Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 152
Lúc thư ký nhận được điện thoại liền lập tức nghĩ rằng cấp trên của mình điên rồi!
“Hỉ nhạc?” Đó là cái gì vậy? Không phải là cái món ăn chua chua ngọt ngọt của con nít đã không còn bán từ lâu rồi sao? Kêu cô đi mua ở đâu đây? Hơn nữa, nếu có thể mua thì cũng mang đến bây giờ, bây giờ là mấy giờ nha? Là mười giờ tối rồi đó, là giờ cô phải đi ngủ để dưỡng nhan nữa!
Tiền Phong ngang ngược nói thêm một câu: “Dù sao cô cũng phải mua đến đây cho tôi, nếu không ngày mai cũng đừng đi làm nữa”
Thư ký trực tiếp muốn đâm đầu vào tường chết đi, đành miễn cưỡng cười nói: “Tiền kiểm sát trưởng, hay là tôi mua cho ngài ‘Yakult’ nha? Một hũ tương đương với ba mươi tỷ con vi khuẩn lên men, hương vị so với ‘Hỉ nhạc’ cũng không khác biệt đâu”
Tiền Phong cười một tiếng, lại như ma vương nhe răng: “Cô không phải là thư ký giỏi nhất pháp viện thành phố này sao? Dù sao chuyện này liền giao cho cô, cô phải biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ lần này, hậu quả sẽ là cái gì”
(Các bạn đang trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )
Thư ký nghe thấy thanh âm cắt đứt của điện thoại, trực tiếp nhào vào giữa giường gắt gao cắn một góc chăn. Chết tiệt, ngày mai người ta phải từ chức!!!
Thư ký đáng thương nhào vào trong lòng chồng khóc lóc kể lể: “Ô ô ô… chồng yêu mau an ủi em…”
Tiền Phong sau khi giao việc cho thư ký, nhìn thấy cũng có người chịu khổ như mình liền khoái ý vô cùng. Hắn tiếp tục dọn dẹp phòng khách, tắm rửa một cái rồi đến thay khăn chườm cho Chu Hiểu Đồng, cứ như vậy ở bên cạnh giường cô đến hết một đêm.
Hừng đông, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng hạ sốt. Tiền Phong mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mớ ra được, hắn quyết không sợ lây bệnh, liền ôm lấy Chu Hiểu Đồng mà lăn ra ngủ.
Chu Hiểu Đồng ngủ một đêm, đồng hồ sinh học tự nhiên đánh thức cô dậy. Mở mắt ra, đầu ong ong xoay vòng nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Cô quay sang bên cạnh nhìn thấy Tiền Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh.
Chu Hiểu Đồng đẩy đẩy hắn. Tiền Phong đang ngủ ngon liền vung tay, than thở: “Đừng gọi anh… anh thật mệt…”
Chu Hiểu Đồng không tiếp tục quấy rầy hắn, tự mình rời giường. Bụng đói meo, cô đi vào phòng bếp, nhìn chén bát trên tủ… không còn một cái nào.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vào thùng rác, toàn bộ đều là mảnh sứ vỡ vụn, Chu Hiểu Đồng có chút đờ đẫn, nghĩ: Mình cùng Tiền Phong thật sự hợp nhau sao? Cha từng nói, có nhiều thứ vốn là của mình thì sẽ là của mình, không là của mình thì dù cố chấp hay cưỡng cầu cũng không được.
Thật ra mối quan hệ này, vốn là do cô cưỡng cầu, không phải sao?
Gia đình cô là gia đình nơi tận cùng của giới bình dân, mà hắn lại là cán bộ cao cấp ăn trên ngồi trước, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một thế giới.
Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, vỗ vỗ gương mặt tiều tuỵ của mình, xách túi lên đi làm.
Không nghĩ tới vừa rời khỏi khu nha lại gặp Liễu Huệ Thành ở gần bến xe công cộng.
Nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, Liễu Huệ Thành xuống xe, nói: “Hiểu Đồng, em có khỏe không?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại ở đây?”
Liễu Huệ Thành có chút ngượng ngùng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra trên gương mặt: “Hôm qua thấy em không khỏe còn bạn trai em lại giống như hiểu lầm cái gì đó, tôi thật xin lỗi. Sáng nay chợt nhớ tới lần trước đưa em về đến đây nên đến xem thử, may mắn gặp được em”
Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho phải. Lúc phát bệnh, cô nhớ rõ, người quan tâm cô là Liễu Huệ Thành, điều này làm cho cõi lòng cô thấy bất ổn.
“Thật ra không liên quan đến anh, anh đừng…”
(Các bạn đang trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )
Liễu Huệ Thành lại giống như một người anh trai, nói: “Được rồi, Hiểu Đồng lên xe đi, nếu đã gặp nhau rồi thì đừng để xe anh trống không rời khỏi chứ. Em cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng sẽ xem em như một đứa em gái, em gọi anh là anh Liễu, được không?”
Người ta đã nói như vậy rồi, chối từ ngược lại cảm thấy không được phóng khoáng, Chu Hiểu Đồng nở nụ cười, kêu một tiếng “anh Liễu” rồi lên xe.
Chu Hiểu Đồng vừa mới vào chỗ làm, đồng nghiệp liền gom lại cười nhạo: “Hiểu Đồng mau khai báo, sao lại có nhiều anh đẹp trai đến đón cậu như vậy?”
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười, phụ nữ văn phòng luôn luôn nhiều chuyện như vậy, càng giải thích thì tô càng đen.
Chưa làm việc được lâu, Tiền Phong đã gọi điện thoại đến, lo lắng nói: “Chu Hiểu Đồng, em lại dám chuồn êm trước mặt anh là sao?” Tiền Phong mở mắt ra lại không thấy Chu Hiểu Đồng vốn nằm dưỡng bệnh bên cạnh mình, hắn liền bật người tỉnh táo lại, tìm kiếm khắp căn nhà.
Chu Hiểu Đồng nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn đáp: “Em đang làm việc”
“Đi làm?” Âm thanh bật người của Tiền Phong phát lên “Em không thể nghỉ một ngày sao? Em thật sự nghĩ rằng mình là siêu nhân à?”
Chu Hiểu Đồng ghét nhất giọng điệu này của hắn “Nghỉ một ngày sẽ không được tiền thưởng cuối tháng!”
Đầu kia, Tiền Phong trợn to hai mắt, quả thật cảm thấy cô ngang ngạnh. Hắn hét lớn: “Tiền tiền tiền, rốt cuộc là mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Em muốn tiền đúng không? Nói đi, em muốn bao nhiêu? Anh lập tức chuyển đến tài khoản của em. Bây giờ, về nhà ngay cho anh, nếu không đừng trách anh gọi đến cho ông chủ của em, bảo ông ta cho em nghỉ việc!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng trắng bệch, giống như bị ai đó tát một cái.
Cô hít sâu hai cái, cắn răng, gằn từng chữ: “Tiền đại thiếu gia, không phải ai cũng giống như anh, có tiền có gia thế, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người vì một số liền không chút giá trị trong mắt anh mà liều chết liều sống kiếm được nó!”
“Em… em…” Tiền Phong sắc mặt đen thui “Được, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”
Hắn ném điện thoại, âm thanh “phanh” dập vào tai cô.
Cô tựa lên bàn, không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao, dường như chỉ cần mở miệng là đã cãi nhau, vĩnh viễn không cãi hết.
Tiền Phong cúp điện thoại, một cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ không nhúc nhích ngược lại chân hắn phát đau. Còn chưa từng có ai nghi ngờ năng lực làm việc của hắn. Có tiền? Có thế? Mẹ nó!!!
Hắn mệt mỏi cả đêm bởi vì chăm sóc cho cô, ngược lại, đường đường là Tiền đại thiếu gia kiêm kiểm sát trưởng thành phố S lại bị cô đáp trả bằng cái bản mặt lạnh tanh.. Phi phi!!!
Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là anh tìm em hay em tự đến tìm anh. Lần này anh mà cúi đầu, anh là một con heo!
Thư ký gọi điện thoại đến thông báo đã mua được khá nhiều “Yakult”, còn “Hỉ nhạc” thì phải chờ vài ngày nữa.
Yakult? Hỉ nhạc? Uống cái beep! Xem hắn như kẻ đần à?
Một đôi mắt hoa đào của Tiền Phong hắn bắn nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mang về cho con cô uống hết đi!”
Thư ký mở trừng hai mắt: Tôi chưa có con nha, chẳng lẽ đưa chồng uống sao?
“Hỉ nhạc?” Đó là cái gì vậy? Không phải là cái món ăn chua chua ngọt ngọt của con nít đã không còn bán từ lâu rồi sao? Kêu cô đi mua ở đâu đây? Hơn nữa, nếu có thể mua thì cũng mang đến bây giờ, bây giờ là mấy giờ nha? Là mười giờ tối rồi đó, là giờ cô phải đi ngủ để dưỡng nhan nữa!
Tiền Phong ngang ngược nói thêm một câu: “Dù sao cô cũng phải mua đến đây cho tôi, nếu không ngày mai cũng đừng đi làm nữa”
Thư ký trực tiếp muốn đâm đầu vào tường chết đi, đành miễn cưỡng cười nói: “Tiền kiểm sát trưởng, hay là tôi mua cho ngài ‘Yakult’ nha? Một hũ tương đương với ba mươi tỷ con vi khuẩn lên men, hương vị so với ‘Hỉ nhạc’ cũng không khác biệt đâu”
Tiền Phong cười một tiếng, lại như ma vương nhe răng: “Cô không phải là thư ký giỏi nhất pháp viện thành phố này sao? Dù sao chuyện này liền giao cho cô, cô phải biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ lần này, hậu quả sẽ là cái gì”
(Các bạn đang trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )
Thư ký nghe thấy thanh âm cắt đứt của điện thoại, trực tiếp nhào vào giữa giường gắt gao cắn một góc chăn. Chết tiệt, ngày mai người ta phải từ chức!!!
Thư ký đáng thương nhào vào trong lòng chồng khóc lóc kể lể: “Ô ô ô… chồng yêu mau an ủi em…”
Tiền Phong sau khi giao việc cho thư ký, nhìn thấy cũng có người chịu khổ như mình liền khoái ý vô cùng. Hắn tiếp tục dọn dẹp phòng khách, tắm rửa một cái rồi đến thay khăn chườm cho Chu Hiểu Đồng, cứ như vậy ở bên cạnh giường cô đến hết một đêm.
Hừng đông, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng hạ sốt. Tiền Phong mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mớ ra được, hắn quyết không sợ lây bệnh, liền ôm lấy Chu Hiểu Đồng mà lăn ra ngủ.
Chu Hiểu Đồng ngủ một đêm, đồng hồ sinh học tự nhiên đánh thức cô dậy. Mở mắt ra, đầu ong ong xoay vòng nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Cô quay sang bên cạnh nhìn thấy Tiền Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh.
Chu Hiểu Đồng đẩy đẩy hắn. Tiền Phong đang ngủ ngon liền vung tay, than thở: “Đừng gọi anh… anh thật mệt…”
Chu Hiểu Đồng không tiếp tục quấy rầy hắn, tự mình rời giường. Bụng đói meo, cô đi vào phòng bếp, nhìn chén bát trên tủ… không còn một cái nào.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vào thùng rác, toàn bộ đều là mảnh sứ vỡ vụn, Chu Hiểu Đồng có chút đờ đẫn, nghĩ: Mình cùng Tiền Phong thật sự hợp nhau sao? Cha từng nói, có nhiều thứ vốn là của mình thì sẽ là của mình, không là của mình thì dù cố chấp hay cưỡng cầu cũng không được.
Thật ra mối quan hệ này, vốn là do cô cưỡng cầu, không phải sao?
Gia đình cô là gia đình nơi tận cùng của giới bình dân, mà hắn lại là cán bộ cao cấp ăn trên ngồi trước, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một thế giới.
Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, vỗ vỗ gương mặt tiều tuỵ của mình, xách túi lên đi làm.
Không nghĩ tới vừa rời khỏi khu nha lại gặp Liễu Huệ Thành ở gần bến xe công cộng.
Nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, Liễu Huệ Thành xuống xe, nói: “Hiểu Đồng, em có khỏe không?”
Chu Hiểu Đồng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại ở đây?”
Liễu Huệ Thành có chút ngượng ngùng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra trên gương mặt: “Hôm qua thấy em không khỏe còn bạn trai em lại giống như hiểu lầm cái gì đó, tôi thật xin lỗi. Sáng nay chợt nhớ tới lần trước đưa em về đến đây nên đến xem thử, may mắn gặp được em”
Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho phải. Lúc phát bệnh, cô nhớ rõ, người quan tâm cô là Liễu Huệ Thành, điều này làm cho cõi lòng cô thấy bất ổn.
“Thật ra không liên quan đến anh, anh đừng…”
(Các bạn đang trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )
Liễu Huệ Thành lại giống như một người anh trai, nói: “Được rồi, Hiểu Đồng lên xe đi, nếu đã gặp nhau rồi thì đừng để xe anh trống không rời khỏi chứ. Em cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng sẽ xem em như một đứa em gái, em gọi anh là anh Liễu, được không?”
Người ta đã nói như vậy rồi, chối từ ngược lại cảm thấy không được phóng khoáng, Chu Hiểu Đồng nở nụ cười, kêu một tiếng “anh Liễu” rồi lên xe.
Chu Hiểu Đồng vừa mới vào chỗ làm, đồng nghiệp liền gom lại cười nhạo: “Hiểu Đồng mau khai báo, sao lại có nhiều anh đẹp trai đến đón cậu như vậy?”
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười, phụ nữ văn phòng luôn luôn nhiều chuyện như vậy, càng giải thích thì tô càng đen.
Chưa làm việc được lâu, Tiền Phong đã gọi điện thoại đến, lo lắng nói: “Chu Hiểu Đồng, em lại dám chuồn êm trước mặt anh là sao?” Tiền Phong mở mắt ra lại không thấy Chu Hiểu Đồng vốn nằm dưỡng bệnh bên cạnh mình, hắn liền bật người tỉnh táo lại, tìm kiếm khắp căn nhà.
Chu Hiểu Đồng nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn đáp: “Em đang làm việc”
“Đi làm?” Âm thanh bật người của Tiền Phong phát lên “Em không thể nghỉ một ngày sao? Em thật sự nghĩ rằng mình là siêu nhân à?”
Chu Hiểu Đồng ghét nhất giọng điệu này của hắn “Nghỉ một ngày sẽ không được tiền thưởng cuối tháng!”
Đầu kia, Tiền Phong trợn to hai mắt, quả thật cảm thấy cô ngang ngạnh. Hắn hét lớn: “Tiền tiền tiền, rốt cuộc là mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Em muốn tiền đúng không? Nói đi, em muốn bao nhiêu? Anh lập tức chuyển đến tài khoản của em. Bây giờ, về nhà ngay cho anh, nếu không đừng trách anh gọi đến cho ông chủ của em, bảo ông ta cho em nghỉ việc!”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng trắng bệch, giống như bị ai đó tát một cái.
Cô hít sâu hai cái, cắn răng, gằn từng chữ: “Tiền đại thiếu gia, không phải ai cũng giống như anh, có tiền có gia thế, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người vì một số liền không chút giá trị trong mắt anh mà liều chết liều sống kiếm được nó!”
“Em… em…” Tiền Phong sắc mặt đen thui “Được, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”
Hắn ném điện thoại, âm thanh “phanh” dập vào tai cô.
Cô tựa lên bàn, không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao, dường như chỉ cần mở miệng là đã cãi nhau, vĩnh viễn không cãi hết.
Tiền Phong cúp điện thoại, một cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ không nhúc nhích ngược lại chân hắn phát đau. Còn chưa từng có ai nghi ngờ năng lực làm việc của hắn. Có tiền? Có thế? Mẹ nó!!!
Hắn mệt mỏi cả đêm bởi vì chăm sóc cho cô, ngược lại, đường đường là Tiền đại thiếu gia kiêm kiểm sát trưởng thành phố S lại bị cô đáp trả bằng cái bản mặt lạnh tanh.. Phi phi!!!
Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là anh tìm em hay em tự đến tìm anh. Lần này anh mà cúi đầu, anh là một con heo!
Thư ký gọi điện thoại đến thông báo đã mua được khá nhiều “Yakult”, còn “Hỉ nhạc” thì phải chờ vài ngày nữa.
Yakult? Hỉ nhạc? Uống cái beep! Xem hắn như kẻ đần à?
Một đôi mắt hoa đào của Tiền Phong hắn bắn nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mang về cho con cô uống hết đi!”
Thư ký mở trừng hai mắt: Tôi chưa có con nha, chẳng lẽ đưa chồng uống sao?