-
Chương 56: C56: Đây chắc là tỏ tình không thành công
Đỗ Chi Tình và Tống Linh được xem là quỷ có thù, Song Song đang hắc hóa nổi khùng, quỷ nước thì vòng tới vòng lui cánh cửa kia, thỉnh thoảng dùng móng vuốt cào cào.
Biệt Lý sụp đổ nhảy dựng lên: “Tất cả theo tôi tới đây!”
Song Song bị cố định tại chỗ, tròng mắt đảo quanh nhìn cô.
Đỗ Chi Tình cưỡi trên người Tống Linh hành hung, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Biệt Lý.
Tống Linh khóc rấm rứt, nghe cô nói vậy thì muốn phản kháng nhưng mà mới chống lại chút xíu đã bị trấn áp.
Quỷ nước phản ứng chậm, lúc bầu không khí đang im lặng lúng túng, nó yếu ớt quay đầu nhìn Biệt Lý một cái sau đó tiếp tục nghiên cứu cánh cửa của cô.
Biệt Lý: “…”
Văn Khúc vỗ vỗ bờ vai của Biệt Lý, cô lã chã chực khóc.
Trước tiên cô tách hai con đang đánh nhau ra, sau đó kéo Song Song đi vào phòng tối, quỷ nước theo đuôi đi tới, ngồi xuống giữa trận tụ hồn rồi bất động, ngay cả Đỗ Chi Tình và Tống Linh cũng không đánh nhau nữa, tự mình chiếm một góc tiến vào trạng thái hiền giả.
Biệt Lý đóng cửa, không quan tâm đến mấy con quỷ như kẻ nghiện thuốc này nữa, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát Trương.
“Tôi muốn báo án!”
Cảnh sát Trương: “… Thời gian làm việc, tôi không muốn nói đùa.”
Biệt Lý mài răng: “Tôi nghiêm túc! Tôi báo án, Lý Kiến Quân chủ tịch tập đoàn Thái Á, hơn ba mươi năm trước sát hại vợ chưa cưới Ngô Song Song, tạo hiện trường giả tự sát.”
Cảnh sát Trương im lặng.
Song Song cũng quay đầu nhìn cô.
Biệt Lý nghiêm túc nói: “Song Song ở ngay bên cạnh tôi, cô ấy có thể tự chứng minh…”
Cảnh sát Trương cố tìm lại giọng nói của mình, lên tiếng ngăn cản: “Cô ấy không thể làm chứng, không có ai có thể chứng minh hung thủ giết chết mình là ai. Huống chi… đây là vụ án hơn ba mươi năm trước, tôi không nói chắc cô cũng hiểu rõ, năm đó số vụ án chưa được phá còn nhiều và rất nhiều, có một số thậm chí còn có người tình nghi nhưng kỹ thuật chưa đến nơi đến chốn, chứng cứ không đầy đủ. Biệt Lý, công lý thực tế và công lý thủ tục luôn là hai điều khác nhau."
Đây là đạo lý mà mọi người đều hiểu nhưng Biệt Lý vẫn cảm giác bị người ta đấm mạnh vào ngực.
Cô biết rõ hung thủ là ai, người bị hại đang ở ngay bên cạnh, nhưng mà cô không có chứng cứ thì không ai tin cô cả.
Cảnh sát Trương bất đắc dĩ nói: “Cô có nghĩ tới không, vụ án hơn ba mươi năm trước đã được kết luận là tự sát, cô tưởng ba mẹ Ngô Song Song chưa từng báo án sao? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều thứ đã bị thời gian xóa nhòa.”
Biệt Lý nắm chặt điện thoại, trầm giọng hỏi: “Vụ án này các anh có điều tra không?”
Cảnh sát Trương dừng lại một chút rồi nói: “Nếu như trong cục chỉ có một mình tôi, tôi sẽ tra giúp cô.”
Ngay cả lập hồ sơ cũng là chuyện phiền phức.
Biệt Lý cúp điện thoại, ủ dột ngồi xổm trên mặt đất song song với quỷ nước, biến thành hai cây nấm.
Đỗ Chi Tình bỗng nhiên từ trong góc nhảy ra, gương mặt đầy máu: “Lý Kiến Quân có phải là ba của Lý San không?”
Biệt Lý ỉu xìu gật đầu.
Ánh mắt Đỗ Chi Tình sáng rỡ: “Cô muốn hại ông ta sao? Để tôi đi cho!”
Biệt Lý: “…”
Nghe nói trước kia cô làm một con gà nhỏ hèn nhát ít nói?
Cả người gà nhỏ hèn nhát lấp lánh ánh sáng chiến đấu.
Biệt Lý sâu xa thấm thía dạy bảo cô ấy: “Chúng ta phải làm công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
“Haha.”
Biệt Lý hoảng sợ nhìn Đỗ Chi Tình.
Đỗ Chi Tình mím môi khoát tay tỏ ý cô ấy không phải là người phát ra tiếng cười người thông minh.
Khuôn mặt quỷ nước khờ khạo cúi đầu như đang nghiên cứu nét vẽ của bùa chú dưới đất, vừa nhìn vừa cười một tiếng “Haha.”
Biệt Lý: “…”
Cảm giác sớm muộn gì mình cũng điên!
Biệt Lý đứng lên hoạt động chân một chút, sau khi vò đầu bứt tai một trận, cô nói với Đỗ Chi Tình là người duy nhất còn tỉnh táo: “Hai chúng ta hợp tác một chút, không phải cô muốn tìm Lý Kiến Quân gây sự sao? Tôi có thể giúp cô che giấu hành tung tốt hơn, nhưng mà yêu cầu duy nhất là đừng giết chết Lý Kiến Quân, trước tiên cô xem thử trên người Lý Kiến Quân có đồ gì không thể để người khác nhìn thấy hay không, ví dụ như phạm tội trốn thuế kinh tế gì đó, bao nuôi ngôi sao bà hai bà ba cũng được, có tư liệu đen cũng lấy ra một phần.”
Nếu đi đường chính quy không được thì Biệt Lý chuẩn bị đi đường tắt phi pháp.
Văn Khúc hữu nghị giúp đỡ cho cô về kỹ thuật tiền tài và một thần khí chụp lén mini.
Chân trước Đỗ Chi Tình vừa phấn khởi đi ra ngoài, chưa được nửa giờ sau chị gái ngực to đã quay về, vừa vào nhà cô ấy đã rất nhạy cảm với mùi quỷ lạ trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý rất oan uổng: “Cô phải tôn trọng công việc của tôi, giống như tôi chưa từng ghét bỏ cô làm hotgirl mạng vậy đó!”
Sau khi hai con quỷ trong phòng cảm nhận được khí thế của chị gái ngực to thì càng giống như chim cút rụt người lại, chọc Biệt Lý tức giận, bọn quỷ nịnh hót sợ mạnh hiếp yếu này!
Chị gái ngực to đi đến bên cạnh Song Song, cô ấy giống như một người mẹ hiền hòa ôm đứa con vào lòng mình, còn ấm giọng nhẹ nhàng an ủi: “Lúc trẻ ai chưa từng gặp phải mấy tên rác rưởi, chị giết tên đó cho em là được.”
Lúc chị gái ngực to nói lời này còn oán trách chỉ lên mũi Song Song một cái: “Em xem nhiều phim truyền hình quá nên mới chợt nghĩ quẩn.”
Biệt Lý cạn lời, cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Song Song lên án nói: “Biệt Lý không cho.”
Chị gái ngực to xoa mặt Song Song, mỉm cười: “Cô ấy là con người ngu xuẩn mà, biết gì đâu em?”
Vậy mà lại khơi mào đấu tranh chủng tộc, Biệt Lý có trúng kế không? Đương nhiên sẽ không!
Bởi vì cô là con người, không có sức chiến đấu.
Biệt Lý cơ trí trưng ra khí phách của cao nhân, nói: “Chúng ta vẫn còn ở nhân gian nên chỉ dùng cách giải quyết của nhân loại.”
Chị gái ngực to xùy một tiếng: “Cô có thể đừng học cách nói chuyện của Văn Khúc không?”
Biệt Lý: … Hôm nay tôi không được rồi! Tôi có một câu thô tục muốn lập tức phun ra!
Định thân phù trên mặt Song Song đã tan thành bã trong tay chị gái ngực to, chị gái ngực to xoa xoa tro bụi trong tay, như cười như không mà nhìn Biệt Lý một cái.
Biệt Lý nhụt chí, vừa mới chuẩn bị hỏi sao cô ấy đột nhiên trở về thì đã bị Văn Khúc kéo một cái đi ra khỏi phòng.
Hai người đi vào phòng sách.
Cửa sổ phòng sách quay về hướng đông, trong phòng được phơi ấm áp nóng hầm hập, trên giá sách tản ra mùi mực, trên chiếc bàn gỗ thật đặt một quyển sách.
Biệt Lý lờ mờ nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Tay Văn Khúc khẽ gõ lên trán cô: “Sao đầu óc em chậm chạp như thế? Tâm tư quỷ khó lòng phân biệt, không có thiện ác đúng sai, có đôi khi nên tỉnh táo bình tĩnh một chút.”
Anh đang chỉ thái độ của chị gái ngực to lúc vừa nãy.
Cũng chỉ ra Biệt Lý dùng quá nhiều tình cảm vào đó.
Cái gì gọi là người và quỷ không chung đường? Không phải là khác biệt giống loài không thể yêu đương mà là do giống loài khác biệt có quá nhiều trở ngại.
Biệt Lý ủ rũ gục đầu xuống, mềm giọng nói: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể thật sự mặc kệ Song Song tùy ý đi báo thù, sau đó bị Lý Kiến Quân hại chết thêm lần nữa, hoặc là báo thù thành công thì đến địa ngục cũng đi tù.”
Chẳng lẽ họ không phải là bạn bè sao?
Văn Khúc vuốt tóc của cô, trong lòng anh mừng thầm nhưng trên mặt không biểu hiện gì, vẫn là dáng vẻ thầy giáo hiểu lòng người, anh nói: “Anh biết em coi trọng tình cảm…”
Biệt Lý hơi nghiêng đầu.
Văn Khúc nói: “Vậy không bằng em coi trọng anh trước nhé?”
Cú rẽ lớn này khiến Biệt Lý lật xe và vẫn chưa kịp phản ứng.
Văn Khúc nói tiếp: “Anh biết em thích anh.”
Mặt Biệt Lý cũng nhanh chóng đỏ lên, nín thở không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Nguyên nhân chính là cô không ngờ lời tỏ tình lại đến bất ngờ như vậy.
“Không phải anh nói chờ em kết thúc kỳ thi rồi lại nói sao?”
Văn Khúc nhíu mày cười một tiếng: “Anh nói khi nào?”
“Là…” Lần trước em giả vờ ngủ ấy!
Nói như vậy chẳng phải là thừa nhận lần trước cô không ngủ cũng không phản bác Văn Khúc sao?
Biệt Lý tức giận trừng anh, nhưng thật ra trong lòng cô đã ngượng đến không biết phải làm sao rồi, trừ trừng người ta thì cô không biết phải phản ứng thế nào mới có thể biểu hiện mình thanh thuần không làm bộ…
Văn Khúc xoay người nhìn thẳng vào mắt Biệt Lý: “Em cho anh câu trả lời chắc chắn, lúc nào em mới buông bỏ sự chênh lệch giữa chúng ta, đối mặt trực tiếp với tình cảm?”
Biệt Lý không lên tiếng, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Văn Khúc nắm lấy tay cô rồi nói: “Bởi vì anh thật sự không chờ được nữa, em luôn quan tâm đến người khác, chỉ những khi không có ai em mới lén lút nghĩ tới anh, anh muốn được em nhớ tới một cách quang minh chính đại.”
Biệt Lý… Biệt Lý cắn môi, cô còn tưởng mình che giấu kỹ lắm, không ngờ tới đã bị người ta nhìn thấu không còn chút gì.
Cô nói không lưu loát: “Anh xứng đáng tốt hơn…”
Văn Khúc gật đầu nói: “Đúng, nhưng mà anh thích em.”
Biệt Lý lập tức không biết nên tức hay nên vui, xoắn xuýt mãi phiền ghê.
“Trên thế giới không có ai lợi hại hơn anh, cho nên ngoài anh thì ai ở trước mặt anh cũng không đủ tốt, em không cần tự ti, em tốt hơn rất nhiều người.”
Biệt Lý ngẩng đầu lên u oán nhìn anh chằm chằm, chết tiệt anh đây là đang khen à?
Văn Khúc kiêu ngạo khiêm tốn: “Bây giờ chúng tiên ở Thiên Đình chỉ có anh không bị giảm tu vi mà còn tiến bộ, tín đồ của anh cũng nhiều nhất, kiến thức của anh rộng nhất, anh có gia sản bằng cả tinh cầu, tùy em ở.”
Biệt Lý cảm giác dường như mình nhìn thấy thiểu năng, trước kia Văn Khúc không như thế này mà, điên rồi hả? Vậy mà tưởng tượng mình là thần tiên…
Văn Khúc cúi đầu, tình cảm nồng nàn nhìn Biệt Lý rồi nói: “Hơn nữa trên người em còn một phách của anh, chúng ta mới là phách phù hợp nhất, ít nhất bây giờ xem ra tâm hồn là đồng điệu nhất.”
Dù sao mọi người còn chưa từng thử bằng xác thịt.
Biệt Lý hoảng hốt nhớ tới lúc ban đầu mới gặp mặt Văn Khúc, Văn Khúc lạnh nhạt nói trên người cô có hồn phách của anh.
Chẳng lẽ đó không phải là cách bắt chuyện cấp thấp… Sao?
Văn Khúc còn muốn nói gì đó đã bị Biệt Lý cắt ngang.
“Anh chờ một chút, em chậm chạp.”
Văn Khúc không vui lắm, khẽ nói: “Anh không cần em phải đồng ý ngay bây giờ, nhưng mà ít nhất đừng cố gắng xa lánh anh.”
Dù là thật hay giả, dù sao cách của Văn Khúc rất hữu ích, bây giờ Biệt Lý hoàn toàn không có tinh lực để nghĩ tới chuyện liên quan tới Song Song.
Khi còn đi học, ai cũng từng trải qua, một số người có thành tích trung bình có lẽ sẽ ghen tị với những người bạn cùng lớp có thành tích cao hơn họ một chút xíu, lại hâm mộ những bạn học có thành tích tốt trong lớp, sẽ vừa ngưỡng mộ vừa tự ti trước mặt học sinh đứng đầu.
Nhưng mà tất cả học sinh trung học sẽ không tự ti trước mặt tiến sĩ.
Bây giờ Biệt Lý đã cảm thấy mình như một học sinh tiểu học, mà Văn Khúc là tiến sĩ đến từ ngoài hành tinh.
Vị tiến sĩ nói rằng anh có cảm giác như đang đối mặt với một con rùa đen, nếu anh đến gần hơn một chút thì con rùa đen nhỏ sẽ thu mình lại trong mai, khi anh đi ra xa hơn thì, con rùa đen sẽ lập tức thò đầu ra để lén lút quan sát.
Cứ quay đi quay lại kiểu này mãi thì phải chờ đến bao giờ mới theo đuổi được người về tay?
Biệt Lý sụp đổ nhảy dựng lên: “Tất cả theo tôi tới đây!”
Song Song bị cố định tại chỗ, tròng mắt đảo quanh nhìn cô.
Đỗ Chi Tình cưỡi trên người Tống Linh hành hung, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Biệt Lý.
Tống Linh khóc rấm rứt, nghe cô nói vậy thì muốn phản kháng nhưng mà mới chống lại chút xíu đã bị trấn áp.
Quỷ nước phản ứng chậm, lúc bầu không khí đang im lặng lúng túng, nó yếu ớt quay đầu nhìn Biệt Lý một cái sau đó tiếp tục nghiên cứu cánh cửa của cô.
Biệt Lý: “…”
Văn Khúc vỗ vỗ bờ vai của Biệt Lý, cô lã chã chực khóc.
Trước tiên cô tách hai con đang đánh nhau ra, sau đó kéo Song Song đi vào phòng tối, quỷ nước theo đuôi đi tới, ngồi xuống giữa trận tụ hồn rồi bất động, ngay cả Đỗ Chi Tình và Tống Linh cũng không đánh nhau nữa, tự mình chiếm một góc tiến vào trạng thái hiền giả.
Biệt Lý đóng cửa, không quan tâm đến mấy con quỷ như kẻ nghiện thuốc này nữa, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát Trương.
“Tôi muốn báo án!”
Cảnh sát Trương: “… Thời gian làm việc, tôi không muốn nói đùa.”
Biệt Lý mài răng: “Tôi nghiêm túc! Tôi báo án, Lý Kiến Quân chủ tịch tập đoàn Thái Á, hơn ba mươi năm trước sát hại vợ chưa cưới Ngô Song Song, tạo hiện trường giả tự sát.”
Cảnh sát Trương im lặng.
Song Song cũng quay đầu nhìn cô.
Biệt Lý nghiêm túc nói: “Song Song ở ngay bên cạnh tôi, cô ấy có thể tự chứng minh…”
Cảnh sát Trương cố tìm lại giọng nói của mình, lên tiếng ngăn cản: “Cô ấy không thể làm chứng, không có ai có thể chứng minh hung thủ giết chết mình là ai. Huống chi… đây là vụ án hơn ba mươi năm trước, tôi không nói chắc cô cũng hiểu rõ, năm đó số vụ án chưa được phá còn nhiều và rất nhiều, có một số thậm chí còn có người tình nghi nhưng kỹ thuật chưa đến nơi đến chốn, chứng cứ không đầy đủ. Biệt Lý, công lý thực tế và công lý thủ tục luôn là hai điều khác nhau."
Đây là đạo lý mà mọi người đều hiểu nhưng Biệt Lý vẫn cảm giác bị người ta đấm mạnh vào ngực.
Cô biết rõ hung thủ là ai, người bị hại đang ở ngay bên cạnh, nhưng mà cô không có chứng cứ thì không ai tin cô cả.
Cảnh sát Trương bất đắc dĩ nói: “Cô có nghĩ tới không, vụ án hơn ba mươi năm trước đã được kết luận là tự sát, cô tưởng ba mẹ Ngô Song Song chưa từng báo án sao? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều thứ đã bị thời gian xóa nhòa.”
Biệt Lý nắm chặt điện thoại, trầm giọng hỏi: “Vụ án này các anh có điều tra không?”
Cảnh sát Trương dừng lại một chút rồi nói: “Nếu như trong cục chỉ có một mình tôi, tôi sẽ tra giúp cô.”
Ngay cả lập hồ sơ cũng là chuyện phiền phức.
Biệt Lý cúp điện thoại, ủ dột ngồi xổm trên mặt đất song song với quỷ nước, biến thành hai cây nấm.
Đỗ Chi Tình bỗng nhiên từ trong góc nhảy ra, gương mặt đầy máu: “Lý Kiến Quân có phải là ba của Lý San không?”
Biệt Lý ỉu xìu gật đầu.
Ánh mắt Đỗ Chi Tình sáng rỡ: “Cô muốn hại ông ta sao? Để tôi đi cho!”
Biệt Lý: “…”
Nghe nói trước kia cô làm một con gà nhỏ hèn nhát ít nói?
Cả người gà nhỏ hèn nhát lấp lánh ánh sáng chiến đấu.
Biệt Lý sâu xa thấm thía dạy bảo cô ấy: “Chúng ta phải làm công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
“Haha.”
Biệt Lý hoảng sợ nhìn Đỗ Chi Tình.
Đỗ Chi Tình mím môi khoát tay tỏ ý cô ấy không phải là người phát ra tiếng cười người thông minh.
Khuôn mặt quỷ nước khờ khạo cúi đầu như đang nghiên cứu nét vẽ của bùa chú dưới đất, vừa nhìn vừa cười một tiếng “Haha.”
Biệt Lý: “…”
Cảm giác sớm muộn gì mình cũng điên!
Biệt Lý đứng lên hoạt động chân một chút, sau khi vò đầu bứt tai một trận, cô nói với Đỗ Chi Tình là người duy nhất còn tỉnh táo: “Hai chúng ta hợp tác một chút, không phải cô muốn tìm Lý Kiến Quân gây sự sao? Tôi có thể giúp cô che giấu hành tung tốt hơn, nhưng mà yêu cầu duy nhất là đừng giết chết Lý Kiến Quân, trước tiên cô xem thử trên người Lý Kiến Quân có đồ gì không thể để người khác nhìn thấy hay không, ví dụ như phạm tội trốn thuế kinh tế gì đó, bao nuôi ngôi sao bà hai bà ba cũng được, có tư liệu đen cũng lấy ra một phần.”
Nếu đi đường chính quy không được thì Biệt Lý chuẩn bị đi đường tắt phi pháp.
Văn Khúc hữu nghị giúp đỡ cho cô về kỹ thuật tiền tài và một thần khí chụp lén mini.
Chân trước Đỗ Chi Tình vừa phấn khởi đi ra ngoài, chưa được nửa giờ sau chị gái ngực to đã quay về, vừa vào nhà cô ấy đã rất nhạy cảm với mùi quỷ lạ trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý rất oan uổng: “Cô phải tôn trọng công việc của tôi, giống như tôi chưa từng ghét bỏ cô làm hotgirl mạng vậy đó!”
Sau khi hai con quỷ trong phòng cảm nhận được khí thế của chị gái ngực to thì càng giống như chim cút rụt người lại, chọc Biệt Lý tức giận, bọn quỷ nịnh hót sợ mạnh hiếp yếu này!
Chị gái ngực to đi đến bên cạnh Song Song, cô ấy giống như một người mẹ hiền hòa ôm đứa con vào lòng mình, còn ấm giọng nhẹ nhàng an ủi: “Lúc trẻ ai chưa từng gặp phải mấy tên rác rưởi, chị giết tên đó cho em là được.”
Lúc chị gái ngực to nói lời này còn oán trách chỉ lên mũi Song Song một cái: “Em xem nhiều phim truyền hình quá nên mới chợt nghĩ quẩn.”
Biệt Lý cạn lời, cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Song Song lên án nói: “Biệt Lý không cho.”
Chị gái ngực to xoa mặt Song Song, mỉm cười: “Cô ấy là con người ngu xuẩn mà, biết gì đâu em?”
Vậy mà lại khơi mào đấu tranh chủng tộc, Biệt Lý có trúng kế không? Đương nhiên sẽ không!
Bởi vì cô là con người, không có sức chiến đấu.
Biệt Lý cơ trí trưng ra khí phách của cao nhân, nói: “Chúng ta vẫn còn ở nhân gian nên chỉ dùng cách giải quyết của nhân loại.”
Chị gái ngực to xùy một tiếng: “Cô có thể đừng học cách nói chuyện của Văn Khúc không?”
Biệt Lý: … Hôm nay tôi không được rồi! Tôi có một câu thô tục muốn lập tức phun ra!
Định thân phù trên mặt Song Song đã tan thành bã trong tay chị gái ngực to, chị gái ngực to xoa xoa tro bụi trong tay, như cười như không mà nhìn Biệt Lý một cái.
Biệt Lý nhụt chí, vừa mới chuẩn bị hỏi sao cô ấy đột nhiên trở về thì đã bị Văn Khúc kéo một cái đi ra khỏi phòng.
Hai người đi vào phòng sách.
Cửa sổ phòng sách quay về hướng đông, trong phòng được phơi ấm áp nóng hầm hập, trên giá sách tản ra mùi mực, trên chiếc bàn gỗ thật đặt một quyển sách.
Biệt Lý lờ mờ nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Tay Văn Khúc khẽ gõ lên trán cô: “Sao đầu óc em chậm chạp như thế? Tâm tư quỷ khó lòng phân biệt, không có thiện ác đúng sai, có đôi khi nên tỉnh táo bình tĩnh một chút.”
Anh đang chỉ thái độ của chị gái ngực to lúc vừa nãy.
Cũng chỉ ra Biệt Lý dùng quá nhiều tình cảm vào đó.
Cái gì gọi là người và quỷ không chung đường? Không phải là khác biệt giống loài không thể yêu đương mà là do giống loài khác biệt có quá nhiều trở ngại.
Biệt Lý ủ rũ gục đầu xuống, mềm giọng nói: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể thật sự mặc kệ Song Song tùy ý đi báo thù, sau đó bị Lý Kiến Quân hại chết thêm lần nữa, hoặc là báo thù thành công thì đến địa ngục cũng đi tù.”
Chẳng lẽ họ không phải là bạn bè sao?
Văn Khúc vuốt tóc của cô, trong lòng anh mừng thầm nhưng trên mặt không biểu hiện gì, vẫn là dáng vẻ thầy giáo hiểu lòng người, anh nói: “Anh biết em coi trọng tình cảm…”
Biệt Lý hơi nghiêng đầu.
Văn Khúc nói: “Vậy không bằng em coi trọng anh trước nhé?”
Cú rẽ lớn này khiến Biệt Lý lật xe và vẫn chưa kịp phản ứng.
Văn Khúc nói tiếp: “Anh biết em thích anh.”
Mặt Biệt Lý cũng nhanh chóng đỏ lên, nín thở không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Nguyên nhân chính là cô không ngờ lời tỏ tình lại đến bất ngờ như vậy.
“Không phải anh nói chờ em kết thúc kỳ thi rồi lại nói sao?”
Văn Khúc nhíu mày cười một tiếng: “Anh nói khi nào?”
“Là…” Lần trước em giả vờ ngủ ấy!
Nói như vậy chẳng phải là thừa nhận lần trước cô không ngủ cũng không phản bác Văn Khúc sao?
Biệt Lý tức giận trừng anh, nhưng thật ra trong lòng cô đã ngượng đến không biết phải làm sao rồi, trừ trừng người ta thì cô không biết phải phản ứng thế nào mới có thể biểu hiện mình thanh thuần không làm bộ…
Văn Khúc xoay người nhìn thẳng vào mắt Biệt Lý: “Em cho anh câu trả lời chắc chắn, lúc nào em mới buông bỏ sự chênh lệch giữa chúng ta, đối mặt trực tiếp với tình cảm?”
Biệt Lý không lên tiếng, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Văn Khúc nắm lấy tay cô rồi nói: “Bởi vì anh thật sự không chờ được nữa, em luôn quan tâm đến người khác, chỉ những khi không có ai em mới lén lút nghĩ tới anh, anh muốn được em nhớ tới một cách quang minh chính đại.”
Biệt Lý… Biệt Lý cắn môi, cô còn tưởng mình che giấu kỹ lắm, không ngờ tới đã bị người ta nhìn thấu không còn chút gì.
Cô nói không lưu loát: “Anh xứng đáng tốt hơn…”
Văn Khúc gật đầu nói: “Đúng, nhưng mà anh thích em.”
Biệt Lý lập tức không biết nên tức hay nên vui, xoắn xuýt mãi phiền ghê.
“Trên thế giới không có ai lợi hại hơn anh, cho nên ngoài anh thì ai ở trước mặt anh cũng không đủ tốt, em không cần tự ti, em tốt hơn rất nhiều người.”
Biệt Lý ngẩng đầu lên u oán nhìn anh chằm chằm, chết tiệt anh đây là đang khen à?
Văn Khúc kiêu ngạo khiêm tốn: “Bây giờ chúng tiên ở Thiên Đình chỉ có anh không bị giảm tu vi mà còn tiến bộ, tín đồ của anh cũng nhiều nhất, kiến thức của anh rộng nhất, anh có gia sản bằng cả tinh cầu, tùy em ở.”
Biệt Lý cảm giác dường như mình nhìn thấy thiểu năng, trước kia Văn Khúc không như thế này mà, điên rồi hả? Vậy mà tưởng tượng mình là thần tiên…
Văn Khúc cúi đầu, tình cảm nồng nàn nhìn Biệt Lý rồi nói: “Hơn nữa trên người em còn một phách của anh, chúng ta mới là phách phù hợp nhất, ít nhất bây giờ xem ra tâm hồn là đồng điệu nhất.”
Dù sao mọi người còn chưa từng thử bằng xác thịt.
Biệt Lý hoảng hốt nhớ tới lúc ban đầu mới gặp mặt Văn Khúc, Văn Khúc lạnh nhạt nói trên người cô có hồn phách của anh.
Chẳng lẽ đó không phải là cách bắt chuyện cấp thấp… Sao?
Văn Khúc còn muốn nói gì đó đã bị Biệt Lý cắt ngang.
“Anh chờ một chút, em chậm chạp.”
Văn Khúc không vui lắm, khẽ nói: “Anh không cần em phải đồng ý ngay bây giờ, nhưng mà ít nhất đừng cố gắng xa lánh anh.”
Dù là thật hay giả, dù sao cách của Văn Khúc rất hữu ích, bây giờ Biệt Lý hoàn toàn không có tinh lực để nghĩ tới chuyện liên quan tới Song Song.
Khi còn đi học, ai cũng từng trải qua, một số người có thành tích trung bình có lẽ sẽ ghen tị với những người bạn cùng lớp có thành tích cao hơn họ một chút xíu, lại hâm mộ những bạn học có thành tích tốt trong lớp, sẽ vừa ngưỡng mộ vừa tự ti trước mặt học sinh đứng đầu.
Nhưng mà tất cả học sinh trung học sẽ không tự ti trước mặt tiến sĩ.
Bây giờ Biệt Lý đã cảm thấy mình như một học sinh tiểu học, mà Văn Khúc là tiến sĩ đến từ ngoài hành tinh.
Vị tiến sĩ nói rằng anh có cảm giác như đang đối mặt với một con rùa đen, nếu anh đến gần hơn một chút thì con rùa đen nhỏ sẽ thu mình lại trong mai, khi anh đi ra xa hơn thì, con rùa đen sẽ lập tức thò đầu ra để lén lút quan sát.
Cứ quay đi quay lại kiểu này mãi thì phải chờ đến bao giờ mới theo đuổi được người về tay?