Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 4: Dâm loạn [P.2]
Khương Đức Trung cười đặt ngón trỏ ở khe thịt, xoa cánh môi âm hộ hồng nhạt, vô cùng tàn khốc nói: "Nếu còn không ngoan ngoãn trả lời, tôi sẽ cắm ngón tay vào lỗ âm đạo đấy."
Đặng Thu Phương tức khắc bị dọa đến tiếng khóc đứt đoạn, cô không biết cắm ngón tay vào sẽ như thế nào nhưng trong tiềm thức lại vô cùng sợ hãi. Vội vàng nức nở trả lời anh: "Tới, tới rồi..."
Đức Trung rút tay lại, âm đạo rồi đến tử cung, anh biết sau này nữ nhân sẽ sinh con trong tử cung, tương lai anh sẽ bắn tràn đầy vào đây, đứa bé đầu tiên cũng sẽ trưởng thành trong này.
"Có từ lúc nào?" Đức Trung hỏi.
"Hai năm trước..." Lần này Thu Phương bắt đầu ngoan hơn, không dám chần chừ nữa.
Thời gian mà cô bé nói làm anh khá vừa lòng, hai năm cũng đại biểu cho việc nàng không còn nhỏ nữa, đại biểu nàng cũng có thể trở thành nữ nhân. Đức Trung cười sung sướng, nhét ngón tay vào khe thịt giữa hai chân Thu Phương, ngón trỏ thon dài cắm vào bất ngờ khiến cô bé không kịp phản ứng.
"A! Đau!" Cô bé kêu thảm thiết một tiếng, nhưng dị vật kia dù là lần đầu tiến vào cũng không ngừng đi sâu hơn, càng đi vào bên trong càng duỗi thẳng ngón tay ra, cảm giác này thật đáng sợ!
Khương Đức Trung lại ngồi cảm thụ, bên trong khe thịt thật chặt khiến anh không nhét sâu ngón tay vào được nhưng nơi này vừa nóng lại vừa thoải mái. Thậm chí anh còn bắt đầu ảo tưởng, nếu cắm côn thịt vào đây thì sẽ có cảm giác như thế nào? Nhất định sẽ rất thoải mái!
Anh có một vài thủ đoạn làm cô gái nhỏ này kiêng kị, bây giờ mới sơ khai cái lỗ thịt đã rất đau, cũng đủ để nàng nghe lời trong thời gian tới. Ngón tay mà anh chôn hơn nửa vẫn không động đậy gì, dù nhìn cô bé khóc nấc từng tiếng lên nhưng anh vẫn phát ra lời cảnh cáo thực tàn nhẫn cuối cùng cho nàng: "Từ nay về sau, ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, phục tùng tôi, nếu không tôi sẽ làm em đau đấy."
Đặng Thu Phương đã mất đi năng lực phản kháng, mãi đến khi anh tắm rửa cho nàng xong, dùng khăn lông tơ trắng bọc nàng lại rồi bế ra ngoài, nàng cũng đều không có nửa điểm phản ứng.
Anh đặt cô bé lên trên giường lớn, ném khăn lông trong tay đi rồi lấy chăn bông đắp lên người nàng. Sau khi dùng máy sấy khô tóc, anh bưng tới một bát cháo trong bình giữ nhiệt, cất lời: "Tới đây, Đặng Thu Phương nên ăn chút gì đó rồi."
Vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, sao có thể nuốt trôi thứ gì chứ, Thu Phương cắn môi không muốn há mồm. Khương Đức Trung đặt cái muỗng xuống, xốc chăn lên, hung hăng chỉ vào hạ thân của nàng, đe doạ: "Có tin tôi nhét đồ vào bên trong không."
Có lần trước làm ví dụ nên lần này nàng đã biết điều hơn hẳn, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn liếm cái muỗng, anh thấy rất vừa lòng.
Chỉ là sau đó anh liền rời đi, lưu lại một mình nàng ở lại nơi xa lạ này ôm chăn thương tâm khóc thút thít.
Bởi vì không có cửa sổ nên Đặng Thu Phương cũng không biết thời gian, chỉ có thể dựa vào số lần nam nhân này đưa cơm tới mà phán đoán sáng trưa chiều. Căn phòng hoa lệ từ đó về sau trở thành cái lồng giam, một bước cũng không rời khỏi được.
Càng đáng sợ chính là anh không thích nàng mặc quần áo nên cô bé chỉ có thể loã lồ thân mình đi lại trong phòng, ngoại trừ cửa phòng tắm là nàng có thể dùng vân tay để mở ra thì cánh cửa khác đều không thể. Nói cách khác cánh cửa đó ngăn cách Thu Phương với thế giới bên ngoài, mà nó chỉ có anh mới có thể mở ra.
Nàng không biết đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết mình đã ăn rất nhiều cơm, bị ôm đi tắm rất nhiều lần, thậm chí nàng còn nghĩ đã mấy năm trôi qua rồi.
Mỗi lần Đức Trung đến, Thu Phương đều không trốn nữa bởi cô bé biết không có nơi nào để trốn cả, cuối cùng vẫn sẽ bị anh ôm lấy sờ soạng khắp nơi. Vẫn giống như trước đây, anh ôm nàng đi tắm xong, liền trần trụi ngồi trên giường cùng nàng.
Anh kéo tay nàng đặt ở trên côn thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nâng cằm nàng lên, duỗi đầu lưỡi vào. Mỗi ngày anh đều cho nàng uống sữa bò, cứ như vậy toàn thân cô bé đều có một mùi sữa nhàn nhạt, trong miệng còn thơm hơn.
Anh thích cắn mút môi nàng, sau đó sẽ đem hỗn hợp nước bọt của chính mình vào, cưỡng bách nàng nuốt xuống. Trò chơi này, anh làm mãi không thấy mệt.
Còn Đặng Thu Phương lại sợ hãi đến cực điểm, đầu lưỡi của anh rất lớn, mỗi khi cắn đều rất khó chịu, khoang miệng bị anh liếm khô rồi lại có nước bọt của anh vào. Hương vị của anh không khó nuốt nhưng dù thế nào nàng vẫn thấy rất ghê tởm.
Nàng từng ảo tưởng vô số lần cha mẹ có thể đến cứu mình nhưng đợi mãi vẫn không có ai đến cứu.
"Đặng Thu Phương gần đây phát dục không tồi, nhanh một chút, tôi sắp chờ không kịp nữa rồi."
Khi đó Thu Phương còn không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của anh là gì, mãi đến sinh nhật mười sáu tuổi, khi anh cắm côn thịt thô tráng vào động thịt non ở giữa hai chân của mình thì cô bé mới biết được đời này xong rồi!
"Không được! Đau quá! Không cần!!" Nàng bắt đầu cất lên những tiếng hét chói tai.
Đặng Thu Phương tức khắc bị dọa đến tiếng khóc đứt đoạn, cô không biết cắm ngón tay vào sẽ như thế nào nhưng trong tiềm thức lại vô cùng sợ hãi. Vội vàng nức nở trả lời anh: "Tới, tới rồi..."
Đức Trung rút tay lại, âm đạo rồi đến tử cung, anh biết sau này nữ nhân sẽ sinh con trong tử cung, tương lai anh sẽ bắn tràn đầy vào đây, đứa bé đầu tiên cũng sẽ trưởng thành trong này.
"Có từ lúc nào?" Đức Trung hỏi.
"Hai năm trước..." Lần này Thu Phương bắt đầu ngoan hơn, không dám chần chừ nữa.
Thời gian mà cô bé nói làm anh khá vừa lòng, hai năm cũng đại biểu cho việc nàng không còn nhỏ nữa, đại biểu nàng cũng có thể trở thành nữ nhân. Đức Trung cười sung sướng, nhét ngón tay vào khe thịt giữa hai chân Thu Phương, ngón trỏ thon dài cắm vào bất ngờ khiến cô bé không kịp phản ứng.
"A! Đau!" Cô bé kêu thảm thiết một tiếng, nhưng dị vật kia dù là lần đầu tiến vào cũng không ngừng đi sâu hơn, càng đi vào bên trong càng duỗi thẳng ngón tay ra, cảm giác này thật đáng sợ!
Khương Đức Trung lại ngồi cảm thụ, bên trong khe thịt thật chặt khiến anh không nhét sâu ngón tay vào được nhưng nơi này vừa nóng lại vừa thoải mái. Thậm chí anh còn bắt đầu ảo tưởng, nếu cắm côn thịt vào đây thì sẽ có cảm giác như thế nào? Nhất định sẽ rất thoải mái!
Anh có một vài thủ đoạn làm cô gái nhỏ này kiêng kị, bây giờ mới sơ khai cái lỗ thịt đã rất đau, cũng đủ để nàng nghe lời trong thời gian tới. Ngón tay mà anh chôn hơn nửa vẫn không động đậy gì, dù nhìn cô bé khóc nấc từng tiếng lên nhưng anh vẫn phát ra lời cảnh cáo thực tàn nhẫn cuối cùng cho nàng: "Từ nay về sau, ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, phục tùng tôi, nếu không tôi sẽ làm em đau đấy."
Đặng Thu Phương đã mất đi năng lực phản kháng, mãi đến khi anh tắm rửa cho nàng xong, dùng khăn lông tơ trắng bọc nàng lại rồi bế ra ngoài, nàng cũng đều không có nửa điểm phản ứng.
Anh đặt cô bé lên trên giường lớn, ném khăn lông trong tay đi rồi lấy chăn bông đắp lên người nàng. Sau khi dùng máy sấy khô tóc, anh bưng tới một bát cháo trong bình giữ nhiệt, cất lời: "Tới đây, Đặng Thu Phương nên ăn chút gì đó rồi."
Vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, sao có thể nuốt trôi thứ gì chứ, Thu Phương cắn môi không muốn há mồm. Khương Đức Trung đặt cái muỗng xuống, xốc chăn lên, hung hăng chỉ vào hạ thân của nàng, đe doạ: "Có tin tôi nhét đồ vào bên trong không."
Có lần trước làm ví dụ nên lần này nàng đã biết điều hơn hẳn, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn liếm cái muỗng, anh thấy rất vừa lòng.
Chỉ là sau đó anh liền rời đi, lưu lại một mình nàng ở lại nơi xa lạ này ôm chăn thương tâm khóc thút thít.
Bởi vì không có cửa sổ nên Đặng Thu Phương cũng không biết thời gian, chỉ có thể dựa vào số lần nam nhân này đưa cơm tới mà phán đoán sáng trưa chiều. Căn phòng hoa lệ từ đó về sau trở thành cái lồng giam, một bước cũng không rời khỏi được.
Càng đáng sợ chính là anh không thích nàng mặc quần áo nên cô bé chỉ có thể loã lồ thân mình đi lại trong phòng, ngoại trừ cửa phòng tắm là nàng có thể dùng vân tay để mở ra thì cánh cửa khác đều không thể. Nói cách khác cánh cửa đó ngăn cách Thu Phương với thế giới bên ngoài, mà nó chỉ có anh mới có thể mở ra.
Nàng không biết đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết mình đã ăn rất nhiều cơm, bị ôm đi tắm rất nhiều lần, thậm chí nàng còn nghĩ đã mấy năm trôi qua rồi.
Mỗi lần Đức Trung đến, Thu Phương đều không trốn nữa bởi cô bé biết không có nơi nào để trốn cả, cuối cùng vẫn sẽ bị anh ôm lấy sờ soạng khắp nơi. Vẫn giống như trước đây, anh ôm nàng đi tắm xong, liền trần trụi ngồi trên giường cùng nàng.
Anh kéo tay nàng đặt ở trên côn thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nâng cằm nàng lên, duỗi đầu lưỡi vào. Mỗi ngày anh đều cho nàng uống sữa bò, cứ như vậy toàn thân cô bé đều có một mùi sữa nhàn nhạt, trong miệng còn thơm hơn.
Anh thích cắn mút môi nàng, sau đó sẽ đem hỗn hợp nước bọt của chính mình vào, cưỡng bách nàng nuốt xuống. Trò chơi này, anh làm mãi không thấy mệt.
Còn Đặng Thu Phương lại sợ hãi đến cực điểm, đầu lưỡi của anh rất lớn, mỗi khi cắn đều rất khó chịu, khoang miệng bị anh liếm khô rồi lại có nước bọt của anh vào. Hương vị của anh không khó nuốt nhưng dù thế nào nàng vẫn thấy rất ghê tởm.
Nàng từng ảo tưởng vô số lần cha mẹ có thể đến cứu mình nhưng đợi mãi vẫn không có ai đến cứu.
"Đặng Thu Phương gần đây phát dục không tồi, nhanh một chút, tôi sắp chờ không kịp nữa rồi."
Khi đó Thu Phương còn không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của anh là gì, mãi đến sinh nhật mười sáu tuổi, khi anh cắm côn thịt thô tráng vào động thịt non ở giữa hai chân của mình thì cô bé mới biết được đời này xong rồi!
"Không được! Đau quá! Không cần!!" Nàng bắt đầu cất lên những tiếng hét chói tai.