Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Chiếc vòng (3)
Sáng hôm sau Thiên Vũ nhận được cuộc gọi từ Ngạo Thần nên cũng dậy sớm để chuẩn bị. Nhìn Băng ngủ ngoan như vậy anh chỉ cúi xuống hôn nhẹ đôi môi đỏ mọng của cô rồi đi.
...
Âu Dương gia.
- Ba gọi con đến đây làm gì?- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Đứa bé đó, thả con bé đó ra.- Ngạo Thần nghiêm túc nói.
- Ba, đây là người đó.- Mộng Khiết đi cùng Diễm An đến nói.
Thiên Vũ ngoảnh lại nhìn thì anh nhận ra bà ấy vì anh đã cho người theo dõi từng hoạt động của người trong cô nhi viện mà Băng đã ở.
- Thật sự làm phiền mọi người rồi. Tôi chỉ là muốn tìm giúp Băng ba mẹ thôi, không có ý làm mất thời gian như này của mọi người. - Diễm An cúi đầu nói.
- Không còn chuyện gì con về đây.- Thiên Vũ đứng dậy nói.
- Tiểu Khiết con đưa bà ấy đến phòng khác đi, ba nói chuyện với anh con xong sẽ qua đó.
- Dạ. Dì đi bên này ạ.
Mộng Khiết vừa đưa Diễm An đi thì Thiên Vũ cũng bước định ra khỏi phòng.
- Con không được giam giữ con bé đó nữa.- Ngạo Thần nói.
- Giữ hay không ba quyết định được sao?- Thiên Vũ quay lại nhìn ba mình bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
- Con bé không phải người mà con muốn giữ là giữ.
- Ai dám động đưa cô ấy rời khỏi tôi xem. Dù là người thân cũng đừng trách tôi ra tay độc ác.
Thiên Vũ lúc này giống như một con người khác vậy, dù ba mình ngay trước mắt nhưng anh cũng chả để tâm mà anh chỉ nghĩ ai đưa Băng rời xa anh thì kẻ đó chắc chắn phải chết.
- Con nên uống thuốc đi. Ta cảm thấy con mới chính là người sắp tự đưa con bé rời xa mình đấy.1
- Ông câm miệng lại. Băng chỉ được ở bên tôi, nhưng kẻ khác đừng hòng.
Thiên Vũ nói cổ anh có chút nghếch đầu. Anh giống như một kẻ điên không kiểm soát được hành động của mình vậy.
- Cái thằng này. Điên có mức độ thôi, ta không bắt con đi điều trị không phải để con thích làm gì thì làm.
Ngạo Thần tức điên với thằng con này của mình. Ngay từ khi bé đã thật sự đau đầu với nó.
- Ông nói ai điên?
Thiên Vũ tức giận đập vỡ bàn thủy tinh, cả kệ sách anh cũng lật đổ.
- A Tứ, qua phòng tôi một chút.
Ngạo Thần ngồi xuống ghế lấy ngón tay trỏ xoa thái dương.
- Dạ, ông chủ.- A Tứ đi đến cúi đầu chào.
- Đưa thằng này về đi.- Ngạo Thần chỉ tay về phía Thiên Vũ đang đạp đồ nói.
- Dạ.- A Tứ gật đài nghiêm chỉnh đi đến chỗ Thiên Vũ nói- Thất lễ rồi thưa thiếu gia.
Nói xong A Tứ lôi ra một kim nhỏ đâm vào gáy Thiên Vũ, anh lăn ra đất. A Tứ đành cõng anh ra ngoài. Mặc dù A Tứ năm nay cũng đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất sung sức. Vì từ nhỏ đã đi theo Ngạo Thần nên học hỏi và rèn luyện bản thân rất nhiều.
...
- Chào, tôi là Ngạo Thần. - Ngạo Thần đưa tay ra bắt tay với Diễm An.
- À tôi có nghe qua về Âu Dương gia đây.- Diễm An gật đầu nói.
- Tôi cần biết rõ bà đã thấy chiếc vòng này ở đâu.
- Chiếc vòng này là khi hai cặp vợ chồng đi du lịch gặp được con bé bị bỏ rơi, nhưng họ lại không muốn nuôi con bé nên đã nhờ tôi chăm sóc. Chiếc vòng ở trên cổ con bé từ lúc mới nhặt về. Tôi nghĩ người để cho con bé chiếc vòng này có gia thế vô cùng hiển hách.
- Vậy là có từ khi nhặt được con bé...Được rồi, bà về đi, có gì tôi sẽ tìm bà sau.
- Vâng, cảm ơn hai người đã giúp. Tôi chỉ muốn tìm lại cho Băng gia đình thôi, con bé rất đáng thương. Chào hai người, tôi xin phép về.
Diễm An vừa đi khỏi Mộng Khiết liền chạy đến nói với Ngạo Thần...
- Ba nói gì với anh vậy?
- Chuyện người lớn, con hỏi làm gì?
- Xí, gì mà người lớn. Con cũng chỉ ra sau anh vài phút thôi mà.
- Con lo cho mình trước đi, lần trước cuộc họp để quảng bá cho sản phẩm mới của công ty con còn không đi. Gây ra bao thiệt hại còn ở đây mà nói bình thản vậy nhỉ.
- Ai za...ba yêu quý của con. Con đau đầu quá, xin phá cáo từ ba, con về phòng đây.
Mộng Khiết lém lỉnh chạy nhanh đi mất. Ngạo Thần chỉ biết cười trước hành động của cô con gái nghịch ngợm này, y hệt mẹ con bé. Mà nhắc mới nhớ, cả sáng giờ anh chưa thấy Tuyết Vi đâu cả. Lại chạy đi chơi đâu rồi, haizz.....1
_________________
Thiên Vũ được đưa về nhà. Anh tỉnh lại thì trời cũng đã tối.
- Dạ thưa thiếu gia gọi tôi.- Trần Hưng cúi đầu nói.
- Ừ, việc tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi?- Thiên Vũ nhắm mắt ngả đầu về phía sau ghế hỏi.
- Bà ta tên đầy đủ là Lệ Diễm An, năm nay 47 tuổi. Là một giáo viên đã về hưu, nuôi dưỡng mấy đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong đó có tiểu thư nữa.
- Cậu có một ngày để cho bà ta không còn xuất hiện trên đời này nữa.1
- Dạ, rõ.
- Không...không được.
Băng từ nãy giờ đứng ở chân cầu thang nghe được mọi việc, cô thật sự không biết cũng không hiểu vì sao Thiên Vũ lại muốn giết người.
- Sao em lại xuống đây?- Thiên Vũ thấy Băng nhíu mày hỏi.
- Không...anh không được làm hại dì Diễm An. - Băng lắc đầu đi đến chỗ Thiên Vũ.
- Được hay không do em quyết định sao?
- Xin anh...anh hành hạ em được rồi. Em chịu được...anh đừng làm hại họ. Em xin anh.- Băng quỳ gối ôm lấy chân Thiên Vũ khóc lóc cầu xin.
- Bà ta đáng để em làm thế này sao?- Thiên Vũ tức giận nói.
- Đáng...em xin anh đừng làm hại dì ấy.
Thiên Vũ nghe xong tức giận vô cùng. Anh kéo tay Băng đi lên phòng. Ánh mắt anh vô cùng dữ tợn. Anh điên cuồng hôn lấy Băng. Nụ hôn chứa đầy sự đau đớn, Băng run rẩy không ngừng. Chưa dừng lại ở đó Thiên Vũ còn cúi xuống cắn mạnh cổ của Băng.1
- A...- Băng đau đớn hét lên trong tuyệt vọng.
Cô ngoảnh lại nhìn về phía bàn gần đầu giường có bình hoa thủy tinh, cô cố gắng vươn tay đến đó để nắm lấy bình hoa.
Choang....
Băng đập thẳng bình hoa vào đầu Thiên Vũ. Đây giống như những oán trách, tức giận, căm phẫn bấy lâu nay của Băng đã dồn nén hết vào bình hoa này. Nước bắn tung tóe, cả những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra cả phía ghế sofa.
Thiên Vũ đờ người nhìn Băng, ánh mắt anh rất rối loạn. Băng thừa cơ hội đẩy anh ra chạy nhanh về phía cửa phòng. Chạy xuống cầu thang, rồi về phía cổng biệt thự...Băng cứ thế chạy đến khi mỏi mới dừng lại. Cô thật sự không tin mình đã làm như thế với anh... Băng định chạy tiếp nhưng chân cô lại cứ đứng im một chỗ. Trong đầu cô cũng rất rối loạn, trái tim cô thì nói cần quay lại giúp anh nhưng lí trí cô nói cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ vì đây là cơ hội tốt. Băng đứng đó dằn vặt mình mãi...
...
Âu Dương gia.
- Ba gọi con đến đây làm gì?- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Đứa bé đó, thả con bé đó ra.- Ngạo Thần nghiêm túc nói.
- Ba, đây là người đó.- Mộng Khiết đi cùng Diễm An đến nói.
Thiên Vũ ngoảnh lại nhìn thì anh nhận ra bà ấy vì anh đã cho người theo dõi từng hoạt động của người trong cô nhi viện mà Băng đã ở.
- Thật sự làm phiền mọi người rồi. Tôi chỉ là muốn tìm giúp Băng ba mẹ thôi, không có ý làm mất thời gian như này của mọi người. - Diễm An cúi đầu nói.
- Không còn chuyện gì con về đây.- Thiên Vũ đứng dậy nói.
- Tiểu Khiết con đưa bà ấy đến phòng khác đi, ba nói chuyện với anh con xong sẽ qua đó.
- Dạ. Dì đi bên này ạ.
Mộng Khiết vừa đưa Diễm An đi thì Thiên Vũ cũng bước định ra khỏi phòng.
- Con không được giam giữ con bé đó nữa.- Ngạo Thần nói.
- Giữ hay không ba quyết định được sao?- Thiên Vũ quay lại nhìn ba mình bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
- Con bé không phải người mà con muốn giữ là giữ.
- Ai dám động đưa cô ấy rời khỏi tôi xem. Dù là người thân cũng đừng trách tôi ra tay độc ác.
Thiên Vũ lúc này giống như một con người khác vậy, dù ba mình ngay trước mắt nhưng anh cũng chả để tâm mà anh chỉ nghĩ ai đưa Băng rời xa anh thì kẻ đó chắc chắn phải chết.
- Con nên uống thuốc đi. Ta cảm thấy con mới chính là người sắp tự đưa con bé rời xa mình đấy.1
- Ông câm miệng lại. Băng chỉ được ở bên tôi, nhưng kẻ khác đừng hòng.
Thiên Vũ nói cổ anh có chút nghếch đầu. Anh giống như một kẻ điên không kiểm soát được hành động của mình vậy.
- Cái thằng này. Điên có mức độ thôi, ta không bắt con đi điều trị không phải để con thích làm gì thì làm.
Ngạo Thần tức điên với thằng con này của mình. Ngay từ khi bé đã thật sự đau đầu với nó.
- Ông nói ai điên?
Thiên Vũ tức giận đập vỡ bàn thủy tinh, cả kệ sách anh cũng lật đổ.
- A Tứ, qua phòng tôi một chút.
Ngạo Thần ngồi xuống ghế lấy ngón tay trỏ xoa thái dương.
- Dạ, ông chủ.- A Tứ đi đến cúi đầu chào.
- Đưa thằng này về đi.- Ngạo Thần chỉ tay về phía Thiên Vũ đang đạp đồ nói.
- Dạ.- A Tứ gật đài nghiêm chỉnh đi đến chỗ Thiên Vũ nói- Thất lễ rồi thưa thiếu gia.
Nói xong A Tứ lôi ra một kim nhỏ đâm vào gáy Thiên Vũ, anh lăn ra đất. A Tứ đành cõng anh ra ngoài. Mặc dù A Tứ năm nay cũng đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất sung sức. Vì từ nhỏ đã đi theo Ngạo Thần nên học hỏi và rèn luyện bản thân rất nhiều.
...
- Chào, tôi là Ngạo Thần. - Ngạo Thần đưa tay ra bắt tay với Diễm An.
- À tôi có nghe qua về Âu Dương gia đây.- Diễm An gật đầu nói.
- Tôi cần biết rõ bà đã thấy chiếc vòng này ở đâu.
- Chiếc vòng này là khi hai cặp vợ chồng đi du lịch gặp được con bé bị bỏ rơi, nhưng họ lại không muốn nuôi con bé nên đã nhờ tôi chăm sóc. Chiếc vòng ở trên cổ con bé từ lúc mới nhặt về. Tôi nghĩ người để cho con bé chiếc vòng này có gia thế vô cùng hiển hách.
- Vậy là có từ khi nhặt được con bé...Được rồi, bà về đi, có gì tôi sẽ tìm bà sau.
- Vâng, cảm ơn hai người đã giúp. Tôi chỉ muốn tìm lại cho Băng gia đình thôi, con bé rất đáng thương. Chào hai người, tôi xin phép về.
Diễm An vừa đi khỏi Mộng Khiết liền chạy đến nói với Ngạo Thần...
- Ba nói gì với anh vậy?
- Chuyện người lớn, con hỏi làm gì?
- Xí, gì mà người lớn. Con cũng chỉ ra sau anh vài phút thôi mà.
- Con lo cho mình trước đi, lần trước cuộc họp để quảng bá cho sản phẩm mới của công ty con còn không đi. Gây ra bao thiệt hại còn ở đây mà nói bình thản vậy nhỉ.
- Ai za...ba yêu quý của con. Con đau đầu quá, xin phá cáo từ ba, con về phòng đây.
Mộng Khiết lém lỉnh chạy nhanh đi mất. Ngạo Thần chỉ biết cười trước hành động của cô con gái nghịch ngợm này, y hệt mẹ con bé. Mà nhắc mới nhớ, cả sáng giờ anh chưa thấy Tuyết Vi đâu cả. Lại chạy đi chơi đâu rồi, haizz.....1
_________________
Thiên Vũ được đưa về nhà. Anh tỉnh lại thì trời cũng đã tối.
- Dạ thưa thiếu gia gọi tôi.- Trần Hưng cúi đầu nói.
- Ừ, việc tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi?- Thiên Vũ nhắm mắt ngả đầu về phía sau ghế hỏi.
- Bà ta tên đầy đủ là Lệ Diễm An, năm nay 47 tuổi. Là một giáo viên đã về hưu, nuôi dưỡng mấy đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong đó có tiểu thư nữa.
- Cậu có một ngày để cho bà ta không còn xuất hiện trên đời này nữa.1
- Dạ, rõ.
- Không...không được.
Băng từ nãy giờ đứng ở chân cầu thang nghe được mọi việc, cô thật sự không biết cũng không hiểu vì sao Thiên Vũ lại muốn giết người.
- Sao em lại xuống đây?- Thiên Vũ thấy Băng nhíu mày hỏi.
- Không...anh không được làm hại dì Diễm An. - Băng lắc đầu đi đến chỗ Thiên Vũ.
- Được hay không do em quyết định sao?
- Xin anh...anh hành hạ em được rồi. Em chịu được...anh đừng làm hại họ. Em xin anh.- Băng quỳ gối ôm lấy chân Thiên Vũ khóc lóc cầu xin.
- Bà ta đáng để em làm thế này sao?- Thiên Vũ tức giận nói.
- Đáng...em xin anh đừng làm hại dì ấy.
Thiên Vũ nghe xong tức giận vô cùng. Anh kéo tay Băng đi lên phòng. Ánh mắt anh vô cùng dữ tợn. Anh điên cuồng hôn lấy Băng. Nụ hôn chứa đầy sự đau đớn, Băng run rẩy không ngừng. Chưa dừng lại ở đó Thiên Vũ còn cúi xuống cắn mạnh cổ của Băng.1
- A...- Băng đau đớn hét lên trong tuyệt vọng.
Cô ngoảnh lại nhìn về phía bàn gần đầu giường có bình hoa thủy tinh, cô cố gắng vươn tay đến đó để nắm lấy bình hoa.
Choang....
Băng đập thẳng bình hoa vào đầu Thiên Vũ. Đây giống như những oán trách, tức giận, căm phẫn bấy lâu nay của Băng đã dồn nén hết vào bình hoa này. Nước bắn tung tóe, cả những mảnh vỡ thủy tinh bắn ra cả phía ghế sofa.
Thiên Vũ đờ người nhìn Băng, ánh mắt anh rất rối loạn. Băng thừa cơ hội đẩy anh ra chạy nhanh về phía cửa phòng. Chạy xuống cầu thang, rồi về phía cổng biệt thự...Băng cứ thế chạy đến khi mỏi mới dừng lại. Cô thật sự không tin mình đã làm như thế với anh... Băng định chạy tiếp nhưng chân cô lại cứ đứng im một chỗ. Trong đầu cô cũng rất rối loạn, trái tim cô thì nói cần quay lại giúp anh nhưng lí trí cô nói cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ vì đây là cơ hội tốt. Băng đứng đó dằn vặt mình mãi...