Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Kim chủ
Lưu Tĩnh nhấc máy gọi điện, đầu dây bên kia alo cô mới hỏi tiếp: "Chị Thi, chị có người yêu chưa?"
Giang Thi ngớ ngẩn một lúc, sau đó mới trả lời: "Có rồi."
"Chị yêu anh ấy chứ?"
"Tất nhiên là có, sao em lại hỏi như vậy?"
"Tại sao chị lại yêu?" Lưu Tĩnh không trả lời mà hỏi tiếp.
"Yêu ấy à, không có lí do."
Lưu Tĩnh không hỏi gì nữa, cô cúp máy. Lời của Giang Thi đã làm cho cô phải suy nghĩ.
Yêu, không cần lí do.
Vậy, thích cũng như thế ư?
Dù Triệu Thiên Đình không hề thích cô, nhưng cô vẫn thích anh, vẫn vui mừng khi biết đêm qua anh đã chăm sóc cho cô.
Cũng không biết đã thích anh bao lâu rồi, chỉ biết hôm nay bản thân mình mới nhận ra.
Cô chưa từng nghĩ bản thân mình lại yêu lần thứ hai, cứ ngỡ tình yêu rất khó đến, ai ngờ lại đến nhanh như vậy, thế thì làm sao cô có thể đối phó kịp.
Lưu Tĩnh vội lắc đầu mấy cái liền. Cô thà chết cũng không bày tỏ tâm tư trước mặt Triệu Thiên Đình, thà chết cũng không!
Người đàn ông đó không thuộc về cô, cô chỉ là dụng cụ ấm giường của anh, không hề có tình yêu, Lưu Tĩnh phải cố gắng ngăn bản thân lại, không thể lún sâu vào được.
Anh đứng trên cao, cô đứng dưới thấp. Bên cạnh anh là một tá phụ nữ, sẽ có ngày anh chán cô, sẽ có ngày cô trở lại như trước đây.
Lưu Tĩnh nghĩ bản thân chỉ là cảm động nhất thời, cô sẽ khống chế cảm xúc được.
"Gặp em quá muộn" đã đóng máy, hôm nay cả đoàn phim cùng nhau đi ăn, Lưu Tĩnh cũng có mặt.
Đáng lí ra cô sẽ không đi, vì cô không muốn gặp hai người đáng ghét kia, cứ gặp là cô lại không thích. Nhưng Lạc Nhĩ Hân cứ bắt cô đi, bất đắc dĩ Lưu Tĩnh mới đến.
Không đến sớm cũng không đến muộn, cô là người luôn đúng giờ.
Mọi người ai cũng đến sẵn, Lưu Tĩnh chào một tiếng, sau đó nhìn quanh tìm chỗ ngồi.
Còn hai chỗ trống, hai chỗ đều gần Tống Thương Vũ.
Mặc dù không muốn nhưng Lưu Tĩnh vẫn đi lại đó mà ngồi xuống. Vừa định ngồi cạnh đạo diễn thì ông đã ngăn lại: "Cô ngồi gần ảnh đế Tống đi."
Cũng không hiểu lí do vì sao nhưng Lưu Tĩnh vẫn nghe theo, cô ngồi cạnh Tống Thương Vũ, bên cạnh mình còn một chỗ trống, cũng không biết để làm gì.
Lạc Nhĩ Hân vừa thấy cô thì đã cười tươi, líu ríu gọi: "Lưu Tĩnh."
Ngược lại, Diêu Hiên đang ngồi nói chuyện cùng Hàn Lang và đạo diễn, thấy Lưu Tĩnh đến thì khuôn mặt tối sầm lại.
"Lưu Tĩnh, tôi tin chắc cô sẽ được mọi người yêu quý khi 'Gặp em quá muộn' phát sóng." Biên kịch cười nói, muốn tạo bầu không khí náo nhiệt hơn.
Ai trong đoàn phim cũng biết Diêu Hiên và Lưu Tĩnh đối đầu nhau, không hề nể nang gì cả. Nhưng tất cả đều ngó lơ, tuy không biết lí do nhưng cũng không muốn nhiều chuyện.
Qua một thời gian làm việc chung với nhau, lúc đầu mọi người đều cho rằng Lưu Tĩnh nhờ vào quyền lực bên ngoài mới đi cửa sau giành được vai chính. Nhưng khi đã diễn xong, ai ai cũng khâm phục, cô xứng đáng nhận vai chính.
Và dĩ nhiên giữa cô là Diêu Hiên, họ sẽ bênh vực cô, bởi lúc nào người gây chuyện trước cũng là Diêu Hiên.
"Tôi cũng mong là vậy." Lưu Tĩnh trả lời cho phải phép.
"Biên kịch Tôn cũng đừng nói vội, tôi sợ tới lúc đó mọi chuyện sẽ khác." Diêu Hiên cũng đâm thọt vài câu, nói bằng giọng chua chát.
Không kiếm chuyện thì ả chết, cái miệng cứ thích nói, nhưng nói ra toàn lung tung cả. Lưu Tĩnh chỉ cười khẩy một cái, xem như chó sủa, không nghe gì.
"Khác gì thì khác chứ tôi biết vai Hà Ngọc sẽ bị chửi nhiều nhất. Tôi đợi ngày đó." Lạc Nhĩ Hân thấy Lưu Tĩnh không lên tiếng, biết là cô định bỏ qua, nhưng bản thân nàng lại chịu không được, bất bình thay Lưu Tĩnh, vì vậy liền đáp trả.
"Cô..."
"Bớt nói một câu đi." Phương Khiên nheo mày không vui, ánh mắt lạnh lẽo của ông nhìn Diêu Hiên khiến ả liền câm nín.
"Sao món ăn lại chưa được đưa lên?" Hàn Lang cũng khó chịu hỏi, lúc nãy còn đợi Lưu Tĩnh, bây giờ đã đông đủ người thì lại không chịu gọi món?
"Vẫn còn đợi một người nữa." Phó đạo diễn trả lời, ông nhìn ra ngoài cửa như chờ xem ai đó.
Mọi người bây giờ mới ngạc nhiên, đoàn phim đã đủ, còn phải đợi ai nữa?
Lưu Tĩnh cũng ngước mắt nhìn phó đạo diễn, nếu nói thiếu thì chắc chỉ thiếu một người, nhà đầu tư phim.
Nhưng nhà đầu tư phim là ai, ngoại trừ đạo diễn và phó đạo diễn ra thì không một ai biết được.
Chợt nghĩ đến Triệu Thiên Đình, có khi nào là anh không?
Còn đang suy nghĩ miên man thì Phương Khiên đã trả lời giải đáp thắc mắc của mọi người: "Nhà đầu tư 'Gặp em quá muộn', cũng là tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị - Triệu Thiên Đình."
"Ồ wow, Triệu tổng đấy ư? Nam thần của tôi."
"Sao có thể là Triệu tổng, anh đâu khi nào đầu tư bên mãng điện ảnh?"
"Được ăn cơm với Triệu tổng, có chết cũng cam lòng."
Mọi người thi nhau nói, ai ai cũng bất ngờ vì người đầu tư kia lại là Triệu Thiên Đình.
Suy nghĩ một chút, tất cả các ánh mắt đều dồn vào Lưu Tĩnh.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ đó của họ, Lưu Tĩnh không hiểu mới lạ. Triệu Thiên Đình là kim chủ của cô, tuy điều này ít ai biết nhưng bây giờ cả đoàn phin đã biết.
Triệu Thiên Đình không hề kinh doanh bằng cách nhúng tay vào mãng điện ảnh, nhưng lần này lại đầu tư quay phim, mà nữ chính của phim lại là một người không nổi?
Nghĩ cũng nghĩ ra Triệu Thiên Đình chính là người đằng sau giúp Lưu Tĩnh. Việc trao đổi này không chỉ ít người thực hiện, khi nghe đến họ cũng hơi ngạc nhiên một tí, thái độ cũng nhanh chóng trở nên bình thường.
Giang Thi ngớ ngẩn một lúc, sau đó mới trả lời: "Có rồi."
"Chị yêu anh ấy chứ?"
"Tất nhiên là có, sao em lại hỏi như vậy?"
"Tại sao chị lại yêu?" Lưu Tĩnh không trả lời mà hỏi tiếp.
"Yêu ấy à, không có lí do."
Lưu Tĩnh không hỏi gì nữa, cô cúp máy. Lời của Giang Thi đã làm cho cô phải suy nghĩ.
Yêu, không cần lí do.
Vậy, thích cũng như thế ư?
Dù Triệu Thiên Đình không hề thích cô, nhưng cô vẫn thích anh, vẫn vui mừng khi biết đêm qua anh đã chăm sóc cho cô.
Cũng không biết đã thích anh bao lâu rồi, chỉ biết hôm nay bản thân mình mới nhận ra.
Cô chưa từng nghĩ bản thân mình lại yêu lần thứ hai, cứ ngỡ tình yêu rất khó đến, ai ngờ lại đến nhanh như vậy, thế thì làm sao cô có thể đối phó kịp.
Lưu Tĩnh vội lắc đầu mấy cái liền. Cô thà chết cũng không bày tỏ tâm tư trước mặt Triệu Thiên Đình, thà chết cũng không!
Người đàn ông đó không thuộc về cô, cô chỉ là dụng cụ ấm giường của anh, không hề có tình yêu, Lưu Tĩnh phải cố gắng ngăn bản thân lại, không thể lún sâu vào được.
Anh đứng trên cao, cô đứng dưới thấp. Bên cạnh anh là một tá phụ nữ, sẽ có ngày anh chán cô, sẽ có ngày cô trở lại như trước đây.
Lưu Tĩnh nghĩ bản thân chỉ là cảm động nhất thời, cô sẽ khống chế cảm xúc được.
"Gặp em quá muộn" đã đóng máy, hôm nay cả đoàn phim cùng nhau đi ăn, Lưu Tĩnh cũng có mặt.
Đáng lí ra cô sẽ không đi, vì cô không muốn gặp hai người đáng ghét kia, cứ gặp là cô lại không thích. Nhưng Lạc Nhĩ Hân cứ bắt cô đi, bất đắc dĩ Lưu Tĩnh mới đến.
Không đến sớm cũng không đến muộn, cô là người luôn đúng giờ.
Mọi người ai cũng đến sẵn, Lưu Tĩnh chào một tiếng, sau đó nhìn quanh tìm chỗ ngồi.
Còn hai chỗ trống, hai chỗ đều gần Tống Thương Vũ.
Mặc dù không muốn nhưng Lưu Tĩnh vẫn đi lại đó mà ngồi xuống. Vừa định ngồi cạnh đạo diễn thì ông đã ngăn lại: "Cô ngồi gần ảnh đế Tống đi."
Cũng không hiểu lí do vì sao nhưng Lưu Tĩnh vẫn nghe theo, cô ngồi cạnh Tống Thương Vũ, bên cạnh mình còn một chỗ trống, cũng không biết để làm gì.
Lạc Nhĩ Hân vừa thấy cô thì đã cười tươi, líu ríu gọi: "Lưu Tĩnh."
Ngược lại, Diêu Hiên đang ngồi nói chuyện cùng Hàn Lang và đạo diễn, thấy Lưu Tĩnh đến thì khuôn mặt tối sầm lại.
"Lưu Tĩnh, tôi tin chắc cô sẽ được mọi người yêu quý khi 'Gặp em quá muộn' phát sóng." Biên kịch cười nói, muốn tạo bầu không khí náo nhiệt hơn.
Ai trong đoàn phim cũng biết Diêu Hiên và Lưu Tĩnh đối đầu nhau, không hề nể nang gì cả. Nhưng tất cả đều ngó lơ, tuy không biết lí do nhưng cũng không muốn nhiều chuyện.
Qua một thời gian làm việc chung với nhau, lúc đầu mọi người đều cho rằng Lưu Tĩnh nhờ vào quyền lực bên ngoài mới đi cửa sau giành được vai chính. Nhưng khi đã diễn xong, ai ai cũng khâm phục, cô xứng đáng nhận vai chính.
Và dĩ nhiên giữa cô là Diêu Hiên, họ sẽ bênh vực cô, bởi lúc nào người gây chuyện trước cũng là Diêu Hiên.
"Tôi cũng mong là vậy." Lưu Tĩnh trả lời cho phải phép.
"Biên kịch Tôn cũng đừng nói vội, tôi sợ tới lúc đó mọi chuyện sẽ khác." Diêu Hiên cũng đâm thọt vài câu, nói bằng giọng chua chát.
Không kiếm chuyện thì ả chết, cái miệng cứ thích nói, nhưng nói ra toàn lung tung cả. Lưu Tĩnh chỉ cười khẩy một cái, xem như chó sủa, không nghe gì.
"Khác gì thì khác chứ tôi biết vai Hà Ngọc sẽ bị chửi nhiều nhất. Tôi đợi ngày đó." Lạc Nhĩ Hân thấy Lưu Tĩnh không lên tiếng, biết là cô định bỏ qua, nhưng bản thân nàng lại chịu không được, bất bình thay Lưu Tĩnh, vì vậy liền đáp trả.
"Cô..."
"Bớt nói một câu đi." Phương Khiên nheo mày không vui, ánh mắt lạnh lẽo của ông nhìn Diêu Hiên khiến ả liền câm nín.
"Sao món ăn lại chưa được đưa lên?" Hàn Lang cũng khó chịu hỏi, lúc nãy còn đợi Lưu Tĩnh, bây giờ đã đông đủ người thì lại không chịu gọi món?
"Vẫn còn đợi một người nữa." Phó đạo diễn trả lời, ông nhìn ra ngoài cửa như chờ xem ai đó.
Mọi người bây giờ mới ngạc nhiên, đoàn phim đã đủ, còn phải đợi ai nữa?
Lưu Tĩnh cũng ngước mắt nhìn phó đạo diễn, nếu nói thiếu thì chắc chỉ thiếu một người, nhà đầu tư phim.
Nhưng nhà đầu tư phim là ai, ngoại trừ đạo diễn và phó đạo diễn ra thì không một ai biết được.
Chợt nghĩ đến Triệu Thiên Đình, có khi nào là anh không?
Còn đang suy nghĩ miên man thì Phương Khiên đã trả lời giải đáp thắc mắc của mọi người: "Nhà đầu tư 'Gặp em quá muộn', cũng là tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị - Triệu Thiên Đình."
"Ồ wow, Triệu tổng đấy ư? Nam thần của tôi."
"Sao có thể là Triệu tổng, anh đâu khi nào đầu tư bên mãng điện ảnh?"
"Được ăn cơm với Triệu tổng, có chết cũng cam lòng."
Mọi người thi nhau nói, ai ai cũng bất ngờ vì người đầu tư kia lại là Triệu Thiên Đình.
Suy nghĩ một chút, tất cả các ánh mắt đều dồn vào Lưu Tĩnh.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ đó của họ, Lưu Tĩnh không hiểu mới lạ. Triệu Thiên Đình là kim chủ của cô, tuy điều này ít ai biết nhưng bây giờ cả đoàn phin đã biết.
Triệu Thiên Đình không hề kinh doanh bằng cách nhúng tay vào mãng điện ảnh, nhưng lần này lại đầu tư quay phim, mà nữ chính của phim lại là một người không nổi?
Nghĩ cũng nghĩ ra Triệu Thiên Đình chính là người đằng sau giúp Lưu Tĩnh. Việc trao đổi này không chỉ ít người thực hiện, khi nghe đến họ cũng hơi ngạc nhiên một tí, thái độ cũng nhanh chóng trở nên bình thường.