-
Phần 1
1.
Tôi đã ở nhà của Lục Chinh được 1 tuần rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi nói chuyện với hắn.
Một tuần qua, hoạt động hàng ngày của hắn đều là đi làm, tan làm, đọc sách, tập thể dục, vừa nhàm chán, vừa vô vị.
Nếu không phải có một lần tôi vô tình xông phòng tắm, hắn có chút hoảng loạn, tôi thật sự cho rằng hắn không nhìn thấy tôi.
Nghĩ lại thì có lẽ chỉ vì không muốn thừa nhận một người theo chủ nghĩa duy nhật như mình lại có thể nhìn thấy một linh hồn bay lơ lửng mà thôi.
Trong thư phòng.
Lục Chinh rót ly cà phê ngồi xuống bàn mở máy tính, hoàn toàn không để ý đến tôi đang bay bên cạnh hắn.
Thật là khổ tâm, hắn lại bắt đầu giả vờ như không nhìn thấy tôi.
Tôi tiến lại gần hắn, rồi lại gần hơn nữa, cho đến khi sắp hôn lên má hắn đến nơi, hắn mới hơi tránh ra, ẩn nhẫn nói:
"Tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi?"
Hắn nói chuyện với tôi, tôi mừng rỡ, nghiêng người nhào về phía hắn.
Dưới vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, tôi... xuyên qua cơ thể của hắn.
Lục Chinh: "..."
"Một tuần trước chiếc xe tôi ngồi xảy ra tai nạn giao thông, khi tỉnh lại thì đã ở nhà của anh, phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế trong nhà anh."
Ta đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Lục Chinh không tin, xoa xoa trán, đứng dậy đi tới phòng khách, mở cửa, cau mày nói: "Đi ra ngoài."
Mỗi lần định thử ra ngoài, tôi đều bị thứ gì đó giống như kết giới làm cho bắn ngược lại, rất đau, những lần sau, tôi cũng không dám đến gần cửa nữa.
Thấy tôi lưỡng lự, hắn thúc giục: "Mau lên!!"
"Tôi sẽ bị bắn ngược trở lại, rất đau, tôi không dám."
Một tay của hắn chống cửa, cười nhạt nói: "Không dám hay là không muốn?"
Tôi tranh luận với hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc tôi thất bại.
Nhắm mắt lại, tôi nơm nớp lo sợ bay ra ngoài cửa, đúng như dự đoán, vừa đến vị trí khung cửa liền bị một lực đẩy bật ra sau.
Toàn thân đau như muốn rụng rời, tôi rưng rưng nước mắt oán hận người đang đứng cạnh cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
"Cô..."
"Tôi cái gì mà tôi? Tôi đã nói là tôi không ra được, anh không phải vẫn bắt tôi đi ra ngoài sao!"
Nghe vậy, hắn dường như có chút áy náy, hơi cúi người xuống muốn đỡ tôi dậy, tiếc rằng lại bắt hụt.
"Rất xin lỗi, tôi quên mất." Hắn liếc nhìn những ngón tay xuyên qua cơ thể tôi, hơi lúng túng.
Tôi vô cùng đau đớn, dứt khoát nằm luôn trên mặt đất, chờ đỡ hơn một chút rồi đứng dậy.
Lục Chinh đứng bên cạnh tôi, cau mày như một ông già.
"Nghe nói anh không tin chuyện quỷ thần?" Tôi cố ý kiếm chuyện, nhìn về phía hắn, " Hiện tại đã tin chưa?"
Lục Chinh: "..."
Một lúc sau, hắn hỏi tôi: "Cô tên là gì?"
"Thẩm Điềm Điềm."
"Cô... cơ thể của cô ở đâu?"
"Không biết, tôi tỉnh lại đã ở chỗ này rồi."
"Người nhà của cô ở đâu?"
"Tôi là cô nhi."
"..."
Đề tài kết thúc tại đây.
Cơ thể đã đỡ đau hơn, lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói già nua mang theo chút run rẩy.
"Giáo sư Lục, cậu đứng đó nói chuyện với ai thế?"
Tôi và Lục Chinh đồng thời sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa.
Nguy rồi, vừa rồi cửa vẫn luôn không đóng.
Lúc này, một bà lão tóc hoa râm chống gậy đang hết sức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Chinh.
Nhưng vẻ mặt Lục Chinh ngược lại rất bình tĩnh, hắn đứng dậy đi về phía cửa, thuận miệng nói:
"Bà Chu, không phải mấy ngày trước bà nói trong nhà cháu có ma sao? Hiện tại có một con đang nằm ở chỗ đó, bà có nhìn thấy không?"
Vẻ mặt bà lão như nhìn thấy kẻ ngốc, quay người, bước chân linh hoạt nhanh chóng mở cánh cửa đối diện ra đi vào nhà.
2.
Buổi tối khi Lục Chinh ngủ, tôi sẽ ngoan ngoãn bay đến phòng khách, nhưng tôi và hắn đều biết, sáng hôm sau, tôi sẽ tỉnh dậy trên giường của hắn, giống như bây giờ, mặt tôi và mặt hắn đang đối diện với nhau.
Tôi cũng không hiểu vì sao lại như thế.
Càng kỳ quái hơn là, trước kia chúng tôi cho dù chạm vào nhau cũng sẽ bị xuyên qua, nhưng hiện tại, chân tôi lại khoác lên eo của hắn, chân chân thực thực cảm nhận được xúc cảm và nhiệt độ của eo hắn.
Nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên tôi chạm vào con người, có chút kích động, vì vậy dùng cả hai tay hai chân ôm lấy hắn.
"Lục Chinh, tôi có thể chạm vào anh, tôi có thể chạm vào anh!"
Người bị tôi quấn lấy đang hít sâu một hơi, phun ra hai từ:
"Buông ra!!"
Tôi không đấy, vất vả lắm mới có thể chạm vào con người, tôi mới không thèm buông.
Nhưng tôi không thể không buông ra bởi vì... tôi lại xuyên qua cơ thể của hắn.
!!!
Rõ ràng vừa rồi hắn cũng cảm nhận được, tại sao đột nhiên lại không được nữa?
Trước sau cộng lại còn chưa được 2 phút.
Mặt tôi như đưa đám, cả người cũng bồi hồi.
Trước khi Lục Chinh đi làm, mở TV cho tôi, tôi buồn chán đến mức chỉ có thể lựa chọn xem TV.
Cửa cũng không thể ra, trò chơi cũng không thể chơi.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, nghe thấy tiếng khóa cửa, tôi lập tức bay qua.
Người tiến vào ngoài Lục Chinh còn có bà Chu khỏe mạnh tối hôm qua.
Bà ấy chống gậy vừa đi vào trong vừa nói với Lục Chinh:
"Tiểu Lục à, cậu yên tâm, bà Chu nhất định giúp cậu đuổi con ma đó đi."
Lục Chinh sửa lại: "Không phải là đuổi đi, mà là để cô ấy có thể ra khỏi cánh cửa đó."
Tôi tò mò đứng một bên nhìn bà Chu vừa lắc chuông, vừa đi đi lại lại khắp nơi, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Một lúc sau, bà ấy mới dừng lại, cất chuông đi, thở dài một hơi, tự tin mở miệng: "Tốt lắm, đã đuổi đi rồi."
Lục Chinh liếc nhìn bà Chu đi xuyên qua cơ thể của tôi, gượng gạo nói: "Làm phiền rồi, để cháu đưa bà trở về."
"Tiểu Lục à, hiện tại cậu đã tin tôi chưa? Bình thường tôi xem tướng coi bói đuổi quỷ không phải là chuyện đùa, cậu nói xem, trước đây tôi mời cậu xem nhân duyên, cậu còn không tin, bây giờ không phải vẫn mời tôi đến đuổi quỷ sao..."
Bà Chu nói không ngừng cho đến khi Lục Chinh đưa bà ấy ra khỏi cửa, cửa "cạch" một tiếng đóng lại.
Tôi bay trên không trung nhìn mặt hắn đen như đít nồi, suýt nữa cười ra nước mắt.
"Thẩm Điềm Điềm!"
Lục Chinh tức giận quát lên, tôi tiếp tục cười, dù sao hắn cũng không đánh được tôi, tôi chả sợ.
Hậu quả của việc cười nhạo hắn là trong suốt bữa tối hắn đều không nói với tôi một câu nào.
Cho dù tôi nói cái gì, hắn cũng thèm không tiếp lời.
Thật là tức giận!
May là sau khi ăn xong bữa tối lại đến thời gian tắm mỗi ngày.
Lục Chinh dừng lại trước cửa phòng tắm, nhanh chóng nói câu "Đừng có vào", sau đó mở cửa đi vào.
Thấy hắn bằng lòng nói chuyện với tôi, tôi vội vàng đồng ý.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy rào rào, trong đầu tôi không tự chủ được hiện lên cảnh tượng vô tình nhìn thấy lần trước.
Suy nghĩ một lát tôi liền xuyên qua cánh cửa kia, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã tiến vào mất rồi.
Ngay tại lúc cuống quýt nói xin lỗi, tôi nhìn thấy Lục Chinh ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt tôi, sau lưng hắn là màn nước bốc hơi nghi ngút.
Vậy là... hắn căn bản chưa hề cởi quần áo! Nhìn thấy tôi, Lục Chinh như hiểu rõ mà cười khẩy một cái, giống như muốn nói:
Nhìn xem, tôi biết kiểu gì cô cũng đi vào mà.
Tôi: "..."