Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92: Mãi mãi là bạn tốt
Lưu Tĩnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tịch Viên dõng dạc nói tiếp: "Thủy Nhất, việc này nhờ anh dọn dẹp sạch sẽ. Cảm ơn anh, cũng gửi lời cảm ơn đến Lục lão đại."
Nàng nắm tay Lưu Tĩnh bước đi, cũng không quay đầu lần nào nữa.
Đợi đến khi hai cái bóng nhỏ nhắn biến mất, một người đàn ông từ trong góc khuất đi ra. Hắn là Thủy Nhất, một trong năm cánh tay đắc lực của Lục Dĩ Thiên.
Hắn lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt bất mãn. Từ khi nào công việc của hắn lại là xử lý dư tàn cho người khác vậy?
Nếu không có lệnh của Lục lão đại, còn lâu hắn mới giúp Tịch Viên việc này.
Lưu Tĩnh không hiểu ý của Tịch Viên là gì, cô hỏi lại thì Tịch Viên bắt đầu kể.
Những người mà Lục Dĩ Thiên tin tưởng nhất chỉ có năm cánh tay đắc lực của anh, là: Kim Nhất, Mộc Nhất, Thủy Nhất, Hỏa Nhất và Thổ Nhất.
Tức nhiên ở Lục gia, họ chỉ dưới một người nhưng trên vạn người và họ luôn bên cạnh Lục Dĩ Thiên làm những công việc quan trọng, xử lý những cuộc mua bán vũ khí của Lục lão đại.
Mỗi người một việc, và họ luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Nhiệm vụ lần này của Thủy Nhất là bảo vệ cho Tịch Viên. Tuy Lục lão đại không nói, hắn cũng chẳng xuất đầu lộ diện nhưng Tịch Viên rất tinh ý, từ đầu nàng đã biết rằng có người luôn theo sao bảo vệ mình, và người đó là Thủy Nhất.
Cũng đỡ rắc rối hơn khi Thủy Nhất có mặt ở đây, Tịch Viên chỉ cần nhờ vả một câu là được. Nói là nhờ vả nhưng lại không cho phép người khác từ chối, cũng quá là bá đạo.
"Lục lão đại đó cũng là quá quan tâm cậu đi." Nghe xong câu chuyện, Lưu Tĩnh chỉ cười tà, ánh mắt huyền bí nhìn Tịch Viên.
"Này này tiểu Tĩnh, cậu có ý gì đây?" Tịch Viên chu môi, bất mãn nói. Giọng điệu tự nhiên thoải mái khác hẳn lúc nãy.
"Mình đợi thiệp mừng của cậu và Lục..."
Lưu Tĩnh còn chưa nói xong thì Tịch Viên đã trừng mắt, nàng thẹn quá hóa giận: "Tiểu Tĩnh, cậu im ngay cho mình!"
"Tiểu Viên, đừng như thế chứ. Haha..." Chọc ghẹo Tịch Viên đúng thật sự là rất vui. Lưu Tĩnh cứ nói mãi không thôi.
Trên đường đi về, từng trận cười đùa khúc khích vang lên khiến bầu không khí tươi mát hẳn lên.
Tịch Viên, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau!
...
Từ khi nghe Tịch Viên chỉ ra "con đường sáng" thì Triệu Thiên Đình đã dốc hết sức để làm việc. Anh muốn những công vụ bộn bề này nhanh chóng giải quyết để được ở bên cạnh Lưu Tĩnh. Vì thế anh làm thêm, tối mới về Dư Viên.
Vừa sắp xếp hồ sơ xong, chuẩn bị ra về thì điện thoại inh ỏi vang lên. Nhìn lên màn hình, cái tên bá đạo nhanh chóng hiện ra. Triệu Thiên Đình bắt máy, giọng điệu tự nhiên và bình thản: "Lục lão đại hôm nay rảnh rỗi nhỉ, tối rồi mà còn có tâm trạng gọi cho tớ à?"
Người gọi đến là Lục Dĩ Thiên, kẻ lạnh lùng vô tâm không biết an ủi người khác.
Nghe ra sự châm biếm trong lời nói, Lục Dĩ Thiên nhíu nhẹ mi tâm: "Cậu thôi cái thái độ đó đi."
"Nói đi, tìm mình có việc gì?" Triệu Thiên Đình cười nhẹ một cái.
Lục Dĩ Thiên đang do dự điều gì đó, hắn chưa đi thẳng vào vấn đề mà cứ im lặng.
Triệu Thiên Đình không mất kiên nhẫn, anh biết Lục Dĩ Thiên hôm nay lại bị gì rồi, tác phong vòng vo im lặng này không phải của hắn. Nhưng Triệu Thiên Đình vẫn không hỏi thêm gì nữa. Anh đợi hắn trả lời.
Khoảng một lúc sau, Lục Dĩ Thiên trầm ngâm hỏi: "Nam Tịch Viên và cậu có quan hệ gì?"
Lục Dĩ Thiên được Thủy Nhất thông báo tình hình của Tịch Viên lúc nãy, vừa nghe xong hắn đã gấp gáp gọi nhanh đến Triệu Thiên Đình. Hắn muốn điều tra rõ vì sao Tịch Viên lại ở Dư Viên của Triệu Thiên Đình.
Sai người điều tra cũng được nhưng hắn muốn hỏi thẳng Triệu Thiên Đình.
Hắn gấp gáp, cũng có chút lo lắng...
"Ồ, Thiên, cậu cũng biết tiểu Viên à?" Triệu Thiên Đình như nghe được điều bất ngờ, anh không trả lời mà chỉ cố tình tỏ ra ngạc nhiên sau đó hỏi lại.
Lục Dĩ Thiên hơi chau mày khi nghe cách xưng hô thân mật kia, hình như Triệu Thiên Đình và Nam Tịch Viên có quan hệ gì đó. Nhưng quan hệ đó là gì?
"Trả lời tớ đi." Không hiểu sao Lục Dĩ Thiên lại muốn điều tra về những người bên cạnh Tịch Viên thế này. Có lẽ, hắn thật sự quan tâm với Tịch Viên, hắn muốn vì nàng mà làm tất cả.
Như nhận ra điều khác thường, Triệu Thiên Đình cười tà một cái, trả lời: "Em gái tớ." Sau đó kể lại vắn tắt quan hệ của Triệu gia và Nam gia cho Lục Dĩ Thiên nghe.
Kể xong, Triệu Thiên Đình còn cố tình hỏi: "Sao nào, có vấn đề gì không? Còn cậu, vì sao biết nó?"
Lục Dĩ Thiên cũng kể lại chuyện của mình và Tịch Viên cho Triệu Thiên Đình nghe bằng giọng lãnh đạm. Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới hiểu, thì ra bấy lâu nay Tịch Viên trốn ở Lục gia, vậy nên ba nàng mới không tìm ra nàng. Tịch Viên quả thật là thông minh, tìm chỗ trốn hay lắm.
Triệu Thiên Đình đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên ghế mặc vào người sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Môi anh cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Dĩ Thiên, mình đợi cậu gọi mình một tiếng anh rể.
...
Những ngày nay, Lưu Tĩnh và Tịch Viên làm gì cũng có nhau, ăn cơm, mua sắm, đi dạo rồi đi chơi. Hai người luôn thân thiết như vậy, tình cảm ngày một khắn khít. Thỉnh thoảng họ lại sang Triệu gia, Du Vận luôn mỉm cười chào đón họ.
Lúc Lưu Tĩnh quay phim thì Tịch Viên đến trường quay cổ vũ cô. Nàng thầm nghĩ, Lưu Tĩnh đúng là một cô gái giỏi giang, diễn y như thật.
Bất giác trong lòng Tịch Viên dâng lên tia ngưỡng mộ.
Những lúc rảnh rỗi ở nhà, Tịch Viên luôn bầu bạn cùng Lưu Tĩnh, cùng ngồi lại tâm tình. Từ khi Tịch Viên đến, Lưu Tĩnh đã không còn cô đơn nữa.
Hôm nay Triệu Thiên Đình về sớm, vừa thấy Tịch Viên anh đã hỏi: "Tĩnh Tĩnh đâu?"
Tịch Viên ngồi trên sofa nhâm nhi quả táo, thấy thái độ quan tâm của Triệu Thiên Đình thì gật gật đầu hài lòng.
"Cô ấy dự họp báo rồi." Cắn một miếng táo, Tịch Viên thuận miệng trả lời.
Triệu Thiên Đình cũng không hỏi gì nữa, anh đi thẳng lên lầu. Tịch Viên lườm anh một cái, đúng là người đang yêu, trong mắt chỉ có đối phương. Anh hoàn toàn không hỏi thăm nàng tí nào.
Nhưng không sao, Tịch Viên thích như vậy, Triệu Thiên Đình càng quan tâm Lưu Tĩnh thì chứng tỏ anh càng yêu cô sâu đậm.
Cũng không ngó ngàng đến anh nữa, Tịch Viên tiếp tục giết thời gian bằng cách xem tivi đợi Lưu Tĩnh về.
Chưa đầy năm phút sau, Triệu Thiên Đình đi xuống, bước lại gần Tịch Viên, anh cầm điều khiển tắt tivi.
"Này, anh làm gì vậy?" Tịch Viên bất mãn chu môi, đôi mắt oán giận hành động vừa rồi của Triệu Thiên Đình.
Nàng nắm tay Lưu Tĩnh bước đi, cũng không quay đầu lần nào nữa.
Đợi đến khi hai cái bóng nhỏ nhắn biến mất, một người đàn ông từ trong góc khuất đi ra. Hắn là Thủy Nhất, một trong năm cánh tay đắc lực của Lục Dĩ Thiên.
Hắn lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt bất mãn. Từ khi nào công việc của hắn lại là xử lý dư tàn cho người khác vậy?
Nếu không có lệnh của Lục lão đại, còn lâu hắn mới giúp Tịch Viên việc này.
Lưu Tĩnh không hiểu ý của Tịch Viên là gì, cô hỏi lại thì Tịch Viên bắt đầu kể.
Những người mà Lục Dĩ Thiên tin tưởng nhất chỉ có năm cánh tay đắc lực của anh, là: Kim Nhất, Mộc Nhất, Thủy Nhất, Hỏa Nhất và Thổ Nhất.
Tức nhiên ở Lục gia, họ chỉ dưới một người nhưng trên vạn người và họ luôn bên cạnh Lục Dĩ Thiên làm những công việc quan trọng, xử lý những cuộc mua bán vũ khí của Lục lão đại.
Mỗi người một việc, và họ luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Nhiệm vụ lần này của Thủy Nhất là bảo vệ cho Tịch Viên. Tuy Lục lão đại không nói, hắn cũng chẳng xuất đầu lộ diện nhưng Tịch Viên rất tinh ý, từ đầu nàng đã biết rằng có người luôn theo sao bảo vệ mình, và người đó là Thủy Nhất.
Cũng đỡ rắc rối hơn khi Thủy Nhất có mặt ở đây, Tịch Viên chỉ cần nhờ vả một câu là được. Nói là nhờ vả nhưng lại không cho phép người khác từ chối, cũng quá là bá đạo.
"Lục lão đại đó cũng là quá quan tâm cậu đi." Nghe xong câu chuyện, Lưu Tĩnh chỉ cười tà, ánh mắt huyền bí nhìn Tịch Viên.
"Này này tiểu Tĩnh, cậu có ý gì đây?" Tịch Viên chu môi, bất mãn nói. Giọng điệu tự nhiên thoải mái khác hẳn lúc nãy.
"Mình đợi thiệp mừng của cậu và Lục..."
Lưu Tĩnh còn chưa nói xong thì Tịch Viên đã trừng mắt, nàng thẹn quá hóa giận: "Tiểu Tĩnh, cậu im ngay cho mình!"
"Tiểu Viên, đừng như thế chứ. Haha..." Chọc ghẹo Tịch Viên đúng thật sự là rất vui. Lưu Tĩnh cứ nói mãi không thôi.
Trên đường đi về, từng trận cười đùa khúc khích vang lên khiến bầu không khí tươi mát hẳn lên.
Tịch Viên, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau!
...
Từ khi nghe Tịch Viên chỉ ra "con đường sáng" thì Triệu Thiên Đình đã dốc hết sức để làm việc. Anh muốn những công vụ bộn bề này nhanh chóng giải quyết để được ở bên cạnh Lưu Tĩnh. Vì thế anh làm thêm, tối mới về Dư Viên.
Vừa sắp xếp hồ sơ xong, chuẩn bị ra về thì điện thoại inh ỏi vang lên. Nhìn lên màn hình, cái tên bá đạo nhanh chóng hiện ra. Triệu Thiên Đình bắt máy, giọng điệu tự nhiên và bình thản: "Lục lão đại hôm nay rảnh rỗi nhỉ, tối rồi mà còn có tâm trạng gọi cho tớ à?"
Người gọi đến là Lục Dĩ Thiên, kẻ lạnh lùng vô tâm không biết an ủi người khác.
Nghe ra sự châm biếm trong lời nói, Lục Dĩ Thiên nhíu nhẹ mi tâm: "Cậu thôi cái thái độ đó đi."
"Nói đi, tìm mình có việc gì?" Triệu Thiên Đình cười nhẹ một cái.
Lục Dĩ Thiên đang do dự điều gì đó, hắn chưa đi thẳng vào vấn đề mà cứ im lặng.
Triệu Thiên Đình không mất kiên nhẫn, anh biết Lục Dĩ Thiên hôm nay lại bị gì rồi, tác phong vòng vo im lặng này không phải của hắn. Nhưng Triệu Thiên Đình vẫn không hỏi thêm gì nữa. Anh đợi hắn trả lời.
Khoảng một lúc sau, Lục Dĩ Thiên trầm ngâm hỏi: "Nam Tịch Viên và cậu có quan hệ gì?"
Lục Dĩ Thiên được Thủy Nhất thông báo tình hình của Tịch Viên lúc nãy, vừa nghe xong hắn đã gấp gáp gọi nhanh đến Triệu Thiên Đình. Hắn muốn điều tra rõ vì sao Tịch Viên lại ở Dư Viên của Triệu Thiên Đình.
Sai người điều tra cũng được nhưng hắn muốn hỏi thẳng Triệu Thiên Đình.
Hắn gấp gáp, cũng có chút lo lắng...
"Ồ, Thiên, cậu cũng biết tiểu Viên à?" Triệu Thiên Đình như nghe được điều bất ngờ, anh không trả lời mà chỉ cố tình tỏ ra ngạc nhiên sau đó hỏi lại.
Lục Dĩ Thiên hơi chau mày khi nghe cách xưng hô thân mật kia, hình như Triệu Thiên Đình và Nam Tịch Viên có quan hệ gì đó. Nhưng quan hệ đó là gì?
"Trả lời tớ đi." Không hiểu sao Lục Dĩ Thiên lại muốn điều tra về những người bên cạnh Tịch Viên thế này. Có lẽ, hắn thật sự quan tâm với Tịch Viên, hắn muốn vì nàng mà làm tất cả.
Như nhận ra điều khác thường, Triệu Thiên Đình cười tà một cái, trả lời: "Em gái tớ." Sau đó kể lại vắn tắt quan hệ của Triệu gia và Nam gia cho Lục Dĩ Thiên nghe.
Kể xong, Triệu Thiên Đình còn cố tình hỏi: "Sao nào, có vấn đề gì không? Còn cậu, vì sao biết nó?"
Lục Dĩ Thiên cũng kể lại chuyện của mình và Tịch Viên cho Triệu Thiên Đình nghe bằng giọng lãnh đạm. Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới hiểu, thì ra bấy lâu nay Tịch Viên trốn ở Lục gia, vậy nên ba nàng mới không tìm ra nàng. Tịch Viên quả thật là thông minh, tìm chỗ trốn hay lắm.
Triệu Thiên Đình đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên ghế mặc vào người sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Môi anh cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Dĩ Thiên, mình đợi cậu gọi mình một tiếng anh rể.
...
Những ngày nay, Lưu Tĩnh và Tịch Viên làm gì cũng có nhau, ăn cơm, mua sắm, đi dạo rồi đi chơi. Hai người luôn thân thiết như vậy, tình cảm ngày một khắn khít. Thỉnh thoảng họ lại sang Triệu gia, Du Vận luôn mỉm cười chào đón họ.
Lúc Lưu Tĩnh quay phim thì Tịch Viên đến trường quay cổ vũ cô. Nàng thầm nghĩ, Lưu Tĩnh đúng là một cô gái giỏi giang, diễn y như thật.
Bất giác trong lòng Tịch Viên dâng lên tia ngưỡng mộ.
Những lúc rảnh rỗi ở nhà, Tịch Viên luôn bầu bạn cùng Lưu Tĩnh, cùng ngồi lại tâm tình. Từ khi Tịch Viên đến, Lưu Tĩnh đã không còn cô đơn nữa.
Hôm nay Triệu Thiên Đình về sớm, vừa thấy Tịch Viên anh đã hỏi: "Tĩnh Tĩnh đâu?"
Tịch Viên ngồi trên sofa nhâm nhi quả táo, thấy thái độ quan tâm của Triệu Thiên Đình thì gật gật đầu hài lòng.
"Cô ấy dự họp báo rồi." Cắn một miếng táo, Tịch Viên thuận miệng trả lời.
Triệu Thiên Đình cũng không hỏi gì nữa, anh đi thẳng lên lầu. Tịch Viên lườm anh một cái, đúng là người đang yêu, trong mắt chỉ có đối phương. Anh hoàn toàn không hỏi thăm nàng tí nào.
Nhưng không sao, Tịch Viên thích như vậy, Triệu Thiên Đình càng quan tâm Lưu Tĩnh thì chứng tỏ anh càng yêu cô sâu đậm.
Cũng không ngó ngàng đến anh nữa, Tịch Viên tiếp tục giết thời gian bằng cách xem tivi đợi Lưu Tĩnh về.
Chưa đầy năm phút sau, Triệu Thiên Đình đi xuống, bước lại gần Tịch Viên, anh cầm điều khiển tắt tivi.
"Này, anh làm gì vậy?" Tịch Viên bất mãn chu môi, đôi mắt oán giận hành động vừa rồi của Triệu Thiên Đình.