-
Chương 11: C11: Nửa đêm
Trăng tối gió lớn, trời lạnh, người còn lạnh hơn.
Biệt Lý mặc quần áo màu đen, vạt áo dài bay phấp phới trong gió lạnh, đồng thời còn có âm thanh nhỏ vụn lộp bộp vang lên, vô cùng kỳ lạ.
Song Song thè đầu lưỡi dài ra, bay vòng quanh Biệt Lý một vòng: "Cô có chết cóng không?"
Biệt Lý cực kỳ lạnh lùng tàn khốc: "Không."
Nửa đêm canh ba tháng Giêng, tiết bốn chín còn chưa qua, khoảng cách giữa nóng và lạnh vẫn còn một khoảng thời gian, Biệt Lý mặc một chiếc áo lông cũ bên trong áo gió đen, gió thổi qua, tóc gáy dựng hết cả lên. Chỉ kém bay phấp phới theo chiều gió. Vì thế Biệt Lý khom sống lưng thẳng xuống, hai chân dang rộng cũng khép lại, xấu hổ đút hai tay vào túi quần, mất hứng quay về phòng cởi áo gió đen, mặc một chiếc áo hoodie, lại khoác thêm một chiếc áo bành tô bên ngoài áo hoodie.
"Haiz, sao cô nghèo quá vậy."
Biệt Lý lau nước mắt bi thương, tràn ngập chờ mong nhìn Song Song, thâm tình nói: "Nhìn thấy không? Chiếc áo gió đen này là do cửa hàng quần áo muốn đẩy hàng tồn kho đi nên đã bán cho tôi với giá thấp. Song à, có thể mặc được quần áo ấm áp hay không chỉ đành nhờ vào biểu hiện của cô tối nay thôi, cố lên nha, tôi coi trọng cô."
Song Song có chút không được tự nhiên vặn ngón tay, ngại ngùng hỏi: "Ậy có ổn hôn?" (Vậy có ổn không?)
"Ổn, sao lại không ổn?" Biệt Lý mặc quần áo vào, rón ra rón rén chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn chuẩn bị cho Song Song một bát canh gà tươi: "Nguyên Vĩnh Phương lừa bán trẻ em bị bỏ rơi, còn có ý đồ chiếm lấy gia sản của gia đình đứa trẻ này, đối mặt với loại cặn bã như vậy, chúng ta phải đề cao chính nghĩa, kiên trì đấu tranh với thế lực tà ác."
Hai mắt Song Song ngây thơ lại mang theo một tia cơ trí: "Cô à ứa trẻ ày ải ông?" (Cô là đứa trẻ này phải không?)
Trẻ nhỏ cảm ơn.
Biệt Lý không có một chút gánh nặng tâm lý gật đầu: "Tuy rằng không thể dùng pháp luật trừng trị bà ta, nhưng tôi có thể lấy một khoản phí tổn thất tinh thần gì đó chứ?"
Lúc trước luật sư kia cũng đã nói, chuyện này hơn phân nửa là không giải quyết được. Nhưng anh ta không hiểu Biệt Lý, đối với Biệt Lý, sẽ không có chuyện không giải quyết được, chỉ có thể được.
Hiện tại chính là quá trình.
Biệt Lý cong thắt lưng đi ra cửa, nhón đầu ngón chân, nương theo một chút ánh sáng lờ mờ nhìn chằm chằm đường đi dưới chân.
Cửa sắt lớn kêu ken két mấy tiếng, thời điểm đóng lại vang lên một tiếng lanh lảnh, Biệt Lý nhẹ nhàng cầm ổ khóa: "Không nghe thấy, không nghe thấy."
"Không nghe thấy cái gì?"
Âm thanh sau lưng lành lạnh, Biệt Lý nhảy cao ba thước, cửa sắt lớn bị đập mạnh kêu lên ầm ầm, Biệt Lý xoay người dựa sát vào cửa, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhìn thấy người nói chuyện. Hoá ra là Văn Khúc.
"Anh, anh, sao anh lại ở đây?"
Văn Khúc nhíu mày: "Chờ cô."
Biệt Lý cười khan ba tiếng, ha, ha, ha, chờ tôi làm gì chứ?
Song Song vui tươi hớn hở bay bên cạnh, lúc cao lúc thấp, nói: "Đi đề cao chính nghĩa sao, trừn ị ái à ác." (Đi đề cao chính nghĩa sao, trừng trị cái tà ác)
Biệt Lý đau đầu, trong lòng âm thầm ác độc bóp chết người nói ngọng như trẻ con học nói, thần kinh não giật giật, hỏi: "Anh đi ra từ lúc nào?"
"Thời điểm cô trở về thay quần áo."
Tốt, ngay cả thay quần áo cũng biết.
Văn Khúc xụ mặt, nói: "Cô làm như vậy không tốt... Không thích hợp, khi một người làm chuyện sai trái, ở dương gian có người phụ trách trừng phạt, sau khi chết cũng sẽ có âm phủ thẩm tra và phán quyết, cô..."
"Anh nói đúng." Biệt Lý chớp mắt, dù sao đối phương mới là ông trùm, đừng nhìn cô hiện tại ở chung hòa hợp với hai quỷ trong phòng, nếu không có vị đại thần Văn Khúc này trấn áp ở đây, vậy thì thật sự khó nói lắm…
Cho nên Biệt Lý rất yếu đuối.
Đảo tròng mắt, Biệt Lý nghiêm túc nói: "Tôi bị người khác đánh, cho dù không thể đánh lại thì tôi cũng có thể mắng bà ta chứ?"
Lông mày Văn Khúc nhíu chặt, sâu như khe núi.
"Huống chi bà ta không chỉ đánh tôi, bởi vì bà ta, từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, bị người khác mắng là đồ con hoang, không có quần áo vừa người để mặc, không có đồ ăn ngon để ăn, người khác học xong về nhà, tôi học xong... tôi còn chưa học xong."
Biệt Lý hạ mắt xuống, lông mi cong vút giống như một hàng bóng đen dày đặc che trên mắt cô, không nhìn được vẻ mặt, chỉ có thể nghe được giọng nói cô đơn của cô, đã không còn nét mặt vui vẻ và sức sống thường ngày.
"Ngay cả việc gặp mặt cha mẹ đẻ lần cuối tôi cũng không làm được, căn nhà này nếu không có hai chị em Song Song ở, có thể ngay cả căn nhà này cũng không phải của tôi... Trật tự dương gian không thể cho tôi công bằng. Hiện tại thân thể bà ta khỏe mạnh, tử kiếp của tôi lại sắp tới rồi, nói không chừng đến lúc đó tôi còn có thể ở địa ngục nhìn bà ta bị âm phủ thẩm tra và phán quyết, nhưng khi đó tôi cũng đã chết, nói không chừng cũng đã đầu thai lần hai..."
Song Song vừa cảm động vừa thương tiếc nhìn Biệt Lý, thè đầu lưỡi lớn ra nói: "Ông ĩ ới ô ại ảm ại ư ậy." (Không nghĩ tới cô lại thảm hại như vậy)
Văn Khúc nhéo nhéo ngón tay, lại buông ra, nâng tay vỗ vỗ bả vai Biệt Lý, nói: "Tôi đi cùng cô."
Biệt Lý ỉu xìu gật gật đầu.
Văn Khúc có chút đau lòng, vì thế xấu hổ xoay người đi ở phía trước, Biệt Lý đi theo phía sau làm một biểu tượng chữ V, nhếch miệng, lộ ra tám cái răng.
Song Song tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Cô..."
Suỵt, đừng nói gì, dù sao trên con đường cách mạng vẫn cần có chút thủ đoạn đặc biệt.
Văn Khúc làm bộ không chú ý tới động tĩnh phía sau, để tỏ vẻ mình không phải đặc biệt phản đối, còn trực tiếp đưa người đến khu dân cư Nguyên Vĩnh Phương đang ở.
Biệt Lý săn sóc nói: "Anh chờ bên ngoài là được, tôi đi vào cùng Song Song."
Không cần hỏi vị trí cụ thể, Biệt Lý kéo Song Song chạy vào, bên ngoài khu dân cư cũ nát có một số nhà đã dỡ bỏ cửa sổ, những vết ố trên tường từ năm này qua tháng nọ vẫn còn dính chắc bên ngoài bức tường, tòa nhà bên cạnh đã bị phá bỏ một nửa, nhưng hai tầng phía dưới vẫn còn cửa sổ có ánh đèn.
Biệt Lý tránh trong bóng tối bên ngoài, chỉ huy Song Song đi kiểm tra CCTV. Kết quả cực kỳ hài lòng, có thể là những cư dân ban đầu đã vô tình phá hỏng CCTV khi xảy ra va chạm với người ngoài, đúng là ông trời giúp đỡ!
Biệt Lý khép quần áo lại, nhanh nhẹn chạy lên lầu, đèn điều khiển bằng giọng nói có chỗ tốt có chỗ xấu, ánh đèn nhấp nháy còn đáng sợ hơn những cảnh kinh dị trong phim điện ảnh, nhất là khi bên trong ánh đèn chợt sáng chợt tắt này còn có Song Song đang bay.
Song Song ghét bỏ Biệt Lý chạy quá chậm, tự mình bay lên trước, sau khi tìm được người thì lo sợ bất an chờ ngoài cửa, vừa nhìn thấy Biệt Lý hổn hển thở gấp thì reo hò: "Muốn vào không?"
"Cô... Cô đi đi, phù... Tôi, phù, tôi nghỉ một lát."
Biệt Lý tựa vào tường, trượt xuống theo chân tường, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, phía dưới không biết là nhánh cây gì, thiếu chút nữa đâm trúng hoa cúc nhỏ của cô.
Biệt Lý hít vào một hơi lại đứng lên, trong phòng đối diện bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, đèn ngoài hành lang phản hồi lại âm thanh lập tức sáng lên, Biệt Lý vừa cười vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Mấy hộp các tông được chồng lên nhau một cách lộn xộn, thêm một chậu hoa, mầm nhỏ trong chậu hoa bị cô đặt mông ngồi gãy còn hơi xanh, nhưng không biết vì sao màu xanh ít ỏi đó lại có chút cảm giác mục nát và thiếu sức sống.
Không biết Song Song làm gì trong phòng, dù sao tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng tức giận của nam nữ vẫn đang vọng tới, thậm chí còn có âm thanh đồ đạc bị đập nát, phát ra tiếng động rầm rầm.
Nguyên Vĩnh Phương hét lên: "Đừng tới đây! Có quỷ! Tha cho tôi, tha cho tôi, đừng tới đây! Mẹ nó cô còn tới đây làm phiền tôi như vậy có tin tôi đào mộ cô lên không. Chết rồi cũng không yên đâu, ngày..."
Có lẽ bà ta cảm thấy những lời lăng mạ độc ác này sẽ dọa quỷ lùi lại, nhưng Song Song vốn đang trêu bà ta rất vui, lúc này bị mắng mắt cũng đỏ, hồn phách tụ lại thật sự lộ thực thể ra trước mắt Nguyên Vĩnh Phương, buông đầu lưỡi đỏ thật dài xuống, Nguyên Vĩnh Phương sụp đổ há to miệng, không phát ra tiếng nào đã hôn mê.
Không thú vị gì cả, mới như vậy đã hôn mê rồi. Biệt Lý đã cầm vào lưỡi của cô còn có thể chạy ra cửa đấy.
Hừ.
Song Song xuyên tường bay ra, bay tới bên người Biệt Lý nói: "Tôi thay cô áo ù ồi!" (Tôi thay cô báo thù rồi!)
Hai mắt cô ấy trong suốt, lòng đen hơi nhiều, có vẻ khờ khạo ngây thơ.
Biệt Lý sờ sờ tóc của cô ấy, nói: "Cảm ơn Song Song."
Biệt Lý cảm thấy mỹ mãn, mặt mày hớn hở đi bộ xuống lầu, cũng không cảm thấy ánh đèn nhấp nháy đáng sợ.
Văn Khúc đợi người dưới lầu cau mày hít mũi.
Biệt Lý vội vàng tránh sang bên cạnh, nói: "Trong tòa nhà kia có chút bẩn, trở về tôi lập tức tắm rửa."
"Không phải cái này."
Vẻ mặt Văn Khúc nghiêm túc, nói: "Là xác sống."
"Anh nói cái gì?" Biệt Lý tiến lên hai bước đến gần Văn Khúc.
Không phải cô nhát gan, thật sự là hai từ xác sống chỉ nghe thôi cũng đã rất dọa người.
"Vừa rồi cô đã gặp ai?"
Biệt Lý ngơ ngác lắc đầu, cũng không gặp được người nào, trong hành lang tối như vậy, cô sợ tới mức một đường chạy thẳng căn bản không dám dừng lại, dọc theo đường đi tám tầng, hoàn toàn thông suốt. Chỉ ngồi gãy một gốc hoa trong hành lang.
"Oh, tôi nhớ ra rồi, tôi ngồi lên một chậu hoa."
Biệt Lý làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng chuyển hướng đề tài: "Nhất định là xác sống làm việc ở cửa hàng bán hoa! Hay là hai chúng ta quay lại xem?"
Văn Khúc nhìn ra được cô sợ hãi, vì thế vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không cần, nhất định không ở đây, ngày mai lại đến."
Biệt Lý vốn định trời sáng sẽ tới, nghe vậy thì hơi hơi đỏ mặt, may mắn da mặt có chút dày, có thể che giấu tất cả.
Hai người chậm rãi bước đi, Biệt Lý không còn gì để nói tìm đề tài: "Anh nói xem việc này thật sự là xác sống làm sao? Mẩu bánh bao dưới gầm giường kia sẽ không phải là điểm tâm do xác sống tự mang tới chứ?"
Cô vừa hỏi vừa dựa sát vào Văn Khúc, nửa người cũng sắp dán lên rồi.
Dù sao khuya khoắt thảo luận loại đề tài này, thật sự rất cần một chút sức mạnh để chống đỡ.
Văn Khúc tri kỷ không chút dấu vết điều chỉnh tốc độ, để Biệt Lý có thể từ từ dựa vào mà không lộ ra là cố ý.
"Nói suy nghĩ của cô đi."
Biệt Lý trừng mắt nhìn: "Ừm, tôi không có suy nghĩ gì, tôi chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, dưới gầm giường trong biệt thự của phú nhị đại sao lại có mẩu bánh bao chứ? Nếu như một cái , lót rơi xuống... Không có gì là không thể xảy ra cả, ha ha."
"Cô nghi ngờ là người khác?"
Văn Khúc nhấn mạnh thân phận người này.
Nhưng điều này cũng không khiến Biệt Lý giảm được chút sợ hãi nào.
"Ừm, nhưng cảnh sát đến điều tra cũng đã tìm tôi nói chuyện, nói rõ bọn họ không phát hiện ra điều gì, chuyện này cũng quá khó tin."
Tối hôm đó CCTV xảy ra vấn đề, ai cũng có thể đi vào giết người, nhưng không có khả năng không để lại một chút dấu vết nào.
Biệt Lý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Khúc, nói: "Tuy CCTV không dùng được, nhưng chỉ cần đi ra ngoài thì không thể nào tránh được bảo vệ. Ngày đó tôi đã đến phòng bảo vệ hỏi thăm tình hình, anh nói xem bảo vệ kia là uống rượu thật, hay là giả vờ say rượu?"
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiền Hán Tam tôi đã quay lại rồi, thuận tiện xin một túi dịch dinh dưỡng.
Trắng trắng, dính dính, chính là loại protein giàu dinh dưỡng.
Biệt Lý mặc quần áo màu đen, vạt áo dài bay phấp phới trong gió lạnh, đồng thời còn có âm thanh nhỏ vụn lộp bộp vang lên, vô cùng kỳ lạ.
Song Song thè đầu lưỡi dài ra, bay vòng quanh Biệt Lý một vòng: "Cô có chết cóng không?"
Biệt Lý cực kỳ lạnh lùng tàn khốc: "Không."
Nửa đêm canh ba tháng Giêng, tiết bốn chín còn chưa qua, khoảng cách giữa nóng và lạnh vẫn còn một khoảng thời gian, Biệt Lý mặc một chiếc áo lông cũ bên trong áo gió đen, gió thổi qua, tóc gáy dựng hết cả lên. Chỉ kém bay phấp phới theo chiều gió. Vì thế Biệt Lý khom sống lưng thẳng xuống, hai chân dang rộng cũng khép lại, xấu hổ đút hai tay vào túi quần, mất hứng quay về phòng cởi áo gió đen, mặc một chiếc áo hoodie, lại khoác thêm một chiếc áo bành tô bên ngoài áo hoodie.
"Haiz, sao cô nghèo quá vậy."
Biệt Lý lau nước mắt bi thương, tràn ngập chờ mong nhìn Song Song, thâm tình nói: "Nhìn thấy không? Chiếc áo gió đen này là do cửa hàng quần áo muốn đẩy hàng tồn kho đi nên đã bán cho tôi với giá thấp. Song à, có thể mặc được quần áo ấm áp hay không chỉ đành nhờ vào biểu hiện của cô tối nay thôi, cố lên nha, tôi coi trọng cô."
Song Song có chút không được tự nhiên vặn ngón tay, ngại ngùng hỏi: "Ậy có ổn hôn?" (Vậy có ổn không?)
"Ổn, sao lại không ổn?" Biệt Lý mặc quần áo vào, rón ra rón rén chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn chuẩn bị cho Song Song một bát canh gà tươi: "Nguyên Vĩnh Phương lừa bán trẻ em bị bỏ rơi, còn có ý đồ chiếm lấy gia sản của gia đình đứa trẻ này, đối mặt với loại cặn bã như vậy, chúng ta phải đề cao chính nghĩa, kiên trì đấu tranh với thế lực tà ác."
Hai mắt Song Song ngây thơ lại mang theo một tia cơ trí: "Cô à ứa trẻ ày ải ông?" (Cô là đứa trẻ này phải không?)
Trẻ nhỏ cảm ơn.
Biệt Lý không có một chút gánh nặng tâm lý gật đầu: "Tuy rằng không thể dùng pháp luật trừng trị bà ta, nhưng tôi có thể lấy một khoản phí tổn thất tinh thần gì đó chứ?"
Lúc trước luật sư kia cũng đã nói, chuyện này hơn phân nửa là không giải quyết được. Nhưng anh ta không hiểu Biệt Lý, đối với Biệt Lý, sẽ không có chuyện không giải quyết được, chỉ có thể được.
Hiện tại chính là quá trình.
Biệt Lý cong thắt lưng đi ra cửa, nhón đầu ngón chân, nương theo một chút ánh sáng lờ mờ nhìn chằm chằm đường đi dưới chân.
Cửa sắt lớn kêu ken két mấy tiếng, thời điểm đóng lại vang lên một tiếng lanh lảnh, Biệt Lý nhẹ nhàng cầm ổ khóa: "Không nghe thấy, không nghe thấy."
"Không nghe thấy cái gì?"
Âm thanh sau lưng lành lạnh, Biệt Lý nhảy cao ba thước, cửa sắt lớn bị đập mạnh kêu lên ầm ầm, Biệt Lý xoay người dựa sát vào cửa, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhìn thấy người nói chuyện. Hoá ra là Văn Khúc.
"Anh, anh, sao anh lại ở đây?"
Văn Khúc nhíu mày: "Chờ cô."
Biệt Lý cười khan ba tiếng, ha, ha, ha, chờ tôi làm gì chứ?
Song Song vui tươi hớn hở bay bên cạnh, lúc cao lúc thấp, nói: "Đi đề cao chính nghĩa sao, trừn ị ái à ác." (Đi đề cao chính nghĩa sao, trừng trị cái tà ác)
Biệt Lý đau đầu, trong lòng âm thầm ác độc bóp chết người nói ngọng như trẻ con học nói, thần kinh não giật giật, hỏi: "Anh đi ra từ lúc nào?"
"Thời điểm cô trở về thay quần áo."
Tốt, ngay cả thay quần áo cũng biết.
Văn Khúc xụ mặt, nói: "Cô làm như vậy không tốt... Không thích hợp, khi một người làm chuyện sai trái, ở dương gian có người phụ trách trừng phạt, sau khi chết cũng sẽ có âm phủ thẩm tra và phán quyết, cô..."
"Anh nói đúng." Biệt Lý chớp mắt, dù sao đối phương mới là ông trùm, đừng nhìn cô hiện tại ở chung hòa hợp với hai quỷ trong phòng, nếu không có vị đại thần Văn Khúc này trấn áp ở đây, vậy thì thật sự khó nói lắm…
Cho nên Biệt Lý rất yếu đuối.
Đảo tròng mắt, Biệt Lý nghiêm túc nói: "Tôi bị người khác đánh, cho dù không thể đánh lại thì tôi cũng có thể mắng bà ta chứ?"
Lông mày Văn Khúc nhíu chặt, sâu như khe núi.
"Huống chi bà ta không chỉ đánh tôi, bởi vì bà ta, từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, bị người khác mắng là đồ con hoang, không có quần áo vừa người để mặc, không có đồ ăn ngon để ăn, người khác học xong về nhà, tôi học xong... tôi còn chưa học xong."
Biệt Lý hạ mắt xuống, lông mi cong vút giống như một hàng bóng đen dày đặc che trên mắt cô, không nhìn được vẻ mặt, chỉ có thể nghe được giọng nói cô đơn của cô, đã không còn nét mặt vui vẻ và sức sống thường ngày.
"Ngay cả việc gặp mặt cha mẹ đẻ lần cuối tôi cũng không làm được, căn nhà này nếu không có hai chị em Song Song ở, có thể ngay cả căn nhà này cũng không phải của tôi... Trật tự dương gian không thể cho tôi công bằng. Hiện tại thân thể bà ta khỏe mạnh, tử kiếp của tôi lại sắp tới rồi, nói không chừng đến lúc đó tôi còn có thể ở địa ngục nhìn bà ta bị âm phủ thẩm tra và phán quyết, nhưng khi đó tôi cũng đã chết, nói không chừng cũng đã đầu thai lần hai..."
Song Song vừa cảm động vừa thương tiếc nhìn Biệt Lý, thè đầu lưỡi lớn ra nói: "Ông ĩ ới ô ại ảm ại ư ậy." (Không nghĩ tới cô lại thảm hại như vậy)
Văn Khúc nhéo nhéo ngón tay, lại buông ra, nâng tay vỗ vỗ bả vai Biệt Lý, nói: "Tôi đi cùng cô."
Biệt Lý ỉu xìu gật gật đầu.
Văn Khúc có chút đau lòng, vì thế xấu hổ xoay người đi ở phía trước, Biệt Lý đi theo phía sau làm một biểu tượng chữ V, nhếch miệng, lộ ra tám cái răng.
Song Song tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Cô..."
Suỵt, đừng nói gì, dù sao trên con đường cách mạng vẫn cần có chút thủ đoạn đặc biệt.
Văn Khúc làm bộ không chú ý tới động tĩnh phía sau, để tỏ vẻ mình không phải đặc biệt phản đối, còn trực tiếp đưa người đến khu dân cư Nguyên Vĩnh Phương đang ở.
Biệt Lý săn sóc nói: "Anh chờ bên ngoài là được, tôi đi vào cùng Song Song."
Không cần hỏi vị trí cụ thể, Biệt Lý kéo Song Song chạy vào, bên ngoài khu dân cư cũ nát có một số nhà đã dỡ bỏ cửa sổ, những vết ố trên tường từ năm này qua tháng nọ vẫn còn dính chắc bên ngoài bức tường, tòa nhà bên cạnh đã bị phá bỏ một nửa, nhưng hai tầng phía dưới vẫn còn cửa sổ có ánh đèn.
Biệt Lý tránh trong bóng tối bên ngoài, chỉ huy Song Song đi kiểm tra CCTV. Kết quả cực kỳ hài lòng, có thể là những cư dân ban đầu đã vô tình phá hỏng CCTV khi xảy ra va chạm với người ngoài, đúng là ông trời giúp đỡ!
Biệt Lý khép quần áo lại, nhanh nhẹn chạy lên lầu, đèn điều khiển bằng giọng nói có chỗ tốt có chỗ xấu, ánh đèn nhấp nháy còn đáng sợ hơn những cảnh kinh dị trong phim điện ảnh, nhất là khi bên trong ánh đèn chợt sáng chợt tắt này còn có Song Song đang bay.
Song Song ghét bỏ Biệt Lý chạy quá chậm, tự mình bay lên trước, sau khi tìm được người thì lo sợ bất an chờ ngoài cửa, vừa nhìn thấy Biệt Lý hổn hển thở gấp thì reo hò: "Muốn vào không?"
"Cô... Cô đi đi, phù... Tôi, phù, tôi nghỉ một lát."
Biệt Lý tựa vào tường, trượt xuống theo chân tường, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, phía dưới không biết là nhánh cây gì, thiếu chút nữa đâm trúng hoa cúc nhỏ của cô.
Biệt Lý hít vào một hơi lại đứng lên, trong phòng đối diện bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, đèn ngoài hành lang phản hồi lại âm thanh lập tức sáng lên, Biệt Lý vừa cười vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Mấy hộp các tông được chồng lên nhau một cách lộn xộn, thêm một chậu hoa, mầm nhỏ trong chậu hoa bị cô đặt mông ngồi gãy còn hơi xanh, nhưng không biết vì sao màu xanh ít ỏi đó lại có chút cảm giác mục nát và thiếu sức sống.
Không biết Song Song làm gì trong phòng, dù sao tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng tức giận của nam nữ vẫn đang vọng tới, thậm chí còn có âm thanh đồ đạc bị đập nát, phát ra tiếng động rầm rầm.
Nguyên Vĩnh Phương hét lên: "Đừng tới đây! Có quỷ! Tha cho tôi, tha cho tôi, đừng tới đây! Mẹ nó cô còn tới đây làm phiền tôi như vậy có tin tôi đào mộ cô lên không. Chết rồi cũng không yên đâu, ngày..."
Có lẽ bà ta cảm thấy những lời lăng mạ độc ác này sẽ dọa quỷ lùi lại, nhưng Song Song vốn đang trêu bà ta rất vui, lúc này bị mắng mắt cũng đỏ, hồn phách tụ lại thật sự lộ thực thể ra trước mắt Nguyên Vĩnh Phương, buông đầu lưỡi đỏ thật dài xuống, Nguyên Vĩnh Phương sụp đổ há to miệng, không phát ra tiếng nào đã hôn mê.
Không thú vị gì cả, mới như vậy đã hôn mê rồi. Biệt Lý đã cầm vào lưỡi của cô còn có thể chạy ra cửa đấy.
Hừ.
Song Song xuyên tường bay ra, bay tới bên người Biệt Lý nói: "Tôi thay cô áo ù ồi!" (Tôi thay cô báo thù rồi!)
Hai mắt cô ấy trong suốt, lòng đen hơi nhiều, có vẻ khờ khạo ngây thơ.
Biệt Lý sờ sờ tóc của cô ấy, nói: "Cảm ơn Song Song."
Biệt Lý cảm thấy mỹ mãn, mặt mày hớn hở đi bộ xuống lầu, cũng không cảm thấy ánh đèn nhấp nháy đáng sợ.
Văn Khúc đợi người dưới lầu cau mày hít mũi.
Biệt Lý vội vàng tránh sang bên cạnh, nói: "Trong tòa nhà kia có chút bẩn, trở về tôi lập tức tắm rửa."
"Không phải cái này."
Vẻ mặt Văn Khúc nghiêm túc, nói: "Là xác sống."
"Anh nói cái gì?" Biệt Lý tiến lên hai bước đến gần Văn Khúc.
Không phải cô nhát gan, thật sự là hai từ xác sống chỉ nghe thôi cũng đã rất dọa người.
"Vừa rồi cô đã gặp ai?"
Biệt Lý ngơ ngác lắc đầu, cũng không gặp được người nào, trong hành lang tối như vậy, cô sợ tới mức một đường chạy thẳng căn bản không dám dừng lại, dọc theo đường đi tám tầng, hoàn toàn thông suốt. Chỉ ngồi gãy một gốc hoa trong hành lang.
"Oh, tôi nhớ ra rồi, tôi ngồi lên một chậu hoa."
Biệt Lý làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng chuyển hướng đề tài: "Nhất định là xác sống làm việc ở cửa hàng bán hoa! Hay là hai chúng ta quay lại xem?"
Văn Khúc nhìn ra được cô sợ hãi, vì thế vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không cần, nhất định không ở đây, ngày mai lại đến."
Biệt Lý vốn định trời sáng sẽ tới, nghe vậy thì hơi hơi đỏ mặt, may mắn da mặt có chút dày, có thể che giấu tất cả.
Hai người chậm rãi bước đi, Biệt Lý không còn gì để nói tìm đề tài: "Anh nói xem việc này thật sự là xác sống làm sao? Mẩu bánh bao dưới gầm giường kia sẽ không phải là điểm tâm do xác sống tự mang tới chứ?"
Cô vừa hỏi vừa dựa sát vào Văn Khúc, nửa người cũng sắp dán lên rồi.
Dù sao khuya khoắt thảo luận loại đề tài này, thật sự rất cần một chút sức mạnh để chống đỡ.
Văn Khúc tri kỷ không chút dấu vết điều chỉnh tốc độ, để Biệt Lý có thể từ từ dựa vào mà không lộ ra là cố ý.
"Nói suy nghĩ của cô đi."
Biệt Lý trừng mắt nhìn: "Ừm, tôi không có suy nghĩ gì, tôi chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, dưới gầm giường trong biệt thự của phú nhị đại sao lại có mẩu bánh bao chứ? Nếu như một cái , lót rơi xuống... Không có gì là không thể xảy ra cả, ha ha."
"Cô nghi ngờ là người khác?"
Văn Khúc nhấn mạnh thân phận người này.
Nhưng điều này cũng không khiến Biệt Lý giảm được chút sợ hãi nào.
"Ừm, nhưng cảnh sát đến điều tra cũng đã tìm tôi nói chuyện, nói rõ bọn họ không phát hiện ra điều gì, chuyện này cũng quá khó tin."
Tối hôm đó CCTV xảy ra vấn đề, ai cũng có thể đi vào giết người, nhưng không có khả năng không để lại một chút dấu vết nào.
Biệt Lý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Khúc, nói: "Tuy CCTV không dùng được, nhưng chỉ cần đi ra ngoài thì không thể nào tránh được bảo vệ. Ngày đó tôi đã đến phòng bảo vệ hỏi thăm tình hình, anh nói xem bảo vệ kia là uống rượu thật, hay là giả vờ say rượu?"
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiền Hán Tam tôi đã quay lại rồi, thuận tiện xin một túi dịch dinh dưỡng.
Trắng trắng, dính dính, chính là loại protein giàu dinh dưỡng.