Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 55
Lúc Tống Quyền đi vào bệnh viện, tay cầm theo một phong bì.
“Tô tiểu thư, đây la một chút tâm ý của Phong chủ tịch, cám ơn cô đã cứu thiếu gia nhà chúng tôi”
Chuyện này thật ra hắn cũng không muốn làm, cô gái này cho dù có như thế nào cũng đã cứu Phong thiếu mộ mạng, hắn nhìn ra cô là một cô gái rất thiện lương. Thế nhưng hắn là người của Phong Triệu, trong chuyện này thì hắn cũng chỉ phải cố gắng tuân lệnh.
Tô Mộc Vũ lúc này mới biết được thân phận của Phong Kính, khôn ngờ lại là con trai của Phong Triệu, cháu đích tôn của Phong Khải. Không những kinh sợ mà còn thấy khó hiểu với phong bì kia.
Tô Mộc Vũ cười lạnh.
Chi phiếu này có ba công dụng: Thứ nhất là cám tạ cô đã bán cho Phong gia một mạng, thứ hai là cảnh cáo cô không được không an phận với cánh cửa Phong gia, thứ ba chính là muốn cô thấy khó mà lui.
“Thật xin lỗi, tôi không cần” Tô Mộc Vũ thản nhiên nói.
Tống Quyền tiếp tục nói: “Tô tiểu thư, ở đây có năm mươi vạn, cô hãy nhận lấy đi, cô nhận rồi thì Phong chủ tịch mới có thể an tâm” Ngụ ý nhắc nhở cô: có một số việc đầu tiên phải để người khác buông thả tư tưởng, chỉ như thế bản thân mình mới có cơ hội giữ được.
Tô Mộc Vũ nghe hiểu, cười một chút nói: “Vậy làm phiền Tống tiên sinh giúp đôi quyên góp số tiền đó vào cô nhi viện đi, cám ơn”
Tống Quyền không nghĩ tới cô gái này lại làm ra một quyết định như vậy, nói: “Được”. Sau đó, hắn trở về phục mệnh.
Kết quả điều tra của việc ám sát lần này là từ ông trùm của một tổ chức xã hội đen bị hạ ra lệnh đóng cửa tập đoàn làm ăn, một số phần tử chạy trốn theo dõi Phong gia vì muốn trả thù cho lão Đại. Không nghĩ tới thất bại, sau hai mươi bốn giờ chạy trốn đã bị phát hiện ra hai xác chết trên bờ biển, là tự sát.
Đối với kết quả như vậy, Phong Kính chỉ là cười lạnh một chút.
Tiền Phong biết trong lòng người anh em có chút khó chịu, người tinh ý nhìn vào đều biết, nơi này vẫn còn rất nhiều tin vịt. Thế nhưng tin tức bị Phong Triệu ém nhẹm thì còn ai dám khơi nguồn chúng ra?
Tiền Phong chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Phong Kính.
Ba ngày sau, tin tức truyền ra từ nhà vợ Phong gia, em trai La phu nhân – La Hạo, bị cắt đứt một bên tai. Sau đó, chuyện này cũng dần dần lắng xuống.
Sức khỏe của Tô Mộc Vũ dần dần có chuyển biến tốt, bị đưa về nhà.
Tiền Phong càng kỳ quái hơn, thế nhưng còn kiếm đâu ra một đống lá bưởi, bảo là muốn giúp Tô Mộc Vũ xả xui. Tô Mộc Vũ cười cả một ngày.
Nghỉ hơn một tuần, Tô Mộc Vũ cuối cùng cũng kiên trì đi học lại.
Phong Kính lúc đầu không đồng ý, nhưng vẫn không lay chuyển được Tô Mộc Vũ, chỉ có thể tùy ý cô. Thế nhưng vẫn luôn dăn đi dặn lại, nếu thấy không khỏe phải lập tức gọi cho Tiểu Hàn đón cô về nhà.
Tiền Phong dạo này dường như mỗi ngày có mặt ở đây, mỗi lần nhìn thấy mâm cơm Tô Mộc Vũ dọn ra hắn đều nhịn không được chảy nước mắt cảm động, một nhát muốn bay đến ôm lấy cô nói: “Tiểu Vũ, em bao nuôi anh đi, xin em nuôi anh đi. Chỉ một mình anh có thể làm vừa làm tri kỷ vừa làm tiểu áo bông thượng hạng dễ nhìn, bao em vừa lòng nha…”
Cuối cùng Phong Kính không thể nhịn được nữa, mặt đen mở cửa tống hắn ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Chỉ nghe thấy Tiền Phong ở bên ngoài kêu gào thảm thiết: “Bàn Chải, chỉ có mày là tốt với tao nhất, mau tới cứu anh trai mày đi…”
Bàn Chải ư ử kêu, cuối cùng vẫn không chống cự được đồ ăn trước mặt, cúi đầu liếm láp tô sữa.
Sắc mặt Phong Kính càng thêm đen. Anh trai? Cái đó còn không phải bảo mình là đồng loại với Tiền Phong sao? Hắn vốn không tiếp nhận cái danh chú của Bàn Chải từ lâu rồi.
Cuộc sống tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay, lúc Tô Mộc Vũ đi vào cổng trường, khóe miệng chất chứa nụ cười bởi vì hôm nay Phong Kính tự mình đưa cô đi. Cũng như hắn đã nói, hắn có thể nâng cô lên tận trời, nhưng…
Nụ cười trên mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt ảm đạm, liền lắc lắc đầu, đi vào trường học.
Một bước tiến vào sân trường, chỉ thấy trên bàn tin đầy người vây xung quanh, thế nhưng diễn viên lần này đã thay đổi… là Kiều Na.
Mà ảnh chụp lúc này đây càng thêm khó coi.
Trong phòng riêng ở quán bar, hình ảnh Kiều Na trần truồng dây dưa cùng một ông già ngoài năm mươi. Mỗi tấm đều là một tư thế khác nhau.
Những tấm hình chụp của Tô Mộc Vũ trước kia cũng chỉ có chút mẫn cảm thôi, dù sao cũng là việc nhà, người ngoài cũng không có quyền xen vào. Thế nhưng lần này Kiều Na lại đến nông nỗi này, học sinh xung quanh ngày càng náo nhiệt hẳn lên.
Tô Mộc Vũ cau chặt chân mày.
Chu Hiểu Đồng một bên nói: “A! Không nghĩ tới một Kiều Na cao ngạo lại đi làm ra loại chuyện này. Cũng thật mệt khi thấy cô ta suốt ngày vác cái bản mặt đó đến tìm chị gây chuyện. Thật đáng đời!”. Vốn Kiều Na trong trường học kiêu ngạo không coi ai ra gì, hơn nữa cô còn khi dễ Tô Mộc Vũ như thế nào, Chu Hiểu Đồng đều biết hết, lúc này đương nhiên cảm thấy thật hả lòng hả dạ.
Bạn tốt nhất của Kiều Na – Đường Quyên, đẩy ra hai bên đám người đi tới, nắm lấy Tô Mộc Vũ quát lớn: “Tô Mộc Vũ! Cô rốt cuộc hèn hạ tới mức nào? Vì sao lại hãm hại Kiều Na như thế?”
Chu Hiểu Đồng mặc kệ, lập tức đẩy cô ta ra: “Đường Quyên, cô ‘miệng chó không mọc được ngà voi’, nói cái gì vậy? Cô cho là chị Vũ so với các người thiếu đạo đức giống nhau sao?”
Đường Quyên giơ tay lên đánh tới Chu Hiểu Đồng “Tao đột nhiên nhớ tới, Chu Hiểu Đồng mày vốn làm việc trong quán bar, nhất định là Tô Mộc Vũ sai khiến mày làm mọi thứ”
Chu Hiểu Đồng nổi giận: “Câm miệng cô lại! Tôi vốn chẳng biết cô ta đến quán bar nào”
Sắc mặt Kiều Na tái nhợt từ phía sau bắt lấy Đường Quyên, ánh mắt đầy mơ máu quay sang Tô Mộc Vũ, hỏi: “Phải cô không?”
Sự kiện ảnh chụp lần trước, mọi người đều nhận định là do Kiều Na làm, như vậy lần này Tô Mộc Vũ muốn trả thù cũng không có gì đáng trách. Huống chi, Tô Mộc Vũ cũng mới biết được bí mật cô ta được người bao nuôi.
Sinh viên xung quanh đều hứng thú quan sát.
Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: “Trong quán bar chắc hẳn là có camera, ai làm thì cứ điều tra ra sẽ biết”
Kiều Na ách giọng: “Được, tôi sẽ đi điều tra”. Nói xong, cô ấy xoay người, vẫn kiêu ngạo rời khỏi trước ánh mắt cười nhạo của nhiều người.
Đường Quyên vội đuổi theo.
Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng cô ấy, sinh ra một chút đồng tình: Phát sinh chuyện như vậy, cuộc sống sau này của cô ấy nhất định sẽ rất khó khăn.
Kết quả điều tra thật muốn đập vỡ kính của nhiều người, không nghĩ tới người chụp những tấm ảnh đó không phải ai khác mà lại là người bạn thân nhất của Kiều Na – Đường Quyên.
Chuyện này quá nghiêm trọng, tổn hại nghiêm trọng đến danh dự tới trường học, Kiều Na không thể không bị cho thôi học.
Tô Mộc Vũ không biết tâm tình lúc rời đi của Kiều Na là như thế nào, cảm giác bị bạn bè phải bội ra sao, chính cô hiểu rõ nhất. Quả thực so với bị chém một đao còn đau hơn.
Bởi vì chuyện của Kiều Na, thời gian lên lớp của Tô Mộc Vũ có chút khó khăn. Hôm nay giáo sư Chu xin nghỉ phép cho nên giờ học kết thúc sớm, còn chưa đến giờ Tiểu Hàn đến đón.
Đang nghĩ ngợi xem có nên tự về nhà hay không, đột nhiên điện thoại reo.
Cô tưởng là Phong Kính, vừa bắt máy: “Alo”
Đầu kia, thanh âm của Phương Thiệu Hoa truyền tới: “Bây giờ có rãnh không? Có người muốn gặp cô”
“Tô tiểu thư, đây la một chút tâm ý của Phong chủ tịch, cám ơn cô đã cứu thiếu gia nhà chúng tôi”
Chuyện này thật ra hắn cũng không muốn làm, cô gái này cho dù có như thế nào cũng đã cứu Phong thiếu mộ mạng, hắn nhìn ra cô là một cô gái rất thiện lương. Thế nhưng hắn là người của Phong Triệu, trong chuyện này thì hắn cũng chỉ phải cố gắng tuân lệnh.
Tô Mộc Vũ lúc này mới biết được thân phận của Phong Kính, khôn ngờ lại là con trai của Phong Triệu, cháu đích tôn của Phong Khải. Không những kinh sợ mà còn thấy khó hiểu với phong bì kia.
Tô Mộc Vũ cười lạnh.
Chi phiếu này có ba công dụng: Thứ nhất là cám tạ cô đã bán cho Phong gia một mạng, thứ hai là cảnh cáo cô không được không an phận với cánh cửa Phong gia, thứ ba chính là muốn cô thấy khó mà lui.
“Thật xin lỗi, tôi không cần” Tô Mộc Vũ thản nhiên nói.
Tống Quyền tiếp tục nói: “Tô tiểu thư, ở đây có năm mươi vạn, cô hãy nhận lấy đi, cô nhận rồi thì Phong chủ tịch mới có thể an tâm” Ngụ ý nhắc nhở cô: có một số việc đầu tiên phải để người khác buông thả tư tưởng, chỉ như thế bản thân mình mới có cơ hội giữ được.
Tô Mộc Vũ nghe hiểu, cười một chút nói: “Vậy làm phiền Tống tiên sinh giúp đôi quyên góp số tiền đó vào cô nhi viện đi, cám ơn”
Tống Quyền không nghĩ tới cô gái này lại làm ra một quyết định như vậy, nói: “Được”. Sau đó, hắn trở về phục mệnh.
Kết quả điều tra của việc ám sát lần này là từ ông trùm của một tổ chức xã hội đen bị hạ ra lệnh đóng cửa tập đoàn làm ăn, một số phần tử chạy trốn theo dõi Phong gia vì muốn trả thù cho lão Đại. Không nghĩ tới thất bại, sau hai mươi bốn giờ chạy trốn đã bị phát hiện ra hai xác chết trên bờ biển, là tự sát.
Đối với kết quả như vậy, Phong Kính chỉ là cười lạnh một chút.
Tiền Phong biết trong lòng người anh em có chút khó chịu, người tinh ý nhìn vào đều biết, nơi này vẫn còn rất nhiều tin vịt. Thế nhưng tin tức bị Phong Triệu ém nhẹm thì còn ai dám khơi nguồn chúng ra?
Tiền Phong chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Phong Kính.
Ba ngày sau, tin tức truyền ra từ nhà vợ Phong gia, em trai La phu nhân – La Hạo, bị cắt đứt một bên tai. Sau đó, chuyện này cũng dần dần lắng xuống.
Sức khỏe của Tô Mộc Vũ dần dần có chuyển biến tốt, bị đưa về nhà.
Tiền Phong càng kỳ quái hơn, thế nhưng còn kiếm đâu ra một đống lá bưởi, bảo là muốn giúp Tô Mộc Vũ xả xui. Tô Mộc Vũ cười cả một ngày.
Nghỉ hơn một tuần, Tô Mộc Vũ cuối cùng cũng kiên trì đi học lại.
Phong Kính lúc đầu không đồng ý, nhưng vẫn không lay chuyển được Tô Mộc Vũ, chỉ có thể tùy ý cô. Thế nhưng vẫn luôn dăn đi dặn lại, nếu thấy không khỏe phải lập tức gọi cho Tiểu Hàn đón cô về nhà.
Tiền Phong dạo này dường như mỗi ngày có mặt ở đây, mỗi lần nhìn thấy mâm cơm Tô Mộc Vũ dọn ra hắn đều nhịn không được chảy nước mắt cảm động, một nhát muốn bay đến ôm lấy cô nói: “Tiểu Vũ, em bao nuôi anh đi, xin em nuôi anh đi. Chỉ một mình anh có thể làm vừa làm tri kỷ vừa làm tiểu áo bông thượng hạng dễ nhìn, bao em vừa lòng nha…”
Cuối cùng Phong Kính không thể nhịn được nữa, mặt đen mở cửa tống hắn ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Chỉ nghe thấy Tiền Phong ở bên ngoài kêu gào thảm thiết: “Bàn Chải, chỉ có mày là tốt với tao nhất, mau tới cứu anh trai mày đi…”
Bàn Chải ư ử kêu, cuối cùng vẫn không chống cự được đồ ăn trước mặt, cúi đầu liếm láp tô sữa.
Sắc mặt Phong Kính càng thêm đen. Anh trai? Cái đó còn không phải bảo mình là đồng loại với Tiền Phong sao? Hắn vốn không tiếp nhận cái danh chú của Bàn Chải từ lâu rồi.
Cuộc sống tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay, lúc Tô Mộc Vũ đi vào cổng trường, khóe miệng chất chứa nụ cười bởi vì hôm nay Phong Kính tự mình đưa cô đi. Cũng như hắn đã nói, hắn có thể nâng cô lên tận trời, nhưng…
Nụ cười trên mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt ảm đạm, liền lắc lắc đầu, đi vào trường học.
Một bước tiến vào sân trường, chỉ thấy trên bàn tin đầy người vây xung quanh, thế nhưng diễn viên lần này đã thay đổi… là Kiều Na.
Mà ảnh chụp lúc này đây càng thêm khó coi.
Trong phòng riêng ở quán bar, hình ảnh Kiều Na trần truồng dây dưa cùng một ông già ngoài năm mươi. Mỗi tấm đều là một tư thế khác nhau.
Những tấm hình chụp của Tô Mộc Vũ trước kia cũng chỉ có chút mẫn cảm thôi, dù sao cũng là việc nhà, người ngoài cũng không có quyền xen vào. Thế nhưng lần này Kiều Na lại đến nông nỗi này, học sinh xung quanh ngày càng náo nhiệt hẳn lên.
Tô Mộc Vũ cau chặt chân mày.
Chu Hiểu Đồng một bên nói: “A! Không nghĩ tới một Kiều Na cao ngạo lại đi làm ra loại chuyện này. Cũng thật mệt khi thấy cô ta suốt ngày vác cái bản mặt đó đến tìm chị gây chuyện. Thật đáng đời!”. Vốn Kiều Na trong trường học kiêu ngạo không coi ai ra gì, hơn nữa cô còn khi dễ Tô Mộc Vũ như thế nào, Chu Hiểu Đồng đều biết hết, lúc này đương nhiên cảm thấy thật hả lòng hả dạ.
Bạn tốt nhất của Kiều Na – Đường Quyên, đẩy ra hai bên đám người đi tới, nắm lấy Tô Mộc Vũ quát lớn: “Tô Mộc Vũ! Cô rốt cuộc hèn hạ tới mức nào? Vì sao lại hãm hại Kiều Na như thế?”
Chu Hiểu Đồng mặc kệ, lập tức đẩy cô ta ra: “Đường Quyên, cô ‘miệng chó không mọc được ngà voi’, nói cái gì vậy? Cô cho là chị Vũ so với các người thiếu đạo đức giống nhau sao?”
Đường Quyên giơ tay lên đánh tới Chu Hiểu Đồng “Tao đột nhiên nhớ tới, Chu Hiểu Đồng mày vốn làm việc trong quán bar, nhất định là Tô Mộc Vũ sai khiến mày làm mọi thứ”
Chu Hiểu Đồng nổi giận: “Câm miệng cô lại! Tôi vốn chẳng biết cô ta đến quán bar nào”
Sắc mặt Kiều Na tái nhợt từ phía sau bắt lấy Đường Quyên, ánh mắt đầy mơ máu quay sang Tô Mộc Vũ, hỏi: “Phải cô không?”
Sự kiện ảnh chụp lần trước, mọi người đều nhận định là do Kiều Na làm, như vậy lần này Tô Mộc Vũ muốn trả thù cũng không có gì đáng trách. Huống chi, Tô Mộc Vũ cũng mới biết được bí mật cô ta được người bao nuôi.
Sinh viên xung quanh đều hứng thú quan sát.
Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: “Trong quán bar chắc hẳn là có camera, ai làm thì cứ điều tra ra sẽ biết”
Kiều Na ách giọng: “Được, tôi sẽ đi điều tra”. Nói xong, cô ấy xoay người, vẫn kiêu ngạo rời khỏi trước ánh mắt cười nhạo của nhiều người.
Đường Quyên vội đuổi theo.
Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng cô ấy, sinh ra một chút đồng tình: Phát sinh chuyện như vậy, cuộc sống sau này của cô ấy nhất định sẽ rất khó khăn.
Kết quả điều tra thật muốn đập vỡ kính của nhiều người, không nghĩ tới người chụp những tấm ảnh đó không phải ai khác mà lại là người bạn thân nhất của Kiều Na – Đường Quyên.
Chuyện này quá nghiêm trọng, tổn hại nghiêm trọng đến danh dự tới trường học, Kiều Na không thể không bị cho thôi học.
Tô Mộc Vũ không biết tâm tình lúc rời đi của Kiều Na là như thế nào, cảm giác bị bạn bè phải bội ra sao, chính cô hiểu rõ nhất. Quả thực so với bị chém một đao còn đau hơn.
Bởi vì chuyện của Kiều Na, thời gian lên lớp của Tô Mộc Vũ có chút khó khăn. Hôm nay giáo sư Chu xin nghỉ phép cho nên giờ học kết thúc sớm, còn chưa đến giờ Tiểu Hàn đến đón.
Đang nghĩ ngợi xem có nên tự về nhà hay không, đột nhiên điện thoại reo.
Cô tưởng là Phong Kính, vừa bắt máy: “Alo”
Đầu kia, thanh âm của Phương Thiệu Hoa truyền tới: “Bây giờ có rãnh không? Có người muốn gặp cô”