Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Tiểu Linh Ngư cũng áp tai nghe ngóng như hắn, nhưng chàng bình tĩnh hơn.
Quả có tiếng động bên trên vọng xuống, nhiều loại tiếng động.
Tự nhiên Tiêu Mê Mê phải phẫn nộ, hẳn là nàng phải nhảy choi choi, nàng phải hét, phải la, phải mắng, rồi gọi, nàng có thể phát tác như vậy suốt nửa ngày trời.
Tiểu Linh Ngư không nghe rõ một tiếng nào, song chàng ức đoán cũng hiểu chẳng sai lắm.
Nghe ngóng một lúc, chàng thốt:
- Theo ta nhận xét, thì nàng không nghĩ là chúng ta chui xuống đây!
Giang Ngọc Lang tiếp:
- Điều đó thì ta đã nhận xét từ hơn một năm nay rồi, chẳng khi nào nàng tưởng tượng được là ta chui vào đống phân mà trốn. Nếu mất ta, nàng sẽ cho là ta do theo một lối nào khác mà trốn mất. Tuy nhiên, cái nấp hầm ác ôn kia...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Trong lúc giận dữ, nàng có lưu tâm làm quái gì đến nắp hầm? Mà nàng có lục soát nơi nào, cứ lục, nhất định là nàng chẳng đến hầm phân đâu!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Cầu trời, khẩn phật, cho lời tiên đoán của ngươi được đúng! Được đúng thì còn gì hơn?
Hắn dừng lại một chút, đoạn tiếp:
- Chỉ cần nàng đừng tìm thấy chúng ta sớm. Chắc chắn, là nàng sẽ không ở trên đó lâu. Người ta đã chết hết, người ta đã đi hết, thì nàng còn ở đó với ai? Nàng phải trốn tịch mịch chứ! Nàng sẽ đi nơi khác...
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng vậy! Nàng sẽ đi, đi để tìm một số người khác đưa về đây, lúc đó thì nàng sẽ không còn tịch mịch nữa, nàng sẽ an hưởng ngôi vua, quanh quẩn với bọn phi tần đực!
Giang Ngọc Lang chớp ngời ánh mắt:
- Đợi nàng đi rồi, chúng ta ung dung lên, chúng ta thong thả đi!
Tiểu Linh Ngư nhìn hắn:
- Ngươi biết cái lối đi bí mật của nàng chăng? Phải biết mới thoát đi được chứ.
Giang Ngọc Lang cười nhẹ:
- Trên thế gian, chẳng có sự bí mật nào được bảo trì vĩnh viễn!
Tiểu Linh Ngư cũng cười:
- Được rồi, chúng ta cứ đợi. Nhưng phải đến bao lâu?
Giang Ngọc Lang đáp:
- Nửa tháng!
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Nửa tháng! Cũng được! Ở trong lòng đất nửa tháng, kể ra cũng là một cái thú!
Thử hỏi trên đời, có ai hưởng cái thú nghỉ mát trong lòng đất chăng?
Rồi chàng nằm xuống, mắt chớp chớp, miệng cười hì hì.
- Bất quá... ta không thể giải huyệt đạo cho ngươi! Ta nhận lỗi trước đó nhé!
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Trời! Ngươi làm vậy sao?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Không thể không vậy được! Ngươi cũng hiểu chứ, hai chúng ta, phải ở cạnh nhau ngày đêm, suốt thời gian dài dù ta không ác tâm, cũng phải dè dặt, đương nhiên ta phải đề phòng ngươi!
Chàng cười tiếp luôn:
- Ta quên cho ngươi biết, là với thủ pháp điểm huyệt của ta, ngươi cố tự giải cách nào cũng vô ich. Ngươi đừng làm gì hết thế mà khỏe đấy! Cứ để như vậy đến lúc là ta giải khai cho.
Địa động như hang rắn, Giang Ngọc Lang ốm quá, bò bò như con rắn từ trên miệng hầm chổng ngược xuống, giống con rắn đã đành, bây giờ hắn ngủ, hắn nằm khoanh lại, càng giống rắn hơn lúc bò.
Người ngủ nằm khoanh như rắn, trên thế gian này chắc hẳn là chẳng có nhiều, bởi ngủ như thế thì có thư thái gì? Nếu sự sống kéo dài với cách ngủ đó liên tục thì sự sống hết thú vị rồi, và cách ngủ đó đúng là một hình phạt.
Tiểu Linh Ngư cũng ngủ.
Trước khi ngủ, chàng đã ăn một đoạn dồi, làm mấy vốc cơm khô, uống một ít rượu.
Chàng có vẻ ngủ say, da mặt ửng hồng.
Chàng ngủ thật, hay giả vờ? Điều đó chỉ có chàng biết chứ Giang Ngọc Lang thì đúng là ngủ giả.
Bởi chốc chốc, hắn hé mắt nhìn gương mặt hồng của Tiểu Linh Ngư.
Động, tự nhiên phải tối, dù là ngày hay đêm, nơi vách động có một cái lổ, trong cái lổ có một ngọn đèn nhỏ, đủ soi sáng lòng động.
Phải nhìn nhận Giang Ngọc Lang chuẩn bị rất chu đáo, hắn đã di chuyển xuống động đủ tất cả mọi thứ dùng.
Và dưới ánh sánh lờ mờ đó, hắn nhìn Tiểu Linh Ngư.
Hắn đếm hơi thở, để tính toán người đó, ngủ thật hay ngủ giả. Nếu ngủ thật thì hơi thở đều đặn, không lúc gấp lúc chậm, lúc nặng, lúc nhẹ Hắn phải đếm đến số bốn ngàn, vì hắn phòng bị Tiểu Linh Ngư kiên nhẫn dám gắng gượng giữ hơi thở đều đều, để đánh lừa hắn với giấc ngủ giả.
Rồi hắn kiểm tra lại đôi chân, nắn nót từng đường gân, từng đường mạch.
Hắn mắng thầm:
- Tiểu quỷ nói đúng! Chẳng biết tiểu quỷ dùng thủ pháp của môn phái nào mà ác độc như thế! Ta không làm sao tự giải khai huyệt đạo được!
Có lẽ Tiểu Linh Ngư nghĩ rằng Giang Ngọc Lang không còn đi đứng được, nên chẳng còn phải sợ hắn, nên chàng ngủ say, an nhiên mà ngủ.
Giang Ngọc Lang phải tin là Tiểu Linh Ngư ngủ say, bởi hắn đã đếm hơn bốn ngàn rồi, mà hơi thở của Tiểu Linh Ngư vẫn đều đều.
Hắn lộ vẻ cương quyết, hắn từ từ đưa tay ra.
Tiểu Linh Ngư cứ thở đều. Và chàng bắt đầu ngáy.
Giang Ngọc Lang nhìn chàng, bây giờ thì hắn mở to mắt hơn trước, tay hắn đưa tới, cương quyết hơn trước.
Tay hắn sắp đến gần Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư ngáy to hơn một chút.
Bỗng Giang Ngọc Lang chuyển hướng bàn tay, thay vì vươn thẳng tới Tiểu Linh Ngư, hắn chênh lên, với lấy vội một quyển sách, mở sách ra, lấy một mảnh giấy, trả sách về chỗ cũ.
Mảnh giấy đó, hắn gấp lại, gấp hết sức nhỏ, gấp đến lúc không còn làm sao nhỏ hơn được nữa, hắn mới thôi.
Rồi hắn tìm chỗ giấu.
Thoạt đầu hắn định nhét nó trong giày, sau đó nghĩ lại, hắn nhét vào tóc.
Xong công việc, hắn thở phào, rồi hắn thở dài theo mấy tiếng, đoạn nhắm mắt lại.
Hắn ngủ.
Hắn nhắm mắt một lúc. Tiểu Linh Ngư mở mắt ra. Chàng mở to, chứ không hí hí như Giang Ngọc Lang.
Chàng nhìn gương mặt Giang Ngọc Lang, dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt hắn trắng nhợt đến thê thảm.
Trong ánh mắt của Tiểu Linh Ngư, có cái vẻ cười khinh ngạo.
Ánh mắt đó như nói lên câu nói này:
- Qua mặt ta sau nổi, tiểu quỷ? Chẳng bao giờ tiểu quỷ lừa ta được! Càng tìm cách lừa, càng tốn công vô ích.
Đến lượt Giang Ngọc Lang thở đều đều, chừng như hắn sắp ngáy lên.
Tiểu Linh Ngư đứng lên.
Có thể trước đó, Giang Ngọc Lang không bị điểm huyệt, cũng đứng lên, vì hắn quá tin tưởng là Tiểu Linh Ngư ngủ say, hắn cần gì dè dặt cực độ?
Bây giờ cũng tin tưởng như vậy, Tiểu Linh Ngư mới đứng lên, Chàng sè bàn tay, rà bên trên mặt Giang Ngọc Lang, rà qua, rà lại hơn mười mấy lần.
Giang Ngọc Lang vẫn thở đều.
Con tiểu hồ ly quá nhọc, ngủ thật sự rồi.
Tiểu Linh Ngư đưa hai ngón tay ra, nhón nhón vào mí tóc Giang Ngọc Lang, nhưng hai ngón tay chưa chạm vào tóc hắn, chàng đổi hướng, điểm vào huyệt ngủ của hắn.
Bỗng Giang Ngọc Lang thở dài thốt:
- Muốn lấy, cứ lấy, hà tất phải điểm huyệt ta? Điểm bao nhiêu huyệt rồi, chưa đủ sao, lại còn muốn điểm thêm?
Tiểu Linh Ngư giật mình:
- Thế ra, ngươi ngủ giả!
Giang Ngọc Lang nhếch nụ cười khổ:
- Chung chạ với con người như ngươi, ta ngủ làm sao được?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Khá lắm tiểu quỷ! Cái cách ngủ giả của ngươi tuyệt diệu quá chừng! Ta vẫn bị ngươi lừa được như thường.
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Khi ngươi, khi ta! Lúc ta, lúc ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Hay! Hay! Thôi được rồi, bây giờ cho ta xem vật gì trong tóc ngươi đó! Được không?
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Ta có thể nói là không được chăng?
Hắn cười thảm, đưa tay lên mí tóc, rút mảnh giấy, tay hắn rung rung.
Hắn trân trọng mảnh giấy đó vô cùng, bây giờ cũng phải trao cho Tiểu Linh Ngư.
Không thể phản kháng vì dù có phản kháng cũng chẳng toại nguyện, thì phản kháng làm gì, vừa bị đánh đau, vừa vô ích?
Hắn thở dài, thấp giọng thốt:
- Chẳng biết tổ tông của ta làm ăn như thế nào mà khuyết đức quá độ, để cái hậu quả đến đời ta, xui khiến ta gặp ngươi!
Tiểu Linh Ngư hết sức kỳ quái.
Chàng tự hỏi, mảnh giấy đó, có chứa đựng sự bí mật gì, mà hắn quí trọng như thế?
Chàng cho rằng, một sự bí mật nào, được Giang Ngọc Lang bảo trì như vậy, hẳn là cái bí mật đó chẳng thể tầm thường.
Chàng vừa hồi hộp vừa mở mảnh giấy đó ra...
Nhưng, nhìn thoáng qua, chàng bật cười khan.
Giang Ngọc Lang giương tròn mắt, hỏi:
- Ngươi đắc ý lắm, phải không?
Tiểu Linh Ngư gật đầu luôn mấy lượt:
- Phải! Phải! Ta đắc ý lắm!
Giang Ngọc Lang nghiến răng:
- Xem được cái bí mật đó chắc là ngươi đắc ý lắm là phải rồi! Ta dám quyết là suốt đời ngươi, chẳng bao giờ ngươi thấy được một vật quý như thế!
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Chắc vậy! Mảnh giấy này giá trị vô song!
Chàng vừa thốt, vừa xé mảnh giấy, làm hai, làm bốn, làm tám, đến lúc những mảnh vụn quá, chàng không thể xé được nữa mới thôi.
Giang Ngọc Lang chưa bao giờ kinh hãi như lần này.
Mặt hắn biến sắc đáng sợ. Hắn run run giọng, kêu lên:
- Ngươi... Trời!... Ngươi... ngươi làm gì thế?
Tiểu Linh Ngư thong thả cười thốt:
- Chẳng biết tổ tiên ngươi làm ăn thế nào, mà để cái đức lại cho ngươi quá lớn!
Âm chất đó lớn lắm, nên xui ngươi gặp ta!
Giang Ngọc Lang cười như mếu:
- Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi làm thế? Ngươi có biết giá trị của mảnh giấy đó chăng?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Tự nhiên là ta phải biết chứ?
Giang Ngọc Lang hằn hộc:
- Đã biết, mà ngươi còn hủy diệt nó! Ngươi điên à?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Chẳng những ta biết giá trị của nó, mà ta lại còn trông thấy nữa kìa!... Chính ta cũng đã có một mảnh như vậy!
Giang Ngọc Lang sửng sốt:
- Ngươi... ngươi cũng có một mảnh như vậy?
Tiểu Linh Ngư vẫn cười hì hì:
- Chẳng những ta đã có một mảnh, mà chính ta cũng đã tìm đến nơi chôn giấu bảo tàng nữa kia!
Thì ra, đó là bức Tàng Bửu Đồ, một thứ với bức của Thiết Tâm Nam.
Bức của hắn, giống bức của Thiết Tâm Nam, không sai một nét nhỏ. Bức địa đồ đã hại chẳng biết bao nhiêu người rồi, từ Quan Ngọai và Trung Thổ, trên mọi nẻo đường, tập trung về Nga My sơn!
Đương nhiên, Giang Ngọc Lang nào biết được những bí ẩn trong bức địa đồ, hắn sững sờ nhìn Tiểu Linh Ngư.
Một lúc lâu hắn hỏi:
- Ngươi không lừa ta? Thật sự ngươi có đến tận nơi?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ta lừa ngươi có lợi gì cho ta?
Giang Ngọc Lang vụt thở dồn, hỏi tiếp:
- Bức địa đồ đó, ngươi nói là đã có trong tay ngươi. Bây giờ nó ở đâu?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Trước hết, ngươi hãy cho ta biết, bức địa đồ đó, đến tay ngươi trong trường hợp nào. Nói đi, rồi ta sẽ đáp câu hỏi của ngươi!
Giang Ngọc Lang nắm chặt đôi tay, vạt áo của hắn bị nắm tay vò cứng:
- Ta nói rồi, ngươi sẽ cho ta biết? Thật vậy chăng?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Nếu ta lừa ngươi, thì ta không là người đó, ta là một con rùa quạ, không hơn, không kém!
Giang Ngọc Lang thở gấp hơn trước, hắn đắn đo rõ rệt, hắn khẩn trương, lại có vẻ tức uất.
Cuối cùng hắn đáp:
- Ta đánh cắp bức địa đồ trong phòng của gia gia ta!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Do đâu phụ thân ngươi có nó?
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Ta không biết được! Thật sự ta không biết!
Hắn xác nhận một lần nữa, sợ Tiểu Linh Ngư không tin hắn.
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc:
- Ngươi nói phải! Ta nghe, phụ thân ngươi là một nhân vật thành danh, bức địa đồ này hẳn là người nào đó trao cho phụ thân ngươi. Không ngờ, cha tốt phước, có một đứa con như ngươi!
Chàng lắc đầu, thở dài rồi tiếp:
- Con mà lấy trộm đồ của cha, thì đúng là loạn đời rồi! Đời chưa loạn, thì hẳn là chỉ có mỗi một ngươi trên thế gian dám làm cái việc đó!
Guang Ngọc Lang thoáng đỏ mặt.
Người ta thoáng đỏ mặt thì chẳng có gì lạ, chứ hắn mà thoáng đỏ mặt, thì phải là một sự phi thường, bởi gương mặt hắn dù lấy sơn đỏ mà phết vào, phết mỏng chắc không thành màu.
Gương mặt của hắn trắng nhợt đáng sợ, nó đỏ được, hẳn là cái thẹn của hắn phải lên cao lắm!
Hắn ấp úng:
- Ta nghĩ... chẳng có gì quan trọng... ta...
Tiểu Linh Ngư chận lại:
- Ngươi quyết tâm đoạt cho kỳ được bức địa đồ, thành ra cả đến cha ngươi, ngươi cũng phủ nhận luôn! Rồi một mình ngươi, len lén ly gia, âm thầm len lõi đến Nga My sơn! Trời không giúp phương tiện cho phường bất hiếu, xui khiến ngươi sa vào tay Tiêu Mê Mê!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Thời vận bất tề! Cho nên, ma đưa lối, quỷ đưa đường, ta gặp phải con yêu cái!
Chứ nếu không thì...
Tiểu Ngu Nhi cười mỉa:
- Gặp con yêu cái đó, là phúc bảy mươi đời ngươi đấy! Không có nàng, hẳn ngươi đã táng mạng rồi!
Giang Ngọc Lang kinh ngạc:
- Tại sao?
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười:
- Chẳng những may cho ngươi, mà còn may luôn cho phụ thân ngươi! Ngươi nhờ gặp Tiêu Mê Mê mà thoát chết, còn phụ thân ngươi nhờ ngươi mà thoát chết! Phụ thân ngươi suýt bị lừa!
Giang Ngọc Lang trố mắt:
- Bị lừa?
Tiểu Ngư Nhi trầm giọng:
- Cho ngươi biết, bức địa đồ đó là vật giả, mà một vật giả thì đáng bao đồng tiền chứ? Người tạo ra bức địa đồ đó, có dụng ý là câu dẫn nhiều cao thủ đi tìm báu vật, đến một nơi nào đó, tương tàn, tương sát lẫn nhau, không kể những vụ thanh toán lẫn nhau dọc đường, để đoạt bức địa đồ!
Giang Ngọc Lang sững sờ lâu lắm, mới hỏi:
- Người đó là ai?
Tiểu Ngư Nhi căm hờn:
- Ta có biết người đó là ai? Song, nhất định ta phải tìm gặp cho kỳ được người đó!
Ta sẽ giết y, không phải để trừ một mối hại cho đại chúng, mà là vì y lừa ta, kẻ lừa ta thì kẻ đó phải chết với ta!
Giang Ngọc Lang lẩm nhẩm:
- Thảo nào mà ngươi chẳng hỏi do ta đâu mà có bức địa đồ! Thảo nào...
Bỗng, có tiếng ai đó hét, gọi từ trong địa đạo, vọng đến:
- Giang Ngọc Lang, Giang Linh Ngư! Các ngươi có ở dưới đó hay không?
Đương nhiên chính Tiêu Mê Mê gọi họ.
Tiểu Ngư Nhi, Giang Ngọc Lang nghe điện lạnh chạy khắp mình, cả hai thu hình lại, im thinh thít.
Tiêu Mê Mê gọi, hét một lúc, rồi bật cười khanh khách:
- Các ngươi có nín lặng cũng vô ích. Ta đã biết các ngươi nấp ở dưới đó.
Giang Ngọc Lang rung người:
- Nàng... nàng lừa chúng ta đây!
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu:
- Không lừa đâu. Đúng là nàng đã đến tại nấp hầm rồi, có lẽ nàng đang xuống cũng nên, bởi tiếng nói của nàng vang rõ quá, nàng phải ở gần chúng ta lắm lắm!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Cái nấp hầm! Ta biết lắm! Chính cái nấp hầm hại chết chúng ta!
Tiểu Ngư Nhi cũng thở dài:
- Lợi hại thật! Con yêu cái đó quả đáng sợ.
Tiêu Mê Mê lại gọi lên oang oang:
- Giang Ngọc Lang, Giang Ngọc Lang ơi! Ngươi là một thiên tài đó. Nghĩ ra được một chỗ nấp như thế, hẳn phải là một thiên tài đấy! Song ngươi không sợ mùi phẩn sao?
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười:
- Ngươi nghe đó không? Nàng cũng cho ngươi là một thiên tài!
Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:
- Trong trường hợp này, mà ngươi cũng cười được nữa sao?
Tiểu Ngư Nhi điềm nhiên:
- Ngươi cứ nghĩ kỹ xem, tại sao ta không cười được?
Giang Ngọc Lang lại hừ một tiếng nữa:
- Ngươi không sợ nàng vào tận nơi đây?
Tiểu Ngư Nhi cứ cười:
- Dù nàng có lợi hại đến đâu, mặc nàng, chúng ta hai người ở đây chờ sẵn, bò vào là chúng ta hạ thủ liền, sợ gì chứ?
Giang Ngọc Lang suy nghĩ một chút, đoạn cười lên:
- Phải! Nàng từ chỗ sáng vào, ta từ chỗ tối ra, tối thấy sáng, sáng không thấy tối, ta có lợi hơn...
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Nói là nói vậy, chứ làm gì nàng dám vào! Bất quá, nàng đứng bên ngoài, chờ đợi, mà dù nàng có chờ đơi., hẳn cũng chẳng chờ lâu, khi nàng bỏ đi chúng ta sẽ ra.
Tiêu Mê Mê lại gọi:
- Hai tiểu quỷ ra đi thôi!
Tiểu Ngư Nhi bất thình lình, hét lên:
- Ngươi là con lão quỷ, lão quỷ vào đây, tiểu quỷ chờ đây!
Tiêu Mê Mê trầm giọng:
- Hai ngươi chẳng chịu ra?
Tiểu Ngư Nhi cũng trầm trọng:
- Sao ngươi chẳng chịu vào?
Tiêu Mê Mê bật cười khanh khách:
- Các ngươi định chết thúi?
Tiểu Ngư Nhi cười lớn hơn nàng:
- Ngươi yên trí, mùi thúi không làm chết ta đâu! Ở đây sung sướng chán! Có dồi cơm này, có rượu này, nếu ngươi thấy hứng cứ vào, làm một vài chén với bọn ta đi!
Tiêu Mê Mê cười hì hì:
- Các ngươi không sợ thúi, chứ ta thì sợ ghê đi!
Rồi nàng tiếp:
- Hà huống, ta không hy vọng các ngươi trở lên.
Tiểu Ngư Nhi cười vang:
- Thật vậy à?
Tiêu Mê Mê đáp:
- Các ngươi lên đây, ta nổi giận, ta có thể xé xác các ngươi, các người chết như thế là chết sướng, mà ta thì không muốn các ngươi chết sướng!
Tiểu Ngư Nhi cười lớn hơn chút nữa:
- Ngươi có cách gì làm cho bọn ta...
Bỗng chàng ngưng cười. Đúng hơn, chàng không còn cười thành tiếng nổi.
Tiêu Mê Mê hì hì:
- Cười lên đi chứ, tiểu quỷ! Sao ngươi không cười nữa?
Giang Ngọc Lang đang mỉm cười đó, liền tắt nụ cười, rồi biến sắc mặt luôn.
Cả hai cùng gọi to:
- Tiêu cô nương!... Tiêu cô nương!...
Không còn một âm thanh nào vọng xuống.
Tiểu Ngư Nhi và Giang Ngọc Lang cùng nhìn nhau, da mặt như màu đất.
Một tiếng ầm vang lên, tiếp theo đó, những tiếng bịch bịch khác vang theo.
Giang Ngọc Lang buông thõng đầu, ngẹo bên cổ, thở dài:
- Xong! Thế là xong!...
Tiểu Ngư Nhi căm hận:
- Độc! Độc thật!... Tối độc phụ nhân tâm! Đáng lý chúng ta phải nghĩ điều đó!
Giang Ngọc Lang cười thảm:
- Bây giờ thì chẳng cần gì nấp hầm nữa rồi!...
Bỗng, Tiểu Ngư Nhi phấn khởi tinh thần, cao giọng thốt:
- Nàng bít lối này, chúng ta moi lối khác!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Moi chỗ nào? Nàng sẽ dùng sắt, dùng đá, bít bên trên, bít lan rộng khỏi miệng hầm xa, mà quanh đây là đá, chúng ta moi theo ngả nào? Moi ngay lối trên? Moi đá có thể lủng, song moi sắt có lủng được không? Ngươi có thể moi đá trong một đường dài ngàn trượng, lên thẳng đỉnh núi chăng?
Tiểu Ngư Nhi quả quyết:
- Moi lên không được, ta moi xuống, moi ngang!
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Vô ích! Đừng mơ cái chuyện đó mà chết mất với ảo tưởng!
Tiểu Ngư Nhi xuống tinh thần. Chàng thừ người một lúc lâu.
Rồi chàng giải huyệt cho Giang Ngọc Lang, đoạn cười khổ, thốt:
- Ta tưởng ngươi chẳng còn lý do gì chọc giận ta nữa...
Giang Ngọc Lang không mừng vì được giải thoát, tâm hồn như xa vắng. Hắn lẩm nhẩm:
- Nửa tháng!... Nửa tháng thôi!... Rồi cũng chết! Chết tại đây!
Tiểu Ngư Nhi vỗ tay lên đầu hắn cười khuyến khích:
- Đừng tuyệt vọng! Đừng bi quan! Ít nhất chúng ta cũng sống được mười lăm ngày nữa! Chính ta đây, đã tưởng là mình chết mấy lần, thế mà vẫn sống như thường. Trong mười lăm hôm, biết đâu chúng ta tìm được phương pháp tự cứu?
Chàng làm tĩnh ngoài mặt, chứ trong lòng là cả một cuộn tơ rối.
Giang Ngọc Lang đã bất động lâu lắm rồi, có thể hơn ba khắc thời gian. Hắn ngồi lỳ một chỗ, mắt mở to, đôi mi cứng như không khép xuống được, Chẳng rõ hắn nghĩ gì.
Tiểu Ngư Nhi lấy vò rượu, rót đều, uống đều, uống đến bảy tám chén. Giang Ngọc Lang chẳng hề trông thấy.
Chàng uống một chén, cười mấy tiếng, uống tiếp một chén nữa, thở dài mấy tiếng, cứ thế mà cười, mà thở dài.
Rồi chàng lẩm nhẩm:
- Đã biết mình thế nào cũng chết, mà không uống rượu, thì quả thật là một ngốc tử.
Giang Ngọc Lang trừng mắt lớn hơn trước, nhưng không nói gí.
Tiểu Ngư Nhi tiếp:
- Ngươi sợ chết? Sợ đến đỗi không nghĩ đến nói năng gì cả?
Giang Ngọc Lang lạnh lùng:
- Phải, ta sợ chết!
Tiểu Ngư Nhi uống cạn một chén rượu, rồi hỏi:
- Ngươi cho rằng ta không sợ chết?
Chàng bật cười khan, vừa cười vừa tiếp:
- Ta sợ chết như thường, chỉ có những ngốc tử mới không sợ chết, hay chỉ có những kẻ điên mà thôi. Tuy nhiên biết mình không khỏi chết, thì còn sợ làm quái gì nữa?
Chàng rót thêm một chén rượu, uống cạn rồi lẩm nhẩm:
- Ta biết cái cảm giác hiện tại của ngươi, cái cảm giác của kẻ chờ chết. Chính ta cũng đã từng trải qua những phút giây như ngươi, nhưng ta lại không chết. Chẳng lẽ bây giờ lại phải chết thật sự sao? Chìm sâu trong nước ta không chết, xông xáo trong lửa ta không chết, nhiễm độc ta không chết, nhảy hố ta không chết, chẳng lẽ ta chết đói? Ta chưa hề biết cái tư vị của chết đói, nếu có dịp thưởng thức, thì thú biết bao!
Giang Ngọc Lang nhìn chàng, vì uống mãi nên gương mặt chàng xanh dờn.
Chàng tiếp:
- Điều duy nhất đáng tiếc là chúng ta chết sớm quá, bây giờ ta mới hối hận là đã bỏ lỡ cái dịp hưởng thú phong lưu bên cạnh Tiêu Mê Mê! Uổng quá! Rất uổng!
Chàng đứng lên, bước đi xềnh xàng.
Guang Ngọc Lang buông gọn:
- Ngươi say rồi!
Tiểu Ngư Nhi cười hì hì:
- Chết say là sướng nhất! Làm con quỷ say sướng hơn làm con quỷ đói!
Giang Ngọc Lang vụt đứng lên đánh tới một chưởng vào cần cổ chàng.
Hắn nhỏ người, lướt nhanh, thủ pháp lại nhanh, xuất chưởng với tất cả căm hờn, hắn cầm chắc là Tiểu Ngư Nhi phải mất mạng.
Quả có tiếng động bên trên vọng xuống, nhiều loại tiếng động.
Tự nhiên Tiêu Mê Mê phải phẫn nộ, hẳn là nàng phải nhảy choi choi, nàng phải hét, phải la, phải mắng, rồi gọi, nàng có thể phát tác như vậy suốt nửa ngày trời.
Tiểu Linh Ngư không nghe rõ một tiếng nào, song chàng ức đoán cũng hiểu chẳng sai lắm.
Nghe ngóng một lúc, chàng thốt:
- Theo ta nhận xét, thì nàng không nghĩ là chúng ta chui xuống đây!
Giang Ngọc Lang tiếp:
- Điều đó thì ta đã nhận xét từ hơn một năm nay rồi, chẳng khi nào nàng tưởng tượng được là ta chui vào đống phân mà trốn. Nếu mất ta, nàng sẽ cho là ta do theo một lối nào khác mà trốn mất. Tuy nhiên, cái nấp hầm ác ôn kia...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Trong lúc giận dữ, nàng có lưu tâm làm quái gì đến nắp hầm? Mà nàng có lục soát nơi nào, cứ lục, nhất định là nàng chẳng đến hầm phân đâu!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Cầu trời, khẩn phật, cho lời tiên đoán của ngươi được đúng! Được đúng thì còn gì hơn?
Hắn dừng lại một chút, đoạn tiếp:
- Chỉ cần nàng đừng tìm thấy chúng ta sớm. Chắc chắn, là nàng sẽ không ở trên đó lâu. Người ta đã chết hết, người ta đã đi hết, thì nàng còn ở đó với ai? Nàng phải trốn tịch mịch chứ! Nàng sẽ đi nơi khác...
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng vậy! Nàng sẽ đi, đi để tìm một số người khác đưa về đây, lúc đó thì nàng sẽ không còn tịch mịch nữa, nàng sẽ an hưởng ngôi vua, quanh quẩn với bọn phi tần đực!
Giang Ngọc Lang chớp ngời ánh mắt:
- Đợi nàng đi rồi, chúng ta ung dung lên, chúng ta thong thả đi!
Tiểu Linh Ngư nhìn hắn:
- Ngươi biết cái lối đi bí mật của nàng chăng? Phải biết mới thoát đi được chứ.
Giang Ngọc Lang cười nhẹ:
- Trên thế gian, chẳng có sự bí mật nào được bảo trì vĩnh viễn!
Tiểu Linh Ngư cũng cười:
- Được rồi, chúng ta cứ đợi. Nhưng phải đến bao lâu?
Giang Ngọc Lang đáp:
- Nửa tháng!
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Nửa tháng! Cũng được! Ở trong lòng đất nửa tháng, kể ra cũng là một cái thú!
Thử hỏi trên đời, có ai hưởng cái thú nghỉ mát trong lòng đất chăng?
Rồi chàng nằm xuống, mắt chớp chớp, miệng cười hì hì.
- Bất quá... ta không thể giải huyệt đạo cho ngươi! Ta nhận lỗi trước đó nhé!
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Trời! Ngươi làm vậy sao?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Không thể không vậy được! Ngươi cũng hiểu chứ, hai chúng ta, phải ở cạnh nhau ngày đêm, suốt thời gian dài dù ta không ác tâm, cũng phải dè dặt, đương nhiên ta phải đề phòng ngươi!
Chàng cười tiếp luôn:
- Ta quên cho ngươi biết, là với thủ pháp điểm huyệt của ta, ngươi cố tự giải cách nào cũng vô ich. Ngươi đừng làm gì hết thế mà khỏe đấy! Cứ để như vậy đến lúc là ta giải khai cho.
Địa động như hang rắn, Giang Ngọc Lang ốm quá, bò bò như con rắn từ trên miệng hầm chổng ngược xuống, giống con rắn đã đành, bây giờ hắn ngủ, hắn nằm khoanh lại, càng giống rắn hơn lúc bò.
Người ngủ nằm khoanh như rắn, trên thế gian này chắc hẳn là chẳng có nhiều, bởi ngủ như thế thì có thư thái gì? Nếu sự sống kéo dài với cách ngủ đó liên tục thì sự sống hết thú vị rồi, và cách ngủ đó đúng là một hình phạt.
Tiểu Linh Ngư cũng ngủ.
Trước khi ngủ, chàng đã ăn một đoạn dồi, làm mấy vốc cơm khô, uống một ít rượu.
Chàng có vẻ ngủ say, da mặt ửng hồng.
Chàng ngủ thật, hay giả vờ? Điều đó chỉ có chàng biết chứ Giang Ngọc Lang thì đúng là ngủ giả.
Bởi chốc chốc, hắn hé mắt nhìn gương mặt hồng của Tiểu Linh Ngư.
Động, tự nhiên phải tối, dù là ngày hay đêm, nơi vách động có một cái lổ, trong cái lổ có một ngọn đèn nhỏ, đủ soi sáng lòng động.
Phải nhìn nhận Giang Ngọc Lang chuẩn bị rất chu đáo, hắn đã di chuyển xuống động đủ tất cả mọi thứ dùng.
Và dưới ánh sánh lờ mờ đó, hắn nhìn Tiểu Linh Ngư.
Hắn đếm hơi thở, để tính toán người đó, ngủ thật hay ngủ giả. Nếu ngủ thật thì hơi thở đều đặn, không lúc gấp lúc chậm, lúc nặng, lúc nhẹ Hắn phải đếm đến số bốn ngàn, vì hắn phòng bị Tiểu Linh Ngư kiên nhẫn dám gắng gượng giữ hơi thở đều đều, để đánh lừa hắn với giấc ngủ giả.
Rồi hắn kiểm tra lại đôi chân, nắn nót từng đường gân, từng đường mạch.
Hắn mắng thầm:
- Tiểu quỷ nói đúng! Chẳng biết tiểu quỷ dùng thủ pháp của môn phái nào mà ác độc như thế! Ta không làm sao tự giải khai huyệt đạo được!
Có lẽ Tiểu Linh Ngư nghĩ rằng Giang Ngọc Lang không còn đi đứng được, nên chẳng còn phải sợ hắn, nên chàng ngủ say, an nhiên mà ngủ.
Giang Ngọc Lang phải tin là Tiểu Linh Ngư ngủ say, bởi hắn đã đếm hơn bốn ngàn rồi, mà hơi thở của Tiểu Linh Ngư vẫn đều đều.
Hắn lộ vẻ cương quyết, hắn từ từ đưa tay ra.
Tiểu Linh Ngư cứ thở đều. Và chàng bắt đầu ngáy.
Giang Ngọc Lang nhìn chàng, bây giờ thì hắn mở to mắt hơn trước, tay hắn đưa tới, cương quyết hơn trước.
Tay hắn sắp đến gần Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư ngáy to hơn một chút.
Bỗng Giang Ngọc Lang chuyển hướng bàn tay, thay vì vươn thẳng tới Tiểu Linh Ngư, hắn chênh lên, với lấy vội một quyển sách, mở sách ra, lấy một mảnh giấy, trả sách về chỗ cũ.
Mảnh giấy đó, hắn gấp lại, gấp hết sức nhỏ, gấp đến lúc không còn làm sao nhỏ hơn được nữa, hắn mới thôi.
Rồi hắn tìm chỗ giấu.
Thoạt đầu hắn định nhét nó trong giày, sau đó nghĩ lại, hắn nhét vào tóc.
Xong công việc, hắn thở phào, rồi hắn thở dài theo mấy tiếng, đoạn nhắm mắt lại.
Hắn ngủ.
Hắn nhắm mắt một lúc. Tiểu Linh Ngư mở mắt ra. Chàng mở to, chứ không hí hí như Giang Ngọc Lang.
Chàng nhìn gương mặt Giang Ngọc Lang, dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt hắn trắng nhợt đến thê thảm.
Trong ánh mắt của Tiểu Linh Ngư, có cái vẻ cười khinh ngạo.
Ánh mắt đó như nói lên câu nói này:
- Qua mặt ta sau nổi, tiểu quỷ? Chẳng bao giờ tiểu quỷ lừa ta được! Càng tìm cách lừa, càng tốn công vô ích.
Đến lượt Giang Ngọc Lang thở đều đều, chừng như hắn sắp ngáy lên.
Tiểu Linh Ngư đứng lên.
Có thể trước đó, Giang Ngọc Lang không bị điểm huyệt, cũng đứng lên, vì hắn quá tin tưởng là Tiểu Linh Ngư ngủ say, hắn cần gì dè dặt cực độ?
Bây giờ cũng tin tưởng như vậy, Tiểu Linh Ngư mới đứng lên, Chàng sè bàn tay, rà bên trên mặt Giang Ngọc Lang, rà qua, rà lại hơn mười mấy lần.
Giang Ngọc Lang vẫn thở đều.
Con tiểu hồ ly quá nhọc, ngủ thật sự rồi.
Tiểu Linh Ngư đưa hai ngón tay ra, nhón nhón vào mí tóc Giang Ngọc Lang, nhưng hai ngón tay chưa chạm vào tóc hắn, chàng đổi hướng, điểm vào huyệt ngủ của hắn.
Bỗng Giang Ngọc Lang thở dài thốt:
- Muốn lấy, cứ lấy, hà tất phải điểm huyệt ta? Điểm bao nhiêu huyệt rồi, chưa đủ sao, lại còn muốn điểm thêm?
Tiểu Linh Ngư giật mình:
- Thế ra, ngươi ngủ giả!
Giang Ngọc Lang nhếch nụ cười khổ:
- Chung chạ với con người như ngươi, ta ngủ làm sao được?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Khá lắm tiểu quỷ! Cái cách ngủ giả của ngươi tuyệt diệu quá chừng! Ta vẫn bị ngươi lừa được như thường.
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Khi ngươi, khi ta! Lúc ta, lúc ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Hay! Hay! Thôi được rồi, bây giờ cho ta xem vật gì trong tóc ngươi đó! Được không?
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Ta có thể nói là không được chăng?
Hắn cười thảm, đưa tay lên mí tóc, rút mảnh giấy, tay hắn rung rung.
Hắn trân trọng mảnh giấy đó vô cùng, bây giờ cũng phải trao cho Tiểu Linh Ngư.
Không thể phản kháng vì dù có phản kháng cũng chẳng toại nguyện, thì phản kháng làm gì, vừa bị đánh đau, vừa vô ích?
Hắn thở dài, thấp giọng thốt:
- Chẳng biết tổ tông của ta làm ăn như thế nào mà khuyết đức quá độ, để cái hậu quả đến đời ta, xui khiến ta gặp ngươi!
Tiểu Linh Ngư hết sức kỳ quái.
Chàng tự hỏi, mảnh giấy đó, có chứa đựng sự bí mật gì, mà hắn quí trọng như thế?
Chàng cho rằng, một sự bí mật nào, được Giang Ngọc Lang bảo trì như vậy, hẳn là cái bí mật đó chẳng thể tầm thường.
Chàng vừa hồi hộp vừa mở mảnh giấy đó ra...
Nhưng, nhìn thoáng qua, chàng bật cười khan.
Giang Ngọc Lang giương tròn mắt, hỏi:
- Ngươi đắc ý lắm, phải không?
Tiểu Linh Ngư gật đầu luôn mấy lượt:
- Phải! Phải! Ta đắc ý lắm!
Giang Ngọc Lang nghiến răng:
- Xem được cái bí mật đó chắc là ngươi đắc ý lắm là phải rồi! Ta dám quyết là suốt đời ngươi, chẳng bao giờ ngươi thấy được một vật quý như thế!
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Chắc vậy! Mảnh giấy này giá trị vô song!
Chàng vừa thốt, vừa xé mảnh giấy, làm hai, làm bốn, làm tám, đến lúc những mảnh vụn quá, chàng không thể xé được nữa mới thôi.
Giang Ngọc Lang chưa bao giờ kinh hãi như lần này.
Mặt hắn biến sắc đáng sợ. Hắn run run giọng, kêu lên:
- Ngươi... Trời!... Ngươi... ngươi làm gì thế?
Tiểu Linh Ngư thong thả cười thốt:
- Chẳng biết tổ tiên ngươi làm ăn thế nào, mà để cái đức lại cho ngươi quá lớn!
Âm chất đó lớn lắm, nên xui ngươi gặp ta!
Giang Ngọc Lang cười như mếu:
- Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi làm thế? Ngươi có biết giá trị của mảnh giấy đó chăng?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Tự nhiên là ta phải biết chứ?
Giang Ngọc Lang hằn hộc:
- Đã biết, mà ngươi còn hủy diệt nó! Ngươi điên à?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Chẳng những ta biết giá trị của nó, mà ta lại còn trông thấy nữa kìa!... Chính ta cũng đã có một mảnh như vậy!
Giang Ngọc Lang sửng sốt:
- Ngươi... ngươi cũng có một mảnh như vậy?
Tiểu Linh Ngư vẫn cười hì hì:
- Chẳng những ta đã có một mảnh, mà chính ta cũng đã tìm đến nơi chôn giấu bảo tàng nữa kia!
Thì ra, đó là bức Tàng Bửu Đồ, một thứ với bức của Thiết Tâm Nam.
Bức của hắn, giống bức của Thiết Tâm Nam, không sai một nét nhỏ. Bức địa đồ đã hại chẳng biết bao nhiêu người rồi, từ Quan Ngọai và Trung Thổ, trên mọi nẻo đường, tập trung về Nga My sơn!
Đương nhiên, Giang Ngọc Lang nào biết được những bí ẩn trong bức địa đồ, hắn sững sờ nhìn Tiểu Linh Ngư.
Một lúc lâu hắn hỏi:
- Ngươi không lừa ta? Thật sự ngươi có đến tận nơi?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ta lừa ngươi có lợi gì cho ta?
Giang Ngọc Lang vụt thở dồn, hỏi tiếp:
- Bức địa đồ đó, ngươi nói là đã có trong tay ngươi. Bây giờ nó ở đâu?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Trước hết, ngươi hãy cho ta biết, bức địa đồ đó, đến tay ngươi trong trường hợp nào. Nói đi, rồi ta sẽ đáp câu hỏi của ngươi!
Giang Ngọc Lang nắm chặt đôi tay, vạt áo của hắn bị nắm tay vò cứng:
- Ta nói rồi, ngươi sẽ cho ta biết? Thật vậy chăng?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Nếu ta lừa ngươi, thì ta không là người đó, ta là một con rùa quạ, không hơn, không kém!
Giang Ngọc Lang thở gấp hơn trước, hắn đắn đo rõ rệt, hắn khẩn trương, lại có vẻ tức uất.
Cuối cùng hắn đáp:
- Ta đánh cắp bức địa đồ trong phòng của gia gia ta!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Do đâu phụ thân ngươi có nó?
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Ta không biết được! Thật sự ta không biết!
Hắn xác nhận một lần nữa, sợ Tiểu Linh Ngư không tin hắn.
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một lúc:
- Ngươi nói phải! Ta nghe, phụ thân ngươi là một nhân vật thành danh, bức địa đồ này hẳn là người nào đó trao cho phụ thân ngươi. Không ngờ, cha tốt phước, có một đứa con như ngươi!
Chàng lắc đầu, thở dài rồi tiếp:
- Con mà lấy trộm đồ của cha, thì đúng là loạn đời rồi! Đời chưa loạn, thì hẳn là chỉ có mỗi một ngươi trên thế gian dám làm cái việc đó!
Guang Ngọc Lang thoáng đỏ mặt.
Người ta thoáng đỏ mặt thì chẳng có gì lạ, chứ hắn mà thoáng đỏ mặt, thì phải là một sự phi thường, bởi gương mặt hắn dù lấy sơn đỏ mà phết vào, phết mỏng chắc không thành màu.
Gương mặt của hắn trắng nhợt đáng sợ, nó đỏ được, hẳn là cái thẹn của hắn phải lên cao lắm!
Hắn ấp úng:
- Ta nghĩ... chẳng có gì quan trọng... ta...
Tiểu Linh Ngư chận lại:
- Ngươi quyết tâm đoạt cho kỳ được bức địa đồ, thành ra cả đến cha ngươi, ngươi cũng phủ nhận luôn! Rồi một mình ngươi, len lén ly gia, âm thầm len lõi đến Nga My sơn! Trời không giúp phương tiện cho phường bất hiếu, xui khiến ngươi sa vào tay Tiêu Mê Mê!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Thời vận bất tề! Cho nên, ma đưa lối, quỷ đưa đường, ta gặp phải con yêu cái!
Chứ nếu không thì...
Tiểu Ngu Nhi cười mỉa:
- Gặp con yêu cái đó, là phúc bảy mươi đời ngươi đấy! Không có nàng, hẳn ngươi đã táng mạng rồi!
Giang Ngọc Lang kinh ngạc:
- Tại sao?
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười:
- Chẳng những may cho ngươi, mà còn may luôn cho phụ thân ngươi! Ngươi nhờ gặp Tiêu Mê Mê mà thoát chết, còn phụ thân ngươi nhờ ngươi mà thoát chết! Phụ thân ngươi suýt bị lừa!
Giang Ngọc Lang trố mắt:
- Bị lừa?
Tiểu Ngư Nhi trầm giọng:
- Cho ngươi biết, bức địa đồ đó là vật giả, mà một vật giả thì đáng bao đồng tiền chứ? Người tạo ra bức địa đồ đó, có dụng ý là câu dẫn nhiều cao thủ đi tìm báu vật, đến một nơi nào đó, tương tàn, tương sát lẫn nhau, không kể những vụ thanh toán lẫn nhau dọc đường, để đoạt bức địa đồ!
Giang Ngọc Lang sững sờ lâu lắm, mới hỏi:
- Người đó là ai?
Tiểu Ngư Nhi căm hờn:
- Ta có biết người đó là ai? Song, nhất định ta phải tìm gặp cho kỳ được người đó!
Ta sẽ giết y, không phải để trừ một mối hại cho đại chúng, mà là vì y lừa ta, kẻ lừa ta thì kẻ đó phải chết với ta!
Giang Ngọc Lang lẩm nhẩm:
- Thảo nào mà ngươi chẳng hỏi do ta đâu mà có bức địa đồ! Thảo nào...
Bỗng, có tiếng ai đó hét, gọi từ trong địa đạo, vọng đến:
- Giang Ngọc Lang, Giang Linh Ngư! Các ngươi có ở dưới đó hay không?
Đương nhiên chính Tiêu Mê Mê gọi họ.
Tiểu Ngư Nhi, Giang Ngọc Lang nghe điện lạnh chạy khắp mình, cả hai thu hình lại, im thinh thít.
Tiêu Mê Mê gọi, hét một lúc, rồi bật cười khanh khách:
- Các ngươi có nín lặng cũng vô ích. Ta đã biết các ngươi nấp ở dưới đó.
Giang Ngọc Lang rung người:
- Nàng... nàng lừa chúng ta đây!
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu:
- Không lừa đâu. Đúng là nàng đã đến tại nấp hầm rồi, có lẽ nàng đang xuống cũng nên, bởi tiếng nói của nàng vang rõ quá, nàng phải ở gần chúng ta lắm lắm!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Cái nấp hầm! Ta biết lắm! Chính cái nấp hầm hại chết chúng ta!
Tiểu Ngư Nhi cũng thở dài:
- Lợi hại thật! Con yêu cái đó quả đáng sợ.
Tiêu Mê Mê lại gọi lên oang oang:
- Giang Ngọc Lang, Giang Ngọc Lang ơi! Ngươi là một thiên tài đó. Nghĩ ra được một chỗ nấp như thế, hẳn phải là một thiên tài đấy! Song ngươi không sợ mùi phẩn sao?
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười:
- Ngươi nghe đó không? Nàng cũng cho ngươi là một thiên tài!
Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:
- Trong trường hợp này, mà ngươi cũng cười được nữa sao?
Tiểu Ngư Nhi điềm nhiên:
- Ngươi cứ nghĩ kỹ xem, tại sao ta không cười được?
Giang Ngọc Lang lại hừ một tiếng nữa:
- Ngươi không sợ nàng vào tận nơi đây?
Tiểu Ngư Nhi cứ cười:
- Dù nàng có lợi hại đến đâu, mặc nàng, chúng ta hai người ở đây chờ sẵn, bò vào là chúng ta hạ thủ liền, sợ gì chứ?
Giang Ngọc Lang suy nghĩ một chút, đoạn cười lên:
- Phải! Nàng từ chỗ sáng vào, ta từ chỗ tối ra, tối thấy sáng, sáng không thấy tối, ta có lợi hơn...
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Nói là nói vậy, chứ làm gì nàng dám vào! Bất quá, nàng đứng bên ngoài, chờ đợi, mà dù nàng có chờ đơi., hẳn cũng chẳng chờ lâu, khi nàng bỏ đi chúng ta sẽ ra.
Tiêu Mê Mê lại gọi:
- Hai tiểu quỷ ra đi thôi!
Tiểu Ngư Nhi bất thình lình, hét lên:
- Ngươi là con lão quỷ, lão quỷ vào đây, tiểu quỷ chờ đây!
Tiêu Mê Mê trầm giọng:
- Hai ngươi chẳng chịu ra?
Tiểu Ngư Nhi cũng trầm trọng:
- Sao ngươi chẳng chịu vào?
Tiêu Mê Mê bật cười khanh khách:
- Các ngươi định chết thúi?
Tiểu Ngư Nhi cười lớn hơn nàng:
- Ngươi yên trí, mùi thúi không làm chết ta đâu! Ở đây sung sướng chán! Có dồi cơm này, có rượu này, nếu ngươi thấy hứng cứ vào, làm một vài chén với bọn ta đi!
Tiêu Mê Mê cười hì hì:
- Các ngươi không sợ thúi, chứ ta thì sợ ghê đi!
Rồi nàng tiếp:
- Hà huống, ta không hy vọng các ngươi trở lên.
Tiểu Ngư Nhi cười vang:
- Thật vậy à?
Tiêu Mê Mê đáp:
- Các ngươi lên đây, ta nổi giận, ta có thể xé xác các ngươi, các người chết như thế là chết sướng, mà ta thì không muốn các ngươi chết sướng!
Tiểu Ngư Nhi cười lớn hơn chút nữa:
- Ngươi có cách gì làm cho bọn ta...
Bỗng chàng ngưng cười. Đúng hơn, chàng không còn cười thành tiếng nổi.
Tiêu Mê Mê hì hì:
- Cười lên đi chứ, tiểu quỷ! Sao ngươi không cười nữa?
Giang Ngọc Lang đang mỉm cười đó, liền tắt nụ cười, rồi biến sắc mặt luôn.
Cả hai cùng gọi to:
- Tiêu cô nương!... Tiêu cô nương!...
Không còn một âm thanh nào vọng xuống.
Tiểu Ngư Nhi và Giang Ngọc Lang cùng nhìn nhau, da mặt như màu đất.
Một tiếng ầm vang lên, tiếp theo đó, những tiếng bịch bịch khác vang theo.
Giang Ngọc Lang buông thõng đầu, ngẹo bên cổ, thở dài:
- Xong! Thế là xong!...
Tiểu Ngư Nhi căm hận:
- Độc! Độc thật!... Tối độc phụ nhân tâm! Đáng lý chúng ta phải nghĩ điều đó!
Giang Ngọc Lang cười thảm:
- Bây giờ thì chẳng cần gì nấp hầm nữa rồi!...
Bỗng, Tiểu Ngư Nhi phấn khởi tinh thần, cao giọng thốt:
- Nàng bít lối này, chúng ta moi lối khác!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Moi chỗ nào? Nàng sẽ dùng sắt, dùng đá, bít bên trên, bít lan rộng khỏi miệng hầm xa, mà quanh đây là đá, chúng ta moi theo ngả nào? Moi ngay lối trên? Moi đá có thể lủng, song moi sắt có lủng được không? Ngươi có thể moi đá trong một đường dài ngàn trượng, lên thẳng đỉnh núi chăng?
Tiểu Ngư Nhi quả quyết:
- Moi lên không được, ta moi xuống, moi ngang!
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Vô ích! Đừng mơ cái chuyện đó mà chết mất với ảo tưởng!
Tiểu Ngư Nhi xuống tinh thần. Chàng thừ người một lúc lâu.
Rồi chàng giải huyệt cho Giang Ngọc Lang, đoạn cười khổ, thốt:
- Ta tưởng ngươi chẳng còn lý do gì chọc giận ta nữa...
Giang Ngọc Lang không mừng vì được giải thoát, tâm hồn như xa vắng. Hắn lẩm nhẩm:
- Nửa tháng!... Nửa tháng thôi!... Rồi cũng chết! Chết tại đây!
Tiểu Ngư Nhi vỗ tay lên đầu hắn cười khuyến khích:
- Đừng tuyệt vọng! Đừng bi quan! Ít nhất chúng ta cũng sống được mười lăm ngày nữa! Chính ta đây, đã tưởng là mình chết mấy lần, thế mà vẫn sống như thường. Trong mười lăm hôm, biết đâu chúng ta tìm được phương pháp tự cứu?
Chàng làm tĩnh ngoài mặt, chứ trong lòng là cả một cuộn tơ rối.
Giang Ngọc Lang đã bất động lâu lắm rồi, có thể hơn ba khắc thời gian. Hắn ngồi lỳ một chỗ, mắt mở to, đôi mi cứng như không khép xuống được, Chẳng rõ hắn nghĩ gì.
Tiểu Ngư Nhi lấy vò rượu, rót đều, uống đều, uống đến bảy tám chén. Giang Ngọc Lang chẳng hề trông thấy.
Chàng uống một chén, cười mấy tiếng, uống tiếp một chén nữa, thở dài mấy tiếng, cứ thế mà cười, mà thở dài.
Rồi chàng lẩm nhẩm:
- Đã biết mình thế nào cũng chết, mà không uống rượu, thì quả thật là một ngốc tử.
Giang Ngọc Lang trừng mắt lớn hơn trước, nhưng không nói gí.
Tiểu Ngư Nhi tiếp:
- Ngươi sợ chết? Sợ đến đỗi không nghĩ đến nói năng gì cả?
Giang Ngọc Lang lạnh lùng:
- Phải, ta sợ chết!
Tiểu Ngư Nhi uống cạn một chén rượu, rồi hỏi:
- Ngươi cho rằng ta không sợ chết?
Chàng bật cười khan, vừa cười vừa tiếp:
- Ta sợ chết như thường, chỉ có những ngốc tử mới không sợ chết, hay chỉ có những kẻ điên mà thôi. Tuy nhiên biết mình không khỏi chết, thì còn sợ làm quái gì nữa?
Chàng rót thêm một chén rượu, uống cạn rồi lẩm nhẩm:
- Ta biết cái cảm giác hiện tại của ngươi, cái cảm giác của kẻ chờ chết. Chính ta cũng đã từng trải qua những phút giây như ngươi, nhưng ta lại không chết. Chẳng lẽ bây giờ lại phải chết thật sự sao? Chìm sâu trong nước ta không chết, xông xáo trong lửa ta không chết, nhiễm độc ta không chết, nhảy hố ta không chết, chẳng lẽ ta chết đói? Ta chưa hề biết cái tư vị của chết đói, nếu có dịp thưởng thức, thì thú biết bao!
Giang Ngọc Lang nhìn chàng, vì uống mãi nên gương mặt chàng xanh dờn.
Chàng tiếp:
- Điều duy nhất đáng tiếc là chúng ta chết sớm quá, bây giờ ta mới hối hận là đã bỏ lỡ cái dịp hưởng thú phong lưu bên cạnh Tiêu Mê Mê! Uổng quá! Rất uổng!
Chàng đứng lên, bước đi xềnh xàng.
Guang Ngọc Lang buông gọn:
- Ngươi say rồi!
Tiểu Ngư Nhi cười hì hì:
- Chết say là sướng nhất! Làm con quỷ say sướng hơn làm con quỷ đói!
Giang Ngọc Lang vụt đứng lên đánh tới một chưởng vào cần cổ chàng.
Hắn nhỏ người, lướt nhanh, thủ pháp lại nhanh, xuất chưởng với tất cả căm hờn, hắn cầm chắc là Tiểu Ngư Nhi phải mất mạng.