rượu giải sầu.
-Không đâu, chỉ thích hợp để ngồi câu cá và ngẫm chuyện đời thôi.- Anh vỗ lên vai Nguyên vì biết Nguyên đang rất buồn.
-Chuyện đời… Chuyện đời thật quá lắm chữ bất ngờ, phải không?
-Ừ… có lẽ thế.
-Càng lúc tớ càng tin câu: “Đa tình càng lắm thì thất tình càng nhiều.” Lần thứ hai tớ quyết định mở trái tim mình ra để yêu chân thành một người, thì cũng là lần thứ hai tớ nếm quả đắng. Đúng là nghịch lý thật.
-Đừng trách Hạ Chi… Cô bé ấy đâu có nhiều sự lựa chọn đâu.- Thiên Anh cười.
-Ừ, tớ không trách cô ấy. Tớ cũng không trách Vincent. Mặc dù nhìn thấy họ ôm hôn nhau mà lòng tớ rất đau. Tớ không biết những người đàn ông khác khi nhìn thấy bạn gái của họ đi với tớ thì họ có cảm giác như tớ lúc này không? Cảm giác ấy quả thật không thể chịu đựng nổi. Nhìn cô ấy ở trong vòng tay của thằng khác, cảm giác như cả thế giới của mình đang bị người ta đạp đổ vậy.- Nguyên cười nấc lên, cũng không biết anh đang cười hay khóc nữa.
-Cậu nên vui vì cô ấy được hạnh phúc. Cũng như tớ cảm thấy vui vì Hương hạnh phúc với lựa chọn của cô ấy, mặc dù cảm giác bị bỏ rơi như thế này chẳng dễ chịu chút nào.- Thiên Anh lắc đầu.
-Bản thân nên hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc… Chỉ là triết lý suông của mấy thằng thất tình tự an ủi mình mà thôi. Vớ vẩn. Cảm giác lúc này của tớ là muốn điên lên, muốn ôm lấy cô ấy mà nghiền nát cô ấy ra trong vòng tay mình, để mãi mãi cô ấy chỉ thuộc về mình tớ. Cậu hiểu không, Thiên Anh?
-Tớ hiểu.
-Không, cậu chả hiểu gì hết. Cậu chỉ là một thằng cho rằng mình yêu cao thượng mà thôi. Thực tế thì đó là thất bại. Mà tớ mất mười năm cũng không quên đi được thất bại đầu tiên của mình. Căn bản tớ không vượt qua được nó, thì chưa thể xứng đáng có được hạnh phúc thứ hai.- Nguyên cười khẩy.- Thôi thì lại trở về với những bóng hồng kiêu sa, những mối tình một đêm đầy cuồng nhiệt vậy. Tớ sẽ để cô ấy bình yên với Vincent. Nó tốt hơn tớ, vì ít nhất nó không đa tình giống tớ.
-Ừ. Thôi uống đi rồi anh em mình về sớm. Linh nó mà biết tớ vừa ốm dậy đã đi uống thế này chắc nó dần anh em mình nhừ xương.
-Ha ha, bà chị bé của tớ lúc nào chẳng như một bà cô lỡ thì, lúc nào cũng càu nhàu phát ghét.
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn. Chai rượu cũng cứ thế dần vơi đi.
Nắng đã tàn. Ngày sắp tắt.
Bão lòng đi qua, sẽ có những người ra đi và những người ở lại.
***
Trước khi bắt đầu một câu mới, người ta cần chấm hết câu cũ. Một dấu chấm ngay ngắn và tròn trịa!
Nguyên đã nói với Hạ Chi như thế khi chia tay cô để về lại Hà Nội. Anh sẽ chẳng bao giờ biết lý do chính xác cô đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình.
Dù cô còn rất yêu anh!
Hạ Chi thầm cười chính mình khi nghĩ lại điều đó. Nguyên đã rời khỏi đây được hơn một tháng. Vincent cũng về lại Đà Lạt để thu xếp công việc. Hạ Chi cũng không ở khách sạn Paradise nữa mà chuyển lên ở hẳn trên trung tâm nghiên cứu ở trên núi. Chăm sóc vườn hoa lan là công việc mơ ước của cô trước đây khi ở Phong Lan hội. Những kiến thức của cô về hoa lan khiến cho anh em trong đội nghiên cứu cũng phải sửng sốt, và dĩ nhiên họ chẳng một lời phản đối khi cô xin vào đây làm việc lâu dài.
Princess lúc này đã lớn, đã bắt đầu biết bám vào mọi thứ để leo trèo. Nó thích được mọi người đặt lên vai đi đây đó. Đại Tướng Quân không hiểu sao cũng rất quý nó, thường cho nó leo trèo lên lưng của mình chạy khắp khu nghiên cứu, hoặc để nó rúc vào người rồi cả hai cùng lăn ra ngủ ngon lành. Nó thậm chí cũng chẳng ghen tức khi vị trí số một được cưng chiều tại trung tâm của nó đã bị Princess chiếm giữ. Anh em trong khu nghiên cứu đều gọi Đại Tướng Quân là “vú nuôi” của Princess khi phần lớn thời gian đều là con sói lông đỏ này chăm sóc và chơi đùa cùng Princess.
Mấy ngày gần đây Thiên Anh bận bịu cho việc xin chuyển công tác nên anh ít khi về phòng khám. Hạ Chi vừa bước vào phòng khám đã nghe thấy những tiếng “ọe ọe” phát ra từ nhà vệ sinh. Tiếng nôn khan rất lớn khiến cô không thể không tò mò đi tới. Cửa nhà vệ sinh khép chặt nhưng do không thấy Phượng đâu nên cô đoán chính Phượng đang ở bên trong.
Một lát sau, Phượng đi ra, gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi. Thấy cô đang ngồi trên ghế thì Phượng giật mình rồi lúng túng hỏi:
-Chị Chi, chị tới khi nào vậy?
-Chị vừa về tới thôi. Em sao thế? Không khỏe sao?
-Em không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi.- Phượng lắc đầu.
-Chị thấy em nôn dữ lắm mà…- Hạ Chi nhìn cô bé đầy nghi hoặc.
-Em không sao thật mà, tại bụng dạ em xưa nay không được tốt lắm. Chị đừng nói với bác sĩ…
Thấy Hạ Chi nhíu mày vẻ khó hiểu, Phượng vội giải thích:
-Em sợ bác sĩ sẽ không cho em làm ở đây nữa.-Anh ấy sắp vào Lâm Đồng làm rồi, chị em mình có muốn làm ở đây nữa cũng không được. Bác sĩ nói sẽ sắp xếp cho em một công việc khác. Em có muốn lên khu nghiên cứu làm cùng chị không?
-Làm gì ạ?
-Ừm, trên đó đang cần tìm thêm một người rẫy cỏ trong vườn ươm nữa. Công việc cũng hơi vất vả đấy. Nếu em không ngại vất vả thì có thể lên đó làm.
-Chỉ rẫy cỏ thôi ạ? Em còn từng làm nhiều việc vất vả hơn thế nhiều.- Phượng lắc đầu- Nếu trung tâm nhận em vào làm thì em sẽ lên đó. So với việc cào muối thuê mà em từng làm thì việc đó còn đỡ vất vả hơn nhiều chị ạ!
-Ừ, vậy là được rồi. Chị phải trở lại trung tâm đây. Chừng nào thu xếp xong anh Thiên Anh sẽ đưa em lên đó.- Hạ Chi gật đầu cười rồi đi ra khỏi phòng khám.
***
Nguyên mở mắt thức giấc, cũng chẳng buồn nhìn sang cô nàng vẫn đang nằm ngủ say sưa với một gương mặt mãn nguyện ở bên cạnh. Anh nhổm dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng ra về trước. Anh biết anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ta nữa nên cũng không cần phải tỏ ra lịch sự làm gì.
Hôm nay là chủ nhật nên anh trở về nhà, định bụng sẽ làm thêm một giấc nữa, sau đó buổi chiều thức dậy sẽ đi đánh tennis. Và tối thì lại tới vũ trường kiếm một cô nàng nóng bỏng nào đó để tán tỉnh. Ban đầu sau khi chia tay với Hạ Chi, anh có vẻ hơi khớp với cuộc sống mà trước đó bản thân đã quá quen thuộc này. Anh cứ tưởng anh sẽ không bao giờ quay lại với nó nữa, nhưng không ngờ rằng hạnh phúc mà anh vẽ ra chẳng bao giờ thành sự thực. Anh lại buông thả mình vào lối sống phóng túng trước kia, mặc kệ cho ngày tháng qua đi.
Dung đã về ở cùng bố mẹ đẻ, và tất nhiên có cả nhóc Boo theo cùng. Anh trai anh sau đó cũng dắt theo cô vợ mới về nhà, đi đăng kí kết hôn và tổ chức một đám cưới đàng hoàng. Anh có thêm một bà chị dâu và hai đứa cháu, cũng đáng yêu không kém thằng Boo. Nguyên ít khi về nhà, anh đi làm từ sáng tới tối, sau đó lại tới vũ trường, qua đêm ở một khách sạn nào đó, chỉ thỉnh thoảng sáng sớm mới trở về nhà tắm rửa thay đồ nên cũng ít tiếp xúc với người chị dâu mới của mình. Thậm chí trong bữa tiệc ra mắt dòng họ của người chị dâu cùng hai đứa cháu anh cũng không có mặt mà lại say sưa cùng một nàng ca sĩ tại một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Anh không ghét họ, nhưng trong tâm trí của anh thì luôn chỉ có một người duy nhất anh coi là chị dâu- đó là Dung.
Khi anh về tới nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt vừa như bực bội, lại có phần lo lắng, sốt ruột. Nhìn thấy anh bước vào, bà cau mày hỏi một cách không vừa lòng:
-Anh cũng giỏi đi thật, cả tuần mới thấy mặt anh được vài lần. Bận rộn quá, đến mẹ muốn gặp cũng khó!
-Hôm qua con gặp đối tác quan trọng, uống say quá nên ngủ ở khách sạn luôn.
-Ngủ ở khách sạn với đối tác luôn chứ gì? Tôi còn lạ gì đám đối tác của anh. Lên thay đồ đi rồi chở tôi ra ngoài.
-Con buồn ngủ lắm, mẹ bảo anh Dũng đi.- Nguyên ngáp dài đáp.
-Việc gì anh cũng thoái thác được. Việc này là việc của anh, lên thay đồ nhanh rồi xuống đây.- Mẹ anh đột nhiên quát lên.
Mặc dù bình thường rất được mẹ chiều nên Nguyên hay làm nũng, nhưng ít khi anh thấy mẹ nổi giận thực sự với mình. Nhìn vẻ mặt như sắp nổi trận lôi đình của bà, anh miễn cưỡng gật đầu rồi đi thẳng lên phòng.
Sau khi tắm và thay đồ xong, anh mới lững thững đi xuống nhà. Mẹ anh đã thay đồ xong, miệng làu bàu:
-Việc này mà giải quyết không xong, tới tai ông nội anh thì anh chỉ có chết. Còn ung dung như thế được à?
-Việc gì mà mẹ làm như sắp cháy nhà tới nơi thế?- Nguyên nhíu mày rồi ngồi xuống ghế, anh cảm thấy hồ nghi với thái độ của bà hôm nay.
-Cháy tới đũng quần anh rồi đấy, không thấy nóng mông hay sao mà còn ngồi đó, ra đánh xe nhanh lên.
-Nhưng đi đâu ạ?
-Cứ đi đi rồi biết. Gặp người ta thì thu cái vẻ vênh váo của anh đi một chút.
-Ặc, con có vênh váo hồi nào đâu?- Nguyên cứng đầu cãi lại nhưng cũng đi ngay ra cửa trước khi bà to tiếng thêm và đánh thức bố anh dậy. Ông mà dậy thì còn to chuyện hơn cũng không chừng.
Do mải nghĩ chuyện khác, thêm vào việc buồn ngủ nên đầu óc Nguyên hơi mơ màng, mãi tới khi xe dừng lại anh mới giật nảy mình. Xe của anh đang dừng trước cổng một ngôi nhà hai tầng cũ kĩ, ở cổng có một giàn hoa giấy nở rực hồng. Ngôi nhà này anh đã từng tới một lần trước đây- nhà của anh em Hạ Chi.
Anh quay sang nhìn mẹ mình đầy hồ nghi. Bà đang nhìn vào một tờ địa chỉ rồi ngẩng đầu nhìn số nhà trên cổng, gật gù:
-Đúng là đây rồi.
Nói rồi bà mở cửa xe bước xuống, đi tới trước cổng, cúi xuống nhìn qua lỗ khóa, thấy bên trong khóa im lìm thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Nguyên vẫn ngồi yên lặng trên xe, không phải vì anh lười xuống, mà chân anh lúc này không tài nào nhấc lên nổi. Tại sao mẹ anh lại tới đây? Chẳng lẽ bà thậm chí còn cho người điều tra về cô gái mà anh yêu sao? Nhưng vẻ mặt của bà thì không giống như vậy, hơn nữa Nguyên còn có cảm giác người mà bà muốn tìm thậm chí bà còn coi trọng hơn cả chính con trai mình.
Anh có nên nói cho bà biết người bà cần tìm đang ở đâu hay không? Đang định cất lời thì bác hàng xóm tốt bụng mà trước đây anh từng tiếp xúc đi ra. Mẹ anh vội vàng tiến lại hỏi. Người phụ nữ ấy nhìn cách ăn mặc sang trọng của mẹ anh thì có chút lúng túng, mãi không trả lời thành câu. Nhưng cuối cùng câu chuyện giữa hai người phụ nữ cũng kết thúc, khi mẹ anh biết tin Thanh Lâm mất tích, còn Hạ Chi thì mất trí nhớ và đã được hai người thanh niên khác dẫn đi rồi.
Người phụ nữ ấy thậm chí không biết một trong hai thanh niên ngày ấy lúc này đang ngồi trong xe, đang hoang mang với đủ mọi suy đoán của bản thân mình.
Mẹ anh chào người hàng xóm của anh em Hạ Chi rồi quay trở lại xe, thấy con trai cứ ngồi đờ đẫn thì bà lên tiếng giục. Nguyên như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng quay xe ra, miệng thì quay sang hỏi chuyện:
-Mẹ tìm ai thế?
-Còn tìm ai nữa… Chính là người mà ông nội đã hứa hôn cho anh từ ngày bé đấy. Lần này thì anh chết với ông.
-Sao…- Nguyên giật mình, chân không tự chủ được đạp phanh khiến cho chiếc xe dừng lại ngay tức thì, hai mẹ con cũng vì thế suýt ngã xô về phía trước.
-Anh lái xe kiểu gì thế? Muốn giết mẹ anh à?- Bà giận dữ quát.
-Con xin lỗi…- Nguyên lại tiếp tục cho xe chạy- Mẹ nói người sống trong nhà đó là người được hứa hôn với con sao?
-Thì sao? Anh chê người ta nghèo à? Nó là con nhà có giáo dục, mặc dù bố mẹ nó mất sớm nhưng hai anh em biết nương tựa mà nuôi nhau thành người. Ngày trước ông nội anh từng nói muốn đón chúng về nuôi dạy cho tử tế, nhưng thằng lớn một mực từ chối. Nó vừa đi làm vừa kiếm tiền ăn học cho cả hai anh em. Chính vì thế mà ông nội anh mới quyết tâm tiến hành cuộc hôn nhân này cho bằng được.
-Nhưng chuyện hứa hôn có từ khi nào? Sao con không biết gì cả.
-Người mải chơi bời như anh làm sao mà nhớ được. Ngày còn bé bọn nó thường được ông nội dẫn đến nhà ta chơi suốt. Anh mải chơi với anh em chúng nó đến nỗi còn muốn theo về nhà bên ấy nữa. Ông nội anh với ông nội của bọn trẻ là anh em kết nghĩa từ lúc đi bộ đội với nhau.
-Sao con lại không nhớ gì nhỉ?- Nguyên nhăn nhó.
Đúng là số phận trêu ngươi nên mới để mọi chuyện xảy ra như thế này.
-Cái hôm anh từ nước ngoài về, tôi có hẹn anh em nó đi ăn, tiện cho ba anh em gặp lại nhau luôn. Thế mà anh, anh trốn ra ngoài Cát Bà chơi. Anh em chúng nó có học, có lòng tự trọng, đời nào chịu được cách cư xử của anh. Vừa rồi tôi nghe nói thằng Lâm thì mất tích khi đi điều tra gì đấy, còn con bé Hạ Chi thì bị hai thằng thanh niên nào đó dẫn đi. Nó mất trí nhớ thế, không biết có phải bị bọn xấu lợi dụng bán đi không nữa.
Nguyên muốn cười mà không dám cười. Nếu mẹ anh biết một trong hai thằng “người xấu” đó là cháu bà, thằng còn lại thậm chí chính là thằng con đang ngồi cạnh mình đây thì bà sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng rồi anh chợt nhớ tới câu chuyện của Vincent. Vậy việc Vincent là chồng chưa cưới của Hạ Chi là thế nào? Chẳng lẽ sau khi bị anh cho leo cây, Hạ Chi đã đính hôn cùng với Vincent sao? Mọi việc rốt cục là như thế nào đây. Có lẽ sau khi về nhà anh phải gọi cho Vincent hỏi rõ mọi chuyện mới được.
-Mẹ…- Anh quay sang cười với bà.
-Chuyện gì?
-Mẹ đừng lo. Con biết cô ấy ở đâu. Con sẽ mang một cô dâu toàn vẹn về cho mẹ là được chứ gì?