Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 2: Bắt cóc
Trái tim cô gái nhỏ bắt đầu rung động, Khương Đức Trung quả không hổ là vương giả khống chế thương nghiệp thành phố A nhiều năm, nói một câu đã có thể bắt lấy tâm của một người. Anh biết Đặng Thu Phương đề phòng mình cho nên cố ý nói đến tài xế, đúng như dự liệu của anh cô bé thấy phía trước có người thì đã an tâm đi không ít.
Xuất phát từ sự tôn kính người lớn, nàng ngượng ngùng bước xuống, Đức Trung mở cửa xe phía sau, nàng chậm rãi ngồi vào.
"Chú, cha cháu ở đâu vậy?" Nàng lấy cặp sách trên lưng xuống ôm trong lòng ngực, trong xe khá tối làm nàng có chút áp lực, không dám nói to chỉ lắp bắp được vài chữ.
Thu Phương câu nệ dựa vào trong góc ghế da, cũng bởi vậy mà không thấy được dung nhan nam nhân vừa chợt lóe điên cuồng.
Đức Trung: "Ở công ty."
Xe bắt đầu đi...
Sau này Đặng Thu Phương từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó không lên chiếc xe này thì có phải sẽ không xảy ra chuyện phía sau không?
Chỉ là không ai mong đợi chuyện kế tiếp sắp phát sinh.
Mãi đến khi Khương Đức Trung không ngừng tới gần, lấy một cái khăn vải cotton thêu phấn hoa bịt miệng và mũi nàng lại, mùi thuốc khiến nàng bắt đầu choáng váng. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng lại bị anh mạnh mẽ áp chế không thể động đậy.
"Ưm!!" Cô bé hoảng sợ trừng to mắt, khuôn mặt anh vốn tuấn dật vô thường nay đã trở nên vô cùng vặn vẹo, nụ cười lạnh thấu lòng người là ký ức cuối cùng cuối cùng của nàng.
Mãi đến khi tay nàng buông thõng xuống, anh mới thu tay lại, ném cái khăn dính thuốc ra một bên, sau đó lấy một cái khăn lông khác lau tay mình.
Nhìn cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế xe, cuối cùng anh vừa lòng nở nụ cười. Cái cặp sách màu hồng phấn đáng yêu bị rơi xuống dưới xe lúc nàng giãy giụa, anh cũng không hề để ý tới. Duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, thật mềm mại ấm áp, khiến anh không tự chủ được mà hôn lên trán bóng loáng của nàng, thì thầm: "Cuối cùng em cũng là của tôi..."
Từ nay về sau đều sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
Đặng Thu Phương tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng còn cho rằng mình đã về đến nhà nhưng khi vừa mở mắt ra lại là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng lại rơi vào ác mộng lần nữa. Nhưng bây giờ là ác mộng vĩnh viễn.
Đây là một căn phòng rất đẹp, có cái giường vừa lớn vừa xa hoa, đèn chùm lưu li, thảm nhung Ba Tư... trong một khoảnh khắc, nàng còn tưởng mình đi lạc tới thiên đàng. Chỉ là bốn phía đều không có cái cửa sổ nào thậm chí ngay cả cửa ra vào ở đâu nàng cũng không tìm thấy, vì thế sự sợ hãi lại ập về.
Nàng hất chăn lông ngỗng mềm ra, bước xuống giường lớn, trên người vẫn còn mặc đồng phục lúc trước, đầu còn hơi choáng váng, nhất thời nóng vội bị ngã xuống thảm nhung.
"Cha! Mẹ!"
Nàng lớn tiếng gọi người thân mong muốn được đến nơi an toàn. Nhưng dù nàng có gọi thế nào thì đều không có ai đáp lại! Phòng cực kỳ lớn và cũng cực kỳ an tĩnh.
Mãi đến ác ma xuất hiện, nàng mới phát hiện cửa ở đâu, đó là một cánh cửa dán sát vách tường, không hề có khe hở nào. Nàng khóc càng to hơn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy anh đến gần, muốn chạy thoát đi nhưng lại phát hiện mình đang ở góc tường rồi. Anh quá cao, vừa ngồi xổm xuống đã chắn hết mọi đường ra của nàng.
"Thu Phương sao lại khóc vậy?" Giọng của anh thật dịu dàng, lại mang theo chút tà mị không nói nên lời, những ngón tay còn khí lạnh vuốt ve mặt nàng.
Nàng co rúm lại muốn thoát khỏi ngón tay anh nhưng lại bị nâng cằm bắt ngẩng lên.
"Chú là kẻ xấu! Mau đưa tôi về nhà! Tôi phải về nhà!" Giọng nàng nghẹn ngào như có một phong cách riêng động lòng người, cực kỳ giống tiếng chim hoàng oanh hót. Anh thật sự không thích nghe hai chữ về nhà này, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia không vui cùng lạnh lẽo.
Kéo thân hình đang giãy giụa không ngừng của nàng vào lòng, sau đó môi mỏng dừng ở trên má, đó là nơi nước mắt vừa chảy qua. Mới đầu anh chỉ là hôn nhưng sau đó đã biến thành liếm, lực độ cũng ở dần dần tăng lớn hơn.
Đặng Thu Phương sợ hãi! Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng nàng biết như vậy là không đúng! Đôi tay bị anh giữ trước ngực không cử động được, anh lại không chút để ý mà liên tục liếm láp mạnh hơn, mãi đến khi giọt nước mắt cuối cùng bị anh mút hết thì mới buông lỏng nàng ra.
"Đặng Thu Phương ngoan, về sau nếu còn dám khóc thì sẽ không phải đơn giản như vậy nữa đâu." Từng từ ngữ mang hàm ý đe doạ từ đầu lưỡi Đức Trung phát ra.
Về sau? Thu Phương không biết cái mà anh gọi là về sau sẽ là khi nào. Nàng chỉ biết hiện tại phải về nhà, đôi mắt sưng đỏ không dám rơi nước mắt nữa, cảm giác bị môi răng liếm nước mắt thật quá đáng sợ.
"Chú, cầu xin chú thả cháu đi! Cháu phải về nhà, cháu muốn ba mẹ! Cầu xin chú mà! Cháu sẽ không nói cho ai đâu!" Lời cầu xin của nàng tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, nàng chỉ muốn về nhà, chỉ cần có thể trở về, dù là chuyện gì nàng cũng đều sẽ coi như không biết.
Khương Đức Trung lại cười, bóp lấy hai vai đang không ngừng run rẩy của nàng sau đó đứng dậy nhìn từ trên cao xuống hệt như một đế vương hạ một lệnh tử thần đầu tiên.
"Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em." Giọng nói của anh lãnh lệ lại quyết tuyệt, mang theo khí thế không thể trái kháng rơi vào tai nàng.
Nước mắt sợ hãi không kiềm chế được lại chảy xuống.
"Được rồi, mắt Đặng Thu Phương khóc nhiều quá trông như con mèo mướp nhỏ vậy, nên đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi." Mặt mày anh cong lên, thu liễm đi hơi thở áp bức vừa rồi, chỉ vào đồng phục Thu Phương đang mặc. Sau đó khi nàng vừa muốn lùi lại thì bị anh một tay bế ngang lên, đi đến một góc đối diện.
Anh đặt tay nàng vào một cái máy rất hiện đại, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên bức tường trắng, nàng kinh ngạc bị anh ôm vào.
Đó là một phòng tắm kết hợp với toilet cực kỳ xa hoa với đầy đủ mọi thứ tiện nghi.
Xuất phát từ sự tôn kính người lớn, nàng ngượng ngùng bước xuống, Đức Trung mở cửa xe phía sau, nàng chậm rãi ngồi vào.
"Chú, cha cháu ở đâu vậy?" Nàng lấy cặp sách trên lưng xuống ôm trong lòng ngực, trong xe khá tối làm nàng có chút áp lực, không dám nói to chỉ lắp bắp được vài chữ.
Thu Phương câu nệ dựa vào trong góc ghế da, cũng bởi vậy mà không thấy được dung nhan nam nhân vừa chợt lóe điên cuồng.
Đức Trung: "Ở công ty."
Xe bắt đầu đi...
Sau này Đặng Thu Phương từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó không lên chiếc xe này thì có phải sẽ không xảy ra chuyện phía sau không?
Chỉ là không ai mong đợi chuyện kế tiếp sắp phát sinh.
Mãi đến khi Khương Đức Trung không ngừng tới gần, lấy một cái khăn vải cotton thêu phấn hoa bịt miệng và mũi nàng lại, mùi thuốc khiến nàng bắt đầu choáng váng. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng lại bị anh mạnh mẽ áp chế không thể động đậy.
"Ưm!!" Cô bé hoảng sợ trừng to mắt, khuôn mặt anh vốn tuấn dật vô thường nay đã trở nên vô cùng vặn vẹo, nụ cười lạnh thấu lòng người là ký ức cuối cùng cuối cùng của nàng.
Mãi đến khi tay nàng buông thõng xuống, anh mới thu tay lại, ném cái khăn dính thuốc ra một bên, sau đó lấy một cái khăn lông khác lau tay mình.
Nhìn cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế xe, cuối cùng anh vừa lòng nở nụ cười. Cái cặp sách màu hồng phấn đáng yêu bị rơi xuống dưới xe lúc nàng giãy giụa, anh cũng không hề để ý tới. Duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, thật mềm mại ấm áp, khiến anh không tự chủ được mà hôn lên trán bóng loáng của nàng, thì thầm: "Cuối cùng em cũng là của tôi..."
Từ nay về sau đều sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
Đặng Thu Phương tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng còn cho rằng mình đã về đến nhà nhưng khi vừa mở mắt ra lại là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng lại rơi vào ác mộng lần nữa. Nhưng bây giờ là ác mộng vĩnh viễn.
Đây là một căn phòng rất đẹp, có cái giường vừa lớn vừa xa hoa, đèn chùm lưu li, thảm nhung Ba Tư... trong một khoảnh khắc, nàng còn tưởng mình đi lạc tới thiên đàng. Chỉ là bốn phía đều không có cái cửa sổ nào thậm chí ngay cả cửa ra vào ở đâu nàng cũng không tìm thấy, vì thế sự sợ hãi lại ập về.
Nàng hất chăn lông ngỗng mềm ra, bước xuống giường lớn, trên người vẫn còn mặc đồng phục lúc trước, đầu còn hơi choáng váng, nhất thời nóng vội bị ngã xuống thảm nhung.
"Cha! Mẹ!"
Nàng lớn tiếng gọi người thân mong muốn được đến nơi an toàn. Nhưng dù nàng có gọi thế nào thì đều không có ai đáp lại! Phòng cực kỳ lớn và cũng cực kỳ an tĩnh.
Mãi đến ác ma xuất hiện, nàng mới phát hiện cửa ở đâu, đó là một cánh cửa dán sát vách tường, không hề có khe hở nào. Nàng khóc càng to hơn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy anh đến gần, muốn chạy thoát đi nhưng lại phát hiện mình đang ở góc tường rồi. Anh quá cao, vừa ngồi xổm xuống đã chắn hết mọi đường ra của nàng.
"Thu Phương sao lại khóc vậy?" Giọng của anh thật dịu dàng, lại mang theo chút tà mị không nói nên lời, những ngón tay còn khí lạnh vuốt ve mặt nàng.
Nàng co rúm lại muốn thoát khỏi ngón tay anh nhưng lại bị nâng cằm bắt ngẩng lên.
"Chú là kẻ xấu! Mau đưa tôi về nhà! Tôi phải về nhà!" Giọng nàng nghẹn ngào như có một phong cách riêng động lòng người, cực kỳ giống tiếng chim hoàng oanh hót. Anh thật sự không thích nghe hai chữ về nhà này, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia không vui cùng lạnh lẽo.
Kéo thân hình đang giãy giụa không ngừng của nàng vào lòng, sau đó môi mỏng dừng ở trên má, đó là nơi nước mắt vừa chảy qua. Mới đầu anh chỉ là hôn nhưng sau đó đã biến thành liếm, lực độ cũng ở dần dần tăng lớn hơn.
Đặng Thu Phương sợ hãi! Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng nàng biết như vậy là không đúng! Đôi tay bị anh giữ trước ngực không cử động được, anh lại không chút để ý mà liên tục liếm láp mạnh hơn, mãi đến khi giọt nước mắt cuối cùng bị anh mút hết thì mới buông lỏng nàng ra.
"Đặng Thu Phương ngoan, về sau nếu còn dám khóc thì sẽ không phải đơn giản như vậy nữa đâu." Từng từ ngữ mang hàm ý đe doạ từ đầu lưỡi Đức Trung phát ra.
Về sau? Thu Phương không biết cái mà anh gọi là về sau sẽ là khi nào. Nàng chỉ biết hiện tại phải về nhà, đôi mắt sưng đỏ không dám rơi nước mắt nữa, cảm giác bị môi răng liếm nước mắt thật quá đáng sợ.
"Chú, cầu xin chú thả cháu đi! Cháu phải về nhà, cháu muốn ba mẹ! Cầu xin chú mà! Cháu sẽ không nói cho ai đâu!" Lời cầu xin của nàng tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, nàng chỉ muốn về nhà, chỉ cần có thể trở về, dù là chuyện gì nàng cũng đều sẽ coi như không biết.
Khương Đức Trung lại cười, bóp lấy hai vai đang không ngừng run rẩy của nàng sau đó đứng dậy nhìn từ trên cao xuống hệt như một đế vương hạ một lệnh tử thần đầu tiên.
"Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em." Giọng nói của anh lãnh lệ lại quyết tuyệt, mang theo khí thế không thể trái kháng rơi vào tai nàng.
Nước mắt sợ hãi không kiềm chế được lại chảy xuống.
"Được rồi, mắt Đặng Thu Phương khóc nhiều quá trông như con mèo mướp nhỏ vậy, nên đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi." Mặt mày anh cong lên, thu liễm đi hơi thở áp bức vừa rồi, chỉ vào đồng phục Thu Phương đang mặc. Sau đó khi nàng vừa muốn lùi lại thì bị anh một tay bế ngang lên, đi đến một góc đối diện.
Anh đặt tay nàng vào một cái máy rất hiện đại, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên bức tường trắng, nàng kinh ngạc bị anh ôm vào.
Đó là một phòng tắm kết hợp với toilet cực kỳ xa hoa với đầy đủ mọi thứ tiện nghi.