Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 216
Kiều Na vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng: “Đứa nhỏ… con…”
Hơi thở của Phương Thiệu Hoa nặng nề, một ngụm cắn lấy viên anh đào mê người “Không sao… Bác sĩ nói, sau ba tháng, chỉ cần nhẹ nhàng là được…”
Kiều Na ngẩng cổ lên, ngâm ra một tiếng rên rỉ, đôi tay vòng ra ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.
Một động tác nho nhỏ này như đang cổ vũ, khiến cho nụ hôn của Phương Thiệu Hoa càng thêm nóng bỏng. Đôi tay to lớn ôm chặt eo cô, đi dần xuống dưới, hôn lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng, nhẹ nhàng như vậy giống như đang hôn lấy đứa nhỏ đang ngủ phía bên trong.
Cả người Kiều Na run rẫy, những ngón tay thon dài khẽ vuốt vòng eo cường tráng của hắn. Yếu hầu của Phương Thiệu Hoa phát ra một tiếng cười khẽ, tiếp tục hôn môi, nhưng vẫn không chịu cho cô món ngon.
Kiều Na kéo hắn đến trước mặt mình, đôi mắt híp lại, môi đỏ không ngừng mím lại, mở ra những âm thanh nho nỏ “Phương thiếu… không được sao?”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa co rụt lại. Bị nghi ngờ phương diện không có năng lực, bất kỳ tên đàn ông nào cũng sẽ chịu không nổi. Hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đến giờ phút này cũng không chịu nói ra lời thật lòng, sau đó một ngụm cắn lấy cổ của cô.
Lần trước hắn liền phát hiện, nơi đây là điểm nhạy cảm của Kiều Na. Quả nhiên Kiều Na lập tức ưỡn người, giống như một con cá nằm trên thớt chờ người ta đến làm thịt.
Trong nháy mắt xâm nhập vào bên trong, hai người đều giật mình một cái. Kiều Na khẽ rên rĩ, ngay lập tức bị Phương Thiệu Hoa nuốt vào trong miệng.
Móng tay của cô đâm thật sâu vào tấm lưng trần của hắn. Loại cảm giác này giống như cả người bị chiếm lĩnh, khiến cho cô rùng mình.
Động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm, giống như một người tinh tế nghiền nát những lá thuốc nhỏ, cũng giống như từng cơn sóng biển vỗ vào bờ. Cả người hai người đều ướt đẫm, hai làn da trái màu như miếng nhựa cao su dán chặt lấy nhau, không muốn chia lìa.
Kiều Na cảm thấy có giọt mồ hôi chảy từ trán hắn rơi vào mặt mình. Cô vươn tay chạm nhẹ lên vật thể đang cương cứng của hắn, Phương Thiệu Hoa ngay lập tức bắt lấy cổ tay cô.
Động tác ra vào càng lúc càng nhanh như mất kiểm soát, lúc thì vô cùng chậm, lúc lại nhanh như đòi mạng. Kiều Na chưa bao giờ được cảm thụ cảm giác như vậy, giống như muốn một lần rửa sạch toàn bộ giác quan từ trên xuống dưới trên người cô.
Đêm dài như vậy, mãi cho đến gần sáng, cuộc mây mưa mới chậm rãi dừng lại.
Cho dù Kiều Na có kiên cường bao nhiêu cũng khó chống đỡ được mà ngủ thiếp đi. Phương Thiệu Hoa nhìn người phụ nữ dưới thân mình, mái tóc dài bện chặt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, hai má phớt hồng. Lúc này đang ngủ, sự sắc bén kiêu ngạo bình thường như bị tẩy đi, cô chỉ uốn người nằm trong lòng ngực của hắn, rốt cuộc cũng có bộ dạng của một cô gái.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, thân thể đột nhiên lại xúc động. Hắn vội xuống giường, lao vào toilet tắm qua một lần. Hắn bị làm sao vậy? Bình thường hắn chưa từng mất khống chế như vậy.
Tắm rửa xong, hắn khoác áo tắm đi ra ngoài, đứng bên giường nhìn Kiều Na đang ngủ, chần chờ.
Kiều Na xoay người, trong miệng vô ý nỉ non: “Lạnh…”
Phương Thiệu Hoa thật không có thói quen ôm người khác ngủ. Trước kia mỗi lần phát tiết xong, lập tức bảo những người phụ nữ kia cút đi, hoặc là đi vào phòng khách mà ngủ. Thế nhưng… hắn nhìn bầu trời đang chiếu rọi ra tia sáng đầu tiên, lại bò lên giường ôm Kiều Na vào trong lồng ngực của mình, nhắm mắt lại, ngủ.
Hắn quy kết những động tác này cho một nguyên nhân là… lười.
Kiều Na theo bản năng hướng tới nơi ấm áo, hai cánh tay bò lên lồng ngực của hắn…
Ngày hôm sau, lúc Kiều Na mở mắt ra liền nhìn thấy trên người mình là một bộ áo ngủ. Một cô giúp việc gõ cửa tiến vào, nói: “Cô Kiều, cô đã tỉnh rồi. Cậu chủ sai tôi làm bữa sáng, xin hỏi là cô muốn ăn ở đây hay xuống lầu ạ?”
Kiều Na đáp: “Cám ơn, tôi tắm xong sẽ xuống dưới”
Cô xoay người tìm quần áo, lại nhìn thấy một chiếc hộp giấy đặt trên ngăn tủ bên giường. Kiều Na mở ra, nhìn thấy là một bộ đồ lót cùng đồng phục công sở.
Mà trong toilet, một bộ dụng cụ vệ sinh mới toanh đã được chuẩn bị. Kiều Na không khỏi bật cười. Đây là gì vậy? Một chút dịu dàng nho nhỏ của Phương thiếu à?
Tắm rửa, thay quần áo, xuống lầu.
Trên bàn bày một phần cháo thịt, sữa đậu nành, bánh bao và xíu mại. Bên cạnh là một phần sandwich ốp la cùng bơ đậu phộng. Bữa sáng theo truyền thống Trung Quốc và phương Tây đều được chuẩn bị tốt, khiến cho người ta có chút lo sợ.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ nói cô có thể chọn bất kỳ món nào. Sau này cô sẽ sống ở đây, bữa sau muốn ăn gì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt”
Kiều Na nghe, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống. Cô không nói gì, chỉ kéo tô cháo thịt đến, từng muỗng nuốt vào bụng. Ừ, mùi vị cũng không tệ.
Trên đường đi làm, Kiều Na gọi điện thoại cho Phương Thiệu Hoa: “Phương thiếu, xin hỏi anh muốn bao nuôi tôi sao?”
Lúc đó, Phương Thiệu Hoa đang ký tên lên một hợp đồng, bút máy trong tay dừng lại, đáp: “Xem ra tổng thanh tra Kiều rất không vui vẻ chấp nhận”
Kiều Na cười đến xinh đẹp động lòng người “Được, vậy cám ơn Phương thiếu đã chiêu đãi” Có chỗ ở, có người nuôi, cô cũng không phải đứa ngốc, lợi ích từ trên trời rơi xuống, ngu gì không hưởng, không phải sao?
Cúp điện thoại, Phương Thiệu Hoa tiếp tục ký tên lên những bộ hồ sơ còn lại. Lúc sau, khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình như gặp quỷ của thư ký, liền hỏi: “Sao vậy?”
Thư ký vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tiếp nhận hồ sơ rồi rời khỏi văn phòng. Cửa đóng lại, thư ký cẩn thận vuốt ngực. Ôi mẹ ơi, Phương thiếu vừa cười sao? Ôi trời ơi, chẳng lẽ hôm nay đã đến ngày tận thế?
Bên kia, Kiều Na cất di động, đi vào công ty.
Chuyện tối hôm qua, cô nhớ rõ không phải do Phương Thiệu Hoa ép buộc, phải nói là “anh tình tôi nguyện”.
Cô có thể nói đến hai chữ “tình cảm” với Phương Thiệu Hoa sao? Có lẽ bây giờ còn chưa có, chỉ là trong lúc cô chật vật nhất, có một bàn tay nâng đỡ mình như vậy cũng giúp cô phát tiết mệt mỏi. Cô là một “cường nhân” (1), đúng vậy, nhưng “cường nhân” cũng sẽ có lúc cảm thấy lạnh lẽo.
(1) “cường nhân”: Cường là mạnh mẽ, cường nhân là người mạnh mẽ. ngoài ra còn có một phần nghĩa thú vị nữa đó là từ “cường” ở đây là “tiểu cường”, là tên gọi khác của con gián . Ý nói Kiều Na là một người phụ nữ mạnh mẽ, đập hoài không chết.
Cũng giống như cô đối với Chung Kình cũng không phải là yêu, chỉ là một lúc cô đơn sẽ đặc biệt nhớ đến một nơi ấm áp để dựa vào. Cho nên lúc Chung Kình tỏ tình, rồi cầu hôn, cô cũng có thể lập tức bứt ra, đơn giản chỉ là vì cô không có một chút tình cảm nào giành cho hắn ta.
Nhưng lúc này đây thì sao? Có lẽ Tô Mộc Vũ nói đúng, cô là đang đùa với lửa. Ngọn lửa này rốt cuộc sẽ là tự thiêu mình, hay là thiêu hắn đây?
Kiều Na nhíu mày, trước sau vẫn mang theo nụ cười tao nhã nhưng kiêu ngạo đi vào công ty. Bởi vì trận đại náo tối hôm qua, tất cả mọi người đều tò mò hôm nay Kiều Na sẽ mang tâm tình sẽ là như thế nào đến công ty. Không ngờ lại hoàn toàn khác xa những dự đoán của mọi người. Nữ vương vẫn chính là nữ vương, cho dù là lúc chật vật như thế, biểu tình vẫn trước sau như một.
Mị lực của Kiều Na, có lẽ là điều này.
Hơi thở của Phương Thiệu Hoa nặng nề, một ngụm cắn lấy viên anh đào mê người “Không sao… Bác sĩ nói, sau ba tháng, chỉ cần nhẹ nhàng là được…”
Kiều Na ngẩng cổ lên, ngâm ra một tiếng rên rỉ, đôi tay vòng ra ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.
Một động tác nho nhỏ này như đang cổ vũ, khiến cho nụ hôn của Phương Thiệu Hoa càng thêm nóng bỏng. Đôi tay to lớn ôm chặt eo cô, đi dần xuống dưới, hôn lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng, nhẹ nhàng như vậy giống như đang hôn lấy đứa nhỏ đang ngủ phía bên trong.
Cả người Kiều Na run rẫy, những ngón tay thon dài khẽ vuốt vòng eo cường tráng của hắn. Yếu hầu của Phương Thiệu Hoa phát ra một tiếng cười khẽ, tiếp tục hôn môi, nhưng vẫn không chịu cho cô món ngon.
Kiều Na kéo hắn đến trước mặt mình, đôi mắt híp lại, môi đỏ không ngừng mím lại, mở ra những âm thanh nho nỏ “Phương thiếu… không được sao?”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa co rụt lại. Bị nghi ngờ phương diện không có năng lực, bất kỳ tên đàn ông nào cũng sẽ chịu không nổi. Hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đến giờ phút này cũng không chịu nói ra lời thật lòng, sau đó một ngụm cắn lấy cổ của cô.
Lần trước hắn liền phát hiện, nơi đây là điểm nhạy cảm của Kiều Na. Quả nhiên Kiều Na lập tức ưỡn người, giống như một con cá nằm trên thớt chờ người ta đến làm thịt.
Trong nháy mắt xâm nhập vào bên trong, hai người đều giật mình một cái. Kiều Na khẽ rên rĩ, ngay lập tức bị Phương Thiệu Hoa nuốt vào trong miệng.
Móng tay của cô đâm thật sâu vào tấm lưng trần của hắn. Loại cảm giác này giống như cả người bị chiếm lĩnh, khiến cho cô rùng mình.
Động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm, giống như một người tinh tế nghiền nát những lá thuốc nhỏ, cũng giống như từng cơn sóng biển vỗ vào bờ. Cả người hai người đều ướt đẫm, hai làn da trái màu như miếng nhựa cao su dán chặt lấy nhau, không muốn chia lìa.
Kiều Na cảm thấy có giọt mồ hôi chảy từ trán hắn rơi vào mặt mình. Cô vươn tay chạm nhẹ lên vật thể đang cương cứng của hắn, Phương Thiệu Hoa ngay lập tức bắt lấy cổ tay cô.
Động tác ra vào càng lúc càng nhanh như mất kiểm soát, lúc thì vô cùng chậm, lúc lại nhanh như đòi mạng. Kiều Na chưa bao giờ được cảm thụ cảm giác như vậy, giống như muốn một lần rửa sạch toàn bộ giác quan từ trên xuống dưới trên người cô.
Đêm dài như vậy, mãi cho đến gần sáng, cuộc mây mưa mới chậm rãi dừng lại.
Cho dù Kiều Na có kiên cường bao nhiêu cũng khó chống đỡ được mà ngủ thiếp đi. Phương Thiệu Hoa nhìn người phụ nữ dưới thân mình, mái tóc dài bện chặt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, hai má phớt hồng. Lúc này đang ngủ, sự sắc bén kiêu ngạo bình thường như bị tẩy đi, cô chỉ uốn người nằm trong lòng ngực của hắn, rốt cuộc cũng có bộ dạng của một cô gái.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, thân thể đột nhiên lại xúc động. Hắn vội xuống giường, lao vào toilet tắm qua một lần. Hắn bị làm sao vậy? Bình thường hắn chưa từng mất khống chế như vậy.
Tắm rửa xong, hắn khoác áo tắm đi ra ngoài, đứng bên giường nhìn Kiều Na đang ngủ, chần chờ.
Kiều Na xoay người, trong miệng vô ý nỉ non: “Lạnh…”
Phương Thiệu Hoa thật không có thói quen ôm người khác ngủ. Trước kia mỗi lần phát tiết xong, lập tức bảo những người phụ nữ kia cút đi, hoặc là đi vào phòng khách mà ngủ. Thế nhưng… hắn nhìn bầu trời đang chiếu rọi ra tia sáng đầu tiên, lại bò lên giường ôm Kiều Na vào trong lồng ngực của mình, nhắm mắt lại, ngủ.
Hắn quy kết những động tác này cho một nguyên nhân là… lười.
Kiều Na theo bản năng hướng tới nơi ấm áo, hai cánh tay bò lên lồng ngực của hắn…
Ngày hôm sau, lúc Kiều Na mở mắt ra liền nhìn thấy trên người mình là một bộ áo ngủ. Một cô giúp việc gõ cửa tiến vào, nói: “Cô Kiều, cô đã tỉnh rồi. Cậu chủ sai tôi làm bữa sáng, xin hỏi là cô muốn ăn ở đây hay xuống lầu ạ?”
Kiều Na đáp: “Cám ơn, tôi tắm xong sẽ xuống dưới”
Cô xoay người tìm quần áo, lại nhìn thấy một chiếc hộp giấy đặt trên ngăn tủ bên giường. Kiều Na mở ra, nhìn thấy là một bộ đồ lót cùng đồng phục công sở.
Mà trong toilet, một bộ dụng cụ vệ sinh mới toanh đã được chuẩn bị. Kiều Na không khỏi bật cười. Đây là gì vậy? Một chút dịu dàng nho nhỏ của Phương thiếu à?
Tắm rửa, thay quần áo, xuống lầu.
Trên bàn bày một phần cháo thịt, sữa đậu nành, bánh bao và xíu mại. Bên cạnh là một phần sandwich ốp la cùng bơ đậu phộng. Bữa sáng theo truyền thống Trung Quốc và phương Tây đều được chuẩn bị tốt, khiến cho người ta có chút lo sợ.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ nói cô có thể chọn bất kỳ món nào. Sau này cô sẽ sống ở đây, bữa sau muốn ăn gì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt”
Kiều Na nghe, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống. Cô không nói gì, chỉ kéo tô cháo thịt đến, từng muỗng nuốt vào bụng. Ừ, mùi vị cũng không tệ.
Trên đường đi làm, Kiều Na gọi điện thoại cho Phương Thiệu Hoa: “Phương thiếu, xin hỏi anh muốn bao nuôi tôi sao?”
Lúc đó, Phương Thiệu Hoa đang ký tên lên một hợp đồng, bút máy trong tay dừng lại, đáp: “Xem ra tổng thanh tra Kiều rất không vui vẻ chấp nhận”
Kiều Na cười đến xinh đẹp động lòng người “Được, vậy cám ơn Phương thiếu đã chiêu đãi” Có chỗ ở, có người nuôi, cô cũng không phải đứa ngốc, lợi ích từ trên trời rơi xuống, ngu gì không hưởng, không phải sao?
Cúp điện thoại, Phương Thiệu Hoa tiếp tục ký tên lên những bộ hồ sơ còn lại. Lúc sau, khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình như gặp quỷ của thư ký, liền hỏi: “Sao vậy?”
Thư ký vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tiếp nhận hồ sơ rồi rời khỏi văn phòng. Cửa đóng lại, thư ký cẩn thận vuốt ngực. Ôi mẹ ơi, Phương thiếu vừa cười sao? Ôi trời ơi, chẳng lẽ hôm nay đã đến ngày tận thế?
Bên kia, Kiều Na cất di động, đi vào công ty.
Chuyện tối hôm qua, cô nhớ rõ không phải do Phương Thiệu Hoa ép buộc, phải nói là “anh tình tôi nguyện”.
Cô có thể nói đến hai chữ “tình cảm” với Phương Thiệu Hoa sao? Có lẽ bây giờ còn chưa có, chỉ là trong lúc cô chật vật nhất, có một bàn tay nâng đỡ mình như vậy cũng giúp cô phát tiết mệt mỏi. Cô là một “cường nhân” (1), đúng vậy, nhưng “cường nhân” cũng sẽ có lúc cảm thấy lạnh lẽo.
(1) “cường nhân”: Cường là mạnh mẽ, cường nhân là người mạnh mẽ. ngoài ra còn có một phần nghĩa thú vị nữa đó là từ “cường” ở đây là “tiểu cường”, là tên gọi khác của con gián
Cũng giống như cô đối với Chung Kình cũng không phải là yêu, chỉ là một lúc cô đơn sẽ đặc biệt nhớ đến một nơi ấm áp để dựa vào. Cho nên lúc Chung Kình tỏ tình, rồi cầu hôn, cô cũng có thể lập tức bứt ra, đơn giản chỉ là vì cô không có một chút tình cảm nào giành cho hắn ta.
Nhưng lúc này đây thì sao? Có lẽ Tô Mộc Vũ nói đúng, cô là đang đùa với lửa. Ngọn lửa này rốt cuộc sẽ là tự thiêu mình, hay là thiêu hắn đây?
Kiều Na nhíu mày, trước sau vẫn mang theo nụ cười tao nhã nhưng kiêu ngạo đi vào công ty. Bởi vì trận đại náo tối hôm qua, tất cả mọi người đều tò mò hôm nay Kiều Na sẽ mang tâm tình sẽ là như thế nào đến công ty. Không ngờ lại hoàn toàn khác xa những dự đoán của mọi người. Nữ vương vẫn chính là nữ vương, cho dù là lúc chật vật như thế, biểu tình vẫn trước sau như một.
Mị lực của Kiều Na, có lẽ là điều này.