Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4-2: Bộ bộ sinh tiền trần (1)
Dịch: CP88
Mẹ ở bên kia điện thoại khen ngợi Thẩm Sách không ngớt.
Nói từ chối người từ nhà lớn đến là vì muốn bồi đắp tình cảm với em gái mới, còn cố ý hỏi khẩu vị thường ngày của cô như thế nào, loại rau mầm đậu xào với rượu kia cũng là hắn hỏi từ trước đó.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, cô nghe thấy tiếng của chú Thẩm: "Anh trai chăm sóc con như thế nào?"
"Rất tốt ạ," cô nói, "Vừa mới nấu đồ ăn khuya cho cháu."
"Như vậy mới đúng là anh em," Chú Thẩm đánh giá, "Ở nhà thằng bé với những người cùng thế hệ là nhỏ tuổi nhất, chưa bao giờ phải chăm sóc người khác, đối với con đúng là rất có kiên nhẫn. Dù sao sau này con chính là đứa nhỏ bé bỏng nhất ở nhà chúng ta rồi."
Chú Thẩm này cô đã gặp mấy lần, tuổi nhỏ hơn ba cô, nhưng lòng dạ cũng sâu hơn rất nhiều.
Ba mẹ ruột cô kết hôn vào cuối thập niên 70, là do trưởng bối sắp đặt, học lực tương đương, tướng mạo đều xuất chúng, xét về gia cảnh thì Thẩm gia cao hơn hẳn nên cuối cùng vẫn tính là mẹ thiệt thòi hơn, gả đi năm mười tám tuổi, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn. Ban đầu trưởng bối trong nhà còn không đồng ý cho ba mẹ ly hôn, chuyện này ngoài ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà thì còn có cả mặt mũi của bọn họ, nhưng bởi vì mẹ khăng khăng cố chấp, năm Thẩm Chiêu Chiêu ba tuổi kiên trì ly hôn, mất thêm mấy năm nữa tay không cất bước sáng lập công ty, làm ra một thành quả hoàn mỹ bàn giao cho gia tộc.
Cũng bởi vậy nên mới được Thẩm công coi trọng, gọi về công ty của gia tộc, thành tiểu bối họ hàng xa duy nhất nắm thực quyền trong tay, cùng với mấy người con trai của Thẩm công cùng nắm giữ chuyện làm ăn, quản lý phương diện bất động sản và sau đó là chuyện kinh doanh sòng bài.
Sự nghiệp đã thành công, tình cảm lại càng không thể bị ràng buộc, rốt cuộc là vì cái gì lại ở độ tuổi bốn mươi này tái hôn đây?
Chú Thẩm này đến tột cùng có chỗ nào hơn người?
Trước khi đến đây, mẹ đã kể cho cô nghe những lời chú Thẩm lúc cầu hôn nói với bà: "Bảo Doanh, suốt một năm qua, mỗi lần phải cách xa nhau mấy ngày tôi đều mơ đến em. Trong mộng không phải cùng nhau mở họp thì cũng là nói chuyện làm ăn, nhiều lúc tôi rất muốn ngắt lời em, hỏi em có muốn ra ngoài đi dạo một chút, cùng uống một tách cà phê hay không. Bởi vậy Bảo Doanh à, tôi nghĩ chi bằng mang những lời nói trong mộng kia bộc bạch ra luôn một lần cho rõ ràng ------- tôi muốn hỏi em, có thể cân nhắc gả cho tôi hay không? Đương nhiên, lấy năng lực, tướng mạo, tài năng và học vấn của em, có thể em sẽ gặp được rất nhiều người còn tốt hơn tôi, trẻ hơn tôi, hoặc là em thậm chí không nghĩ đến chuyện tái hôn. Nhưng tôi vẫn phải thử một lần, hỏi một lần, rằng em có thể lại gả đi một lần hay không?"
......
Tiếng chuông vang lên.
Phát ra từ chiếc điện thoại nội bộ đặt đầu giường.
"Thấy phòng em vẫn còn sáng đèn," ngay khi cô vừa cầm điện thoại lên, hắn đã mở lời trước, "Vừa mới nói chuyện điện thoại xong?"
"Vừa mới cúp ạ, còn nói chuyện với ba anh nữa đấy." Bên cạnh điện thoại nội bộ có một cái ghế Quý phi, cô liền nằm ườn trên đó.
Còn đang nghi ngờ Thẩm Sách làm thế nào mà nhìn thấy được phòng mình sáng đèn.
Hắn ở tầng ba, từ tầng thượng xuống đến tầng ba dĩ nhiên sẽ không đi qua tầng hai của cô.
"Vậy à." Hắn cũng không mấy quan tâm đến chuyện này.
Bỗng nhiên có giọng phụ nữ vang lên, Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng mình nghe nhầm: "Anh có khách hả?"
"Khách?"
Âm thanh lớn dần, tiếng nhạc nền cũng dần tăng cao, là phim, còn có tiếng tàu hỏa chạy trên đường ray, hóa ra là ở phòng chiếu phim.
Thảo nào có thể nhìn thấy đèn ở phòng cô, từ tầng thượng đi xuống phòng chiếu phim đúng là phải đi qua phòng cô.
Ban đầu cô còn nghĩ hai người vẫn đang ở giai đoạn khách khí, trước khi đến giai đoạn quen thân hắn có tìm cô thì cũng chỉ tiện nói vài câu mở màn, sau đó sẽ là chính sự. Hoàn toàn không ngờ, cả một cuộc gọi hai người chỉ nói chuyện phiếm.
Cách một tầng lầu, tán gẫu nửa tiếng, từ thời tiết của Hồng Kông và Macao, đến thực đơn của tiệc cưới, lại đến thời tiết nơi cô theo học, cuộc sống sinh hoạt nội trú ở trường. Còn có cả thời kỳ ban đầu khiến cô quẫn bách không thôi: "Không phải quốc tịch Anh mà qua đó thì sẽ bị yêu cầu theo học ở trường dạy tiếng Pháp, vậy mà mẹ em vừa nghe liền vui vẻ đưa em qua đó."
Ban đầu không thấy hiệu quả gì, sau đó mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè hai chị em gặp nhau sẽ đều nhận ra một điều, tiếng Pháp của cô hoàn toàn không thua kém chị gái theo học ở Pháp là bao, tiếng Anh càng có thể lấn át hơn. Khi đó cô rốt cuộc đã phải thừa nhận khả năng nhìn xa trông rộng của mẹ, sinh sống ở khu song ngữ, trên phương diện ngôn ngữ quả nhiên có ưu thế.
Trò chuyện hồi lâu, Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc phải ôm theo hoài nghi vô cùng lớn, bộ phim kia đến cùng nhạt nhẽo đến mức nào mới có thể khiến hắn phải tìm người vừa xem vừa tán gẫu cùng như vậy, sau đó càng chắc chắn hơn hắn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, dù là một bộ phim có buồn chán đến thế nào thì cũng phải kiên trì đến cùng.
Sau một tiếng, cô không nhịn được hỏi: "Phim còn chưa hết ạ?"
"Đang ở phần 2."
So với tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, cô lo lắng: cũng đến phần 2 rồi, còn chưa ngủ nữa.
"Hay không ạ?"
"Không chú ý lắm, chắc là cũng tạm được."
"Lái xe đưa em đi hóng gió nhé?" Có lẽ hắn cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lơ đãng hỏi.
Bây giờ? Đồng hồ treo tường chỉ hai giờ sáng.
"Không muốn đi?" Bởi vì nói chuyện quá lâu, giọng hắn càng lúc càng đậm thứ từ tính trầm thấp thuộc về phái nam.
Thẩm Chiêu Chiêu do dự: "Chắc là anh không lái xe được đâu." Một tiếng trước mới uống rượu xong mà.
Bên kia trầm mặc.
"Hay là ra bãi biển nhé?" Dù sao cô cũng không buồn ngủ, lên tiếng đề xuất, "Em có thể đi cùng anh."
"Chúng ta đang ở lưng chừng núi, bây giờ xuống núi không tiện."
Cũng đúng.
Cô tưởng rằng cuộc tán gẫu nửa đêm này đến đây là dừng.
"Nói tiếp đi." Rõ ràng hắn còn muốn tiếp tục.
Kết quả đi một vòng tròn lại trở về điểm ban đầu, cách nửa tầng lầu, hai người tiếp tục tán gẫu.
Đêm đó không biết cô làm sao ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trước mắt vẫn là ống nghe màu trắng, bên kia không nghe được động tĩnh.
Đối diện đầu giường là giấy dán tường theo phong cách thủy mặc, giống như thuê người vẽ tay, ánh mặt trời từ rèm cửa mở một nửa soi sáng cả một bức tường, núi sông hùng vĩ nối dài triền miên như hoàn toàn nổi lên khỏi trang giấy, lại càng giống hơn loại tranh khắc gỗ sơn mài.
Cô nhìn bức tranh này, nhìn chăm chú nửa ngày.
Một đêm nấu cháo điện thoại, tất cả đều là những chủ đề trên trời dưới đất không có gì đặc biệt.
Cô mang theo tâm tình phức tạp này đi xuống tầng, vừa vòng xuống cầu thang thì nhìn thấy hai cô gái đang thu dọn trong phòng khách, không thấy bóng dáng Thẩm Sách đâu. Một người đang hút bụi trên tấm thảm nhìn thấy cô, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu thư dậy rồi ạ? Thẩm tiên sinh nói phải đợi cô tỉnh ngủ chúng tôi mới được lên trên."
"Tiểu thư có quần áo cần giặt không ạ?" Một người khác hỏi, "Hay là cùng với tiên sinh, quần áo trên tầng ba đều lấy đi?"
Thẩm Chiêu Chiêu phản ứng lại, hình như họ đã coi cô thành bạn gái của Thẩm Sách.
"Tôi ở tầng hai," cô vội vàng giải thích, "Anh tôi ngủ ở tầng ba, tôi ngủ ở tầng hai."
Đối phương ngây ra mấy giây. Trong thông tin của vị nghiệp chủ này chưa từng ghi chú đến chuyện còn có một vị Thẩm tiểu thư, nhưng cũng rất nhanh, đối phương nhanh chóng mỉm cười gật đầu, giấu đi vẻ mặt lúng túng: "Thật ngại quá, Thẩm tiểu thư, xin hỏi tầng hai có quần áo gì cần giặt không ạ? Còn có, buổi trưa tiểu thư muốn ăn gì có thể nói với chúng tôi."
Trước khi Thẩm Sách rời đi đã bàn giao cho bên quản lý tài sản chú ý đến cơm trưa và trà chiều của cô.
Ban ngày hắn không ở đây, dù sao cũng là tiệc cưới của ba Thẩm, có những vị khách quan trọng cần hắn đích thân đi đón tiếp.
Trước sáu giờ, Thẩm Sách gọi điện về, nói cô đi thang máy thẳng xuống gara. Hắn đã về rồi.
"Chờ em mười phút," cô rất nhanh lại thay đổi, "Năm phút."
Thẩm Chiêu Chiêu dùng năm phút đổi quần áo mặc ở nhà thành chiếc váy cho ngày hè, đi thang máy xuống gara.
Toàn bộ đèn trong gara đều được bật, cửa cuốn cũng mở rộng, bên trong có bốn ô đậu xe.
Chiếc xe đen ngày hôm qua tài xế dùng để chở hai người về đậu ở vị trí ngoài cùng, ba chiếc xe khác đều là kiểu dáng yêu thích của người trẻ tuổi, mà hắn hiện tại đang ngồi trong một chiếc xe màu lam xám. Bởi vì phải tiếp đón khách quý nên trang phục hôm nay cũng trang trọng hơn không ít, ngoài chiếc áo phông mặc trong là một bộ tây trang nhàn nhã, mái tóc ngắn được xử lý cẩn thận qua, gọng kính gác trên sống mũi.
Người cả một ngày nay không thấy mặt rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt, tâm tình cô không tên tốt lên.
"Cười gì?" Tâm trạng hắn nhìn qua có vẻ cũng không tệ.
"Kính không độ," Thẩm Chiêu Chiêu chỉ chỉ cặp kính, từ mặt nghiêng này nhìn đến đúng là có cảm giác kỳ diệu không tả được, "Dụng cụ giả trang thành thục."
Hắn không phủ nhận, một tay đưa ra lấy kính xuống, sau đó đưa cho cô: "Em không nói thì anh cũng quên mất còn có cái này."
Thẩm Chiêu Chiêu tự nhiên nhận lấy, cô có thói quen ngồi ghế cạnh tài xế mỗi lần đi xe của mẹ, công việc trợ thủ cho tài xế cũng tập mãi thành quen, tìm được hộp kính mắt, còn đặc biệt có lòng lấy chiếc khăn màu xám lau qua một lượt mới cất vào rồi đóng lại.
Bởi vì biết cô lần đầu đến cảng, Thẩm Sách đặt ăn cơm tối tại một nhà hàng trên đỉnh núi Thái Bình, sau đó lái xe đến nơi hẹn ở Lan Quế Phường với Lương Cẩm Vinh, tất cả đều là nơi những cô gái tầm tuổi này của cô muốn tới.
Người đến Lan Quế Phường vô cùng đông đúc, bầu không khí mang theo náo nhiệt ồn ã, lại có Lương Cẩm Vinh khuyến khích, Thẩm Chiêu Chiêu hoàn toàn không còn cẩn thận dè dặt như người mới tới, theo thuyết pháp của Lương Cẩm Vinh thì chính là cho cô chút loại đồ uống của "con nít", cũng chỉ là loại cocktail nhìn đẹp chứ uống thì chán chết vậy thôi.
Một bàn tròn nhỏ ngoài trời, nhỏ cực kỳ, ba người ngồi vào tình cờ sẽ đụng chân phải nhau.
Thẩm Chiêu Chiêu nhấp một hớp, bị ánh mắt của Thẩm Sách bắt ngay tại trận.
Cô chột dạ cúi đầu.
"Sao hả? Em gái muốn uống rượu cũng phải quản? Em ấy lớn rồi đấy."
"Hỏi em ấy đi." Hắn cười, liếc cô.
Cô chắp tay đặt trước trán, nhỏ giọng xin tha: "Hôm qua còn có chút lạ lẫm nên mới gạt anh."
Thẩm Sách không nói gì, lắc đầu cười, vẫy tay gọi phục vụ mang ra thêm một ly nữa.
Người phục vụ vừa muốn lấy tiền trên tay hắn, Lương Cẩm Vinh đã đè lại: "Không đi Vạn Lệ nữa hả?"
"Không đi." Thẩm Sách căn bản không có ý định lại chuyển địa điểm.
Lương Cẩm Vinh dở khóc dở cười, cảm thán Thẩm thiếu thật là không nể mặt mũi, còn hoàn toàn lơ đi người đại diện là anh ta đến đón đây. Từ trong lời kể của Lương Cẩm Vinh, Thẩm Chiêu Chiêu mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hóa ra ngay hôm nay trận chính là ở Loan Tử(*), một đám người tụ tập. Mà Lương Cẩm Vinh đến đây theo lệnh áp giải Thẩm Sách qua đó, rất nhiều người đều mong chờ vào chuyến đi này của anh ta.
(*) là một khu vực đô thị nằm ở phía tây của quận Loan Tử trên bờ phía bắc của đảo Hồng Kông
"Con bé còn nhỏ như vậy, sao mà đi được?" Cuối cùng Thẩm Sách nói.
Lương Cẩm Vinh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, em gái của người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, vẫn là thôi đi thì hơn.
Lương Cẩm Vinh rất nhanh liền rời đi, để lại hai người ngồi với nhau.
Người phục vụ đưa rượu tới, cười nói với Thẩm Sách hai ngày nữa là ngày lễ tình nhân, mang theo bạn gái sẽ được giảm giá. Hẳn là đã hiểu nhầm bọn họ thành một đôi tình nhân trẻ tuổi. Thẩm Sách cười cười, như nghe không hiểu nhận lấy rượu của cô ấy, lại cho người phục vụ một tờ tiền boa, nhanh chóng đuổi người đi.
Hắn phải lái xe, cuối cùng cũng chỉ uống soda.
Ly đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu uống nồng độ cũng không cao, không đến nỗi say, nhiều nhất là khiến tâm tình vui vẻ, không nhịn được cười nhiều hơn thường ngày một chút.
Ánh mắt lơ đãng nhận ra cô gái ngồi bàn bên cạnh nhìn sang bên này, ánh mắt dừng trên người hắn.
Liền men theo ánh mắt của cô gái lạ kia cũng muốn nhìn hắn. Thế nhưng ánh mắt chạy được nửa đường thì thu về, nhẹ nhàng đậu trên chiếc ly thủy tinh. Cô nằm nhoài trên cái bàn tròn màu nâu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu vàng chanh bên trong ly thủy tinh đến xuất thần.
Năm cô mười ba hay mười bốn tuổi gì đó, thi thoảng sẽ lơ đãng nhắc đến Thẩm Sách với chị gái, chị gái cô không có ấn tượng nhiều với hắn, dĩ nhiên sẽ là người nghe. Năm cô khoảng mười lăm mười sáu tuổi từng có hai lần mơ đến hắn, tỉnh ngủ lại ngây ngốc ngồi ở đầu giường một hồi lâu.
Khi đó còn nhỏ nên không nghĩ sâu hơn, là tâm tư bí mật của cô gái nhỏ, đối với chị gái mình cũng không nói ra.
Trên thành ly trong suốt có giọt nước chảy xuống, cô thổi phù phù, thử thay đổi quỹ tích chảy xuôi của giọt nước.
Dần dần, xuyên qua chiếc ly thủy tinh thấy được cái cằm của hắn, còn có đường nét nửa khuôn mặt phía dưới.
Nhìn từ dưới lên thế này, thấy thế nào cũng vô cùng đẹp trai.
"Say rồi?" Thẩm Sách hỏi cô.
"Không, không đâu, chỉ có chút đó, thì sao mà say được." Giọng nói mềm mại như nước, còn ngậm theo ý cười.
Hàng lông mày của Thẩm Sách hơi giương lên, không vạch trần cô.
Một câu nói phải tách ra thành từng hơi nhỏ như vậy, dù không say thì xem chừng cũng cách mốc đó chẳng mấy xa nữa.
Bọn họ đến sớm, lúc rời đi mới đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của nơi này. Xung quanh đều là những chàng trai cô gái cầm chai bia đứng bên đường, còn có người đi đường A, B, C, D không ngừng lướt qua. Bọn họ dọc theo con đường nhỏ bên sườn núi đi xuống, người bên cạnh rất nhiều, đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cách đó không xa có một cặp tình nhân đang hôn môi. Cô muốn nhìn, liền thật sự dựa vào chút men say trong người dừng bước, tập trung quan sát.
Bởi vậy nên ngoài dự tính, rất nhanh cô đã bị bốn, năm người đi cùng hướng mời đến quán rượu gần đó.
Không lâu sau thì Thẩm Sách tìm trở về, nhìn cô rất thông minh đứng tại chỗ, không vì men say mà chạy lung tung khắp nơi, điều không thông minh duy nhất chính là hiện tại cô còn đang nhìn cặp nam tóc vàng mỹ nữ tóc đen đang hôn nhau say đắm. Sau đó bị người ta nhận ra, hai người đó đều dừng lại, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi cô em gái nhỏ này, khiến cho Thẩm Sách đứng bên cạnh có cảm giác mình như kẻ dư thừa.
Thẩm Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng nói với hắn, đây là lần thứ ba rồi. Trước đây rất hiếm khi gặp nam nữ hôn nhau, chỉ là cuối cùng cũng thấy khá bình thường. Ở trường nữ sinh ba năm, cô đối với mấy chuyện luyến ái này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.....
Hai người ngồi vào xe, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn ra ngoài, muốn xem mấy người này không coi ai ra gì hôn nhau như thế nào, thậm chí còn thấy được đầu lưỡi tách ra như thế nào, sau đó lại quấn lại ra làm sao.
Thẩm Sách chuyên chú lái xe, không nói những lời thừa thãi.
Xe lái vào gara, lúc cửa cuốn chậm rãi hạ xuống, cô nghiêng người dựa về sau lưng ghế. Thứ âm thanh kim loại chạm đến mặt đất va chạm lung tung trong màng nhĩ, tay cô vuốt nhẹ trên đai an toàn, thoáng thất thần.
Ngày mai hai người chị họ sẽ đến, buổi chiều là ngồi thuyền rời cảng rồi, hai ngày vậy mà trôi qua thật nhanh.
"Đi tắm đi." Thẩm Sách tắt xe, cũng cởi đai an toàn.
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Ngoại trừ mẹ ra, hắn chính là người thứ hai chăm chút cô đến mức đó.
"Chờ điện thoại của anh." Hắn lại nói.
Mẹ ở bên kia điện thoại khen ngợi Thẩm Sách không ngớt.
Nói từ chối người từ nhà lớn đến là vì muốn bồi đắp tình cảm với em gái mới, còn cố ý hỏi khẩu vị thường ngày của cô như thế nào, loại rau mầm đậu xào với rượu kia cũng là hắn hỏi từ trước đó.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, cô nghe thấy tiếng của chú Thẩm: "Anh trai chăm sóc con như thế nào?"
"Rất tốt ạ," cô nói, "Vừa mới nấu đồ ăn khuya cho cháu."
"Như vậy mới đúng là anh em," Chú Thẩm đánh giá, "Ở nhà thằng bé với những người cùng thế hệ là nhỏ tuổi nhất, chưa bao giờ phải chăm sóc người khác, đối với con đúng là rất có kiên nhẫn. Dù sao sau này con chính là đứa nhỏ bé bỏng nhất ở nhà chúng ta rồi."
Chú Thẩm này cô đã gặp mấy lần, tuổi nhỏ hơn ba cô, nhưng lòng dạ cũng sâu hơn rất nhiều.
Ba mẹ ruột cô kết hôn vào cuối thập niên 70, là do trưởng bối sắp đặt, học lực tương đương, tướng mạo đều xuất chúng, xét về gia cảnh thì Thẩm gia cao hơn hẳn nên cuối cùng vẫn tính là mẹ thiệt thòi hơn, gả đi năm mười tám tuổi, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn. Ban đầu trưởng bối trong nhà còn không đồng ý cho ba mẹ ly hôn, chuyện này ngoài ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà thì còn có cả mặt mũi của bọn họ, nhưng bởi vì mẹ khăng khăng cố chấp, năm Thẩm Chiêu Chiêu ba tuổi kiên trì ly hôn, mất thêm mấy năm nữa tay không cất bước sáng lập công ty, làm ra một thành quả hoàn mỹ bàn giao cho gia tộc.
Cũng bởi vậy nên mới được Thẩm công coi trọng, gọi về công ty của gia tộc, thành tiểu bối họ hàng xa duy nhất nắm thực quyền trong tay, cùng với mấy người con trai của Thẩm công cùng nắm giữ chuyện làm ăn, quản lý phương diện bất động sản và sau đó là chuyện kinh doanh sòng bài.
Sự nghiệp đã thành công, tình cảm lại càng không thể bị ràng buộc, rốt cuộc là vì cái gì lại ở độ tuổi bốn mươi này tái hôn đây?
Chú Thẩm này đến tột cùng có chỗ nào hơn người?
Trước khi đến đây, mẹ đã kể cho cô nghe những lời chú Thẩm lúc cầu hôn nói với bà: "Bảo Doanh, suốt một năm qua, mỗi lần phải cách xa nhau mấy ngày tôi đều mơ đến em. Trong mộng không phải cùng nhau mở họp thì cũng là nói chuyện làm ăn, nhiều lúc tôi rất muốn ngắt lời em, hỏi em có muốn ra ngoài đi dạo một chút, cùng uống một tách cà phê hay không. Bởi vậy Bảo Doanh à, tôi nghĩ chi bằng mang những lời nói trong mộng kia bộc bạch ra luôn một lần cho rõ ràng ------- tôi muốn hỏi em, có thể cân nhắc gả cho tôi hay không? Đương nhiên, lấy năng lực, tướng mạo, tài năng và học vấn của em, có thể em sẽ gặp được rất nhiều người còn tốt hơn tôi, trẻ hơn tôi, hoặc là em thậm chí không nghĩ đến chuyện tái hôn. Nhưng tôi vẫn phải thử một lần, hỏi một lần, rằng em có thể lại gả đi một lần hay không?"
......
Tiếng chuông vang lên.
Phát ra từ chiếc điện thoại nội bộ đặt đầu giường.
"Thấy phòng em vẫn còn sáng đèn," ngay khi cô vừa cầm điện thoại lên, hắn đã mở lời trước, "Vừa mới nói chuyện điện thoại xong?"
"Vừa mới cúp ạ, còn nói chuyện với ba anh nữa đấy." Bên cạnh điện thoại nội bộ có một cái ghế Quý phi, cô liền nằm ườn trên đó.
Còn đang nghi ngờ Thẩm Sách làm thế nào mà nhìn thấy được phòng mình sáng đèn.
Hắn ở tầng ba, từ tầng thượng xuống đến tầng ba dĩ nhiên sẽ không đi qua tầng hai của cô.
"Vậy à." Hắn cũng không mấy quan tâm đến chuyện này.
Bỗng nhiên có giọng phụ nữ vang lên, Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng mình nghe nhầm: "Anh có khách hả?"
"Khách?"
Âm thanh lớn dần, tiếng nhạc nền cũng dần tăng cao, là phim, còn có tiếng tàu hỏa chạy trên đường ray, hóa ra là ở phòng chiếu phim.
Thảo nào có thể nhìn thấy đèn ở phòng cô, từ tầng thượng đi xuống phòng chiếu phim đúng là phải đi qua phòng cô.
Ban đầu cô còn nghĩ hai người vẫn đang ở giai đoạn khách khí, trước khi đến giai đoạn quen thân hắn có tìm cô thì cũng chỉ tiện nói vài câu mở màn, sau đó sẽ là chính sự. Hoàn toàn không ngờ, cả một cuộc gọi hai người chỉ nói chuyện phiếm.
Cách một tầng lầu, tán gẫu nửa tiếng, từ thời tiết của Hồng Kông và Macao, đến thực đơn của tiệc cưới, lại đến thời tiết nơi cô theo học, cuộc sống sinh hoạt nội trú ở trường. Còn có cả thời kỳ ban đầu khiến cô quẫn bách không thôi: "Không phải quốc tịch Anh mà qua đó thì sẽ bị yêu cầu theo học ở trường dạy tiếng Pháp, vậy mà mẹ em vừa nghe liền vui vẻ đưa em qua đó."
Ban đầu không thấy hiệu quả gì, sau đó mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè hai chị em gặp nhau sẽ đều nhận ra một điều, tiếng Pháp của cô hoàn toàn không thua kém chị gái theo học ở Pháp là bao, tiếng Anh càng có thể lấn át hơn. Khi đó cô rốt cuộc đã phải thừa nhận khả năng nhìn xa trông rộng của mẹ, sinh sống ở khu song ngữ, trên phương diện ngôn ngữ quả nhiên có ưu thế.
Trò chuyện hồi lâu, Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc phải ôm theo hoài nghi vô cùng lớn, bộ phim kia đến cùng nhạt nhẽo đến mức nào mới có thể khiến hắn phải tìm người vừa xem vừa tán gẫu cùng như vậy, sau đó càng chắc chắn hơn hắn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, dù là một bộ phim có buồn chán đến thế nào thì cũng phải kiên trì đến cùng.
Sau một tiếng, cô không nhịn được hỏi: "Phim còn chưa hết ạ?"
"Đang ở phần 2."
So với tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, cô lo lắng: cũng đến phần 2 rồi, còn chưa ngủ nữa.
"Hay không ạ?"
"Không chú ý lắm, chắc là cũng tạm được."
"Lái xe đưa em đi hóng gió nhé?" Có lẽ hắn cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lơ đãng hỏi.
Bây giờ? Đồng hồ treo tường chỉ hai giờ sáng.
"Không muốn đi?" Bởi vì nói chuyện quá lâu, giọng hắn càng lúc càng đậm thứ từ tính trầm thấp thuộc về phái nam.
Thẩm Chiêu Chiêu do dự: "Chắc là anh không lái xe được đâu." Một tiếng trước mới uống rượu xong mà.
Bên kia trầm mặc.
"Hay là ra bãi biển nhé?" Dù sao cô cũng không buồn ngủ, lên tiếng đề xuất, "Em có thể đi cùng anh."
"Chúng ta đang ở lưng chừng núi, bây giờ xuống núi không tiện."
Cũng đúng.
Cô tưởng rằng cuộc tán gẫu nửa đêm này đến đây là dừng.
"Nói tiếp đi." Rõ ràng hắn còn muốn tiếp tục.
Kết quả đi một vòng tròn lại trở về điểm ban đầu, cách nửa tầng lầu, hai người tiếp tục tán gẫu.
Đêm đó không biết cô làm sao ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trước mắt vẫn là ống nghe màu trắng, bên kia không nghe được động tĩnh.
Đối diện đầu giường là giấy dán tường theo phong cách thủy mặc, giống như thuê người vẽ tay, ánh mặt trời từ rèm cửa mở một nửa soi sáng cả một bức tường, núi sông hùng vĩ nối dài triền miên như hoàn toàn nổi lên khỏi trang giấy, lại càng giống hơn loại tranh khắc gỗ sơn mài.
Cô nhìn bức tranh này, nhìn chăm chú nửa ngày.
Một đêm nấu cháo điện thoại, tất cả đều là những chủ đề trên trời dưới đất không có gì đặc biệt.
Cô mang theo tâm tình phức tạp này đi xuống tầng, vừa vòng xuống cầu thang thì nhìn thấy hai cô gái đang thu dọn trong phòng khách, không thấy bóng dáng Thẩm Sách đâu. Một người đang hút bụi trên tấm thảm nhìn thấy cô, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu thư dậy rồi ạ? Thẩm tiên sinh nói phải đợi cô tỉnh ngủ chúng tôi mới được lên trên."
"Tiểu thư có quần áo cần giặt không ạ?" Một người khác hỏi, "Hay là cùng với tiên sinh, quần áo trên tầng ba đều lấy đi?"
Thẩm Chiêu Chiêu phản ứng lại, hình như họ đã coi cô thành bạn gái của Thẩm Sách.
"Tôi ở tầng hai," cô vội vàng giải thích, "Anh tôi ngủ ở tầng ba, tôi ngủ ở tầng hai."
Đối phương ngây ra mấy giây. Trong thông tin của vị nghiệp chủ này chưa từng ghi chú đến chuyện còn có một vị Thẩm tiểu thư, nhưng cũng rất nhanh, đối phương nhanh chóng mỉm cười gật đầu, giấu đi vẻ mặt lúng túng: "Thật ngại quá, Thẩm tiểu thư, xin hỏi tầng hai có quần áo gì cần giặt không ạ? Còn có, buổi trưa tiểu thư muốn ăn gì có thể nói với chúng tôi."
Trước khi Thẩm Sách rời đi đã bàn giao cho bên quản lý tài sản chú ý đến cơm trưa và trà chiều của cô.
Ban ngày hắn không ở đây, dù sao cũng là tiệc cưới của ba Thẩm, có những vị khách quan trọng cần hắn đích thân đi đón tiếp.
Trước sáu giờ, Thẩm Sách gọi điện về, nói cô đi thang máy thẳng xuống gara. Hắn đã về rồi.
"Chờ em mười phút," cô rất nhanh lại thay đổi, "Năm phút."
Thẩm Chiêu Chiêu dùng năm phút đổi quần áo mặc ở nhà thành chiếc váy cho ngày hè, đi thang máy xuống gara.
Toàn bộ đèn trong gara đều được bật, cửa cuốn cũng mở rộng, bên trong có bốn ô đậu xe.
Chiếc xe đen ngày hôm qua tài xế dùng để chở hai người về đậu ở vị trí ngoài cùng, ba chiếc xe khác đều là kiểu dáng yêu thích của người trẻ tuổi, mà hắn hiện tại đang ngồi trong một chiếc xe màu lam xám. Bởi vì phải tiếp đón khách quý nên trang phục hôm nay cũng trang trọng hơn không ít, ngoài chiếc áo phông mặc trong là một bộ tây trang nhàn nhã, mái tóc ngắn được xử lý cẩn thận qua, gọng kính gác trên sống mũi.
Người cả một ngày nay không thấy mặt rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt, tâm tình cô không tên tốt lên.
"Cười gì?" Tâm trạng hắn nhìn qua có vẻ cũng không tệ.
"Kính không độ," Thẩm Chiêu Chiêu chỉ chỉ cặp kính, từ mặt nghiêng này nhìn đến đúng là có cảm giác kỳ diệu không tả được, "Dụng cụ giả trang thành thục."
Hắn không phủ nhận, một tay đưa ra lấy kính xuống, sau đó đưa cho cô: "Em không nói thì anh cũng quên mất còn có cái này."
Thẩm Chiêu Chiêu tự nhiên nhận lấy, cô có thói quen ngồi ghế cạnh tài xế mỗi lần đi xe của mẹ, công việc trợ thủ cho tài xế cũng tập mãi thành quen, tìm được hộp kính mắt, còn đặc biệt có lòng lấy chiếc khăn màu xám lau qua một lượt mới cất vào rồi đóng lại.
Bởi vì biết cô lần đầu đến cảng, Thẩm Sách đặt ăn cơm tối tại một nhà hàng trên đỉnh núi Thái Bình, sau đó lái xe đến nơi hẹn ở Lan Quế Phường với Lương Cẩm Vinh, tất cả đều là nơi những cô gái tầm tuổi này của cô muốn tới.
Người đến Lan Quế Phường vô cùng đông đúc, bầu không khí mang theo náo nhiệt ồn ã, lại có Lương Cẩm Vinh khuyến khích, Thẩm Chiêu Chiêu hoàn toàn không còn cẩn thận dè dặt như người mới tới, theo thuyết pháp của Lương Cẩm Vinh thì chính là cho cô chút loại đồ uống của "con nít", cũng chỉ là loại cocktail nhìn đẹp chứ uống thì chán chết vậy thôi.
Một bàn tròn nhỏ ngoài trời, nhỏ cực kỳ, ba người ngồi vào tình cờ sẽ đụng chân phải nhau.
Thẩm Chiêu Chiêu nhấp một hớp, bị ánh mắt của Thẩm Sách bắt ngay tại trận.
Cô chột dạ cúi đầu.
"Sao hả? Em gái muốn uống rượu cũng phải quản? Em ấy lớn rồi đấy."
"Hỏi em ấy đi." Hắn cười, liếc cô.
Cô chắp tay đặt trước trán, nhỏ giọng xin tha: "Hôm qua còn có chút lạ lẫm nên mới gạt anh."
Thẩm Sách không nói gì, lắc đầu cười, vẫy tay gọi phục vụ mang ra thêm một ly nữa.
Người phục vụ vừa muốn lấy tiền trên tay hắn, Lương Cẩm Vinh đã đè lại: "Không đi Vạn Lệ nữa hả?"
"Không đi." Thẩm Sách căn bản không có ý định lại chuyển địa điểm.
Lương Cẩm Vinh dở khóc dở cười, cảm thán Thẩm thiếu thật là không nể mặt mũi, còn hoàn toàn lơ đi người đại diện là anh ta đến đón đây. Từ trong lời kể của Lương Cẩm Vinh, Thẩm Chiêu Chiêu mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hóa ra ngay hôm nay trận chính là ở Loan Tử(*), một đám người tụ tập. Mà Lương Cẩm Vinh đến đây theo lệnh áp giải Thẩm Sách qua đó, rất nhiều người đều mong chờ vào chuyến đi này của anh ta.
(*) là một khu vực đô thị nằm ở phía tây của quận Loan Tử trên bờ phía bắc của đảo Hồng Kông
"Con bé còn nhỏ như vậy, sao mà đi được?" Cuối cùng Thẩm Sách nói.
Lương Cẩm Vinh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, em gái của người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, vẫn là thôi đi thì hơn.
Lương Cẩm Vinh rất nhanh liền rời đi, để lại hai người ngồi với nhau.
Người phục vụ đưa rượu tới, cười nói với Thẩm Sách hai ngày nữa là ngày lễ tình nhân, mang theo bạn gái sẽ được giảm giá. Hẳn là đã hiểu nhầm bọn họ thành một đôi tình nhân trẻ tuổi. Thẩm Sách cười cười, như nghe không hiểu nhận lấy rượu của cô ấy, lại cho người phục vụ một tờ tiền boa, nhanh chóng đuổi người đi.
Hắn phải lái xe, cuối cùng cũng chỉ uống soda.
Ly đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu uống nồng độ cũng không cao, không đến nỗi say, nhiều nhất là khiến tâm tình vui vẻ, không nhịn được cười nhiều hơn thường ngày một chút.
Ánh mắt lơ đãng nhận ra cô gái ngồi bàn bên cạnh nhìn sang bên này, ánh mắt dừng trên người hắn.
Liền men theo ánh mắt của cô gái lạ kia cũng muốn nhìn hắn. Thế nhưng ánh mắt chạy được nửa đường thì thu về, nhẹ nhàng đậu trên chiếc ly thủy tinh. Cô nằm nhoài trên cái bàn tròn màu nâu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu vàng chanh bên trong ly thủy tinh đến xuất thần.
Năm cô mười ba hay mười bốn tuổi gì đó, thi thoảng sẽ lơ đãng nhắc đến Thẩm Sách với chị gái, chị gái cô không có ấn tượng nhiều với hắn, dĩ nhiên sẽ là người nghe. Năm cô khoảng mười lăm mười sáu tuổi từng có hai lần mơ đến hắn, tỉnh ngủ lại ngây ngốc ngồi ở đầu giường một hồi lâu.
Khi đó còn nhỏ nên không nghĩ sâu hơn, là tâm tư bí mật của cô gái nhỏ, đối với chị gái mình cũng không nói ra.
Trên thành ly trong suốt có giọt nước chảy xuống, cô thổi phù phù, thử thay đổi quỹ tích chảy xuôi của giọt nước.
Dần dần, xuyên qua chiếc ly thủy tinh thấy được cái cằm của hắn, còn có đường nét nửa khuôn mặt phía dưới.
Nhìn từ dưới lên thế này, thấy thế nào cũng vô cùng đẹp trai.
"Say rồi?" Thẩm Sách hỏi cô.
"Không, không đâu, chỉ có chút đó, thì sao mà say được." Giọng nói mềm mại như nước, còn ngậm theo ý cười.
Hàng lông mày của Thẩm Sách hơi giương lên, không vạch trần cô.
Một câu nói phải tách ra thành từng hơi nhỏ như vậy, dù không say thì xem chừng cũng cách mốc đó chẳng mấy xa nữa.
Bọn họ đến sớm, lúc rời đi mới đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của nơi này. Xung quanh đều là những chàng trai cô gái cầm chai bia đứng bên đường, còn có người đi đường A, B, C, D không ngừng lướt qua. Bọn họ dọc theo con đường nhỏ bên sườn núi đi xuống, người bên cạnh rất nhiều, đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cách đó không xa có một cặp tình nhân đang hôn môi. Cô muốn nhìn, liền thật sự dựa vào chút men say trong người dừng bước, tập trung quan sát.
Bởi vậy nên ngoài dự tính, rất nhanh cô đã bị bốn, năm người đi cùng hướng mời đến quán rượu gần đó.
Không lâu sau thì Thẩm Sách tìm trở về, nhìn cô rất thông minh đứng tại chỗ, không vì men say mà chạy lung tung khắp nơi, điều không thông minh duy nhất chính là hiện tại cô còn đang nhìn cặp nam tóc vàng mỹ nữ tóc đen đang hôn nhau say đắm. Sau đó bị người ta nhận ra, hai người đó đều dừng lại, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi cô em gái nhỏ này, khiến cho Thẩm Sách đứng bên cạnh có cảm giác mình như kẻ dư thừa.
Thẩm Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng nói với hắn, đây là lần thứ ba rồi. Trước đây rất hiếm khi gặp nam nữ hôn nhau, chỉ là cuối cùng cũng thấy khá bình thường. Ở trường nữ sinh ba năm, cô đối với mấy chuyện luyến ái này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.....
Hai người ngồi vào xe, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn ra ngoài, muốn xem mấy người này không coi ai ra gì hôn nhau như thế nào, thậm chí còn thấy được đầu lưỡi tách ra như thế nào, sau đó lại quấn lại ra làm sao.
Thẩm Sách chuyên chú lái xe, không nói những lời thừa thãi.
Xe lái vào gara, lúc cửa cuốn chậm rãi hạ xuống, cô nghiêng người dựa về sau lưng ghế. Thứ âm thanh kim loại chạm đến mặt đất va chạm lung tung trong màng nhĩ, tay cô vuốt nhẹ trên đai an toàn, thoáng thất thần.
Ngày mai hai người chị họ sẽ đến, buổi chiều là ngồi thuyền rời cảng rồi, hai ngày vậy mà trôi qua thật nhanh.
"Đi tắm đi." Thẩm Sách tắt xe, cũng cởi đai an toàn.
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Ngoại trừ mẹ ra, hắn chính là người thứ hai chăm chút cô đến mức đó.
"Chờ điện thoại của anh." Hắn lại nói.