Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 81
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Tuổi đã không còn nhỏ nữathế mà mười mấy ngày nay bọn họ lại như những con thú nhỏ quyến luyến gia đình, chỉ loay hoay trong nhà, ngoại trừ đền siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn ra, một bước cũng không đặt chân ra ngoài, lại càng không có kẻ nào đến quấy rầy, giống như trên thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phong Kính dường như thay đổi hoàn toàn, đối xử rất tốt với cô . Mười mấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cảm giác mình hạnh phúc đến bay lên tận chín tầng mây, giống như hạnh phúc cả đời này đều gộp chung vào mười mấy ngày nay.
Mỗi đêm đều an ổn nằm trong lòng Phong Kính ngủ. Thế nhưng, Tô Mộc Vũ không biết vì sao mà rất lâu rồi Phong Kính không chạm vào mình. Mỗi lần cô nghe thấy hơi thở của hắn dòn dập, nhìn thấy ánh mắt hắn lại đậm màu sắc dục vọng, thế mà cuối cùng vẫn không hề chạm vào cô, chỉ dùng sức ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm lấy.
Siết chặt như thế khiến Tô Mộc Vũ muốn đứt hơi.
Thế nhưng bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, bên tai đều có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, cảm giác như thế, thật thoải mái.
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi mỉm cười.
___________________________________
Tần Nghị Hằng cho đến tận mấy ngày sau mới nhận ra trong điện thoại của mìnhcó một thư thoại như thế.
Trong đầu hắn giống như bị sét đánh, trở nên hoang mang .
Hắn cuống quít xóa sạch mấy mẩu tin nhắn kia, gấp gáp đến cả tay cũng run rẩy. Trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, hắn vào toa-let ném điện thoại vào bồn cầu, vỡ vụn.
Hắn suy sụp ngồi thừ trước bồn cầu, bàn tay gắt gao vò mái tóc mình. Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc là ai làm, cảnh tượng đêm đó như đèn kéo quân chạy xẹt qua trong đầu, giống như một cạm bẫy nhưng hắn vẫn lao đầu vào.
Giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ có hai chữ… xong rồi.
Tần Nghị Hằng mấy ngày này trôi qua rất không tốt.
Mặt khác là trong nhà, Tô Mộc Tình như một gián điệp, hắn vừa về là theo dõi hắn, ánh mắt kia khiến hắn thấy sợ hãi. Hắn tình nguyện tăng ca trong công ty, thế nhưng Tô Mộc Tình lại thay đổi hẳn, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến công ty, sau đó chờ đợi cả ngày, giống như ác quỷ ngồi trong phòng làm việc, chờ đợi đến giờ tan việc, sau đó mỉm cười cùng hắn về nhà.
Không phải hắn không nghĩ đến chuyện nổi giận, thậm chí cả ly hôn cũng đã nghĩ đến, nhưng chính hắn khiến Tô Mộc Tình ngã cầu thang dẫn đến việc sảy thai. Nhược điểm này bị cô ta nắm chặt, khiến hắn không thể xoay người.
Về phương diện khác, năm ngày sau đột nhiên cổ phiếu Tần thị rớt giá nghiêm trọng. Những đơn đặt hàng trước kia đều bị từ chối, cả công ty không ngừng trượt dốc. Bất luận hắn làm như thế nào, cổ phiếu cũng không hề tăng lên dù chỉ một chút.
Tần Nghị Hằng biết, nhất định là có người ở sau lưng chỉnh hắn. Hơn nữa, hắn còn biết người này, rất có thể chính là gã họ Phong kia.
Hắn cắn chặt răng, cúp điện thoại từ một công ty mới hủy bỏ đơn đặt hàng, cả người ngã vào ghế dựa, ngẩng đầu lên, toàn thân mỏi mệt. Có một người từng hợp tác với hắn lâu năm, bảo hắn đến xin lỗi người ta, cúi thấp một cái đầu, sẽ xóa bỏ đi một tầng quá khứ.
Tần Nghị Hằng cười khổ, che mặt: Xóa bỏ? Chuyện này, chỉ sợ không thể xóa bỏ được nữa rồi!
Tô Mộc Tình lại đưa cơm đến, cô bày một bàn đồ ăn trên bàn làm việc.
Cô mở đôi mắt to tròn, cười dịu dàng, mang theo vẻ đáng yêu: “Anh rể, em đến bệnh viện hỏi rồi, bác sĩ bảo em còn trẻ, lần sảy thai trước cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, em vẫn có thể lại mang thai, chúng ta nhất định sẽ có thật nhiều đứa trẻ đáng yêu”
Thế nhưng, trong mắt Tần Nghị Hằng, nhìn đâu cũng thấy khủng bố. Hắn một tay gạt đổ hết bàn thức ăn, hét lớn: “Tô Mộc Tình, cô rốt cuộc còn muốn tra tấn tôi tới khi nào hả? Cô đừng có như vậy nữa được không? Coi như tôi xin cô đi!”
Tô Mộc Tình lặng đi một lúc, không nói chuyện, cúi xuống dọn hết mảnh vỡ lại, tiếp tục cười nói: “Anh rể, tâm tình anh không tốt sao? Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Nói ra đi, em có thể chia sẻ giúp anh, nếu không, tối nay em nấu canh cá cho anh nhé?”
Cả người Tần Nghị Hằng đều phát lạnh, hắn bước qua bãi chiến trướng, giống như cố sống cố chết chạy ra khỏi văn phòng.
Có cấp dưới cầm giấy tờ đến báo cáo: “Tổng giám đốc, thư ký giám đốc của Phong Nguyên gọi điện thoại, bảo nếu cuối tháng này, mặt hàng này còn chưa đến, ông ta sẽ hủy đặt hàng”
“Cút!” Tần Nghị Hằng nghe tin đó, cả đầu nhất thời ong ong lên, phiền lại càng thêm phiền. Hắn đẩy mạnh cấp dưới ra, đi vào thang máy.
Nhất định không được, nhất định không thể để Tần thị cứ như vậy mà bị hủy diệt trong tay hắn!
__________________________
Ba tháng, thành phố S mở rộng về mặt giáo dục.
Hai bên đường, hoa anh đào nở rộ, màu hồng nhạt lấm tấm giống như bầu trời đầy sao, gió lạnh thổi nhẹ mang đến hương thơm ngào ngạt sâu tận tâm hồn.
Năm trước, buổi triển lãm kia của Ran Marsh hoàn toàn khiến tiếng tăm Tô Mộc Vũ bay xa, danh tiếng “Cô gái gốm sứ Thanh Hoa” được cả nước quan tâm.
Cô vừa bước vào cổng trường đã thu sự chú ý của mọi người, những âm thanh hâm mộ, có vài phần kính nể, thậm chí cả những người trước kia khinh thường cô cũng không còn dùng ánh mắt dè bỉu nhìn cô. Người học nghệ thuật, đó giờ đều xem thực lực để nói chuyện, người có thực lực, đều đáng được kính nể.
Chỉ có thái độ của Chu Hiểu Đồng đối với cô vẫn không hề thay đổi. Tô Mộc Vũ nhìn cô ấy hô gào chạy đến: “Tiểu Vũ, hình như chị mập lên một chút nha, chẳng lẽ tết này chị chỉ nằm với ăn thôi hả?”. Cô ấy cười hì hì khiến Tô Mộc Vũ xấu hổ.
Nói cũng đúng, trước kia dáng người Tô Mộc Vũ hơi gầy, giống như ăn cỡ nào cũng không mập lên nổi, hơn nữa cô rất hay thức khuya đọc sách, mỗi ngày tan học còn chạy tới phòng triển lãm làm thêm, cho nên cô ốm đi rất nhanh. Thế nhưng mấy ngày nay, dường như vô tình có chút thịt, cô nhìn vào gương cũng thấy da dẻ hồng hào hơn nhiều, giấc ngủ mỗi ngày cũng dài hơn bình thường, thức khuya đọc sách cũng không thức được lâu.
Chẳng lẽ là do thời tiết quá lạnh nên ảnh hưởng tới giấc ngủ?
Tô Mộc Vũ không muốn nghĩ nhiều, vỗ vỗ mặt, lấy sách vở ra, bắt đầu nghe giảng bài.
Chương trình học từng rất khó khăn với cô, hiện tại có vẻ như dễ tiếp thu hơn, một phần là do sự cố gắng, phần còn lại là nhờ Phong Kính chỉ điểm những chỗ đáng chú ý. Làm một nhà giám định nghệ thuật gốm sứ mang tầm cỡ quốc tế, những lời chỉ điểm của Phong Kính thật sự rất đáng quý, chỉ một câu của hắn còn có giá trị hơn ngàn lần cô đọc sách.
Cửa sổ mở ra,thỉnh thoảng gió thổi tung tấm rèm, mang theo vài cánh hoa anh đào váo lớp.
Mùa xuân năm nay, thật đẹp.
Thời gian như đứa nhỏ, nhảy tung tăng một bước đến tháng ba, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tô Mộc Vũ nói chuyện cùng ông chủ phòng triển lãm, sau đó thay quần áo đi ra. Đang ngó nghiêng nhìn những tác phẩm gốm mới chuyển đến, Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, ôm chặt bụng.
“Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?” Ông chủ hoảng sợ vội hỏi.
Tô Mộc Vũ khoát tay, ý bảo mình không có việc gì, nhưng bụng lại một trận quay cuồng.
Ông chủ vội vàng gọi xe đến chở cô đi cấp cứu.
Tô Mộc Vũ chỉ biết vội gật đầu nói cám ơn, để hai bác bảo vệ đỡ lên xe.
Xe lái đi, cô vẫn không hề biết, phía sau mình luôn có một ánh mắt, nhìn chằm chằm cô, như một loài rắn độc.
Beta: Dực
Tuổi đã không còn nhỏ nữathế mà mười mấy ngày nay bọn họ lại như những con thú nhỏ quyến luyến gia đình, chỉ loay hoay trong nhà, ngoại trừ đền siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn ra, một bước cũng không đặt chân ra ngoài, lại càng không có kẻ nào đến quấy rầy, giống như trên thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phong Kính dường như thay đổi hoàn toàn, đối xử rất tốt với cô . Mười mấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cảm giác mình hạnh phúc đến bay lên tận chín tầng mây, giống như hạnh phúc cả đời này đều gộp chung vào mười mấy ngày nay.
Mỗi đêm đều an ổn nằm trong lòng Phong Kính ngủ. Thế nhưng, Tô Mộc Vũ không biết vì sao mà rất lâu rồi Phong Kính không chạm vào mình. Mỗi lần cô nghe thấy hơi thở của hắn dòn dập, nhìn thấy ánh mắt hắn lại đậm màu sắc dục vọng, thế mà cuối cùng vẫn không hề chạm vào cô, chỉ dùng sức ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm lấy.
Siết chặt như thế khiến Tô Mộc Vũ muốn đứt hơi.
Thế nhưng bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, bên tai đều có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, cảm giác như thế, thật thoải mái.
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi mỉm cười.
___________________________________
Tần Nghị Hằng cho đến tận mấy ngày sau mới nhận ra trong điện thoại của mìnhcó một thư thoại như thế.
Trong đầu hắn giống như bị sét đánh, trở nên hoang mang .
Hắn cuống quít xóa sạch mấy mẩu tin nhắn kia, gấp gáp đến cả tay cũng run rẩy. Trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, hắn vào toa-let ném điện thoại vào bồn cầu, vỡ vụn.
Hắn suy sụp ngồi thừ trước bồn cầu, bàn tay gắt gao vò mái tóc mình. Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc là ai làm, cảnh tượng đêm đó như đèn kéo quân chạy xẹt qua trong đầu, giống như một cạm bẫy nhưng hắn vẫn lao đầu vào.
Giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ có hai chữ… xong rồi.
Tần Nghị Hằng mấy ngày này trôi qua rất không tốt.
Mặt khác là trong nhà, Tô Mộc Tình như một gián điệp, hắn vừa về là theo dõi hắn, ánh mắt kia khiến hắn thấy sợ hãi. Hắn tình nguyện tăng ca trong công ty, thế nhưng Tô Mộc Tình lại thay đổi hẳn, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến công ty, sau đó chờ đợi cả ngày, giống như ác quỷ ngồi trong phòng làm việc, chờ đợi đến giờ tan việc, sau đó mỉm cười cùng hắn về nhà.
Không phải hắn không nghĩ đến chuyện nổi giận, thậm chí cả ly hôn cũng đã nghĩ đến, nhưng chính hắn khiến Tô Mộc Tình ngã cầu thang dẫn đến việc sảy thai. Nhược điểm này bị cô ta nắm chặt, khiến hắn không thể xoay người.
Về phương diện khác, năm ngày sau đột nhiên cổ phiếu Tần thị rớt giá nghiêm trọng. Những đơn đặt hàng trước kia đều bị từ chối, cả công ty không ngừng trượt dốc. Bất luận hắn làm như thế nào, cổ phiếu cũng không hề tăng lên dù chỉ một chút.
Tần Nghị Hằng biết, nhất định là có người ở sau lưng chỉnh hắn. Hơn nữa, hắn còn biết người này, rất có thể chính là gã họ Phong kia.
Hắn cắn chặt răng, cúp điện thoại từ một công ty mới hủy bỏ đơn đặt hàng, cả người ngã vào ghế dựa, ngẩng đầu lên, toàn thân mỏi mệt. Có một người từng hợp tác với hắn lâu năm, bảo hắn đến xin lỗi người ta, cúi thấp một cái đầu, sẽ xóa bỏ đi một tầng quá khứ.
Tần Nghị Hằng cười khổ, che mặt: Xóa bỏ? Chuyện này, chỉ sợ không thể xóa bỏ được nữa rồi!
Tô Mộc Tình lại đưa cơm đến, cô bày một bàn đồ ăn trên bàn làm việc.
Cô mở đôi mắt to tròn, cười dịu dàng, mang theo vẻ đáng yêu: “Anh rể, em đến bệnh viện hỏi rồi, bác sĩ bảo em còn trẻ, lần sảy thai trước cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, em vẫn có thể lại mang thai, chúng ta nhất định sẽ có thật nhiều đứa trẻ đáng yêu”
Thế nhưng, trong mắt Tần Nghị Hằng, nhìn đâu cũng thấy khủng bố. Hắn một tay gạt đổ hết bàn thức ăn, hét lớn: “Tô Mộc Tình, cô rốt cuộc còn muốn tra tấn tôi tới khi nào hả? Cô đừng có như vậy nữa được không? Coi như tôi xin cô đi!”
Tô Mộc Tình lặng đi một lúc, không nói chuyện, cúi xuống dọn hết mảnh vỡ lại, tiếp tục cười nói: “Anh rể, tâm tình anh không tốt sao? Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Nói ra đi, em có thể chia sẻ giúp anh, nếu không, tối nay em nấu canh cá cho anh nhé?”
Cả người Tần Nghị Hằng đều phát lạnh, hắn bước qua bãi chiến trướng, giống như cố sống cố chết chạy ra khỏi văn phòng.
Có cấp dưới cầm giấy tờ đến báo cáo: “Tổng giám đốc, thư ký giám đốc của Phong Nguyên gọi điện thoại, bảo nếu cuối tháng này, mặt hàng này còn chưa đến, ông ta sẽ hủy đặt hàng”
“Cút!” Tần Nghị Hằng nghe tin đó, cả đầu nhất thời ong ong lên, phiền lại càng thêm phiền. Hắn đẩy mạnh cấp dưới ra, đi vào thang máy.
Nhất định không được, nhất định không thể để Tần thị cứ như vậy mà bị hủy diệt trong tay hắn!
__________________________
Ba tháng, thành phố S mở rộng về mặt giáo dục.
Hai bên đường, hoa anh đào nở rộ, màu hồng nhạt lấm tấm giống như bầu trời đầy sao, gió lạnh thổi nhẹ mang đến hương thơm ngào ngạt sâu tận tâm hồn.
Năm trước, buổi triển lãm kia của Ran Marsh hoàn toàn khiến tiếng tăm Tô Mộc Vũ bay xa, danh tiếng “Cô gái gốm sứ Thanh Hoa” được cả nước quan tâm.
Cô vừa bước vào cổng trường đã thu sự chú ý của mọi người, những âm thanh hâm mộ, có vài phần kính nể, thậm chí cả những người trước kia khinh thường cô cũng không còn dùng ánh mắt dè bỉu nhìn cô. Người học nghệ thuật, đó giờ đều xem thực lực để nói chuyện, người có thực lực, đều đáng được kính nể.
Chỉ có thái độ của Chu Hiểu Đồng đối với cô vẫn không hề thay đổi. Tô Mộc Vũ nhìn cô ấy hô gào chạy đến: “Tiểu Vũ, hình như chị mập lên một chút nha, chẳng lẽ tết này chị chỉ nằm với ăn thôi hả?”. Cô ấy cười hì hì khiến Tô Mộc Vũ xấu hổ.
Nói cũng đúng, trước kia dáng người Tô Mộc Vũ hơi gầy, giống như ăn cỡ nào cũng không mập lên nổi, hơn nữa cô rất hay thức khuya đọc sách, mỗi ngày tan học còn chạy tới phòng triển lãm làm thêm, cho nên cô ốm đi rất nhanh. Thế nhưng mấy ngày nay, dường như vô tình có chút thịt, cô nhìn vào gương cũng thấy da dẻ hồng hào hơn nhiều, giấc ngủ mỗi ngày cũng dài hơn bình thường, thức khuya đọc sách cũng không thức được lâu.
Chẳng lẽ là do thời tiết quá lạnh nên ảnh hưởng tới giấc ngủ?
Tô Mộc Vũ không muốn nghĩ nhiều, vỗ vỗ mặt, lấy sách vở ra, bắt đầu nghe giảng bài.
Chương trình học từng rất khó khăn với cô, hiện tại có vẻ như dễ tiếp thu hơn, một phần là do sự cố gắng, phần còn lại là nhờ Phong Kính chỉ điểm những chỗ đáng chú ý. Làm một nhà giám định nghệ thuật gốm sứ mang tầm cỡ quốc tế, những lời chỉ điểm của Phong Kính thật sự rất đáng quý, chỉ một câu của hắn còn có giá trị hơn ngàn lần cô đọc sách.
Cửa sổ mở ra,thỉnh thoảng gió thổi tung tấm rèm, mang theo vài cánh hoa anh đào váo lớp.
Mùa xuân năm nay, thật đẹp.
Thời gian như đứa nhỏ, nhảy tung tăng một bước đến tháng ba, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tô Mộc Vũ nói chuyện cùng ông chủ phòng triển lãm, sau đó thay quần áo đi ra. Đang ngó nghiêng nhìn những tác phẩm gốm mới chuyển đến, Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, ôm chặt bụng.
“Tiểu Vũ, cháu làm sao vậy?” Ông chủ hoảng sợ vội hỏi.
Tô Mộc Vũ khoát tay, ý bảo mình không có việc gì, nhưng bụng lại một trận quay cuồng.
Ông chủ vội vàng gọi xe đến chở cô đi cấp cứu.
Tô Mộc Vũ chỉ biết vội gật đầu nói cám ơn, để hai bác bảo vệ đỡ lên xe.
Xe lái đi, cô vẫn không hề biết, phía sau mình luôn có một ánh mắt, nhìn chằm chằm cô, như một loài rắn độc.