Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Chương 23: Chúng ta kết hôn đi!
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt lạnh như gió phong xào xạc, “Cô có thể lựa chọn không chấp nhận, chẳng qua, nơi này của tôi không phải là chỗ cứu tế, lần sau gặp mặt, có lẽ tôi không tốt như vậy đâu!”
“Không sao, tôi cự tuyệt!” Phương Trì Hạ không chút do dự, trả hợp đồng và thẻ vàng lại cho anh, xoay người rời đi.
Hiện tại cô ngay cả thân thể cũng không hoàn chỉnh thuộc về cô, cô không muốn vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng.
Phương Trì Hạ quay người lại, vô cùng dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp rất có cốt khí rời đi, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn thẻ vàng cô bỏ lại, ánh mắt sâu mấy phần.
Anh không tin cô sẽ không trở về tìm anh, chỉ là vấn đề thời gian.
20 năm qua, chuyện anh đặt cược, từ trước đến nay không thua!
…
Sau khi Phương Trì Hạ trở về, không coi lời Lạc Dịch Bắc là chuyện quan trọng, sinh hoạt như thế nào thì tiếp tục như thế, mỗi ngày đến trường học, lại về chung cư, thậm chí không hề nghĩ ngợi chuyện này.
Hiện tại cô thực sự rất hi vọng có người có thể trợ giúp mình, nếu như có thể, thậm chí cô hi vọng mình có đủ khả năng rời Phương gia không trở về nữa.
Chỉ cần có thể thoát khỏi dây dưa của Phương Vinh, chính là để cô lấy chồng hay sao cũng được.
Thế nhưng, cô không thể tiếp nhận chuyện làm tình nhân của người khác
Lập gia đình và bao dưỡng hoàn toàn bất đồng, ít nhất cô vẫn còn tôn nghiêm!
Phương Trì Hạ quay về trường học năm ngày cũng không có đến Thiên Đô, chủ nhật cô có một buổi phỏng vấn, phải đi tới một công ty quốc tế Dung Hi nhận chức.
Là một công ty thiết kế trang sức rất lớn, công việc bao quát Châu Á và Châu Âu, thiết kế trang sức hoa lệ, nghe nói những người dùng trang sức của công ty, đều là nhân vật nổi tiếng thế giới, thậm chí bao gồm thành viên vương thất các quốc gia.
Ở gần công ty có trạm xe buýt, vừa định đi tới Dung Hi, một chiếc xe thể thao bá đạo dừng trước mặt cô.
Đầu tiên là Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tầm mắt hơi đảo qua.
“Đã lâu không gặp, Hạ Hạ!” Cửa sổ xe được hạ xuống, Phương Vinh từ trong thò đầu ra.
“Sao anh ở đây?” Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, sống lưng đều lạnh.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Hôm nay đi ra ngoài quên xem hoàng lịch!
Bước chân không tự chủ lui về sau hai bước, cô vừa di chuyển, cất bước chạy.
Phương Vinh lạnh lùng lái xe theo sau.
Phương Trì Hạ dùng chân, đằng sau người ta lái xe, tốc độ không cách nào so sánh được.
Dù cho cô chạy trốn hoa con mắt, chiếc xe đằng sau vẫn chầm chậm ung dung, khoảng cách càng ngày càng gần.
Phương Trì Hạ thoáng cái liền sợ.
Nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Không xa, một chiếc xe thể thao trắng chậm rãi lái vào bãi đỗ xe của công ty, nhưng mà, như là nhìn thấy cái gì, rất nhanh lui ra ngoài.
Người trong xe thoáng nhìn một màn trước mắt, khóe môi hiện lên một vòng giễu cợt, không có hạ xuống, cũng không có làm bất kỳ động tác, chỉ là mặt không thay đổi ngồi trên xe nhìn.
Phương Trì Hạ thoáng nhìn người trong xe, ánh mắt dừng lại một chút, bước chân chạy trốn bỗng nhiên chậm lại.
Đây coi như là vận mệnh sao?
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, luôn có thể gặp được anh!
Hai người cách vài mét mét nhìn nhau, Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, như là vùng vẫy cái gì, ánh mắt lấp lóe một lát, bỗng nhiên đi về phía anh.
Chương 24: Điều kiện duy nhất của tôi
Mặt Lạc Dịch Bắc không biểu tình nhìn cô cách anh càng ngày càng gần, đáy mắt không có nửa điểm gợn sóng.
Đồ anh đã muốn, chưa từng chạy thoát khỏi tay anh!
Phương Trì Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh anh, mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt nhìn hướng xe Phương Vinh đang chạy tới, “Tôi muốn rời nơi này trước!”
Lúc này Lạc Dịch Bắc lại dễ nói chuyện, đang chuẩn bị vào Dung Hi, lại thành quay đầu đến biệt thự của mìnhi.
Phương Vinh cứ trơ mắt nhìn hai người lái xe rời đi, không thể tin nhìn Lạc Dịch Bắc trong xe, con mắt mở lớn.
Phương Trì Hạ thật sự là dây dưa với anh ta sao?
Rất không cam lòng, muốn lái xe đuổi theo, thế nhưng, cân nhắc thế lực sai biệt của Phương gia và Lạc gia, tất cả xúc động, lại không thể không kìm lại.
Căn bản Phương gia không chọc nổi vào Lạc gia!
Xe thể thao chậm rãi chạy trên đường, đi qua mọi phong cảnh ven đường, cuối cùng dừng ở một biệt thư đẹp và tĩnh mịch bên bờ biển.
Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, đi xuống liếc nhìn phía sau, không nói gì.
Phương Trì Hạ biết ý anh bảo chính mình xuống xe, chần chừ trên xe một chút, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo anh vào.
Hai người một trước một sau, xuyên qua đường mòn tới biệt thự, cuối cùng tiến vào nhà chính.
Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lon, mặt không biểu tình nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng trước.
Phương Trì Hạ giống như một mực giãy dụa, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi đi về hướng anh, dừng trước mặt anh, mặt chậm rãi nâng lên, “Điều kiện ngày đó của anh, tôi đáp ứng!”Mắt yên lặng nhìn anh, ánh mắt cô lấp lóe một chút, còn nói, “Thế nhưng, cũng xin anh đáp ứng tôi một điều kiện.”
“Phương Tiểu Thư, tôi nhớ được ngày đó tôi còn nói một câu, hình như cô quên.” Lạc Dịch Bắc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một vòng kiêu ngạo, nói ra lời châm chọc.
Cái kia nhắc nhở nếu cô cự tuyệt mà muốn đổi ý, anh không dễ nói chuyện như vậy!
Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, Lạc Dịch Bắc cho rằng cô tức giận kiêu ngạo quay đầu như lần trước, nhưng cô lại làm hành động khiến cho anh bất ngờ.
Thân thể chậm rãi tiến tới, dán lên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, kéo mặt anh, môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một chút.
Đây là một hành động lấy lòng, nhưng một chút kỹ thuật cũng không có, giống như còn có chút không biết làm sao.
Nhưng chỉ có một động tác không lưu loát, khiến cho ánh mắt anh tối sầm lại, cánh tay dài ôm lấy eo cô, quay người ép cô trên ghế sa lon, giống như muốn tiếp tục.
Nhưng mà, còn chưa hành động, Phương Trì Hạ đột nhiên nghĩ đến chính sự còn chưa nói xong, chính mình cũng chưa đạt được mục đích, Lạc Dịch Bắc bị cô đẩy ra.
Chuyện tốt của Lạc Dịch Bắc bị phá hư, vẻ mặt khó chịu liếc cô một cái, muốn ôm lấy cô tiếp tục, Phương Trì Hạ lại nhanh nhẹn chui ra dưới người anh.
“Đợi một chút, chuyện hợp đồng, trước hết anh nghe tôi nói xong đã!”
Lạc Dịch Bắc nhíu mày, khẽ dựa lưng trên ghế sô pha, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, đợi cô tiếp tục, “Nói!”
Phương Trì Hạ ngửa mặt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn qua anh, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi nói “Điều kiện duy nhất của tôi là, anh và tôi kết hôn!”
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt lạnh như gió phong xào xạc, “Cô có thể lựa chọn không chấp nhận, chẳng qua, nơi này của tôi không phải là chỗ cứu tế, lần sau gặp mặt, có lẽ tôi không tốt như vậy đâu!”
“Không sao, tôi cự tuyệt!” Phương Trì Hạ không chút do dự, trả hợp đồng và thẻ vàng lại cho anh, xoay người rời đi.
Hiện tại cô ngay cả thân thể cũng không hoàn chỉnh thuộc về cô, cô không muốn vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng.
Phương Trì Hạ quay người lại, vô cùng dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp rất có cốt khí rời đi, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn thẻ vàng cô bỏ lại, ánh mắt sâu mấy phần.
Anh không tin cô sẽ không trở về tìm anh, chỉ là vấn đề thời gian.
20 năm qua, chuyện anh đặt cược, từ trước đến nay không thua!
…
Sau khi Phương Trì Hạ trở về, không coi lời Lạc Dịch Bắc là chuyện quan trọng, sinh hoạt như thế nào thì tiếp tục như thế, mỗi ngày đến trường học, lại về chung cư, thậm chí không hề nghĩ ngợi chuyện này.
Hiện tại cô thực sự rất hi vọng có người có thể trợ giúp mình, nếu như có thể, thậm chí cô hi vọng mình có đủ khả năng rời Phương gia không trở về nữa.
Chỉ cần có thể thoát khỏi dây dưa của Phương Vinh, chính là để cô lấy chồng hay sao cũng được.
Thế nhưng, cô không thể tiếp nhận chuyện làm tình nhân của người khác
Lập gia đình và bao dưỡng hoàn toàn bất đồng, ít nhất cô vẫn còn tôn nghiêm!
Phương Trì Hạ quay về trường học năm ngày cũng không có đến Thiên Đô, chủ nhật cô có một buổi phỏng vấn, phải đi tới một công ty quốc tế Dung Hi nhận chức.
Là một công ty thiết kế trang sức rất lớn, công việc bao quát Châu Á và Châu Âu, thiết kế trang sức hoa lệ, nghe nói những người dùng trang sức của công ty, đều là nhân vật nổi tiếng thế giới, thậm chí bao gồm thành viên vương thất các quốc gia.
Ở gần công ty có trạm xe buýt, vừa định đi tới Dung Hi, một chiếc xe thể thao bá đạo dừng trước mặt cô.
Đầu tiên là Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tầm mắt hơi đảo qua.
“Đã lâu không gặp, Hạ Hạ!” Cửa sổ xe được hạ xuống, Phương Vinh từ trong thò đầu ra.
“Sao anh ở đây?” Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, sống lưng đều lạnh.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Hôm nay đi ra ngoài quên xem hoàng lịch!
Bước chân không tự chủ lui về sau hai bước, cô vừa di chuyển, cất bước chạy.
Phương Vinh lạnh lùng lái xe theo sau.
Phương Trì Hạ dùng chân, đằng sau người ta lái xe, tốc độ không cách nào so sánh được.
Dù cho cô chạy trốn hoa con mắt, chiếc xe đằng sau vẫn chầm chậm ung dung, khoảng cách càng ngày càng gần.
Phương Trì Hạ thoáng cái liền sợ.
Nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Không xa, một chiếc xe thể thao trắng chậm rãi lái vào bãi đỗ xe của công ty, nhưng mà, như là nhìn thấy cái gì, rất nhanh lui ra ngoài.
Người trong xe thoáng nhìn một màn trước mắt, khóe môi hiện lên một vòng giễu cợt, không có hạ xuống, cũng không có làm bất kỳ động tác, chỉ là mặt không thay đổi ngồi trên xe nhìn.
Phương Trì Hạ thoáng nhìn người trong xe, ánh mắt dừng lại một chút, bước chân chạy trốn bỗng nhiên chậm lại.
Đây coi như là vận mệnh sao?
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, luôn có thể gặp được anh!
Hai người cách vài mét mét nhìn nhau, Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, như là vùng vẫy cái gì, ánh mắt lấp lóe một lát, bỗng nhiên đi về phía anh.
Chương 24: Điều kiện duy nhất của tôi
Mặt Lạc Dịch Bắc không biểu tình nhìn cô cách anh càng ngày càng gần, đáy mắt không có nửa điểm gợn sóng.
Đồ anh đã muốn, chưa từng chạy thoát khỏi tay anh!
Phương Trì Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh anh, mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt nhìn hướng xe Phương Vinh đang chạy tới, “Tôi muốn rời nơi này trước!”
Lúc này Lạc Dịch Bắc lại dễ nói chuyện, đang chuẩn bị vào Dung Hi, lại thành quay đầu đến biệt thự của mìnhi.
Phương Vinh cứ trơ mắt nhìn hai người lái xe rời đi, không thể tin nhìn Lạc Dịch Bắc trong xe, con mắt mở lớn.
Phương Trì Hạ thật sự là dây dưa với anh ta sao?
Rất không cam lòng, muốn lái xe đuổi theo, thế nhưng, cân nhắc thế lực sai biệt của Phương gia và Lạc gia, tất cả xúc động, lại không thể không kìm lại.
Căn bản Phương gia không chọc nổi vào Lạc gia!
Xe thể thao chậm rãi chạy trên đường, đi qua mọi phong cảnh ven đường, cuối cùng dừng ở một biệt thư đẹp và tĩnh mịch bên bờ biển.
Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, đi xuống liếc nhìn phía sau, không nói gì.
Phương Trì Hạ biết ý anh bảo chính mình xuống xe, chần chừ trên xe một chút, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo anh vào.
Hai người một trước một sau, xuyên qua đường mòn tới biệt thự, cuối cùng tiến vào nhà chính.
Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lon, mặt không biểu tình nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng trước.
Phương Trì Hạ giống như một mực giãy dụa, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi đi về hướng anh, dừng trước mặt anh, mặt chậm rãi nâng lên, “Điều kiện ngày đó của anh, tôi đáp ứng!”Mắt yên lặng nhìn anh, ánh mắt cô lấp lóe một chút, còn nói, “Thế nhưng, cũng xin anh đáp ứng tôi một điều kiện.”
“Phương Tiểu Thư, tôi nhớ được ngày đó tôi còn nói một câu, hình như cô quên.” Lạc Dịch Bắc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một vòng kiêu ngạo, nói ra lời châm chọc.
Cái kia nhắc nhở nếu cô cự tuyệt mà muốn đổi ý, anh không dễ nói chuyện như vậy!
Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, Lạc Dịch Bắc cho rằng cô tức giận kiêu ngạo quay đầu như lần trước, nhưng cô lại làm hành động khiến cho anh bất ngờ.
Thân thể chậm rãi tiến tới, dán lên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, kéo mặt anh, môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một chút.
Đây là một hành động lấy lòng, nhưng một chút kỹ thuật cũng không có, giống như còn có chút không biết làm sao.
Nhưng chỉ có một động tác không lưu loát, khiến cho ánh mắt anh tối sầm lại, cánh tay dài ôm lấy eo cô, quay người ép cô trên ghế sa lon, giống như muốn tiếp tục.
Nhưng mà, còn chưa hành động, Phương Trì Hạ đột nhiên nghĩ đến chính sự còn chưa nói xong, chính mình cũng chưa đạt được mục đích, Lạc Dịch Bắc bị cô đẩy ra.
Chuyện tốt của Lạc Dịch Bắc bị phá hư, vẻ mặt khó chịu liếc cô một cái, muốn ôm lấy cô tiếp tục, Phương Trì Hạ lại nhanh nhẹn chui ra dưới người anh.
“Đợi một chút, chuyện hợp đồng, trước hết anh nghe tôi nói xong đã!”
Lạc Dịch Bắc nhíu mày, khẽ dựa lưng trên ghế sô pha, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, đợi cô tiếp tục, “Nói!”
Phương Trì Hạ ngửa mặt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn qua anh, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi nói “Điều kiện duy nhất của tôi là, anh và tôi kết hôn!”