Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Ed: Jang Bò
Không thấy huyết cáp.
Một đường trở lại khách điếm, cũng không nhìn thấy. Vốn tưởng rằng nó núp dưới mái hiên của khách điếm ngủ ngon, nhưng tìm trước tìm sau, cũng không thấy nó ở đây.
Ta tìm dưới đáy bàn, vẫn không có thấy, rốt cuộc bỏ qua: " Thủy Hành Ca, bồ câu nhà chàng bỏ trốn rồi."
Sắc mặt hắn nhẹ nhàng, châm một ly trà: "Nàng ăn rồi sao?"
Ta giận dữ: "Mặc dù muốn ăn nó đã lâu nhưng ta là một người có nguyên tắc."
Thủy Hành Ca cười, đưa trà tới: "Có lẽ vừa được triệu hoán đi rồi."
"Chậc, thật không có nguyên tắc. Huynh trưởng của chàng và chàng có dáng dấp giống nhau sao?"
"Không giống, bởi vì huynh trưởng là con nuôi."
Ta chợt hiểu nói: "A ~ khó trách hiện tại người đảm nhiệm chức vụ Giáo chủ là chàng."
Trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, ít nhất hắn không giống như mấy thoại bản Ma Giáo từng nói, đã trải qua cảnh chém giết huynh đệ mới lên tới chức vị Giáo chủ. Đảo mắt đã thấy hắn nằm trên giường, lại là bộ dáng phải ngủ thật ngon giấc, một tay gối sau gáy, tìm vị trí tốt, nghiêng đầu giơ tay vỗ vỗ gối mềm bên cạnh, nở nụ cười yêu nghiệt: "Thu Thu có muốn nghỉ trưa không?"
". . . . . ." Ban ngày còn dẫn dụ người khác như vậy là không đúng được chứ. . . . . . Ta dùng bàn tay đè lên gương mặt anh tuấn của hắn: "Gia quy của Thẩm gia, không thành thân không thể cùng giường chung gối."
Hắn cầm cổ tay của ta, nhìn lụa trắng bọc mười ngón tay, sững sờ một hồi hỏi: "Bụng đau không?"
Ta nhất thời vừa tức vừa buồn cười: "Giáo chủ đại nhân, chàng nhìn chằm chằm ngón tay ta rồi hỏi bụng ta làm gì."
Hắn nghiêm túc nói: "Quỳ Thủy, hôm qua lúc bị bắt đi không phải đang rất đau sao?"
"Khụ khụ." Ta rụt tay lại, không lùi về, hắn lại vẫn nhớ chuyện này: "Cũng không có việc gì, hơi căng đau, đối với nữ nhân mà nói là chuyện bình thường."
Tay của Thủy Hành Ca vươn tới, áp lên trên bụng, độ chân khí cho ta. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy, nhưng hôm nay đã làm rõ quan hệ, so với lần trước càng làm cho người ta ngượng ngùng nha. Ta cúi đầu nhìn hắn, lấy mu bàn tay sờ mặt của hắn, trong lòng ấm áp tràn đầy lại vui mừng, Thủy Hành Ca dịu dàng như vậy, chỉ có ta mới có thể thấy được.
"Cùng ta đi xem thân thể Vũ Thiên Tầm đã khôi phục chưa, sai nàng đi tìm huyết cáp?"
"Ừ."
Một lát sau, hắn thu tay lại muốn đứng dậy, ta vội vàng dùng tay đè xuống, cười cười: "Ta không có việc gì, chàng cứ ở lại phòng cách vách đi. Aiz, tuy nói mỗi lần lúc chàng rời đi ta đều bị người ta bắt đi, nhưng mỗi lần không phải đều có thể hóa nguy thành an còn nhận thêm được người thân sao? Không chừng đợi lúc ra ngoài, ta có thể thấy thêm mấy người ca ca tỷ tỷ."
Vẻ mặt của Thủy Hành Ca đúng kiểu "Ta đã có bóng ma tâm lý vẫn nên đi theo nàng thôi", ngồi dậy xuống đất: "Chờ trở về Tây Vực, tùy nàng một mình hành động, ở trung nguyên thì không được."
Ta nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, thử thăm dò: "Hôm qua xông vào phủ Thành chủ, có phải đã mệt muốn chết rồi? Có bị thương chỗ nào không?"
Hắn cười nói: "Không có."
"Ưmh."
Chờ hắn đi giày xong, ta ra mở cửa, đứng ở hàng rào chờ hắn rửa sạch sẽ mặt, rồi cùng nhau đi xem Vũ Thiên Tầm vậy, cũng không biết nàng đã có thể đứng dậy chưa. Đang nhìn về phương xa, Thủy Hành Ca chợt bước ra, một tay bắt được cánh tay ta, kéo về phía sau. Ngay sau đó chỉ thấy một cái bóng đen nhảy tới, ta yên lặng châm chọc lại thêm một người không thích đi đường lớn. . . . . . Khinh công tốt lắm, rất tốt, thật sự rất tốt. . . . . .
Người nọ mặc áo màu đen trường bào bên ngoài màu đỏ viền thêu hoa văn, gò má tuấn lãng, vóc người cao lớn vô cùng, tay cầm trường kiếm, đứng nghiêm giống như cây tùng, sắc mặt lạnh nhạt hơi có lãnh ý.
Ta núp ở sau lưng Thủy Hành Ca, nhe răng: "Ngươi là ai?"
Người nọ quan sát ta một cái, trong mắt không nửa phần gợn sóng, lại xem xét Thủy Hành Ca, mặt mày nhíu: "Thê tử của ngươi?"
Ah? Biết ta?
Thủy Hành Ca gật đầu: "Tức phụ." (Tức phụ cũng có nghĩa là Thê tử là vợ đó mọi người)
"Ách."
Ah? Chậc? ! Một người lãnh khốc anh tuấn như vậy nói ra lời này nghe lại có vẻ rất rung động.
Lãnh ý trên gương mặt anh tuấn kia bỗng chốc tan thành bột phấn, cười đúng như gió xuân, ôn hòa thân thiết: "Đệ muội tốt."
Ta: ". . . . . ."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thủy Hành Ca cũng tràn ra ý cười như gió xuân: "Thu Thu, đây là huynh trường của ta."
Hai huynh đệ này rõ ràng là một mẹ sinh ra! ! !
&&&&&
Ta quy củ rót ly trà cho Thủy Hành Ca, sau đó đàng hoàng ngồi ở một bên, không nói câu nào nhìn hai người. Trong lòng hô hào, đây là gặp gỡ trưởng bối, gặp thân hữu, phải để họ chứng kiến thời khắc Thu Thu ta là một người thê tử hiền thục vĩ đại nha, làm sao ta có thể lấy bộ dáng hi hi ha ha xuất hiện trước mặt huynh trưởng đại nhân.
Thủy Hành Ca nghiêng đầu hỏi: "Thu Thu nàng không thoải mái sao?"
Khuôn mặt ta ghẹn đến xanh lè, là ta đang cho chàng sĩ diện nha! Nhìn, người chàng “Cưới” chính là một thê tử hiền lương huệ đức.
Thủy Hành Uyên cười nói: "Trước khi ta tới, chuyện của ngươi ta đã hỏi thăm rõ ràng. Họ Thẩm tên Thu, phụ thân từng là phú thương, mẫu thân là khuê nữ đoàng hoàng, có hai mươi bảy huynh đệ tỷ muội, sau đó gia đạo sa sút, ngươi gia nhập Ngũ độc giáo. Tính tình hoạt bát điên khùng, là một cô nương tốt."
Đợi chút. . . . . . Dùng điên khùng để hình dung ta thật sự không có vấn đề à. . . . . . Ta hơi híp mắt lại nhìn hắn, chỉ là trong thời gian ngắn như vậy có thể thăm dò rõ ràng như thế, ngược lại là một người không đơn giản. Bởi vì sau khi Thẩm gia sa sút, ta đã từng làm ăn xin nửa năm, vào Ngũ độc giáo cũng không cùng người khác nói qua thân thế, nhưng hắn lại có thể hỏi thăm ra.
Người của Ma giáo quả nhiên mọi người đều không đơn giản nha.
Thủy Hành Ca hỏi: "Huynh tới nơi này, không đơn thuần là tới để lải nhải chứ?"
Ta vò đầu: "Lải nhải?"
Thủy Hành Ca vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Hắn nói quá nhiều."
. . . . . . Thiết Diện Diêm vương lại chê người khác nói nhiều! Thật ra thì chàng đang châm chọc ca ca chàng đúng không?
Thủy Hành Uyên không hề có một chút ý tứ phản bác nào, nói: "Ngày hôm qua ta nghe nói có người tức sùi bọt mép vì hồng nhan mà xông vào phủ Thành chủ, sau đó lại ôm tâm tình nghe bát quái ở quán trà cho tới trưa, nhưng càng nghe càng cảm thấy người nọ hình như là đệ đệ của ta. Vì vậy ta hỏi thăm cả đêm, kết quả thật sự là đệ."
Nghe bát quái. . . . . . Ta cảm thấy hai từ hoạt bát điên khùng này dùng ở trên người huynh trưởng đại nhân hoàn toàn thích hợp nha. . . . . .
"Tiếp ta lại hồi tưởng một chi tiết, hồng nhan làm cái gì tại sao lại bị giam ở phủ thành chủ chờ đệ đi cứu? Yên lặng hỏi thăm được thì ra là hồng nhan cô nương to gan lớn mật đánh cắp Minh Nguyệt châu. Căn cứ những điều trên ta thấy ta nên tới xem một chút, xem đệ đệ nhà ta đã tìm được nàng dâu nghiệp chướng gì vì vậy lại nghe ngóng việc của nàng, kết luận nàng là một cô nương tốt tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ăn trộm, lại nghe nghe thấy tình thế nghịch chuyển đệ muội là muội muội của Thành chủ phu nhân, cho nên ta rất vui vẻ tới đây chào hỏi."
Ta than thở cảm khái: "Thủy Hành Ca, huynh trưởng của chàng quả nhiên là nói nhiều."
Thủy Hành Ca cười nhạt: "Ta đã thành thói quen. Nếu nàng không cắt đứt lời hắn, hắn có thể lầm bầm lầu bầu cả một ngày."
Ta nhẫn nhịn không ngừng hỏi: "Chàng có Tẩu tỷ chưa?" (Tẩu tỷ là chị dâu nhé mọi người)
"Không có."
"Ta biết ngay là không có!" Loại nam tử có diện mạo cùng tính cách bên trong hoàn toàn khác nhau như này thật sự là làm cho người ta sững sờ. Ta yên lặng thu hồi ý niệm hoa si vừa rồi, ôm chặt cánh tay Thủy Hành Ca, vẫn là Giáo chủ đại nhân của ta tốt nhất!
Thủy Hành Uyên không nhìn hai chúng ta đối thoại, vẫn còn đang nói: "Lần này ta tới không riêng vì nhìn đệ muội, mà là muốn hỏi một chút, Minh Nguyệt châu thật sự đã mất? Lần trước ta tới trộm, nó vẫn còn ở trong mật thất cơ mà."
Ta vội chen vào nói: "Huynh nói huynh từng trộm qua? Lúc nào? Không đúng, Minh Nguyệt châu không phải do huynh trộm? Không phải huynh trộm đồ thật đi, tráo đồ giả, sau đó sai huyết cáp phía sau cắp đồ giả đi sao?"
Thủy Hành Uyên không chút suy nghĩ: "Dĩ nhiên không phải ta, huyết cáp là của Thủy Hành Ca nuôi, nếu để cho huyết cáp mang đi, Ám ảnh sẽ truy đuổi đệ đệ của ta, loại thủ đoạn hãm hại này Ma Giáo khinh thường sử dụng."
Tâm tình yên lặng này chính là vì có một ca ca tốt là chuyện tốt của nhân gian mà cảm động. . . . . . Nhưng Minh Nguyệt châu là chuyện gì xảy ra? Ta càng nghĩ càng không hiểu.
Thủy Hành Ca thở dài nói: "Minh Nguyệt châu mặc dù đáng tiền, nhưng bảo vật của Ma Giáo cũng không ít, huynh lại không ham tiền, đột nhiên đi trộm hạt châu làm cái gì?"
"Có người muốn."
"Người nào?"
"Không thể nói."
"Được rồi, đổi lại cách nói, vì sao lại đi trộm?"
Ta rất muốn châm chọc kiểu đối thoại nhìn như thay đổi câu hỏi nhưng kì thực hàm nghĩa không thay đổi này, Thủy Hành Uyên chợt cười cười, đứng dậy: "Giang hồ có duyên sẽ gặp lại, cáo từ." Dứt lời, bèn lấy tốc độ của gió rời đi.
". . . . . ." Này! Huynh trưởng đại nhân ngươi chờ một chút. Ta đuổi theo ra ngoài, ngoài cửa đã sớm không thấy tung ảnh của hắn. Gặp lại sau Thủy Hành Ca còn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó uống trà, ta nghẹn đầy một họng, nghiêm nghị ngồi ở trước mặt hắn nói: "Đầu mối đứt, chàng không thấy sốt ruột."
"Huynh ấy sẽ trở lại."
Ta hứng thú nói: "Tại sao chàng khẳng định như vậy?"
Thủy Hành Ca nhìn trường kiếm đặt ở trên bàn: "Hắn quên đồ."
". . . . . ."
Huynh trưởng đại nhân van ngươi không cần khoe tài được chứ. . . . . . Ngoan ngoãn làm băng sơn mỹ nam nhất định là có bó lớn muội tử ôm ấp yêu thương. . . . . .
Đợi đến buổi tối, vẫn không thấy hắn xuất hiện, ta vò đầu: "Tại sao còn chưa tới?"
Thủy Hành Ca vẫn sóng yên biển lặng như cũ, vô cùng quen thuộc nói: "Có lẽ là không biết quên ở chỗ nào, nghĩ lại những nơi hôm nay đã từng đi, cần hao phí chút thời gian."
". . . . . . Chúng ta đi tìm hắn chứ?"
Dứt lời, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ta cho là Thủy Hành Uyên, thở dài một hơi ra mở cửa, kết quả lại là một cô nương trẻ tuổi khoác hồng y thêu hình hoa mai, mặt mày linh động lộ vẻ ngạo khí có hồn, mở miệng liền nói: "Cô có thấy một nam nhân dáng dấp rất đẹp mắt nhưng là nói rất nhiều đi qua nơi này?"
"Chuyện này. . . . . ."
Không đợi ta trả lời, nàng liền cau mày: "Ta biết rõ hắn có tới, ta một đường đã hỏi, hắn đã dừng lại ở nơi này một khoảng thời gian gần một chung trà."
Ta bất đắc dĩ nói: "Hắn đúng là đã tới, nhưng lại đi, bất quá hắn quên kiếm ở chỗ này, có lẽ sẽ trở lại."
Nàng không chút khách khí vươn ra một cánh tay trắng mịn nói: "Giao cho ta thanh kiếm đi, ta giao cho hắn."
Thủy Hành Ca đi ra, hỏi: "Cô nương là . . . . ."
Nàng đáp: "Ta là người quen của hắn, nếu hắn trở lại lấy kiếm, ngươi hãy nói cho hắn biết, hắn hãy đến Vong Ưu Cốc tìm ta đòi đi."
Ta hỏi: "Không biết tôn tính đại danh của cô nương?"
"A, họ Tiền tên Lai."
Ta chớp mắt mấy cái, Thủy Hành Ca cũng sững sờ. Gì? Tiền Lai là nữ nhân? !
Nữ tử áo choàng không nhịn được nhìn chúng ta: "Làm gì vậy? Mau đưa kiếm cho ta." Cuối cùng chợt lui về phía sau nhảy lên, cực kỳ cảnh giác: "Các ngươi cũng không phải là muốn nuốt riêng bảo kiếm đi!"
Tiền cô nương, chúng ta ở đâu là nghĩ nuốt riêng bảo kiếm, rõ ràng là muốn nuốt cô nha!
Không thấy huyết cáp.
Một đường trở lại khách điếm, cũng không nhìn thấy. Vốn tưởng rằng nó núp dưới mái hiên của khách điếm ngủ ngon, nhưng tìm trước tìm sau, cũng không thấy nó ở đây.
Ta tìm dưới đáy bàn, vẫn không có thấy, rốt cuộc bỏ qua: " Thủy Hành Ca, bồ câu nhà chàng bỏ trốn rồi."
Sắc mặt hắn nhẹ nhàng, châm một ly trà: "Nàng ăn rồi sao?"
Ta giận dữ: "Mặc dù muốn ăn nó đã lâu nhưng ta là một người có nguyên tắc."
Thủy Hành Ca cười, đưa trà tới: "Có lẽ vừa được triệu hoán đi rồi."
"Chậc, thật không có nguyên tắc. Huynh trưởng của chàng và chàng có dáng dấp giống nhau sao?"
"Không giống, bởi vì huynh trưởng là con nuôi."
Ta chợt hiểu nói: "A ~ khó trách hiện tại người đảm nhiệm chức vụ Giáo chủ là chàng."
Trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, ít nhất hắn không giống như mấy thoại bản Ma Giáo từng nói, đã trải qua cảnh chém giết huynh đệ mới lên tới chức vị Giáo chủ. Đảo mắt đã thấy hắn nằm trên giường, lại là bộ dáng phải ngủ thật ngon giấc, một tay gối sau gáy, tìm vị trí tốt, nghiêng đầu giơ tay vỗ vỗ gối mềm bên cạnh, nở nụ cười yêu nghiệt: "Thu Thu có muốn nghỉ trưa không?"
". . . . . ." Ban ngày còn dẫn dụ người khác như vậy là không đúng được chứ. . . . . . Ta dùng bàn tay đè lên gương mặt anh tuấn của hắn: "Gia quy của Thẩm gia, không thành thân không thể cùng giường chung gối."
Hắn cầm cổ tay của ta, nhìn lụa trắng bọc mười ngón tay, sững sờ một hồi hỏi: "Bụng đau không?"
Ta nhất thời vừa tức vừa buồn cười: "Giáo chủ đại nhân, chàng nhìn chằm chằm ngón tay ta rồi hỏi bụng ta làm gì."
Hắn nghiêm túc nói: "Quỳ Thủy, hôm qua lúc bị bắt đi không phải đang rất đau sao?"
"Khụ khụ." Ta rụt tay lại, không lùi về, hắn lại vẫn nhớ chuyện này: "Cũng không có việc gì, hơi căng đau, đối với nữ nhân mà nói là chuyện bình thường."
Tay của Thủy Hành Ca vươn tới, áp lên trên bụng, độ chân khí cho ta. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn làm như vậy, nhưng hôm nay đã làm rõ quan hệ, so với lần trước càng làm cho người ta ngượng ngùng nha. Ta cúi đầu nhìn hắn, lấy mu bàn tay sờ mặt của hắn, trong lòng ấm áp tràn đầy lại vui mừng, Thủy Hành Ca dịu dàng như vậy, chỉ có ta mới có thể thấy được.
"Cùng ta đi xem thân thể Vũ Thiên Tầm đã khôi phục chưa, sai nàng đi tìm huyết cáp?"
"Ừ."
Một lát sau, hắn thu tay lại muốn đứng dậy, ta vội vàng dùng tay đè xuống, cười cười: "Ta không có việc gì, chàng cứ ở lại phòng cách vách đi. Aiz, tuy nói mỗi lần lúc chàng rời đi ta đều bị người ta bắt đi, nhưng mỗi lần không phải đều có thể hóa nguy thành an còn nhận thêm được người thân sao? Không chừng đợi lúc ra ngoài, ta có thể thấy thêm mấy người ca ca tỷ tỷ."
Vẻ mặt của Thủy Hành Ca đúng kiểu "Ta đã có bóng ma tâm lý vẫn nên đi theo nàng thôi", ngồi dậy xuống đất: "Chờ trở về Tây Vực, tùy nàng một mình hành động, ở trung nguyên thì không được."
Ta nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, thử thăm dò: "Hôm qua xông vào phủ Thành chủ, có phải đã mệt muốn chết rồi? Có bị thương chỗ nào không?"
Hắn cười nói: "Không có."
"Ưmh."
Chờ hắn đi giày xong, ta ra mở cửa, đứng ở hàng rào chờ hắn rửa sạch sẽ mặt, rồi cùng nhau đi xem Vũ Thiên Tầm vậy, cũng không biết nàng đã có thể đứng dậy chưa. Đang nhìn về phương xa, Thủy Hành Ca chợt bước ra, một tay bắt được cánh tay ta, kéo về phía sau. Ngay sau đó chỉ thấy một cái bóng đen nhảy tới, ta yên lặng châm chọc lại thêm một người không thích đi đường lớn. . . . . . Khinh công tốt lắm, rất tốt, thật sự rất tốt. . . . . .
Người nọ mặc áo màu đen trường bào bên ngoài màu đỏ viền thêu hoa văn, gò má tuấn lãng, vóc người cao lớn vô cùng, tay cầm trường kiếm, đứng nghiêm giống như cây tùng, sắc mặt lạnh nhạt hơi có lãnh ý.
Ta núp ở sau lưng Thủy Hành Ca, nhe răng: "Ngươi là ai?"
Người nọ quan sát ta một cái, trong mắt không nửa phần gợn sóng, lại xem xét Thủy Hành Ca, mặt mày nhíu: "Thê tử của ngươi?"
Ah? Biết ta?
Thủy Hành Ca gật đầu: "Tức phụ." (Tức phụ cũng có nghĩa là Thê tử là vợ đó mọi người)
"Ách."
Ah? Chậc? ! Một người lãnh khốc anh tuấn như vậy nói ra lời này nghe lại có vẻ rất rung động.
Lãnh ý trên gương mặt anh tuấn kia bỗng chốc tan thành bột phấn, cười đúng như gió xuân, ôn hòa thân thiết: "Đệ muội tốt."
Ta: ". . . . . ."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thủy Hành Ca cũng tràn ra ý cười như gió xuân: "Thu Thu, đây là huynh trường của ta."
Hai huynh đệ này rõ ràng là một mẹ sinh ra! ! !
&&&&&
Ta quy củ rót ly trà cho Thủy Hành Ca, sau đó đàng hoàng ngồi ở một bên, không nói câu nào nhìn hai người. Trong lòng hô hào, đây là gặp gỡ trưởng bối, gặp thân hữu, phải để họ chứng kiến thời khắc Thu Thu ta là một người thê tử hiền thục vĩ đại nha, làm sao ta có thể lấy bộ dáng hi hi ha ha xuất hiện trước mặt huynh trưởng đại nhân.
Thủy Hành Ca nghiêng đầu hỏi: "Thu Thu nàng không thoải mái sao?"
Khuôn mặt ta ghẹn đến xanh lè, là ta đang cho chàng sĩ diện nha! Nhìn, người chàng “Cưới” chính là một thê tử hiền lương huệ đức.
Thủy Hành Uyên cười nói: "Trước khi ta tới, chuyện của ngươi ta đã hỏi thăm rõ ràng. Họ Thẩm tên Thu, phụ thân từng là phú thương, mẫu thân là khuê nữ đoàng hoàng, có hai mươi bảy huynh đệ tỷ muội, sau đó gia đạo sa sút, ngươi gia nhập Ngũ độc giáo. Tính tình hoạt bát điên khùng, là một cô nương tốt."
Đợi chút. . . . . . Dùng điên khùng để hình dung ta thật sự không có vấn đề à. . . . . . Ta hơi híp mắt lại nhìn hắn, chỉ là trong thời gian ngắn như vậy có thể thăm dò rõ ràng như thế, ngược lại là một người không đơn giản. Bởi vì sau khi Thẩm gia sa sút, ta đã từng làm ăn xin nửa năm, vào Ngũ độc giáo cũng không cùng người khác nói qua thân thế, nhưng hắn lại có thể hỏi thăm ra.
Người của Ma giáo quả nhiên mọi người đều không đơn giản nha.
Thủy Hành Ca hỏi: "Huynh tới nơi này, không đơn thuần là tới để lải nhải chứ?"
Ta vò đầu: "Lải nhải?"
Thủy Hành Ca vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Hắn nói quá nhiều."
. . . . . . Thiết Diện Diêm vương lại chê người khác nói nhiều! Thật ra thì chàng đang châm chọc ca ca chàng đúng không?
Thủy Hành Uyên không hề có một chút ý tứ phản bác nào, nói: "Ngày hôm qua ta nghe nói có người tức sùi bọt mép vì hồng nhan mà xông vào phủ Thành chủ, sau đó lại ôm tâm tình nghe bát quái ở quán trà cho tới trưa, nhưng càng nghe càng cảm thấy người nọ hình như là đệ đệ của ta. Vì vậy ta hỏi thăm cả đêm, kết quả thật sự là đệ."
Nghe bát quái. . . . . . Ta cảm thấy hai từ hoạt bát điên khùng này dùng ở trên người huynh trưởng đại nhân hoàn toàn thích hợp nha. . . . . .
"Tiếp ta lại hồi tưởng một chi tiết, hồng nhan làm cái gì tại sao lại bị giam ở phủ thành chủ chờ đệ đi cứu? Yên lặng hỏi thăm được thì ra là hồng nhan cô nương to gan lớn mật đánh cắp Minh Nguyệt châu. Căn cứ những điều trên ta thấy ta nên tới xem một chút, xem đệ đệ nhà ta đã tìm được nàng dâu nghiệp chướng gì vì vậy lại nghe ngóng việc của nàng, kết luận nàng là một cô nương tốt tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ăn trộm, lại nghe nghe thấy tình thế nghịch chuyển đệ muội là muội muội của Thành chủ phu nhân, cho nên ta rất vui vẻ tới đây chào hỏi."
Ta than thở cảm khái: "Thủy Hành Ca, huynh trưởng của chàng quả nhiên là nói nhiều."
Thủy Hành Ca cười nhạt: "Ta đã thành thói quen. Nếu nàng không cắt đứt lời hắn, hắn có thể lầm bầm lầu bầu cả một ngày."
Ta nhẫn nhịn không ngừng hỏi: "Chàng có Tẩu tỷ chưa?" (Tẩu tỷ là chị dâu nhé mọi người)
"Không có."
"Ta biết ngay là không có!" Loại nam tử có diện mạo cùng tính cách bên trong hoàn toàn khác nhau như này thật sự là làm cho người ta sững sờ. Ta yên lặng thu hồi ý niệm hoa si vừa rồi, ôm chặt cánh tay Thủy Hành Ca, vẫn là Giáo chủ đại nhân của ta tốt nhất!
Thủy Hành Uyên không nhìn hai chúng ta đối thoại, vẫn còn đang nói: "Lần này ta tới không riêng vì nhìn đệ muội, mà là muốn hỏi một chút, Minh Nguyệt châu thật sự đã mất? Lần trước ta tới trộm, nó vẫn còn ở trong mật thất cơ mà."
Ta vội chen vào nói: "Huynh nói huynh từng trộm qua? Lúc nào? Không đúng, Minh Nguyệt châu không phải do huynh trộm? Không phải huynh trộm đồ thật đi, tráo đồ giả, sau đó sai huyết cáp phía sau cắp đồ giả đi sao?"
Thủy Hành Uyên không chút suy nghĩ: "Dĩ nhiên không phải ta, huyết cáp là của Thủy Hành Ca nuôi, nếu để cho huyết cáp mang đi, Ám ảnh sẽ truy đuổi đệ đệ của ta, loại thủ đoạn hãm hại này Ma Giáo khinh thường sử dụng."
Tâm tình yên lặng này chính là vì có một ca ca tốt là chuyện tốt của nhân gian mà cảm động. . . . . . Nhưng Minh Nguyệt châu là chuyện gì xảy ra? Ta càng nghĩ càng không hiểu.
Thủy Hành Ca thở dài nói: "Minh Nguyệt châu mặc dù đáng tiền, nhưng bảo vật của Ma Giáo cũng không ít, huynh lại không ham tiền, đột nhiên đi trộm hạt châu làm cái gì?"
"Có người muốn."
"Người nào?"
"Không thể nói."
"Được rồi, đổi lại cách nói, vì sao lại đi trộm?"
Ta rất muốn châm chọc kiểu đối thoại nhìn như thay đổi câu hỏi nhưng kì thực hàm nghĩa không thay đổi này, Thủy Hành Uyên chợt cười cười, đứng dậy: "Giang hồ có duyên sẽ gặp lại, cáo từ." Dứt lời, bèn lấy tốc độ của gió rời đi.
". . . . . ." Này! Huynh trưởng đại nhân ngươi chờ một chút. Ta đuổi theo ra ngoài, ngoài cửa đã sớm không thấy tung ảnh của hắn. Gặp lại sau Thủy Hành Ca còn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó uống trà, ta nghẹn đầy một họng, nghiêm nghị ngồi ở trước mặt hắn nói: "Đầu mối đứt, chàng không thấy sốt ruột."
"Huynh ấy sẽ trở lại."
Ta hứng thú nói: "Tại sao chàng khẳng định như vậy?"
Thủy Hành Ca nhìn trường kiếm đặt ở trên bàn: "Hắn quên đồ."
". . . . . ."
Huynh trưởng đại nhân van ngươi không cần khoe tài được chứ. . . . . . Ngoan ngoãn làm băng sơn mỹ nam nhất định là có bó lớn muội tử ôm ấp yêu thương. . . . . .
Đợi đến buổi tối, vẫn không thấy hắn xuất hiện, ta vò đầu: "Tại sao còn chưa tới?"
Thủy Hành Ca vẫn sóng yên biển lặng như cũ, vô cùng quen thuộc nói: "Có lẽ là không biết quên ở chỗ nào, nghĩ lại những nơi hôm nay đã từng đi, cần hao phí chút thời gian."
". . . . . . Chúng ta đi tìm hắn chứ?"
Dứt lời, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ta cho là Thủy Hành Uyên, thở dài một hơi ra mở cửa, kết quả lại là một cô nương trẻ tuổi khoác hồng y thêu hình hoa mai, mặt mày linh động lộ vẻ ngạo khí có hồn, mở miệng liền nói: "Cô có thấy một nam nhân dáng dấp rất đẹp mắt nhưng là nói rất nhiều đi qua nơi này?"
"Chuyện này. . . . . ."
Không đợi ta trả lời, nàng liền cau mày: "Ta biết rõ hắn có tới, ta một đường đã hỏi, hắn đã dừng lại ở nơi này một khoảng thời gian gần một chung trà."
Ta bất đắc dĩ nói: "Hắn đúng là đã tới, nhưng lại đi, bất quá hắn quên kiếm ở chỗ này, có lẽ sẽ trở lại."
Nàng không chút khách khí vươn ra một cánh tay trắng mịn nói: "Giao cho ta thanh kiếm đi, ta giao cho hắn."
Thủy Hành Ca đi ra, hỏi: "Cô nương là . . . . ."
Nàng đáp: "Ta là người quen của hắn, nếu hắn trở lại lấy kiếm, ngươi hãy nói cho hắn biết, hắn hãy đến Vong Ưu Cốc tìm ta đòi đi."
Ta hỏi: "Không biết tôn tính đại danh của cô nương?"
"A, họ Tiền tên Lai."
Ta chớp mắt mấy cái, Thủy Hành Ca cũng sững sờ. Gì? Tiền Lai là nữ nhân? !
Nữ tử áo choàng không nhịn được nhìn chúng ta: "Làm gì vậy? Mau đưa kiếm cho ta." Cuối cùng chợt lui về phía sau nhảy lên, cực kỳ cảnh giác: "Các ngươi cũng không phải là muốn nuốt riêng bảo kiếm đi!"
Tiền cô nương, chúng ta ở đâu là nghĩ nuốt riêng bảo kiếm, rõ ràng là muốn nuốt cô nha!