Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Sinh không thể luyến (Sinh ra đã được định sẵn là cô độc)
Chương này là về kiếp trước của nữ chính
Trên trường kỷ đen như nhung, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu trắng có đai lưng viền xung quanh váy, đôi mắt buông xuống. Tại nơi ánh đèn chiếu rọi xuống, da thịt trắng nõn cùng với trường kỷ đen tuyền tạo thành hình ảnh tương phản, lông mi thật dài hạ xuống tại mí mắt của nàng tạo thành một cái bóng hư ảo.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên bóp nát chiếc ly thuỷ tinh. Những mảnh thuỷ tinh đâm vào tay, một chất lỏng đặc sệt có màu đỏ tươi như rượu nhanh chóng tràn ra, khiến cho những ngón tay mảnh khảnh càng thêm trong sáng (trong suốt + sáng chói).
Nàng không nói một lời giống như một pho tượng oa nhi xinh đẹp bằng lưu ly, trong suốt mà mộng ảo, lại giống như nhẹ nhàng chạm vào thì sẽ vỡ vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn tỉ mỉ che chở.
Mà phía dưới, tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, một con bướm huyết sắc (chắc là bướm có màu đỏ như máu) giương cánh muốn bay đi, ẩn hiện xinh đẹp. Mắt thấy rõ ràng rằng con bướm đó ở chung với nàng là muôn vàn không hợp nhau, nhưng chỉ chớp mắt một cái, sẽ làm người khác cảm thấy là do bản thân mình nhìn lầm mà thôi. Kỳ thật, con bướm đó thực thích hợp với nàng, cùng với da thịt trắng nõn có thể nói là càng tăng thêm sức quyến rũ.
Thật lâu sau, nàng từ từ ngước lên, con ngươi đen bóng. Liếc mắt nhìn lại, trong veo không thấy đáy, cái gì cũng đều không có. Đôi mắt thanh thấu (trong veo) như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy, có lẽ bất luận kẻ nào, bất luận việc gì cũng không thể lưu lại tại đáy mắt nàng một chút dấu vết.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng khoát tay áo, mở miệng nói, "Đi xuống đi, hết thảy đều theo kế hoạch mà làm." Thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh, dễ nghe êm tai, nhưng vào giờ phút này, thanh âm đó mang theo mỏi mệt cùng thất vọng không dễ phát hiện.
"Chủ nhân..."
Cách đó không xa, trước mặt nàng có mười hai người đứng. Lúc này, mười hai người nhất tề (cùng) mở miệng, nhưng khi nhìn đến nữ tử thản nhiên hạ tầm mắt, tự giác ngậm miệng.
Cuối cùng nhìn lại nữ tử, mười hai người lui ra ngoài, nhưng mà đáy lòng lại không thể nào ngừng được lo lắng. Tuy biết rằng mọi việc đều nằm trong tay chủ nhân, nhưng mà bọn hắn lại luôn luôn có dự cảm xấu.
Nữ tử ngồi thêm chốc lát, buông chén rượu trong tay, lấy tay day day cái trán. Đột nhiên cười thấp ra tiếng, nàng cư nhiên (không ai ngờ) đã quên mất hình dáng của phụ mẫu, lại chỉ nhớ rõ lời cuối cùng bọn họ dặn, hảo hảo chiếu cố (chiếu cố tốt) muội muội.
"Hết thảy ngay tại ngày mai đều chấm dứt đi!"
Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, ánh nắng chói chang, toàn bộ trên Thánh đảo một cảnh sắc vui mừng, nhưng người mẫn cảm lại có thể cảm giác được trong không khí mang theo một tia áp lực buột chặt.
Trong phòng nghỉ của tân nương, một nữ tử xinh đẹp mặc đồ phụ dâu nhìn tân nương trước mắt, cười tán dương, "Tỷ tỷ... Người thật đẹp!" Nói xong cánh tay còn huých vào hỉ phục trắng muốt, trong mắt mang theo tia vui mừng.
Tân nương được khen ngợi đang nhìn hỉ phục trên người, cười nhẹ, tay sờ sờ đầu nàng, đáy mắt mang theo vài phần sủng nịch.
Nữ tử xinh đẹp so với tân nương còn vui vẻ hơn, lấy nước trái cây đang để một bên đưa cho tân nương, cười nói, "Tỷ tỷ, chúc tỷ hạnh phúc!"
Tân nương nhận nước trái cây, khoé miệng cong lên, tươi cười đó cơ hồ nhanh đến mức không thể nhìn thấy, quơ quơ nước trái cây trong tay, dưới ánh nhìn chăm chú của nữ tử kia, uống một ngụm, phảng phất như không nhìn thấy người bên cạnh tay nắm chặt thành quyền cùng với tầm mắt khẩn trương đầy vẻ bất thường.
Thấy nàng uống hết vào, nữ tử xinh đẹp nhẹ nhõm thở ra, đột nhiên mở miệng nói, "Tỷ tỷ, cho tới bây giờ ta đều không nhìn thấu được ngươi suy nghĩ cái gì. Những thời điểm đối mặt cùng ngươi, ta lại luôn luôn bị ngươi xem thấu cảm giác, cái loại cảm giác này rất khó chịu, ngươi có biết không?"
Nhìn tân nương bộ dáng bất vi sở động (không nhúc nhích), nữ tử xinh đẹp tiếp tục nói, "Ngươi có lẽ là không biết đi? Ta từng tận mắt nhìn thấy ngươi cười khi cắt đứt cổ người khác, thật giống như ngươi đang giẫm chết một con kiến vậy. Khi đó, ta thật sự cảm thấy ngươi thực đáng sợ, thực sự bẩn thỉu. Ta thường xuyên suy nghĩ, trên tay ngươi rốt cuộc đã lây dính bao nhiêu máu tươi? Ngươi có biết hay không, thời điểm mỗi lần tay ngươi đụng tới ta, ta đều cảm thấy cả người khó chịu." Tựa hồ (Để) chứng minh cho lời nói của mình, nàng lui từng bước ra sau, cách tân nương xa một ít.
"Đúng ra ta thật may mắn, vì ta là muội muội của ngươi, ít nhất ngươi sẽ không ra tay với ta. Nhưng ta sai lầm rồi, ngươi đối với ta độc ác hơn so với người khác. Những gì thuộc sỡ hữu của ta, ngươi đều phải cướp đi. Trước kia là sự sủng ái của phụ mẫu, kế tiếp là Thánh đảo, hiện tại là tâm nam nhân mà ta yêu,..."
Nói tới đây, sắc mặt của nữ tử xinh đẹp đã muốn đỏ bừng, có thể nhìn ra được cảm xúc của nàng thực kích động. Nhìn nữ tử trước mắt vẫn như cũ giữ vẻ mặt hờ hững, phẫn hận trong lòng nàng không khỏi càng đậm, lớn tiếng chất vấn nói, "Vì sao? Ta là người thân của ngươi, là muội muội ruột của ngươi, ngươi không thể lưu lại một ít này nọ cho ta sao? Ngươi đã là Đảo chủ của Thánh đảo, muốn cái dạng nam nhân gì mà không có? Vì sao còn muốn cùng ta giành?"
Trong mắt nữ tử xinh đẹp mang theo hận ý dày đặc hơn, không chút nào che giấu, trên mặt tất cả đều là ý cười thống khoái (sung sướng), "Bất quá, ngươi rất nhanh sẽ không thể lại cùng ta đoạt (giành), tất cả những gì thuộc về ta, ta muốn đoạt (giành) lại toàn bộ!"
"Ha ha... Thật sự là một màn tỷ muội tương tàn (đấu với nhau đến mức một mất một còn) hảo a!"
Lúc này, tân lang tuấn mỹ đẩy cửa đi đến, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai nữ tử trong phòng. Sau đó, trong ánh nhìn đầy vẻ mến mộ của nữ tử xinh đẹp, nam tử đi tới tân nương đang ngồi bên bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, thở dài nói, "Ta biết ngay mà. Chỉ cần Mộc Vũ đưa cho ngươi, cho dù là ngươi biết rõ có độc, ngươi cũng sẽ uống hết, bây giờ ngươi đối với nàng hoàn toàn thất vọng rồi phải không? Mộc Lưu Ly, ngươi so với ai khác cũng đều thông minh, nhưng lại cố tình so với ai khác cũng đều ngốc, nàng không đáng để ngươi che chở như vậy." Trong giọng nói mang theo một tia thương tiếc thản nhiên.
Bị những lời nói của nam tử làm cho kinh ngạc, Mộc Vũ vẫn nhìn chăm chú vào hắn. Trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt, có chút kinh sợ lắc đầu nói, "Không, nàng làm sao có thể biết được? Không có khả năng." Nếu biết, nàng ta làm sao có thể uống vào hết được? Chẳng lẽ nàng ta căn bản không có uống?
Nghĩ đến thủ đoạn của Mộc Lưu Ly, sắc mặt của Mộc Vũ càng trắng thêm một phần. Nàng e ngại Mộc Lưu Ly, mặc dù cho tới bây giờ Mộc Lưu Ly chưa từng thương hại (thương tổn + hãm hại) nàng một phần, thậm chí đến tận giây phút này nàng ấy vẫn có khả năng bảo vệ và che chở cho nàng.
Nam tử không để ý tới Mộc Vũ đang khiếp sợ, tay nhẹ vỗ về hai má của Mộc Lưu Ly, đáy mắt mang theo một tia nhu tình, "Lưu Ly, ta thật sự rất thích ngươi. Đáng tiếc, ngươi quá thông minh, quá thủ đoạn, giữ lại ngươi, ta chung quy (kết cục) vẫn không thể yên tâm."
Mộc Lưu Ly vẫn không có phản ứng gì, Mộc Vũ thì kích động lên, "Tề Dương, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi làm sao có thể thích nàng? Ngươi đã nói chỉ thích ta, ngươi nói là nàng bức (ép buộc) ngươi thành hôn với nàng mà!"
Tề Dương rốt cục cũng liếc mắt về phía Mộc Vũ một cái, trong mắt tất cả đều là khinh thường, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Lưu Ly, trên mặt mang theo tươi cười ôn hoà, lắc đầu nói, "Lưu Ly, ngươi thông minh như vậy, vì sao lại có muội muội ngu xuẩn như thế? Nàng cảm thấy tay ngươi dính đầy huyết tinh (máu tanh), lai không biết tay ngươi dính đầy huyết tinh (máu tanh) là vì đổi lấy cuộc sống như công chúa cho nàng. Người như vậy có phải hay không lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói)? Bất quá, lần này nàng thật ra đã giúp ta một việc lớn, ta sẽ giúp nàng được toàn thây. Lưu Ly, ngươi xem, ta thật tốt với ngươi. Mộc Vũ là chỗ bẩn duy nhất của ngươi, ta liền giúp ngươi lau đi nàng!"
Mộc Vũ cả người mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất. Tại sao có thể như vậy? Mọi chuyện không nên là như vậy, Tề Dương là của nàng, làm sao có thể giết nàng?
Mộc Lưu Ly giương mắt nhìn về phía Tề Dương, tay đẩy ngón tay trên mặt nàng, thản nhiên nói, "Ngươi không cần dùng Mộc Vũ để khích ta, trên đời này đã không còn gì để ta lưu luyến nữa. Ta không tính sống tiếp, ngươi đưa dược (thuốc), ta thật sự đã uống hết. Bất quá, Mộc Lưu Ly ta muốn làm chuyện gì, mặc dù đã chết ta cũng có thể làm được. Huống chi, hiện tại ta còn chưa chết đâu!"
Liếc mắt về phía Mộc Vũ đã sớm nhuyễn người ngã xuống đất, nói trái tim không rét lạnh là giả. Tuy rằng đã trải qua vô số sự phản bội, lại không nghĩ rằng muội muội mà nàng một lòng thương yêu cũng không chút do dự phản bội nàng.
Nàng vẫn biết trong lòng Mộc Vũ đối với nàng không thân cận, lại không nghĩ rằng nàng ta cư nhiên (không ai ngờ) oán hận nàng.
Những năm gần đây, nàng một lòng bảo hộ nàng ấy, không cho nàng ấy bị một chút thương hại (thương tổn + hãm hại) nào. Nàng cũng không phải tham quyền, nếu nàng muốn, cho dù là tự tay thành lập một Thánh đảo khác cũng không phải việc gì khó, lên làm Đảo chủ của Thánh đảo cũng bất quá vì phụ mẫu chết quá mức kì quái, nàng muốn tra ra phía sau là ai hạ độc thủ, thay phụ mẫu báo thù, đồng thời cũng vì Mộc Vũ trải sẵn con đường tốt đẹp.
Bởi vì nàng biết, nếu nàng không đem những tiềm tàng răng nọc (nguy cơ tiềm ẩn - về mặt nguy hiểm) trên Thánh đảo này nhổ đi toàn bộ, Mộc Vũ nhất định ngồi không được vị trí đảo chủ này.
Hôn lễ lần này, mục đích chỉ là vì bỏ đi dã tâm bừng bừng của Tề gia. Tề gia cũng là đồng phạm tham dự sự kiện lần đó, là người sai thủ phạm hại chết phụ mẫu của nàng.
Tề gia - đã là điều cuối cùng. Giải quyết xong chuyện của Tề gia, sau đó nàng sẽ gặp Mộc Vũ để giao Thánh đảo vào trong tay nàng ấy, coi như là đối với phụ mẫu có công đạo, đáng tiếc...
Tề Dương nghe xong lời nói của nàng, hai mắt nhíu lại, hừ lạnh nói, "Hiện tại, mười hai Thánh sử của ngươi chỉ sợ tự thân khó bảo toàn (khó bảo toàn cho bản thân), ngươi không cần trông cậy vào bọn họ!" Tuy rằng nói như thế, nhưng là đáy lòng lại sinh ra một tia bất an, không có hưng phấn của việc phía trước nắm chắc thắng lợi. Hắn đã biết Mộc Lưu Ly rất thủ đoạn, nhưng mà sự tình lần này phát triển cũng quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
"Phanh..." Cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.
Đi vào là mười hai Thánh sứ tự thân khó bảo toàn (khó bảo toàn cho bản thân). Sau khi bọn họ tiến vào, trong phòng nghỉ cũng dâng lên một cỗ huyết tinh (máu tanh), trên người mười hai người đều ít nhiều lây dính chút máu tươi.
Tề Dương biến sắc, chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ khiến hắn thấy rõ ngoài cửa máu tươi cùng thi thể, nhưng lại không thấy bất kỳ người nào của mình còn sống, trong lòng biết đại thế (thế mạnh) đã mất. Thân thủ Tề Dương bắt lấy Mộc Vũ yếu đuối đang ở một bên, mặt âm trầm nhìn Mộc Lưu Ly, hắn biết Mộc Vũ là người duy nhất có thể ràng buộc Mộc Lưu Ly.
Mộc Lưu Ly chậm rãi đứng lên, động tác vẫn tao nhã như trước, nhìn không ra cái gì không ổn, nhưng khoé miệng lại có một ít máu tươi.
Mười hai Thánh sử trong lòng cả kinh, "Chủ nhân!" Còn có ai có thể thương tổn đến chủ nhân? Mười hai người suy nghĩ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Vũ đang ngơ ngác ngây ngốc, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
Mộc Lưu Ly khoát tay áo, đối với tình trạng của thân thể không chút chú ý nào, thản nhiên phân phó, "Giết Tề Dương xong, các ngươi liền đi theo bên người Mộc Vũ đi!"
"Chủ nhân..." Mười hai người nhất tề (đồng loạt) quỳ xuống, chỉ hy vọng nàng có thể hồi tâm chuyển ý (thay đổi ý định), Thánh đảo không thể không có nàng!
Mộc Lưu Ly lại không để ý đến bọn họ, hướng từng bước ra ngoài mà đi. Mặc dù là độc phát (độc phát huy tác dụng), thân hình của nàng tuyệt không có một chút chật vật nào cả.
Hí mắt nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, Mộc Lưu Ly cười nhẹ. Đời này, nàng đều là sống vì người khác, nàng thật là mệt mỏi. Cao cao tại thượng thì thế nào? Không ai hiểu nàng, tựa như (giống như) lời Mộc Vũ nói, người khác vĩnh viễn nhìn không thấu nàng suy nghĩ cái gì, lại luôn luôn cảm giác bị nàng xem thấu. Như vậy, cảm giác của họ hẳn là (chắc là) thực không thoải mái? Cho nên người khác hoặc kính nàng, hoặc sợ nàng, nhưng không ai thật tình thích nàng, muốn thân cận nàng cả.
Muốn một người thật lòng thân cận nàng cũng bất quá là hy vọng xa vời của bản thân nàng mà thôi, mà hy vọng xa vời như vậy từ năm nàng mười tuổi ấy, thời điểm bị bằng hữu duy nhất phản bội, liền không còn nữa. Nàng - người như vậy, số phận kiếp này của nàng đã định là nhất định phải cô độc.
Thậm chí đến giờ khắc này, nàng không thể nghĩ ra là còn có cái gì mà nàng không bỏ xuống được, thù của phụ mẫu cũng đã báo, muội muội duy
nhất đã phản bội nàng, mà nàng vẫn chuẩn bị Thánh đảo vì Mộc Vũ. Thời điểm nàng tử vong (chết) đã đến, cư nhiên như thể không có gì làm cho nàng hơi hoãn (ngừng) cước bộ một chút, nghĩ đến cả đời này của nàng đúng thật là đáng buồn.
Thôi, nếu có kiếp sau, nàng chắc chắn sẽ hảo hảo sống một lần vì chính mình.
Mộc Vũ hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng dáng ngày càng xa của người kia. Lần đầu tiên, nàng tựa hồ (giống như) đã hiểu tỷ tỷ, cảm nhận được cô tịch (cô đơn + tịch tĩnh) của nàng ấy, nàng ấy khi sinh ra đã không thể có người thật lòng yêu thương, nàng sai lầm rồi sao?
Nghĩ đến bản thân nàng, bất quá là lợi dụng nàng ấy, mà nàng ấy vẫn nghĩ giả mù sa mưa (giả bộ không biết) để tiếp tục bảo hộ nàng, người luôn luôn cướp đi những thứ thuộc về sở hữu của tỷ tỷ, thật là nàng sao? Mà nàng thế nhưng lại tự tay giết chết người thật tình che chở cho nàng sao?
Trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tỷ tỷ chắc hẳn là đối với nàng thất vọng rồi?
Theo lịch sử Thánh đảo ghi lại, Thánh đảo năm 1338, Đảo chủ đời thứ 27 - Mộc Lưu Ly qua đời ngoài ý muốn, năm ấy 22 tuổi. Đại gia tộc Tề gia tồn tại hơn ngàn năm, người phản loạn toàn bộ tộc đều bị diệt, trở thành lịch sử cho đến tận bây giờ. Mười hai Thánh sử nhất tề (đồng loạt) mất tích, chỉ để lại bốn chữ này, "Thiên vong Thánh đảo" (Thánh đảo sẽ bị mất), muội muội của Mộc Lưu Ly - Mộc Vũ kế nhiệm chức vị đảo chủ.
Sau hai năm, Thánh đảo bắt đầu nội loạn, Đảo chủ Mộc Vũ lực lượng không đông đảo, chết dưới thương của người nội loạn.
Lúc tắt thở, chỉ vừa khóc vừa cười nói, "Thì ra không có tỷ tỷ bảo hộ, ta thật sự quá vô dụng."
Đến tận bây giờ, Mộc gia trong lịch sử Thánh đảo vĩnh viễn trở thành dĩ vãng. Thánh đảo sụp đổ, tiến vào thời kì hỗn chiến chưa từng có trước nay.
Chương này là về kiếp trước của nữ chính
Trên trường kỷ đen như nhung, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu trắng có đai lưng viền xung quanh váy, đôi mắt buông xuống. Tại nơi ánh đèn chiếu rọi xuống, da thịt trắng nõn cùng với trường kỷ đen tuyền tạo thành hình ảnh tương phản, lông mi thật dài hạ xuống tại mí mắt của nàng tạo thành một cái bóng hư ảo.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên bóp nát chiếc ly thuỷ tinh. Những mảnh thuỷ tinh đâm vào tay, một chất lỏng đặc sệt có màu đỏ tươi như rượu nhanh chóng tràn ra, khiến cho những ngón tay mảnh khảnh càng thêm trong sáng (trong suốt + sáng chói).
Nàng không nói một lời giống như một pho tượng oa nhi xinh đẹp bằng lưu ly, trong suốt mà mộng ảo, lại giống như nhẹ nhàng chạm vào thì sẽ vỡ vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn tỉ mỉ che chở.
Mà phía dưới, tại xương quai xanh xinh đẹp của nàng, một con bướm huyết sắc (chắc là bướm có màu đỏ như máu) giương cánh muốn bay đi, ẩn hiện xinh đẹp. Mắt thấy rõ ràng rằng con bướm đó ở chung với nàng là muôn vàn không hợp nhau, nhưng chỉ chớp mắt một cái, sẽ làm người khác cảm thấy là do bản thân mình nhìn lầm mà thôi. Kỳ thật, con bướm đó thực thích hợp với nàng, cùng với da thịt trắng nõn có thể nói là càng tăng thêm sức quyến rũ.
Thật lâu sau, nàng từ từ ngước lên, con ngươi đen bóng. Liếc mắt nhìn lại, trong veo không thấy đáy, cái gì cũng đều không có. Đôi mắt thanh thấu (trong veo) như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy, có lẽ bất luận kẻ nào, bất luận việc gì cũng không thể lưu lại tại đáy mắt nàng một chút dấu vết.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng khoát tay áo, mở miệng nói, "Đi xuống đi, hết thảy đều theo kế hoạch mà làm." Thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh, dễ nghe êm tai, nhưng vào giờ phút này, thanh âm đó mang theo mỏi mệt cùng thất vọng không dễ phát hiện.
"Chủ nhân..."
Cách đó không xa, trước mặt nàng có mười hai người đứng. Lúc này, mười hai người nhất tề (cùng) mở miệng, nhưng khi nhìn đến nữ tử thản nhiên hạ tầm mắt, tự giác ngậm miệng.
Cuối cùng nhìn lại nữ tử, mười hai người lui ra ngoài, nhưng mà đáy lòng lại không thể nào ngừng được lo lắng. Tuy biết rằng mọi việc đều nằm trong tay chủ nhân, nhưng mà bọn hắn lại luôn luôn có dự cảm xấu.
Nữ tử ngồi thêm chốc lát, buông chén rượu trong tay, lấy tay day day cái trán. Đột nhiên cười thấp ra tiếng, nàng cư nhiên (không ai ngờ) đã quên mất hình dáng của phụ mẫu, lại chỉ nhớ rõ lời cuối cùng bọn họ dặn, hảo hảo chiếu cố (chiếu cố tốt) muội muội.
"Hết thảy ngay tại ngày mai đều chấm dứt đi!"
Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, ánh nắng chói chang, toàn bộ trên Thánh đảo một cảnh sắc vui mừng, nhưng người mẫn cảm lại có thể cảm giác được trong không khí mang theo một tia áp lực buột chặt.
Trong phòng nghỉ của tân nương, một nữ tử xinh đẹp mặc đồ phụ dâu nhìn tân nương trước mắt, cười tán dương, "Tỷ tỷ... Người thật đẹp!" Nói xong cánh tay còn huých vào hỉ phục trắng muốt, trong mắt mang theo tia vui mừng.
Tân nương được khen ngợi đang nhìn hỉ phục trên người, cười nhẹ, tay sờ sờ đầu nàng, đáy mắt mang theo vài phần sủng nịch.
Nữ tử xinh đẹp so với tân nương còn vui vẻ hơn, lấy nước trái cây đang để một bên đưa cho tân nương, cười nói, "Tỷ tỷ, chúc tỷ hạnh phúc!"
Tân nương nhận nước trái cây, khoé miệng cong lên, tươi cười đó cơ hồ nhanh đến mức không thể nhìn thấy, quơ quơ nước trái cây trong tay, dưới ánh nhìn chăm chú của nữ tử kia, uống một ngụm, phảng phất như không nhìn thấy người bên cạnh tay nắm chặt thành quyền cùng với tầm mắt khẩn trương đầy vẻ bất thường.
Thấy nàng uống hết vào, nữ tử xinh đẹp nhẹ nhõm thở ra, đột nhiên mở miệng nói, "Tỷ tỷ, cho tới bây giờ ta đều không nhìn thấu được ngươi suy nghĩ cái gì. Những thời điểm đối mặt cùng ngươi, ta lại luôn luôn bị ngươi xem thấu cảm giác, cái loại cảm giác này rất khó chịu, ngươi có biết không?"
Nhìn tân nương bộ dáng bất vi sở động (không nhúc nhích), nữ tử xinh đẹp tiếp tục nói, "Ngươi có lẽ là không biết đi? Ta từng tận mắt nhìn thấy ngươi cười khi cắt đứt cổ người khác, thật giống như ngươi đang giẫm chết một con kiến vậy. Khi đó, ta thật sự cảm thấy ngươi thực đáng sợ, thực sự bẩn thỉu. Ta thường xuyên suy nghĩ, trên tay ngươi rốt cuộc đã lây dính bao nhiêu máu tươi? Ngươi có biết hay không, thời điểm mỗi lần tay ngươi đụng tới ta, ta đều cảm thấy cả người khó chịu." Tựa hồ (Để) chứng minh cho lời nói của mình, nàng lui từng bước ra sau, cách tân nương xa một ít.
"Đúng ra ta thật may mắn, vì ta là muội muội của ngươi, ít nhất ngươi sẽ không ra tay với ta. Nhưng ta sai lầm rồi, ngươi đối với ta độc ác hơn so với người khác. Những gì thuộc sỡ hữu của ta, ngươi đều phải cướp đi. Trước kia là sự sủng ái của phụ mẫu, kế tiếp là Thánh đảo, hiện tại là tâm nam nhân mà ta yêu,..."
Nói tới đây, sắc mặt của nữ tử xinh đẹp đã muốn đỏ bừng, có thể nhìn ra được cảm xúc của nàng thực kích động. Nhìn nữ tử trước mắt vẫn như cũ giữ vẻ mặt hờ hững, phẫn hận trong lòng nàng không khỏi càng đậm, lớn tiếng chất vấn nói, "Vì sao? Ta là người thân của ngươi, là muội muội ruột của ngươi, ngươi không thể lưu lại một ít này nọ cho ta sao? Ngươi đã là Đảo chủ của Thánh đảo, muốn cái dạng nam nhân gì mà không có? Vì sao còn muốn cùng ta giành?"
Trong mắt nữ tử xinh đẹp mang theo hận ý dày đặc hơn, không chút nào che giấu, trên mặt tất cả đều là ý cười thống khoái (sung sướng), "Bất quá, ngươi rất nhanh sẽ không thể lại cùng ta đoạt (giành), tất cả những gì thuộc về ta, ta muốn đoạt (giành) lại toàn bộ!"
"Ha ha... Thật sự là một màn tỷ muội tương tàn (đấu với nhau đến mức một mất một còn) hảo a!"
Lúc này, tân lang tuấn mỹ đẩy cửa đi đến, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai nữ tử trong phòng. Sau đó, trong ánh nhìn đầy vẻ mến mộ của nữ tử xinh đẹp, nam tử đi tới tân nương đang ngồi bên bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, thở dài nói, "Ta biết ngay mà. Chỉ cần Mộc Vũ đưa cho ngươi, cho dù là ngươi biết rõ có độc, ngươi cũng sẽ uống hết, bây giờ ngươi đối với nàng hoàn toàn thất vọng rồi phải không? Mộc Lưu Ly, ngươi so với ai khác cũng đều thông minh, nhưng lại cố tình so với ai khác cũng đều ngốc, nàng không đáng để ngươi che chở như vậy." Trong giọng nói mang theo một tia thương tiếc thản nhiên.
Bị những lời nói của nam tử làm cho kinh ngạc, Mộc Vũ vẫn nhìn chăm chú vào hắn. Trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt, có chút kinh sợ lắc đầu nói, "Không, nàng làm sao có thể biết được? Không có khả năng." Nếu biết, nàng ta làm sao có thể uống vào hết được? Chẳng lẽ nàng ta căn bản không có uống?
Nghĩ đến thủ đoạn của Mộc Lưu Ly, sắc mặt của Mộc Vũ càng trắng thêm một phần. Nàng e ngại Mộc Lưu Ly, mặc dù cho tới bây giờ Mộc Lưu Ly chưa từng thương hại (thương tổn + hãm hại) nàng một phần, thậm chí đến tận giây phút này nàng ấy vẫn có khả năng bảo vệ và che chở cho nàng.
Nam tử không để ý tới Mộc Vũ đang khiếp sợ, tay nhẹ vỗ về hai má của Mộc Lưu Ly, đáy mắt mang theo một tia nhu tình, "Lưu Ly, ta thật sự rất thích ngươi. Đáng tiếc, ngươi quá thông minh, quá thủ đoạn, giữ lại ngươi, ta chung quy (kết cục) vẫn không thể yên tâm."
Mộc Lưu Ly vẫn không có phản ứng gì, Mộc Vũ thì kích động lên, "Tề Dương, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi làm sao có thể thích nàng? Ngươi đã nói chỉ thích ta, ngươi nói là nàng bức (ép buộc) ngươi thành hôn với nàng mà!"
Tề Dương rốt cục cũng liếc mắt về phía Mộc Vũ một cái, trong mắt tất cả đều là khinh thường, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Lưu Ly, trên mặt mang theo tươi cười ôn hoà, lắc đầu nói, "Lưu Ly, ngươi thông minh như vậy, vì sao lại có muội muội ngu xuẩn như thế? Nàng cảm thấy tay ngươi dính đầy huyết tinh (máu tanh), lai không biết tay ngươi dính đầy huyết tinh (máu tanh) là vì đổi lấy cuộc sống như công chúa cho nàng. Người như vậy có phải hay không lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói)? Bất quá, lần này nàng thật ra đã giúp ta một việc lớn, ta sẽ giúp nàng được toàn thây. Lưu Ly, ngươi xem, ta thật tốt với ngươi. Mộc Vũ là chỗ bẩn duy nhất của ngươi, ta liền giúp ngươi lau đi nàng!"
Mộc Vũ cả người mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất. Tại sao có thể như vậy? Mọi chuyện không nên là như vậy, Tề Dương là của nàng, làm sao có thể giết nàng?
Mộc Lưu Ly giương mắt nhìn về phía Tề Dương, tay đẩy ngón tay trên mặt nàng, thản nhiên nói, "Ngươi không cần dùng Mộc Vũ để khích ta, trên đời này đã không còn gì để ta lưu luyến nữa. Ta không tính sống tiếp, ngươi đưa dược (thuốc), ta thật sự đã uống hết. Bất quá, Mộc Lưu Ly ta muốn làm chuyện gì, mặc dù đã chết ta cũng có thể làm được. Huống chi, hiện tại ta còn chưa chết đâu!"
Liếc mắt về phía Mộc Vũ đã sớm nhuyễn người ngã xuống đất, nói trái tim không rét lạnh là giả. Tuy rằng đã trải qua vô số sự phản bội, lại không nghĩ rằng muội muội mà nàng một lòng thương yêu cũng không chút do dự phản bội nàng.
Nàng vẫn biết trong lòng Mộc Vũ đối với nàng không thân cận, lại không nghĩ rằng nàng ta cư nhiên (không ai ngờ) oán hận nàng.
Những năm gần đây, nàng một lòng bảo hộ nàng ấy, không cho nàng ấy bị một chút thương hại (thương tổn + hãm hại) nào. Nàng cũng không phải tham quyền, nếu nàng muốn, cho dù là tự tay thành lập một Thánh đảo khác cũng không phải việc gì khó, lên làm Đảo chủ của Thánh đảo cũng bất quá vì phụ mẫu chết quá mức kì quái, nàng muốn tra ra phía sau là ai hạ độc thủ, thay phụ mẫu báo thù, đồng thời cũng vì Mộc Vũ trải sẵn con đường tốt đẹp.
Bởi vì nàng biết, nếu nàng không đem những tiềm tàng răng nọc (nguy cơ tiềm ẩn - về mặt nguy hiểm) trên Thánh đảo này nhổ đi toàn bộ, Mộc Vũ nhất định ngồi không được vị trí đảo chủ này.
Hôn lễ lần này, mục đích chỉ là vì bỏ đi dã tâm bừng bừng của Tề gia. Tề gia cũng là đồng phạm tham dự sự kiện lần đó, là người sai thủ phạm hại chết phụ mẫu của nàng.
Tề gia - đã là điều cuối cùng. Giải quyết xong chuyện của Tề gia, sau đó nàng sẽ gặp Mộc Vũ để giao Thánh đảo vào trong tay nàng ấy, coi như là đối với phụ mẫu có công đạo, đáng tiếc...
Tề Dương nghe xong lời nói của nàng, hai mắt nhíu lại, hừ lạnh nói, "Hiện tại, mười hai Thánh sử của ngươi chỉ sợ tự thân khó bảo toàn (khó bảo toàn cho bản thân), ngươi không cần trông cậy vào bọn họ!" Tuy rằng nói như thế, nhưng là đáy lòng lại sinh ra một tia bất an, không có hưng phấn của việc phía trước nắm chắc thắng lợi. Hắn đã biết Mộc Lưu Ly rất thủ đoạn, nhưng mà sự tình lần này phát triển cũng quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
"Phanh..." Cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.
Đi vào là mười hai Thánh sứ tự thân khó bảo toàn (khó bảo toàn cho bản thân). Sau khi bọn họ tiến vào, trong phòng nghỉ cũng dâng lên một cỗ huyết tinh (máu tanh), trên người mười hai người đều ít nhiều lây dính chút máu tươi.
Tề Dương biến sắc, chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ khiến hắn thấy rõ ngoài cửa máu tươi cùng thi thể, nhưng lại không thấy bất kỳ người nào của mình còn sống, trong lòng biết đại thế (thế mạnh) đã mất. Thân thủ Tề Dương bắt lấy Mộc Vũ yếu đuối đang ở một bên, mặt âm trầm nhìn Mộc Lưu Ly, hắn biết Mộc Vũ là người duy nhất có thể ràng buộc Mộc Lưu Ly.
Mộc Lưu Ly chậm rãi đứng lên, động tác vẫn tao nhã như trước, nhìn không ra cái gì không ổn, nhưng khoé miệng lại có một ít máu tươi.
Mười hai Thánh sử trong lòng cả kinh, "Chủ nhân!" Còn có ai có thể thương tổn đến chủ nhân? Mười hai người suy nghĩ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Vũ đang ngơ ngác ngây ngốc, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
Mộc Lưu Ly khoát tay áo, đối với tình trạng của thân thể không chút chú ý nào, thản nhiên phân phó, "Giết Tề Dương xong, các ngươi liền đi theo bên người Mộc Vũ đi!"
"Chủ nhân..." Mười hai người nhất tề (đồng loạt) quỳ xuống, chỉ hy vọng nàng có thể hồi tâm chuyển ý (thay đổi ý định), Thánh đảo không thể không có nàng!
Mộc Lưu Ly lại không để ý đến bọn họ, hướng từng bước ra ngoài mà đi. Mặc dù là độc phát (độc phát huy tác dụng), thân hình của nàng tuyệt không có một chút chật vật nào cả.
Hí mắt nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, Mộc Lưu Ly cười nhẹ. Đời này, nàng đều là sống vì người khác, nàng thật là mệt mỏi. Cao cao tại thượng thì thế nào? Không ai hiểu nàng, tựa như (giống như) lời Mộc Vũ nói, người khác vĩnh viễn nhìn không thấu nàng suy nghĩ cái gì, lại luôn luôn cảm giác bị nàng xem thấu. Như vậy, cảm giác của họ hẳn là (chắc là) thực không thoải mái? Cho nên người khác hoặc kính nàng, hoặc sợ nàng, nhưng không ai thật tình thích nàng, muốn thân cận nàng cả.
Muốn một người thật lòng thân cận nàng cũng bất quá là hy vọng xa vời của bản thân nàng mà thôi, mà hy vọng xa vời như vậy từ năm nàng mười tuổi ấy, thời điểm bị bằng hữu duy nhất phản bội, liền không còn nữa. Nàng - người như vậy, số phận kiếp này của nàng đã định là nhất định phải cô độc.
Thậm chí đến giờ khắc này, nàng không thể nghĩ ra là còn có cái gì mà nàng không bỏ xuống được, thù của phụ mẫu cũng đã báo, muội muội duy
nhất đã phản bội nàng, mà nàng vẫn chuẩn bị Thánh đảo vì Mộc Vũ. Thời điểm nàng tử vong (chết) đã đến, cư nhiên như thể không có gì làm cho nàng hơi hoãn (ngừng) cước bộ một chút, nghĩ đến cả đời này của nàng đúng thật là đáng buồn.
Thôi, nếu có kiếp sau, nàng chắc chắn sẽ hảo hảo sống một lần vì chính mình.
Mộc Vũ hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng dáng ngày càng xa của người kia. Lần đầu tiên, nàng tựa hồ (giống như) đã hiểu tỷ tỷ, cảm nhận được cô tịch (cô đơn + tịch tĩnh) của nàng ấy, nàng ấy khi sinh ra đã không thể có người thật lòng yêu thương, nàng sai lầm rồi sao?
Nghĩ đến bản thân nàng, bất quá là lợi dụng nàng ấy, mà nàng ấy vẫn nghĩ giả mù sa mưa (giả bộ không biết) để tiếp tục bảo hộ nàng, người luôn luôn cướp đi những thứ thuộc về sở hữu của tỷ tỷ, thật là nàng sao? Mà nàng thế nhưng lại tự tay giết chết người thật tình che chở cho nàng sao?
Trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tỷ tỷ chắc hẳn là đối với nàng thất vọng rồi?
Theo lịch sử Thánh đảo ghi lại, Thánh đảo năm 1338, Đảo chủ đời thứ 27 - Mộc Lưu Ly qua đời ngoài ý muốn, năm ấy 22 tuổi. Đại gia tộc Tề gia tồn tại hơn ngàn năm, người phản loạn toàn bộ tộc đều bị diệt, trở thành lịch sử cho đến tận bây giờ. Mười hai Thánh sử nhất tề (đồng loạt) mất tích, chỉ để lại bốn chữ này, "Thiên vong Thánh đảo" (Thánh đảo sẽ bị mất), muội muội của Mộc Lưu Ly - Mộc Vũ kế nhiệm chức vị đảo chủ.
Sau hai năm, Thánh đảo bắt đầu nội loạn, Đảo chủ Mộc Vũ lực lượng không đông đảo, chết dưới thương của người nội loạn.
Lúc tắt thở, chỉ vừa khóc vừa cười nói, "Thì ra không có tỷ tỷ bảo hộ, ta thật sự quá vô dụng."
Đến tận bây giờ, Mộc gia trong lịch sử Thánh đảo vĩnh viễn trở thành dĩ vãng. Thánh đảo sụp đổ, tiến vào thời kì hỗn chiến chưa từng có trước nay.