Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 546
Trong khi lời đồn nổi lên bốn phía, Hà Bắc cũng như thấ Lý Uyên phi thường phẫn nộ. quân Hà Bắc lại càng thêm phẫn nộ.
Đối với lòi đồn Lý Huyền Bá giết chết Đậu Kiến Đức, có người tin có người khỏng.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai nói vô cùng xác thực, một mực chắc chắn là Lý Huyền Bá giết Đậu Kiến Đức. Nhưng tất cả mọi người đều biết Lý Huyền Bá đà chết nhiều năm, chuyện chết mà sống lại, dù sao cũng ít có người tin.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai khi quay lại Nhạc Thọ, một mực ờ vào trạng tầái bị hoài nghi.
La Sĩ Tín ở đâu không rõ. Vương Phục Bảo không thấy bóng dáng. Tô Định Phưcrag lại hàng, trong quân Hà Bắc có thể ổn định quân tâm chỉ còn lại có hai người Lưu Hắc Thát cùng Đậu Hồng Tuyến.
Lúc trước Lang Sơn Lưu Hắc Thát Khi được tin tức từ Tề, Cao, khó có thể tin, lúc ấy hắn đã muốn đánh bại quân Yến Triệu. Khi đó La Nghệ không có, Tiết gia bốn hổ lại không thấy bóng dáng. Bằng vào tướng lành còn lại cùa quân Yến Triệu chống cự. rất khó ngăn trở Lưu Hắc Thát phục kích.
Lưu Hắc Thát lúc ấy lại muốn ra một kế, thấy La Nghệ không ở đó, khiến cho các binh sĩ hét to La Nghệ đã chết. Quân Yến Triệu lâu không thấy La Nghệ hiện thân, quân tâm đại loạn. Lưu Hắc Thát dẫn quân vừa xông tới, quân Yến Triệu đà đề kháng không nổi, bại lui về phía sau. Đúng vào lúc này Lưu Hắc Thát biết được, chẳng những La Nghệ đà chết. Đậu Kiến Đức cũng đà chết! Điều này làm cho hắn sao còn có thể thùa thắng truy kích?
Khi quay lại Lang Sơn, thấy đống bừa bộn trên đất, thấy thi thể Đậu Kiến Đức. Lưu Hắc Thát hai mắt rưng rưng.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai kiên trì vi Đậu Kiến Đức báo thù. Lưu Hắc Thát trầm mặc một lát, rốt cuộc quyết định gánh vác gárih nặng này.
Hắn là huynh đệ Đậu Kiến Đức, là một trong những người được các huvnh đệ nể trọng nhất, hắn có thể nào không gánh trách nhiệm này?
Tô Địrih Phương cách xa, có thể đưa ra quyết sách chi có một mình hắn, ngược lại có thể làm ra quyết định đầu hàng, nhưng Lưu Hắc Thát dưới con mắt nhìn chăm chăm của mọi người, vạn chúng chờ mong, vô luận như thế nào, đều nói không ra chừ đầu hàng.
Những năm này Hà Bắc đạo phì như ma, chết một người thì xuát hiện một người, cờ xí tạo phản luôn không ngã. Tôn An Tổ đã chết, Ân Sĩ Đạt đà chết. Đậu Kiến Đức hôm nay cũng đà chết, Lưu Hắc Thát darih vọng cao nhắt, cũng nhất định phải tiếp nhận lá cờ này.
Ba người thu thập tàn quân quay lại Nhạc Thọ, khi biết đại quản Lý Đường đánh tới, đóng quàn Đà Thủy đối kháng. Lưu Hắc Thát tự mình dẫn binh sĩ chống cự đại quản Lý Hiếu Cơ, mà Đậu Hồng Tuyến những ngày này, vẫn xừ lý nội chính quàn Hà Bắc. tàm lực tiều tụy.
Tình lữ đà chết, phụ thân đã chết, Đậu Hồng Tuyến ngày càng tiều tụy. nhưng càng làm cho nàng khó có thể bình an là. phụ thân đã chết, tuy có Lưu Hắc Thát gánh vác trách nhiệm báo thù, nhưng nội bộ Nhạc Thọ đã có thanh âm bất hòa.
Trọng thần Tề Thiện Hành ngược lại kiên định đứng về phía Đậu Hồng Tuyến, chủ trương trước vi Đậu Kiến Đức báo thù là chính.
Cây sống nhờ vỏ, người tranh một hoi, ờ trong mắt rất nhiều người, thà rằng chết, cơn tức này không thể không ra! Có lẽ người bên ngoài xem là ngu ngốc, nhung mà người đang ờ trong cuộc mới biết được cơn tóc này quan trọng.
Trong quân Hà Bắc. Tống Chính Bổn lại cùng Lăng Kính đứng ỡ một con đường khác, bọn họ chủ trương đầu nhập vào Đông Đô. Tống, Lăng hai người đưa ra loại quyết định cũng không phải là tự nhiên, bọn họ đều là văn nhân, cũng là hàn sĩ, hiều rằng lúc này đầu nhập vào Lý Đường mà nói, chỉ sợ ăn cơm cũng chịu không nồi nhiệt. Người nào cũng biết, Quan Trang hiện tại vẫn đại biểu cho cựu phiệt, mà Đông Đô hiện tại, tuy là tân quý làm chủ, nhưng thương nhân, hàn sĩ cũng có thể có cơ hội rất lớn. Hai người bọn họ vì suy nghĩ cho tiền đồ bản thân, đương nhiên chủ trương tìm nơi nương tựa ờ Đông Đô.
Tào Đán, Đậu thị ra ngoải ý định, lại kiên trìđằu nhập vào Lý Đường!
Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ, Đậu Hồng Tuyến cũng khỏng muốn làm rõ lý do, nàng không biết, vì sao kế mẫu cùng cữu cữu muốn đầu nhập vào cừu địch. Nàng một mực vì vắn đề này tâm lực tiều tụy, hôm nay, Đậu Hồng Tuyển không ngoại lệ lại muốn tìm quần thẳn thương nghị đường ra cùa quân Hà Bắc.
Những người này tuy là trọng thần, nhưng đều là văn thần, chỉ cẩn Lưu Hắc Thát đứng về phía Đậu Hồng Tuyến, Đậu Hồng Tuyến tại Nhạc Thọ vẫn còn có quyền thế. Đặu Kiến Đức chi có đứa con gái này, cũng một mực coi trọng. Đậu Hồng Tuyến đi theo phụ thân nhiều năm, bôn ba lao lực, một đám huynh đệ cũng phục nàng!
Đậu Hồng Tuyến mặc dù còn muốn báo thù, nhung nàng cũng thật mệt mỏi. nàng mỗi ngày khi tỉnh dậy, bên gối đều tràn đầy nước mắt. Rốt cuộc là còn muốn kiên trì nữa hay không, đây đối với nàng mà nói, là một vắn đề khó khăn.
Một lần nữa triệu tập mọi người nghị sự. bời vì Khưcmg Dương cũng đà trờ về.
Tô Định Phương. Khương Dương, Khúc Sư Tòng, ba người suắt lình ba vạn đại quân, kết quả chỉ trờ lại một người.
Đậu Hồng Tuyến mỗi lần nghĩ tới đây, chỉ biết nhân tàm thật đà tản. Khương Dương chù trương vì Đậu Kiến Đức báo thù, cái này làm cho phái chù chiến của quân Hà Bắc lại thêm một thành phần lượng. Đậu Hồng Tuyền không thể không một lần nữa thương nghị.
Từ khuê phòng đi ra, mới định đóng cừa phòng, di về phía phòng nghị sự. đột nhiên có một bóng đen từ phía sau cây lóè ra, đến trước người Đậu Hồng Tuyền, càng đem nàng bức bách trờ về trong phòng. Người nọ mặc trang phục quân Hà Bắc tầm thường, chỉ là sắc mặt ngăm đen gằy gò, râu mép tua tủa, làm cho người ta nhìn không rò là ai.
Đậu Hồng Tuyến cà kinh, lui về phía sau rút kiếm, một kiếm đảm ra.
Kiểm lạrih như băng, tâm lạrih như kiếm!
Người nọ cũng không né tránh, thấp giọng nói: “Hồng Tuyến, là ta!”
Hàn quang một điểm, dừng ở noi lồng ngực cùa người này, có thể nói là cực hiểm. Nhưng khi người nọ nói ra hai chữ Hồng Tuyển. Đậu Hồng Tuyến đà kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không có nửa phần khí lực đâm xuống.
Người nọ tuy lạ lẫm, nhung thanh âm lại quen thuộc như thể. Đậu Hồng Tuyến những
ngày này. không biết bao nhiêu lần đang ở trong mộng nghe thấy.
Đó là thanh âm của La Sĩ Tín, La Sĩ Tín chưa có chết?
Nàng cho dù chết, cũng sẽ không quên thanh âm này.
Trong đầu một hồi mê muội, Đậu Hồng Tuyến tay chân bủn rủn, lại cầm không được trường kiếm. Leng keng một tiếng, trường kiếm roi xuống đất. Đậu Hồng Tuyến nhào tới, ôm cổ La Sĩ Tín, nức nờ nói: “Sĩ Tín... chàng... thiếp..
Nàng kích động không biết nói gì.
Một khắc khi biết được La Sĩ Tín chết, Đậu Hồng Tuyến ý nghĩ đầu tiên chính là không tin. Nàng không tin vị tướng quân bay lúc nhỏ kia, cứ như vậy mà đi mất, thậm chí keo kiệt đến không chịu gặp lại nàng một lẩn cuối cùng, cùng nàng lòi nói cáo biệt.
Tình yêu từ nhỏ này, mười mấy năm qua chưa bao giờ thay đổi. nhung loại yêu say đắm mười mấy năm qua này, đúng là vẫn kháng không được bá nghiệp vô tinh, chiến trường lành khốc?
Đậu Hồng Tuyến ngày ngày lấy nước mắt rừa mặt.
Nàng chính là một cô gái như vậy, yêu một người đàn ông. cùng hắn sinh, cùng hắn từ, cùng hắn đến bạc đầu. La Sĩ Tín là người tốt cũng được, là người xấu cũng xong, chịu thiên hạ phì nhổ cũng tốt, bị tất cả mọi người hiểu lầm cũng không sao. Nàng vẫn muốn đi theo ờ bên cạnh hắn, không oán không hối.
Nàng không tin, nàng đang chờ đợi, nhung khi biết phụ thân cũng chết tại Lang Sơn, Đậu Hồng Tuyển rốt cuộc tuyệt vọng, nàng đà khuất phục vận mệnh. Hai người đàn ông thân nhất trên đời này của nàng, trước sau bò nàng mà đi. nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa? Nàng không cách nào quyết định, thầm nghĩ dăn dò cho quân Hà Bắc một lần cuối cùng, nhung nàng không ngờ, La Sĩ Tín rốt cuộc lại xuất hiện ờ bên người nàng.
Một khắc này, nàng lệ roi đầy mặt, nghi ngờ là mộng!
Nhưng cảm Tihận được lồng ngực rộng lớn, hơi ấm đàn ông cùa La Sĩ Tín, Đậu Hồng Tuyến lại hiểu rằng, đây không phải là mộng. Rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn La Sĩ Tín, Đậu Hồng Tuyến nức nờ nói: “Sĩ Tín, cha đã chết”. Nàng xem La Sĩ Tín là người một nhà, lúc này đây mới xưng hô như thế. La SĩTínlộ ra vẻ bi thống, cắn răng nói: “Ta biểt!”
“Những ngày này, chàng đà đi đâu?” Đậu Hồng Tuyển không có oán giận, chỉ có ân cần. Nàng hiểu rằng La Sĩ Tín không có quay về, nhất địrih là có lý do.
La Sĩ Tín mắt lộ ra vẻ bi thống, “Lê Dương bị Tiêu Bố Y phá, ta lại bị Bùi Hành Quảng đánh cho thương tích, thương càng thêm thương, bất đắc dì giả chết lừa gạt chú ý cùa bọn họ. Vương Tướng quân... hắn..
“Hắn không biết tung tích” Đậu Hồng Tuyến nói:“Thiệp biết chàng để cho Vương Tướng quân báo tin, nhưng thiệp nẳm mơ cũng không có nghĩ đến. Vương Tướng quân cũng tao ngộ bất trắc. Bọn họ tính toán thật rất độc!”
La Sĩ Tín cắn răng lịóỉ: “Bọn họ xác thực tính toán rất độc, ta chỉ cho là có Vương Tướng quân cảnh cáo, Trường Nhạc vưang tạm thời sẽ không có việc gì, không ngờ quân cờ kém một chiêu. Ta lẫn ra khỏi thành Lê Dương, vốn muốn lập tức quay lại Nhạc Thọ. Tuy mất đi Lê Dương, ta hòi lòng có xấu hổ, nhưng ta không thể không đi báo”.
Đậu Hồng Tuyến hai mắt đẫm lệ nói: “Thiệp biết chàng còn sống, thiếp cũng biết chàng chính là người như vậy”.
La Sĩ Tín thờ dài một tiếng, tràn đầy thống khổ, “Nhưng ta sau khi ra khỏi thành khỏng lâu, lại đụng phải một người. Ta lúc ấy một mực đi theo người kia, lại tri hoàn vài ngày, về sau ngẫm lại, quá nùa lại là mưu kế của bọn hắn, đùng người nọ đến hấp dẫn chú ý của ta, kéo dài thòi gian ta quay lại”.
Đậu Hồng Tuyển nghi ngờ nói: “Sĩ Tín, người giết cha thiếp, thật sự là Lý Huyền Bá?”
La Sĩ Tín thống hận nói: “Ta lúc ấy cũng không ở tại Lang Sơn, cho nên không dám khẳng định đám người T ề Khâu là nói thật hay không, nhưng ta hiều rằng tuyệt đối là người cùa Lý Đường. Bời vì Bùi Cù cũng ờ trong tĩận chiến này. người dụ sử ta theo dõi, đúng là người cùa Lý gia đạo”.
“Lý gia đạo? Cũng là người trong cùng một đạo với chàng?” Đậu Hồng Tuvến lường lự
La Sĩ Tín xiết chặt nắm tay, “Không sai. Đáng tiếc ta không có bắt được người nọ. để cho hắn chạy mất”.
“Người nọ tên là gì?” Đậu Hồng Tuyến hòi.
“Hắn gọi là Tống Từ Hiền, người nọ cùng Bái Di Lặc giáo nhản có quan hệ. Lúc trước Lạc Thủy tập kích, cũng có hắn tham dự” La SĩTínthờ dài nói: “Đáng hặn ta những năm này ngây thơ, đến hôm nay mới biết được rất nhiều chân tướng”.
Đậu Hồng Tuyến không hòi La Sĩ Tín làm thế nào biết được những chân tướng àny, ctLỈ quan tâm dưới mắt làm sao bây giờ, “Chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?”
La Sĩ Tín nói: “Ta thật ra vài ngày trước đã đến”.
“Vậy chàng vì sao không sớm đến tìm thiếp?” Đặu Hồng Tuyến khó hiểu hỏi. Không phải phản nàn, chi là ân cần.
“Ta một mực âm thầm xem xét hướng đi” La Sĩ Tín nói: “Hồng Tuyến, Tào Đán cùng mẹ kế của nàng muốn đầu nhập Lý Đường, đơn giản là sớm cùng Lý Hiếu Cơ có liên lạc. Tào Đán lúc trước cũng bị Tiêu Bố Y thu múa qua, bất quá lúc đó tinh hình không rò, cho nên hắn một mực không hề động về phía nào. Hắn chỉ sợ thất tín Tiêu Bố Y, dẫn đến họa sát thân, lúc này mới nghĩ khuyên mẹ kế của nàng tìm nơi nương tựa Lý Đường, về phần Hà Trù, đã sớm có tâm đầu ĩihập vào Lý Đường, những Tùy thần bọn họ, nói ví dụ như Thôi Quân Túc, Ngu Thế Phù. Âu Dương Tuân ba người trước mắt coi trọng đều là Lý Đường, bời vì bọn họ cảm thấy Đông Đô không thích hợp với những cựu thằn như bọn họ. tối hôm qua bọn họ còn cùng một chồ bí mật mưu đồ, tìm cách khi nào thì ròi đi”.
Đậu Hồng Tuyển thần sắc thẫn thờ, còn không biết cục diện mặt ngoài đây đưa khỏng ngớt, đã sớm dấu diếm sóng lớn.
“Vậy chàng chuẩn bị làm thế nào?”
La Sĩ Tín có chút kinh ngạc. “Hồng tuyến, vô luận như thế nào. Lý Đường đều là cừu nhân của chúng ta, bọn họ hại chết cha nàng, những người này lại muốn đầu nhập vào Lý Đường... đương nhiên phải giết! Nàng không đồng ý sao?” Đậu Hồng Tuyến đưa bàn tay len. vuốt ve khuôn mặt ngăm đen cùa La Sĩ Tín, đôi mắt mang lệ nói: “Sĩ Tín, chúng ta đi đi có được không?”
“Đi, đi nơi nào?” La Sĩ Tín khó hiểu hỏi.
“Tùy tiện đi nơi nào cũng được” Đậu Hồng Tuyến buồn bã nói.
“Vậy thù của Trường Nhạc vương không báo sao?” La Sĩ Tín hòi.
Đậu Hồng Tuyển trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.
La Sĩ Tín lúc này mới phát hiện, hắn thật không rõ ràng Đậu Hồng Tuyến. hắn cũng chưa bao giờ thừđi hiểu Đậu Hồng Tuyến!
Đây rốt cuộc là đối với nàng vẫn là sai?
La Sĩ Tín hắn mười bốn tuổi đã đi theo Trương Tu Đà đánh Đỏng dẹp Bắc, bời vì hắn đũng mãnh vô cùng, cao ngạo bất khuất, ngoại trừ Trương tướng quân ra, căn bản không có người có thể ước thúc hắn. Sau khi Trương Tu Đà chết, hắn vốn chuản bị đi theo Trương Tu Đà, nhung lúc này Đậu Hồng Tuyến xuất hiện, khiến cho hắn còn sống, cũng dấy lẻn lừa giận hận đời. Thời gian sau đó, hắn phản lại phản, bốn phía xuôi ngược, chỉ hy vọng có một ngày có thể gặp được Côn Luân, cho dù chết ờ dưới tay Côn Luân cũng không sao. nhưng hắn cuối cùng không có hìn thấy Côn Luân. Lúc này hắn đà bị người trong thiên hạ khinh bi. cho đù quân Hà Bắc đối với hắn, đều tràn đầy khinh thường. Lúc này chi có hai người lựa chọn tin tường hắn, một là Đậu Hồng Tuyến, một chính là Đậu Kiến Đức. Không thể phù nhận là. Đậu Kiến Đức coi trọng hắn là vì Đậu Hồng Tuyền. Nhưng hắn chinh là một người như vậy, vì một cái coi trọng, chết cũng không tiếc. Không có ai so với hắn càng quý trọng phần cảm tinh này, vì cha con Đậu gia, hắn vứt lại tính mạng cũng không sao.
La Sĩ Tín biết mình bị lừa. lại muốn tìm ra chân tướng, nhung hắn hiền nhiên không phải đối thủ của những người kia, nhưng hắn không sợ, hắn cho rằng đơn giản là chi còn đường chết, nhung hắn trải qua ngàn vạn cực khổ, rốt cục tra được một ít chuyện, khi chuẩn bị buông tay một kích, mới phát hiện đã mất lý do để ra tay.
Đậu Hồng Tuyến rốt cuộc có ý tứ gi? La Sĩ Tín nghĩ mài mà khôíig rõ. nhung hắn vô luận nghĩ như thế nào, cũng không cho rằng Đậu Hồng Tuyến sẽ buông tha báo thù.
Không biết qua bao lâu, Đậu Hồng Tuyển rốt cuộẹ ngẳng đầu lên, thấp giọng nói: “Sĩ Tín, mọi người đều ích kỷ..
La Sĩ Tín nhíu mày hòi, “Hồng Tuyển, nàng nói cái gì, ta khỏng hiểu”.
Đậu Hồng Tuyển trong mắt, che một tầng lệ sáng lóng lánh, giống như sương thu đọng lại. La Sĩ Tín nhìn thấy, trong lòng đau đớn co rút. Nếu như có thể. hắn nguyện ý vì người con gái trước mắt này làm bất cứ chuyện gì. nhưng hắn lại không biết có thể làm chuyện gì! Hắn đà nhập vào mê đồ, tìm không thấy phương hướng!
Đậu Hồng Tuyến nói: “Mạng chỉ có một cái, bời vì mạng sống, làm ra chuyện bảo toàn bản thân, cũng không có gi lạ. Chỉ cần bọn họ không làm quá, chỉ cằn bọn họ khỏng hèn hạ thương tổn người bên ngoài, chúng ta có thể tha thú; có đúng không?”
“Ta không biết” La Sĩ Tín hoang mang nóL
Đậu Hồng Tuyển rốt cuộc nói ra bản ý, “Đám người Tào Đán, Âu Dương Tuân, cũng là vì mạng sống mà thôi. Chúng ta có thể nào cường cằu hắn vì cừu hận cha thiếp, đem mạng cùa mình đưa ra? Bọn họ muốn đi, thi để cho bọn họ đi thôi. Chúng ta có thể làm. chính là bảo toàn tính mạng các huynh đệ còn trung tâm, có được không?”
La Sĩ Tín trẵm mặc thật lâu mới nói: “Được, ta nghe theo nàng, nàng rốt cuộc là muốn làm thế nào?”
Đậu Hồng Tuyến nói: “Tô Định Phương hiện tại đầu phục Đông Đô, Tiêu Bố Y cũng không có giết hắn, đối với quân dân Vũ Dương cũng rất tốt”.
“Nàng muốn đằu nhập vào Đông Đô?” La Sĩ Tín hòi, cũng không có phẫn nộ gi.
“Thiệp biết chàng đối với Tiêu Bố Y không có hảo cảm. chàng đến hiện tại nếu tìm nơi nương tựa hắn, có lẽ là chỉ còn đường chết” Đậu Hồng Tuyến nói khẽ.
La Sĩ Tín đột nhiên nở nụ cười, cười rất vui vẻ, “Ta sớm đáng chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết. Chỉ cần nàng quyết định, cho dù phía trước là núi đao biển lừa. ta cũng muốn đi!”
Hắn nói không có nừa phần mỉa mai, thái độ thành khẳn, Đậu Hồng Tuyến trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào.
“Thiệp không thể trơ mắt nhìn chàog đi chịu chết, nhưng thiếp lại chịu kỳ vọng cùa gia phụ, cũng không thể tùy ý để những huynh đệ này đi tìm chết” Đậu Hồng Tuyến nói: “SĩTín, chúng ta đi liên lạc Tô tướng quân, an bài đường lui cho các huynh đệ, sau đó... thiếp và chàng ròi khòi đây, có được không?”
Nàng đùng hết khí lực toàn thân nói ra suy nghĩ. La Sĩ Tín sắc mặt thẫn thờ, lui ra phía sau vài bước hòi: “Vậy thù khôngbáo sao?”
“Chúng ta... căn bản không phải là đối thù cùa Lý Đường” Đậu Hồng Tuyến cắn răng nói: “Sĩ Tín. chúng ta nhường một bước, có được không?” Thấy La Sĩ Tín không nói, Đậu Hồng Tuyến buồn bã nói: “Chàng nhất định cho thíểp rẩt không có cốt khí? Phụ thản bị người giết chết, cũng không muốn báo thù?”
La Sĩ Tín trầm mặc, trầm mặc có đôi khi là đại biểu cam chịu, nhưng hắn không đành lòng thương tổn người duy nhất quan tâm đến hắn trên đời này. Lúc trước cùng Bùi Hành Quảng đại chiến, hắn đột nhiên nghĩ đến Đậu Hồng Tuyến. Cũng là bởi vì ý nghĩ này. khiến cho hắn một lần thất hứa. Chính là một người khiến cho hắn lo lắng như vậy, vô luận làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không phê bình, hắn không có tư cách!
“Lúc trước một khắc thiệp biết chàng ở Lê Dương chết trận, thiếp đà hướng về phía lào thiên gia cầu nguyện” Đậu Hông Tuyến nước mắt lưng tròng nói: “Thiệp cầu nguyện lào thiên gia không cằn phải tàn nhẫn như vậy, cằu nguyện lào thién gia để cho thiểp gặp lại chàng một lần, chỉ cần có thể gặp chàng một lẩn, dù là... dù là... cho đù Đậu Hồng Tuyến thiệp thay chàng chết cũng không sao. Thiệp đến hiện tại... rốt cuộc đà gặp được chàng..
Nàng nói đến đây. đà khóc không thành tiếng, khó có thể cường.
La Sĩ Tín bỗng nhiên ngẳng đầu. nhìn sang Đậu Hồng Tuyến nước măt lung tròng nói: “Cho nên khi nàng một lần nữa gặp ta, tường ông tròi chiếu cố, chỉ sợ bị ông trời khiển trách, cho nên thà rằng chịu người bên ngoài hiểu lầm cùng quở trách, cũng không muốn lại để cho ta lấy thân phạm hiểm? Nàng không sợ chết, sợ là ta đấu không lại bọn họ? Nàng không chịu nói rõ, đơn giản là nàng không muốn ta thêm sự áy náy? Nàng thà rằng để cho ta hiểu lầm. cũng không muốn để cho ta trong lòng khổ sở?”
La Sĩ Tín nói đến đây. đà mắt đà rưng rưng. Đậu Hồng Tuyến rơi lệ không nói gi. La Sĩ Tín bỗng nhiên tiến lên, cầm thật chặt hai tay Đậu Hồng Tuyến, một đòi một thề. “Hồng tuyền. La Sĩ Tín ta cho dù bội bạc, vạn người phi nhổ, tính cách bất thường, cho tới hiện tại, làm sao mà không rò tâm ý cùa nàng?”
Đậu Hồng Tuyển rơi lệ, nhào vào trong ngực La Sĩ Tín, đà không cần nói gì nữa!
Tình lữ đà rõ ràng tâm ý của nàng, nàng đà không oán không hối!
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, ngoải cừa có tiếng bước chân truyền đến. người nọ đóng ờ trước của, gõ vài cái lên cừa.
Đậu Hồng Tuyến lau đi nước mắt hòi. “Ai?”
“Tiểu thư, ta là Đào Hồng” Một người con gái nói: “Phòng nghị sự đà loạn lên rồi. khỏng có người, chi sợ muốn đánh nhau”.
Đậu Hồng Tuyến cả kinh, lúc này mới nhớ rõ vốn muốn đi nghị sự, vội trả lời: “Ngươi đi trước đi. ta lập tức ra ngay”.
Đào Hồng rời đi. Đậu Hồng Tuyến đà trắn tỉnh lại, “Sĩ Tín. thiểp phải đi phòng nghị sự, đem suy nghĩ nói ra. Chàng đợi thiếp!”Nàng cũng không có để cho La Sĩ Tín cùng đi, chỉ là bời vì không có Đậu Kiến Đức, La Sĩ Tín đi cũng chỉ sợ càng kích phát mâu thuẫn.
Nếu là bình thường. La Sĩ Tín quá nừa không chịu, hắn vốn là thẳng tính, thà gày khỏng chịu khom. Nhưng hôm nay thấy Đậu Hồng Tuyến dụng tâm lương khồ. nên cũng không nỡ làm nghịch lại tâm tư cùa nàng, “Vậy... nàng cẩn thận”.
Đậu Hồng Tuyển gật đầu, “Chàng yên tâm”.
Nàng khi đi ra cùa phòng, ưỡn ngực bạt lưng, đã khôi phục tư thế oai hùng hiên ngang của Đậu Hồng Tuyến ngày xưa.
La Sĩ Tín nhìn sang bóng lưng cùa nàng, lòng lại chua xót, lại ngọt ngào. Đến hiện tại, như thế nào cũng đà không còn quan trọng, kim qua thiết mã, chinh chiến vô tình, có thể ra sinh vào tử, còn có cô gái như vậy để bầu bạn, La Sĩ Tín hắn đà cảm ơn ông trời!
Đậu Hồng Tuyển còn chưa tới phòng nghị sự, chợt nghe thấv thanh âm khàn như vịt đực cùa Tào Đán. Lúc trước Tào Đán, Hà Trù hai người ám toán Vương Phục Bảo. Đậu Hồng Tuyến, kết quả bị Vương Phục Bảo vạch trần, giam giữ xuống, về sau Đậu thị đòi người. Đậu Hồng Tuyến không đành lòng ngỗ nghịch ý tứ mẹ kế. thả Tào Đán, chỉ chém Hà Trù.
Trong núi không lão hổ, hầu từ xưng Đại vương, Đậu Kiến Đức vừa chết, Tào Đán lặp tức ngang ngược lên. Đậu Hồng Tuyến chỉ nghe thấy hắn đang chừi ằm lẻn nói: “Tống ài từ, ta cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, cũng đừng trách ta gọt mặt mũi ngươi. Ngươi còn dám nói một câu đi đầu nhập Đông Đô, lăotử sẽ làm thịt ngươi”.
Tống Chính Bổn là mưu thần cùa Đậu Kiến Đức, chỉ là hơi thấp, Tào Đán đà bắt lấy khuyết điểm này. Tống Chính Bổn không kiêu không nịnh nói: “Tào Đán, ở đây hình như không tới phiên ngươi làm chủ?”
Một thanh âmtĩẵm thấp nỏi: “Ta đây có thể làm chủ?”
Không nghe thấy thanh âm Tống Chírih Bổn, trong sảnh cũng yên tình trở lại, Tào Đán cười nói: “Muội muội đương nhiên có thể làm chủ, ờ đây... còn có ai so với muội có thể làm chù?”
Đậu Hồng Tuyển biết đó là thanh âm mẹ kế. không muốn sự tình có biến, bước nhanh đi vào phòng nghị sự, nói khẽ: “Mầu thân đương nhiên có thể làm chủ. nhung mà những người này đi theo phụ thân ra sinh vào từ, chúng ta dù sao cũng phải tìm đường lui cho bọn hắn, bằng không làm sao mà không phụ lòng phụ thân?”
Đậu phu nhân sắc mặt vàng như nến, tướng mạo có thể nói là tầm thường, thấy Đậu Hồng Tuyến mang Đậu Kiến Đức ra, nhíu mày, “Hồng tuyến, con tại sao giờ mới đến? Mọi người cũng đang thảo luận đường ra, con thì tốt rồi, muốn tới thi tới. muốn đi thì đi”.
Đậu Hồng Tuyển trờ ngại bổi phận, cũng không tranh luận. Tào Đán kỳ quái nói: “Hồng tuyến, con nói suy xét mấy ngày, hiện tại đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Khương Dương nổi giận mắng: “Tào Đán, Trường Nhạc vương mất. nhung nơi này cũng không tới phiên ngươi khảo vắn tiểu thư!”
Hắn uy vũ tiến lên, nhìn như muốn ra tay, Đậu Hồng Tuyến nhẹ nhàng giữ chặt Khương Dương ống tay áo, thấy trong phòng nghị sự, quần thần cùng ờ đó. Tề Thiện Hành mặt lộ sầu lo, Tống Chính Bổn, Lăng Kính đều ngượng ngùng. Tào Đán vênh váo tự đắc, Đậu thị mặt âm trầm, Tề Khâu đà qua trợ giúp Lưu Hắc Thát, trước mắt trong phòng nghị sự còn có ba tướng. Cao Thạch Khai, Liêu Phong cùng Khương Dương. Âu Dương Tuân cùng một đám Tùy thần tự biết không có phân lượng, đã sớm đứng ờ góc.
Nghĩ quân Hà Bắc thanh thế mênh mông cuồn cuộn, qua mấy năm cùng giống như quản Ngoà Cương, tan thành mây khói, Đậu Hồng Tuyền âm thẳm lòng chua xót, cố tự trấn định nói: “Trước mắt tuy có Lưu tướng quân đang ác chiến tại Đà Thủy, nhưng ro ràng chúng ta cũng không thể lạc quan. Các muốn phải đi, ta cũng không dám giữ lại. Đi thi có thể mang theo đồ tể nhuyễn của riêng mình, nhưng không thể mang đi người nào! Tống đại nhân. Lăng đại nhân, ta biết các người muốn đi Đông Đô, ta sẽ phái người tống các người đi! Cam đoan đem bọn người bình an đưa đến Đông Đô! Nghĩ tới Tây Lương vương tri nhân thiện nhậm, sẽkhông bạc đãi các người”.
Tống, Lăng hai người mặt lộ vẻ cảm kích, Đậu Hồng Tuyến lại nói: “Âu Dương đại nhân, ta biết các người muốn đi Lý Đường, ta cùng có thể phái người đưa các ngươi đi, nhưng mà kết quả như thế nào, ta không thể cam đoan”.
Đám người Âu Dương Tuân lo lắng khôiig dám nói gì.
Tào Đán nói: “Vậy thi tốt rồị, ngươi đembọn họ đều đưa đi, ta đây làm sao bây giờ?”
Đậu Hồng Tuyến lạnh lùng nói: “Cữu cữu... cái này có thể nói... là một lằn cuối cùng ta gọi người là cữu cữu”.
Đậu thị không vùi nói: “Kiến Đức mất, chẳng lẽ trong nhà này sè không có quy củ?”
Đậu Hồng Tuyến lãnh đạm nói: “Mầu thân, muốn nói quy cù, ta chỉ muốn hòi, vì sao gia phụ chết ờ trên tay người của Lý Đường, cữu cữu cùng người đà không thể chờ đợi được cùng Lý Hiếu Cơ qua lại? Trong mắt người, thực sự có gia phụ?”
Đậu thị cả kinh, Tào Đán sắc mặt tái nhợt, kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Đậu Hồng Tuyển hòi, “Có phải là muốn ta đem thư ra cho các người xem mới được không?”
Nàng tharih âm vừa dứt, trung thần Hà Bắc phẫn nộ. căm tức nhìn hai người Đậu thị. Tào Đán!
Đối với lòi đồn Lý Huyền Bá giết chết Đậu Kiến Đức, có người tin có người khỏng.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai nói vô cùng xác thực, một mực chắc chắn là Lý Huyền Bá giết Đậu Kiến Đức. Nhưng tất cả mọi người đều biết Lý Huyền Bá đà chết nhiều năm, chuyện chết mà sống lại, dù sao cũng ít có người tin.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai khi quay lại Nhạc Thọ, một mực ờ vào trạng tầái bị hoài nghi.
La Sĩ Tín ở đâu không rõ. Vương Phục Bảo không thấy bóng dáng. Tô Định Phưcrag lại hàng, trong quân Hà Bắc có thể ổn định quân tâm chỉ còn lại có hai người Lưu Hắc Thát cùng Đậu Hồng Tuyến.
Lúc trước Lang Sơn Lưu Hắc Thát Khi được tin tức từ Tề, Cao, khó có thể tin, lúc ấy hắn đã muốn đánh bại quân Yến Triệu. Khi đó La Nghệ không có, Tiết gia bốn hổ lại không thấy bóng dáng. Bằng vào tướng lành còn lại cùa quân Yến Triệu chống cự. rất khó ngăn trở Lưu Hắc Thát phục kích.
Lưu Hắc Thát lúc ấy lại muốn ra một kế, thấy La Nghệ không ở đó, khiến cho các binh sĩ hét to La Nghệ đã chết. Quân Yến Triệu lâu không thấy La Nghệ hiện thân, quân tâm đại loạn. Lưu Hắc Thát dẫn quân vừa xông tới, quân Yến Triệu đà đề kháng không nổi, bại lui về phía sau. Đúng vào lúc này Lưu Hắc Thát biết được, chẳng những La Nghệ đà chết. Đậu Kiến Đức cũng đà chết! Điều này làm cho hắn sao còn có thể thùa thắng truy kích?
Khi quay lại Lang Sơn, thấy đống bừa bộn trên đất, thấy thi thể Đậu Kiến Đức. Lưu Hắc Thát hai mắt rưng rưng.
Tề Khâu. Cao Thạch Khai kiên trì vi Đậu Kiến Đức báo thù. Lưu Hắc Thát trầm mặc một lát, rốt cuộc quyết định gánh vác gárih nặng này.
Hắn là huynh đệ Đậu Kiến Đức, là một trong những người được các huvnh đệ nể trọng nhất, hắn có thể nào không gánh trách nhiệm này?
Tô Địrih Phương cách xa, có thể đưa ra quyết sách chi có một mình hắn, ngược lại có thể làm ra quyết định đầu hàng, nhưng Lưu Hắc Thát dưới con mắt nhìn chăm chăm của mọi người, vạn chúng chờ mong, vô luận như thế nào, đều nói không ra chừ đầu hàng.
Những năm này Hà Bắc đạo phì như ma, chết một người thì xuát hiện một người, cờ xí tạo phản luôn không ngã. Tôn An Tổ đã chết, Ân Sĩ Đạt đà chết. Đậu Kiến Đức hôm nay cũng đà chết, Lưu Hắc Thát darih vọng cao nhắt, cũng nhất định phải tiếp nhận lá cờ này.
Ba người thu thập tàn quân quay lại Nhạc Thọ, khi biết đại quản Lý Đường đánh tới, đóng quàn Đà Thủy đối kháng. Lưu Hắc Thát tự mình dẫn binh sĩ chống cự đại quản Lý Hiếu Cơ, mà Đậu Hồng Tuyến những ngày này, vẫn xừ lý nội chính quàn Hà Bắc. tàm lực tiều tụy.
Tình lữ đà chết, phụ thân đã chết, Đậu Hồng Tuyến ngày càng tiều tụy. nhưng càng làm cho nàng khó có thể bình an là. phụ thân đã chết, tuy có Lưu Hắc Thát gánh vác trách nhiệm báo thù, nhưng nội bộ Nhạc Thọ đã có thanh âm bất hòa.
Trọng thần Tề Thiện Hành ngược lại kiên định đứng về phía Đậu Hồng Tuyến, chủ trương trước vi Đậu Kiến Đức báo thù là chính.
Cây sống nhờ vỏ, người tranh một hoi, ờ trong mắt rất nhiều người, thà rằng chết, cơn tức này không thể không ra! Có lẽ người bên ngoài xem là ngu ngốc, nhung mà người đang ờ trong cuộc mới biết được cơn tóc này quan trọng.
Trong quân Hà Bắc. Tống Chính Bổn lại cùng Lăng Kính đứng ỡ một con đường khác, bọn họ chủ trương đầu nhập vào Đông Đô. Tống, Lăng hai người đưa ra loại quyết định cũng không phải là tự nhiên, bọn họ đều là văn nhân, cũng là hàn sĩ, hiều rằng lúc này đầu nhập vào Lý Đường mà nói, chỉ sợ ăn cơm cũng chịu không nồi nhiệt. Người nào cũng biết, Quan Trang hiện tại vẫn đại biểu cho cựu phiệt, mà Đông Đô hiện tại, tuy là tân quý làm chủ, nhưng thương nhân, hàn sĩ cũng có thể có cơ hội rất lớn. Hai người bọn họ vì suy nghĩ cho tiền đồ bản thân, đương nhiên chủ trương tìm nơi nương tựa ờ Đông Đô.
Tào Đán, Đậu thị ra ngoải ý định, lại kiên trìđằu nhập vào Lý Đường!
Rất nhiều người nghĩ mãi mà không rõ, Đậu Hồng Tuyến cũng khỏng muốn làm rõ lý do, nàng không biết, vì sao kế mẫu cùng cữu cữu muốn đầu nhập vào cừu địch. Nàng một mực vì vắn đề này tâm lực tiều tụy, hôm nay, Đậu Hồng Tuyển không ngoại lệ lại muốn tìm quần thẳn thương nghị đường ra cùa quân Hà Bắc.
Những người này tuy là trọng thần, nhưng đều là văn thần, chỉ cẩn Lưu Hắc Thát đứng về phía Đậu Hồng Tuyến, Đậu Hồng Tuyến tại Nhạc Thọ vẫn còn có quyền thế. Đặu Kiến Đức chi có đứa con gái này, cũng một mực coi trọng. Đậu Hồng Tuyến đi theo phụ thân nhiều năm, bôn ba lao lực, một đám huynh đệ cũng phục nàng!
Đậu Hồng Tuyến mặc dù còn muốn báo thù, nhung nàng cũng thật mệt mỏi. nàng mỗi ngày khi tỉnh dậy, bên gối đều tràn đầy nước mắt. Rốt cuộc là còn muốn kiên trì nữa hay không, đây đối với nàng mà nói, là một vắn đề khó khăn.
Một lần nữa triệu tập mọi người nghị sự. bời vì Khưcmg Dương cũng đà trờ về.
Tô Định Phương. Khương Dương, Khúc Sư Tòng, ba người suắt lình ba vạn đại quân, kết quả chỉ trờ lại một người.
Đậu Hồng Tuyến mỗi lần nghĩ tới đây, chỉ biết nhân tàm thật đà tản. Khương Dương chù trương vì Đậu Kiến Đức báo thù, cái này làm cho phái chù chiến của quân Hà Bắc lại thêm một thành phần lượng. Đậu Hồng Tuyền không thể không một lần nữa thương nghị.
Từ khuê phòng đi ra, mới định đóng cừa phòng, di về phía phòng nghị sự. đột nhiên có một bóng đen từ phía sau cây lóè ra, đến trước người Đậu Hồng Tuyền, càng đem nàng bức bách trờ về trong phòng. Người nọ mặc trang phục quân Hà Bắc tầm thường, chỉ là sắc mặt ngăm đen gằy gò, râu mép tua tủa, làm cho người ta nhìn không rò là ai.
Đậu Hồng Tuyến cà kinh, lui về phía sau rút kiếm, một kiếm đảm ra.
Kiểm lạrih như băng, tâm lạrih như kiếm!
Người nọ cũng không né tránh, thấp giọng nói: “Hồng Tuyến, là ta!”
Hàn quang một điểm, dừng ở noi lồng ngực cùa người này, có thể nói là cực hiểm. Nhưng khi người nọ nói ra hai chữ Hồng Tuyển. Đậu Hồng Tuyến đà kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không có nửa phần khí lực đâm xuống.
Người nọ tuy lạ lẫm, nhung thanh âm lại quen thuộc như thể. Đậu Hồng Tuyến những
ngày này. không biết bao nhiêu lần đang ở trong mộng nghe thấy.
Đó là thanh âm của La Sĩ Tín, La Sĩ Tín chưa có chết?
Nàng cho dù chết, cũng sẽ không quên thanh âm này.
Trong đầu một hồi mê muội, Đậu Hồng Tuyến tay chân bủn rủn, lại cầm không được trường kiếm. Leng keng một tiếng, trường kiếm roi xuống đất. Đậu Hồng Tuyến nhào tới, ôm cổ La Sĩ Tín, nức nờ nói: “Sĩ Tín... chàng... thiếp..
Nàng kích động không biết nói gì.
Một khắc khi biết được La Sĩ Tín chết, Đậu Hồng Tuyến ý nghĩ đầu tiên chính là không tin. Nàng không tin vị tướng quân bay lúc nhỏ kia, cứ như vậy mà đi mất, thậm chí keo kiệt đến không chịu gặp lại nàng một lẩn cuối cùng, cùng nàng lòi nói cáo biệt.
Tình yêu từ nhỏ này, mười mấy năm qua chưa bao giờ thay đổi. nhung loại yêu say đắm mười mấy năm qua này, đúng là vẫn kháng không được bá nghiệp vô tinh, chiến trường lành khốc?
Đậu Hồng Tuyến ngày ngày lấy nước mắt rừa mặt.
Nàng chính là một cô gái như vậy, yêu một người đàn ông. cùng hắn sinh, cùng hắn từ, cùng hắn đến bạc đầu. La Sĩ Tín là người tốt cũng được, là người xấu cũng xong, chịu thiên hạ phì nhổ cũng tốt, bị tất cả mọi người hiểu lầm cũng không sao. Nàng vẫn muốn đi theo ờ bên cạnh hắn, không oán không hối.
Nàng không tin, nàng đang chờ đợi, nhung khi biết phụ thân cũng chết tại Lang Sơn, Đậu Hồng Tuyển rốt cuộc tuyệt vọng, nàng đà khuất phục vận mệnh. Hai người đàn ông thân nhất trên đời này của nàng, trước sau bò nàng mà đi. nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa? Nàng không cách nào quyết định, thầm nghĩ dăn dò cho quân Hà Bắc một lần cuối cùng, nhung nàng không ngờ, La Sĩ Tín rốt cuộc lại xuất hiện ờ bên người nàng.
Một khắc này, nàng lệ roi đầy mặt, nghi ngờ là mộng!
Nhưng cảm Tihận được lồng ngực rộng lớn, hơi ấm đàn ông cùa La Sĩ Tín, Đậu Hồng Tuyến lại hiểu rằng, đây không phải là mộng. Rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn La Sĩ Tín, Đậu Hồng Tuyến nức nờ nói: “Sĩ Tín, cha đã chết”. Nàng xem La Sĩ Tín là người một nhà, lúc này đây mới xưng hô như thế. La SĩTínlộ ra vẻ bi thống, cắn răng nói: “Ta biểt!”
“Những ngày này, chàng đà đi đâu?” Đậu Hồng Tuyển không có oán giận, chỉ có ân cần. Nàng hiểu rằng La Sĩ Tín không có quay về, nhất địrih là có lý do.
La Sĩ Tín mắt lộ ra vẻ bi thống, “Lê Dương bị Tiêu Bố Y phá, ta lại bị Bùi Hành Quảng đánh cho thương tích, thương càng thêm thương, bất đắc dì giả chết lừa gạt chú ý cùa bọn họ. Vương Tướng quân... hắn..
“Hắn không biết tung tích” Đậu Hồng Tuyến nói:“Thiệp biết chàng để cho Vương Tướng quân báo tin, nhưng thiệp nẳm mơ cũng không có nghĩ đến. Vương Tướng quân cũng tao ngộ bất trắc. Bọn họ tính toán thật rất độc!”
La Sĩ Tín cắn răng lịóỉ: “Bọn họ xác thực tính toán rất độc, ta chỉ cho là có Vương Tướng quân cảnh cáo, Trường Nhạc vưang tạm thời sẽ không có việc gì, không ngờ quân cờ kém một chiêu. Ta lẫn ra khỏi thành Lê Dương, vốn muốn lập tức quay lại Nhạc Thọ. Tuy mất đi Lê Dương, ta hòi lòng có xấu hổ, nhưng ta không thể không đi báo”.
Đậu Hồng Tuyến hai mắt đẫm lệ nói: “Thiệp biết chàng còn sống, thiếp cũng biết chàng chính là người như vậy”.
La Sĩ Tín thờ dài một tiếng, tràn đầy thống khổ, “Nhưng ta sau khi ra khỏi thành khỏng lâu, lại đụng phải một người. Ta lúc ấy một mực đi theo người kia, lại tri hoàn vài ngày, về sau ngẫm lại, quá nùa lại là mưu kế của bọn hắn, đùng người nọ đến hấp dẫn chú ý của ta, kéo dài thòi gian ta quay lại”.
Đậu Hồng Tuyển nghi ngờ nói: “Sĩ Tín, người giết cha thiếp, thật sự là Lý Huyền Bá?”
La Sĩ Tín thống hận nói: “Ta lúc ấy cũng không ở tại Lang Sơn, cho nên không dám khẳng định đám người T ề Khâu là nói thật hay không, nhưng ta hiều rằng tuyệt đối là người cùa Lý Đường. Bời vì Bùi Cù cũng ờ trong tĩận chiến này. người dụ sử ta theo dõi, đúng là người cùa Lý gia đạo”.
“Lý gia đạo? Cũng là người trong cùng một đạo với chàng?” Đậu Hồng Tuvến lường lự
La Sĩ Tín xiết chặt nắm tay, “Không sai. Đáng tiếc ta không có bắt được người nọ. để cho hắn chạy mất”.
“Người nọ tên là gì?” Đậu Hồng Tuyến hòi.
“Hắn gọi là Tống Từ Hiền, người nọ cùng Bái Di Lặc giáo nhản có quan hệ. Lúc trước Lạc Thủy tập kích, cũng có hắn tham dự” La SĩTínthờ dài nói: “Đáng hặn ta những năm này ngây thơ, đến hôm nay mới biết được rất nhiều chân tướng”.
Đậu Hồng Tuyến không hòi La Sĩ Tín làm thế nào biết được những chân tướng àny, ctLỈ quan tâm dưới mắt làm sao bây giờ, “Chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?”
La Sĩ Tín nói: “Ta thật ra vài ngày trước đã đến”.
“Vậy chàng vì sao không sớm đến tìm thiếp?” Đặu Hồng Tuyến khó hiểu hỏi. Không phải phản nàn, chi là ân cần.
“Ta một mực âm thầm xem xét hướng đi” La Sĩ Tín nói: “Hồng Tuyến, Tào Đán cùng mẹ kế của nàng muốn đầu nhập Lý Đường, đơn giản là sớm cùng Lý Hiếu Cơ có liên lạc. Tào Đán lúc trước cũng bị Tiêu Bố Y thu múa qua, bất quá lúc đó tinh hình không rò, cho nên hắn một mực không hề động về phía nào. Hắn chỉ sợ thất tín Tiêu Bố Y, dẫn đến họa sát thân, lúc này mới nghĩ khuyên mẹ kế của nàng tìm nơi nương tựa Lý Đường, về phần Hà Trù, đã sớm có tâm đầu ĩihập vào Lý Đường, những Tùy thần bọn họ, nói ví dụ như Thôi Quân Túc, Ngu Thế Phù. Âu Dương Tuân ba người trước mắt coi trọng đều là Lý Đường, bời vì bọn họ cảm thấy Đông Đô không thích hợp với những cựu thằn như bọn họ. tối hôm qua bọn họ còn cùng một chồ bí mật mưu đồ, tìm cách khi nào thì ròi đi”.
Đậu Hồng Tuyển thần sắc thẫn thờ, còn không biết cục diện mặt ngoài đây đưa khỏng ngớt, đã sớm dấu diếm sóng lớn.
“Vậy chàng chuẩn bị làm thế nào?”
La Sĩ Tín có chút kinh ngạc. “Hồng tuyến, vô luận như thế nào. Lý Đường đều là cừu nhân của chúng ta, bọn họ hại chết cha nàng, những người này lại muốn đầu nhập vào Lý Đường... đương nhiên phải giết! Nàng không đồng ý sao?” Đậu Hồng Tuyến đưa bàn tay len. vuốt ve khuôn mặt ngăm đen cùa La Sĩ Tín, đôi mắt mang lệ nói: “Sĩ Tín, chúng ta đi đi có được không?”
“Đi, đi nơi nào?” La Sĩ Tín khó hiểu hỏi.
“Tùy tiện đi nơi nào cũng được” Đậu Hồng Tuyến buồn bã nói.
“Vậy thù của Trường Nhạc vương không báo sao?” La Sĩ Tín hòi.
Đậu Hồng Tuyển trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.
La Sĩ Tín lúc này mới phát hiện, hắn thật không rõ ràng Đậu Hồng Tuyến. hắn cũng chưa bao giờ thừđi hiểu Đậu Hồng Tuyến!
Đây rốt cuộc là đối với nàng vẫn là sai?
La Sĩ Tín hắn mười bốn tuổi đã đi theo Trương Tu Đà đánh Đỏng dẹp Bắc, bời vì hắn đũng mãnh vô cùng, cao ngạo bất khuất, ngoại trừ Trương tướng quân ra, căn bản không có người có thể ước thúc hắn. Sau khi Trương Tu Đà chết, hắn vốn chuản bị đi theo Trương Tu Đà, nhung lúc này Đậu Hồng Tuyến xuất hiện, khiến cho hắn còn sống, cũng dấy lẻn lừa giận hận đời. Thời gian sau đó, hắn phản lại phản, bốn phía xuôi ngược, chỉ hy vọng có một ngày có thể gặp được Côn Luân, cho dù chết ờ dưới tay Côn Luân cũng không sao. nhưng hắn cuối cùng không có hìn thấy Côn Luân. Lúc này hắn đà bị người trong thiên hạ khinh bi. cho đù quân Hà Bắc đối với hắn, đều tràn đầy khinh thường. Lúc này chi có hai người lựa chọn tin tường hắn, một là Đậu Hồng Tuyến, một chính là Đậu Kiến Đức. Không thể phù nhận là. Đậu Kiến Đức coi trọng hắn là vì Đậu Hồng Tuyền. Nhưng hắn chinh là một người như vậy, vì một cái coi trọng, chết cũng không tiếc. Không có ai so với hắn càng quý trọng phần cảm tinh này, vì cha con Đậu gia, hắn vứt lại tính mạng cũng không sao.
La Sĩ Tín biết mình bị lừa. lại muốn tìm ra chân tướng, nhung hắn hiền nhiên không phải đối thủ của những người kia, nhưng hắn không sợ, hắn cho rằng đơn giản là chi còn đường chết, nhung hắn trải qua ngàn vạn cực khổ, rốt cục tra được một ít chuyện, khi chuẩn bị buông tay một kích, mới phát hiện đã mất lý do để ra tay.
Đậu Hồng Tuyến rốt cuộc có ý tứ gi? La Sĩ Tín nghĩ mài mà khôíig rõ. nhung hắn vô luận nghĩ như thế nào, cũng không cho rằng Đậu Hồng Tuyến sẽ buông tha báo thù.
Không biết qua bao lâu, Đậu Hồng Tuyển rốt cuộẹ ngẳng đầu lên, thấp giọng nói: “Sĩ Tín, mọi người đều ích kỷ..
La Sĩ Tín nhíu mày hòi, “Hồng Tuyển, nàng nói cái gì, ta khỏng hiểu”.
Đậu Hồng Tuyển trong mắt, che một tầng lệ sáng lóng lánh, giống như sương thu đọng lại. La Sĩ Tín nhìn thấy, trong lòng đau đớn co rút. Nếu như có thể. hắn nguyện ý vì người con gái trước mắt này làm bất cứ chuyện gì. nhưng hắn lại không biết có thể làm chuyện gì! Hắn đà nhập vào mê đồ, tìm không thấy phương hướng!
Đậu Hồng Tuyến nói: “Mạng chỉ có một cái, bời vì mạng sống, làm ra chuyện bảo toàn bản thân, cũng không có gi lạ. Chỉ cần bọn họ không làm quá, chỉ cằn bọn họ khỏng hèn hạ thương tổn người bên ngoài, chúng ta có thể tha thú; có đúng không?”
“Ta không biết” La Sĩ Tín hoang mang nóL
Đậu Hồng Tuyển rốt cuộc nói ra bản ý, “Đám người Tào Đán, Âu Dương Tuân, cũng là vì mạng sống mà thôi. Chúng ta có thể nào cường cằu hắn vì cừu hận cha thiếp, đem mạng cùa mình đưa ra? Bọn họ muốn đi, thi để cho bọn họ đi thôi. Chúng ta có thể làm. chính là bảo toàn tính mạng các huynh đệ còn trung tâm, có được không?”
La Sĩ Tín trẵm mặc thật lâu mới nói: “Được, ta nghe theo nàng, nàng rốt cuộc là muốn làm thế nào?”
Đậu Hồng Tuyến nói: “Tô Định Phương hiện tại đầu phục Đông Đô, Tiêu Bố Y cũng không có giết hắn, đối với quân dân Vũ Dương cũng rất tốt”.
“Nàng muốn đằu nhập vào Đông Đô?” La Sĩ Tín hòi, cũng không có phẫn nộ gi.
“Thiệp biết chàng đối với Tiêu Bố Y không có hảo cảm. chàng đến hiện tại nếu tìm nơi nương tựa hắn, có lẽ là chỉ còn đường chết” Đậu Hồng Tuyến nói khẽ.
La Sĩ Tín đột nhiên nở nụ cười, cười rất vui vẻ, “Ta sớm đáng chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết. Chỉ cần nàng quyết định, cho dù phía trước là núi đao biển lừa. ta cũng muốn đi!”
Hắn nói không có nừa phần mỉa mai, thái độ thành khẳn, Đậu Hồng Tuyến trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào.
“Thiệp không thể trơ mắt nhìn chàog đi chịu chết, nhưng thiếp lại chịu kỳ vọng cùa gia phụ, cũng không thể tùy ý để những huynh đệ này đi tìm chết” Đậu Hồng Tuyến nói: “SĩTín, chúng ta đi liên lạc Tô tướng quân, an bài đường lui cho các huynh đệ, sau đó... thiếp và chàng ròi khòi đây, có được không?”
Nàng đùng hết khí lực toàn thân nói ra suy nghĩ. La Sĩ Tín sắc mặt thẫn thờ, lui ra phía sau vài bước hòi: “Vậy thù khôngbáo sao?”
“Chúng ta... căn bản không phải là đối thù cùa Lý Đường” Đậu Hồng Tuyến cắn răng nói: “Sĩ Tín. chúng ta nhường một bước, có được không?” Thấy La Sĩ Tín không nói, Đậu Hồng Tuyến buồn bã nói: “Chàng nhất định cho thíểp rẩt không có cốt khí? Phụ thản bị người giết chết, cũng không muốn báo thù?”
La Sĩ Tín trầm mặc, trầm mặc có đôi khi là đại biểu cam chịu, nhưng hắn không đành lòng thương tổn người duy nhất quan tâm đến hắn trên đời này. Lúc trước cùng Bùi Hành Quảng đại chiến, hắn đột nhiên nghĩ đến Đậu Hồng Tuyến. Cũng là bởi vì ý nghĩ này. khiến cho hắn một lần thất hứa. Chính là một người khiến cho hắn lo lắng như vậy, vô luận làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không phê bình, hắn không có tư cách!
“Lúc trước một khắc thiệp biết chàng ở Lê Dương chết trận, thiếp đà hướng về phía lào thiên gia cầu nguyện” Đậu Hông Tuyến nước mắt lưng tròng nói: “Thiệp cầu nguyện lào thiên gia không cằn phải tàn nhẫn như vậy, cằu nguyện lào thién gia để cho thiểp gặp lại chàng một lần, chỉ cần có thể gặp chàng một lẩn, dù là... dù là... cho đù Đậu Hồng Tuyến thiệp thay chàng chết cũng không sao. Thiệp đến hiện tại... rốt cuộc đà gặp được chàng..
Nàng nói đến đây. đà khóc không thành tiếng, khó có thể cường.
La Sĩ Tín bỗng nhiên ngẳng đầu. nhìn sang Đậu Hồng Tuyến nước măt lung tròng nói: “Cho nên khi nàng một lần nữa gặp ta, tường ông tròi chiếu cố, chỉ sợ bị ông trời khiển trách, cho nên thà rằng chịu người bên ngoài hiểu lầm cùng quở trách, cũng không muốn lại để cho ta lấy thân phạm hiểm? Nàng không sợ chết, sợ là ta đấu không lại bọn họ? Nàng không chịu nói rõ, đơn giản là nàng không muốn ta thêm sự áy náy? Nàng thà rằng để cho ta hiểu lầm. cũng không muốn để cho ta trong lòng khổ sở?”
La Sĩ Tín nói đến đây. đà mắt đà rưng rưng. Đậu Hồng Tuyến rơi lệ không nói gi. La Sĩ Tín bỗng nhiên tiến lên, cầm thật chặt hai tay Đậu Hồng Tuyến, một đòi một thề. “Hồng tuyền. La Sĩ Tín ta cho dù bội bạc, vạn người phi nhổ, tính cách bất thường, cho tới hiện tại, làm sao mà không rò tâm ý cùa nàng?”
Đậu Hồng Tuyển rơi lệ, nhào vào trong ngực La Sĩ Tín, đà không cần nói gì nữa!
Tình lữ đà rõ ràng tâm ý của nàng, nàng đà không oán không hối!
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, ngoải cừa có tiếng bước chân truyền đến. người nọ đóng ờ trước của, gõ vài cái lên cừa.
Đậu Hồng Tuyến lau đi nước mắt hòi. “Ai?”
“Tiểu thư, ta là Đào Hồng” Một người con gái nói: “Phòng nghị sự đà loạn lên rồi. khỏng có người, chi sợ muốn đánh nhau”.
Đậu Hồng Tuyến cả kinh, lúc này mới nhớ rõ vốn muốn đi nghị sự, vội trả lời: “Ngươi đi trước đi. ta lập tức ra ngay”.
Đào Hồng rời đi. Đậu Hồng Tuyến đà trắn tỉnh lại, “Sĩ Tín. thiểp phải đi phòng nghị sự, đem suy nghĩ nói ra. Chàng đợi thiếp!”Nàng cũng không có để cho La Sĩ Tín cùng đi, chỉ là bời vì không có Đậu Kiến Đức, La Sĩ Tín đi cũng chỉ sợ càng kích phát mâu thuẫn.
Nếu là bình thường. La Sĩ Tín quá nừa không chịu, hắn vốn là thẳng tính, thà gày khỏng chịu khom. Nhưng hôm nay thấy Đậu Hồng Tuyến dụng tâm lương khồ. nên cũng không nỡ làm nghịch lại tâm tư cùa nàng, “Vậy... nàng cẩn thận”.
Đậu Hồng Tuyển gật đầu, “Chàng yên tâm”.
Nàng khi đi ra cùa phòng, ưỡn ngực bạt lưng, đã khôi phục tư thế oai hùng hiên ngang của Đậu Hồng Tuyến ngày xưa.
La Sĩ Tín nhìn sang bóng lưng cùa nàng, lòng lại chua xót, lại ngọt ngào. Đến hiện tại, như thế nào cũng đà không còn quan trọng, kim qua thiết mã, chinh chiến vô tình, có thể ra sinh vào tử, còn có cô gái như vậy để bầu bạn, La Sĩ Tín hắn đà cảm ơn ông trời!
Đậu Hồng Tuyển còn chưa tới phòng nghị sự, chợt nghe thấv thanh âm khàn như vịt đực cùa Tào Đán. Lúc trước Tào Đán, Hà Trù hai người ám toán Vương Phục Bảo. Đậu Hồng Tuyến, kết quả bị Vương Phục Bảo vạch trần, giam giữ xuống, về sau Đậu thị đòi người. Đậu Hồng Tuyến không đành lòng ngỗ nghịch ý tứ mẹ kế. thả Tào Đán, chỉ chém Hà Trù.
Trong núi không lão hổ, hầu từ xưng Đại vương, Đậu Kiến Đức vừa chết, Tào Đán lặp tức ngang ngược lên. Đậu Hồng Tuyến chỉ nghe thấy hắn đang chừi ằm lẻn nói: “Tống ài từ, ta cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, cũng đừng trách ta gọt mặt mũi ngươi. Ngươi còn dám nói một câu đi đầu nhập Đông Đô, lăotử sẽ làm thịt ngươi”.
Tống Chính Bổn là mưu thần cùa Đậu Kiến Đức, chỉ là hơi thấp, Tào Đán đà bắt lấy khuyết điểm này. Tống Chính Bổn không kiêu không nịnh nói: “Tào Đán, ở đây hình như không tới phiên ngươi làm chủ?”
Một thanh âmtĩẵm thấp nỏi: “Ta đây có thể làm chủ?”
Không nghe thấy thanh âm Tống Chírih Bổn, trong sảnh cũng yên tình trở lại, Tào Đán cười nói: “Muội muội đương nhiên có thể làm chủ, ờ đây... còn có ai so với muội có thể làm chù?”
Đậu Hồng Tuyển biết đó là thanh âm mẹ kế. không muốn sự tình có biến, bước nhanh đi vào phòng nghị sự, nói khẽ: “Mầu thân đương nhiên có thể làm chủ. nhung mà những người này đi theo phụ thân ra sinh vào từ, chúng ta dù sao cũng phải tìm đường lui cho bọn hắn, bằng không làm sao mà không phụ lòng phụ thân?”
Đậu phu nhân sắc mặt vàng như nến, tướng mạo có thể nói là tầm thường, thấy Đậu Hồng Tuyến mang Đậu Kiến Đức ra, nhíu mày, “Hồng tuyến, con tại sao giờ mới đến? Mọi người cũng đang thảo luận đường ra, con thì tốt rồi, muốn tới thi tới. muốn đi thì đi”.
Đậu Hồng Tuyển trờ ngại bổi phận, cũng không tranh luận. Tào Đán kỳ quái nói: “Hồng tuyến, con nói suy xét mấy ngày, hiện tại đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Khương Dương nổi giận mắng: “Tào Đán, Trường Nhạc vương mất. nhung nơi này cũng không tới phiên ngươi khảo vắn tiểu thư!”
Hắn uy vũ tiến lên, nhìn như muốn ra tay, Đậu Hồng Tuyến nhẹ nhàng giữ chặt Khương Dương ống tay áo, thấy trong phòng nghị sự, quần thần cùng ờ đó. Tề Thiện Hành mặt lộ sầu lo, Tống Chính Bổn, Lăng Kính đều ngượng ngùng. Tào Đán vênh váo tự đắc, Đậu thị mặt âm trầm, Tề Khâu đà qua trợ giúp Lưu Hắc Thát, trước mắt trong phòng nghị sự còn có ba tướng. Cao Thạch Khai, Liêu Phong cùng Khương Dương. Âu Dương Tuân cùng một đám Tùy thần tự biết không có phân lượng, đã sớm đứng ờ góc.
Nghĩ quân Hà Bắc thanh thế mênh mông cuồn cuộn, qua mấy năm cùng giống như quản Ngoà Cương, tan thành mây khói, Đậu Hồng Tuyền âm thẳm lòng chua xót, cố tự trấn định nói: “Trước mắt tuy có Lưu tướng quân đang ác chiến tại Đà Thủy, nhưng ro ràng chúng ta cũng không thể lạc quan. Các muốn phải đi, ta cũng không dám giữ lại. Đi thi có thể mang theo đồ tể nhuyễn của riêng mình, nhưng không thể mang đi người nào! Tống đại nhân. Lăng đại nhân, ta biết các người muốn đi Đông Đô, ta sẽ phái người tống các người đi! Cam đoan đem bọn người bình an đưa đến Đông Đô! Nghĩ tới Tây Lương vương tri nhân thiện nhậm, sẽkhông bạc đãi các người”.
Tống, Lăng hai người mặt lộ vẻ cảm kích, Đậu Hồng Tuyến lại nói: “Âu Dương đại nhân, ta biết các người muốn đi Lý Đường, ta cùng có thể phái người đưa các ngươi đi, nhưng mà kết quả như thế nào, ta không thể cam đoan”.
Đám người Âu Dương Tuân lo lắng khôiig dám nói gì.
Tào Đán nói: “Vậy thi tốt rồị, ngươi đembọn họ đều đưa đi, ta đây làm sao bây giờ?”
Đậu Hồng Tuyến lạnh lùng nói: “Cữu cữu... cái này có thể nói... là một lằn cuối cùng ta gọi người là cữu cữu”.
Đậu thị không vùi nói: “Kiến Đức mất, chẳng lẽ trong nhà này sè không có quy củ?”
Đậu Hồng Tuyến lãnh đạm nói: “Mầu thân, muốn nói quy cù, ta chỉ muốn hòi, vì sao gia phụ chết ờ trên tay người của Lý Đường, cữu cữu cùng người đà không thể chờ đợi được cùng Lý Hiếu Cơ qua lại? Trong mắt người, thực sự có gia phụ?”
Đậu thị cả kinh, Tào Đán sắc mặt tái nhợt, kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Đậu Hồng Tuyển hòi, “Có phải là muốn ta đem thư ra cho các người xem mới được không?”
Nàng tharih âm vừa dứt, trung thần Hà Bắc phẫn nộ. căm tức nhìn hai người Đậu thị. Tào Đán!