Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Ed: Jang Bò
Bởi vì Ma giáo giải độc cho chúng môn nhân trên Đường môn, nên danh tiếng rất tốt, mọi người bàn tán việc Ma giáo muốn xưng bá Trung Nguyên có phải là đồn nhầm hay không. Mà Thủy Hành Ca ra tay giúp Đường Nghị Đường giải độc, không tự nhiên phải có thể nữa Tương Thủy được ca bức họa không cần tiền đi đầy đường dán, mà ta cũng bỏ được hiềm nghi, cùng hắn đi trên đường, rốt cuộc không cần lo lắng bị người chém.
Mấy ngày nay Đường môn thịnh tình khoản đãi chúng ta, đi ăn khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có người đài thọ. Cứ thế qua năm ngày, buổi sáng ta sờ bụng, không khỏi bi thương, đẩy cửa đi ra ngoài, nghe tiếng bước chân nghiêng người nhìn, tầm mắt dần dần nhìn về phía Thủy Hành Ca trong lớp quần áo vẫn như cũ bụng không hề lồi lên chút nào, càng thêm ưu thương, hắn cũng quá lãng phí thức ăn!
Không bao lâu, Tống Nghị mặt than không thèm đi cầu thang, mà nhảy thẳng từ trên nóc nhà xuống, chặn ở giữa ta cùng Thủy Hành Ca, chặn ta lại ánh mắt bi phẫn, ôm quyền: "Đã y theo Giáo chủ phân phó, an bài thỏa đáng, ký kết minh ước."
Ta ghé đầu hỏi: "Minh ước gì vậy?"
Tống Nghị quay đầu lại, vẻ mặt ngươi biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu, ánh sáng trong mắt rất rõ ràng, ta rụt đầu, Thủy Hành Ca nói: "Hiệp nghị mượn địa bàn của Đường môn vận chuyển thương phẩm."
"Giáo chủ!"
Tống Nghị gấp giọng, bị Thủy Hành Ca giơ tay lên ý bảo im lặng, lại tiếp tục nói: "Nói đơn giản, là hợp tác vận chuyển hàng hóa thông qua địa bàn của Đường môn, hàng hóa của Ma giáo có thể từ nơi này thông suốt vận chuyển."
Ta ồ một tiếng, Tống Nghị liền nói: "Nếu ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, ngươi hãy chờ chết đi."
". . . . . ." Ta thật sự không đáng tin như vậy sao! Không đúng, ta an ủi mình, chỉ là bởi vì dáng dấp của ta giống với sư phư vô lương kia của hắn mà thôi, không phải lỗi của ta.
Tống Nghị vừa đi, Thủy Hành Ca nói: "Chuyện này quả thật không thể để cho quá nhiều người biết, chỉ thông qua địa bàn của Đường Môn còn không đủ, phải khai thông cả thủ phủ Trung Nguyên mới được."
Ta chợt hiểu: "Cho nên các ngươi mới ngàn dặm xa xôi chạy đến đây." Mấy ngày nay Thủy Hành Ca cùng đi với ta sống phóng túng kia mà, căn bản không thấy hắn cùng Tống Nghị thương nghị gì, bộ dáng cực kỳ an nhàn.
"Thương lộ mở lại, cũng không dễ dàng. Nếu nói ngoài ra có môn phái nào có địch ý biết, thương lộ này sẽ không thể khai thông. Phải ký kết minh ước, đả thông cả tuyến nam bắc, có lẽ sẽ tiêu phí hơn nửa năm thời gian."
Ta gật đầu một cái, lại cau mày: "Mở lại? Ma giáo các ngươi trước kia chẳng lẽ ở trung nguyên . . . . ."
Hắn đáp: "Chỉ là sau đó bởi vì trong nội bộ ma giáo sinh loạn, vì vậy thương lộ bị cắt đứt." Hắn lại hỏi: "Hôm nay muốn ăn cái gì?"
Ta ngẩng đầu: "Thịt."
Thẩm Thu ngươi có thể do dự một chút rồi hãy nói ra không a! Xong rồi, trong mắt của hắn ta chắc chắn sẽ là hình tượng tham ăn tham ngủ, cuộc sống nhất thời trở nên đen tối.
Xuống dưới lầu, bởi vì giờ này mới ăn điểm tâm, đã qua giờ Mẹo, căn bản không có quán trà nào khác. Tiểu nhị bê lên một khay trà thượng hạng, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nội tâm sôi trào hỏi hắn: " Thủy Hành Ca, mùng một sắp tới đúng không?"
Hắn không biến sắc uống một ngụm trà: "Ừm"
Ta nhẫn nhịn không cười, giọng nói vô cùng thành khẩn: " Thủy Hành Ca, ngài có biết Gấu trúc không?"
"Không biết."
"Có việc?"
Ta nhúng nước trà, vẽ một vòng tròn lớn trên bàn, vẽ thêm cái đầu, tay chân bốn vòng, trên mặt hai vòng, vỗ vỗ tay: "Chính là nó, lần tới ngài biến thành con này đi, ta muốn ôm nó đã lâu rồi."
Thủy Hành Ca miễn cưỡng lườm ta một cái, khuôn mặt co rút: "Vật này lại có thể khiến cô muốn ôm ấp."
"Đen đen trắng trắng thật đáng yêu, Tây Vực không có, nếu không khẳng định ngài cũng muốn mang một con về nuôi."
Hắn không thèm suy nghĩ, lắc đầu đáp: "Không muốn."
Ta buồn phiền, ta không thể vào rừng sâu núi thẳm bắt một con về nuôi, Gấu trúc có vẻ rất hiền lành, nhưng vóc dáng rất lớn, làm sao có thể dễ dàng đến gần, hơn nữa căn bản ta cũng không thể ôm về. Ta trưng ánh mắt đầy trông mong nhìn Thủy Hành Ca, cơ hội này thật tốt, ta có thể đùa giỡn, ôm ấp nó mà không sợ bị nó cào.
Có lẽ là bị ta nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn đứng lên nói: "Đi rửa tay."
Ta lập tức bất mãn: "Ngài đây là lấy cớ rời đi sai Tống Nghị bắt Gấu trúc về sao?"
Hắn cúi người nhìn ta chằm chằm, tròng mắt híp lại, cười khẽ: "Thu Thu, những tiểu thuyết thô tục kia không nên xem quá nhiều."
". . . . . ." Không cần châm chọc ta, sáu năm qua trừ luyện công cũng chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết đó an ủi tâm hồn bi thương của ta!
Đợi chút, gọi hẳn tục danh Thu Thu của ta là sao đây. . . . . . Ta run lên, nhìn hắn xuống lầu, tưởng tượng đến cảnh hắn biến thành Gấu trúc mập mạp tròn vo, ta thiếu chút nữa thì khóc lên. Ta quyết định phải thật thành khẩn khuyên bảo hắn, Thủy Hành Ca, cho ngài cơ hội tạo hình tượng gần gũi đáng yêu, ngài thật sự không muốn sao?
Đang suy nghĩ tìm từ, cõi lòng đầy mong đợi chờ hắn trở về, kết quả là thấy một ông lão chiếm đoạt vị trí của hắn. Ta nhìn vòng quanh mọi nơi, có ý tốt nhắc nhở: "Gia gia, nơi này đã có người ngồi."
Lão đầu cười cười, hiền lành hòa ái, nhưng chỉ một khắc sau mây đen biến ảo. Ta lập tức phát hiện có điểm không đúng, đứng dậy muốn chạy trốn, sau lưng tiếng xé gió lướt qua tai, chưa kịp tung bụi phấn vào hắn, đã bị hắn trở tay vặn chặt, dùng sức khẽ bóp. . . . . . Trật khớp tay rồi. . . . . .
Không phải võ công của ta kém cỏi, mà là người này thật sự là một cao thủ. Ta chưa kịp rên một tiếng, đã bị hắn điểm huyệt đạo, trùm lên đầu túi vải đen, xốc lên vai vác đi rồi. Một đường hối hả đi về phía trước, đạp nước điểm cành, hơi thở không loạn không chìm, rốt cuộc là người của môn phái nào.
Không đúng, nội tâm ta gầm thét, bản cô nương lại “được” đắc tội người nào!
&&&&&
Nếu như hàng năm trên võ lâm có cuộc thi bỏ phiếu lựa chọn người xui xẻo nhất, ta nhất định sẽ đứng hàng đầu, sau đó kiếm được một đám đại thẩm, cô nương rơi nước mắt đồng tình.
Lão đầu vứt ta trên mặt đất giống như vứt một bọc quần áo, xé miếng vải đen mỏng, vẫn cười hòa ái dễ gần: "Cô nương, nếu đã dám châm ngòi chúng ta và Thiên Cơ môn, tất nhiên là phải trả một cái giá cực đắt ."
Nói xong cũng rời đi, lão gia gia, ngươi không cần bỏ lại mỗi câu này khiến người ta đầu óc mơ hồ a. . . . . .
Ta quan sát căn phòng, hít hà, không bày biện đồ gì nhiều, trong không khí mơ hồ có mùi máu tươi. Trên đất, trên tường lại không nhìn thấy, chắc là nơi này đã từng có vết máu, rồi sau đó lại được lau sạch sẽ. Nghĩ tới đây, ta không khỏi nuốt nước bọt.
Sau một lúc lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng vang chỉ có một người, là âm thanh kia quá mức thong thả, cơ hồ không cảm thấy, ta kinh hãi mồ hôi lạnh chảy ra, người này, lại là một cao thủ.
Cửa được đẩy ra, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu lam, tóc dài để xõa, cần cổ trắng nõn, mày kiếm dựng thẳng. Giữa hai lông mày là vẻ mặt lạnh nhạt đúng hơn là lạnh lùng, trên mặt căng thẳng, không lộ một nụ cười. Nhưng mười phần là mỹ nam tử, ta nhìn đến ngây dại.
Không biết người nọ là thân thể vô lực hay là có bệnh, từ cửa đến bên trong chỉ tầm bảy tám bước, hắn lại đi xiêu vẹo, tới trước mặt, khom người nhìn ta, nhìn đến khi ta nổi da gà.
Ngón tay trắng noãn chợt gạt sợi tóc rơi trên trán ta, khều nhẹ lỗ tai ta, thở dài một tiếng, ánh mắt bỗng dưng u oán: "Sương nhi, nàng hận là ta, cần gì phải lôi cả Phong Vũ Lâu vào."
"Hả? Ta nghiêng đầu, Sương nhi là vị nào, Phong Vũ Lâu là vừa. . . . . . Đợi chút, ta nhất thời tỉnh táo, Phong Vũ Lâu? Cái thế lực khổng lồ môn nhân khắp nơi tài lực hùng hậu đại tà phái, Phong Vũ Lâu?
"Aiz." Hắn lại thở dài, sờ sờ đầu ta: "Thế nào? Định giả vờ như không biết ta sao? Nàng có biết lúc ta ta nhìn thấy Lý Thương dán bức họa của nàng đầy đường ta lo lắng cho nàng thế nào không? Ta sớm muộn cũng sẽ tìm được Long Diệu Âm, cắt nàng ta thành tám khúc, dịch dung thành bộ dáng của nàng đi trộm vật, không thể tha thứ."
Ta trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng hiểu rõ, bình tĩnh nói: "Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi."
Vẻ mặt hắn càng thêm ưu thương, nắm bả vai của ta, dùng sức lắc: "Sương nhi, là ta, là ta, làm sao nàng có thể độc ác với ta như vậy! Lúc đầu đúng là ta lợi dụng nàng trộm 《 Vạn Kiếm Thánh Tông 》, nhưng mà ta lại hối hận, nàng trộm kiếm phổ, nhưng cũng trộm tâm của ta! Sương nhi, Sương nhi! Ta sai rồi, nàng đừng giả vờ không biết ta."
Khớp tay bị trật của ta bị hắn lắc đau đến không muốn sống, sắp ngất vì quá đau nhưng nghĩ tới chuyện hắn nói. Vạn Kiếm Thánh Tông. . . . . . Đây không phải là chuyện thời gian trước nổi tiếng khắp giang hồ sao? Nữ đệ tử Hoa sơn Trình Sương trúng mỹ nam kế, tự tiện trộm kiếm phổ, kết quả lại bị mỹ nam lừa lấy được kiếm phổ, bị hắn một chưởng đánh xuống vách đá, hương tiêu ngọc vẫn. . . . . .
Chuyện đó mặc dù rất tệ, nhưng ta còn lôi kéo Thủy Hành Ca ngồi quán trà nghe hai lần, vì vậy lại bị hắn ghét bỏ. . . . . . Ta căng thẳng, run rẩy nói: "Ta không phải Trình Sương, đó có thể là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của ta. Còn nữa, ngươi là vị kia. . . . . ."
"Sương nhi! Ta đã biết rõ không nên dối gạt nàng, nhưng nàng không cần lại đùa giỡn ta! Tỷ tỷ thất lạc nhiều năm. . . . . Có thể đừng xem nhiều mấy cuốn truyện dung tục đó được không, loại kịch văn này dùng rất gượng ép?"
Ta. . . . . . Ta cũng biết rõ việc này thật sự rất thông tục nhưng công tử đây là sự thật a. Rốt cuộc lại là hảo tỷ muội nào của ta, đời trước ta thiếu họ ư, tại sao cứ là ta. . . . . . Ô ô ô, còn nữa không cần giống như Thủy Hành Ca châm chọc ta xem tiểu thuyết. . . . . .
Hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy ta: "Kiếm phổ nàng hãy lấy lại, ta với nàng cùng đi Hoa sơn, Mặc chưởng môn nếu không tha thứ cho nàng ta sẽ diệt Hoa sơn."
". . . . . ." Giọng nói rất bá đạo, Hoa sơn dù sao cũng là đại môn phái, làm sao có thể nói diệt liền diệt, ta nghĩ lại, ngạc nhiên, "Ngươi là. . . . . . Ngư Tri Nhạc? Lâu chủ của Phong Vũ Lâu Ngư Tri Nhạc?"
Vừa buông ra tay lại bộp một tiếng ôm ta trở về: "Là ta, Ngư Tri Nhạc. Nếu nàng thật sự mất trí nhớ, chúng ta lại làm lại từ đầu."
Ta dở khóc dở cười: "Lâu chủ, ngươi có thể giúp ta bẻ lại khớp tay trước không, bỏ huyệt đạo của ta, ta sẽ nói chuyện đoàng hoàng với ngươi."
Ngư Tri Nhạc giúp ta bỏ huyệt đạo, nắn cánh tay, thở dài nói: "Sương nhi, ta một mực tìm nàng, nhưng sau khi nàng đưa kiếm phổ cho ta liền biến mất, không xuất hiện, đến cơ hội giải thích cũng không cho ta. Cho đến tháng trước, đột nhiên Lý Thương muốn tiêu diệt Phong Vũ Lâu ta, sau đó ta nghe ngóng, mới biết là hiểu lầm, mà người phát tán lời đồn, nghe nói là một nam một nữ. Ta bèn sai trưởng lão đi bắt bọn họ trở lại, kết quả không ngờ người nọ lại là nàng."
Ta chợt hiểu, nhớ tới lần trước Thủy Hành Ca đưa tiền cho khất cái, để cho bọn họ tung lời đồn, không ngờ lại dẫn tới chuyện này. Không đợi ta nghĩ xong, cánh tay rắc một tiếng. . . . . .
Ngư Tri Nhạc cười như hoa, tranh công nói: "Đã tốt rồi."
". . . . . ."
"Sao vậy?"
Ta thiếu chút nữa ném đôi giầy vào mặt hắn, cắn răng nghiến lợi: "Ta bị thương tay trái. . . . . . Ngươi bẻ là tay phải! ! !"
". . . . . ."
Bởi vì Ma giáo giải độc cho chúng môn nhân trên Đường môn, nên danh tiếng rất tốt, mọi người bàn tán việc Ma giáo muốn xưng bá Trung Nguyên có phải là đồn nhầm hay không. Mà Thủy Hành Ca ra tay giúp Đường Nghị Đường giải độc, không tự nhiên phải có thể nữa Tương Thủy được ca bức họa không cần tiền đi đầy đường dán, mà ta cũng bỏ được hiềm nghi, cùng hắn đi trên đường, rốt cuộc không cần lo lắng bị người chém.
Mấy ngày nay Đường môn thịnh tình khoản đãi chúng ta, đi ăn khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có người đài thọ. Cứ thế qua năm ngày, buổi sáng ta sờ bụng, không khỏi bi thương, đẩy cửa đi ra ngoài, nghe tiếng bước chân nghiêng người nhìn, tầm mắt dần dần nhìn về phía Thủy Hành Ca trong lớp quần áo vẫn như cũ bụng không hề lồi lên chút nào, càng thêm ưu thương, hắn cũng quá lãng phí thức ăn!
Không bao lâu, Tống Nghị mặt than không thèm đi cầu thang, mà nhảy thẳng từ trên nóc nhà xuống, chặn ở giữa ta cùng Thủy Hành Ca, chặn ta lại ánh mắt bi phẫn, ôm quyền: "Đã y theo Giáo chủ phân phó, an bài thỏa đáng, ký kết minh ước."
Ta ghé đầu hỏi: "Minh ước gì vậy?"
Tống Nghị quay đầu lại, vẻ mặt ngươi biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu, ánh sáng trong mắt rất rõ ràng, ta rụt đầu, Thủy Hành Ca nói: "Hiệp nghị mượn địa bàn của Đường môn vận chuyển thương phẩm."
"Giáo chủ!"
Tống Nghị gấp giọng, bị Thủy Hành Ca giơ tay lên ý bảo im lặng, lại tiếp tục nói: "Nói đơn giản, là hợp tác vận chuyển hàng hóa thông qua địa bàn của Đường môn, hàng hóa của Ma giáo có thể từ nơi này thông suốt vận chuyển."
Ta ồ một tiếng, Tống Nghị liền nói: "Nếu ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, ngươi hãy chờ chết đi."
". . . . . ." Ta thật sự không đáng tin như vậy sao! Không đúng, ta an ủi mình, chỉ là bởi vì dáng dấp của ta giống với sư phư vô lương kia của hắn mà thôi, không phải lỗi của ta.
Tống Nghị vừa đi, Thủy Hành Ca nói: "Chuyện này quả thật không thể để cho quá nhiều người biết, chỉ thông qua địa bàn của Đường Môn còn không đủ, phải khai thông cả thủ phủ Trung Nguyên mới được."
Ta chợt hiểu: "Cho nên các ngươi mới ngàn dặm xa xôi chạy đến đây." Mấy ngày nay Thủy Hành Ca cùng đi với ta sống phóng túng kia mà, căn bản không thấy hắn cùng Tống Nghị thương nghị gì, bộ dáng cực kỳ an nhàn.
"Thương lộ mở lại, cũng không dễ dàng. Nếu nói ngoài ra có môn phái nào có địch ý biết, thương lộ này sẽ không thể khai thông. Phải ký kết minh ước, đả thông cả tuyến nam bắc, có lẽ sẽ tiêu phí hơn nửa năm thời gian."
Ta gật đầu một cái, lại cau mày: "Mở lại? Ma giáo các ngươi trước kia chẳng lẽ ở trung nguyên . . . . ."
Hắn đáp: "Chỉ là sau đó bởi vì trong nội bộ ma giáo sinh loạn, vì vậy thương lộ bị cắt đứt." Hắn lại hỏi: "Hôm nay muốn ăn cái gì?"
Ta ngẩng đầu: "Thịt."
Thẩm Thu ngươi có thể do dự một chút rồi hãy nói ra không a! Xong rồi, trong mắt của hắn ta chắc chắn sẽ là hình tượng tham ăn tham ngủ, cuộc sống nhất thời trở nên đen tối.
Xuống dưới lầu, bởi vì giờ này mới ăn điểm tâm, đã qua giờ Mẹo, căn bản không có quán trà nào khác. Tiểu nhị bê lên một khay trà thượng hạng, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nội tâm sôi trào hỏi hắn: " Thủy Hành Ca, mùng một sắp tới đúng không?"
Hắn không biến sắc uống một ngụm trà: "Ừm"
Ta nhẫn nhịn không cười, giọng nói vô cùng thành khẩn: " Thủy Hành Ca, ngài có biết Gấu trúc không?"
"Không biết."
"Có việc?"
Ta nhúng nước trà, vẽ một vòng tròn lớn trên bàn, vẽ thêm cái đầu, tay chân bốn vòng, trên mặt hai vòng, vỗ vỗ tay: "Chính là nó, lần tới ngài biến thành con này đi, ta muốn ôm nó đã lâu rồi."
Thủy Hành Ca miễn cưỡng lườm ta một cái, khuôn mặt co rút: "Vật này lại có thể khiến cô muốn ôm ấp."
"Đen đen trắng trắng thật đáng yêu, Tây Vực không có, nếu không khẳng định ngài cũng muốn mang một con về nuôi."
Hắn không thèm suy nghĩ, lắc đầu đáp: "Không muốn."
Ta buồn phiền, ta không thể vào rừng sâu núi thẳm bắt một con về nuôi, Gấu trúc có vẻ rất hiền lành, nhưng vóc dáng rất lớn, làm sao có thể dễ dàng đến gần, hơn nữa căn bản ta cũng không thể ôm về. Ta trưng ánh mắt đầy trông mong nhìn Thủy Hành Ca, cơ hội này thật tốt, ta có thể đùa giỡn, ôm ấp nó mà không sợ bị nó cào.
Có lẽ là bị ta nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn đứng lên nói: "Đi rửa tay."
Ta lập tức bất mãn: "Ngài đây là lấy cớ rời đi sai Tống Nghị bắt Gấu trúc về sao?"
Hắn cúi người nhìn ta chằm chằm, tròng mắt híp lại, cười khẽ: "Thu Thu, những tiểu thuyết thô tục kia không nên xem quá nhiều."
". . . . . ." Không cần châm chọc ta, sáu năm qua trừ luyện công cũng chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết đó an ủi tâm hồn bi thương của ta!
Đợi chút, gọi hẳn tục danh Thu Thu của ta là sao đây. . . . . . Ta run lên, nhìn hắn xuống lầu, tưởng tượng đến cảnh hắn biến thành Gấu trúc mập mạp tròn vo, ta thiếu chút nữa thì khóc lên. Ta quyết định phải thật thành khẩn khuyên bảo hắn, Thủy Hành Ca, cho ngài cơ hội tạo hình tượng gần gũi đáng yêu, ngài thật sự không muốn sao?
Đang suy nghĩ tìm từ, cõi lòng đầy mong đợi chờ hắn trở về, kết quả là thấy một ông lão chiếm đoạt vị trí của hắn. Ta nhìn vòng quanh mọi nơi, có ý tốt nhắc nhở: "Gia gia, nơi này đã có người ngồi."
Lão đầu cười cười, hiền lành hòa ái, nhưng chỉ một khắc sau mây đen biến ảo. Ta lập tức phát hiện có điểm không đúng, đứng dậy muốn chạy trốn, sau lưng tiếng xé gió lướt qua tai, chưa kịp tung bụi phấn vào hắn, đã bị hắn trở tay vặn chặt, dùng sức khẽ bóp. . . . . . Trật khớp tay rồi. . . . . .
Không phải võ công của ta kém cỏi, mà là người này thật sự là một cao thủ. Ta chưa kịp rên một tiếng, đã bị hắn điểm huyệt đạo, trùm lên đầu túi vải đen, xốc lên vai vác đi rồi. Một đường hối hả đi về phía trước, đạp nước điểm cành, hơi thở không loạn không chìm, rốt cuộc là người của môn phái nào.
Không đúng, nội tâm ta gầm thét, bản cô nương lại “được” đắc tội người nào!
&&&&&
Nếu như hàng năm trên võ lâm có cuộc thi bỏ phiếu lựa chọn người xui xẻo nhất, ta nhất định sẽ đứng hàng đầu, sau đó kiếm được một đám đại thẩm, cô nương rơi nước mắt đồng tình.
Lão đầu vứt ta trên mặt đất giống như vứt một bọc quần áo, xé miếng vải đen mỏng, vẫn cười hòa ái dễ gần: "Cô nương, nếu đã dám châm ngòi chúng ta và Thiên Cơ môn, tất nhiên là phải trả một cái giá cực đắt ."
Nói xong cũng rời đi, lão gia gia, ngươi không cần bỏ lại mỗi câu này khiến người ta đầu óc mơ hồ a. . . . . .
Ta quan sát căn phòng, hít hà, không bày biện đồ gì nhiều, trong không khí mơ hồ có mùi máu tươi. Trên đất, trên tường lại không nhìn thấy, chắc là nơi này đã từng có vết máu, rồi sau đó lại được lau sạch sẽ. Nghĩ tới đây, ta không khỏi nuốt nước bọt.
Sau một lúc lâu, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng vang chỉ có một người, là âm thanh kia quá mức thong thả, cơ hồ không cảm thấy, ta kinh hãi mồ hôi lạnh chảy ra, người này, lại là một cao thủ.
Cửa được đẩy ra, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu lam, tóc dài để xõa, cần cổ trắng nõn, mày kiếm dựng thẳng. Giữa hai lông mày là vẻ mặt lạnh nhạt đúng hơn là lạnh lùng, trên mặt căng thẳng, không lộ một nụ cười. Nhưng mười phần là mỹ nam tử, ta nhìn đến ngây dại.
Không biết người nọ là thân thể vô lực hay là có bệnh, từ cửa đến bên trong chỉ tầm bảy tám bước, hắn lại đi xiêu vẹo, tới trước mặt, khom người nhìn ta, nhìn đến khi ta nổi da gà.
Ngón tay trắng noãn chợt gạt sợi tóc rơi trên trán ta, khều nhẹ lỗ tai ta, thở dài một tiếng, ánh mắt bỗng dưng u oán: "Sương nhi, nàng hận là ta, cần gì phải lôi cả Phong Vũ Lâu vào."
"Hả? Ta nghiêng đầu, Sương nhi là vị nào, Phong Vũ Lâu là vừa. . . . . . Đợi chút, ta nhất thời tỉnh táo, Phong Vũ Lâu? Cái thế lực khổng lồ môn nhân khắp nơi tài lực hùng hậu đại tà phái, Phong Vũ Lâu?
"Aiz." Hắn lại thở dài, sờ sờ đầu ta: "Thế nào? Định giả vờ như không biết ta sao? Nàng có biết lúc ta ta nhìn thấy Lý Thương dán bức họa của nàng đầy đường ta lo lắng cho nàng thế nào không? Ta sớm muộn cũng sẽ tìm được Long Diệu Âm, cắt nàng ta thành tám khúc, dịch dung thành bộ dáng của nàng đi trộm vật, không thể tha thứ."
Ta trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng hiểu rõ, bình tĩnh nói: "Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi."
Vẻ mặt hắn càng thêm ưu thương, nắm bả vai của ta, dùng sức lắc: "Sương nhi, là ta, là ta, làm sao nàng có thể độc ác với ta như vậy! Lúc đầu đúng là ta lợi dụng nàng trộm 《 Vạn Kiếm Thánh Tông 》, nhưng mà ta lại hối hận, nàng trộm kiếm phổ, nhưng cũng trộm tâm của ta! Sương nhi, Sương nhi! Ta sai rồi, nàng đừng giả vờ không biết ta."
Khớp tay bị trật của ta bị hắn lắc đau đến không muốn sống, sắp ngất vì quá đau nhưng nghĩ tới chuyện hắn nói. Vạn Kiếm Thánh Tông. . . . . . Đây không phải là chuyện thời gian trước nổi tiếng khắp giang hồ sao? Nữ đệ tử Hoa sơn Trình Sương trúng mỹ nam kế, tự tiện trộm kiếm phổ, kết quả lại bị mỹ nam lừa lấy được kiếm phổ, bị hắn một chưởng đánh xuống vách đá, hương tiêu ngọc vẫn. . . . . .
Chuyện đó mặc dù rất tệ, nhưng ta còn lôi kéo Thủy Hành Ca ngồi quán trà nghe hai lần, vì vậy lại bị hắn ghét bỏ. . . . . . Ta căng thẳng, run rẩy nói: "Ta không phải Trình Sương, đó có thể là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của ta. Còn nữa, ngươi là vị kia. . . . . ."
"Sương nhi! Ta đã biết rõ không nên dối gạt nàng, nhưng nàng không cần lại đùa giỡn ta! Tỷ tỷ thất lạc nhiều năm. . . . . Có thể đừng xem nhiều mấy cuốn truyện dung tục đó được không, loại kịch văn này dùng rất gượng ép?"
Ta. . . . . . Ta cũng biết rõ việc này thật sự rất thông tục nhưng công tử đây là sự thật a. Rốt cuộc lại là hảo tỷ muội nào của ta, đời trước ta thiếu họ ư, tại sao cứ là ta. . . . . . Ô ô ô, còn nữa không cần giống như Thủy Hành Ca châm chọc ta xem tiểu thuyết. . . . . .
Hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy ta: "Kiếm phổ nàng hãy lấy lại, ta với nàng cùng đi Hoa sơn, Mặc chưởng môn nếu không tha thứ cho nàng ta sẽ diệt Hoa sơn."
". . . . . ." Giọng nói rất bá đạo, Hoa sơn dù sao cũng là đại môn phái, làm sao có thể nói diệt liền diệt, ta nghĩ lại, ngạc nhiên, "Ngươi là. . . . . . Ngư Tri Nhạc? Lâu chủ của Phong Vũ Lâu Ngư Tri Nhạc?"
Vừa buông ra tay lại bộp một tiếng ôm ta trở về: "Là ta, Ngư Tri Nhạc. Nếu nàng thật sự mất trí nhớ, chúng ta lại làm lại từ đầu."
Ta dở khóc dở cười: "Lâu chủ, ngươi có thể giúp ta bẻ lại khớp tay trước không, bỏ huyệt đạo của ta, ta sẽ nói chuyện đoàng hoàng với ngươi."
Ngư Tri Nhạc giúp ta bỏ huyệt đạo, nắn cánh tay, thở dài nói: "Sương nhi, ta một mực tìm nàng, nhưng sau khi nàng đưa kiếm phổ cho ta liền biến mất, không xuất hiện, đến cơ hội giải thích cũng không cho ta. Cho đến tháng trước, đột nhiên Lý Thương muốn tiêu diệt Phong Vũ Lâu ta, sau đó ta nghe ngóng, mới biết là hiểu lầm, mà người phát tán lời đồn, nghe nói là một nam một nữ. Ta bèn sai trưởng lão đi bắt bọn họ trở lại, kết quả không ngờ người nọ lại là nàng."
Ta chợt hiểu, nhớ tới lần trước Thủy Hành Ca đưa tiền cho khất cái, để cho bọn họ tung lời đồn, không ngờ lại dẫn tới chuyện này. Không đợi ta nghĩ xong, cánh tay rắc một tiếng. . . . . .
Ngư Tri Nhạc cười như hoa, tranh công nói: "Đã tốt rồi."
". . . . . ."
"Sao vậy?"
Ta thiếu chút nữa ném đôi giầy vào mặt hắn, cắn răng nghiến lợi: "Ta bị thương tay trái. . . . . . Ngươi bẻ là tay phải! ! !"
". . . . . ."