Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Đừng khóc...
Sáng sớm...
Băng đau nhức khắp người, cô hơi hé mắt để nhìn. Lại là căn phòng quen thuộc ấy. Cả người đầy vết thương, bên dưới còn đau đến mức không đi nổi.
Thiên Vũ không biết từ đâu đi đến nhìn chằm chằm Băng.
- Anh...à...em...ưm...- Băng run cầm cập đang định giải thích thì Thiên Vũ cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn đầy sự bá đạo trong đấy. Băng chỉ có thể nằm im để anh hôn. Thiên Vũ còn không dừng lại ở đó mà còn mút mạnh nụ hoa hồng phấn của cô. Cắn mạnh làm nó chảy máu...
- Anh...đau quá.- Băng đưa tay lên cố dịch đầu Thiên Vũ ra khỏi ngực mình.1
- Còn biết đau? Câm miệng. - Thiên Vũ tức giận quát to.
Băng sợ hãi chỉ dám im lặng, đến ngay cả khóc cũng phải bịt miệng không dám để anh nghe thấy.
Thiên Vũ cứ vậy mà làm Băng, vết thương trên người cũng chảy máu lẫn huyết tương ra. Anh cũng mặc kệ không quan tâm. Băng đau đớn ngay cả thở cũng khó khắn...
- A...hức...anh, em thật sự...không chịu được nữa... - Băng gắng gượng nói.
Thiên Vũ chỉ nhìn Băng một lúc rồi mặc kệ cô mà làm tiếp. Băng đau đến ngất đi.
- Nhàm chán.- Thiên Vũ liếc nhẹ nhìn Băng rồi mặc lại quần áo đi ra ngoài.1
Trước khi đi còn phải trói cô lại.
Cả người Băng chi chít vết thương, vết thương cũ chưa lành thì lại đến vết thương mới.
____________
Kể từ ngày đó Thiên Vũ cũng rất ít về, anh thường xuyên đi đến đêm về sẽ hành hạ Băng tới sáng rồi lại bỏ đi. Cứ như vậy, Băng càng ngày càng ít nói hơn. Khi nhìn vào ánh mắt cô chỉ thấy nỗi tuyệt vọng trong đó.
Vậy mà Băng bị ép ở đây đã hơn hai năm.1
...
- Tiểu thư, cậu chủ hôm nay về sớm. Cô mau xuống để ăn cơm, cậu chủ đang chờ dưới đấy rồi.- Bà quản gia gõ cửa nói.
Hàng lông mi cong dài của Băng hé lên, rồi lại cụp xuống.
Người Băng bây giờ nhìn chả giống con người một chút nào. Cả người đầy vết bầm tím, còn có cả vết roi. Thân thể cũng không một mảnh vải để che. Cơ thể giống như còn mỗi da bọc xương, cả xương sườn cũng hiện rõ dù không cần phải hít mạnh vào trong. Eo cô có thể xếp vào hạng siêu thực, chân cũng gầy gò. Nhìn cô bây giờ ngay cả đứa trẻ con cũng có thể đẩy ngã cô.1
Băng chống tay vào tường từ từ đi xuống xuống dưới tầng. Cả người cũng không mặc gì, vì Thiên Vũ không có cho cô mặc, anh muốn nhìn cô như này. Nhìn cô như để khẳng định mình đã đánh dấu chủ quyền cô rồi.1
Thiên Vũ đang ngồi ở bàn ăn. Bây giờ trông anh chững chạc hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
- Qua đây.- Thiên Vũ cất giọng lạnh lẽo nói.
Băng hơi cụp mí mắt đi đến chỗ anh. Thiên Vũ chỉ cần kéo nhẹ Băng đã ngả người về phía anh. Hôm nay cô ấy nhẹ hơn lần trước. Thiên Vũ ôm Băng cảm nhận.
- Không ăn hết thì đừng đứng dậy.- Thiên Vũ đặt bát cơm trước mặt Băng.
Bây giờ cô ăn một miếng cũng đã no, anh lại còn bắt cô ăn nhiều như vậy, làm sao ăn nổi. Nhưng cũng không thể cãi lời anh, Băng cúi xuống tay gầy gò run run cầm thìa xúc cơm. Cổ tay cô còn hằn rõ vết dây xích lẫn ngón tay Thiên Vũ. Da của Băng bây giờ tuy còn trắng hơn lúc trước nhưng trắng giống người bệnh vậy, nó nhợt nhạt. Nhìn không hề căng hồng có sức sống. Còn hiện cả đường mạch máu rõ hơn. Băng ăn đến miếng thứ ba thì hoàn toàn không nuốt nổi nữa. Cô im lặng không dám nhìn anh, nhưng cũng không ăn thêm miếng nào nữa.
- Há miệng. - Thiên Vũ cầm lấy thìa đút cơm cho Băng.
Băng lắc đầu mím môi, cô thật sự không ăn nổi nữa. Nhưng Thiên Vũ không hề thích điều này, hơn nữa cô càng ngày càng gầy, thật sự không chấp nhận được.1
Anh bóp miệng Băng bắt cô nuốt toàn bộ. Băng ăn đến buồn nôn, cô chạy vội đến bồn nước nôn ọe. Nhưng dù vậy Thiên Vũ cũng không dừng lại. Nếu cô nôn hết thì bắt ăn lại từ đầu. Băng nôn đến mức hoa mắt chóng mặt rồi ngất đi. Thiên Vũ thật sự tức giận, chỉ là ăn mà khó vậy à? Anh bế cô lên phòng, để cô nghỉ một chút.
Suốt những năm tháng qua, anh không ngừng dày vò Băng. Từ thể xác lẫn tinh thần, Băng thật sự giống một con búp bê tùy ý để anh chà đạp.
_____________
Đến tận khi tối Băng tỉnh lại thì Thiên Vũ lại có việc ra ngoài. Cô ngồi thờ thẫn trong phòng. Dù Thiên Vũ rất nhiều lần đánh cô vì tội không nghe lời anh mà vẫn ngồi ở góc sàn nhà, nhưng Băng vẫn ngồi đó. Cô không thích chiếc giường này, cả căn phòng này cô đều không muốn chạm vào bất kì thứ gì.
Cạch...
Băng nghe thấy tiếng cạch cửa thì vội vàng đứng dậy lên giường. Tuy vậy hành động đó Thiên Vũ vẫn nhìn thấy được hết. Anh đi đến nhìn cô. Băng sợ hãi nhìn anh, Thiên Vũ giơ tay về phía Băng làm cô còn nghĩ anh định đánh cô nên đã lấy tay che đầu mình lại.1
Thiên Vũ thấy Băng như vậy thì tay giơ lửng lơ giữa không chung lại bỏ xuống. Anh là ý muốn vuốt má cô thôi, tại sao lại nghĩ anh định đánh cô.1
- Nhìn tôi.- Thiên Vũ tiến sát gần Băng giữ gáy cô.
Băng run cầm cập, hai hàm răng cũng vô thức đập vào nhau. Mắt cô còn bị nước mắt làm cho tầm nhìn mờ mờ ảo ảo.
Thiên Vũ nhìn Băng như vậy lại bỏ tay khỏi gáy cô. Anh đi lên giường ôm chặt cô vào lòng. Cả người Băng cũng run rẩy kịch liệt. Thiên Vũ thật sự rất khó chịu, cứ như vậy thì ngủ kiểu gì.1
- Cô còn run nữa thì đừng trách tôi.- Thiên Vũ tức giận nói.
- D...ạ...- Băng nói mà hai răng vẫn cầm cập đập vào nhau.
Cô cố gắng giữa người mình không run nhưng không có hiệu quả, thậm chí còn run hơn. Băng không biết làm sao, cô sợ anh sẽ làm việc đó với cô, cô rất sợ. Băng khóc đến nấc lên.
- Tôi đã nói thế nào, cô điếc à?- Thiên Vũ bóp chặt hai vả vai gầy đến trơ xương của Băng.
- Em...xin lỗi. Em đ...ang cố ạ...hức.- Băng vừa nói mà người cô cũng nấc theo.
Thiên Vũ tức giận ôm chặt đến nỗi Băng đau đớn, khó thở. Mặt cô đỏ bừng. Thiên Vũ thật sự không hiểu ôm cô như vậy mà cô vẫn run là sao? Cô bị bệnh à...
Thiên Vũ thật sự muốn ngược đãi cô lúc này anh vừa định cúi xuống đánh Băng nhưng nhìn cơ thể gầy yếu và cả gương mặt đẫm nước mắt của cô, anh lại không xuống tay được.
- Ngủ ngay cho tôi.- Thiên Vũ nới lỏng vòng tay ôm Băng nói.
- D-dạ.- Băng gật đầu nói.
Dù vậy người cô vẫn rất run, Thiên Vũ thật sự không hiểu nổi cô.
- Nghe không hiểu?- Thiên Vũ nhíu mày.
- Em...không phải. Nó...cứ như vậy...hức...em không kiểm soát được... - Băng nấc lên nói.
Thiên Vũ nhắm mắt hít một hơi thật dài.Nhìn Băng thật lâu anh mới hôn nhẹ lên môi Băng. Đã rất lâu anh đã không nhẹ nhàng như vậy với Băng làm cô sợ rụt đầu lại. Thiên Vũ thấy cô như vậy có chút không đành lòng, anh xoa hai má của cô, hôn lên đỉnh đầu.
- Ngoan, ngủ đi.- Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Băng thật sự không nghe nhầm chứ, anh là đang dỗ cô. Băng bây giờ giống một đứa trẻ, cô khóc lớn hơn...Thiên Vũ càng khó xử. Rõ ràng anh đang dỗ cô, vì sao cô lại khóc chứ?1
- Ngoan, em còn khóc tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.- Thiên Vũ ôm hai má Băng nói.
- Em...xin lỗi.- Băng đưa hai tay lên lau nước mắt.
- Được rồi, tôi sai rồi. Em đừng khóc.- Thiên Vũ ôm lấy Băng để mặt cô áp vào lồng ngực mình xoa mái tóc mềm mại của cô.1
Dù Thiên Vũ đối xử rất tệ với Băng nhưng cô là người đầu tiên anh nhận mình sai. Từ trước đến nay ngay cả giết nhầm người anh cũng không hề mảy may suy nghĩ, ngay cả người thân anh cũng không bao giờ nhận sai về mình. Nhưng Băng là người khiến anh xuống nước nhận lỗi, anh không đành lòng nhìn cô khóc.
- Xin...anh đừng đánh em...hức...- Băng yếu ớt cầu xin anh.1
- Được, không đánh em. Đừng khóc, sẽ không đánh em nữa.- Thiên Vũ gật đầu hai cánh tay siết chặt ôm lấy cơ thể gầy của Băng.
Cô gái này khiến anh không kiểm soát nổi mình. Anh không thể không thừa nhận, anh yêu cô mất rồi. Yêu đến mất cả lí trí.1
- Băng, em có yêu tôi không?- Thiên Vũ cúi xuống hỏi Băng.1
Băng có hơi bất ngờ, cô không muốn nói dối nhưng cô lại sợ anh tức giận. Cô mím môi im lặng. Thiên Vũ đủ biết câu trả lời, Băng sẽ không nói dối, cô sẽ trả lời hoặc không trả lời. Sẽ luôn là như vậy.
- Được rồi, ngủ đi.- Thiên Vũ nhắm mắt lại nói.
Băng chỉ dám gật đầu nhắm mắt.
Vì Băng khóc rất nhiều nên cô ngủ rất nhanh. Nhưng Thiên Vũ thì không ngủ được, anh nghĩ lại câu hỏi mình đã hỏi Băng. Từ ánh mắt đến hành động đều đã là đáp án dành cho anh. Dù vậy Thiên Vũ cũng mặc kệ, cả kể chỉ có thể xác của Băng ở đây anh cũng thấy đủ rồi. Sẽ không một ai được mang cô rời xa khỏi anh, chắc chắn là như vậy. Thiên Vũ cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang thiếp đi, hàng lông mi còn dính nước mắt. Anh đưa tay lau nhẹ mắt Băng, anh sợ cô đau, rồi sẽ tỉnh giấc. Nhìn lại cơ thể gầy yếu của Băng khiến anh như có thứ gì đè nặng trong lòng. Cầm bàn tay nhỏ bé gầy gò, chỉ có da bọc xương của Băng lên hôn nhẹ. Bàn tay anh phải là to gấp ba lần tay cô. Thiên Vũ đưa bàn tay nhỏ gầy của Băng lên đưa lên má mình, anh áp má vào bàn tay của cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Băng.
- Em sẽ mãi mãi chỉ được ở đây, ở bên cạnh tôi. Không được đi đâu hết. Nếu còn có ý định bỏ trốn là tôi sẽ tức giận đó, biết chưa? Như vậy có phải ngoan không.- Thiên Vũ hôn khắp mặt Băng, anh giống như tên điên vậy...1
Thiên Vũ mỉm cười, nụ cười còn có phần đáng sợ, giống như ma quỷ cười vậy. Anh cứ vậy nhìn Băng, không hề ngủ. Đôi lúc sẽ hôn lên môi cô.
____________
710
Bình luận nổi bật
Tổng số 35 câu trả lời
Thanh Tâm Danh
truyện này tác giả chắc viết về tội phạm biến thái thích hành hạ người khác về thể xác lẫn tinh thần, chứ chẳng có ai yêu người khác mà đối xử và hành hạ người mình yêu cách tan nhan như thế, giống như những tên bệnh hoan tra tấn tình dục vậy
128
20/12/2021
3
Linh Pham
t.g chắc xem phí tra tấn giữ làm hay sao mà viết về na chính thay sợ vwa
36
08/12/2021
1
Băng đau nhức khắp người, cô hơi hé mắt để nhìn. Lại là căn phòng quen thuộc ấy. Cả người đầy vết thương, bên dưới còn đau đến mức không đi nổi.
Thiên Vũ không biết từ đâu đi đến nhìn chằm chằm Băng.
- Anh...à...em...ưm...- Băng run cầm cập đang định giải thích thì Thiên Vũ cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn đầy sự bá đạo trong đấy. Băng chỉ có thể nằm im để anh hôn. Thiên Vũ còn không dừng lại ở đó mà còn mút mạnh nụ hoa hồng phấn của cô. Cắn mạnh làm nó chảy máu...
- Anh...đau quá.- Băng đưa tay lên cố dịch đầu Thiên Vũ ra khỏi ngực mình.1
- Còn biết đau? Câm miệng. - Thiên Vũ tức giận quát to.
Băng sợ hãi chỉ dám im lặng, đến ngay cả khóc cũng phải bịt miệng không dám để anh nghe thấy.
Thiên Vũ cứ vậy mà làm Băng, vết thương trên người cũng chảy máu lẫn huyết tương ra. Anh cũng mặc kệ không quan tâm. Băng đau đớn ngay cả thở cũng khó khắn...
- A...hức...anh, em thật sự...không chịu được nữa... - Băng gắng gượng nói.
Thiên Vũ chỉ nhìn Băng một lúc rồi mặc kệ cô mà làm tiếp. Băng đau đến ngất đi.
- Nhàm chán.- Thiên Vũ liếc nhẹ nhìn Băng rồi mặc lại quần áo đi ra ngoài.1
Trước khi đi còn phải trói cô lại.
Cả người Băng chi chít vết thương, vết thương cũ chưa lành thì lại đến vết thương mới.
____________
Kể từ ngày đó Thiên Vũ cũng rất ít về, anh thường xuyên đi đến đêm về sẽ hành hạ Băng tới sáng rồi lại bỏ đi. Cứ như vậy, Băng càng ngày càng ít nói hơn. Khi nhìn vào ánh mắt cô chỉ thấy nỗi tuyệt vọng trong đó.
Vậy mà Băng bị ép ở đây đã hơn hai năm.1
...
- Tiểu thư, cậu chủ hôm nay về sớm. Cô mau xuống để ăn cơm, cậu chủ đang chờ dưới đấy rồi.- Bà quản gia gõ cửa nói.
Hàng lông mi cong dài của Băng hé lên, rồi lại cụp xuống.
Người Băng bây giờ nhìn chả giống con người một chút nào. Cả người đầy vết bầm tím, còn có cả vết roi. Thân thể cũng không một mảnh vải để che. Cơ thể giống như còn mỗi da bọc xương, cả xương sườn cũng hiện rõ dù không cần phải hít mạnh vào trong. Eo cô có thể xếp vào hạng siêu thực, chân cũng gầy gò. Nhìn cô bây giờ ngay cả đứa trẻ con cũng có thể đẩy ngã cô.1
Băng chống tay vào tường từ từ đi xuống xuống dưới tầng. Cả người cũng không mặc gì, vì Thiên Vũ không có cho cô mặc, anh muốn nhìn cô như này. Nhìn cô như để khẳng định mình đã đánh dấu chủ quyền cô rồi.1
Thiên Vũ đang ngồi ở bàn ăn. Bây giờ trông anh chững chạc hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
- Qua đây.- Thiên Vũ cất giọng lạnh lẽo nói.
Băng hơi cụp mí mắt đi đến chỗ anh. Thiên Vũ chỉ cần kéo nhẹ Băng đã ngả người về phía anh. Hôm nay cô ấy nhẹ hơn lần trước. Thiên Vũ ôm Băng cảm nhận.
- Không ăn hết thì đừng đứng dậy.- Thiên Vũ đặt bát cơm trước mặt Băng.
Bây giờ cô ăn một miếng cũng đã no, anh lại còn bắt cô ăn nhiều như vậy, làm sao ăn nổi. Nhưng cũng không thể cãi lời anh, Băng cúi xuống tay gầy gò run run cầm thìa xúc cơm. Cổ tay cô còn hằn rõ vết dây xích lẫn ngón tay Thiên Vũ. Da của Băng bây giờ tuy còn trắng hơn lúc trước nhưng trắng giống người bệnh vậy, nó nhợt nhạt. Nhìn không hề căng hồng có sức sống. Còn hiện cả đường mạch máu rõ hơn. Băng ăn đến miếng thứ ba thì hoàn toàn không nuốt nổi nữa. Cô im lặng không dám nhìn anh, nhưng cũng không ăn thêm miếng nào nữa.
- Há miệng. - Thiên Vũ cầm lấy thìa đút cơm cho Băng.
Băng lắc đầu mím môi, cô thật sự không ăn nổi nữa. Nhưng Thiên Vũ không hề thích điều này, hơn nữa cô càng ngày càng gầy, thật sự không chấp nhận được.1
Anh bóp miệng Băng bắt cô nuốt toàn bộ. Băng ăn đến buồn nôn, cô chạy vội đến bồn nước nôn ọe. Nhưng dù vậy Thiên Vũ cũng không dừng lại. Nếu cô nôn hết thì bắt ăn lại từ đầu. Băng nôn đến mức hoa mắt chóng mặt rồi ngất đi. Thiên Vũ thật sự tức giận, chỉ là ăn mà khó vậy à? Anh bế cô lên phòng, để cô nghỉ một chút.
Suốt những năm tháng qua, anh không ngừng dày vò Băng. Từ thể xác lẫn tinh thần, Băng thật sự giống một con búp bê tùy ý để anh chà đạp.
_____________
Đến tận khi tối Băng tỉnh lại thì Thiên Vũ lại có việc ra ngoài. Cô ngồi thờ thẫn trong phòng. Dù Thiên Vũ rất nhiều lần đánh cô vì tội không nghe lời anh mà vẫn ngồi ở góc sàn nhà, nhưng Băng vẫn ngồi đó. Cô không thích chiếc giường này, cả căn phòng này cô đều không muốn chạm vào bất kì thứ gì.
Cạch...
Băng nghe thấy tiếng cạch cửa thì vội vàng đứng dậy lên giường. Tuy vậy hành động đó Thiên Vũ vẫn nhìn thấy được hết. Anh đi đến nhìn cô. Băng sợ hãi nhìn anh, Thiên Vũ giơ tay về phía Băng làm cô còn nghĩ anh định đánh cô nên đã lấy tay che đầu mình lại.1
Thiên Vũ thấy Băng như vậy thì tay giơ lửng lơ giữa không chung lại bỏ xuống. Anh là ý muốn vuốt má cô thôi, tại sao lại nghĩ anh định đánh cô.1
- Nhìn tôi.- Thiên Vũ tiến sát gần Băng giữ gáy cô.
Băng run cầm cập, hai hàm răng cũng vô thức đập vào nhau. Mắt cô còn bị nước mắt làm cho tầm nhìn mờ mờ ảo ảo.
Thiên Vũ nhìn Băng như vậy lại bỏ tay khỏi gáy cô. Anh đi lên giường ôm chặt cô vào lòng. Cả người Băng cũng run rẩy kịch liệt. Thiên Vũ thật sự rất khó chịu, cứ như vậy thì ngủ kiểu gì.1
- Cô còn run nữa thì đừng trách tôi.- Thiên Vũ tức giận nói.
- D...ạ...- Băng nói mà hai răng vẫn cầm cập đập vào nhau.
Cô cố gắng giữa người mình không run nhưng không có hiệu quả, thậm chí còn run hơn. Băng không biết làm sao, cô sợ anh sẽ làm việc đó với cô, cô rất sợ. Băng khóc đến nấc lên.
- Tôi đã nói thế nào, cô điếc à?- Thiên Vũ bóp chặt hai vả vai gầy đến trơ xương của Băng.
- Em...xin lỗi. Em đ...ang cố ạ...hức.- Băng vừa nói mà người cô cũng nấc theo.
Thiên Vũ tức giận ôm chặt đến nỗi Băng đau đớn, khó thở. Mặt cô đỏ bừng. Thiên Vũ thật sự không hiểu ôm cô như vậy mà cô vẫn run là sao? Cô bị bệnh à...
Thiên Vũ thật sự muốn ngược đãi cô lúc này anh vừa định cúi xuống đánh Băng nhưng nhìn cơ thể gầy yếu và cả gương mặt đẫm nước mắt của cô, anh lại không xuống tay được.
- Ngủ ngay cho tôi.- Thiên Vũ nới lỏng vòng tay ôm Băng nói.
- D-dạ.- Băng gật đầu nói.
Dù vậy người cô vẫn rất run, Thiên Vũ thật sự không hiểu nổi cô.
- Nghe không hiểu?- Thiên Vũ nhíu mày.
- Em...không phải. Nó...cứ như vậy...hức...em không kiểm soát được... - Băng nấc lên nói.
Thiên Vũ nhắm mắt hít một hơi thật dài.Nhìn Băng thật lâu anh mới hôn nhẹ lên môi Băng. Đã rất lâu anh đã không nhẹ nhàng như vậy với Băng làm cô sợ rụt đầu lại. Thiên Vũ thấy cô như vậy có chút không đành lòng, anh xoa hai má của cô, hôn lên đỉnh đầu.
- Ngoan, ngủ đi.- Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Băng thật sự không nghe nhầm chứ, anh là đang dỗ cô. Băng bây giờ giống một đứa trẻ, cô khóc lớn hơn...Thiên Vũ càng khó xử. Rõ ràng anh đang dỗ cô, vì sao cô lại khóc chứ?1
- Ngoan, em còn khóc tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.- Thiên Vũ ôm hai má Băng nói.
- Em...xin lỗi.- Băng đưa hai tay lên lau nước mắt.
- Được rồi, tôi sai rồi. Em đừng khóc.- Thiên Vũ ôm lấy Băng để mặt cô áp vào lồng ngực mình xoa mái tóc mềm mại của cô.1
Dù Thiên Vũ đối xử rất tệ với Băng nhưng cô là người đầu tiên anh nhận mình sai. Từ trước đến nay ngay cả giết nhầm người anh cũng không hề mảy may suy nghĩ, ngay cả người thân anh cũng không bao giờ nhận sai về mình. Nhưng Băng là người khiến anh xuống nước nhận lỗi, anh không đành lòng nhìn cô khóc.
- Xin...anh đừng đánh em...hức...- Băng yếu ớt cầu xin anh.1
- Được, không đánh em. Đừng khóc, sẽ không đánh em nữa.- Thiên Vũ gật đầu hai cánh tay siết chặt ôm lấy cơ thể gầy của Băng.
Cô gái này khiến anh không kiểm soát nổi mình. Anh không thể không thừa nhận, anh yêu cô mất rồi. Yêu đến mất cả lí trí.1
- Băng, em có yêu tôi không?- Thiên Vũ cúi xuống hỏi Băng.1
Băng có hơi bất ngờ, cô không muốn nói dối nhưng cô lại sợ anh tức giận. Cô mím môi im lặng. Thiên Vũ đủ biết câu trả lời, Băng sẽ không nói dối, cô sẽ trả lời hoặc không trả lời. Sẽ luôn là như vậy.
- Được rồi, ngủ đi.- Thiên Vũ nhắm mắt lại nói.
Băng chỉ dám gật đầu nhắm mắt.
Vì Băng khóc rất nhiều nên cô ngủ rất nhanh. Nhưng Thiên Vũ thì không ngủ được, anh nghĩ lại câu hỏi mình đã hỏi Băng. Từ ánh mắt đến hành động đều đã là đáp án dành cho anh. Dù vậy Thiên Vũ cũng mặc kệ, cả kể chỉ có thể xác của Băng ở đây anh cũng thấy đủ rồi. Sẽ không một ai được mang cô rời xa khỏi anh, chắc chắn là như vậy. Thiên Vũ cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang thiếp đi, hàng lông mi còn dính nước mắt. Anh đưa tay lau nhẹ mắt Băng, anh sợ cô đau, rồi sẽ tỉnh giấc. Nhìn lại cơ thể gầy yếu của Băng khiến anh như có thứ gì đè nặng trong lòng. Cầm bàn tay nhỏ bé gầy gò, chỉ có da bọc xương của Băng lên hôn nhẹ. Bàn tay anh phải là to gấp ba lần tay cô. Thiên Vũ đưa bàn tay nhỏ gầy của Băng lên đưa lên má mình, anh áp má vào bàn tay của cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Băng.
- Em sẽ mãi mãi chỉ được ở đây, ở bên cạnh tôi. Không được đi đâu hết. Nếu còn có ý định bỏ trốn là tôi sẽ tức giận đó, biết chưa? Như vậy có phải ngoan không.- Thiên Vũ hôn khắp mặt Băng, anh giống như tên điên vậy...1
Thiên Vũ mỉm cười, nụ cười còn có phần đáng sợ, giống như ma quỷ cười vậy. Anh cứ vậy nhìn Băng, không hề ngủ. Đôi lúc sẽ hôn lên môi cô.
____________
710
Bình luận nổi bật
Tổng số 35 câu trả lời
Thanh Tâm Danh
truyện này tác giả chắc viết về tội phạm biến thái thích hành hạ người khác về thể xác lẫn tinh thần, chứ chẳng có ai yêu người khác mà đối xử và hành hạ người mình yêu cách tan nhan như thế, giống như những tên bệnh hoan tra tấn tình dục vậy
128
20/12/2021
3
Linh Pham
t.g chắc xem phí tra tấn giữ làm hay sao mà viết về na chính thay sợ vwa
36
08/12/2021
1