Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Gặp oan gia
"Đúng là diễn viên, diễn xuất không tệ." Triệu Thiên Đình bước đi cũng không quên nói một câu.
"Là đang khen hay châm chọc tôi?" Khen vì cô diễn hay hay châm chọc vì cô hợp với anh lừa mẹ mình?
"Muốn nghĩ sao cũng được." Đút tay vào túi quần, anh sải bước dài.
"Hừm. Lúc nãy tôi sợ muốn chết, tôi mà không cướp lời chắc cuối cùng mẹ cũng sẽ nhận ra. Quá khủng khiếp, dù sao cũng rất may." Thái độ cô không còn lạnh tanh hay vô cảm như lúc trước nữa, mà thay vào đó là sự đong đầy, cô như đang nói chuyện với một người bạn chứ không phải là đang nói chuyện với Triệu Thiên Đình.
Anh dừng bước quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt có chút phức tạp. Hai ngày nay đây là lần đầu tiên cô dùng thái độ thoải mái này mà nói chuyện với anh.
Triệu Thiên Đình tiếp tục bước đi cũng không nói gì.
Lưu Tĩnh đi sau chợt nhận ra mình bộc lộ cảm xúc quá nhiều vì vậy liền im lặng, lại một lần nữa lặng lẽ theo sau anh.
"Tôi vào trong đây." Sau khi đã cùng anh ra ngoài, Lưu Tĩnh liền từ biệt sau đó quay vào.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới nhìn sang cô, chỉ đứng đó nhìn đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa anh mới chịu lên xe khởi động.
Sau khi vào phòng bệnh mẹ cô liền đưa ra nhận xét: "Bạn trai con giàu có không sợ chịu khổ, chỉ là cậu ta quá lạnh nhạt, sợ sẽ chăm sóc con không tốt."
"Mẹ sai rồi, tuy anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong anh ấy rất ấm áp, chỉ quan tâm duy nhất một mình con." Lưu Tĩnh nở nụ cười ngọt ngào như đang nói sự thật.
Nghe cô nói Mẹ Lưu mới an tâm gật đầu, bà cũng vui mừng vì cô: "Vậy thì mẹ an tâm rồi."
Ở lại cùng mẹ một hồi lâu, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng rời đi. Hôm nay cô có hẹn để bấm máy phim mới, vì vậy liền đến nơi diễn đúng lúc.
Vừa đến Giang Thi đã hớt ha hớt hả chạy ra: "Bà cô của tôi ơi, mọi người đã đến đông đủ rồi đấy, chỉ còn mình em thôi, mau vào trong đi."
"Là họ đến sớm, em đến luôn đúng giờ." Đưa điện thoại lên cho Giang Thi coi, quả thật là không lố một phút.
Cô rất ghét chờ đợi vì vậy cô sẽ không làm điều đó với ai khác, sẽ không để ai đợi mình. Đúng giờ là tác phong của cô.
"Lưu Tĩnh đến rồi, mau vào thay đồ đi em." Đạo diễn Phương niềm nở đón tiếp, coi trọng cô như diễn viên hạng sang.
Cô thật sự khâm phục Triệu Thiên Đình, lúc trước Phương Khiên không xem cô ra gì, bây giờ lại thai đổi một cách chóng mặt, cô không biết anh đã làm thế nào, quả thật là khâm phục nha.
Lưu Tĩnh cố nặn ra một nụ cười, tuy vậy nhưng cô không hề vui.
Mọi người ai cũng xì xào bàn tán về cô, Lưu Tĩnh nghe hết nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng mà đi theo Giang Thi vào trong thay đồ.
Đã chọn đi con đường này thì phải tập cách chịu đựng những lời dèm pha từ miệng thiên hạ. Vì vậy Lưu Tĩnh rất bình tĩnh.
Lưu Tĩnh vừa makeup vừa đọc kịch bản. Bộ phim sẽ được quay là bộ truyện được lấy từ một tác giả không nổi mang tên "Gặp Em Quá Muộn". Cốt truyện chỉ đơn giản, không kịch tính nhưng lại có một phần mang yếu tố tâm lí. Truyện xoay quanh nhân vật Lâm Ân, cô vì yêu mà đã đi sai con đường hôn nhân, nhưng khi ý thức được bản thân mình đã sai, Lâm Ân quyết định từ bỏ. Khen ngợi ở đây là khen cho cô gái Lâm Ân, dám yêu cũng dám buông bỏ chứ không cố chấp yêu như thiêu thân lao vào lửa.
Phim được chuyển thể, có một vài yếu tố đặc sắc hơn, thú vị hơn và cũng đau thương hơn.
Lưu Tĩnh không hiểu sao lại có người chịu đầu tư cho bộ phim này trong khi đó nó không kịch tính tí nào cả. Đa phần chỉ nói về sự đau khổ của nữ chính mà thôi.
Cô được mời để đóng vai Lâm Ân, nữ chính trong truyện. Triết Ngạo Dục do Tống Thương Vũ đảm nhận. Còn Trịnh Hạo thì do Hàn Lang - bạn trai cũ của Lưu Tĩnh đảm nhận. Tiểu tam Hà Ngọc do Diêu Hiên thủ vai.
Nói ra cũng lạ, lần này cô lại được hợp tác chung với bạn trai cũ của mình, có nên lấy làm vinh hạnh hay không khi được diễn chung với người nổi tiếng đây?
À, không những bạn trai cũ mà còn có bạn thân cũ - Diêu Hiên nữa, gặp một lúc hai người nổi tiếng, chắc sau khi hoàn thành xong bộ phim này danh tiếng của cô cũng được rạng ngời lây nhờ danh tiếng của họ quá. Lưu Tĩnh nhếch mép khinh bỉ.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Lưu Tĩnh chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu quay.
"Màn một cảnh một, action." Đạo diễn hô to một tiếng, Lưu Tĩnh bắt đầu nhập vai.
Cảnh đầu tiên là cảnh Lâm Ân đang chuẩn bị thức ăn trong bếp đợi chồng về, vẻ mặt vui mừng ngập tràn hạnh phúc. Chợt cô lỡ cắt trúng tay, máu cứ chảy ra, Lâm Ân nhanh chóng đi băng lại. Sau đó lại tiếp tục vào nấu ăn.
Điều cô đợi cuối cùng cũng đến, Trịnh Hạo vừa đi làm về tới nhưng không chỉ anh về một mình mà còn dẫn theo người đàn bà khác cùng về.
Lâm Ân chạy ra phòng khách bắt gặp cảnh tượng họ đang ôm hôn nhau, cô hốt hoảng la lớn: "Hai người đang làm gì vậy?"
Cảnh này Lưu Tĩnh diễn rất đạt, nét mặt vô cùng chuẩn xác, bối rối, sợ hãi, hoảng hốt đúng với cảm xúc của Lâm Ân lúc bấy giờ.
Trịnh Hạo liền buông môi Hà Ngọc ra, anh từ tốn giới thiệu cho Lâm Ân về Hà Ngọc.
"Cắt, diễn lại." Đạo diễn Phương hô to, ông không vui vì thái độ của Hàn Lang.
NG lần thứ nhất, do cảm xúc của Hàn Lang.
"Action." Diễn lại lần nữa, lần này cuối cùng Hàn Lang cũng đã làm tốt vai của mình.
Trịnh Hạo ôm Hà Ngọc lên lầu, khuôn mặt đắc ý của Hà Ngọc như khiêu khích Lâm Ân, khinh thường cô.
Tiếp đến là cảnh Lâm Ân tự bộc lộ cảm xúc của mình ra. Đau lòng, khổ sở khi biết chồng ngoại tình... Tất cả đều được cô diễn rất tốt.
Nằm trên giường ngủ, Lâm Ân thét lớn, khóc òa, cô vô cùng chật vật đáng thương.
"Cắt. Diễn rất tốt." Đạo diễn Phương hô lên, khuôn mặt ông rất hài lòng.
Lúc đầu ông khinh thường cô, chỉ vì cô có kim chủ riêng, lựa chọn trao đổi thể xác để được giành vai nữ chính. Ông cũng có gia đình, bất đắc dĩ ông mới chấp nhận làm đạo diễn cho bộ phim này. Cứ ngỡ diễn viên tầm thường sẽ mãi chỉ là tầm thường, không ngờ khi thấy diễn xuất nhập tâm của Lưu Tĩnh, Phương Khiên mới biết cô không tầm thường, thật sự có tài năng.
Lưu Tĩnh nghe Phương Khiên hô dừng thì vội ngồi dậy khỏi giường, cô lấy tay lao đi những giọt nước mắt còn vương trên mắt, khuôn mặt lại trở nên vô cảm.
Được nghỉ một lát, Lưu Tĩnh tiếp tục xem kịch bản.
"Nữ chính? Cô đã ngủ với ai rồi?" Bỗng một giọng nói châm chọc vang lên trước mặt Lưu Tĩnh, cô không nhìn cũng biết là ai.
Lưu Tĩnh không mấy quan tâm đến Diêu Hiên, cô vẫn tiếp tục đọc kịch bản.
"Là đang khen hay châm chọc tôi?" Khen vì cô diễn hay hay châm chọc vì cô hợp với anh lừa mẹ mình?
"Muốn nghĩ sao cũng được." Đút tay vào túi quần, anh sải bước dài.
"Hừm. Lúc nãy tôi sợ muốn chết, tôi mà không cướp lời chắc cuối cùng mẹ cũng sẽ nhận ra. Quá khủng khiếp, dù sao cũng rất may." Thái độ cô không còn lạnh tanh hay vô cảm như lúc trước nữa, mà thay vào đó là sự đong đầy, cô như đang nói chuyện với một người bạn chứ không phải là đang nói chuyện với Triệu Thiên Đình.
Anh dừng bước quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt có chút phức tạp. Hai ngày nay đây là lần đầu tiên cô dùng thái độ thoải mái này mà nói chuyện với anh.
Triệu Thiên Đình tiếp tục bước đi cũng không nói gì.
Lưu Tĩnh đi sau chợt nhận ra mình bộc lộ cảm xúc quá nhiều vì vậy liền im lặng, lại một lần nữa lặng lẽ theo sau anh.
"Tôi vào trong đây." Sau khi đã cùng anh ra ngoài, Lưu Tĩnh liền từ biệt sau đó quay vào.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới nhìn sang cô, chỉ đứng đó nhìn đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa anh mới chịu lên xe khởi động.
Sau khi vào phòng bệnh mẹ cô liền đưa ra nhận xét: "Bạn trai con giàu có không sợ chịu khổ, chỉ là cậu ta quá lạnh nhạt, sợ sẽ chăm sóc con không tốt."
"Mẹ sai rồi, tuy anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong anh ấy rất ấm áp, chỉ quan tâm duy nhất một mình con." Lưu Tĩnh nở nụ cười ngọt ngào như đang nói sự thật.
Nghe cô nói Mẹ Lưu mới an tâm gật đầu, bà cũng vui mừng vì cô: "Vậy thì mẹ an tâm rồi."
Ở lại cùng mẹ một hồi lâu, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng rời đi. Hôm nay cô có hẹn để bấm máy phim mới, vì vậy liền đến nơi diễn đúng lúc.
Vừa đến Giang Thi đã hớt ha hớt hả chạy ra: "Bà cô của tôi ơi, mọi người đã đến đông đủ rồi đấy, chỉ còn mình em thôi, mau vào trong đi."
"Là họ đến sớm, em đến luôn đúng giờ." Đưa điện thoại lên cho Giang Thi coi, quả thật là không lố một phút.
Cô rất ghét chờ đợi vì vậy cô sẽ không làm điều đó với ai khác, sẽ không để ai đợi mình. Đúng giờ là tác phong của cô.
"Lưu Tĩnh đến rồi, mau vào thay đồ đi em." Đạo diễn Phương niềm nở đón tiếp, coi trọng cô như diễn viên hạng sang.
Cô thật sự khâm phục Triệu Thiên Đình, lúc trước Phương Khiên không xem cô ra gì, bây giờ lại thai đổi một cách chóng mặt, cô không biết anh đã làm thế nào, quả thật là khâm phục nha.
Lưu Tĩnh cố nặn ra một nụ cười, tuy vậy nhưng cô không hề vui.
Mọi người ai cũng xì xào bàn tán về cô, Lưu Tĩnh nghe hết nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng mà đi theo Giang Thi vào trong thay đồ.
Đã chọn đi con đường này thì phải tập cách chịu đựng những lời dèm pha từ miệng thiên hạ. Vì vậy Lưu Tĩnh rất bình tĩnh.
Lưu Tĩnh vừa makeup vừa đọc kịch bản. Bộ phim sẽ được quay là bộ truyện được lấy từ một tác giả không nổi mang tên "Gặp Em Quá Muộn". Cốt truyện chỉ đơn giản, không kịch tính nhưng lại có một phần mang yếu tố tâm lí. Truyện xoay quanh nhân vật Lâm Ân, cô vì yêu mà đã đi sai con đường hôn nhân, nhưng khi ý thức được bản thân mình đã sai, Lâm Ân quyết định từ bỏ. Khen ngợi ở đây là khen cho cô gái Lâm Ân, dám yêu cũng dám buông bỏ chứ không cố chấp yêu như thiêu thân lao vào lửa.
Phim được chuyển thể, có một vài yếu tố đặc sắc hơn, thú vị hơn và cũng đau thương hơn.
Lưu Tĩnh không hiểu sao lại có người chịu đầu tư cho bộ phim này trong khi đó nó không kịch tính tí nào cả. Đa phần chỉ nói về sự đau khổ của nữ chính mà thôi.
Cô được mời để đóng vai Lâm Ân, nữ chính trong truyện. Triết Ngạo Dục do Tống Thương Vũ đảm nhận. Còn Trịnh Hạo thì do Hàn Lang - bạn trai cũ của Lưu Tĩnh đảm nhận. Tiểu tam Hà Ngọc do Diêu Hiên thủ vai.
Nói ra cũng lạ, lần này cô lại được hợp tác chung với bạn trai cũ của mình, có nên lấy làm vinh hạnh hay không khi được diễn chung với người nổi tiếng đây?
À, không những bạn trai cũ mà còn có bạn thân cũ - Diêu Hiên nữa, gặp một lúc hai người nổi tiếng, chắc sau khi hoàn thành xong bộ phim này danh tiếng của cô cũng được rạng ngời lây nhờ danh tiếng của họ quá. Lưu Tĩnh nhếch mép khinh bỉ.
Sau khi trang điểm xong xuôi, Lưu Tĩnh chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu quay.
"Màn một cảnh một, action." Đạo diễn hô to một tiếng, Lưu Tĩnh bắt đầu nhập vai.
Cảnh đầu tiên là cảnh Lâm Ân đang chuẩn bị thức ăn trong bếp đợi chồng về, vẻ mặt vui mừng ngập tràn hạnh phúc. Chợt cô lỡ cắt trúng tay, máu cứ chảy ra, Lâm Ân nhanh chóng đi băng lại. Sau đó lại tiếp tục vào nấu ăn.
Điều cô đợi cuối cùng cũng đến, Trịnh Hạo vừa đi làm về tới nhưng không chỉ anh về một mình mà còn dẫn theo người đàn bà khác cùng về.
Lâm Ân chạy ra phòng khách bắt gặp cảnh tượng họ đang ôm hôn nhau, cô hốt hoảng la lớn: "Hai người đang làm gì vậy?"
Cảnh này Lưu Tĩnh diễn rất đạt, nét mặt vô cùng chuẩn xác, bối rối, sợ hãi, hoảng hốt đúng với cảm xúc của Lâm Ân lúc bấy giờ.
Trịnh Hạo liền buông môi Hà Ngọc ra, anh từ tốn giới thiệu cho Lâm Ân về Hà Ngọc.
"Cắt, diễn lại." Đạo diễn Phương hô to, ông không vui vì thái độ của Hàn Lang.
NG lần thứ nhất, do cảm xúc của Hàn Lang.
"Action." Diễn lại lần nữa, lần này cuối cùng Hàn Lang cũng đã làm tốt vai của mình.
Trịnh Hạo ôm Hà Ngọc lên lầu, khuôn mặt đắc ý của Hà Ngọc như khiêu khích Lâm Ân, khinh thường cô.
Tiếp đến là cảnh Lâm Ân tự bộc lộ cảm xúc của mình ra. Đau lòng, khổ sở khi biết chồng ngoại tình... Tất cả đều được cô diễn rất tốt.
Nằm trên giường ngủ, Lâm Ân thét lớn, khóc òa, cô vô cùng chật vật đáng thương.
"Cắt. Diễn rất tốt." Đạo diễn Phương hô lên, khuôn mặt ông rất hài lòng.
Lúc đầu ông khinh thường cô, chỉ vì cô có kim chủ riêng, lựa chọn trao đổi thể xác để được giành vai nữ chính. Ông cũng có gia đình, bất đắc dĩ ông mới chấp nhận làm đạo diễn cho bộ phim này. Cứ ngỡ diễn viên tầm thường sẽ mãi chỉ là tầm thường, không ngờ khi thấy diễn xuất nhập tâm của Lưu Tĩnh, Phương Khiên mới biết cô không tầm thường, thật sự có tài năng.
Lưu Tĩnh nghe Phương Khiên hô dừng thì vội ngồi dậy khỏi giường, cô lấy tay lao đi những giọt nước mắt còn vương trên mắt, khuôn mặt lại trở nên vô cảm.
Được nghỉ một lát, Lưu Tĩnh tiếp tục xem kịch bản.
"Nữ chính? Cô đã ngủ với ai rồi?" Bỗng một giọng nói châm chọc vang lên trước mặt Lưu Tĩnh, cô không nhìn cũng biết là ai.
Lưu Tĩnh không mấy quan tâm đến Diêu Hiên, cô vẫn tiếp tục đọc kịch bản.