-
Chương 23
Rơi!
-Chị Dung!- Nguyên đứng dậy ngạc nhiên.
Khi anh trai anh bỏ đi thì Nguyên cũng không thấy Dung sa sút đến thế. Cả người cô gầy rộc, nước da tái xanh chứ không hồng hào như trước đây. Đôi mắt thâm quầng và sưng lên, dù đã được trang điểm che bớt đi nhưng nó chứng tỏ cô đã một thời gian dài sống với lo âu, mất ngủ và nước mắt. Nguyên gần như không nhận ra Dung, nếu không phải đôi mắt nhìn anh như cầu cứu kia, đôi mắt của người đang loay hoay tìm cho mình một điểm dựa, giống hệt như cô đã từng nhìn anh nhiều năm về trước. Trái tim Nguyên chợt như bị ai đó nắm lấy, siết lại đau nhói từng cơn.
-Sao chị dâu mày lại ở đây?- Vincent ngây ngô hỏi.
Dung chạy tới bên cạnh anh, cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, cô ôm chầm lấy anh. Cô chỉ muốn dựa vào anh khóc thỏa thích một lần cho những ngày nặng nề đã qua.
Nguyên bối rối hết sức trong cái nhìn tò mò và rõ ràng là bị shock của Trung. Là bạn thân của Nguyên, Trung hoàn toàn biết mối tình đơn phương của anh với chị dâu, nhưng Trung biết Nguyên luôn biết cách giữ giới hạn và khoảng cách với người phụ nữ này. Nhưng lúc này, chứng kiến cảnh họ ôm ấp nhau như vậy, anh cũng thấy có chút không tiêu hóa được. Những người khác đều nhìn họ như đôi tình nhân vừa qua giận dỗi, còn Vincent thì nhìn họ đến lác cả mắt như nhìn hai người vừa làm điều điên rồ nhất.
-Chị Dung.- Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô rồi đỡ cô đứng thẳng dậy-Có chuyện gì vậy? Ở nhà có chuyện gì sao?
-Chị không muốn sống nữa. Chị thật sự không muốn sống nữa.- Dung khóc đến rung cả người, vẫn úp mặt vào ngực anh.
-Chị bình tĩnh nói em nghe xem đã có chuyện gì xảy ra?
Nguyên nhăn mặt hỏi. Rồi nhìn thấy Vincent ở bên cạnh vẫn còn đang nhìn đến méo xệch cả miệng thì vội nói với bạn.
-Tao không đưa mày đi ăn được rồi. Để sau nhé!
-Không sao, tao đi với Melia.
Nguyên nghĩ tới Hạ Chi, lại có một ý nghĩ không nỡ, nhưng rồi anh gật đầu:
-Ừ, mày đưa cả cô ấy đi ăn đi
Nói rồi anh nắm lấy tay Dung kiên quyết kéo cô đi về phía cửa ra vào, mặc Vincent ở phía sau còn chưa kịp khép miệng lại (có lẽ do cứng hàm vì há hốc quá lâu).
Khi họ đi rồi, một lúc sau, Vincent mới khẽ nhún vai, đi về phía quầy lễ tân đặt phòng rồi gọi cho Chi.
-Vợ chuẩn bị đi nhé! Anh tắm xong sẽ gọi em rồi mình đi ăn.- Anh hớn hở nói với cô, dường như chuyện của Nguyên và Dung vừa rồi đã qua từ mấy thế kỷ trước.
-Anh Nguyên đâu rồi?
-Nó á, anh đuổi nó đi rồi. Anh không thích nó ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu. Tầm nửa tiếng nữa anh gọi rồi đi ăn nha. Anh mệt và đói lắm rồi.
Hạ Chi chưa kịp nói gì thêm thì Trung đã cúp máy trước. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi bấm gọi cho Nguyên, nhưng anh đã tắt máy. Không biết họ đã nói gì với nhau? Nguyên đang ở đâu? Tại sao cô lại có một linh cảm rất lạ? Cô lại gọi cho Quân, không ngờ Quân cũng tắt máy luôn. Buồn bực, cô nằm ra giường, nhắm mắt lại.
Một ngày quá nhiều chuyện khiến cô có cảm giác khó mà tiếp thu được hết.
*
Đó là mặt biển rộng và xanh ngắt, không biết là màu của trời bên trên hay màu của nước. Hạ Chi đang nằm ngửa, thả trôi mình trên mặt nước đó. Hai mắt của cô mở to nhìn lên bầu trời cao xanh ở bên trên. Đó là một cảm giác thật tuyệt, thật thư thái, và cũng thật lạ. Sóng nước vỗ nhè nhẹ lên mặt, lên da thịt mát lạnh, như ru. Biển cả mênh mông không có bóng một con tàu, một hòn đảo, thậm chí một cánh chim nào. Chỉ có trời, có biển, và cô. Hạ Chi thấy bản thân mình như sắp tan vào trong miên man bất tận màu xanh đó. Hòa tan hoàn toàn.
Cho đến khi cô có cảm giác bị màu xanh kia nhấn chìm, khi cô thấy mình bị ngạt thở và như bị cái mềm mại như ru ấy trói chặt thì cô bừng tỉnh. Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo cô khỏi cơn mơ kì lạ đó. Là Trung gọi. Cũng chẳng biết cô đã thiếp đi bao lâu, nhưng nghe tiếng chuông cô lại cảm giác như trong đó có vài phần nóng nảy và sốt ruột.
Trời ơi, anh đói nhũn người rồi nè cưng. Em đang ở đâu vậy? Anh đang ở dưới sảnh lớn, em xuống ngay nha.- Tiếng của Trung vang lên ở đầu dây với âm lượng lớn khác thường, cô thầm nghĩ, đói nhũn người mà lại đủ sức hét to đến vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Chi cũng không đoán ra trước khi mất trí nhớ mình là người như thế nào? Nếu Trung thực sự là chồng chưa cưới của cô, hẳn cô từng có con mắt nhìn người rất “có vấn đề”. Với tính cách hiện tại của cô, sẽ không đời nào cô thích một anh chàng tính tình kỳ cục và trẻ con như vậy.
Khi cô gặp Trung ở dưới sảnh thì chàng trai bụi bặm và nhếch nhác ban chiều đã được thay đổi hoàn toàn. Mái tóc bù xù, rối tinh đã được anh dùng lược “cưỡng ép” vào hàng lối. Áo sơ mi kẻ xanh nhìn có vẻ như đã được là lượt kĩ càng. Đôi giầy thể thao trắng muốt như chưa từng dính một hạt cát nào. Nhưng Hạ Chi nhìn thế nào thì cũng thấy anh chàng Trung lếch thếch có mùi vị của cao nguyên ban chiều đáng mến hơn anh chàng có vẻ ngoài đạo mạo và tươm tất này.
-Í, vợ đừng nhìn anh như vậy, anh ngượng đó.- Trung đỏ mặt kêu lên.
-Tốt thôi.- Cô nhún vai và quay người đi ra cửa.
-Ủa, mình đi đâu đây?- Trung hớt hải chạy theo hỏi.
-Anh nói anh đói lắm rồi, chẳng phải mình đi ăn sao?
-À…ừ…ừ…Anh tưởng ở đây có nhà hàng mà, sao phải ra ngoài?
Hạ Chi quay lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh chàng, chìa tay ra:
-Anh đưa ví của anh đây.
-Làm gì?- Vincent kỳ quái hỏi.
-Thì anh cứ đưa đây. Chẳng lẽ vợ chưa cưới muốn cầm ví của anh cũng không được sao?
-A, có thể, tất nhiên là có thể rồi.- Vincent cười híp mắt rồi đưa ví cho cô.
Hạ Chi cầm lấy rồi thản nhiên mở ra, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến giấy tờ bên trong, cô cầm thẻ thanh toán đa năng lên ngắm nghía rồi đút trở lại, tiếp tục lấy ra một tờ tiền rồi dúi vào tay anh chàng, nói:
-Anh không thể làm chồng nếu không biết cách tiêu xài. Tối nay chúng ta chỉ ăn với số tiền này. Ví của anh em sẽ trả lại sau khi ăn xong.
-Hả, anh tưởng học cách tiêu xài phải là người vợ chứ? Thật sự có thể ăn một bữa với ngần này sao?- Trung nhăn nhó hỏi.
-Sao lại không? Vì đây là nơi du lịch nên em đã đưa nhiều hơn rồi đấy. Ngày trước em đi thi nấu ăn với vai trò khách mời do một cơ quan tổ chức, khi em bày ra bữa ăn với tổng giá tiền là 165 000, ông giám khảo đã hỏi em: “Với 165 000 có thể nấu được một bữa ăn sao?” Ông giám khảo đó có vẻ ngạc nhiên lắm. Nhưng với nhiều người, số tiền đó đủ để họ nuôi gia đình mình vài ngày. Và có nhiều người, cả đời họ chưa khi nào có quá 100 000 trong túi.- Hạ Chi vừa nghĩ tới chị em Phượng vừa nói.
-Thật chứ?- Trung chớp chớp mắt hỏi-Nhưng chẳng phải em đang bị mất trí nhớ sao?
-Chỉ là thỉnh thoảng chợt nhớ ra.
-Ừ…- Vincent mỉm cười, trong mắt anh đầy vẻ tán thưởng-Vậy thì mình đi. Đi bộ nhé! Anh sợ trả tiền taxi xong chúng ta sẽ phải nhịn đói đấy. Nếu em không đi bộ được anh sẽ cõng em. Đừng lo, anh đi bộ rất giỏi nha.
-OK, đi lối này. Em biết một vài quán khá ngon và vừa tiền.
Một lúc sau, trong một quán ăn ngoài trời gần bờ biển, Hạ Chi nhìn vẻ mặt đầy sung sướng và thỏa mãn của Trung sau khi gọi ra một đống đồ ăn ngon, cô khẽ mỉm cười. Rồi như chợt nhớ ra, cô hỏi:
-Anh nói thật đi, anh Nguyên đâu rồi? Em gọi cho anh ấy không được.
-Anh không biết.- Trung lắc đầu- Bọn anh đang nói chuyện vui vẻ thì chị dâu nó đến. Bả khóc lóc một chặp rồi hai người dắt nhau đi rồi.
-Chị dâu?- Hạ Chi sửng sốt, rồi sau đó một nét thoáng buồn xuất hiện trên gương mặt cô.
Hóa ra Nguyên tắt máy chỉ vì không muốn bị làm phiền khi đi với Dung.
-Ừ… Bà Dung ấy.- Trung gật gù- Em biết bà ấy không?
-Không.
-Ừa, thôi ăn đi, Em ăn thử món sò huyết này xem, ngon ghê.
-Anh kể cho em nghe về anh đi.- Cô đột ngột chuyển chủ đề.
-Mọi thứ chứng minh thân phận của anh em đều cầm rồi mà.
-Không phải mấy thứ giấy tờ đó. Anh kể về nhà anh cho em nghe. Tại sao chúng ta quen nhau?
-Ôi, phải kể lại thật sao? Chuyện dài lắm đó, kể hết đêm cũng không hết đâu.
-Thì anh cứ nói tình tiết chính đi. Làm sao chúng ta lại quen nhau?
-Anh Lâm và chị gái anh là bạn thân, em nói xem chúng ta quen nhau thế nào?
-À, vậy chị gái anh cũng là nhà báo à?
-Không, bả đi theo con đường kinh doanh.- Vincent lắc đầu.
-Nhà anh chính thức là ở đâu?
-Quê gốc ở Di Linh, nhưng hiện tại ba mẹ và chị gái anh đều ở Đà Lạt. Khi trước mình dự định cưới xong cũng sẽ sống ở Đà Lạt luôn mà. Nhưng chắc em không nhớ đâu. Haizz.
Hai người cùng nhau ăn tối, và sau khi đi dạo lòng vòng ngoài bãi biển một lúc, Trung đưa Hạ Chi quay lại khách sạn lúc 10h. Ngày hôm nay mới từ máy bay xuống đã chạy đi tìm Chi ngay nên anh cũng khá mỏi mệt và muốn đi ngủ ngay.
-Anh cứ về phòng đi, em tự về phòng mình được mà.
-Làm sao thế được. Yên tâm, anh chỉ đưa em đến cửa phòng rồi về liền.- Trung đáp và theo chân cô vào thang máy.
Thấy Hạ Chi không lên tiếng đồng tình cũng chẳng phản đối, anh lại hỏi tiếp:
-Ngày mai em có kế hoạch gì chưa? Hay em đưa anh đi tham quan ở đây nhé!
-Cũng được!- Hạ Chi gật đầu một cách không chú tâm lắm.
Ra khỏi thang máy, cô vừa đi vừa tự hỏi không biết Nguyên đã về phòng hay chưa? Nếu chưa, thì anh đang ở đâu và làm gì? Còn rồi, thì cô hy vọng Nguyên và Trung sẽ không chạm mặt nhau lúc này. Cả cô, cả họ đều cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ rắc rối này. Đang đi, chợt cô đứng sững lại và quay ngoắt người về phía sau, va cả vào Trung đang đi tới. Trung ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì đã bị cô cầm lấy tay kéo tuột lại, nép sau một cây cột lớn.
-Gì thế?- Anh thì thầm hỏi.
-Không có gì. Anh về phòng trước đi. Tới phòng em rồi.- Cô lắc đầu.
Trung không hỏi nữa mà khẽ nghiêng người nhìn ra, chỉ thấy cách chỗ hai người đang đứng không xa, Dung đang tiến tới từ hướng ngược lại, vừa đi vừa ngước nhìn số phòng nên không thấy hai người vừa mới lùi lại. Cuối cùng, cô dừng trước căn phòng cuối cùng, phòng 424 và gõ cửa.
Khoảng cách không quá xa nên Trung có thể nghe rõ tiếng mở cửa, sau đó là tiếng của Nguyên.
-Chị Dung? Sao chị lại tới đây?
Dung không đáp lại mà chỉ đứng nhìn anh. Nguyên ngần ngừ như suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp:
-Chị vào đi. Em tắm xong sẽ đưa chị về khách sạn. Ở đây không tiện.
Sau đó anh nghiêng người cho Dung đi vào và khép cửa lại.
-Thằng này bệnh nặng rồi.- Trung lẩm bẩm rồi quay lại nhìn Chi.
Chi vẫn đứng nép sát vào cây cột, răng cắn chặt vào môi, dường như cô đang cố kìm nén điều gì đó.
-Em có về phòng chứ? Hay anh đưa em đi kiếm cái gì ăn khuya nhé! Anh thấy hơi đói rồi.- Anh đề nghị.
-Thôi, anh đi một mình đi, em không thấy đói. Em về phòng và ngủ luôn đây. Ngày mai đi lúc nào thì gọi cho em.
-OK, vậy hẹn mai gặp lại.- Trung mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô và quay người đi về phía thang máy.
Có lẽ anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh đủ tế nhị để không làm cho cô phải khó xử. Hạ Chi nhìn theo dáng đi có vẻ cô đơn của Trung, một cảm giác tội lỗi nhen nhóm trong lòng. Phải chăng cô đã phụ người đàn ông mà mình sẽ cưới làm chồng này, nếu như những chuyện xấu không xảy đến với anh em cô?