Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Ed: Jang Bò
Cha ta là phú thương, thê thiếp cả thảy 13 người, sinh được một đống hài tử. Mới đầu đặt tên còn đứng đứng đắn đắn dựa vào niên hiệu đương triều mà xem xét, sau đứa nhỏ ngày càng nhiều lên, chính là lười, liền dứt khoát dùng Mai Lan Trúc Cúc, Cầm Kỳ Thư Họa cứ thế mà đặt. Đến lượt ta, chúng ta là bào thai sinh bốn thuận nước đẩy thuyền lấy Xuân Hạ Thu Đông để đặt.
Đương lúc cha ta vẫn còn muốn tiếp tục thay Thẩm gia khai chi tán diệp con cháu đầy đàn, thì lại bất hạnh lại bị kẻ khác hãm hại, gia tài vạn bạc mất hết. Tất cả các thân sinh con vợ cả, mấy ca ca tỷ tỷ bộ dạng xinh xắn đó của ta đều không có ở đây, ta cùng mẫu thân liền chạy trốn, bất hạnh hơn nữa ta lại trở thành kẻ ăn xin.
Vừa đúng năm ấy võ lâm trải qua một cuộc hạo kiếp, nhu cầu cấp bách lúc này chính là thay máu. Vì vậy các môn phái mời chào đệ tử, đãi ngộ cũng không giống nhau.
Hôm đó ta đứng trước bảng quảng cáo dán chi chít giấy chiêu mộ đệ tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Ngũ độc giáo này rất được, cung cấp mỗi ngày ba bữa cơm lại còn không phải nộp lệ phí, mỗi tháng lại cấp cả tiền tiêu xài, đối xử bậc này đúng là tốt nhất, vì vậy ta hấp ta hấp tấp đi báo danh.
Đợi đến lúc trưởng thành hơn một chút, mới biết thì ra Ngũ độc giáo là chính phái trong miệng tà ma ngoại đạo, tục nhân vẫn gọi là phản phái.
Mỗi lần ra cửa đều bị chính phái đuổi đánh, cuối cùng ta chỉ biết yên lặng nhìn trời, tại sao năm đó ta lại ham hố mấy đồng tiêu xài này cơ chứ......
Giang hồ đồn chúng ta đều mặc hắc y cánh dơi, hoặc là búi tóc hình mạng nhện ra cửa, động một chút là ném nhện độc, rắn độc, những thứ này đơn thuần đều là hư cấu. Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chúng ta cũng không phải biến thái, người nào không có việc gì động vào những thứ này để tìm chết sao?
Đám người trên giang hồ đồn đại tà phái chúng ta thành như vậy, nhưng ta dám đánh cuộc, cho dù chúng ta ở lẫn trong đám người, chắc chắn sẽ không bị nhận ra.
Đúng là như thế, Lão tổ của Ngũ độc giáo có lẽ cũng cảm thấy giáo phái của mình không có gì đặc trưng, ngươi xem Hoa Sơn có trường kiếm, Toàn Chân giáo có phất trần, Thiếu lâm tự...... Đầu trọc, đều rất dễ nhận biết, quả thật đã thành chiêu bài riêng. Chỉ có chúng ta, không hề đặc sắc.
Vì vậy Lão tổ của Ngũ độc giáo đã ra một quyết định trọng đại, mỗi đệ tử của giáo trên trán đều điểm một dấu đỏ, chẳng những có đặc trưng lại còn thêm phần hỉ khí, ngày nào đó võ lâm hỗn chiến còn có thể dễ dàng nhận ra. Hành động này dọa cho toàn đệ tử sợ hãi, bởi vì tự biết mình là tà môn ma đạo, ở giữa chính phái mọc lên như nấm trên giang hồ, quả thật chính là tìm chết.
Vì vậy năm đó một đám trưởng lão vừa đe dọa vừa cầu khẩn, Lão tổ của Ngũ độc giáo mới miễn cưỡng đồng ý đổi dấu đỏ in ở trên cổ tay. Ngay cả như vậy, đệ tử vẫn sợ bị chém, bốn mùa đều mặc áo dài che cánh tay. Thế nên trên đại hội võ lâm giữa trời nắng chói chang khốc liệt trên võ đài nếu thấy môn phái nào vẫn còn rất ngu xuẩn mặc áo tay dài, không phải người của ni cô am, thì chính là Ngũ độc giáo.
Có tiền căn cũng có hậu quả, người của Ngũ độc giáo quanh năm không thấy chút mặt trời cũng có chỗ tốt, tỷ như chúng ta ai nấy đều trắng noãn. Một chỗ trắng che trăm chỗ xấu, trong lúc vô tình trên giang hồ Ngũ độc giáo lại nổi tiếng vì nhiều mỹ nam mỹ nữ, thiếu niên thiếu nữ hâm mộ chúng ta cũng không ít.
Ta vốn cũng không phải là một cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, đi tới nơi đầy rẫy những mỹ nam mỹ nữ này, lập tức chìm nghỉm không biết đi về đâu. Hơn nữa nhìn bảng tên của các sư huynh sư tỷ, cái gì Chúc Thanh Phong, Tống Tử Khanh, Hoa Vân Thường, gì mà Mị Nhi, Vân Nghệ Phong, vừa nhìn đã thấy có tiềm lực trở thành đại hiệp.
Lần đầu tiên cũng là duy nhất khiến ta có cảm giác may mắn, là năm đó khi xếp hàng nhập môn bị người ta chen ngang, muốn lấy võ lực phản kháng nhưng ta giống như một mảnh vụn bị người đánh bay...... Chen a chen a, đến phiên ta thì đã là người cuối cùng, vì vậy ta thành tiểu sư muội.
Bình thường tiểu sư muội nhà người ta đều là được sủng ái toàn thân, luyện công sai một chút sư phụ sư nương đều sẽ ôn hoà nói không sao luyện nhiều một chút là tốt rồi. Mà ta lại hoàn toàn không phải vậy, sư phụ ngươi cầm roi nói muốn rút bắp chân ngươi đây là chuyện gì, sư nương ngươi không có việc gì sẽ nói lời ác độc nói ngươi chính là vô dụng không dùng được.
Ta là tiểu sư muội, tiểu sư muội a! Ông trời ơi, định luật tiểu sư muội của ngươi ở chỗ ta mất hiệu lực sao?
Không có sư phụ sư nương thương yêu, ta vẫn như cũ kiên định tin tưởng danh hiệu tiểu sư muội này nhất định sẽ mang đến vận may, tỷ như bình thường đều sẽ có đại sư huynh soái ca đẹp trai vô cùng, võ công lại cao thương yêu mình ngươi.
Thời điểm nhìn thấy đại sư huynh Chúc Thanh Phong, rốt cuộc ta đã biết cái gì gọi là thiếu nữ tan nát cõi lòng......
Sư huynh, người kia khắp người đều là thịt béo! Ngươi đầu độc thì thôi đi lại có thể hạ độc chính mình đây là dạng gì đây!
Ta lau hàng lệ, chỉ cần người luyện thật giỏi, những thứ khác đều là phù du, nhất là bàn tử đại sư huynh, lại càng thêm phù du, mặc dù huynh ấy nặng hơn phù du rất nhiều.
(* Bàn Tử: Người béo)
Thoáng một cái, đã qua sáu mùa Xuân Thu.
Tổng kết sáu năm của ta, võ công gà mờ, hạ độc gà mờ, diện mạo......gà mờ. Hay còn gọi...... đứng chót.
Chính là kẻ đứng chót như ta đây, vẫn phải ra khỏi cửa đưa tin, lại là đi đưa chiến thư.
Sư phụ ngươi xác định đây không phải để cho ta đi chịu chết ư......
Đường Môn lấy binh khí cùng độc nổi tiếng giang hồ, Ngũ Độc giáo chuyên tấn công độc dược, hai phái ở trên giang hồ tranh danh hiệu hạng nhất dụng độc từ xưa đến nay, lần này việc liên quan tới chiêu mộ đệ tử cùng địa vị trên giang hồ, nên trước khi đại hội võ lâm năm nay tổ chức, hai phái phải phân rõ.
Ta đứng trên nóc nhà đón gió, nhìn cảnh sắc tráng lệ của Ngũ Độc giáo. Nuốt một miếng nước bọt, hỏi Bàn tử Đại Sư Huynh: "Sư huynh, ta còn có thể sống sót trở về sao? Không bằng huynh đi theo ta đi."
Đại Sư Huynh cố làm ra vẻ suy tư một phen, dùng bàn tay đầy thịt mỡ vỗ vỗ bả vai của ta, trầm ngâm nói: "Bảo trọng."
Ta bình tĩnh gạt tay hắn ra, nói: "Sư huynh."
"Cái gì?"
"Chúng ta tuyệt giao."
"......"
Chữ của sư phụ vẫn xấu xí rất có phong cách như cũ, chỗ ký tên vẫn phong tao giản lược như tranh tự họa.
Ta lắc đầu ngán ngẩm, thì thấy sư phụ hừ một tiếng: "Tiểu yêu, chữ này của ta Minh Chủ còn muốn học, năm đó ta cùng hắn học chung một học đường, hắn còn thường bắt chước chữ viết của ta thay ta làm bài tập kiếm tiền, ha ha ha."
Ta nhẫn nhịn ánh mắt khinh bỉ, nói: "Sư
Cha ta là phú thương, thê thiếp cả thảy 13 người, sinh được một đống hài tử. Mới đầu đặt tên còn đứng đứng đắn đắn dựa vào niên hiệu đương triều mà xem xét, sau đứa nhỏ ngày càng nhiều lên, chính là lười, liền dứt khoát dùng Mai Lan Trúc Cúc, Cầm Kỳ Thư Họa cứ thế mà đặt. Đến lượt ta, chúng ta là bào thai sinh bốn thuận nước đẩy thuyền lấy Xuân Hạ Thu Đông để đặt.
Đương lúc cha ta vẫn còn muốn tiếp tục thay Thẩm gia khai chi tán diệp con cháu đầy đàn, thì lại bất hạnh lại bị kẻ khác hãm hại, gia tài vạn bạc mất hết. Tất cả các thân sinh con vợ cả, mấy ca ca tỷ tỷ bộ dạng xinh xắn đó của ta đều không có ở đây, ta cùng mẫu thân liền chạy trốn, bất hạnh hơn nữa ta lại trở thành kẻ ăn xin.
Vừa đúng năm ấy võ lâm trải qua một cuộc hạo kiếp, nhu cầu cấp bách lúc này chính là thay máu. Vì vậy các môn phái mời chào đệ tử, đãi ngộ cũng không giống nhau.
Hôm đó ta đứng trước bảng quảng cáo dán chi chít giấy chiêu mộ đệ tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Ngũ độc giáo này rất được, cung cấp mỗi ngày ba bữa cơm lại còn không phải nộp lệ phí, mỗi tháng lại cấp cả tiền tiêu xài, đối xử bậc này đúng là tốt nhất, vì vậy ta hấp ta hấp tấp đi báo danh.
Đợi đến lúc trưởng thành hơn một chút, mới biết thì ra Ngũ độc giáo là chính phái trong miệng tà ma ngoại đạo, tục nhân vẫn gọi là phản phái.
Mỗi lần ra cửa đều bị chính phái đuổi đánh, cuối cùng ta chỉ biết yên lặng nhìn trời, tại sao năm đó ta lại ham hố mấy đồng tiêu xài này cơ chứ......
Giang hồ đồn chúng ta đều mặc hắc y cánh dơi, hoặc là búi tóc hình mạng nhện ra cửa, động một chút là ném nhện độc, rắn độc, những thứ này đơn thuần đều là hư cấu. Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chúng ta cũng không phải biến thái, người nào không có việc gì động vào những thứ này để tìm chết sao?
Đám người trên giang hồ đồn đại tà phái chúng ta thành như vậy, nhưng ta dám đánh cuộc, cho dù chúng ta ở lẫn trong đám người, chắc chắn sẽ không bị nhận ra.
Đúng là như thế, Lão tổ của Ngũ độc giáo có lẽ cũng cảm thấy giáo phái của mình không có gì đặc trưng, ngươi xem Hoa Sơn có trường kiếm, Toàn Chân giáo có phất trần, Thiếu lâm tự...... Đầu trọc, đều rất dễ nhận biết, quả thật đã thành chiêu bài riêng. Chỉ có chúng ta, không hề đặc sắc.
Vì vậy Lão tổ của Ngũ độc giáo đã ra một quyết định trọng đại, mỗi đệ tử của giáo trên trán đều điểm một dấu đỏ, chẳng những có đặc trưng lại còn thêm phần hỉ khí, ngày nào đó võ lâm hỗn chiến còn có thể dễ dàng nhận ra. Hành động này dọa cho toàn đệ tử sợ hãi, bởi vì tự biết mình là tà môn ma đạo, ở giữa chính phái mọc lên như nấm trên giang hồ, quả thật chính là tìm chết.
Vì vậy năm đó một đám trưởng lão vừa đe dọa vừa cầu khẩn, Lão tổ của Ngũ độc giáo mới miễn cưỡng đồng ý đổi dấu đỏ in ở trên cổ tay. Ngay cả như vậy, đệ tử vẫn sợ bị chém, bốn mùa đều mặc áo dài che cánh tay. Thế nên trên đại hội võ lâm giữa trời nắng chói chang khốc liệt trên võ đài nếu thấy môn phái nào vẫn còn rất ngu xuẩn mặc áo tay dài, không phải người của ni cô am, thì chính là Ngũ độc giáo.
Có tiền căn cũng có hậu quả, người của Ngũ độc giáo quanh năm không thấy chút mặt trời cũng có chỗ tốt, tỷ như chúng ta ai nấy đều trắng noãn. Một chỗ trắng che trăm chỗ xấu, trong lúc vô tình trên giang hồ Ngũ độc giáo lại nổi tiếng vì nhiều mỹ nam mỹ nữ, thiếu niên thiếu nữ hâm mộ chúng ta cũng không ít.
Ta vốn cũng không phải là một cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, đi tới nơi đầy rẫy những mỹ nam mỹ nữ này, lập tức chìm nghỉm không biết đi về đâu. Hơn nữa nhìn bảng tên của các sư huynh sư tỷ, cái gì Chúc Thanh Phong, Tống Tử Khanh, Hoa Vân Thường, gì mà Mị Nhi, Vân Nghệ Phong, vừa nhìn đã thấy có tiềm lực trở thành đại hiệp.
Lần đầu tiên cũng là duy nhất khiến ta có cảm giác may mắn, là năm đó khi xếp hàng nhập môn bị người ta chen ngang, muốn lấy võ lực phản kháng nhưng ta giống như một mảnh vụn bị người đánh bay...... Chen a chen a, đến phiên ta thì đã là người cuối cùng, vì vậy ta thành tiểu sư muội.
Bình thường tiểu sư muội nhà người ta đều là được sủng ái toàn thân, luyện công sai một chút sư phụ sư nương đều sẽ ôn hoà nói không sao luyện nhiều một chút là tốt rồi. Mà ta lại hoàn toàn không phải vậy, sư phụ ngươi cầm roi nói muốn rút bắp chân ngươi đây là chuyện gì, sư nương ngươi không có việc gì sẽ nói lời ác độc nói ngươi chính là vô dụng không dùng được.
Ta là tiểu sư muội, tiểu sư muội a! Ông trời ơi, định luật tiểu sư muội của ngươi ở chỗ ta mất hiệu lực sao?
Không có sư phụ sư nương thương yêu, ta vẫn như cũ kiên định tin tưởng danh hiệu tiểu sư muội này nhất định sẽ mang đến vận may, tỷ như bình thường đều sẽ có đại sư huynh soái ca đẹp trai vô cùng, võ công lại cao thương yêu mình ngươi.
Thời điểm nhìn thấy đại sư huynh Chúc Thanh Phong, rốt cuộc ta đã biết cái gì gọi là thiếu nữ tan nát cõi lòng......
Sư huynh, người kia khắp người đều là thịt béo! Ngươi đầu độc thì thôi đi lại có thể hạ độc chính mình đây là dạng gì đây!
Ta lau hàng lệ, chỉ cần người luyện thật giỏi, những thứ khác đều là phù du, nhất là bàn tử đại sư huynh, lại càng thêm phù du, mặc dù huynh ấy nặng hơn phù du rất nhiều.
(* Bàn Tử: Người béo)
Thoáng một cái, đã qua sáu mùa Xuân Thu.
Tổng kết sáu năm của ta, võ công gà mờ, hạ độc gà mờ, diện mạo......gà mờ. Hay còn gọi...... đứng chót.
Chính là kẻ đứng chót như ta đây, vẫn phải ra khỏi cửa đưa tin, lại là đi đưa chiến thư.
Sư phụ ngươi xác định đây không phải để cho ta đi chịu chết ư......
Đường Môn lấy binh khí cùng độc nổi tiếng giang hồ, Ngũ Độc giáo chuyên tấn công độc dược, hai phái ở trên giang hồ tranh danh hiệu hạng nhất dụng độc từ xưa đến nay, lần này việc liên quan tới chiêu mộ đệ tử cùng địa vị trên giang hồ, nên trước khi đại hội võ lâm năm nay tổ chức, hai phái phải phân rõ.
Ta đứng trên nóc nhà đón gió, nhìn cảnh sắc tráng lệ của Ngũ Độc giáo. Nuốt một miếng nước bọt, hỏi Bàn tử Đại Sư Huynh: "Sư huynh, ta còn có thể sống sót trở về sao? Không bằng huynh đi theo ta đi."
Đại Sư Huynh cố làm ra vẻ suy tư một phen, dùng bàn tay đầy thịt mỡ vỗ vỗ bả vai của ta, trầm ngâm nói: "Bảo trọng."
Ta bình tĩnh gạt tay hắn ra, nói: "Sư huynh."
"Cái gì?"
"Chúng ta tuyệt giao."
"......"
Chữ của sư phụ vẫn xấu xí rất có phong cách như cũ, chỗ ký tên vẫn phong tao giản lược như tranh tự họa.
Ta lắc đầu ngán ngẩm, thì thấy sư phụ hừ một tiếng: "Tiểu yêu, chữ này của ta Minh Chủ còn muốn học, năm đó ta cùng hắn học chung một học đường, hắn còn thường bắt chước chữ viết của ta thay ta làm bài tập kiếm tiền, ha ha ha."
Ta nhẫn nhịn ánh mắt khinh bỉ, nói: "Sư