-
Chương 22
-Sặc. Anh tưởng đây là khu nghiên cứu sinh quyển? Thành nhà trẻ từ bao giờ vậy?- Chàng trai vừa đi lùi vừa nhìn cô hỏi.- Thế Đại Tướng Quân? Em đừng nói là một lão tướng về hưu nha. Nhà trẻ và viện dưỡng lão từ khi nào ở chung một chỗ vậy?
-Anh gặp rồi mà.
-Ai?
-Đại Tướng Quân.
-Ông già đó… à không… bác bảo vệ khó tính đó hả?
-Không.
-Em đừng nói là con chó nhuộm lông đỏ đó nha.
-Tôi không nghĩ đầu óc chồng chưa cưới của tôi lại chậm tiêu thế. Hơn nữa, Đại Tướng Quân không phải là chó, nó là sói.
-A…- Anh chàng bị dọa đến nỗi đứng sựng lại không dám đi tiếp.
-Sao vậy?-Hạ Chi quay lại.
-Thôi, anh đợi em ở ngoài này nhé! Anh không thích trẻ con lắm.- Anh chàng cười cười.
-Tốt thôi.- Cô nhún vai, trong lòng cũng thầm thở phào. Cô không muốn vi phạm quy định chặt chẽ của khu nghiên cứu này là không cho phép người lạ vào. Hơn nữa, cô cũng cần thoát khỏi anh chàng nói nhiều này để bình tâm lại một chút.
Hạ Chi không ngờ khi trở ra thì anh chàng vẫn đang đợi cô thật. Anh ta đang đặt mông trên ba lô, ngồi dựa vào gốc cây nghe nhạc và chơi điện tử một cách nhàm chán. Thấy cô trở ra, yên tâm khi không thấy con sói lông đỏ đi theo, anh chàng mới vui mừng đứng dậy, đeo ba lô lên vai. Đến lúc này Hạ Chi vẫn không thể kiềm chế được muốn phì cười với cái anh chàng này. Thì ra anh ta lựa chọn ngồi ở cạnh gốc cây cũng là có chủ ý cả, nếu thấy bóng Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất nhảy tót lên cây.
-May quá, chờ thêm lúc nữa chắc anh chết vì buồn chán mất.
-Buồn chán cũng chết được cơ đấy.- Hạ Chi giễu cợt hỏi.
-Tất nhiên rồi. Nên thời gian ở nhà, không đi học gì thì anh lên núi bái một ông thầy làm sư phụ. Thầy ấy vốn là dân giang hồ gác kiếm về ở ẩn mà.
-Thú vị đấy.- Hạ Chi khẽ cười, cô bắt đầu cảm thấy anh chàng trẻ con này thật sự không nhàm chán cho lắm.
-Tất nhiên rồi. Vợ anh giỏi võ thế, anh cũng phải đi học mấy chiêu về còn đối phó chứ.- Anh chàng hí hửng cười.
Cứ đối qua đối lại như thế, chẳng mấy chốc cả hai đã về tới khách sạn. Sự hứng thú ban đầu của Hạ Chi cùng không còn duy trì được nữa. Cô chưa biết phải giải thích thế nào với Nguyên về vị hôn phu từ trên trời rơi xuống này.
Vừa đến sảnh lớn cô đã gặp ngay Long cùng một đám đàn ông mặt mũi hung dữ đi ra. Vừa nhìn thấy cái dáng cao lớn của anh từ xa cô đã muốn tránh đi, nhưng Trung vẫn còn đang ngơ ngáo nhìn ngó khắp nơi nên cô chưa kịp kéo anh ta đi thì nhóm người của Long đã tới nơi.
Cố lấy vẻ tự nhiên nhất, cô chào anh, nhưng giọng rõ ràng không được to lắm. Long khẽ mỉm cười và liếc nhanh về phía anh chàng miền Nam kia, nụ cười đầy vẻ châm chọc, sau đó thì anh đi thẳng ra cửa và lên ô tô.
-Cái xe đẹp quá! Người cũng đẹp! Em quen anh ta hả?- Trung thốt lên đầy ngưỡng mộ, nếu giọng anh chàng có chút nữ tính chắc người ta sẽ nghĩ anh là dân gay.
-Có chút chút.
-Khong biết anh có thể trả được mấy đêm tiền phòng ở đây nhỉ?
Hạ Chi vừa định nói gì thì đã thấy Nguyên từ trong thang máy đi ra. Anh chưa nhìn ra cô, nhưng Trung đã nhìn ra Nguyên, hét lên:
-Nguyên… Nguyên… tao ở đây.
Hạ Chi nghe tiếng hét vui sướng của anh chàng mà rụng rời cả chân tay. Anh chàng này chạy vội lên trước túm chặt lấy Nguyên, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang nhìn.
-Sao mày tới được đây?- Nguyên nhíu mày.
-Tao có chân thì sao tao không tới được đây chớ. Đùa thôi, tao đi với vợ tao.
-Vợ mày?- Nguyên nhíu mày rồi đưa mắt nhìn về phía trước, chẳng thấy cô nào có vẻ như là “vợ” của Vincent cả, ngoài Hạ Chi đang đứng ở cửa ra vào, thất thần nhìn cả hai.
-Ừ… Tao gặp cô ấy ở bên ngoài. Không ngờ lại ở chung khách sạn.- Vincent hớn hở nói.
-Vợ mày đâu?- Nguyên cảm thấy nuốt nước bọt cũng bắt đầu khó khăn, khàn khàn hỏi.
-Đó… áo vàng kìa… Thấy không? Xinh chứ? Nói trước là vợ tao là con nhà võ đó nha, đai đen tam đẳng Karatedo đó.
-Giỡn vừa thôi mày.- Nguyên thấy phía trước như tối sầm lại.
-Giỡn? Giỡn gì? Vợ tao thiệt mà. À, không, chỉ là vợ chưa cưới thôi, nhưng thế đâu phải là giỡn, chỉ là nói quá chút chút thôi à. Đi, qua đây, tao giới thiệu hai người với nhau.- Vincent hăm hở kéo Nguyên nhưng thấy Nguyên vẫn không nhúc nhích gì, anh kỳ quái một chút rồi hướng Hạ Chi vẫy tay gọi- Melia, em lại đây. Anh giới thiệu thằng bạn thân nhất của anh cho em.
Bản thân Hạ Chi lúc này cũng không nhấc chân lên nổi. Cô nhìn Nguyên, anh cũng không rời khỏi ánh mắt của cô, cả hai như tìm thấy trong mắt người kia sự đau đớn không thể nói thành lời.
-Vincent, chuyện này không đùa.- Nguyên nghiêm túc nói với bạn- Mày nói tao nghe, từ khi nào cô ấy là vợ chưa cưới của mày.
-Có gì không đúng sao?- Trung ngơ ngơ không hiểu
Nguyên nhìn vẻ mặt vô tội của thằng bạn mà chỉ muốn đấm cho nó một cái. Anh nói tiếp:
-Mày đứng yên ở đây. Đứng yên đây cho tao. Rồi tao sẽ quay lại nói chuyện với mày.
Nói rồi anh rảo bước về phía Chi. Anh nhìn vẻ thất thần của cô, rõ ràng cô cũng đang phải chịu sự đả kích không thua kém gì anh.
-Không sao đâu em.- Anh vỗ nhẹ lên vai cô.
-Tại sao lại như thế?- Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, giọng run run, gương mặt thì tái mét.
-Không sao đâu mà.- Anh trấn an cô, cũng là cố làm cho mình cảm thấy khá hơn.- Em về phòng ngủ một giấc đi. Anh sẽ về anh. Anh sẽ ôm em ngủ.
-Anh về ngay đấy, nhé!
-Được rồi. Về đi. Đừng lo gì cả. Dù em có là vợ người ta thì anh cũng cướp em về bên anh. Nó là bạn của anh, nó sẽ hiểu nếu anh giải thích.
Hạ Chi gật gật đầu như một phản ứng không điều kiện rồi lê bước về phía thang máy, cũng không đủ dũng cảm để nhìn vào Vincent như lúc đầu nữa.
Một lúc sau, Vincent ngồi đối diện với Nguyên tại café Melody ngay phía sau Paradise, trả lời rành rọt từng câu hỏi của Nguyên một cách vô cùng kiên nhẫn, y như những gì đã nói với Hạ Chi.
-Mày làm sao quen Hạ Chi trong khi mày chỉ về trước tao có ba tháng?- Nguyên hỏi.
-Anh Lâm và bà chị tao là bạn học Đại học nên bả giới thiệu bọn tao với nhau thôi.
-Chỉ ba tháng mà có thể làm quen và đính hôn sao?
-Tình yêu sét đánh mà. Mày không tin tao hả Nguyên? Tao cũng không biết tại sao vừa thấy cô ấy là tao đã không thể dứt ra được rồi.- Trung nhăn nhó.
-Không ai biết chuyện này. Tất cả những đứa chơi cùng tao và mày, kể cả đứa bạn thân nhất của mày là tao cũng chưa từng nghe mày nói.
-Tao quá mê mẩn cô ấy, còn có thời gian mà đi báo cáo với tụi mày sao? Còn chưa kịp báo cáo thì anh em cô ấy đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ tao lại đi báo tao có một cô vợ chưa cưới và cô ấy đang mất tích.
-Vậy sao bây giờ mày mới đi tìm cô ấy trong khi cô ấy mất tích đã được gần bốn tháng? Và làm sao mày tìm được tới đây?
-Không phải bây giờ mới đi tìm, mà là bây giờ mới tìm ra. Cũng không đúng, nói đúng ra là bà chị gái của tao tìm được, bà ấy quen biết nhiều, cũng mãi mới tìm ra được cô ấy. Bà ấy cho tao địa chỉ trung tâm nghiên cứu sinh quyển. Vậy đã được chưa? Giờ đến lượt tao hỏi mày, mày và Melia rốt cục là thế nào?
-Melia? Tao còn tưởng tên mặt trắng kia bịa ra cái tên đó để lòe bọn tao, không ngờ cô ấy có cái tên đó thật.
-Đó là tên ở nhà cô ấy, viết tắt từ Michelia.-Vincent nhún vai giải thích đầy vẻ thông thuộc rồi chợt giật mình hỏi- Mày nói tên mặt trắng nào?
-Chắc mày cũng phải biết tên hắn chứ? Là bạn thân của Thanh Lâm. Hơn nữa, hắn nói… hắn nói hắn và Hạ Chi mới là một đôi.
-Hả? Thằng đó là thằng nào?- Vincent bất mãn kêu lên.
-Tên là Quân, thành viên của Phong Lan hội. Mày có quen người ở hội đó không?
-Không… Nhưng tao phải gặp hắn hỏi cho ra lẽ, dám nói vợ tao và hắn có quan hệ à?
-Cô ấy còn chưa lấy mày mà.- Nguyên nhăn nhó, anh cảm thấy khó chịu khi người mình yêu bị người khác luôn mồm gọi là vợ- Tao hy vọng mày tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
-Lựa chọn? Lựa chọn gì? Hơn nữa, tao chưa bao giờ không tôn trọng vợ tao.- Vincent khịt mũi nói.
-Vậy là được rồi.
-Mà mày nói vậy là có ý gì? Mày còn chưa nói cho tao biết mày quan hệ như thế nào với Melia?- Vincent nhíu mày.
-Tao…- Nguyên con đang định lựa lời để nói thì đột nhiên anh ngẩn ra.
Thấy mắt Nguyên nhìn về phía sau mình, Vincent cũng giật mình quay lại. Cách hai người không xalaf một phụ nữ đang đứng nhìn về phía này. Cô mặc một chiếc váy giản dị nhưng vẫn không che đi được vẻ sang trọng từ tận trong cốt cách của mình, gương mặt hơi hốc hác, nhưng vẫn đẹp. Cô xách một chiếc túi trên tay, nhìn chằm chằm vào Nguyên, nước mắt chậm rãi chảy ra từ lúc nào. Đôi mắt cô chới với nhìn anh như nhìn thấy một chiếc phao khi bản thân đang lênh đênh trên biển rộng. Chẳng mấy chốc đôi mắt đẹp ấy đã giàn giụa nước mắt.