Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Nguy hiểm
Mộng Khiết có rủ vợ chồng Thiên Vũ đi chơi ở biển cùng vợ chồng cô. Băng và Thiên Vũ cũng chuẩn bị đồ để đi. Họ đến là một vùng biển phía Nam ở Thượng Hải. Khung cảnh đẹp, rộng lớn, bãi cái trắng cùng nước biển trong xanh. Có vài cánh chim bay lượn trên bầu trời. Có rất nhiều người đến đây vui chơi.
Mộng Khiết tuy đã bụng bầu năm tháng nhưng vẫn rất ham chơi. Trương Tử Sâm luôn phải kè kè bên cạnh cô để giữ cô không bị ngã. Băng vui vẻ ở trên bờ. Cô xây lâu đài cát giống như mấy lũ trẻ. Thiên Vũ thấy thế đi qua cố tình đạp đổ. Băng tức giận đuổi theo Thiên Vũ để đánh anh. Thiên Vũ kéo Băng xuống dưới biển, cả hai người lặn xuống dưới. Băng sợ hãi mở mồm ra định nói thì nước ngập mồm, cô ngạt thở vùng vẫy. Thiên Vũ ôm lấy eo cô hôn môi truyền khí cho cô. Băng dần điều hòa lại cô thể. Thấy mắt Băng đỏ dữ dội nên Thiên Vũ đành nhấc cô lên bờ. Băng ho sặc sụa. Cô đấm mạnh vào ngực anh.
- Thiên Vũ...anh...
- Vẫn ngốc như xưa.
Băng hết nói nổi anh. Cô phải đi vào phòng thay đồ rồi còn lau tóc. Đến chiều cả hai cặp vơ chồng rủ nhau đi ăn ở nhà hàng. Lúc về Trương Tử Sâm vẫn cảm giác như có ai đó đang theo dõi bọn họ. Anh vẫn bình tĩnh nắm tay vợ mình đi vào trong nhà hàng. Đột nhiên toàn của hàng tối thui như mực.
- Mọi người đứng im, đừng động đây.
Trương Tử Sâm nắm chặt tay vợ mình nói.
Băng lúc này lại vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Cô thấy toàn nhà hàng đóng cửa thì nhớ có công tác ở gần đó, mò mẫm bật lên. Trước mặt bọn họ có rất nhiều người áo che mặt nạ mặc đồ đen. Thiên Vũ thấy Băng liền kéo cô về phía mình ngay lập tức.
- Anh...chuyện này là sao?
- Không sao. Em đứng cùng Khiết Khiết đi.
Mộng Khiết đi đến nắm lấy tay Băng. Từ nhỏ cô cũng được Ngạo Thần dạy cho vài chiêu thức tự vệ nên không lo lắm. Chỉ có Băng yếu ớt là điểm yếu của ba người họ.
- Tất cả chúng mày xông lên cho tao.
Một tên hét lớn lao lên phía trước. Nghe thấy vậy mấy tên kia cũng đi lên theo. Vì là đi ăn nên Thiên Vũ không có chuẩn bị súng trong người tuy vậy anh đã đánh gục hai tên. Cướp lấy đao của chúng đi lên phía trước chém lìa một cánh tên của tên định đánh anh. Băng sợ hãi che mặt lại. Mộng Khiết cũng lo lắng, cô lo cho cả đứa con của mình lẫn Băng. Trương Tử Sâm cũng lao lên không e dè liền hạ gục năm tên. Mộng Khiết tính đưa Băng đi trước thì bị tên cầm đầu nhìn được. Hắn lôi ra một con dao nhỏ sắc nhọn lao đến chỗ cô. Mộng Khiết chưa kịp chở tay thì con dao lao đến phía mình. Băng vội vằng đỡ cho cô.
- Á.
Băng nhắm mặt kêu lên. Thiên Vũ quay lại nhìn thấy tên kia đang định đâm Băng thêm nhát nữa liền điên tiết. Đôi mắt anh hiện rõ sự chết chóc, từng tia máu hiện rõ lên. Thiên Vũ không nần ngại đâm thẳng vào bụng tên kia. Lưỡi đao còn xuyên qua cả bụng, hắn ngã xuống chết ngay lập tức. Mộng Khiết lo lắng đỡ Băng lên. Mấy tên khác thấy đại ca mình chết liền bỏ chạy khỏi hiện trường. Trương Tử Sâm lo lắng chạy đến xem vợ mình ra sao.
- Băng...nhìn tôi...em đừng lo tôi đưa em đến bệnh viện.
Thiên Vũ một tay giữ bụng Băng một tay ôm lấy cô. Mộng Khiết nhanh chóng bảo chồng mình lấy xe đưa Băng đi bênh viện. Chiếc xe chạy nhanh còn vượt cả đèn đỏ. Thiên Vũ nhanh chóng bế Băng vào bệnh viện. Y tá thấy thế cũng vội kêu người sắp xếp phòng phẫu thuật. Họ đưa Băng vào phòng phẫu thuật rồi đóng cửa lại. Thiên Vũ bên ngoài điên cuồng đập phá đồ của bệnh viện. Mộng Khiết lo lắng ôm lấy chồng mình.
Cuộc phẫu thuật cũng diễm ra trong ba tiếng đồng hồ. Bác sĩ phẫu thuật đi ra khỏi phòng tháo khẩu trang.
- Ai là người thân của bệnh nhân?
- Tôi. Vợ tôi sao rồi?
- Vết thương khá sâu nhưng được đưa đến kịp thời. Cần điều trị thêm còn đâu mọi thứ đã ổn rồi.
- Tôi được vào thăm cô ấy chưa?
- Đợi đến khi đưa cô ấy về phòng hồi sức rồi người nhà có thể vào thăm.
Bác sĩ nói xong cũng đi luôn. Y tá đẩy giường nằm đưa Băng đến phòng hồi sức. Thiên Vũ cũng chạy theo sau. Mộng Khiết khóc hết nước mắt ôm lấy chồng mình. Vốn dĩ nhát dao đó là dành cho cô, Băng lại liều mình để có thể cứu mạng cô. Mẹ con cô đã Băng một ơn cứu mạng.1
- Được rồi, đừng khóc. Anh đưa em về ở đây có anh Thiên Vũ lo cho chị dâu rồi.
- Không đâu, em muốn ở đây với Băng.
- Sẽ mệt lắm, không tốt cho em và cả con nữa.
- Em không quan tâm. Anh biết người cầm đầu là ai không? Em cần phải trả thù cho lần này.
- Anh sẽ tìm hiểu thêm, đừng lo. Nếu em muốn ở đây thì để anh kêu người sắp xếp phòng riêng nhé.
- Ừ vâng.
Mộng Khiết quyệt nước mắt gật đầu. Cô nhất định phải cho tên cầm đầu biết thế nào là người của Âu Dương gia. Đã lâu cô không lên tiếng trong giới có lẽ họ đã quên mất tiếng tăm một thời của cô luôn rồi.1
...
Thiên Vũ ngồi gần giường Băng. Anh nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn tay. Lúc Băng bị đâm anh đã gần như mất hết lí trí. Nếu khi đó Trương Tử Sâm không ngăn cản anh còn chém tên đâm Băng thành từng khúc mất. Anh sợ cô lại biến mất lần nữa, như vậy anh thà chết còn hơn. Băng của anh lúc nào cũng gặp chuyện. Rõ ràng anh nói sẽ bảo vệ cô thật tốt vậy mà vẫn để cô chịu nhiều ấm ức như vậy, anh đang tự trách bản thân mình.
Cả đêm Thiên Vũ không hề chợp mắt lấy một lần. Anh lo lắng nhìn Băng nằm, sợ cô sẽ nằm mãi nên không dám ngủ. Đôi lúc thấy hơi thở Băng yếu hơn anh cũng nhấn chuông gọi y tá.
Mộng Khiết tuy đã bụng bầu năm tháng nhưng vẫn rất ham chơi. Trương Tử Sâm luôn phải kè kè bên cạnh cô để giữ cô không bị ngã. Băng vui vẻ ở trên bờ. Cô xây lâu đài cát giống như mấy lũ trẻ. Thiên Vũ thấy thế đi qua cố tình đạp đổ. Băng tức giận đuổi theo Thiên Vũ để đánh anh. Thiên Vũ kéo Băng xuống dưới biển, cả hai người lặn xuống dưới. Băng sợ hãi mở mồm ra định nói thì nước ngập mồm, cô ngạt thở vùng vẫy. Thiên Vũ ôm lấy eo cô hôn môi truyền khí cho cô. Băng dần điều hòa lại cô thể. Thấy mắt Băng đỏ dữ dội nên Thiên Vũ đành nhấc cô lên bờ. Băng ho sặc sụa. Cô đấm mạnh vào ngực anh.
- Thiên Vũ...anh...
- Vẫn ngốc như xưa.
Băng hết nói nổi anh. Cô phải đi vào phòng thay đồ rồi còn lau tóc. Đến chiều cả hai cặp vơ chồng rủ nhau đi ăn ở nhà hàng. Lúc về Trương Tử Sâm vẫn cảm giác như có ai đó đang theo dõi bọn họ. Anh vẫn bình tĩnh nắm tay vợ mình đi vào trong nhà hàng. Đột nhiên toàn của hàng tối thui như mực.
- Mọi người đứng im, đừng động đây.
Trương Tử Sâm nắm chặt tay vợ mình nói.
Băng lúc này lại vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Cô thấy toàn nhà hàng đóng cửa thì nhớ có công tác ở gần đó, mò mẫm bật lên. Trước mặt bọn họ có rất nhiều người áo che mặt nạ mặc đồ đen. Thiên Vũ thấy Băng liền kéo cô về phía mình ngay lập tức.
- Anh...chuyện này là sao?
- Không sao. Em đứng cùng Khiết Khiết đi.
Mộng Khiết đi đến nắm lấy tay Băng. Từ nhỏ cô cũng được Ngạo Thần dạy cho vài chiêu thức tự vệ nên không lo lắm. Chỉ có Băng yếu ớt là điểm yếu của ba người họ.
- Tất cả chúng mày xông lên cho tao.
Một tên hét lớn lao lên phía trước. Nghe thấy vậy mấy tên kia cũng đi lên theo. Vì là đi ăn nên Thiên Vũ không có chuẩn bị súng trong người tuy vậy anh đã đánh gục hai tên. Cướp lấy đao của chúng đi lên phía trước chém lìa một cánh tên của tên định đánh anh. Băng sợ hãi che mặt lại. Mộng Khiết cũng lo lắng, cô lo cho cả đứa con của mình lẫn Băng. Trương Tử Sâm cũng lao lên không e dè liền hạ gục năm tên. Mộng Khiết tính đưa Băng đi trước thì bị tên cầm đầu nhìn được. Hắn lôi ra một con dao nhỏ sắc nhọn lao đến chỗ cô. Mộng Khiết chưa kịp chở tay thì con dao lao đến phía mình. Băng vội vằng đỡ cho cô.
- Á.
Băng nhắm mặt kêu lên. Thiên Vũ quay lại nhìn thấy tên kia đang định đâm Băng thêm nhát nữa liền điên tiết. Đôi mắt anh hiện rõ sự chết chóc, từng tia máu hiện rõ lên. Thiên Vũ không nần ngại đâm thẳng vào bụng tên kia. Lưỡi đao còn xuyên qua cả bụng, hắn ngã xuống chết ngay lập tức. Mộng Khiết lo lắng đỡ Băng lên. Mấy tên khác thấy đại ca mình chết liền bỏ chạy khỏi hiện trường. Trương Tử Sâm lo lắng chạy đến xem vợ mình ra sao.
- Băng...nhìn tôi...em đừng lo tôi đưa em đến bệnh viện.
Thiên Vũ một tay giữ bụng Băng một tay ôm lấy cô. Mộng Khiết nhanh chóng bảo chồng mình lấy xe đưa Băng đi bênh viện. Chiếc xe chạy nhanh còn vượt cả đèn đỏ. Thiên Vũ nhanh chóng bế Băng vào bệnh viện. Y tá thấy thế cũng vội kêu người sắp xếp phòng phẫu thuật. Họ đưa Băng vào phòng phẫu thuật rồi đóng cửa lại. Thiên Vũ bên ngoài điên cuồng đập phá đồ của bệnh viện. Mộng Khiết lo lắng ôm lấy chồng mình.
Cuộc phẫu thuật cũng diễm ra trong ba tiếng đồng hồ. Bác sĩ phẫu thuật đi ra khỏi phòng tháo khẩu trang.
- Ai là người thân của bệnh nhân?
- Tôi. Vợ tôi sao rồi?
- Vết thương khá sâu nhưng được đưa đến kịp thời. Cần điều trị thêm còn đâu mọi thứ đã ổn rồi.
- Tôi được vào thăm cô ấy chưa?
- Đợi đến khi đưa cô ấy về phòng hồi sức rồi người nhà có thể vào thăm.
Bác sĩ nói xong cũng đi luôn. Y tá đẩy giường nằm đưa Băng đến phòng hồi sức. Thiên Vũ cũng chạy theo sau. Mộng Khiết khóc hết nước mắt ôm lấy chồng mình. Vốn dĩ nhát dao đó là dành cho cô, Băng lại liều mình để có thể cứu mạng cô. Mẹ con cô đã Băng một ơn cứu mạng.1
- Được rồi, đừng khóc. Anh đưa em về ở đây có anh Thiên Vũ lo cho chị dâu rồi.
- Không đâu, em muốn ở đây với Băng.
- Sẽ mệt lắm, không tốt cho em và cả con nữa.
- Em không quan tâm. Anh biết người cầm đầu là ai không? Em cần phải trả thù cho lần này.
- Anh sẽ tìm hiểu thêm, đừng lo. Nếu em muốn ở đây thì để anh kêu người sắp xếp phòng riêng nhé.
- Ừ vâng.
Mộng Khiết quyệt nước mắt gật đầu. Cô nhất định phải cho tên cầm đầu biết thế nào là người của Âu Dương gia. Đã lâu cô không lên tiếng trong giới có lẽ họ đã quên mất tiếng tăm một thời của cô luôn rồi.1
...
Thiên Vũ ngồi gần giường Băng. Anh nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn tay. Lúc Băng bị đâm anh đã gần như mất hết lí trí. Nếu khi đó Trương Tử Sâm không ngăn cản anh còn chém tên đâm Băng thành từng khúc mất. Anh sợ cô lại biến mất lần nữa, như vậy anh thà chết còn hơn. Băng của anh lúc nào cũng gặp chuyện. Rõ ràng anh nói sẽ bảo vệ cô thật tốt vậy mà vẫn để cô chịu nhiều ấm ức như vậy, anh đang tự trách bản thân mình.
Cả đêm Thiên Vũ không hề chợp mắt lấy một lần. Anh lo lắng nhìn Băng nằm, sợ cô sẽ nằm mãi nên không dám ngủ. Đôi lúc thấy hơi thở Băng yếu hơn anh cũng nhấn chuông gọi y tá.