Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7. Quấy rối
Sau những lần đó, Băng đã chịu mọi ánh mắt ghen ghét nhìn Băng. Không những vậy họ còn cố tình làm khó Băng như giấu sách vở của Băng, nhốt trong nhà vệ sinh, có khi thì lôi Băng ra một chỗ vắng vẻ để đánh đập Băng.
Cô không biết làm sao, cô bây giờ chỉ muốn về sống cùng Diễm An với các em. Nhưng cô không dám nói với ai. Một cô bé chỉ mới có 13 tuổi làm sao chịu được những chuyện như này.
...
Nhưng cũng nhờ có ý chí học tập nên Băng đã giúp trường đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Hiệu trưởng rất ưu ái cho Băng giúp cô có thể chỉ học một mình với thầy, cô giáo. Giúp cô có thể nắm được nhiều kiến thức hơn.
Nhưng không một ai biết một điều rằng, Cố Xuyên lại nhờ việc dạy kèm cho Băng để có thể thân thiết với cô hơn. Hơn hết là Băng bây giờ đã 16 tuổi đang trong độ tuổi phát triển. Càng làm tăng vẻ đẹp lên.
...
- Bài này thầy giảng em hiểu chưa?- Cố Xuyên ngồi sát gần Băng hỏi.
- D-dạ em hiểu rồi ạ.- Băng hơi dịch người, trách đụng chạm vào người Cố Xuyên.
- Ừ vậy thì được. Có gì không hiểu cứ hỏi thầy.
Băng ngồi làm bài nghiêm chỉnh. Cố Xuyên nhìn Băng không chớp mắt, người cô còn tỏa ra mùi thơm dễ chịu làm anh khó lòng xao xuyến. Cố Xuyên đưa tay lên vén mai tóc của Băng qua sau tai. Băng có chút giật mình, cô đứng dậy có vẻ hơi bất ngờ.
- Thầy... thầy không có ý gì đâu.- Cố Xuyên cố gắng giải thích.
Nhưng Băng cảm giác vẫn rất sợ.
- Em... em...cũng hết giờ rồi. Em xin phép về trước.- Băng loay hoay thu hết sách vở vào ba lô.
Băng vừa mới đứng dậy đi ra cửa thì Cố Xuyên nắm lấy cổ tay Băng.
Cô có chút run run...
- Thầy... bỏ tay em...ra đi ạ.- Giọng nói của Băng cũng run lên.
- Băng à, thầy không cố ý làm em sợ. Thầy chỉ là...chỉ là rất thích em. Thầy không có ý xấu đâu.- Cố Xuyên nắm chặt tay Băng cố giải thích.
Băng nghe được như vậy còn sợ hơn. Cô cố gắng gỡ tay Cố Xuyên ra nhưng không được.
- X-xin thầy...bỏ tay em ra đi ạ.- Đôi mắt của Băng cũng đã ngập nước sắp trào ra.
Cố Xuyên biết rằng nếu bây giờ để Băng đi anh nhất dụng không thể được nhìn thấy thiên thần này nữa. Anh ôm chặt lấy người Băng, khiến cô không tài nào giãy được.
- Thầy không có ý xấu, Băng em đừng sợ.- Cố Xuyên ôm chặt Băng nói.
Băng lắc đầu, cố gắng đẩy người Cố Xuyên ra.
Cố Xuyên bây giờ như người mất kiểm soát, anh cúi xuống hôn mạnh lên má Băng, còn cúi xuống hôn lên cổ Băng. Bàn tay anh điên cuồng sờ soạng từ gáy xuống phần lưng gầy.
Băng sợ hãi khóc sướt mướt...
- Xin...xin thầy bỏ em ra.
Dù cố gắng cầu xin Cố Xuyên thế nào anh vẫn điên cuồng hôn Băng. Đến khi không chịu được anh còn giật bỏ áo sơ mi của Băng làm bật ba cái cúc áo, làm lộ rõ chiếc áo ngực màu trắng bên trong.
- B-buông ra... có ai không? Có ai ở ngoài đó không?- Băng run rẩy khóc còn cố gắng gọi người bên ngoài.
Cố Xuyên không để ý đến việc Băng khóc, sợ đến đâu. Anh còn đang cởi thắt lưng thì có người đập cửa đi vào.
Là Cao Thắng Nam...
Anh đã mấy lần đợi Băng học xong sẽ đợi để đưa Băng về kí túc xá, nhưng kì lạ hôm nay Băng ra muộn. Anh bèn đến phòng học xem sao thì thấy có tiếng Băng khóc lóc bên trong. Không nghĩ ngợi nhiều mà đập cửa bước vào.
Cả Băng và Cố Xuyên đều bất ngờ.
- Thầy đang làm cái gì vậy?- Cao Thắng Nam nhìn rõ được hành vi mà Cố Xuyên đang làm với Băng.
Cố Xuyên kéo lại cúc quần đứng dậy đến vỗ vai Cao Thắng Nam nói:
- Em có thích con bé không?
- Việc...việc đó thì liên quan gì?- Cao Thắng Nam hơi khó hiểu.
- Có muốn làm vậy với con bé không?
Cao Thắng Nam thật sự bất ngờ, ban đầu anh còn lưỡng lự nhưng một tên dân chơi như anh làm sao mà từ chối cho được.
- Tất nhiên là đồng ý rồi. Thầy biết tính em mà.- Cao Thắng Nam cười gian xảo.
Băng sợ hãi nhân lúc hai người nói chuyện cô chạy nhanh ra bên ngoài.
Cố Xuyên và Cao Thắng Nam thấy vậy liền đuổi theo.
Băng chạy hết sức nhưng cũng không thể bằng sức của hai người họ. Thật may là hôm nay cô Thùy lại trực ở trường.
Thấy Băng mặc quần áo xộc xệch chạy đến, còn cả Cố Xuyên và Cao Thắng Nam đuổi đằng sau, cô Thùy hiểu được vài phần. Cô kéo mạnh tay Băng vào trong phòng trực khóa chặt cửa.
- Mẹ kiếp, mở cửa ra.- Cao Thắng Nam có chút bực mình.
- Làm cả cô ta cũng không sao.- Cố Xuyên mặt lạnh nói.
Bên trong phòng...
Cô Thùy nhanh chóng gọi cảnh sát.
Vừa gọi xong thì tiếng phá cửa uỳnh uỳnh bên ngoài.
Băng ngồi bên trong ôm người run rẩy khóc. Cô Thùy cố gắng nhấn số Hiệu trưởng để gọi.
- Alo.- Hiệu trưởng cuối cùng cũng nhấc máy.
- Thầy... Thầy mau đến trường nhanh đi ạ.- Cô Thùy cố gắng nói nhanh.
- Có chuyện gì cô cứ bình tĩnh nói.- Hiệu trưởng ở bên đầu dây kia cũng lo lắng.
Còn đang định trả lời thì cửa bật tung.
....
Cô không biết làm sao, cô bây giờ chỉ muốn về sống cùng Diễm An với các em. Nhưng cô không dám nói với ai. Một cô bé chỉ mới có 13 tuổi làm sao chịu được những chuyện như này.
...
Nhưng cũng nhờ có ý chí học tập nên Băng đã giúp trường đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Hiệu trưởng rất ưu ái cho Băng giúp cô có thể chỉ học một mình với thầy, cô giáo. Giúp cô có thể nắm được nhiều kiến thức hơn.
Nhưng không một ai biết một điều rằng, Cố Xuyên lại nhờ việc dạy kèm cho Băng để có thể thân thiết với cô hơn. Hơn hết là Băng bây giờ đã 16 tuổi đang trong độ tuổi phát triển. Càng làm tăng vẻ đẹp lên.
...
- Bài này thầy giảng em hiểu chưa?- Cố Xuyên ngồi sát gần Băng hỏi.
- D-dạ em hiểu rồi ạ.- Băng hơi dịch người, trách đụng chạm vào người Cố Xuyên.
- Ừ vậy thì được. Có gì không hiểu cứ hỏi thầy.
Băng ngồi làm bài nghiêm chỉnh. Cố Xuyên nhìn Băng không chớp mắt, người cô còn tỏa ra mùi thơm dễ chịu làm anh khó lòng xao xuyến. Cố Xuyên đưa tay lên vén mai tóc của Băng qua sau tai. Băng có chút giật mình, cô đứng dậy có vẻ hơi bất ngờ.
- Thầy... thầy không có ý gì đâu.- Cố Xuyên cố gắng giải thích.
Nhưng Băng cảm giác vẫn rất sợ.
- Em... em...cũng hết giờ rồi. Em xin phép về trước.- Băng loay hoay thu hết sách vở vào ba lô.
Băng vừa mới đứng dậy đi ra cửa thì Cố Xuyên nắm lấy cổ tay Băng.
Cô có chút run run...
- Thầy... bỏ tay em...ra đi ạ.- Giọng nói của Băng cũng run lên.
- Băng à, thầy không cố ý làm em sợ. Thầy chỉ là...chỉ là rất thích em. Thầy không có ý xấu đâu.- Cố Xuyên nắm chặt tay Băng cố giải thích.
Băng nghe được như vậy còn sợ hơn. Cô cố gắng gỡ tay Cố Xuyên ra nhưng không được.
- X-xin thầy...bỏ tay em ra đi ạ.- Đôi mắt của Băng cũng đã ngập nước sắp trào ra.
Cố Xuyên biết rằng nếu bây giờ để Băng đi anh nhất dụng không thể được nhìn thấy thiên thần này nữa. Anh ôm chặt lấy người Băng, khiến cô không tài nào giãy được.
- Thầy không có ý xấu, Băng em đừng sợ.- Cố Xuyên ôm chặt Băng nói.
Băng lắc đầu, cố gắng đẩy người Cố Xuyên ra.
Cố Xuyên bây giờ như người mất kiểm soát, anh cúi xuống hôn mạnh lên má Băng, còn cúi xuống hôn lên cổ Băng. Bàn tay anh điên cuồng sờ soạng từ gáy xuống phần lưng gầy.
Băng sợ hãi khóc sướt mướt...
- Xin...xin thầy bỏ em ra.
Dù cố gắng cầu xin Cố Xuyên thế nào anh vẫn điên cuồng hôn Băng. Đến khi không chịu được anh còn giật bỏ áo sơ mi của Băng làm bật ba cái cúc áo, làm lộ rõ chiếc áo ngực màu trắng bên trong.
- B-buông ra... có ai không? Có ai ở ngoài đó không?- Băng run rẩy khóc còn cố gắng gọi người bên ngoài.
Cố Xuyên không để ý đến việc Băng khóc, sợ đến đâu. Anh còn đang cởi thắt lưng thì có người đập cửa đi vào.
Là Cao Thắng Nam...
Anh đã mấy lần đợi Băng học xong sẽ đợi để đưa Băng về kí túc xá, nhưng kì lạ hôm nay Băng ra muộn. Anh bèn đến phòng học xem sao thì thấy có tiếng Băng khóc lóc bên trong. Không nghĩ ngợi nhiều mà đập cửa bước vào.
Cả Băng và Cố Xuyên đều bất ngờ.
- Thầy đang làm cái gì vậy?- Cao Thắng Nam nhìn rõ được hành vi mà Cố Xuyên đang làm với Băng.
Cố Xuyên kéo lại cúc quần đứng dậy đến vỗ vai Cao Thắng Nam nói:
- Em có thích con bé không?
- Việc...việc đó thì liên quan gì?- Cao Thắng Nam hơi khó hiểu.
- Có muốn làm vậy với con bé không?
Cao Thắng Nam thật sự bất ngờ, ban đầu anh còn lưỡng lự nhưng một tên dân chơi như anh làm sao mà từ chối cho được.
- Tất nhiên là đồng ý rồi. Thầy biết tính em mà.- Cao Thắng Nam cười gian xảo.
Băng sợ hãi nhân lúc hai người nói chuyện cô chạy nhanh ra bên ngoài.
Cố Xuyên và Cao Thắng Nam thấy vậy liền đuổi theo.
Băng chạy hết sức nhưng cũng không thể bằng sức của hai người họ. Thật may là hôm nay cô Thùy lại trực ở trường.
Thấy Băng mặc quần áo xộc xệch chạy đến, còn cả Cố Xuyên và Cao Thắng Nam đuổi đằng sau, cô Thùy hiểu được vài phần. Cô kéo mạnh tay Băng vào trong phòng trực khóa chặt cửa.
- Mẹ kiếp, mở cửa ra.- Cao Thắng Nam có chút bực mình.
- Làm cả cô ta cũng không sao.- Cố Xuyên mặt lạnh nói.
Bên trong phòng...
Cô Thùy nhanh chóng gọi cảnh sát.
Vừa gọi xong thì tiếng phá cửa uỳnh uỳnh bên ngoài.
Băng ngồi bên trong ôm người run rẩy khóc. Cô Thùy cố gắng nhấn số Hiệu trưởng để gọi.
- Alo.- Hiệu trưởng cuối cùng cũng nhấc máy.
- Thầy... Thầy mau đến trường nhanh đi ạ.- Cô Thùy cố gắng nói nhanh.
- Có chuyện gì cô cứ bình tĩnh nói.- Hiệu trưởng ở bên đầu dây kia cũng lo lắng.
Còn đang định trả lời thì cửa bật tung.
....