-
Chương 67: Đi xuống
Nhiệt độ trong núi dường như đã cao hơn so với lần trước cô đến, mùi gỗ cây và mùi đất bị gió và khí lạnh thổi tới, trong cái mát có chút ớn lạnh.
Khi tiếng sấm sét trong rừng vang lên, làm kinh động những chú chim sẻ đang ngủ say, tiếng vỗ cánh vang cả một lúc.
Các u hồn căn bản không chú ý đến những chú chim này, nối liền vào nhau, tạo thành một bức tường vây, lao đến gần Biệt Lý.
Biệt Lý vừa cho tay vào túi, lập tức dừng lại, cứ tiếp tục như vậy là không được.
Số lượng bùa có hạn, chỉ càng dùng càng ít đi mà thôi.
Nhưng quỷ hồn u minh đi ra khỏi đường hầm thì càng ngày càng nhiều.
Cô đi tay không ra ngoài, cắn răng, dùng ngón chân vẽ một trận pháp tại chỗ.
Đám quỷ hồn kia giống như một con rối mất đi lý trí vậy, chỉ biết chạy theo cô, há miệng phát ra âm thanh gầm gừ.
Mấy con quỷ đi theo từ trong huyện kia chắc đã từng giết người, móng tay bên trên móng vuốt chưa thành hình vô cùng sắc bén giống hệt như thanh đao dài, ưỡn cái bụng lớn, nhưng tứ chi lại khô khốc như cành cây khô. Mắt phát ra tia sáng xanh lá, đi ở hàng đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Biệt Lý nhìn thấy con quỷ có bộ dạng như vậy, đã không nhìn ra hình người nữa.
Cũng không biết là quái vật gì.
Trận pháp được cô vẽ bằng ngón chân, cả người nhanh chóng bay lên.
Không biết mặt Biệt Lý bị con quỷ nào cào thành một đường máu, vết thương hơi đen.
Các u hồn ngửi thấy mùi máu thì phát ra âm thanh kích động, “tường vây” bỗng chốc tách ra, mười mấy bóng đen chen chúc muốn xông về trước. Những con quỷ gầy yếu như bọ ngựa kia, ưỡn cái bụng to, móng vuốt sắc bén như thanh kiếm dài chém về phía Biệt Lý.
Biệt Lý ngồi xổm xuống, chân phải vẽ một đường cong ở phía trước, ngón chân vừa dừng lại.
Móng vuốt kia lập tức dừng trên trán của Biệt Lý.
Chính giữa giống như có một vách ngăn vô hình vậy, ngăn cách u hồn ở bên trong và Biệt Lý ở bên ngoài.
Biệt Lý thở phào, thuận theo tư thế, ngồi bệt xuống đất.
U hồn bị nhốt trong trận pháp la hét xông ra ngoài, toàn bộ đều bị vách ngăn vô hình kia chặn lại.
Biệt Lý cởi giày, dốc hết đất bên trong ra.
“Ở nhà đang yên đang lành không ở, cứ phải chạy đến đây kiếm việc làm cái gì chứ?”
Biệt Lý lấy hai lá bùa Dẫn Lôi và một lá bùa Khu Tà, đọc một câu thần chú rồi ném vào trong trận pháp.
Trên bầu trời, sấm chớp kéo đến, bùng nổ ngay trước mắt, sau khi đánh liên tục vài tia sấm, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vài cái hố.
Biệt Lý lau mồ hôi trên trán.
Thứ mà địa phủ cần chẳng gì khác chính là tín ngưỡng của con người, dùng cách này thực sự quá khốn nạn rồi.
Biệt Lý đứng dậy, đường hầm kia chưa đóng lại, u hồn đến nhân gian sẽ nhiều hơn chứ không ít đi, bọn chúng không giống tàn hồn ở lại nhân gian, chỉ biết làm việc máy móc và ngờ nghệch. Những thứ này chỉ biết săn bắt một cách tàn nhẫn.
Bọn chúng hút máu, ăn thịt người.
Trong khu rừng sau khi ồn ào một trận thì yên tĩnh trở lại.
Biệt Lý nhìn thấy phía trước bỗng xuất hiện một tia màu đen.
Tia màu đen kia lúc ẩn lúc hiện, lại lờ mờ giống như vừa xuất hiện đã muốn biến mất ngay.
Biệt Lý ngửi, có một mùi tanh mục rữa.
Cô đi theo tia màu đen về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một cái hố màu đen, cây cỏ bên cạnh đã khô héo từ lâu, im lặng như tờ.
Biệt Lý lấy một lá bùa Khu Tà trong túi ra, ném xuống bên dưới, không có hiện tượng gì.
Bỗng nhiên có một cái đầu xuất hiện chính giữa hố đen. Biệt Lý ném một lá bùa qua đó, cái đầu kia rúc lại, không thấy nữa.
Biệt Lý cau mày.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.
Đường hầm này dựa vào một mình cô là không thể nào lấp được, cũng không biết còn bao nhiêu u hồn chạy ra bên ngoài nữa.
Điều quan trọng hơn nữa là từ tối hôm qua điện thoại cô đã không sạc pin, cô vừa gọi điện cho Văn Khúc, còn chưa kết nối thì màn hình đã tối rụp.
Vài giây sau nó rung một cái, tuyên bố hoàn toàn tắt máy.
Biệt Lý trợn mắt.
Thứ mà địa phủ cần đơn giản chính là tín ngưỡng của con người, bọn họ sẽ không muốn con người đều chết hết, bằng không địa phủ cũng chỉ có diệt vong.
Chị gái ngực to nói đúng, mỗi người đều có ham muốn, quỷ cũng không ngoại lệ.
Cô có thể lợi dụng ham muốn của địa phủ làm những gì?
Biệt Lý nhìn lối vào của hố đen này, cô hơi manh động. Nếu cô vào trong…
Nhưng rất nhanh cô đã bác bỏ suy nghĩ tìm chỗ chết này.
Đó là địa phủ đấy, cô còn muốn sống thật tốt, tốt nhất là sống đến bảy tám chục tuổi không chết, kiên quyết không muốn xuống địa ngục.
Hơn nữa người sống mang theo cơ thể không thể vào được, chỉ có thể hồn phách rời khỏi cơ thể.
Nếu thời gian hồn phách rời khỏi cơ thể quá lâu, e rằng không thể trở về được nữa.
Biệt Lý chỉ ngẩn người có một lúc, cửa động yên tĩnh cả nửa ngày kia bỗng nổi bong bóng như nước sôi sùng sục.
Biệt Lý lùi lại hai bước, tay cầm một nắm bùa chú, xem tình hình mà chuẩn bị ném qua đó bất cứ lúc nào.
Chỉ trong nháy mắt, những bong bóng kia nổ ra, vô số bóng ma giành giật xông ra giống hệt như nổ ra một đám mây nấm màu đen.
Máu chảy trên người Biệt Lý trở nên lạnh lẽo ngay lập tức.
Cô là một đứa nghiệp dư, pháp bảo trong tay cũng chỉ có nhiêu đây, bị một đám quỷ ập tới, e rằng trong chớp mắt chẳng còn sót lại gì.
Nhưng nếu như những quỷ hồn nảy bỏ chạy tới vô số thị trấn, thành phố ở trời nam đất bắc, sợ rằng sẽ bị chiếm đóng trong nháy mắt. Đối với người bình thường mà nói, bọn chúng gần như vô địch.
Biệt Lý hít một hơi, trước khi đám quỷ hồn chui ra hết, cô dùng đến trang cuối cùng của Hồn Phách Ly Thể Chi Pháp.
Trang đó cô chỉ nhìn qua ba lần, nếu thành công, cô sẽ mang đám quỷ hồn này xuống địa ngục.
Nếu thất bại, cô cũng chỉ có thể cố gắng đến lúc chết. Phần còn lại, dốc hết sức mình, xem vào ý trời vậy.
Biệt Lý nhắm mắt.
Cơ thể cô càng ngày càng nặng, cảm giác thì càng ngày càng nhẹ, bay lơ lửng, gió thổi qua cơ thể, bay bổng rồi rơi xuống.
Biệt Lý mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm trên đất.
Nhìn từ góc độ này, bản thân có chút kỳ quái, khuôn mặt không nhìn thấy điểm bất thường nào, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Biệt Lý nhìn lâu một chút, dù sao sau này rất có khả năng không thấy được nữa.
Cô cúi đầu, khi tầm mắt lướt qua lồng ngực của bản thân, cô nhìn thấy có một đốm sáng hệt như ánh nến ấm áp, tập trung ở trái tim của cô.
Đây là cái gì?
Biệt Lý kéo một cái, ánh sáng kia đi theo tay cô, tách ra khỏi linh hồn của cô, ngày càng trở nên to lớn trên tay cô.
Biệt Lý mắt chữ A mồm chữ O, nhìn hồn phách giống y hệt Văn Khúc này.
Hồn phách này có chút ngốc nghếch, đứng im nhìn cô.
Biệt Lý còn nhéo mặt anh một cái, bóp thử nhưng không có cảm giác gì cả.
Dù sao hai người cũng đều là hồn phách.
Đến lúc này cuối cùng Biệt Lý đã tin Văn Khúc thật sự có một hồn phách trên người cô rồi.
Cô thở dài nói: “Anh về đi. Cũng may phát hiện sớm, bằng không chẳng phải sẽ kéo anh xuống dưới nấu sủi cảo luôn rồi sao?”
Anh Phách kia không cử động.
Biệt Lý huýt sáo với anh, sau đó bỗng nhiên yên lặng, nhìn anh chằm chằm. Con ngươi màu vàng kim lóe lên tia sáng ấm áp: “Thực ra em thích anh rất lâu rồi, kỹ năng tốt nhất của kiếp này đều dành cho anh hết. Thôi, bỏ đi, anh là thần tiên mà, bây giờ em trả lại hồn phách này cho anh. Cuộc đời của anh có ngàn năm, vạn năm, hai chúng ta chẳng qua chỉ mới quen biết có vài tháng… Anh, anh giữ sức khỏe.”
Đến cuối cùng cô vẫn không thể nói ra khỏi miệng, tình yêu vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc. Nó giống như lúc đến, khi đi cũng lặng lẽ, không muốn làm phiền người bên cạnh.
Anh Phách kia ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Cô thì thầm: “Trước khi đi, đây coi như quà tiễn biệt em đi.”
Trái tim cô như mất đi thứ gì quan trọng vậy, nhất thời khó chịu và trống rỗng.
Anh Phách sau khi rời khỏi linh hồn của cô thì không có chỗ dựa, chỉ mới một lúc đã cách xa cô mấy mét.
Nhưng mặt vẫn hướng về cô.
Biệt Lý không nhìn nữa, khi cô quay đầu chuẩn bị nhảy xuống thì phát hiện trên khuôn mặt của cơ thể mình đã ướt đẫm.
“Không còn thời gian nữa, bằng không còn có thể tìm một nơi có thể diện chút cho cô rồi.”
Biệt Lý lau lung tung vết nước trên khuôn mặt mình, lấy hết những lá bùa còn lại trong túi.
Dưới trạng thái linh hồn, con ngươi của cô biến thành màu vàng kim.
Âm khí lạnh lẽo.
Các u hồn đến nhân gian sắp được tự do kia hưng phấn chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Giống hệt như cá bơi vào biển lớn.
Mà sau khi Biệt Lý quay người lại, tất cả u hồn, ngay cả ác quỷ có tốc độ nhanh đã bay ra vài mét cũng quay lại, giống hệt như đói nhiều năm cuối cùng nhìn thấy thịt vậy, đều lao về phía Biệt Lý.
Muốn đôi mắt của cô!
Biệt Lý ném ra vài lá bùa Dẫn Lôi, sấm chớp vang rền, ác quỷ bị đánh trúng hét lớn rồi tan biến, rất nhanh lại bị u hồn khác ập đến.
Trong lúc đó, có một khoảng không gian trong nháy mắt.
Biệt Lý nhắm chuẩn thời cơ, lập tức lao qua đó.
Thức ăn nhào vào lòng mình, cho dù có sấm chớp thì các u hồn vẫn to gan chen lên, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Biệt Lý dùng bùa Khu Tà mở đường, câu chú và kinh văn dần vang lớn trong tiếng la hét của quỷ hồn.
Quỷ hồn bên trong đường hầm không còn chen ra ngoài nữa, toàn bộ đều vây xung quanh Biệt Lý.
Thức ăn và bảo vật chỉ có một, nhưng đồng loại lại nhiều như vậy.
Mặc dù không ngon nhưng cảm giác cấu xé cũng sung sướng, khiến những quỷ hồn bị nhốt dưới đất trăm ngàn năm kích động mà la hét.
Mùi tanh thối tỏa khắp hố đen này, chất lỏng không biết tên dính vào khuôn mặt của Biệt Lý.
Đôi mắt cô phát sáng trong màn đêm, màu vàng kim nhưng tràn đầy sự lạnh lẽo.
Không biết ai đã cắn một miếng trên cánh tay của cô, cơn đau làm thần kinh cô tê liệt.
Biệt Lý cắn răng ném một lá bùa ra, sấm chớp lại kéo đến, màu trắng sáng xuất hiện, trong chớp mắt chiếu sáng cả khuôn mặt của những con quỷ tham lam xung quanh này.
Đến lúc này, nỗi sợ hãi đã bị Biệt Lý để lại trên cơ thể ở bên ngoài.
Linh hồn cô chỉ có thể tiến thẳng về trước, không thể lùi lại.
Biệt Lý hét lên: “Cho dù tôi đã từ chức, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng nghiệp. Diêm Vương gia, cách ông chào đón tôi đặc biệt thật đấy.”
Biệt Lý vừa dứt lời.
Sau lưng bị móng vuốt sắc nhọn của một con ác quỷ cào trúng, Biệt Lý chỉ cảm nhận được một trận gió, gần như cô dịch về trước trong nháy mắt.
Mà chen chen chúc chúc đều là u hồn, không gian phía trước của cô không quá nhiều, móng vuốt sau lưng vẫn cào vào lưng cô.
Nỗi đau bị cào cấu khiến cô kêu một tiếng.
“Tôi biết các người muốn có được càng nhiều tín ngưỡng, chi bằng chúng ta bàn bạc đi.”
Cô lảo đảo, vừa mới đứng vững thì phía trước bỗng có vài tia sáng lóe lên.
U hồn xung quanh lập tức yên tĩnh.
Biệt Lý chỉnh lại quần áo, phía trước nhường ra một con đường nhỏ.
Ở đầu con đường nhỏ đó, mấy tia sáng xuất hiện nhiều hơn, có rất nhiều đèn lồng bay trong không trung.
Biệt Lý hơi kiễng chân, lập tức nhìn thấy phía trước, mỉm cười và nói: “Đây mới là đạo đón khách chứ. Hắc Bạch Vô Thường, lâu quá không gặp, tôi nhớ mấy anh lắm đó.”
Cô nói vài câu văn vẻ.
Hắc Bạch Vô Thường nghiêm mặt đứng ở phía trước, ánh mắt lướt qua cơ thể cô, không lên tiếng.
Phán Quan ở trước cũng quan sát cô, thở dài nói: “Cô việc gì phải làm thế?”
Biệt Lý cười hì hì: “Ông cũng không phải không biết con người tôi rất ngốc nghếch, mấy người làm ra con mắt này, tôi tò mò xem một chút, không ngờ nó lại chạy vào trong mắt tôi rồi.”
Bóng ma ở phía sau không kìm được mà giơ nanh múa vuốt, có thể ập tới xé nát cô bất cứ lúc nào.
Biệt Lý nhún vai: “Không mời tôi vào trong ngồi à?”
Phán Quan giơ tay nói: “Mời.”
Một hàng nhóc quỷ mở đường mặc đồ trắng, khuôn mặt như được quét qua một lớp sơn tường màu trắng xám, cứng ngắc đi về phía trước.
Khi tiếng sấm sét trong rừng vang lên, làm kinh động những chú chim sẻ đang ngủ say, tiếng vỗ cánh vang cả một lúc.
Các u hồn căn bản không chú ý đến những chú chim này, nối liền vào nhau, tạo thành một bức tường vây, lao đến gần Biệt Lý.
Biệt Lý vừa cho tay vào túi, lập tức dừng lại, cứ tiếp tục như vậy là không được.
Số lượng bùa có hạn, chỉ càng dùng càng ít đi mà thôi.
Nhưng quỷ hồn u minh đi ra khỏi đường hầm thì càng ngày càng nhiều.
Cô đi tay không ra ngoài, cắn răng, dùng ngón chân vẽ một trận pháp tại chỗ.
Đám quỷ hồn kia giống như một con rối mất đi lý trí vậy, chỉ biết chạy theo cô, há miệng phát ra âm thanh gầm gừ.
Mấy con quỷ đi theo từ trong huyện kia chắc đã từng giết người, móng tay bên trên móng vuốt chưa thành hình vô cùng sắc bén giống hệt như thanh đao dài, ưỡn cái bụng lớn, nhưng tứ chi lại khô khốc như cành cây khô. Mắt phát ra tia sáng xanh lá, đi ở hàng đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Biệt Lý nhìn thấy con quỷ có bộ dạng như vậy, đã không nhìn ra hình người nữa.
Cũng không biết là quái vật gì.
Trận pháp được cô vẽ bằng ngón chân, cả người nhanh chóng bay lên.
Không biết mặt Biệt Lý bị con quỷ nào cào thành một đường máu, vết thương hơi đen.
Các u hồn ngửi thấy mùi máu thì phát ra âm thanh kích động, “tường vây” bỗng chốc tách ra, mười mấy bóng đen chen chúc muốn xông về trước. Những con quỷ gầy yếu như bọ ngựa kia, ưỡn cái bụng to, móng vuốt sắc bén như thanh kiếm dài chém về phía Biệt Lý.
Biệt Lý ngồi xổm xuống, chân phải vẽ một đường cong ở phía trước, ngón chân vừa dừng lại.
Móng vuốt kia lập tức dừng trên trán của Biệt Lý.
Chính giữa giống như có một vách ngăn vô hình vậy, ngăn cách u hồn ở bên trong và Biệt Lý ở bên ngoài.
Biệt Lý thở phào, thuận theo tư thế, ngồi bệt xuống đất.
U hồn bị nhốt trong trận pháp la hét xông ra ngoài, toàn bộ đều bị vách ngăn vô hình kia chặn lại.
Biệt Lý cởi giày, dốc hết đất bên trong ra.
“Ở nhà đang yên đang lành không ở, cứ phải chạy đến đây kiếm việc làm cái gì chứ?”
Biệt Lý lấy hai lá bùa Dẫn Lôi và một lá bùa Khu Tà, đọc một câu thần chú rồi ném vào trong trận pháp.
Trên bầu trời, sấm chớp kéo đến, bùng nổ ngay trước mắt, sau khi đánh liên tục vài tia sấm, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vài cái hố.
Biệt Lý lau mồ hôi trên trán.
Thứ mà địa phủ cần chẳng gì khác chính là tín ngưỡng của con người, dùng cách này thực sự quá khốn nạn rồi.
Biệt Lý đứng dậy, đường hầm kia chưa đóng lại, u hồn đến nhân gian sẽ nhiều hơn chứ không ít đi, bọn chúng không giống tàn hồn ở lại nhân gian, chỉ biết làm việc máy móc và ngờ nghệch. Những thứ này chỉ biết săn bắt một cách tàn nhẫn.
Bọn chúng hút máu, ăn thịt người.
Trong khu rừng sau khi ồn ào một trận thì yên tĩnh trở lại.
Biệt Lý nhìn thấy phía trước bỗng xuất hiện một tia màu đen.
Tia màu đen kia lúc ẩn lúc hiện, lại lờ mờ giống như vừa xuất hiện đã muốn biến mất ngay.
Biệt Lý ngửi, có một mùi tanh mục rữa.
Cô đi theo tia màu đen về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một cái hố màu đen, cây cỏ bên cạnh đã khô héo từ lâu, im lặng như tờ.
Biệt Lý lấy một lá bùa Khu Tà trong túi ra, ném xuống bên dưới, không có hiện tượng gì.
Bỗng nhiên có một cái đầu xuất hiện chính giữa hố đen. Biệt Lý ném một lá bùa qua đó, cái đầu kia rúc lại, không thấy nữa.
Biệt Lý cau mày.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.
Đường hầm này dựa vào một mình cô là không thể nào lấp được, cũng không biết còn bao nhiêu u hồn chạy ra bên ngoài nữa.
Điều quan trọng hơn nữa là từ tối hôm qua điện thoại cô đã không sạc pin, cô vừa gọi điện cho Văn Khúc, còn chưa kết nối thì màn hình đã tối rụp.
Vài giây sau nó rung một cái, tuyên bố hoàn toàn tắt máy.
Biệt Lý trợn mắt.
Thứ mà địa phủ cần đơn giản chính là tín ngưỡng của con người, bọn họ sẽ không muốn con người đều chết hết, bằng không địa phủ cũng chỉ có diệt vong.
Chị gái ngực to nói đúng, mỗi người đều có ham muốn, quỷ cũng không ngoại lệ.
Cô có thể lợi dụng ham muốn của địa phủ làm những gì?
Biệt Lý nhìn lối vào của hố đen này, cô hơi manh động. Nếu cô vào trong…
Nhưng rất nhanh cô đã bác bỏ suy nghĩ tìm chỗ chết này.
Đó là địa phủ đấy, cô còn muốn sống thật tốt, tốt nhất là sống đến bảy tám chục tuổi không chết, kiên quyết không muốn xuống địa ngục.
Hơn nữa người sống mang theo cơ thể không thể vào được, chỉ có thể hồn phách rời khỏi cơ thể.
Nếu thời gian hồn phách rời khỏi cơ thể quá lâu, e rằng không thể trở về được nữa.
Biệt Lý chỉ ngẩn người có một lúc, cửa động yên tĩnh cả nửa ngày kia bỗng nổi bong bóng như nước sôi sùng sục.
Biệt Lý lùi lại hai bước, tay cầm một nắm bùa chú, xem tình hình mà chuẩn bị ném qua đó bất cứ lúc nào.
Chỉ trong nháy mắt, những bong bóng kia nổ ra, vô số bóng ma giành giật xông ra giống hệt như nổ ra một đám mây nấm màu đen.
Máu chảy trên người Biệt Lý trở nên lạnh lẽo ngay lập tức.
Cô là một đứa nghiệp dư, pháp bảo trong tay cũng chỉ có nhiêu đây, bị một đám quỷ ập tới, e rằng trong chớp mắt chẳng còn sót lại gì.
Nhưng nếu như những quỷ hồn nảy bỏ chạy tới vô số thị trấn, thành phố ở trời nam đất bắc, sợ rằng sẽ bị chiếm đóng trong nháy mắt. Đối với người bình thường mà nói, bọn chúng gần như vô địch.
Biệt Lý hít một hơi, trước khi đám quỷ hồn chui ra hết, cô dùng đến trang cuối cùng của Hồn Phách Ly Thể Chi Pháp.
Trang đó cô chỉ nhìn qua ba lần, nếu thành công, cô sẽ mang đám quỷ hồn này xuống địa ngục.
Nếu thất bại, cô cũng chỉ có thể cố gắng đến lúc chết. Phần còn lại, dốc hết sức mình, xem vào ý trời vậy.
Biệt Lý nhắm mắt.
Cơ thể cô càng ngày càng nặng, cảm giác thì càng ngày càng nhẹ, bay lơ lửng, gió thổi qua cơ thể, bay bổng rồi rơi xuống.
Biệt Lý mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm trên đất.
Nhìn từ góc độ này, bản thân có chút kỳ quái, khuôn mặt không nhìn thấy điểm bất thường nào, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Biệt Lý nhìn lâu một chút, dù sao sau này rất có khả năng không thấy được nữa.
Cô cúi đầu, khi tầm mắt lướt qua lồng ngực của bản thân, cô nhìn thấy có một đốm sáng hệt như ánh nến ấm áp, tập trung ở trái tim của cô.
Đây là cái gì?
Biệt Lý kéo một cái, ánh sáng kia đi theo tay cô, tách ra khỏi linh hồn của cô, ngày càng trở nên to lớn trên tay cô.
Biệt Lý mắt chữ A mồm chữ O, nhìn hồn phách giống y hệt Văn Khúc này.
Hồn phách này có chút ngốc nghếch, đứng im nhìn cô.
Biệt Lý còn nhéo mặt anh một cái, bóp thử nhưng không có cảm giác gì cả.
Dù sao hai người cũng đều là hồn phách.
Đến lúc này cuối cùng Biệt Lý đã tin Văn Khúc thật sự có một hồn phách trên người cô rồi.
Cô thở dài nói: “Anh về đi. Cũng may phát hiện sớm, bằng không chẳng phải sẽ kéo anh xuống dưới nấu sủi cảo luôn rồi sao?”
Anh Phách kia không cử động.
Biệt Lý huýt sáo với anh, sau đó bỗng nhiên yên lặng, nhìn anh chằm chằm. Con ngươi màu vàng kim lóe lên tia sáng ấm áp: “Thực ra em thích anh rất lâu rồi, kỹ năng tốt nhất của kiếp này đều dành cho anh hết. Thôi, bỏ đi, anh là thần tiên mà, bây giờ em trả lại hồn phách này cho anh. Cuộc đời của anh có ngàn năm, vạn năm, hai chúng ta chẳng qua chỉ mới quen biết có vài tháng… Anh, anh giữ sức khỏe.”
Đến cuối cùng cô vẫn không thể nói ra khỏi miệng, tình yêu vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc. Nó giống như lúc đến, khi đi cũng lặng lẽ, không muốn làm phiền người bên cạnh.
Anh Phách kia ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Cô thì thầm: “Trước khi đi, đây coi như quà tiễn biệt em đi.”
Trái tim cô như mất đi thứ gì quan trọng vậy, nhất thời khó chịu và trống rỗng.
Anh Phách sau khi rời khỏi linh hồn của cô thì không có chỗ dựa, chỉ mới một lúc đã cách xa cô mấy mét.
Nhưng mặt vẫn hướng về cô.
Biệt Lý không nhìn nữa, khi cô quay đầu chuẩn bị nhảy xuống thì phát hiện trên khuôn mặt của cơ thể mình đã ướt đẫm.
“Không còn thời gian nữa, bằng không còn có thể tìm một nơi có thể diện chút cho cô rồi.”
Biệt Lý lau lung tung vết nước trên khuôn mặt mình, lấy hết những lá bùa còn lại trong túi.
Dưới trạng thái linh hồn, con ngươi của cô biến thành màu vàng kim.
Âm khí lạnh lẽo.
Các u hồn đến nhân gian sắp được tự do kia hưng phấn chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Giống hệt như cá bơi vào biển lớn.
Mà sau khi Biệt Lý quay người lại, tất cả u hồn, ngay cả ác quỷ có tốc độ nhanh đã bay ra vài mét cũng quay lại, giống hệt như đói nhiều năm cuối cùng nhìn thấy thịt vậy, đều lao về phía Biệt Lý.
Muốn đôi mắt của cô!
Biệt Lý ném ra vài lá bùa Dẫn Lôi, sấm chớp vang rền, ác quỷ bị đánh trúng hét lớn rồi tan biến, rất nhanh lại bị u hồn khác ập đến.
Trong lúc đó, có một khoảng không gian trong nháy mắt.
Biệt Lý nhắm chuẩn thời cơ, lập tức lao qua đó.
Thức ăn nhào vào lòng mình, cho dù có sấm chớp thì các u hồn vẫn to gan chen lên, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Biệt Lý dùng bùa Khu Tà mở đường, câu chú và kinh văn dần vang lớn trong tiếng la hét của quỷ hồn.
Quỷ hồn bên trong đường hầm không còn chen ra ngoài nữa, toàn bộ đều vây xung quanh Biệt Lý.
Thức ăn và bảo vật chỉ có một, nhưng đồng loại lại nhiều như vậy.
Mặc dù không ngon nhưng cảm giác cấu xé cũng sung sướng, khiến những quỷ hồn bị nhốt dưới đất trăm ngàn năm kích động mà la hét.
Mùi tanh thối tỏa khắp hố đen này, chất lỏng không biết tên dính vào khuôn mặt của Biệt Lý.
Đôi mắt cô phát sáng trong màn đêm, màu vàng kim nhưng tràn đầy sự lạnh lẽo.
Không biết ai đã cắn một miếng trên cánh tay của cô, cơn đau làm thần kinh cô tê liệt.
Biệt Lý cắn răng ném một lá bùa ra, sấm chớp lại kéo đến, màu trắng sáng xuất hiện, trong chớp mắt chiếu sáng cả khuôn mặt của những con quỷ tham lam xung quanh này.
Đến lúc này, nỗi sợ hãi đã bị Biệt Lý để lại trên cơ thể ở bên ngoài.
Linh hồn cô chỉ có thể tiến thẳng về trước, không thể lùi lại.
Biệt Lý hét lên: “Cho dù tôi đã từ chức, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng nghiệp. Diêm Vương gia, cách ông chào đón tôi đặc biệt thật đấy.”
Biệt Lý vừa dứt lời.
Sau lưng bị móng vuốt sắc nhọn của một con ác quỷ cào trúng, Biệt Lý chỉ cảm nhận được một trận gió, gần như cô dịch về trước trong nháy mắt.
Mà chen chen chúc chúc đều là u hồn, không gian phía trước của cô không quá nhiều, móng vuốt sau lưng vẫn cào vào lưng cô.
Nỗi đau bị cào cấu khiến cô kêu một tiếng.
“Tôi biết các người muốn có được càng nhiều tín ngưỡng, chi bằng chúng ta bàn bạc đi.”
Cô lảo đảo, vừa mới đứng vững thì phía trước bỗng có vài tia sáng lóe lên.
U hồn xung quanh lập tức yên tĩnh.
Biệt Lý chỉnh lại quần áo, phía trước nhường ra một con đường nhỏ.
Ở đầu con đường nhỏ đó, mấy tia sáng xuất hiện nhiều hơn, có rất nhiều đèn lồng bay trong không trung.
Biệt Lý hơi kiễng chân, lập tức nhìn thấy phía trước, mỉm cười và nói: “Đây mới là đạo đón khách chứ. Hắc Bạch Vô Thường, lâu quá không gặp, tôi nhớ mấy anh lắm đó.”
Cô nói vài câu văn vẻ.
Hắc Bạch Vô Thường nghiêm mặt đứng ở phía trước, ánh mắt lướt qua cơ thể cô, không lên tiếng.
Phán Quan ở trước cũng quan sát cô, thở dài nói: “Cô việc gì phải làm thế?”
Biệt Lý cười hì hì: “Ông cũng không phải không biết con người tôi rất ngốc nghếch, mấy người làm ra con mắt này, tôi tò mò xem một chút, không ngờ nó lại chạy vào trong mắt tôi rồi.”
Bóng ma ở phía sau không kìm được mà giơ nanh múa vuốt, có thể ập tới xé nát cô bất cứ lúc nào.
Biệt Lý nhún vai: “Không mời tôi vào trong ngồi à?”
Phán Quan giơ tay nói: “Mời.”
Một hàng nhóc quỷ mở đường mặc đồ trắng, khuôn mặt như được quét qua một lớp sơn tường màu trắng xám, cứng ngắc đi về phía trước.