Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8. Dâm ô với trẻ vị thành niên
Cô Thùy và Băng đều hoảng sợ khi Cố Xuyên đập cửa bước vào.
- Thầy Cố, mong thầy tự trọng. - Cô Thùy dù đang sợ nhưng vẫn cố ôm lấy Băng.
- Tự trọng? Tôi đã mất cái lòng tự trọng từ khi gặp con bé rồi. Đưa con bé ra đây hoặc cả cô cũng không yên.- Cố Xuyên bực mình nói.
Cao Thắng Nam chả nói anh đến giữ lấy người cô Thùy để Cố Xuyên lôi Băng ra.
- Đ- đừng ...mà.- Băng khóc lóc cầu xin Cố Xuyên.
- Ngoan, thầy sẽ không làm đau em. Nếu em chịu hợp tác.- Cố Xuyên giữ chặt người Băng hôn lên tay cô nói.
Cô Thùy bị Cao Thắng Nam trói ở bàn, không đi được.
- Hai người không thể làm thế với Băng. Buông con bé ra ngay.- Cô Thùy cố gắng nới lỏng sợi dây buộc.
- Cô lo phần của cô đi.- Cao Thắng Nam hờ hững nói.
Nói xong Cao Thắng Nam đi đến cạnh Băng, cúi đầu xuống hít lấy mùi hương ở gáy Băng làm cô sởn gáy.
- Yên tâm, anh sẽ dịu dàng với em không như thầy Cố.- Cao Thắng Nam vuốt má Băng nói.
Cố Xuyên không chờ đợi thêm, anh đẩy Băng lên giường trực của phòng, lấy dây trói hai tay Băng làm cô không để nào cử động được.
- Đừng...đừng mà. Em...xin thầy.- Băng nhìn Cố Xuyên bằng đôi mắt đẫm lệ.
- Nếu như ban đầu em chịu hợp tác thầy đã không phải mạnh tay với em.- Cố Xuyên cầm bàn tay Băng lên liếm mạnh khiến Băng cảm thấy ghê tởm.
Cố Xuyên không còn hiền dịu như trước, ánh mắt anh bây giờ chỉ hướng về cơ thể của Băng.
Cao Thắng Nam cũng không khác, anh rất thích khuôn mặt của Băng. Vì vậy, 3 năm nay anh vẫn luôn bám lấy Băng không tán tỉnh thêm bất kì ai.
Cố Xuyên hung bạo xé bỏ áo sơ mi của Băng. Cao Thắng Nam cũng chả kém cạnh, anh giật phăng bỏ chân váy của Băng.
Trên người Băng chỉ còn lại áo ngực và quần lót để che đi hai bộ phận quan trong nhất.
- Các người buông con bé ra.- Cô Thùy cô gắng kêu gào.
- Đừng...đừng mà.- Băng cố gắng cầu xin hai người này.
Chả cần nói cũng hiểu hai người họ nhìn cơ thể của Băng thì bị mê hoặc theo nó, Cao Thắng Nam và Cố Xuyên nhanh chóng cởi cúc quần.
Băng không biết làm sao, cô kêu cứu trong tuyệt vọng.
Cố Xuyên không nhẹ nhàng mà giật ngay bỏ áo ngực, làm Băng bị đỏ cả một vùng đấy. Làn da trắng nõn của Băng cộng thêm vết đỏ làm Cố Xuyên đứng ngồi không yên.
Cao Thắng Nam đang cầm vào chiếc quần lót của Băng thì cánh cửa bật tung ra.
Thầy Hiệu trưởng và cảnh sát đã đứng ở đấy.
Thấy được cảnh tượng trước mắt Hiệu trưởng không tin nổi.
- Hai người đang làm cái trò đồi bại gì vậy?- Hiệu trưởng tức giận gằn giọng.
- H- hiệu trưởng? - Cố Xuyên vừa bất ngờ vừa lo sợ.
Cao Thắng Nam cũng vậy, anh nhìn thấy cả cảnh sát thì nhanh chóng kéo khóa quần và cúc quần lên.
- Hai người không còn có nhân cách của một con người nữa rồi.- Hiệu trưởng tức giận đi đến tát cho hai người bọn họ một cái tát đau điếng người.
Cảnh sát cởi trói cho cô Thùy, cô nhanh chân lấy chăn mỏng đắt lên người Băng.
Khuôn mặt Băng trắng bệch, còn cả cơ thể run rẩy ai mà không thương cho được?
- Đừng sợ...Có cảnh sát ở đây rồi em đừng sợ.- Cô Thùy ôm Băng vào lòng an ủi.
- Cô Thùy phiền cô đưa Băng đi đến phòng khác giúp tôi. Để mấy tên cặn bã này lại cho cảnh sát xử lý.
Cô Thùy ôm Băng đi đến phòng y tế của trường. Người Băng run rẩy không thôi.
- Em đừng sợ, có cô đây rồi.- Cô Thùy vuốt tóc Băng.
- E-em...sợ. Thầy...đáng sợ quá.- Băng run rẩy nói không rõ.
Cô Thùy đành phải lấy thuốc an thần cho Băng ngủ.
...
Không mấy chốc, Cố Xuyên và Cao Thắng Nam bị bắt đến đồn cảnh sát.
Ghi tội danh đầy đủ và chờ đến ngày xét xử.
...
Đến ngày xét xử.
Trong buổi sơ thẩm, Cố Xuyên và Cao Thắng Nam bị áp giải đến tòa.
- Chiếu theo Điều 2 của Bộ Luật Hình sự, tội dâm ô đối với trẻ dưới 16 tuổi sẽ bị phạt từ 3-7 năm tù. Tội của thầy giáo trên là có hành vi xâm hại tình dục không thành. Đồng phạm là em học sinh nam. Vì là học sinh chưa đủ 18 tuổi nên sẽ được đưa đi vào trại giáo dưỡng. Thầy giáo Cố Xuyên sẽ bị xử phạt 3 năm tù giam, còn cộng thêm tiền bồi thường cho học sinh đã bị tổn thương về tinh thần là 10 triệu. Tòa tuyên án.- Chánh án lấy cây búa nhỏ gõ xuống bàn.
Cố Xuyên hoàn toàn suy sụp, anh không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Cả đời cố gắng để được vào ngôi trường này học, vậy mà bây giờ sự nghiệp tan tành.
Cao Thắng Nam thì thấm khá hơn một chút, chỉ bị đi trại giáo dưỡng, không phải chịu cảnh tù tôi như Cố Xuyên.
____________
Vì sợ hãi nên Băng đã trở về Cô nhi viện cùng Diễm An.
Cô sợ hãi ở lại đấy một tháng thì Hiệu trưởng đích thân tới tận đó để đón Băng.
- Thầy biết là làm khó em, nhưng mà ngồi trường này rất cần những học sinh ưu tú giống như em. Hơn nữa, sắp tới còn có cuộc thi để có thể vào ngồi trường Đại học Quốc tế đáng mơ ước của bao nhiêu học sinh. Nếu như em còn nhận được học bổng sẽ còn được đi du học. Như vậy sẽ rất có lợi cho em.- Hiệu trưởng cố gắng giải thích.
- Em...- Băng không biết nói gì.
- Dạ, xin lỗi thầy. Cho tôi nói chuyện riêng với con bé một tí.- Diễm An nói.
- À, hai người cứ tự nhiên.
Diễm An đưa Băng ra chỗ khác nói:
- Con nghĩ sao về vẫn đề này?
- Con...con không biết.
- Ta không bắt ép con, chỉ là ta đang lo cho tương lai của con. Ngôi trường đó không phải ai vào cũng được, hơn nữa ngôi trường đó còn dành cho quý tộc. Ta thấy con nên học ở đó, hơn nữa khi nhặt được con thì ta thấy con có đeo một chiếc vòng.- Diễm An lầy trong khăn tay ra một chiếc vòng màu xanh, trên còn khắc chữ A.- Chiếc vòng này ta đã tìm hiểu qua, không phải ai cũng có được chiếc vòng này, viên kim cương xanh lục cũng là thật. Ta nghĩ con thật sự có một ba mẹ giàu có.
- Con...con không cần giàu có. Mọi người ở đây đối xử với con rất tốt.- Băng lắc đầu nói.
- Ta biết, nhưng ít nhất con nên tìm lại cho mẹ ruột của mình. Ta biết con vẫn luôn mong muốn có được ba mẹ hoàn chỉnh như bao người.
Băng đôi mắt đẫm lệ nhìn Diễm An.
Cô im lặng một lúc cuối cùng ra bàn đồng ý với Hiệu trưởng.
- Được, em cứ từ từ. Trường vẫn luôn rộng mở đón em.
Nói xong Hiệu trưởng đi xe hơi ra khỏi Cô nhi viện.
...
- Thầy Cố, mong thầy tự trọng. - Cô Thùy dù đang sợ nhưng vẫn cố ôm lấy Băng.
- Tự trọng? Tôi đã mất cái lòng tự trọng từ khi gặp con bé rồi. Đưa con bé ra đây hoặc cả cô cũng không yên.- Cố Xuyên bực mình nói.
Cao Thắng Nam chả nói anh đến giữ lấy người cô Thùy để Cố Xuyên lôi Băng ra.
- Đ- đừng ...mà.- Băng khóc lóc cầu xin Cố Xuyên.
- Ngoan, thầy sẽ không làm đau em. Nếu em chịu hợp tác.- Cố Xuyên giữ chặt người Băng hôn lên tay cô nói.
Cô Thùy bị Cao Thắng Nam trói ở bàn, không đi được.
- Hai người không thể làm thế với Băng. Buông con bé ra ngay.- Cô Thùy cố gắng nới lỏng sợi dây buộc.
- Cô lo phần của cô đi.- Cao Thắng Nam hờ hững nói.
Nói xong Cao Thắng Nam đi đến cạnh Băng, cúi đầu xuống hít lấy mùi hương ở gáy Băng làm cô sởn gáy.
- Yên tâm, anh sẽ dịu dàng với em không như thầy Cố.- Cao Thắng Nam vuốt má Băng nói.
Cố Xuyên không chờ đợi thêm, anh đẩy Băng lên giường trực của phòng, lấy dây trói hai tay Băng làm cô không để nào cử động được.
- Đừng...đừng mà. Em...xin thầy.- Băng nhìn Cố Xuyên bằng đôi mắt đẫm lệ.
- Nếu như ban đầu em chịu hợp tác thầy đã không phải mạnh tay với em.- Cố Xuyên cầm bàn tay Băng lên liếm mạnh khiến Băng cảm thấy ghê tởm.
Cố Xuyên không còn hiền dịu như trước, ánh mắt anh bây giờ chỉ hướng về cơ thể của Băng.
Cao Thắng Nam cũng không khác, anh rất thích khuôn mặt của Băng. Vì vậy, 3 năm nay anh vẫn luôn bám lấy Băng không tán tỉnh thêm bất kì ai.
Cố Xuyên hung bạo xé bỏ áo sơ mi của Băng. Cao Thắng Nam cũng chả kém cạnh, anh giật phăng bỏ chân váy của Băng.
Trên người Băng chỉ còn lại áo ngực và quần lót để che đi hai bộ phận quan trong nhất.
- Các người buông con bé ra.- Cô Thùy cô gắng kêu gào.
- Đừng...đừng mà.- Băng cố gắng cầu xin hai người này.
Chả cần nói cũng hiểu hai người họ nhìn cơ thể của Băng thì bị mê hoặc theo nó, Cao Thắng Nam và Cố Xuyên nhanh chóng cởi cúc quần.
Băng không biết làm sao, cô kêu cứu trong tuyệt vọng.
Cố Xuyên không nhẹ nhàng mà giật ngay bỏ áo ngực, làm Băng bị đỏ cả một vùng đấy. Làn da trắng nõn của Băng cộng thêm vết đỏ làm Cố Xuyên đứng ngồi không yên.
Cao Thắng Nam đang cầm vào chiếc quần lót của Băng thì cánh cửa bật tung ra.
Thầy Hiệu trưởng và cảnh sát đã đứng ở đấy.
Thấy được cảnh tượng trước mắt Hiệu trưởng không tin nổi.
- Hai người đang làm cái trò đồi bại gì vậy?- Hiệu trưởng tức giận gằn giọng.
- H- hiệu trưởng? - Cố Xuyên vừa bất ngờ vừa lo sợ.
Cao Thắng Nam cũng vậy, anh nhìn thấy cả cảnh sát thì nhanh chóng kéo khóa quần và cúc quần lên.
- Hai người không còn có nhân cách của một con người nữa rồi.- Hiệu trưởng tức giận đi đến tát cho hai người bọn họ một cái tát đau điếng người.
Cảnh sát cởi trói cho cô Thùy, cô nhanh chân lấy chăn mỏng đắt lên người Băng.
Khuôn mặt Băng trắng bệch, còn cả cơ thể run rẩy ai mà không thương cho được?
- Đừng sợ...Có cảnh sát ở đây rồi em đừng sợ.- Cô Thùy ôm Băng vào lòng an ủi.
- Cô Thùy phiền cô đưa Băng đi đến phòng khác giúp tôi. Để mấy tên cặn bã này lại cho cảnh sát xử lý.
Cô Thùy ôm Băng đi đến phòng y tế của trường. Người Băng run rẩy không thôi.
- Em đừng sợ, có cô đây rồi.- Cô Thùy vuốt tóc Băng.
- E-em...sợ. Thầy...đáng sợ quá.- Băng run rẩy nói không rõ.
Cô Thùy đành phải lấy thuốc an thần cho Băng ngủ.
...
Không mấy chốc, Cố Xuyên và Cao Thắng Nam bị bắt đến đồn cảnh sát.
Ghi tội danh đầy đủ và chờ đến ngày xét xử.
...
Đến ngày xét xử.
Trong buổi sơ thẩm, Cố Xuyên và Cao Thắng Nam bị áp giải đến tòa.
- Chiếu theo Điều 2 của Bộ Luật Hình sự, tội dâm ô đối với trẻ dưới 16 tuổi sẽ bị phạt từ 3-7 năm tù. Tội của thầy giáo trên là có hành vi xâm hại tình dục không thành. Đồng phạm là em học sinh nam. Vì là học sinh chưa đủ 18 tuổi nên sẽ được đưa đi vào trại giáo dưỡng. Thầy giáo Cố Xuyên sẽ bị xử phạt 3 năm tù giam, còn cộng thêm tiền bồi thường cho học sinh đã bị tổn thương về tinh thần là 10 triệu. Tòa tuyên án.- Chánh án lấy cây búa nhỏ gõ xuống bàn.
Cố Xuyên hoàn toàn suy sụp, anh không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Cả đời cố gắng để được vào ngôi trường này học, vậy mà bây giờ sự nghiệp tan tành.
Cao Thắng Nam thì thấm khá hơn một chút, chỉ bị đi trại giáo dưỡng, không phải chịu cảnh tù tôi như Cố Xuyên.
____________
Vì sợ hãi nên Băng đã trở về Cô nhi viện cùng Diễm An.
Cô sợ hãi ở lại đấy một tháng thì Hiệu trưởng đích thân tới tận đó để đón Băng.
- Thầy biết là làm khó em, nhưng mà ngồi trường này rất cần những học sinh ưu tú giống như em. Hơn nữa, sắp tới còn có cuộc thi để có thể vào ngồi trường Đại học Quốc tế đáng mơ ước của bao nhiêu học sinh. Nếu như em còn nhận được học bổng sẽ còn được đi du học. Như vậy sẽ rất có lợi cho em.- Hiệu trưởng cố gắng giải thích.
- Em...- Băng không biết nói gì.
- Dạ, xin lỗi thầy. Cho tôi nói chuyện riêng với con bé một tí.- Diễm An nói.
- À, hai người cứ tự nhiên.
Diễm An đưa Băng ra chỗ khác nói:
- Con nghĩ sao về vẫn đề này?
- Con...con không biết.
- Ta không bắt ép con, chỉ là ta đang lo cho tương lai của con. Ngôi trường đó không phải ai vào cũng được, hơn nữa ngôi trường đó còn dành cho quý tộc. Ta thấy con nên học ở đó, hơn nữa khi nhặt được con thì ta thấy con có đeo một chiếc vòng.- Diễm An lầy trong khăn tay ra một chiếc vòng màu xanh, trên còn khắc chữ A.- Chiếc vòng này ta đã tìm hiểu qua, không phải ai cũng có được chiếc vòng này, viên kim cương xanh lục cũng là thật. Ta nghĩ con thật sự có một ba mẹ giàu có.
- Con...con không cần giàu có. Mọi người ở đây đối xử với con rất tốt.- Băng lắc đầu nói.
- Ta biết, nhưng ít nhất con nên tìm lại cho mẹ ruột của mình. Ta biết con vẫn luôn mong muốn có được ba mẹ hoàn chỉnh như bao người.
Băng đôi mắt đẫm lệ nhìn Diễm An.
Cô im lặng một lúc cuối cùng ra bàn đồng ý với Hiệu trưởng.
- Được, em cứ từ từ. Trường vẫn luôn rộng mở đón em.
Nói xong Hiệu trưởng đi xe hơi ra khỏi Cô nhi viện.
...