Mod nhà sắc
Tác Giả
-
CHƯƠNG 20 CHÚNG TA KẾT HÔN
CHƯƠNG 20: CHÚNG TA KẾT HÔN
Trái tim như thể bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, chẳng còn biết đau nữa, cổ họng nghẹn lại như đang bị nghẹt thở.
“Em đã từng nghĩ bỏ đứa bé đi, dù sao thì em cũng vào tù, đứa bé cũng không có cha, em nuôi không nổi nó. Em đã uống thuốc nhưng không thành, em cũng chẳng thể nhẫn tâm giết nó lần thứ hai, vậy là em giết bản thân mình....”
Ở cổ tay cô là không biết bao nhiêu vết sẹo, cho dù cô dùng cả một ngày một đêm không ngủ đều chà tay vào miếng sắt thế nhưng miếng sắt quá cùn và cô chỉ còn biết dùng lực để chà.
Máu đỏ tươi nhuộm cả vào áo cô khiến những nữ tù nhân khác sợ hãi không dám ở cùng cô.
Không biết là ông trời thương cô hay là đứa trẻ trong bụng phúc lớn mệnh lớn mà cô vẫn sống.
Cũng là hành động tự hành hạ bản thân mình, trong họa có phúc nên cô được nhốt riêng vào một căn phòng giam.
Móng tay cô đang chọc vào lòng bàn tay nhưng dường như cô không cảm thấy đau, cơ thể cô đang run lên nhưng cô cũng đang cố gồng mình và từ từ lùi về phía sau thoát khỏi anh.
Cô đã ở trong tù năm tháng, cô cứ nghĩ rằng trái tim mình đã được Tôi luyện và không còn biết đau nữa, thế nhưng hôm nay những kí ức từ tận trong tâm trí cô lại được lục lại và vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Em rất bẩn, không xứng với anh Thanh đâu, nếu có thể thì xin hãy trả lại số tiền trước đây em đã để lại nơi này không? Lúc trước vì rời đi quá vội vàng mà không mang theo số tiền anh cho em, phiền anh....”
Đôi môi cô vẫn rớm máu nhưng như Tô điểm lên cho khuôn mặt trắng bệch kia, bộ dạng đó của cô chỉ khiến người nhìn thêm thương xót.
Rõ ràng là cô chỉ muốn chụp một bộ ảnh và sinh con xong thì cô sẽ nói ra tất cả....
Nhưng thực sự cô không có cách nào, cô không có cách nào để làm chuyện đó với anh dưới danh nghĩa của kẻ thứ ba.
Kẻ thứ ba bị người đời chê trách, cô không thể nào làm thế, càng không dám làm thế.
Mẹ cô đã ly hôn và ở một mình chỉ vì kẻ thứ ba, nếu bây giờ biết được sự việc này thì cô sợ bà sẽ không còn nhận đứa con gái này nữa.
Trước đây cô đã từng rất căm hận người phụ nữ đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô, bây giờ cô lại càng căm hận bản thân mình.
Thanh Tuấn lúc này cứng đơ người lại, người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như có thể thấu hết được tâm can cô.
“Người mà anh yêu thương đã tới đây tìm em, cũng đã nói lí do mà anh đón em ra ngoài , em rất cảm ơn khi còn ở trong tù anh Thanh đã thương tình em, nhưng vướng mắc của hai người em thực sự không muốn can dự vào, cô ta rất yêu anh, anh cũng rất yêu cô ta, em nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau thì không có mâu thuẫn nào không giải quyết được, em từng khiến cô ấy buồn là do em không đúng, bây giờ, em không nên xen vào giữa hai người nữa, anh đi dỗ dành cô ta đi, trái tim phụ nữ thường rất mềm yếu.....”
Nói hết những lời tâm can, sắc mặt cô đầy đau khổ và chua xót, nỗi buồn lan tỏa từ tận đáy lòng cô ra khắp toàn thân, khiến cho căn phòng dường như cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn cùng với đứa trẻ, một mình trốn đi thật xa, mọi hồng trần ở thế gian này đều không còn liên quan tới cô nữa.
Lâm Thảo quay đầu sang một bên, mìm chặt môi lại.
Cô đã sống thế nào ở trong tù, anh biết cuộc sống đó không hề tốt nhưng nó tệ đến mức nào thì anh không biết.
“Trái tim phụ nữ rất mềm yếu vậy em thì sao?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, đôi đồng tử mắt sâu hoắm hướng về phía cô, đặc biệt là những giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Cô?
Trái tim cô sớm đã chết rồi.
“Anh cứ nghĩ rằng anh đối với em thế nào em rõ rồi chứ!”
Mắt cô trùng xuống, cô biết rất rõ anh đối tốt với cô, tặng cô quần áo túi xách, cô muốn thứ gì anh đều đáp ứng, chỉ là cô vẫn tham lam, cô muốn nhiều hơn thế.
Bên tai vẫn là giọng nói gằn xuống của người đàn ông: “Em cho rằng tại sao anh lại đón em về?”
Tại sao?
Cô cũng muốn biết tại sao.
Cô khẽ mấp máy môi nói chế giễu: “Có thể là vì đứa bé, có thể là vì Võ Lưu Niên, cũng có thể anh cảm thấy em nghe lời, sẽ không gây ra phiền phức gì cho anh, rất phù hợp để làm người tình.”
Thanh Tuấn cắn môi, ánh mắt anh sầm xuống: “Anh nói rồi, anh và Võ Lưu Niên chỉ là cuộc hôn nhân trong giới kinh doanh, chưa hề đăng ký kết hôn, không hề có tình yêu.”
Anh đã từng nói như thế nhưng làm sao cô dám tin, lời đàn ông nói lúc trên giường là lời nói không đáng tin nhất, càng nghĩ sống mũi cô càng cay xè, nước mắt ấm nóng của cô trào ra lăn dài trên hai má.
Thấy miệng cô khẽ cười vẻ mỉa mai nhưng khuôn mặt đầy sự đau khổ và chua xót, anh nheo mày lại: “Chúng ta kết hôn đi, đứa trẻ bất luận có phải của anh hay không anh cũng vẫn sẽ giữ lại.”
Lâm Thảo tròn xoe mắt, cô nghe như tiếng sét đánh bên tai, dường như quá ngạc nhiên, cơ thể cô như đóng băng lại.
Trái tim như thể bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, chẳng còn biết đau nữa, cổ họng nghẹn lại như đang bị nghẹt thở.
“Em đã từng nghĩ bỏ đứa bé đi, dù sao thì em cũng vào tù, đứa bé cũng không có cha, em nuôi không nổi nó. Em đã uống thuốc nhưng không thành, em cũng chẳng thể nhẫn tâm giết nó lần thứ hai, vậy là em giết bản thân mình....”
Ở cổ tay cô là không biết bao nhiêu vết sẹo, cho dù cô dùng cả một ngày một đêm không ngủ đều chà tay vào miếng sắt thế nhưng miếng sắt quá cùn và cô chỉ còn biết dùng lực để chà.
Máu đỏ tươi nhuộm cả vào áo cô khiến những nữ tù nhân khác sợ hãi không dám ở cùng cô.
Không biết là ông trời thương cô hay là đứa trẻ trong bụng phúc lớn mệnh lớn mà cô vẫn sống.
Cũng là hành động tự hành hạ bản thân mình, trong họa có phúc nên cô được nhốt riêng vào một căn phòng giam.
Móng tay cô đang chọc vào lòng bàn tay nhưng dường như cô không cảm thấy đau, cơ thể cô đang run lên nhưng cô cũng đang cố gồng mình và từ từ lùi về phía sau thoát khỏi anh.
Cô đã ở trong tù năm tháng, cô cứ nghĩ rằng trái tim mình đã được Tôi luyện và không còn biết đau nữa, thế nhưng hôm nay những kí ức từ tận trong tâm trí cô lại được lục lại và vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Em rất bẩn, không xứng với anh Thanh đâu, nếu có thể thì xin hãy trả lại số tiền trước đây em đã để lại nơi này không? Lúc trước vì rời đi quá vội vàng mà không mang theo số tiền anh cho em, phiền anh....”
Đôi môi cô vẫn rớm máu nhưng như Tô điểm lên cho khuôn mặt trắng bệch kia, bộ dạng đó của cô chỉ khiến người nhìn thêm thương xót.
Rõ ràng là cô chỉ muốn chụp một bộ ảnh và sinh con xong thì cô sẽ nói ra tất cả....
Nhưng thực sự cô không có cách nào, cô không có cách nào để làm chuyện đó với anh dưới danh nghĩa của kẻ thứ ba.
Kẻ thứ ba bị người đời chê trách, cô không thể nào làm thế, càng không dám làm thế.
Mẹ cô đã ly hôn và ở một mình chỉ vì kẻ thứ ba, nếu bây giờ biết được sự việc này thì cô sợ bà sẽ không còn nhận đứa con gái này nữa.
Trước đây cô đã từng rất căm hận người phụ nữ đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô, bây giờ cô lại càng căm hận bản thân mình.
Thanh Tuấn lúc này cứng đơ người lại, người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như có thể thấu hết được tâm can cô.
“Người mà anh yêu thương đã tới đây tìm em, cũng đã nói lí do mà anh đón em ra ngoài , em rất cảm ơn khi còn ở trong tù anh Thanh đã thương tình em, nhưng vướng mắc của hai người em thực sự không muốn can dự vào, cô ta rất yêu anh, anh cũng rất yêu cô ta, em nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau thì không có mâu thuẫn nào không giải quyết được, em từng khiến cô ấy buồn là do em không đúng, bây giờ, em không nên xen vào giữa hai người nữa, anh đi dỗ dành cô ta đi, trái tim phụ nữ thường rất mềm yếu.....”
Nói hết những lời tâm can, sắc mặt cô đầy đau khổ và chua xót, nỗi buồn lan tỏa từ tận đáy lòng cô ra khắp toàn thân, khiến cho căn phòng dường như cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn cùng với đứa trẻ, một mình trốn đi thật xa, mọi hồng trần ở thế gian này đều không còn liên quan tới cô nữa.
Lâm Thảo quay đầu sang một bên, mìm chặt môi lại.
Cô đã sống thế nào ở trong tù, anh biết cuộc sống đó không hề tốt nhưng nó tệ đến mức nào thì anh không biết.
“Trái tim phụ nữ rất mềm yếu vậy em thì sao?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, đôi đồng tử mắt sâu hoắm hướng về phía cô, đặc biệt là những giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Cô?
Trái tim cô sớm đã chết rồi.
“Anh cứ nghĩ rằng anh đối với em thế nào em rõ rồi chứ!”
Mắt cô trùng xuống, cô biết rất rõ anh đối tốt với cô, tặng cô quần áo túi xách, cô muốn thứ gì anh đều đáp ứng, chỉ là cô vẫn tham lam, cô muốn nhiều hơn thế.
Bên tai vẫn là giọng nói gằn xuống của người đàn ông: “Em cho rằng tại sao anh lại đón em về?”
Tại sao?
Cô cũng muốn biết tại sao.
Cô khẽ mấp máy môi nói chế giễu: “Có thể là vì đứa bé, có thể là vì Võ Lưu Niên, cũng có thể anh cảm thấy em nghe lời, sẽ không gây ra phiền phức gì cho anh, rất phù hợp để làm người tình.”
Thanh Tuấn cắn môi, ánh mắt anh sầm xuống: “Anh nói rồi, anh và Võ Lưu Niên chỉ là cuộc hôn nhân trong giới kinh doanh, chưa hề đăng ký kết hôn, không hề có tình yêu.”
Anh đã từng nói như thế nhưng làm sao cô dám tin, lời đàn ông nói lúc trên giường là lời nói không đáng tin nhất, càng nghĩ sống mũi cô càng cay xè, nước mắt ấm nóng của cô trào ra lăn dài trên hai má.
Thấy miệng cô khẽ cười vẻ mỉa mai nhưng khuôn mặt đầy sự đau khổ và chua xót, anh nheo mày lại: “Chúng ta kết hôn đi, đứa trẻ bất luận có phải của anh hay không anh cũng vẫn sẽ giữ lại.”
Lâm Thảo tròn xoe mắt, cô nghe như tiếng sét đánh bên tai, dường như quá ngạc nhiên, cơ thể cô như đóng băng lại.