Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 1: Dụ dỗ
Lần đầu tiên Khương Đức Trung nhìn thấy Nguyễn Thu Thuỷ là lúc cô gái nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại có khuôn mặt nhỏ đáng yêu mê hoặc lòng người. Chỉ nhìn một cái, anh cảm thấy như có ngọn lửa làm hoà tan hết băng lạnh trong tim mình hai mươi bảy năm qua.
Lúc đó anh đã đã biết rõ một việc: anh muốn nàng, muốn nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!
Hôm nay là thứ năm, sau khi Thu Thuỷ tan học đều giống như mọi khi đứng chờ cha mình tới đón. Năm nay nàng mới vừa vào năm học đầu tiên của lớp bảy nhưng đã nhập học được mấy tháng nên khá quen đường đi ở đây. Cho nên khi cha nàng nói không thể tới đón thì nàng đã uyển chuyển từ chối đi chơi với các bạn học rồi dứt khoát quyết định tự đi về.
Khi vừa mới nhập học, Thu Thuỷ đón sinh nhật thứ mười lăm của mình, được rất nhiều bạn học khen ngợi lớn lên xinh đẹp, con người lại thiện lương, không thể nghi ngờ đây chính là đối tượng mà con trai rất thích.
"Thu Thuỷ, bạn đi về một mình không sợ sao?" Cô bạn thân tên Trúc Lan ngồi cùng bàn không yên tâm hỏi.
Thu Thuỷ cười cười, đeo cặp sách hồng nhạt lên lưng, cong mí mắt nói không sao: "Con đường đó mình và cha đã đi rất nhiều lần, mình biết rõ đường đi mà."
"Vậy được rồi, bạn chú ý an toàn, về nhà sớm nha." Trúc Lan nhắc nhở cô bạn thân.
"Ừm!" Nguyễn Thu Thuỷ gật đầu, vén mái tóc dài ngang lưng ra phía trước sau đó chào tạm biệt Trúc Lan. Nhà nàng cách trường học không xa, đi đường đại khái chỉ mất mười phút là đến. Hơn nữa, cha nàng có nói, mẹ đang ở nhà chờ dưới lầu, buổi tối cả nhà sẽ ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng cha nàng lên chức.
Trường nàng theo học chính là một trường Trung học cơ sở dành cho quý tộc vô cùng nổi tiếng, tuy rằng nhà nàng không phải nhà có nhiều tiền nhưng cha nàng từng tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học A danh tiếng sau đó lại được làm việc tại tập đoàn Hoàng Bích. Nghe nói tập đoàn này là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, nó là một tập đoàn đa ngành nghề, đây còn là một nơi mà biết bao người ước mơ được tiến vào.
Dáng người nhỏ xinh phối với đồng phục áo trắng váy đen đi dạo trên đường phố lúc hoàng hôn quả là một mỹ cảnh tuyệt đẹp. Khương Đức Trung nhìn qua kính chiếu hậu, càng đi càng gần với thân ảnh xinh đẹp, khóe môi gợi cảm cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ. Đó là dục vọng mà anh ấp ủ sắp sửa bùng nổ.
Nguyễn Thu Thuỷ
Nguyễn Thu Thuỷ một lòng chỉ nghĩ đến về nhà nên vĩnh viễn không biết nguy hiểm chỉ cách bản thân một bước.
Tiểu khu nhà nàng đang quy hoạch nên xung quanh có ít người qua lại, lại thêm tiếng máy móc ồn ào khiến cho khu vực này trở nên rất hỗn độn.
Cô bé lại không thấy thế nào, chỉ cần qua con hẻm phía trước kia là có thể về đến nhà. Nhưng mà phía trước lại có một chiếc xe hơi Porsche loại Taycan Turbo S đỗ ở ngay đầu hẻm khiến nàng thấy có hơi khó khăn.
Đúng lúc nàng không biết nên đi thế nào thì cửa sổ xe hơi hạ xuống.
"Nguyễn Thu Thuỷ." Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của một nam nhân lạnh lùng soái khí, người nam nhân này nàng đã từng gặp qua ở mấy tháng trước. Cha nàng nói anh ta là Tổng giám đốc, là cấp trên lớn nhất. Chỉ là khi nghe thấy giọng nói trầm trầm lạnh lạnh của anh, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nàng có chút sợ nam nhân đẹp trai này...
Ánh mắt anh nhìn nàng rất quái lạ, giống như hận không thể ăn nàng ngay lập tức vậy.
"Thu Thuỷ tan học?" Nam nhân ôn nhu gọi nàng lại, làm bộ như không nhìn thấy động tác đề phòng xa cách của nàng.
Thu Thuỷ là cô bé được dạy bảo rất tốt, mặc dù nàng không thích nam nhân trước mắt này nhưng cha nàng nói anh ta là một người sếp rất tốt. Thế nên mới mấp máy cái miệng nhỏ, nói nhỏ: "Chào chú."
Đó là âm thanh của mềm mại đơn thuần của một cô gái nhỏ nhưng lại động lòng người dễ nghe đến vậy. Một tiếng chú làm tâm tình Khương Đức Trung phải đợi lâu tốt lên không ít.
"Thu Thuỷ lên xe đi, cha cháu nói chờ cháu ở công ty, chú đưa cháu qua đó." Lúc này anh cười rất ôn nhu, lịch sự. Ngay cả Thu Thuỷ đứng ở ngoài xe cũng thấy vậy, trước kia nàng cho rằng cha mình chính là đẹp nhất nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Đức Trung, nàng mới biết thì ra còn có một nam nhân đẹp hơn cả daddy.
"Chỉ là... cha nói mẹ đang ở nhà chờ cháu." Nàng không còn nhỏ, từ bé vô luận là cha mẹ hay giáo viên đều nhắc nhở nhiều lần là không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, càng không thể tùy ý đi cùng người lạ.
Ý cười của Khương Đức Trung càng đậm, tâm đề phòng của thiếu nữ này thật cao, tựa như một con mèo nhỏ sợ người lạ vậy, con mắt lớn tràn đầy tò mò và sợ hãi đã đủ để cho nam nhân muốn ngừng mà không được.
Đức Trung cười nhạt: "Thu Thuỷ đã quên lần trước cha cháu nói gì rồi sao? Nghe chú nói đi, mau lên đây, chú và bác tài xế đã chờ rất lâu rồi đấy."
Nguyễn Thu Thuỷ đương nhiên nhớ rõ daddy từng nói gì, khi đó nàng đi lấy chìa khóa cho cha vừa vặn gặp phải lãnh đạo đi thị sát. Chính là chú Trung này, còn nói tương lai còn dài, cũng mong nàng sau này vào Hoàng Bích làm. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng như vậy của daddy, sau đó nàng đã rất tự tin nói về sau sẽ nghe lời chú Trung.
Lúc đó anh đã đã biết rõ một việc: anh muốn nàng, muốn nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!
Hôm nay là thứ năm, sau khi Thu Thuỷ tan học đều giống như mọi khi đứng chờ cha mình tới đón. Năm nay nàng mới vừa vào năm học đầu tiên của lớp bảy nhưng đã nhập học được mấy tháng nên khá quen đường đi ở đây. Cho nên khi cha nàng nói không thể tới đón thì nàng đã uyển chuyển từ chối đi chơi với các bạn học rồi dứt khoát quyết định tự đi về.
Khi vừa mới nhập học, Thu Thuỷ đón sinh nhật thứ mười lăm của mình, được rất nhiều bạn học khen ngợi lớn lên xinh đẹp, con người lại thiện lương, không thể nghi ngờ đây chính là đối tượng mà con trai rất thích.
"Thu Thuỷ, bạn đi về một mình không sợ sao?" Cô bạn thân tên Trúc Lan ngồi cùng bàn không yên tâm hỏi.
Thu Thuỷ cười cười, đeo cặp sách hồng nhạt lên lưng, cong mí mắt nói không sao: "Con đường đó mình và cha đã đi rất nhiều lần, mình biết rõ đường đi mà."
"Vậy được rồi, bạn chú ý an toàn, về nhà sớm nha." Trúc Lan nhắc nhở cô bạn thân.
"Ừm!" Nguyễn Thu Thuỷ gật đầu, vén mái tóc dài ngang lưng ra phía trước sau đó chào tạm biệt Trúc Lan. Nhà nàng cách trường học không xa, đi đường đại khái chỉ mất mười phút là đến. Hơn nữa, cha nàng có nói, mẹ đang ở nhà chờ dưới lầu, buổi tối cả nhà sẽ ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng cha nàng lên chức.
Trường nàng theo học chính là một trường Trung học cơ sở dành cho quý tộc vô cùng nổi tiếng, tuy rằng nhà nàng không phải nhà có nhiều tiền nhưng cha nàng từng tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học A danh tiếng sau đó lại được làm việc tại tập đoàn Hoàng Bích. Nghe nói tập đoàn này là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, nó là một tập đoàn đa ngành nghề, đây còn là một nơi mà biết bao người ước mơ được tiến vào.
Dáng người nhỏ xinh phối với đồng phục áo trắng váy đen đi dạo trên đường phố lúc hoàng hôn quả là một mỹ cảnh tuyệt đẹp. Khương Đức Trung nhìn qua kính chiếu hậu, càng đi càng gần với thân ảnh xinh đẹp, khóe môi gợi cảm cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ. Đó là dục vọng mà anh ấp ủ sắp sửa bùng nổ.
Nguyễn Thu Thuỷ
Nguyễn Thu Thuỷ một lòng chỉ nghĩ đến về nhà nên vĩnh viễn không biết nguy hiểm chỉ cách bản thân một bước.
Tiểu khu nhà nàng đang quy hoạch nên xung quanh có ít người qua lại, lại thêm tiếng máy móc ồn ào khiến cho khu vực này trở nên rất hỗn độn.
Cô bé lại không thấy thế nào, chỉ cần qua con hẻm phía trước kia là có thể về đến nhà. Nhưng mà phía trước lại có một chiếc xe hơi Porsche loại Taycan Turbo S đỗ ở ngay đầu hẻm khiến nàng thấy có hơi khó khăn.
Đúng lúc nàng không biết nên đi thế nào thì cửa sổ xe hơi hạ xuống.
"Nguyễn Thu Thuỷ." Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của một nam nhân lạnh lùng soái khí, người nam nhân này nàng đã từng gặp qua ở mấy tháng trước. Cha nàng nói anh ta là Tổng giám đốc, là cấp trên lớn nhất. Chỉ là khi nghe thấy giọng nói trầm trầm lạnh lạnh của anh, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nàng có chút sợ nam nhân đẹp trai này...
Ánh mắt anh nhìn nàng rất quái lạ, giống như hận không thể ăn nàng ngay lập tức vậy.
"Thu Thuỷ tan học?" Nam nhân ôn nhu gọi nàng lại, làm bộ như không nhìn thấy động tác đề phòng xa cách của nàng.
Thu Thuỷ là cô bé được dạy bảo rất tốt, mặc dù nàng không thích nam nhân trước mắt này nhưng cha nàng nói anh ta là một người sếp rất tốt. Thế nên mới mấp máy cái miệng nhỏ, nói nhỏ: "Chào chú."
Đó là âm thanh của mềm mại đơn thuần của một cô gái nhỏ nhưng lại động lòng người dễ nghe đến vậy. Một tiếng chú làm tâm tình Khương Đức Trung phải đợi lâu tốt lên không ít.
"Thu Thuỷ lên xe đi, cha cháu nói chờ cháu ở công ty, chú đưa cháu qua đó." Lúc này anh cười rất ôn nhu, lịch sự. Ngay cả Thu Thuỷ đứng ở ngoài xe cũng thấy vậy, trước kia nàng cho rằng cha mình chính là đẹp nhất nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Đức Trung, nàng mới biết thì ra còn có một nam nhân đẹp hơn cả daddy.
"Chỉ là... cha nói mẹ đang ở nhà chờ cháu." Nàng không còn nhỏ, từ bé vô luận là cha mẹ hay giáo viên đều nhắc nhở nhiều lần là không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, càng không thể tùy ý đi cùng người lạ.
Ý cười của Khương Đức Trung càng đậm, tâm đề phòng của thiếu nữ này thật cao, tựa như một con mèo nhỏ sợ người lạ vậy, con mắt lớn tràn đầy tò mò và sợ hãi đã đủ để cho nam nhân muốn ngừng mà không được.
Đức Trung cười nhạt: "Thu Thuỷ đã quên lần trước cha cháu nói gì rồi sao? Nghe chú nói đi, mau lên đây, chú và bác tài xế đã chờ rất lâu rồi đấy."
Nguyễn Thu Thuỷ đương nhiên nhớ rõ daddy từng nói gì, khi đó nàng đi lấy chìa khóa cho cha vừa vặn gặp phải lãnh đạo đi thị sát. Chính là chú Trung này, còn nói tương lai còn dài, cũng mong nàng sau này vào Hoàng Bích làm. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng như vậy của daddy, sau đó nàng đã rất tự tin nói về sau sẽ nghe lời chú Trung.
Last edited: