-
Chương 1: C1: Di sản
"Alo, chào ngài, tôi nhìn thấy cho thuê phòng ngài dán, bây giờ còn cho thuê không? Giá thuê nhà gồm một phòng ngủ và một phòng khách ở khu dân cư Hợp Phong này là bao nhiêu vậy?"
Thời điểm cuối thu đầu đông, mái tóc ngắn của cô gái đứng bên cạnh bảng thông báo ngoài cổng khu dân cư bị gió thổi ngược, cuối cùng cô dứt khoát co rụt cổ lại, ngồi xổm xuống dưới bức tường phía sau.
Cô vẫn cầm điện thoại trong tay thương lượng giá cả: "Thuê ít nhất nửa năm sao? Không thành vấn đề. Nhưng một tháng hai nghìn thì hơi đắt đấy..."
Giọng nói của người phụ nữ trung niên ở đầu kia điện thoại nghe khá đanh đá chua ngoa, quả quyết nói: "Hai nghìn còn chê đắt? Cô đi hỏi xem, đều là giá này. Nếu cô thuê thì đến gặp mặt ký hợp đồng, không thuê thì thôi."
Biệt Lý trực tiếp ngắt điện thoại, than thở nghĩ thầm: Được, bà có nhà bà là đại gia, tôi đây không đủ khả năng hầu hạ đại gia.
Cô tức giận thở mạnh, vừa mới đứng lên thì thiếu chút nữa bị một cơn gió tây quật ngã xuống mặt đất, đành phải ôm chặt bả vai, rụt cổ vào trong, men theo chân tường chạy ra ngoài.
Cô đi bộ về nhà với đôi mắt bị gió thổi mờ, hai chân run đến mức gót giày có thể gõ ra một bản nhạc giao hưởng trên mặt đất, ấm áp trong phòng khiến cô rùng mình, chủ cho thuê nhà nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra, vừa thấy cô đã nói: "Vừa rồi có người tới tìm cháu, còn để lại một tấm danh thiếp."
Sau khi đưa danh thiếp, bà do dự hỏi: "Chừng nào thì cháu có thể tìm được phòng ở? Ôi chao, cháu xem, thực sự không phải dì muốn thúc giục cháu, nhưng con dì cũng sắp trở lại rồi, dì còn muốn giục nó nhanh chóng kết hôn..."
"Cháu biết, không phải cháu vừa mới đi tìm phòng trở về sao. Chỉ hai ngày, hai ngày nữa cháu nhất định sẽ chuyển đi."
Biệt Lý cầm danh thiếp nằm lên giường, lật qua lật lại nhìn tấm danh thiếp mấy lần, xác định cô chưa từng nghe qua tên viết bên trên.
Nhìn chằm chằm số điện thoại được in bên dưới tên một lát, Biệt Lý có chút nghi ngờ đối phương là người dẫn mối, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp độc thân thì lập tức tiến tới phát một tấm thẻ cho người ta rồi hỏi đối phương có cần tìm công việc hay không.
Hay là cứ gọi hỏi thử một chút? Nhỡ đâu không phải thì sao? Nhỡ đâu kiếm được nhiều tiền thì sao? Hừ!
Nhu cầu kiếm tiền cấp bách khiến cô tay nhanh hơn não bấm điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn thận đến mức ngay cả cô cũng phải đảo mắt xem thường chính mình trước: "Chào ngài, tôi là Biệt Lý, đúng vậy, tôi vừa từ bên ngoài trở về thì thấy danh thiếp ngài để lại."
Một người đàn ông nhận điện thoại, nói chuyện rất chuyên nghiệp: "Chào ngài, tôi là luật sư của công ty luật Đông Phương, tôi họ Phương, nhận ủy thác của ông Nguyên Vĩnh Tân về việc xử lý di sản thừa kế, sáng nay ngài không ở nhà, ngài xem khi nào thì tiện gặp mặt?"
Biệt Lý cầm điện thoại trong tay, cánh tay buông thõng bên mép giường, trợn mắt hắng giọng, nghĩ thầm: "Thà anh hỏi tôi có muốn kiếm nhiều tiền không còn tốt hơn." Cô tràn đầy thất vọng, miễn cưỡng khôi phục giọng điệu vốn có: "Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có cha mẹ."
Vừa nói đến di sản đã biết không liên quan gì đến cô.
"Không nhầm, cô đúng là con gái của ông Nguyên Vĩnh Tân, tình hình cụ thể đợi chúng ta gặp mặt rồi nói, di sản là một căn biệt thự ở hoa viên Lệ Thủy."
Hai mắt Biệt Lý phát sáng ngồi bật dậy, một căn biệt thự ở hoa viên Lệ Thủy?
"Bây giờ tôi có thời gian, nếu tiện thì lát nữa gặp đi?"
Cúp điện thoại, Biệt Lý nhảy bật khỏi giường, nhìn màn hình điện thoại, vuốt lại cái đầu ổ gà của mình, nhìn chằm chằm hồi lâu, lẩm bẩm: "Ha, tôi biết ngay nhất định thân phận của tôi không đơn giản mà, hóa ra là phú nhị đại của hoàng gia lưu lạc bên ngoài, đây là thử thách của gia tộc, tôi hiểu, dựa theo thông lệ, kế tiếp tôi sẽ lấy một người chồng giàu có đẹp trai và đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"
Nghĩ lại thật đúng là có chút kích động.
Cô còn muốn để bản thân ăn mặc giống một người dù lưu lạc bên ngoài nhưng vẫn mang lại cảm giác có khí chất quý tộc như cũ, ít nhất có thể lừa gạt người khác. Kết quả lục lọi khắp tủ quần áo thì bộ đang mặc trên người vẫn gọn gàng nhất, đành phải bất đắc dĩ mở cửa ra khỏi nhà.
Biệt Lý sống ở cô nhi viện từ nhỏ, họ "Biệt" hiếm thấy này cũng là cô nhi viện lấy theo thứ tự trong trăm họ của Trung Quốc để đặt cho cô.
Bây giờ bỗng nhiên có tin tức của cha mẹ đẻ, hơn nữa hai người bọn họ đều đã mất, tạm thời còn chưa xác định được rốt cuộc có phải cha mẹ cô hay không, Biệt Lý cũng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nghĩ về chuyện này, may mắn thay hiện tại có một việc quan trọng hơn chuyện xảy ra trước mắt —— nhà ở.
Vào thời điểm cô sắp bị đuổi ra khỏi nhà, lại có một căn biệt thự đang vẫy tay với cô.
Vẫy tay——
"Ở đây."
Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề vẫy tay với cô.
Trong cửa hàng tràn ngập mùi cà phê nồng đậm, cuối cùng Biệt Lý cũng buông lỏng vạt áo trước của chiếc áo gió màu xanh tám mươi tệ của mình ra, ném việc làm màu đã nghĩ trước đó xuống gót chân, trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện người kia, nói: "Tôi chính là Biệt Lý."
Trên bàn là một túi văn kiện to.
Lúc đầu Biệt Lý đã nghĩ rất kỹ, mặc kệ thế nào, cứ thừa nhận chuyện này trước rồi nói sau, nhưng hiện tại được bao bọc bởi bầu không khí ấm áp ở đây, cô lại có chút muốn rút lui.
"Anh nói Nguyên gì đó, tôi cũng không quen biết, sao có thể có di sản để lại cho tôi, không phải anh nhầm rồi chứ? Tên của tôi là do viện trưởng đặt, anh thử đi tìm người khác có tên này xem, nói không chừng còn một người nữa tên ‘Biệt Lý’ đang chờ anh đến cứu, anh mau đi đi, đợi thêm chút nữa tôi sẽ không khống chế được mà thừa nhận mình chính là phú nhị đại bị vứt bỏ mất."
Chuyện mạo danh này, Biệt Lý phát hiện bản thân thật sự có chút không làm được, nghĩ trong đầu còn có thể nhưng một khi muốn thực hành thì lòng tự tôn và đạo đức ít ỏi kia của cô lại bắt đầu quấy phá.
"Chính là cô."
Biệt Lý dùng ánh mắt quan tâm những người thiểu năng nhìn đối phương.
"Có phải anh xem nhiều phim quá không? Anh nghĩ cho kỹ, tôi sẽ là phú nhị đại sao?" Biệt Lý khoa tay múa chân chỉ mặt mình, vừa nhìn đã thấy không có dáng vẻ của phú nhị đại.
Nhân viên phục vụ quay người đi tới hỏi: "Xin hỏi quý khách có cần gì không?"
"Thêm một ly Mocha."
Nam luật sư ưu tú tự ý làm chủ gọi cho Biệt Lý một phần, Biệt Lý nhẹ nhàng hỏi nhân viên phục vụ xoay người muốn đi: "Bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông ưu tú đối diện xụ mặt nói: "Tôi trả tiền."
Tâm tư nhỏ của Biệt Lý bị chọc thủng, cười khẽ nói: "Ôi chao, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ. Cảm ơn."
Luật sư Phương mở túi văn kiện rút hai tờ ra đưa cho Biệt Lý, điện thoại của Biệt Lý vang lên một tiếng bíp.
Tin nhắn hàng đầu trên WeChat: "Hắc Vô Thường" mời bạn gia nhập nhóm chat, những người tham dự nhóm chat gồm: Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương, phán quan Thôi Phủ Quân, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Thần Mạnh Bà...
Xin chú ý: "Gửi hồng bao trước rồi nói chuyện sau" và mọi người trong nhóm không phải là bạn bè.
Biệt Lý nhìn thoáng qua WeChat, thuận tay nhấn vào thoát và xóa.
Luật sư Phương ngồi đối diện cầm văn kiện trong tay đặt giữa hai người, nói với Biệt Lý: "Đây là xét nghiệm ADN, cô có thể xem một chút."
Cả quán cà phê dường như trở nên yên tĩnh, Biệt Lý cười gượng nói: "Anh đừng đùa tôi, không vui đâu."
Nếu xét nghiệm ADN là thật, vậy lý do gì khiến một người từ bỏ con gái của mình rồi hơn hai mươi năm sau lại chia cho cô ấy một phần di sản chứ?
Luật sư Phương bình tĩnh nhìn Biệt Lý, hoàn toàn là dáng vẻ cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì cũng không thay đổi sắc mặt. Cuối cùng Biệt Lý thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, cầm văn kiện trên bàn lên xem, thuật ngữ chuyên ngành bên trên cô đọc không hiểu, nhưng phần kết luận lại cực kỳ rõ ràng.
"Không phải, anh không thấy chuyện này rất buồn cười sao?" Biệt Lý vênh mặt, cả người tràn ngập tính công kích, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Đây nhất định không phải sự thật, sở dĩ anh nôn nóng vừa ám chỉ tôi có biệt thự vừa làm loại giám định này, nhất định là vì anh nhận được nhiều tiền thù lao, giám định này của anh không hề có độ tin cậy, Nguyên Vĩnh Tân đã chết, ai cũng không chứng minh được..."
Luật sư Phương nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên nói: "Không, có người chứng minh được."
Biệt Lý sửng sốt, trên người giống như xù lông.
"Ai?"
"Cô của cô, Nguyên Vĩnh Phương."
"Sao lại là cô tôi?" Biệt Lý phản bác một câu trước, sau đó hỏi anh ta: "Bà ta chứng minh thế nào?"
Luật sư Phương đặt cốc cà phê nhỏ nhắn tinh xảo lên bàn, ánh mắt giấu sau chiếc kính không gọng mang theo chút thương hại nói: "Bởi vì bà ta chính là người đưa cô đến cô nhi viện."
"Mẹ kiếp!"
Biệt Lý chửi thề một câu, đôi mắt trợn lên còn lớn hơn mắt lừa, không khỏi tự mắng mình trong lòng: Cái gì phú nhị đại hoàng gia, cái gì thử thách của gia tộc, bạn hiểu cái rắm! Đây mẹ nó chính là để nói ngày hôm nay!
Việc này có 99% là sự thật, cho dù có người muốn trừng phạt cô thì cũng không đến mức tặng cô một căn biệt thự, lại còn tạo lên một vết nhơ trong cuộc đời, cái giá này cũng quá lớn rồi.
Điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo, cô không ngẩng lên nhìn, cáu kỉnh xoa xoa mái tóc ngắn của mình hỏi: "Người tên Nguyên Vĩnh Phương mà anh nói, bà ta đã bị xử tội chưa? Đã đầu hàng trước pháp luật chưa? Nếu không thì sao bà ta có thể nói với anh loại chuyện vô lương tâm và thiếu đạo đức này chứ?"
Mang con gái của anh trai đến cô nhi viện, rốt cuộc phải có trí tưởng tượng và giới hạn đạo đức như thế nào mới làm được đây? Vấn đề là bây giờ bà ta phải ngu ngốc đến cỡ nào mới có thể thừa nhận điều đó?
"Vậy thì không." Luật sư Phương là một người rất chuyên nghiệp, cho nên sau khi anh ta tự phân tích trong đầu từ góc độ chuyên ngành thì nói cho Biệt Lý một kết luận: "Thời gian đã lâu, không đủ chứng cứ."
"Không phải bà ta đã tự mình thừa nhận sao?"
Biệt Lý thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Luật sư Phương vẫn thấy biến không sợ như cũ, hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy bà ta sẽ thừa nhận ở đồn cảnh sát hay tòa án?"
Biệt Lý nắm chặt tóc, ân cần thăm hỏi bà nội của mình.
"Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện di sản chưa?"
Biệt Lý đã nhìn ra, thực ra trong đầu tinh anh xã hội áo mũ chỉnh tề này đều là công việc của bản thân, cho dù hiện tại chuyện xảy ra trước mặt anh ta là một chậu máu chó hay một mâm nước mắt thì cũng không thể thay đổi mục đích của anh ta.
"Nguyên... Cha tôi, mất từ khi nào?"
Thời điểm Biệt Lý nói hai chữ này vẫn có chút không quá thích ứng, dù sao cũng đã lẻ loi hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có người đến cho một cái xưng hô và chức danh, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
"Nửa năm trước."
Luật sư Phương lấy hai tập văn kiện trong túi hồ sơ ra, chồng lên tờ kết quả giám định ADN, lạnh lùng nói: "Sau khi ký tên, biệt thự kia chính là của cô."
Đầu óc Biệt Lý rối bời, mơ hồ nhận bút ký tên, còn hỏi: "Vì sao chuyện đã xảy ra từ nửa năm trước, hiện tại mới tìm tôi?"
Luật sư Phương nhìn tất cả văn kiện đã được ký, cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười, nhưng cực kỳ ngắn ngủi, anh ta vừa cất văn kiện vào túi hồ sơ, vừa nói: "Bởi vì lúc đầu tôi không biết cô chính là con gái của Nguyên Vĩnh Tân."
"Sau đó thì sao?"
"Nguyên Vĩnh Tân không có người con nào khác, cho nên Nguyên Vĩnh Phương muốn kế thừa biệt thự này."
Biệt Lý bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng!
Nếu không có cô, biệt thự này không lâu nữa sẽ thuộc về Nguyên Vĩnh Phương sao? Vậy tại sao còn phải vất vả tìm cô, người bị vứt bỏ hơn hai mươi năm, chỉ cần cô không nói, làm gì có ai biết Nguyên Vĩnh Tân có một đứa con gái còn sống đâu?
Biệt Lý bỗng nhiên cảm thấy biệt thự này có chút phỏng tay, nhưng lại thật sự không nghĩ ra, một căn biệt thự đó, cho dù mình không ở thì bán ra cũng được một số tiền lớn.
Cô sững sờ suy nghĩ một lát, tự làm mình rối muốn chết, thời điểm thấy luật sư Phương tính tiền muốn đi, cô mới bỗng nhiên nhớ tới tới một vấn đề.
"Nửa năm trước cha tôi đã chết, anh giám định ADN bằng cách nào?"
Cho dù người khác có thể thừa dịp cô không chú ý lấy tóc của cô, nhưng không ai có thể chui xuống dưới đất cắt một đoạn móng tay của Nguyên Vĩnh Tân được, đúng không?
Luật sư Phương thanh toán xong, cách khoảng hai ba mét xoay người nhìn cô, mỉm cười nói: "Đó là giả."
WTF?!
Thời điểm cuối thu đầu đông, mái tóc ngắn của cô gái đứng bên cạnh bảng thông báo ngoài cổng khu dân cư bị gió thổi ngược, cuối cùng cô dứt khoát co rụt cổ lại, ngồi xổm xuống dưới bức tường phía sau.
Cô vẫn cầm điện thoại trong tay thương lượng giá cả: "Thuê ít nhất nửa năm sao? Không thành vấn đề. Nhưng một tháng hai nghìn thì hơi đắt đấy..."
Giọng nói của người phụ nữ trung niên ở đầu kia điện thoại nghe khá đanh đá chua ngoa, quả quyết nói: "Hai nghìn còn chê đắt? Cô đi hỏi xem, đều là giá này. Nếu cô thuê thì đến gặp mặt ký hợp đồng, không thuê thì thôi."
Biệt Lý trực tiếp ngắt điện thoại, than thở nghĩ thầm: Được, bà có nhà bà là đại gia, tôi đây không đủ khả năng hầu hạ đại gia.
Cô tức giận thở mạnh, vừa mới đứng lên thì thiếu chút nữa bị một cơn gió tây quật ngã xuống mặt đất, đành phải ôm chặt bả vai, rụt cổ vào trong, men theo chân tường chạy ra ngoài.
Cô đi bộ về nhà với đôi mắt bị gió thổi mờ, hai chân run đến mức gót giày có thể gõ ra một bản nhạc giao hưởng trên mặt đất, ấm áp trong phòng khiến cô rùng mình, chủ cho thuê nhà nghe thấy tiếng động, từ trong phòng đi ra, vừa thấy cô đã nói: "Vừa rồi có người tới tìm cháu, còn để lại một tấm danh thiếp."
Sau khi đưa danh thiếp, bà do dự hỏi: "Chừng nào thì cháu có thể tìm được phòng ở? Ôi chao, cháu xem, thực sự không phải dì muốn thúc giục cháu, nhưng con dì cũng sắp trở lại rồi, dì còn muốn giục nó nhanh chóng kết hôn..."
"Cháu biết, không phải cháu vừa mới đi tìm phòng trở về sao. Chỉ hai ngày, hai ngày nữa cháu nhất định sẽ chuyển đi."
Biệt Lý cầm danh thiếp nằm lên giường, lật qua lật lại nhìn tấm danh thiếp mấy lần, xác định cô chưa từng nghe qua tên viết bên trên.
Nhìn chằm chằm số điện thoại được in bên dưới tên một lát, Biệt Lý có chút nghi ngờ đối phương là người dẫn mối, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp độc thân thì lập tức tiến tới phát một tấm thẻ cho người ta rồi hỏi đối phương có cần tìm công việc hay không.
Hay là cứ gọi hỏi thử một chút? Nhỡ đâu không phải thì sao? Nhỡ đâu kiếm được nhiều tiền thì sao? Hừ!
Nhu cầu kiếm tiền cấp bách khiến cô tay nhanh hơn não bấm điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn thận đến mức ngay cả cô cũng phải đảo mắt xem thường chính mình trước: "Chào ngài, tôi là Biệt Lý, đúng vậy, tôi vừa từ bên ngoài trở về thì thấy danh thiếp ngài để lại."
Một người đàn ông nhận điện thoại, nói chuyện rất chuyên nghiệp: "Chào ngài, tôi là luật sư của công ty luật Đông Phương, tôi họ Phương, nhận ủy thác của ông Nguyên Vĩnh Tân về việc xử lý di sản thừa kế, sáng nay ngài không ở nhà, ngài xem khi nào thì tiện gặp mặt?"
Biệt Lý cầm điện thoại trong tay, cánh tay buông thõng bên mép giường, trợn mắt hắng giọng, nghĩ thầm: "Thà anh hỏi tôi có muốn kiếm nhiều tiền không còn tốt hơn." Cô tràn đầy thất vọng, miễn cưỡng khôi phục giọng điệu vốn có: "Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có cha mẹ."
Vừa nói đến di sản đã biết không liên quan gì đến cô.
"Không nhầm, cô đúng là con gái của ông Nguyên Vĩnh Tân, tình hình cụ thể đợi chúng ta gặp mặt rồi nói, di sản là một căn biệt thự ở hoa viên Lệ Thủy."
Hai mắt Biệt Lý phát sáng ngồi bật dậy, một căn biệt thự ở hoa viên Lệ Thủy?
"Bây giờ tôi có thời gian, nếu tiện thì lát nữa gặp đi?"
Cúp điện thoại, Biệt Lý nhảy bật khỏi giường, nhìn màn hình điện thoại, vuốt lại cái đầu ổ gà của mình, nhìn chằm chằm hồi lâu, lẩm bẩm: "Ha, tôi biết ngay nhất định thân phận của tôi không đơn giản mà, hóa ra là phú nhị đại của hoàng gia lưu lạc bên ngoài, đây là thử thách của gia tộc, tôi hiểu, dựa theo thông lệ, kế tiếp tôi sẽ lấy một người chồng giàu có đẹp trai và đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"
Nghĩ lại thật đúng là có chút kích động.
Cô còn muốn để bản thân ăn mặc giống một người dù lưu lạc bên ngoài nhưng vẫn mang lại cảm giác có khí chất quý tộc như cũ, ít nhất có thể lừa gạt người khác. Kết quả lục lọi khắp tủ quần áo thì bộ đang mặc trên người vẫn gọn gàng nhất, đành phải bất đắc dĩ mở cửa ra khỏi nhà.
Biệt Lý sống ở cô nhi viện từ nhỏ, họ "Biệt" hiếm thấy này cũng là cô nhi viện lấy theo thứ tự trong trăm họ của Trung Quốc để đặt cho cô.
Bây giờ bỗng nhiên có tin tức của cha mẹ đẻ, hơn nữa hai người bọn họ đều đã mất, tạm thời còn chưa xác định được rốt cuộc có phải cha mẹ cô hay không, Biệt Lý cũng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nghĩ về chuyện này, may mắn thay hiện tại có một việc quan trọng hơn chuyện xảy ra trước mắt —— nhà ở.
Vào thời điểm cô sắp bị đuổi ra khỏi nhà, lại có một căn biệt thự đang vẫy tay với cô.
Vẫy tay——
"Ở đây."
Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề vẫy tay với cô.
Trong cửa hàng tràn ngập mùi cà phê nồng đậm, cuối cùng Biệt Lý cũng buông lỏng vạt áo trước của chiếc áo gió màu xanh tám mươi tệ của mình ra, ném việc làm màu đã nghĩ trước đó xuống gót chân, trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện người kia, nói: "Tôi chính là Biệt Lý."
Trên bàn là một túi văn kiện to.
Lúc đầu Biệt Lý đã nghĩ rất kỹ, mặc kệ thế nào, cứ thừa nhận chuyện này trước rồi nói sau, nhưng hiện tại được bao bọc bởi bầu không khí ấm áp ở đây, cô lại có chút muốn rút lui.
"Anh nói Nguyên gì đó, tôi cũng không quen biết, sao có thể có di sản để lại cho tôi, không phải anh nhầm rồi chứ? Tên của tôi là do viện trưởng đặt, anh thử đi tìm người khác có tên này xem, nói không chừng còn một người nữa tên ‘Biệt Lý’ đang chờ anh đến cứu, anh mau đi đi, đợi thêm chút nữa tôi sẽ không khống chế được mà thừa nhận mình chính là phú nhị đại bị vứt bỏ mất."
Chuyện mạo danh này, Biệt Lý phát hiện bản thân thật sự có chút không làm được, nghĩ trong đầu còn có thể nhưng một khi muốn thực hành thì lòng tự tôn và đạo đức ít ỏi kia của cô lại bắt đầu quấy phá.
"Chính là cô."
Biệt Lý dùng ánh mắt quan tâm những người thiểu năng nhìn đối phương.
"Có phải anh xem nhiều phim quá không? Anh nghĩ cho kỹ, tôi sẽ là phú nhị đại sao?" Biệt Lý khoa tay múa chân chỉ mặt mình, vừa nhìn đã thấy không có dáng vẻ của phú nhị đại.
Nhân viên phục vụ quay người đi tới hỏi: "Xin hỏi quý khách có cần gì không?"
"Thêm một ly Mocha."
Nam luật sư ưu tú tự ý làm chủ gọi cho Biệt Lý một phần, Biệt Lý nhẹ nhàng hỏi nhân viên phục vụ xoay người muốn đi: "Bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông ưu tú đối diện xụ mặt nói: "Tôi trả tiền."
Tâm tư nhỏ của Biệt Lý bị chọc thủng, cười khẽ nói: "Ôi chao, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ. Cảm ơn."
Luật sư Phương mở túi văn kiện rút hai tờ ra đưa cho Biệt Lý, điện thoại của Biệt Lý vang lên một tiếng bíp.
Tin nhắn hàng đầu trên WeChat: "Hắc Vô Thường" mời bạn gia nhập nhóm chat, những người tham dự nhóm chat gồm: Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương, phán quan Thôi Phủ Quân, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Thần Mạnh Bà...
Xin chú ý: "Gửi hồng bao trước rồi nói chuyện sau" và mọi người trong nhóm không phải là bạn bè.
Biệt Lý nhìn thoáng qua WeChat, thuận tay nhấn vào thoát và xóa.
Luật sư Phương ngồi đối diện cầm văn kiện trong tay đặt giữa hai người, nói với Biệt Lý: "Đây là xét nghiệm ADN, cô có thể xem một chút."
Cả quán cà phê dường như trở nên yên tĩnh, Biệt Lý cười gượng nói: "Anh đừng đùa tôi, không vui đâu."
Nếu xét nghiệm ADN là thật, vậy lý do gì khiến một người từ bỏ con gái của mình rồi hơn hai mươi năm sau lại chia cho cô ấy một phần di sản chứ?
Luật sư Phương bình tĩnh nhìn Biệt Lý, hoàn toàn là dáng vẻ cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì cũng không thay đổi sắc mặt. Cuối cùng Biệt Lý thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, cầm văn kiện trên bàn lên xem, thuật ngữ chuyên ngành bên trên cô đọc không hiểu, nhưng phần kết luận lại cực kỳ rõ ràng.
"Không phải, anh không thấy chuyện này rất buồn cười sao?" Biệt Lý vênh mặt, cả người tràn ngập tính công kích, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Đây nhất định không phải sự thật, sở dĩ anh nôn nóng vừa ám chỉ tôi có biệt thự vừa làm loại giám định này, nhất định là vì anh nhận được nhiều tiền thù lao, giám định này của anh không hề có độ tin cậy, Nguyên Vĩnh Tân đã chết, ai cũng không chứng minh được..."
Luật sư Phương nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên nói: "Không, có người chứng minh được."
Biệt Lý sửng sốt, trên người giống như xù lông.
"Ai?"
"Cô của cô, Nguyên Vĩnh Phương."
"Sao lại là cô tôi?" Biệt Lý phản bác một câu trước, sau đó hỏi anh ta: "Bà ta chứng minh thế nào?"
Luật sư Phương đặt cốc cà phê nhỏ nhắn tinh xảo lên bàn, ánh mắt giấu sau chiếc kính không gọng mang theo chút thương hại nói: "Bởi vì bà ta chính là người đưa cô đến cô nhi viện."
"Mẹ kiếp!"
Biệt Lý chửi thề một câu, đôi mắt trợn lên còn lớn hơn mắt lừa, không khỏi tự mắng mình trong lòng: Cái gì phú nhị đại hoàng gia, cái gì thử thách của gia tộc, bạn hiểu cái rắm! Đây mẹ nó chính là để nói ngày hôm nay!
Việc này có 99% là sự thật, cho dù có người muốn trừng phạt cô thì cũng không đến mức tặng cô một căn biệt thự, lại còn tạo lên một vết nhơ trong cuộc đời, cái giá này cũng quá lớn rồi.
Điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo, cô không ngẩng lên nhìn, cáu kỉnh xoa xoa mái tóc ngắn của mình hỏi: "Người tên Nguyên Vĩnh Phương mà anh nói, bà ta đã bị xử tội chưa? Đã đầu hàng trước pháp luật chưa? Nếu không thì sao bà ta có thể nói với anh loại chuyện vô lương tâm và thiếu đạo đức này chứ?"
Mang con gái của anh trai đến cô nhi viện, rốt cuộc phải có trí tưởng tượng và giới hạn đạo đức như thế nào mới làm được đây? Vấn đề là bây giờ bà ta phải ngu ngốc đến cỡ nào mới có thể thừa nhận điều đó?
"Vậy thì không." Luật sư Phương là một người rất chuyên nghiệp, cho nên sau khi anh ta tự phân tích trong đầu từ góc độ chuyên ngành thì nói cho Biệt Lý một kết luận: "Thời gian đã lâu, không đủ chứng cứ."
"Không phải bà ta đã tự mình thừa nhận sao?"
Biệt Lý thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Luật sư Phương vẫn thấy biến không sợ như cũ, hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy bà ta sẽ thừa nhận ở đồn cảnh sát hay tòa án?"
Biệt Lý nắm chặt tóc, ân cần thăm hỏi bà nội của mình.
"Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện di sản chưa?"
Biệt Lý đã nhìn ra, thực ra trong đầu tinh anh xã hội áo mũ chỉnh tề này đều là công việc của bản thân, cho dù hiện tại chuyện xảy ra trước mặt anh ta là một chậu máu chó hay một mâm nước mắt thì cũng không thể thay đổi mục đích của anh ta.
"Nguyên... Cha tôi, mất từ khi nào?"
Thời điểm Biệt Lý nói hai chữ này vẫn có chút không quá thích ứng, dù sao cũng đã lẻ loi hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có người đến cho một cái xưng hô và chức danh, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
"Nửa năm trước."
Luật sư Phương lấy hai tập văn kiện trong túi hồ sơ ra, chồng lên tờ kết quả giám định ADN, lạnh lùng nói: "Sau khi ký tên, biệt thự kia chính là của cô."
Đầu óc Biệt Lý rối bời, mơ hồ nhận bút ký tên, còn hỏi: "Vì sao chuyện đã xảy ra từ nửa năm trước, hiện tại mới tìm tôi?"
Luật sư Phương nhìn tất cả văn kiện đã được ký, cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười, nhưng cực kỳ ngắn ngủi, anh ta vừa cất văn kiện vào túi hồ sơ, vừa nói: "Bởi vì lúc đầu tôi không biết cô chính là con gái của Nguyên Vĩnh Tân."
"Sau đó thì sao?"
"Nguyên Vĩnh Tân không có người con nào khác, cho nên Nguyên Vĩnh Phương muốn kế thừa biệt thự này."
Biệt Lý bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng!
Nếu không có cô, biệt thự này không lâu nữa sẽ thuộc về Nguyên Vĩnh Phương sao? Vậy tại sao còn phải vất vả tìm cô, người bị vứt bỏ hơn hai mươi năm, chỉ cần cô không nói, làm gì có ai biết Nguyên Vĩnh Tân có một đứa con gái còn sống đâu?
Biệt Lý bỗng nhiên cảm thấy biệt thự này có chút phỏng tay, nhưng lại thật sự không nghĩ ra, một căn biệt thự đó, cho dù mình không ở thì bán ra cũng được một số tiền lớn.
Cô sững sờ suy nghĩ một lát, tự làm mình rối muốn chết, thời điểm thấy luật sư Phương tính tiền muốn đi, cô mới bỗng nhiên nhớ tới tới một vấn đề.
"Nửa năm trước cha tôi đã chết, anh giám định ADN bằng cách nào?"
Cho dù người khác có thể thừa dịp cô không chú ý lấy tóc của cô, nhưng không ai có thể chui xuống dưới đất cắt một đoạn móng tay của Nguyên Vĩnh Tân được, đúng không?
Luật sư Phương thanh toán xong, cách khoảng hai ba mét xoay người nhìn cô, mỉm cười nói: "Đó là giả."
WTF?!